Định mệnh - Chương 28
“Christ, anh có muốn đi đâu đó hóng gió không?”
Dora hỏi. Hôm nay là một ngày đẹp trời và nắng không quá chói chang.
“Đi.”
Christ bật dậy khỏi cái laptop đang đặt trên bàn, tiến về phía tủ đồ. Dora giật mình.
“Anh không hỏi đi đâu à?”
“Đi đâu cũng được. Miễn ra khỏi nhà được rồi.”
“Ở đây giống nhà tù thế ư?”
Dora bật cười trước cái vẻ trẻ con ấy của anh.
“Ừm, đại loại là thế. Đi đâu vậy ? »
« Bí mật. »
Christ
nheo mắt nhìn Dora, cô đã đóng cửa lại sau lưng, để anh lại trong
phòng. Bí mật à ? Christ tò mò nghĩ, tốt thôi, dù gì thì chút nữa cũng
biết, gạn hỏi làm gì cho mệt.
Quần jean Levi’s, áo flanen đen xắn
lên tới khuỷa tay, nhìn Christ, không ai dám nghi ngờ anh là người mẫu
hàng đầu. Sải bước hướng về gara, Christ bắt gặp Lylith đang nghiên cứu
cái gì đó, cô ngồi trên một băng ghế đá được kê ngoài vườn.
« Chào em. »
« A, chào anh. »
Lylith ngẩng lên khỏi tập giấy dày cộp, cặp kính loang loáng trong ánh nắng làm Christ bị lóa mắt chút đỉnh.
« Em nghiên… cứu gì thế ? »
« Tài liệu học ạ. »
« Ừ. Em siêng…năng vậy…là tốt rồi. »
« Cảm ơn anh. Anh chuẩn bị đi đâu à ? »
« Ừ. Đi… à…công chuyện một chút. »
« À…Vậy em không làm phiền anh nữa. Anh đi tốt nha ! »
« Cảm ơn em. »
Rồi
Christ tiếp tục bước. Lylith nhìn theo hướng vị hôn phu của mình, thở
dài. Anh vẫn giữ vẻ khách sáo như thế cho dù cô cố gắng thân thiện như
thế nào. Cô càng thấy khó khăn hơn Dora cũng ở đây. Thật là bất ngờ, cô
cứ nghĩ bạn gái Christ phải sống đâu đó trong thành phố, chứ cô chưa bao
giờ nghĩ cô ấy lại sống luôn ở đây. Có lẽ tình yêu giữa họ sâu sắc hơn
cô nghĩ nhiều. Đến cả cha mẹ Christ cũng chấp nhận Dora. Nhưng cô không
thể nào ghét cô gái đó. Dora và cô có một mối đồng cảm kì lạ, vô hình.
Tuy không ai nói ra nhưng họ đều cảm nhận được. Dora cũng khách sáo với
cô như Christ, không nói chuyện thân mật hơn ngoài những lời hỏi thăm
thông thường.
Lylith mừng vì có bài vở giữ cho cô bận rộn. Nếu
không cô sẽ chết vì cô đơn mất. Cô vẫn chưa làm quen được với nếp sống
và phong tục ở đây, tất cả đều quá lạ lẫm. Cô vẫn chưa kết bạn được với
ai. Ngoài gia đình Christ và Dora, người duy nhất mà co quen ở đây là
…Vladimir, anh chàng trắng trợn đó.
Thở dài, Lylith đóng tập tài
liệu lại. Bước chân cô kém linh hoạt hẳn đi. Có lẽ cô nên đón xe buýt
đến thư viện thành phố, sau đó mua sắm chút gì đó mới được.
…
Christ vặn vẹo một cách khó chịu trên ghế cạnh tay lái.
“Này, anh không ngồi yên được hả?”
“Không.”
“Tại sao?”
“Tôi ghét cái chỗ ngồi này.”
“Vậy anh ra đằng sau ngồi nhé!”
Dora giở giọng châm chọc, cô thừa biết anh nghĩ gì.
“Đừng hòng. Tại sao tôi lại để cô thuyết phục ngồi cái ghế này nhỉ?”
“Tại vì anh không thích ngồi ghế sau.”
“Tôi chẳng thích ngồi cái ghế nào ngoài cái ghế của tài xế.”
“Em biết mà.”
“Cô biết?”
“Dĩ nhiên.”
“Vậy sao còn nằn nì không cho tôi đi xe riêng?”
“Vì địa điểm là bí mật.”
