Định mệnh - Chương 26
Lylith ngừng thở.
Anh ta có phải là thiên thần không nhỉ? Hay có lẽ là ác quỉ?
Quá hoàn mĩ, quá đẹp đến phi thực.
Khuôn
mặt như tạc với làn da rám nắng phong trần, vóc người cân đối và gọn
gàng nhưng ẩn chứa sức mạnh và sự dẻo dai của một con báo rừng. Mái tóc
cắt húi cua theo kiểu nhà binh, mang một màu đen nhánh, làm tôn lên màu
xanh thăm thẳm của đôi mắt. Cặp mày kiếm hơi nhướng lên khi cô bước vào
nhưng trở lại bình thường gần như ngay sau đó.
Anh ăn mặc đơn giản, sơ mi dài tay xắn lên tới khuỷu tay và quần jean xanh. Nhưng trông anh như một chiến thần khoác chiến bào.
Anh
ta đẹp như một thiên sứ, chỉ thiếu mỗi đôi cánh. Nhưng biểu cảm của anh
ta lại giống ác quỉ hơn. Lạnh lùng, tia nhìn kiên quyết có khả năng làm
chùn bước bất kì đối thủ nào. Khuôn mặt tuyệt nhiên không để lộ một
chút cảm xúc.
Lylith cảm thấy bụng mình nhộn nhạo. Anh có quá hoàn mĩ so với cô không? Hay đây là một người khác, không phải hôn phu của cô?
“Chào ông, đi đường xa có mệt không?”
Ông Nelson lên tiếng, ông nói tiếng Việt.
“Cũng bình thường thôi.”
“Vậy thì tốt rồi.”
Một
khoảng im lặng rợn ngợp tràn ngập căn phòng khi ông Nelson và ông Huân
nhìn nhau chằm chằm. Một cuộc trao đổi không lời diễn ra.
“Con là
Lưu Ly, mọi người có thể gọi con là Lylith cho tiện. Mọi người là họ
hàng, người thân duy nhất của con, con rất mong được gặp mọi người.”
Lylith
lên tiếng, đánh bạo phá tan bầu không khí căng thẳng đang làm cô cảm
thấy bức bối khó chịu. Lời nói của cô hiệu quả ngay lập tức. Ông Huân và
ông Nelson thôi nhìn nhau. Bà Lolita lên tiếng.
“Rất vui được gặp cháu.”
Rồi
bà bước lại, hôn lên hai bên má Lylith như kiểu chào thông thường của
Mỹ, song hai tay bà để ngập ngừng bên vai cô chứ không giữ chặt.
“Chào em, và chào ông…”
Dora
gật đầu chào, cảm thấy cực kì bối rối khi không biết giải thích thế nào
với họ về thân phận và vai trò của cô ở đây. Giấu nhẹm đi ư? Không, có
lẽ không được, có khi lại ảnh hưởng đến kế hoạch của Christ. Nói thẳng,
càng không. Cô phải nói với họ mình là kẻ đã thay thế vai trò thực sự
của cô gái đó trong suốt hai năm qua ư? Cô không thể. Thôi đành phó mặt
cho Christ vậy. Dù gì thì quyết định của anh cũng là quyết định chính
thức mà.
“Chào cả hai.”
Tiếng Christ ung dung và trầm khi
anh bước đến gần và gật nhẹ đầu chào. Mắt anh lướt qua Lylith đánh giá
rồi lại dừng lâu hơn ở ông Huân như thể anh đánh hơi thấy một luồng nguy
hiểm. Dora có thể thấy vẻ choáng váng, ngây ngất của Lylith khi nhìn
Christ. Đó là cảm giác không thể tránh khỏi khi nhìn thấy anh lần đầu.
Dù có nhìn bao nhiêu lần và bao lâu đi nữa, Dora vẫn không bao giờ thấy
chán nét đẹp của anh.
“Tôi xin mạn phép vào thẳng vấn đề. Ông chính là chồng của cô tôi, Diễm Linh?”
Christ
lên tiếng, sự thẳng thắn đột ngột của anh làm bối rối người đàn ông
đứng tuổi trước mặt, ông Huân hắng giọng, cố lấy lại vẻ tự tại rồi nói.
“Đúng thế. Ngay cả cha mẹ cậu cũng đã xác nhận rồi đó thôi.”
“Vậy thì cô Lylith đây là con gái ông?”
