Định mệnh - Chương 22
“Ủa? Người trực đâu rồi?”
Một người lên tiếng hỏi.
“Cậu nói đúng đấy, người trực đâu nhỉ?”
“Chắc là sớm quá nên anh ta lên trên uống cà phê cho tỉnh chứ gì!”
Giọng người đó bông đùa.
”
Ừ. Chắc là vậy! Nhưng không có anh ta thì làm sao có mật mã mà mở máy.
Thôi, ta lên trển kiếm chút gì uống rồi quay lại đây sau, cậu thấy sao?”
“Tuyệt! Lời đề nghị hay nhất trong ngày!”
Rồi
cả hai quay lưng đi. Một trong số hai người nhíu mày nhìn chằm chằm vào
cánh cửa ra vào đang mở ra. Nhưng anh ta không nói gì, chỉ đi thẳng.
Vlar
đợi cho tiếng bước chân xa dần, đến lúc mà anh có cảm tưởng như có thể
nghe được tiếng thang máy hoạt động. Rồi anh nhích dần ra khỏi chỗ đứng.
Duỗi duỗi người vài cái, Vlar nhìn đồng hồ.
Chỉ còn ba phút nữa là tới giờ thay ca.
Khỉ thật!
Anh vội mở cửa, chú ý liếc ngang liếc dọc bên ngoài rồi đi về phía thang máy. Vlar nhấn nút, thang máy mở cửa.
Và một cảnh sát xuất hiện.
Vlar hóa đá.
Nhưng anh chỉ thành tượng trong một giây. Lấy lại bình tĩnh, Vlar lên tiếng.
“Chào anh!”
“Chào anh! Xuống đây sớm thế! ” Viên cảnh sát dễ dãi đáp lại.
“À, vụ Chó điên cần thông tin gấp chút xíu, nên tôi xuống đây sớm.”
“Vậy
à? Khổ cho anh khi phải nhận vụ này, tôi thì ngán tên đó lắm. Thôi,
chúc may mắn, tôi phải thay ca cho Steve, giờ này chắc anh ấy ngủ gật
rồi cũng nên.”
“Ừ. Ban nãy anh ấy cũng gà gật rồi. Thôi, chào anh!”
Vlar
đáp, rồi bước vội vào thang máy. Anh ước chừng mình có khoảng ba mươi
giây để thoát ra khỏi đây. Thang máy chuyển động chậm chạp đến phát
khùng. Vlar không biết làm gì hơn ngoài việc đếm từng giây ác độc trôi
qua trong thang máy.
Vừa bước ra khỏi căn buồng thang máy chật hẹp,
Vlar nghe có tiếng điện thoại bàn reo. Một nhân viên nhấc máy và chợt
nói với giọng khẩn cấp. Anh vơ vội một cái mũ gần đó, đội bừa lên đầu.
Còn mười mét nữa tới cửa chính.
“Thông báo : Kho dữ liệu có người đột nhập. Chặn tất cả những người vừa bước ra khỏi thang máy…”
Tiếng loa vang lên như thép cứa vào tai. Một viên cảnh sát chỉ về phía Vlar.
Một mét nữa thôi.
Anh bắt đầu chạy, tay sụp mũ xuống đến tận mắt.
Vài người đuổi theo anh, nhưng Vlar đã hoà vào dòng người đông đúc đang đi trên vỉa hè.
Vlar
chạy thật nhanh, ngoảnh về phía sau, anh thấy hình như vẫn có người
đuổi theo mình. Lách vào một con hẻm, anh vội cởi tất cả đồng phục cảnh
sát ra và ném vào thùng rác, đây nắp lại. Trên người Vlar giờ còn độc
mỗi cái sơ mi lụa và quần tây.
Lại tiếp tục chạy, cái hộp mỏng
trong túi áo Vlar cứ chực rơi ra ngoài. Một tiệm đồ cũ lọt vào mắt anh.
