Nàng Công Chúa Trong Thế Giới Vampire - chương 28 - 29 - 30

Chương 28

-Thẻ bài gì?, trường mình có miếng gì đâu!. Cô ngồi kế bên thắc mắc nói.

-Tất nhiên là mấy bà không biết rồi, tui cũng chỉ mới thấy thôi. Cô gái kia nói tiếp.

-Làm sao mà bà biết?. Cô ngồi kế bên hỏi tiếp.

-Tui đi lấy hồ sơ dùm thầy nên thấy. 

Nhắc đến thì sự tò mò của ba cô nàng ngồi cùng dân trào, thật ra miếng thẻ bài đó là gì?, câu hỏi chồng chất trong đầu các nàng chỉ đợi câu trả lời của cô nàng ngồi bên góc phải.

-Các cậu có biết thẻ bài S không?. Không đi vào vấn đề mà cô lại đi hỏi ngược lại các nàng.

-Biết!, ai mà không biết. Nhanh chóng cô ngồi đối diện trả lời. -Bà mau nói đi!. 

-Đang nói nè!, miếng thẻ bài trong phòng chính là miếng thẻ bài S của Nam Phong tộc đó!. 

Một sự sững sốt ập vào đầu của các nàng, không tin vào tai mình một nàng lên tiếng hỏi lại.

-Có chắc không?.

-Chắc!, tui đã từng thấy hình vẽ của nó mà.

-Vậy là trường mình sướng rồi, Oxford đâu có.

Một tràn vui mừng tiếp tục ập đến các nàng khi nhắc đến việc Oxford thua trường mình.

Oxford là trường vampire duy nhất của Hắc đạo, có sức cạnh tranh tuyệt đối với Ireland bên Bạch đạo.

Bốn nàng cứ thế mà trò chuyện, tám đủ thứ trên trời dưới đất. Được vài phút thì một nàng đứng lên.

-Này mấy bà, tui đi lấy nước hen.

-Ừ hết nước rồi!, đi nhanh nhanh về tám tiếp.

....

Hong cũng vậy, ăn xong cô đứng dậy đi. Đi được vài bước thì điện thoại reng, thuận tay cô bắt máy.

-Alo!...

Chỉ vừa nói được từ "Alo" thì Hong và cô nàng kia chính thức va chạm nhau tạo một tiếng "rầm" vang động cả căn phòng, chiếc điện thoại cũng lấy thế mà rơi xuống kêu "lạch cạch" rồi năm yên bất động trên sàn.

-Đi đứng kiểu gì vậy hả?. tức giận cô ta quát vào mặt Hong.

Thấy điện thoại mình rơi Hong chỉ biết khum xuống nhặt chứ không hề để ý tới cô kia đang chữi rủa mình.

Nhặt được chiếc điện thoại Hong đứng dậy, thân người chỉ vừa đứng lên phân nửa thì một tiếng "Kinh" vang lên.

Món quà của nó tặng cô đã rớt ra và hiện giờ đang năm lẻ loi trên sàn.

-Hong!, có chuyện gì vậy?. Nó cầm chiếc đt nói nhưng vẫn không thây có ai trả lời, tự nhiên trong lòng nó lại có một cái gì đó bất an, lập tức bỏ ngay chiếc xe đạp mà chạy, ban đầu định thong thả chạy xe đạp đến trường nhưng giờ cảm thấy Hong có chuyện thì nó chạy thẳng về phía trường bằng đôi chân nhỏ bé của mình.

Vừa chạy nó vừa lo, cảm giác như có một cái gì đó đâm xuyên vào tim mình, cảm giác thân thuộc nào đó tràn về mà nó không thể nhớ, nhớ về hồi ức lúc nhỏ, chuyện gì đã xảy ra vs nó, lòng cứ đau, người cứ chạy, thân hình màu trắng nhỏ bé đang tiến về trường Ireland với tốc độ nhanh nhất có thể.

Nỏi lo lắng đã áp đảo con tim và lí trí của nó đến nổi nó còn không biết là mình có thể bay tới đó, không biết là mình không cần chạy như điên đến vậy.
.....
-Tại sao cô lại có thứ này?. Cô nàng kể chuyện khi nãy nhảy vô nhặt miếng thẻ bài rớt từ trong túi Hong ra hỏi Hong.

-Tại sao tôi phải nói cho cô biết?. Hong hỏi lại.

-Cô là đồ ăn cắp!. Chỉ một câu nói của cô nàng đã làm cho tất cả mọi người trong nhà ăn chú ý tới.

-Cô nói cái gì?, tôi ăn cắp cái gì chứ?. Hong bất ngờ hỏi lại.

-Còn chối sao, vật chứng ngay trước mắt đây!. 