“Đúng. Nếu không tin thì có thể xem mẫu xét nghiệm ADN”
“Không, tôi chỉ hỏi thế thôi. Một kiểu làm quen không được tế nhị cho lắm ấy mà, xin lỗi, gần đây tôi cư xử khá thất thường.”
Giọng
Christ hơi chùng xuống, anh nhún vai tỏ một vẻ bất lực trong khi Dora
và ông bà Halver chỉ biết nhìn nhau, bối rối không hiểu anh đang nói gì.
“Thật
tình thì, tôi rất buồn…À không, nhầm rồi, rất vui khi tìm lại được
chồng cũng như con của cô tôi. Vậy ra cô chính là hôn thê của tôi?”
Christ cúi đầu quay sang Lylith, nhìn cô với một vẻ chăm chú làm cho cô gái ấp úng.
“Vâng…vâng…Đúng vậy.”
“Cô rất đáng gh…a, đáng yêu!”
“Cảm ơn anh.”
Christ
chỉ cười cười khi ai cũng có thể thấy rằng từ “đáng ghét” đã gần như
tuột ra khỏi môi anh. Dứt ánh mắt ra khỏi Lylith, anh nhìn bao quát rồi
nói.
“Chúng ta nên ngồi xuống đề nói chuyện đúng không?”
Rồi
như thể lời của anh là một mệnh lệnh, ai nấy đều bước đến dàn ghế salon
và ngồi xuống, gia đình Halver ngồi đối diện với ông Huân và Lylith.
Không biết vô tình hay cố ý, Christ lại chọn ngồi ngay bên cạnh Dora. Và
khoảng cách giữa anh và cô dường như gần hơn mức xã giao thông thường,
Dora có thể ngửi thấy mùi cơ thể anh phảng phất bên cạnh cô.
“Ông biết về bản di chúc của ông tôi phải không, ông Huân?”
Christ đi thẳng vào vấn đề.
“Đúng vậy.”
“Tôi có vô phép không khi hỏi làm sao ông biết… được?”
Christ thoáng ngập ngừng, đảo mắt một chút rồi lại tiếp tục nói.
“Tôi có vài người quen biết tập đoàn này. Và họ cho tôi biết điều đó.”
“Nếu thế thì tại sao… ông lại không đưa Lylith sang đây sớm…hơn?”
Cường
độ nói vấp của Christ ngày một tăng rõ rệt. Nhưng chưa ai nói gì, Dora
đang có nghi ngờ rằng đây chính là mưu lược của anh.
“À thì…Tôi
vẫn chưa muốn, tôi muốn Lylith sống với những người bạn nó thân quen.
Và, à, tôi vẫn có chút không thích khi chính cha Diễm Linh đã bỏ rơi cô
ấy.”
“Cha tôi không bỏ rơi Diễm Linh, ông vẫn tìm kiếm con bé trong suốt khoảng thời gian nó bỏ đi…”
Ông Nelson chen vào, giọng ông đanh lại.
“Cảm…ơn lời…giải thích của ông. Tôi ừm..nên nói một chuyện này.”
“Cậu cứ nói.”
“À, chuyện là… gần đây tôi… vừa qua một tai nạn khá là nh…à, nặng. Tôi bị chấn thương đầu. Bác sĩ…Ah… »
Christ
áp lòng bàn tay lên thái dương, cố xoa xoa trong khi hai chân mày anh
nhíu lại. Anh lộ một vẻ đau đớn làm lòng Dora quặn thắt, cô đặt bàn tay
lên khuôn mặt anh, hỏi gấp gáp.
« Anh đau sao ? »
« Không, ổn rồi, cảm ơn em. »
«
Để tôi nói tiếp. Bác sĩ chẩn đoán là khả năng suy nghĩ của tôi sẽ gặp
vấn đề trong một thời gian. Vì thế, như…các vị đang thấy…tình trạng của
tôi là như thế này đây…Có lẽ, vì thế…tôi gặp khó khăn…trong việc quyết
định những…việc quan…trọng. »
Rồi cánh tay anh bất ngờ choàng qua eo Dora, ánh nhìn anh khóa trên khuôn mặt cô, giọng anh nhẹ và âu yếm.