Nhanh chóng, Vlar lướt vào đó…
Bước ra khỏi phòng thử đồ, Vlar
nhìn lại mình trong gương. Quần jean thùng thình, áo phông quá khổ và
một cái dây chuyền bản lớn có hàng chữ Hiphop to oành đeo trên cổ anh,
trông Vlar chẳng khác gì sinh viên năm nhất. Vò đầu cho rối, làm hỏng
mái tóc vuốt keo láng mượt ban sáng, anh góp phần cải thiện được lớp vỏ
hoá trang này. Xỏ nhanh chân vào đôi giày thể thao sờn cũ, Vlar vội xếp
tất cả trang phục ban nãy vào một cái túi. Hộp đồ nghề của anh bỏ gọn
trong một túi quần có nút chắc chắn. Bước ra khỏi cửa hàng sau khi đã
thanh toán tiền, Vlar đem túi trang phục bỏ vào thùng rác có hàng chữ :
rác đốt được.
Anh sẽ không bao giờ mặc đồ hiệu đến dự những bữa tiệc của nhà Halver nữa đâu!
Dora
hé đầu ra và cẩn trọng quan sát xung quanh cái container đang được dùng
để giam cô. Có ba tên đang canh gác, kể luôn tên J khốn khiếp kia nữa
là bốn. Chúng ở cách chỗ cô khoảng mười mét, và đang vui vẻ cười giỡn
với nhau một cách thiệt là chướng mắt không chịu được.
Đầu cô
đang tính đến cách khả thi nhất để đánh lạc hướng bọn chúng thì một
tràng súng nổ lên đinh tai. Tiếng súng có vẻ đang ở gần đây, tim Dora
thót lại, linh tính mách bảo cô rằng Christ đang có mặt ở chỗ đó. Liệu
anh có bị thương không? Dora lo lắng đến điên người.
J và hai tên
khác vội rời chỗ gác và tiến về hướng có tiếng súng, để lại một tên
gác. Có hai ngả đi giữa những thùng container chất lung tung, bọn J đã
đi vào đường thứ nhất, còn lại đường thứ hai. Nhân lúc tên gác cửa còn
lại mãi nhìn theo đồng bọn, Dora chạy một mạch thật nhanh sang ngả thứ
hai đó. Tim cô dội như trống trận trong lồng ngực. Dường như êm thắng
cả. Nhưng Dora điếng người khi nghe tiếng giày khua lộp cộp tiếng về
phía mình.
Hỏng bét! Chạy lúc này là tự sát. Dora nắm chặt chiếc
giày trong tay, anh dũng như cầm một thanh đoản kiếm sắc bén. Nép mình
vào vách container, Dora giơ chiếc giày lên cao.
Tiếng giày mỗi lúc gần hơn, rồi hình dáng tên gác cửa hiện ra. Dồn hết sức bình sinh, Dora nện gót giày vào đầu hắn.
Tên
gác nhìn Dora kinh ngạc, mắt hắn lờ đờ dần, rồi không đầy hai giây, hắn
ngã xuống. Dora nhìn chiếc giày trong tay, không thể tin những gì mình
đã làm được. Nhưng cô nhanh chóng nhớ đến Christ và tràng súng đó. Cô
quay đi, chạy vội theo hướng phát ra tiếng nổ, tin tưởng để cho bản năng
dẫn đường…
Dora dừng lại ở một khúc quanh, cô nhìn thấy có ba
khẩu súng nằm đó. Rồi cô nghe thấy tiếng động ở phía trên, ngẩng đầu
lên, cô kinh hoàng nhìn Christ đang đánh nhau với một tên nào đó. Cổ
họng cô nghẹn đắng khi nhìn thấy vết máu loang trên người anh. Chộp lấy
khẩu súng, Dora nhắm về phía tên đang đánh với Christ, nhưng cô không
biết xài súng, chắc gì cô bắn trúng, chưa kể trường hợp tệ hại là không
trúng kẻ cần trúng, mà lại đả thương Christ nữa thì nguy. Dora bất lực
nhìn cảnh đánh nhau diễn ra, ép mình tin vào kĩ năng đánh đâm của
Christ.
Dường như Christ thắng thế. Nhưng không! Tên khốn khiếp
đó đánh vào vết thương của anh, Dora vụng về lên nòng như cô đã từng
được thấy.
Tên kia vật Christ xuống, con dao hắn đưa lên.
Dora kiên quyết đặt tay vào cò súng và bắt đầu kéo.
Nhưng
cô không hề biết một điều, trong ba khẩu súng, có một khẩu của Christ
đã hết đạn. Với vận xui kinh khủng như hôm nay, liệu cô có đủ may mắn để
chọn đúng khẩu súng có đạn không?
Súng đã được kéo cò hết mức.
Lạch cạch!