“Bí mật thì liên can gì đến chuyện này?”
“Thì anh cứ để em chở anh đến đó đi. Khi nào về, anh cầm lái.”
“Nói thì nhớ đó.”
“Quân tử không nói hai lời.”
“Cô là quân tử hả? Tôi nhớ từ ‘quân tử’ chỉ dành cho phái mày râu thôi chứ !”
Christ
mỉm cười trước khuôn mặt hơi ửng đỏ của cô, dù không nhớ ra cô có vai
trò thế nào trong quá khứ của anh, anh vẫn cảm thấy tranh luận với cô là
điều rất thú vị. Ít có cô nàng nào dám tranh cãi với anh khi nói
chuyện, họ tỏ vẻ thích nghe anh nói hơn.
« Không phân biệt giới tính trong thế kỉ 21. » Dora phản công.
«
Đó không phải phân biệt giới tính, đó là đặc quyền sử dụng từ ngữ của
phái nam. Phái nữ cũng có những từ riêng. Ví dụ, cô có bao giờ bình luận
‘Người đàn ông đó thật xinh đẹp chưa’ ? »
« À. Anh thật xinh đẹp ! Em đã dùng từ đó cho phái nam rồi đó. »
Dora
cười, tranh cãi với anh luôn là niềm vui của cô. Gần đây cô không có
diễm phúc được hưởng niềm vui đó, nhưng xem ra hôm nay tâm trạng anh khá
tốt.
« Cô thiệt là đẹp trai. Hài lòng chưa ? »
« Anh thật là… »
« Sao hả ? »
…
Tranh
cãi vẫn tiếp diễn trên quãng đường họ đi. Dora dừng xe trước một cánh
đồng cỏ xanh ngút ngàn. Bầu trời trong vắt, từng cụm mây trắng tinh, mềm
như kẹo bông tung tăng lượn trên bầu trời, nắng như đẩy nền trời cao
thêm, vòi vọi trên những tầng cao thăm thẳm.
« Sao cô biết chỗ này ? »
« Anh đưa đến. »
« Tôi đã từng đưa cô đến đây ? »
« Vâng. Anh nhớ được không ? »
Christ cau mày, cố tìm một mảnh ký ức, một hình ảnh hay chỉ đơn giản là một âm thanh quen thuộc. Nhưng không có. Anh thở hắt ra.
« Không. »
« Được rồi, chẳng có gì vội vàng hết. Anh sẽ sớm nhớ lại thôi. »
Dora đáp chắc nịch, như củng cố lòng tin cho tâm trạng bất ổn của cô.
Dora
dọn ra một bữa picnic ngon miệng với gỏi cuốn, nước rau má, chuối và
nho. Christ thích bữa ăn. Rồi Dora chỉ cho anh « nghệ thuật ngắm mây »,
Christ tiếp thu nhanh chóng. Không bỏ cuộc, Dora dẫn anh đến dòng suối
nhỏ trong xanh. Họ rửa chân bên dòng suối rồi lại đi tiếp.
Liều mạng, Dora dẫn anh đi về hướng vực sâu, càng đến gần đó, tóc gáy cô như dựng đứng cả lên.
« Dora, ngừng lại đi. »
« Dạ ? »
« Bên đó là vực sâu đấy. »
« Em biết. »
« Vậy cô tới đó làm gì ? »
« Chỉ cần bước theo em thôi.”
Christ ngần ngại nhìn cô, anh dừng hẳn lại, thôi không bước nữa.
«
Đừng nghĩ vậy chứ Christ. Em không thừa dịp ám sát anh đâu.” Như thể
đọc được suy nghĩ của anh, Dora nói tiếp. “Chúng ta có một kỉ niệm đáng
s…à…đáng nhớ ở đó. Anh cứ đi theo em là được, không đứng gần đâu, em hứa
đấy.”
Chần chứ, Christ vẫn nhìn cô, nhưng…khỉ thật, anh tin cô. Và không nói không rằng, anh bước tiếp.
Miệng
vực hiện ra trước mặt cả hai, vẫn sống động một cách rùng rợn như hôm
nào. Christ nhích lại gần Dora, sẵn sàng lôi cô lại bất kì lúc nào. Anh
không thể giải thích cho hành động vô thức đó.
Miệng vực không
rộng, chỉ khoảng 3m là cùng, nhưng luồng khí lạnh cứ thốc lên như thể
đây chính là lối vào địa ngục. Dora rùng mình khi nhớ lại, chính nơi
đây, cô đã một lần đối mặt với cái chết.