« Hơn nữa. Tôi cũng đã có người yêu, việc này,…tôi chưa thể… nào giải quyết ổn thoả được. »
«
Tôi muốn cậu phải cưới con gái tôi. Nó thiệt thòi quá nhiều rồi. Hơn
nữa, lấy con gái tôi, cậu giữ được tập đoàn H.A.D, nếu không, cậu mất
trắng. »
Giọng ông Huân lạnh lùng cáo buộc trong khi Lylith sững
người. Đó là người yêu anh ấy ư ? Trông họ không thể đẹp đôi hơn. Lòng
Lylith có chút thất vọng, vậy thì phải làm sao ? Cô tự hỏi, khi hôn phu
của cô đã có người yêu, cô phải làm sao ? Cô không muốn cướp đi người
yêu của cô gái đó. Nhưng rõ ràng anh ấy phải lấy cô, đó là một nghĩa vụ
mà chính anh cũng phải nhận thấy. Anh sẽ phải bỏ tình yêu của anh thôi,
vì sự nghiệp và tương lai của anh. Có lẽ cô sẽ làm cho anh dễ dàng từ bỏ
hơn. Lylith nghĩ. Cô thích hôn phu của mình. Lylith kết luận sau hàng
loạt cảm xúc vừa trải qua với vị hôn phu mới tinh. Vậy thì cô sẽ làm cho
anh yêu cô. Điều đó sẽ giúp anh không vấp phải khó khăn khi từ bỏ tình
yêu hiện tại. Có thể anh không thực sự yêu cô gái đó đến ngần ấy.
Nhưng
lòng Lylith nghẹn lại một nỗi thương cảm mà cô không muốn nghĩ đến. Cô
nhìn thấy ở đó, rõ ràng và nồng ấm, tình yêu của cô gái kia dành cho hôn
phu cô. Từng cửa chỉ, ánh mắt và trái tim của cô ấy đều hướng về hôn
phu của Lylith. Chia rẽ hai người đó ư ? Đột nhiên Lylith cảm thấy không
thể làm được. Cô không đủ sắt đá cũng như khả năng. Nhưng đây lại là cơ
hội để cô làm vui lòng cha mình, ít nhất cũng là một lần trong đời. Lần
đầu tiên ông thể hiện ông cần đến cô, lần đầu tiên ông thực sự quan tâm
và muốn cô hoàn thành một việc mà ông mong muốn. Ông quan tâm tới cô,
cô chưa bao giờ dám mong mỏi điều đó trong suốt tuổi thơ của mình. Cô sẽ
không bao giờ vuột mất cơ hội duy nhất làm vui lòng cha.
Sự ích
kỉ và lòng cảm thương cứ cấu xé trong lòng làm Lylith phát mệt. Cô buông
lõng ý chí và quyết định. Cô sẽ làm cho hôn phu cô yêu cô. Nhưng cô
cũng không cố cướp đi tình yêu của cô gái đó nếu sự việc không thể khác
hơn. Thôi thì, Lylith nén tiếng thở dài, đành phó mặt tất cả cho định
mệnh vậy.
Tiếng Christ nói tiếp trong khi Lylith còn bận trong những suy nghĩ của mình.
« Tôi nghĩ…là tôi biết điều đó, thưa ông. Vậy nên… »
Christ tiếp tục ngừng lại và đảo mắt lên trần nhà.
« Vậy nên ? »
Giọng ông Huân gắt gỏng, dường như ông ta tin bệnh tình của Christ là thật.
« À, xin lỗi ông.
Tôi
nghĩ ông nên cho tôi chút thời gian để suy ngẫm. Ít nhất cho đến …khi
tôi qua khỏi cơn… bệnh này, đụơc chứ ? Trong thời…gian đó, có lẽ con gái
ông sẽ ở lại…đây với chúng tôi…Ông cũng được…tiếp đón…à, tương tự. »
Một
khoảng im lặng khi ông Huân xem xét đề nghị kì quặc đó, Christ tiếp tục
màn trình diễn của mình. Cứ chốc chốc anh lại đưa tay lên đầu, xoa xoa
thái dương và bày ra vẻ mặt khó chịu. Nhưng anh vẫn có vẻ kiềm nén cơn
đau, như thể anh đang cố không tỏ ra quá yếu trước mặt khách. Màn trình
diễn của anh thành công hơn cả mong đợi.
« Thôi được. Tôi chấp
nhận đề nghị đó. Quyết định thật nhanh sau khi cậu khỏi bệnh. Lylith,
theo lẽ dĩ nhiên thì nó sẽ ở đây với các vị rồi, còn tôi, tôi khá là
bận, nên tôi sẽ thỉnh thoảng đến thăm con gái và các vị sau. »
«
Vậy thì mọi chuyện cứ tạm gác đó một thời gian như chúng ta đã nói. Giờ
thì có lẽ chúng ta nên ăn tối, mừng cho sự trở về của hai người. »
Ông
Nelson cố tỏ ra hồ hởi và hướng dẫn khách đến phòng ăn. Christ cáo lỗi
phải về phòng nghỉ ngơi với sự giúp đỡ của Dora, như một phần hạ màn
cuối cùng cho vở kịch. Lylith nhìn họ đi, lòng cô đan xen nhiều cảm xúc
khó tả.