Tiếng
cò súng không được lau chùi cẩn thận kêu lên lạch cạch trước khi bắn
viên đạn ra ngoài. Sức đẩy bất ngờ làm Dora bật ngược về phía sau, ngã
xuống nền nhà, cánh tay cô tê buốt. Nhưng Dora không hề quan tâm tới
việc cô đau ra sao, cô vội nhìn lên chỗ Christ.
Dường như con dao
đã khựng lại. Và trước ánh mắt kinh hoàng của Dora, máu tên sát nhân
nhỏ xuống từ trên đầu, mắt hắn trợn trừng như quỉ dữ, rồi từ từ, hắn gục
xuống.
Christ dùng tay gạt
hắn sang bên trước khi hắn ngả
ập vào người anh. Anh chồm dậy, nhìn chung quanh. Dora lọt vào tầm mắt
anh một cách đột ngột làm Christ suýt đứng tim. Anh không thể tin vào
mắt mình. Người anh yêu đang ở đó, ngay trước mắt anh, ngồi trên nền đất
và hai tay nắm chặt khẩu súng. Lạy trời, cô vẫn còn nguyên vẹn. Và hơn
thế nữa, cô vừa cứu sống anh. Người anh cần phải bảo vệ giờ đây đã bảo
vệ được tính mạng của anh.
Christ nhảy xuống từ nóc container, nhăn mặt khi đáp xuống dất, vết thương của anh nhói lên đau buốt.
Dora vội lao đến chỗ Christ và ôm chầm lấy anh.
“Chà! Tình nhỉ? Nhưng tiếc chưa, tới đây là chấm hết rồi!”
Tiếng
tên J vang lên đểu cáng, Dora nghe thấy tiếng những khẩu súng được lên
nòng từ đằng sau hắn. Cô và Christ nhìn trân trối vào J, sau vụ ban nãy
thì đối phó thêm với ba tên có vũ khí đã trở thành điều bất khả thi đối
với Christ. Anh chỉ biết bất lực nhìn những tên vô lại đó tiến lại gần.
Anh mất sức dần. Máu đúng là không thể thiếu cho cơ thể.
“Đứng lên! Giữ hai tay trên đầu.”
Giọng
hắn hách dịch ra lệnh. Dora và Christ từ từ đứng lên, cô không rời mắt
khỏi anh. Ánh nhìn của cô lo lắng và hoang mang. Rồi cô liếc sang chỗ ba
tên ác ôn đó đang đứng. Tên J đang khinh khỉnh cười.
“Mày lo cho hắn quá nhỉ? Vậy nếu hắn chết thì thế nào?”
Hắn
cười cợt rồi lên nòng súng cái ‘cách’, như thể khẳng định cho lời đe
dọa đó. Dora vẫn im lặng, nhìn trừng trừng vào hắn. Cô tin rằng hắn vẫn
phải vâng lời ông chủ và để yên cho cô và Christ. Nhưng hắn bỗng thể
hiện sự sáng dạ đột xuất bằng cách đọc suy nghĩ của cô.
“Mày nghĩ tao không dám hả con kia? Nhầm to! Ông chủ đã ra lệnh là cứ giết tất. Ha ha! Giờ thì cứ tiếp tục chống đi!”
Hắn chĩa nòng súng về Christ và đưa ngón tay kéo cò…
————————————–
Vlar
đứng trước cửa toà chung cư mà John đang ở. Anh lại phải đột nhập vào
đó. Chuyện này không hề hấp dẫn một chút nào. Máu phiêu lưu không có
nhiều trong người anh. May mà mánh khoé bắt cóc của John không phức tạp
cho lắm. Giờ anh chỉ cần bắt tại trận hắn thôi là có thể kết thúc cái
chuỗi những điều tệ hại ngày hôm nay. Nhưng anh cần làm một việc. Lôi
cái BlackBerry trong túi ra, Vlar bấm số.
“Logan?”
“Tôi đây, bạn già!”
“Chào. Khỏe chứ? Tôi có việc cho cậu đây!”
“Tôi bận bù đầu bù cổ mà cậu còn đổ thêm việc cho tôi nữa! Việc gì nào?”
“Hôn thê của Christ bị bắt cóc rồi.”
“Gì? Giỡn chơi hả? Sáng nay cậu ta làm lễ đính hôn mà!”