Lập tức ánh mắt của mọi người dồn hết vào chiếc thẻ bài trên tay cô ta.

Nhiền người còn dụi mắt không biết mình có nhìn nhầm hay không, có người thì khoanh tay lại suy nghĩ về nó.

-Đừng có nói bậy!, vật này là của tôi!, ăn cắp cái gì chứ?.

-Cô không biết hay giả vờ không biết, vật này là thứ cô có thể có sao?. Cô ta đưa cao chiếc thể bài lên để cho mọi người có thể thấy rõ nó.

Một số người cứng đơ không nói gì khi nhận ra nó, còn vài người thì thấy nó rất quen nhưng không thể nhớ ra là thứ gì.

-Tại sao tôi lại không thể chứ?. Hong thắc mắc, đây rõ ràng là của nó tặng cho cô mà.

-Chuyện gì vậy?. Từ xa, một tiếng nói quen thuộc vang lên.

Chương 29

Một tiếng nói quen thuộc van lên làm mọi không thề không quay sang nhìn.

Tea Hin đi đầu, sau là Woo, Ha Rum, Hắn.

Ánh mắt ngưỡng mộ, tôn sùng của nam lẫn nữ dành cho ba người, còn người kia thì ngược lại, những ánh mắt ganh tị, ghen ghét chất thành chồng hướng về cô, đoán thì cũng biết mặt từng người rồi hen. 

-Làm gì mà ồn ào vậy?. Tiếp tục, Tea Hin bước thêm vài bước nhìn đám đông hỏi.

-Dạ, cô ta là kẻ ăn cắp!. Cô gái cầm miếng thẻ bài khi nãy lên tiếng mắt thì đắm đuối nhìn Tea Hin, tay thì chỉ ngược lai hướng về phía Hong.


Ánh mắt của Tea Hin hiện lên sự bất ngờ rõ ràng, Hong là người hôm qua anh cùng nó đưa lên phòng y tế mà.

-Chị, là chị sao?. Bước thêm vài bước Tea Hin lại gần Hong hỏi.

-Tôi không ăn cắp, thật ra là tôi đã làm gì nên tội hả, sao lại du quan cho tôi chứ?. Hong nói, nước nước cứ ứa ra từng giọt lằng dài trên đôi gò má trắng hồng.

-Còn nói hả, vậy làm sao cô có cái này?. Cầm miếng thẻ bài giơ cao lên lớn giọng.

(Vật này là của Tara, nếu nói cậu ấy tặng thì cậu ấy sẽ gặp rắc rối). -Tôi...

-Sao?, không nói được chứ gì?, thấy chưa, thứ này đâu phải là vật cô có thể sở hữu.

-Tại sao?. Thắc mắc về chiếc thẻ bài, Hong hỏi.

-Tại sao à?, để tui nói cho cô biết, đây là thẻ bài S, nó không phải là vật mà mún có là có đâu, biết chưa.


Lập tức mọi người liền dồn đôi mắt vào miếng thẻ bài màu vàng kim vs một ánh mặt kinh hoàng.


-Cô nói...nói gì, đây là thẻ bài S, không thể nào!. Hong choán, no tặng Hong thẻ bài S ư, làm sao mà có thể tặng nó một vật như thế này chứ.

-Cô giỏi biện minh ghê, biết trước rồi mà bay giờ lại làm như không biết, định lừa ai?.

-Thật mà, tôi không ăn cắp, và tôi cũng không biết nó mà!. Hong không thể nào nói ra hai từ "Tara tặng" nên chỉ biết nói mình không có, không biết mặt dù không hề si nhê gì tới cô nàng kia. 

-Tea Hin!, cậu còn đứng đó làm gì?. Một chiếc bàn sang trọng, mọi vật trang trí trên bàn không khác gì một chỗ đặc biệt của nhà hàng năm sao, ngồi đó cùng Ha Rum và Woo, Hắn nói với một giọng nói lạnh lùng, xem như là trong nhà ăn không hề xảy ra chuyện gì.

-Nhưng anh...

Không để Tea Hin nói thì Hắn lại tiếp tục nói. -Cậu quen ai trong đó sao?.

-Không!, nhưng....

Tiếp tục, hắn nói.

 -Vậy thì cậu đứng đó làm gì, không phải cậu nói xuống đây ăn sao.


Nghe theo lời hắn, Tea Hin bước đi mà trong lòng đầy la lắng, cậu vô cùng bối rối không biết phải làm sao.