“Nơi đây, anh đã cứu em thoát chết. Anh nhớ không, Christ?”
Christ cau mày, anh quen luồng khí lạnh rợn tóc gáy này, anh quen miệng vực sâu hun hút này, không phải
theo
cái kiểu quen khi nhỏ anh đã từng được dẫn đi xem cái vực. Một kiểu
quen lạ lẫm anh không thể nhận biết. Rồi hình ảnh chợt đóng khung vào
đầu anh.
Rừng vụt qua tầm mắt.
Tiếng thét thảm thiết.
Bàn tay gần như chực vuột ra khỏi tay anh.
Chiếc nhẫn bạc.
Aga và Ega…
Tất cả lướt về, rồi trộn lẫn lại thành một hỗn hợp khó chịu.
“Christ, anh nhớ ra gì rồi đúng không?”
Dora thì thầm, niềm vui dâng lên trong cô.
Christ
tiếp tục tập trung, nhưng anh không thể. Đầu anh đau như búa bổ, mắt
anh nhoè đi, không khí đông cứng trong phổi anh, đầu gối anh không vững.
“Về xe…Nhanh…Tôi, không thể chịu nổi nữa.”
Christ thều thào.
Kinh
hoàng, Dora choàng tay quanh người anh, dìu nhanh hết mức có thể về
hướng chiếc xe mui trần màu bạc của cô. Quãng đường dường như vô tận.
Cuối
cùng Christ cũng được ngồi vào cái ghế anh than van ban nãy và anh
không thể mừng hơn. Anh không tin mình có thể đứng vững được nữa. Dora
lo lắng nhìn vào khuôn mặt cắt không còn một giọt máu của Christ, cô bắt
đầu khởi động xe, quay đầu về nhà chính.
“Ổn không Christ?”
“Không. Nhưng đỡ hơn ban nãy.”
“Anh bị sao thế?”
“Chóng mặt.”
“Anh nhớ được gì chưa?”
“Thấy những thứ tôi không hiểu được. Vì thế vẫn chưa nhớ được gì. Tôi cần thêm thời gian.”
Dora
thở dài thất vọng, vẫn chưa tới lúc anh nhớ lại được. Nhưng cô nên lạc
quan, ít ra anh cũng đã có dấu hiệu phục hồi. Cô sẽ hỏi ý kiến bác sĩ về
việc này sớm thôi.
“Anh đừng cố quá. Anh có tất cả thời gian anh muốn mà.”
“Không hẳn.”
Dứt
lời, Christ ngả ra ghế và nhắm nghiền mắt, tay anh gác lên trán, không
để cho Dora hỏi thêm bất kì câu nào. Chuyến đi về nhà của họ hoàn toàn
tĩnh lặng.
…
Cùng lúc, đâu đó gần thư viện thành phố, Vlar nghĩ mình đang bị hoa mắt. Vì anh thấy Lylith đang bước đi trên đường.
Cô
nhỏ nhắn và đầy trẻ trung trong nắng, tay cô tung tẩy giỏ xách, mắt thì
láo liên nhìn xung quanh. Rất có khả năng cô sẽ đâm sầm vào cột điện
nếu cứ tiếp tục nhìn kiểu đó.
Quyết định nhanh chóng giữa việc đi
khám mắt và kiểm định sự thật, Vlar dừng xe lại và bước ra. Anh cần
nhanh lên nếu không muốn nhận một cái giấy phạt.
“Lylith!”
Cô
quay lại, và anh biết mình vẫn còn tinh mắt lắm. Thở phào vì vẫn chưa
cần phải đi bác sĩ và vì vui mừng được gặp cô, Vlar bước về phía Lylith.
“Chào em.”
“Chào anh.”
“Em đi dạo phố à?”
« Ừm. Có lẽ thế. »
« Em đi với anh một chút được không ? »
Lylith
nhìn chằm chằm vào Vlar, đắn đo. Cô có nên đi với anh không ? Anh là
bạn thân của Christ, có lẽ không đáng lo đâu. Cô nên học cách đối xử với
anh một cách tự nhiên. Dù anh từng tán tỉnh cô, nhưng anh cũng như thế
với những cô gái anh thích. Ngại ngùng trước anh cũng chẳng làm được gì.
Vả lại, cô chẳng quen ai xung quanh đây, và trên hết, cô đang buồn
chán.