“Ừ. Hôn thê cậu ta bị bắt cóc khi còn ở nhà.”
“Điên thật! Cho tôi xin mọi chi tiết : thời gian, địa điểm bắt cóc và tất cả những manh mối mà cậu nghĩ là có liên can.”
Vlar nghe thấy tiếng giấy sột soạt trong điện thoại khi thằng bạn trung uý của anh lục tìm cây bút.
“Khỏi khỏi. Tôi sợ hắn cài người trong nội bộ cảnh sát nên điều tra trước rồi.”
Vlar cung cấp địa chỉ nhà kho và căn dặn Logan hành động thật cẩn thận.
“Chỉ mang theo ngừơi thân tín thôi nhé!”
“Đừng lo! Tôi không bất cẩn đến thế đâu. Người của tôi tuyệt đối trung thành.”
“Tôi cũng cần cậu gửi đến chỗ tôi đang đứng ít nhất hai người. Tôi cảm thấy không được an toàn cho lắm.”
“Chỗ cậu đang đứng là chỗ nào?”
Vlar lại cung cấp thêm địa chỉ tòa chung cư.
“Tên chủ mưu có thuê một tên Chó điên gì đó. Hắn có nguy hiểm không?” Vlar nhớ lại lời mấy tay cảnh sát ban nãy.
“Hả?
Trời ơi, lại chuyện gì nữa đây? C.D hả? Chết thật! Vậy thì tôi cần xúc
tiến chuyện này ngay. Tên C.D là một kẻ cuồng sát nguy hiểm, không may
cho Christ rồi.”
“Vậy thì cậu nên nhanh đi!” Vlar tái mặt khi nghe được gịong lo lắng hiếm thấy của trung uý Logan.
“OK. Dù sao thì cũng bất ngờ về việc cậu có được nhiêu đó thông tin trong thời gian ngắn thế đấy!”
“Cám ơn.”
Tôi vừa từ chỗ của cậu ra chứ đâu. Vlar thì thầm trong đầu.
“Bye”
“Bye”
Vlar cúp máy. Hít sâu không biết lần thứ bao nhiêu trong ngày, anh bước vào tòa nhà như bước vào hang cọp…
J
chưa kịp kéo cò thì hai cái bóng từ đâu phóng tới nhanh như cắt. Bằng
một đòn cực kì hiệu quả Ega và Aga cùng lúc vật hai tên đồng bọn của J
xuống sàn nhà. Hai con báo hành động lẹ đến mức tên J không kịp trở tay,
khi hắn vừa hoàn hồn, chuẩn bị bắn chúng thì Christ đã lao tới, cho hắn
một dấm thật lực vào giữa mặt và tước vũ khí của hắn. Thêm một cú dội
vào bụng và J lăn ra bất tỉnh.
Nhưng hai con báo vẫn chưa chịu
thôi, chúng gào lên những tiếng gầm chói tai giận dữ và điên cuồng tấn
công hai tên gác khi họ cố gắng chống cự. Cuối cùng, bằng một đòn ngoạm
ngay cổ, Aga kết thúc sinh mạng của một tên và Ega cũng làm điều tương
tự với tên thứ hai, chúng chần chừ không ăn thịt con mồi vì kết quả của
những lần huấn luyện xem ra đã phần nào chế ngự được bản tính hung dữ
của chúng. Nhưng chúng vẫn mãi là thú ăn thịt, không gì có thể thay đổi
điều đó. Christ nhìn hai con báo lo lắng trong khi anh ôm chặt Dora đang
mở to mắt kinh hoàng nhìn cảnh máu me trước mắt.
Hai con báo im lìm
và bất chợt, chúng quay lại nhìn Christ và Dora, đôi mắt màu vàng của
chúng dường như hằn lên những vằn đỏ khát máu. Sự thinh lặng khuấy vào
không khí một cảm giác rợn ngợp đến thấu xương.
Rồi Ega chợt quay
đi và Aga nhanh chóng làm theo, chúng chạy đi thật vội như muốn kiềm
nén bản năng săn mồi của mình trước những người chủ thân yêu của chúng.
Dora nghẹn ngào nhìn hai cái bóng chạy trên bốn chân vụt đi nhanh như
khi chúng đến. Christ thở phào nhẹ nhõm, không buồn giấu đi sự biết ơn
đối với lòng trung thành của hai con vật.