-Mau đưa cô ta đi!, lần này cô không sống nổi đâu, tội ăn cắp ở đây đâu phải là một cái tội bình thường, cậu biết luật rồi chứ. Cầm miếng thẻ bài trên tay cô nàng khi nãy ra dấu cho mấy đứa bạn dẫn Hong đi, trước khi đi cô còn nói một câu đó là cái luật nghìn năm của giới vampire mà không ai muốn phạm phải.
....
Nó cứ chạy, khoản cách của nó với trường ngày càng gần thì sức lực cũng lấy cái đà đó mà tuột dốc.
....
Còn về Hong, hình phạt của cô là treo thân vào cây thánh giá phơi ngoài trời nắng, một hình phạt mà những vampire xưa cho rằng đây là cách tốt nhất để rửa tội cho phạm nhân, dùng ánh nắng mặt trời xóa tan đi dục vòng, ham muốn của các tù nhân, nhưng đối với vampire thì ánh sáng mặt trời là thứ kị nhất của họ, tuy việc này đã được khắc phục nhưng nó đã làm tiêu hao năng lượng của loài vampire.


10' đã trôi qua, tiếng chuông bắt đầu học cũng đã reng, các học sinh cũng đã vào lớp, chỉ còn mình Hong với cây thánh giá đang phơi thây ngoài trời, lúc này mặt trời đã lên đỉnh đầu, ánh nắng càng thêm chói chang, sức chịu đựng của cô gái bé nhỏ ngày càng yếu.
....
Ngay ngã tư thành phố, một trận kẹt xe đang diễn ra sôi nổi, nó dường như không thể nhúc nhích  bởi đám người chen lấn nhau tìm đường đi thì chiếc điện thoại reo lên làm nó bật tỉnh và bắt máy ngay lập tức, chưa kịp xem ai gọi cho mình.

-Alo!, alo!, ai...ai vậy?, là cậu hả Hong?....

-Chị, chị sao vậy, là em!, Tea Hin đây!. 

-Là cậu!, có chuyện gì sao?. Nó thật sự thất vọng, cứ tưởng là Hong gọi, ai dè là Tea Hin.

-Chị may đến trường đi, không thôi bạn của chị sẽ chết mất!. 

Một tràn bật tĩnh sau cái hụt hẫng vừa rồi, tắt máy ngay rồi dùng cái khả năng trời sinh ra để bay tới trường một cách nhanh lẹ.

2' sau, nó đã có mặt tại cổng trường, Tea Hin biết nó sẽ đến nên cũng nhanh chóng chạy xuống sân trường, để đón nó.

-Chị, chị đi theo em, bạn chị...em nghĩ không thể chịu lâu đâu.

-Nhanh lên, mau dẫn tôi đi. 

Hai cái bóng, màu trắng và màu xanh mấy chốc đã biến mất khỏi sân trường chạy đến quảng trường, nơi thi hành các luật lệ của trường.

---------------------------

Chương 30

Sau khi đỡ Hong ra khỏi cây thánh giá, nó cùng Tea Hin đưa Hong về Phòng hồi sức của trường, trường Ireland là trường vampire duy nhất của bạch dạo nên bệnh việc dành cho vampire chắc chắn sẽ có.

Một thân hồng y đang nằm trên giường, và một thân bạch y đang ngồi, bên cạnh là một người con trai với bộ lục y đứng nhìn người con gái mang bạch y đó mà không nói gì, chỉ có sự im lặng bao trùng khắp căn phòng màu tím nhạt trong bệnh viện vampire của trường.

-Tea Hin!. Tiếng nói của một cô gái vang lên phá tan đi cái không khí ảm đạm.

Giật mình khi nghe đến tên mình anh "dạ" một cái rồi chờ đợi chủ nhân của tiếng gọi nói một cách cung kính hơn bao giờ hết.

-Cậu hãy kể hết những gì đã xảy ra với Hong mà cậu biết cho tôi nghe. Giọng nói lạnh đến run người không khỏi khiến Tea Hin ớn lạnh và chỉ biết làm theo một cách vô điều kiện, không hỏi han thêm gì.

-....................................

Sau một hồi căng thẳng để thuật lại những gì cậu biết cho cô gái đó nghe thì cậu đã nhẹ người đi một phần, cậu cảm thấy rất sợ người đang ngồi kế mình, người con gái này toát ra một loại hàn khí không thể ngờ tới, khác hoàn toàn với lúc nãy, lúc mà hai người cùng đi cứu Hong, lúc đó cô gái này biết lo sợ, biết quan tâm, nhưng những biểu hiện đó đã nhanh chóng tan biến chỉ còn lại một thân người lạnh đến thấu xương từ lúc chuyển Hong vô phòng hồi sức.

Vì Hong không bị gì nguy hiểm đến tính mạng nên nó cũng đã không còn lo lắng như khi nãy nữa, nhưng Hong cần vài ngày để ấy lại phần sức mà mình bị hao tổn, trước ánh nắng mặt trời, thì sức lực của vampire sẽ nhanh chóng hao tổn khi tiếp xúc với nó quá nhiều, đây là một điểm yếu của vampire nhưng không phải vampire nào cũng vậy, cũng có lúc không mà.