« Anh nghĩ ra kế hoãn binh ư ? » Dora lên tiếng khi đã đứng trong phòng Christ.
« Còn cách nào hay hơn không ? » Christ nhếch môi.
« Em e rằng không. »
« Tôi sẽ trì hoãn cho đến khi nào nhớ lại mọi chuyện. Mất trí nhớ đúng là phiền phức. »
« Cảm ơn anh. »
« Về chuyện gì ? »
« Về tất cả. »
« Ý cô là ? »
« Thôi, anh nghỉ ngơi đi. Em đi đây. »
Dora
xoay người, làm sao cô có thể nói, rằng cô cảm ơn anh đã không nhẫn tâm
vứt cô sang một bên và chấp nhận ngay hôn sự đó, rằng anh vẫn còn quan
tâm một chút đến cô.
« Nhớ đóng kịch cho tốt đó. »
« Em biết mà. Thôi em đi ! »
Dora
thấy nghẹn đắng trong cổ họng, chỉ mới ít lâu trước đây thôi, họ đâu
cần phải đóng kịch. Làm người yêu của anh mà cũng phải đóng kịch ư ?
Dora cố nén nỗi đau và bước nhanh ra ngoài.
Christ nhìn theo bóng
Dora bước đi, lòng anh đấu tranh với việc kéo cô lại và ôm hôn cô như
ban nãy với việc thờ ơ với cô. Anh muốn có cô bên mình đồng thời lại
muốn giữ cô xa khỏi anh. Có trời mới biết anh thực sự muốn gì. Mệt mỏi,
vai đau nhức, đầu nặng trĩu, Christ lừ đừ chìm vào giấc ngủ.
…………………….
« Những chuyện kiểu này cũng có thể xảy ra nữa hả ? Tôi tưởng nó chỉ có ở trên phim thôi chứ. »
« Phim cũng lấy ý tưởng từ đời thực chứ đâu. »
« Vậy thì bây giờ cậu có tận 2 vị hôn thê cơ à ? »
« Không sung sướng như cậu nghĩ đâu. »
« Tôi đang thương tiếc cho cậu mà ! »
Vlar giở giọng châm chọc. Anh trở lại thăm Christ sau 2 ngày bận rộn giải quyết công việc.
« Dẹp đi. Giờ thì tôi hoàn toàn mất tự do. Khủng khiếp thật. »
« Ừ. Khủng khiếp thật. »
Vlar nhại lại với một giọng rầu rầu làm Christ cũng phải bật cười.
« Tôi không bị thương là cậu chết với tôi rồi. »
« Cảm ơn trời vì Christian Halver đã bị thương. »
« Thằng trời đánh. »
« Thằng trời đánh này còn ung dung đi lại, còn thằng không bị trời đánh kia lại phải chôn chân ở nhà. Ai hạnh phúc hơn nhỉ ? »
Christ
duỗi người trên ghế, vai anh đang có dấu hiệu trở chứng, cơn đau âm ỉ
đang đe doạ bùng lên nhanh chóng. Chừng nào những cơn đau này mới dứt
đây? Thiệt là phiền phức. Vlar cũng nhận thấy vẻ khó chịu của Christ.
« Đau lắm hả ? »
« Vậy cậu nghĩ nó dễ chịu sao ? »
« Chịu nổi không ? »
« Không chịu nổi thì giờ tôi đang uống trà với Diêm vương rồi. »
« Mà này, cô hôn thê No.2 của cậu như thế nào ? »
« Hôn thê với chả hôn thiếc ! No.1 với chả No.2 ! Rõ phiền. Chẵng biết ma nào trù tôi tới nông nỗi này?”
“Tôi
không chờ nghe câu than vãn của cậu, chỉ muốn biết về cô nàng No.2
thôi. Tên họ, cái đó không cần thiết lắm, ngoại hình, tính cách,…”
“Lylith. Việt Nam. Mắt đen, tóc đen. Khá là thẳng thắn, có lẽ thế.”
“Lylith? Thẳng thắn?”