“Cậu ở đây rồi, chúng tôi tìm cậu từ nãy tới giờ!”
Christ
mệt mỏi quay đầu lại, anh nhận ra giọng của trung uý Logan, sau lưng
anh ta là ba người nữa, tất cả đều mặt quân phục gọn gàng.
“Cậu không bị gì nguy hiểm…”
Câu
hỏi của Logan bĩ ngắt quãng khi anh ta nhìn thấy hai cái xác gần bên,
bị xé đứt cổ họng một cách hung bạo. Bắt gặp cái nhìn dò hỏi của Logan,
Christ gật nhẹ đầu.
“Tôi chẳng tài tới mức gây ra mấy vết thương đó bằng tay không đâu. Họ bị thú dữ sát hại.”
“Thú dữ có ở đây sao?”
Logan
hỏi, rồi như một bản năng, anh ta xoay người và cẩn thận quan sát bốn
phía như thể thú dữ đang thực sự rình rập anh ta. Christ lại phải giải
thích.
“Chúng là hai con báo tôi nuôi, tôi đã đem chúng đến đây.”
“Cậu nuôi báo?” Giọng trung úy Logan ngờ vực, “Vậy chúng đâu?”
“Gần
đây thôi, chúng không thể ra khỏi phạm vi nhà kho này đâu. Bảo lính của
anh cẩn thận với chúng, chúng đang say máu đấy, và tốt nhất là nên gọi
trung tâm quản lí động vật đến, chỉ có họ mới đủ kinh nghiệm và đồ nghề
để bắt chúng thôi.”
Christ giải thích một mạch như thể không muốn
phải nói thêm gì nữa. Logan gật đầu ra vẻ hiểu, nhưng anh ta vẫn còn
nhíu mày, đoạn, anh ta lấy điện đàm ra và gọi vài cuộc gọi ngắn chỉ thị
mệnh lệnh.
Xe cứu thương đã tới vài phút trước. Christ yếu đến
mức anh phải nhờ đến một cảnh sát dìu đi. Thế nhưng khi bác sĩ đến khám,
anh khăng khăng bảo khám cho Dora trước khi khám cho anh, đúng là cứng
đầu. Nhân viên ở trung tâm quản lí động vật cũng mau chóng đến nơi, họ
dụ được Aga và Ega ra, nhưng chúng không thể về với Christ và Dora ngay
được, chúng phải trải qua thêm vài khóa huấn luyện nữa mới đảm bảo khống
chế được bản năng hoang dã của chúng.
Xác của những tên tham gia vụ bắt cóc cũng được khiêng ra ngoài.
“Christ, tôi cần nói chuyện với cậu một chút.”
Trung
uý Logan lên tiếng, bác sĩ phản đối việc Christ đứng lên và di chuyển
nhưng anh nhất quyết không chịu ngồi yên, anh đi cà nhắc đến chỗ Logan.
“Vlar nói là đã bắt được tên chủ mưu của vụ này, cậu muốn biết đó là ai không?”
“Nói đi.”
“John Hooker.”
Christ
nhíu mày suy nghĩ, rồi cái tên đó gợi lên một kí ức mơ hồ trong đầu
anh. Hình như anh có vài tranh chấp với hắn trên thương trường một năm
về trước thì phải. Anh gục gặc đầu, ra vẻ biết cái tên đó. Rồi Logan
tiếp tục trình bày những biện pháp đã được triển khai để xử lí vụ này.
Cuối cùng anh ta kết luận.
“Tôi chẳng làm gì trong vụ này hết,
chỉ toàn là anh và Vlar xử hết thôi. Tôi hoàn toàn không hiểu Vlar lấy
thông tin ở đâu mà chính xác và cấp kì đến thế…”
Logan trầm ngâm.
Christ cũng im lặng, anh thật sự không biếT Vlar lấy thông tin đâu ra,
kế hoạch của anh và cậu ta chỉ là bằng mọi giá lấy được thông tin mà
thôi, nhưng anh đã mơ hồ đoán ra cái nguồn thông tin lợi hại đó rồi. Coi
bộ Vlar cũng có máu anh hùng lắm chứ, lần này coi như Christ mang ơn
Vlar rồi.