Sau khi nghe hết những gì Tea Hin kẻ thì ngọn lửa trong lòng nó nổi dậy, thấy khí mặt của nó ngày càng xấu đi thì Tea Hin bẽn lẽn hỏi một điều mà cậu thắc mắc khi còn ở nhà ăn.

-Chị, sao bạn chị lại có vật đó?. 

-....Im lặng, nó không trả lời.

-Chị!, chị có thể nói cho em biết không, bây giờ nếu chị không nói thì bạn chị chắc chắn sẽ bị đưa ra trị tội đấy. Anh thấy nó im lặng thì lại tiếp tục nói tiếp.

-Là tôi!, tôi đã tặng nó cho Hong, tôi không ngờ vì nó mà Hong lại bị như vậy, tất cả là lỗi của tôi!.

-Không đâu, việc này đâu phải lỗi của chị, tất cả cũng chỉ tại bon họ không vu oan cho ban chị thôi, chị đừng tự trách mình, dù gì thì bạn của chị cũng không sao rồi mà.

-Tea Hin, tôi thật sự thắc mắc, cậu biết Hong là bạn tôi vậy thì tại sao cậu lại không giúp Hong chứ?. Nó nổi giận, nếu Tea Hin chịu giúp Hong thì sẽ không có chuyện gì xảy ra, hay là nó có thể đến kịp thì sao.

-Không phải là em không muốn, nhưng anh Yun....Nói đến hắn, Tea Hin không biết phải nói sao, cậu rất sợ hắn, nhưng cậu lại càng không muốn làm nó phật lòng nên cậu đã lén gọi điện cho nó.

-Hừ, thì ra là hắn, tôi nói không sai mà, hắn không có gì tốt hết. -Vậy vật đó đâu rồi?.

-Vật đó?, à là miếng thẻ bài hả, hình như là Ha Rum đang giữ!.

-Ha Rum là ai?. mà sao lại giữ nó.

-Chị mau quên vậy, là người hôm trước bị chị "xử" đó. Nghĩ đến chuyện hôm qua, anh chỉ biết cười với cười thôi, hết chuyện của Ha Rum, rồi tới chuyện anh được thấy năm con gấu bắc cực dưới sân trường chỉ trong một ngày.

-Thì ra là cô ta, nhưng tại sao cô ta lại giữ nó?.

-Là người nhặt được miếng thẻ của bạn chị làm rớt đưa cho chị Ha Rum giữ.

-Tại sao lại đưa cho cô ta?, cô ta thì có tư cách gì mà giữ nó!. Tức giận, đưa cho ai giữ không đưa, đưa cho cái con ỏng ẹo đó thì nó bực mình.

-Em không biết, chị sẽ lấy lại miếng thẻ đó sao?. Hai mắt tròn xoe, cậu nhìn nó hỏi giống hệt như cún con đợi chủ.

-Tất nhiên, vật đó là của Hong, tại sao lại đưa cho cô ta.

-Cô ta học lớp nào?.

(Hong, cậu yên tâm, mình sẽ không để cậu bị thiệt thòi đâu)

-À vậy chị đi cùng em luôn đi, em cũng định về lớp!. -Mà chị định làm gì?. 

-Hỏi nhiều, cậu không cần biết, mà tại sao tôi phải đi cùng cậu, cậu chỉ cần cho tôi biết cô ta học lớp nào thôi!.

-Thì đó, chị Ha Rum học cùng lớp với em mà, đi chung đi!.

-Sao?, đừng có giỡn với tôi, tôi nghe oppa nói là trường này có phân biệt cấp bậc hết rồi mà, cậu và cô ta làm sao mà chung lớp được.

-Đúng là có phân biệt cấp bậc nhưng anh Yun là người đưa chị Ha Rum vào lớp mà.

-Hừ, tôi quên là còn tên đó.

-Sao ngứa tai quá nhĩ?. Hắn đang ngồi học thì cảm thấy tai mình có vấn đề nên dưa tay lên vừa xoa vừa nói.

10' sau nó cùng Tea Hin đã có mặt trên hành lang của lớp.

-Tới rồi, mệt quá!. Thở hổn hển, nó thì đi mà Tea Hin thì chạy nên việc này không tránh khỏi, ai mượn nó đi nhanh quá chi.

-Lớp A sao?, cũng có duyên nhỉ!. Khoanh tay nhìn cái bảng hiệu lớp, một cái nhép miệng hé lên tia gian sảo trong nó quyến rũ vô cùng.

-Chị nói sao?