“Này, cậu có ý tưởng gì về nguồn thông tin đó không,
không thể 9ể một nguồn cung cấp tin như thế bị lãng phí…hay bị thả ngoài
vòng pháp luật được…”
Những lời Logan nói, một nửa cũng không
lọt vào tai Christ vì anh đang nhìn chằm chằm vào cái xác vừa được
khiêng ra, kẻ sát nhân, hay đúng hơn là C.D, Chó điên. Hắn chút nữa là
đã giết anh rồi, một kẻ lợi hại đáng gờm, nhưng tiếc thay lại bệnh hoạn
khôn tả. Hai cảnh sát khiêng C.D chỉ còn cách Christ khoảng 3 mét khi
một viên cảnh sát chợt vấp vào mô đá, anh ta loạng choạng, mất đà rồi
ngã về phía sau, lưng anh ta đập vào một giàn giáo có chất những thân gỗ
bên trên.
Giàn giáo bắt dầu lung lay, mang theo sự mất thăng bằng
của đống gỗ nặng nề bên trên nó. Christ nhìn thấy tất cả. Nhưng người
cảnh sát thứ hai kia, không để ý tới chuyện gì đang xảy ra, anh ta bận
càu nhàu với đồng nghiệp mình khi cái xác vụt đổ xuống đất.
Giàn
giáo nhanh chóng lung lay dữ dội, rồi đột ngột, đống gỗ bên trên đổ
xuống, Christ lao tới chỉ tích tắc trước khi cây gỗ đầu tiên bắt đầu
rơi.
Anh xô mạnh người cảnh sát ra ngoài.
Gỗ ập xuống với một khối lượng đáng kinh sợ.
Và, chúng ập lên đầu Christ.
Dora
đang nói chuyện với nhân viên trung tâm quản lí động vật, nhưng cô bỗng
quay về phía sau, linh tính mách bảo cho cô một điều gì đó, rất khủng
khiếp.
Và cô thấy, hình ảnh Christ đang bị chôn vùi bởi những cây gỗ từ trên cao.
Tiếng hét của cô vang cả không gian.
———————
“Bác sĩ, thế nào rồi ạ?”
Dora lập tức lao đến vị bác sĩ già khi ông vừa bước ra hỏi phòng cấp cứu.
“Mất nhiều máu, chấn thương đầu khá nghiêm trọng. Nhưng đã qua cơn nguy hiểm, tính mạng của anh ta đã được đảm bảo. Nhưng…”
“Nhưng gì thưa bác sĩ?” Dora tái mặt.
“Nhưng chúng tôi không thể đảm bảo về di chứng, những trường hợp như thế này, không ít thì nhiều, thường để lại
di chứng. Chuyện đó thì chỉ biết trông cậy vào vận may thôi. Gia đình thông cảm cho !”
“Vâng, cảm ơn bác sĩ rất nhiều.”
Dora
thở dài, ngồi xuống ghế chờ bên ngoài phòng cấp cứu. Christ đã được đưa
vào phòng cấp cứu năm tiếng rồi, và năm tiếng đó không khác gì địa ngục
đối với cô. Cô biết anh đau đớn, và cô chỉ bất lực ngồi đó, không làm
được gì cả. Còn gì có thể khủng khiếp hơn thế? Không một lời an ủi, sự
vỗ về nào có thể làm cô bình tĩnh lại. Sự sợ hãi khi phải mất anh tràn
ngập người cô, kéo đầu óc cô vào những hố đen thăm thẳm và rùng rợn, tra
tấn cô bằng những nhát cắt vô hình.
Phải thêm một tiếng sau Christ mới được đưa vào phòng hồi sức. Dora cùng ông bà Halver vội bước ngay vào.
Christ
nằm đó, xanh xao và yếu ớt. Làn da anh trắng bệch một màu vô hồn, dưới
cổ áo, làn băng trắng lộ lên, và cũng làn băng trắng đó quấn quanh đầu
anh. Mái tóc anh đã được xén cho ngắn đi, và trên khuôn mặt hoàn hảo của
anh hằn những vết trầy trụa li ti.
Dora không thể kiềm được nước
mắt. Tất cả những điều này đều do cô gây ra, đúng, chỉ do mình cô gây
ra, nếu cô không quá háo hức, nếu cô không bất cẩn đến thế, nếu cô không
để mình bị bắt cóc thì…Và nếu cô để mắt đến anh hơn nữa thì cớ sự cũng
đâu đến mức này.
Trời ơi…Nếu như…