Có Một Tình Yêu Không Thể Nào Quên - Chương 02

11 giờ đêm.

Tiểu Băng mệt mỏi xách hành lí ngồi vào taxi. Trời Thượng Hải sương mù dày đặc, máy bay trễ chuyến báo hại nàng giờ này mới lết được từ sân bay về đến khách sạn.

Tiểu Băng thở phào một tiếng, trong lòng thầm cảm thấy may mắn vì Phương Văn đã đặt phòng cho nàng. Kết quả là vừa mới ngẩng đầu lên, nàng lập tức bị cảnh tượng trước mặt làm cho kinh hãi đến mức muốn nhảy lên ngay tại chỗ. Không ngờ trước cửa khách sạn vẫn còn không ít fan đang đứng chờ, bọn họ túm năm tụm ba thành từng nhóm nhỏ. Những chiếc đèn nhấp nháy đủ màu xanh, hồng, trắng… trong đó tốp màu vàng là nổi bật hơn cả. Tiểu Băng chợt hiểu ra, hóa ra khách sạn mà Phương Văn sắp xếp cho nàng chính là nơi ở của các thí sinh tham gia tuyển chọn ca sĩ đợt này.

Ánh đèn trong hành lang hơi tối, Tiểu Băng men theo hành lang dài tiếp tục đi về phía trước. Nhìn thẻ phòng trong tay, nàng liên tục ngẩng đầu tìm số phòng của mình. Tiếng vali lăn trên nền hành lang phát ra những tiếng ma sát nhè nhẹ. Đi hết một khúc ngoặt mà Tiểu Băng vẫn chưa tìm thấy phòng mình. Nàng đang định tìm một ai đó để hỏi xem sao, nhưng nghĩ lại, muộn thế này chắc mọi người cũng ngủ hết rồi nên lại thôi. Tiểu Băng còn đang chán nản, bất giác cúi đầu, bỗng nhiên cảnh tượng trước mắt làm nàng giật mình tới mức phải lùi lại mấy bước.

Bên cạnh cửa sổ phía cuối hành lang, có một cậu thiếu niên rất tuấn tú đang ngồi ôm gối. Bên ngoài cửa sổ, bầu trời đêm thanh bình, tĩnh mịch mà tuyệt đẹp, ánh trăng như một làn sương mỏng buông xuống, phủ lên người cậu một lớp ánh sáng mờ ảo. Cậu đang ôm trong lòng một con gấu bông rất to, màu trắng pha đen, con gấu đang giương đôi mắt vô tội, nhìn mơ hồ xa xăm.

Trong phút chốc, Tiểu Băng cứ ngỡ như nàng đang nhìn thấy một thiên sứ.

Có vẻ như tiếng chiếc vali lăn trên nền hành lang đã làm phiền đến cậu thiếu niên đó, Tiểu Băng thấy cậu ta từ từ quay đầu lại phía mình. Cậu có một đôi mắt rất dài, hơi xếch, hiện lên một vẻ kiêu ngạo và lạnh lùng. Nhưng cậu lại có một khuôn mặt rất đáng yêu, hai thứ đó kết hợp với nhau tạo nên một sức hút kì lạ.

Tiểu Băng bất giác ngây người, rồi đột nhiên nhớ ra nàng phải hỏi đường, liền lịch sự hỏi:

“Thật ngại quá, em có thể chỉ cho chị phòng 1298 ở đâu không?”

“Phòng 1298? Chị cứ đi thẳng phía trước, rẽ phải, phòng ấy là phòng thứ hai chị ạ”.

Cậu thiếu niên nở nụ cười rạng rỡ với Tiểu Băng, giơ tay chỉ đường cho nàng, giọng nói ấm và hay đến lạ thường.

Tiểu Băng cảm ơn rồi vội vàng kéo hành lý đi luôn. Có lẽ tại ánh đèn quá tối và ánh trăng quá mờ ảo nên nàng không để ý thấy phía dưới khóe mắt trái của cậu có một nốt ruồi màu hạt dẻ nhàn nhạt. Hình như cậu đang muốn tâm sự vài điều bí mật.

Nàng đã bỏ lỡ…

Mãi đến ngày hôm sau, Trác Tiểu Băng mới hiểu ra rốt cuộc nàng đã bỏ lỡ điều gì.

Ngày hôm sau, nhận lời mời của Phương Văn – Giám đốc truyền thông công ty Trung Đằng, Tiểu Băng đến một quán KTV (Karaoke) để tham dự bữa tiệc sinh nhật của một thí sinh trong top mười.

Nàng gặp rắc rối trên đường nên tới muộn một chút. Kết quả là anh chàng Phương Văn rối cả lên, gọi điện hết lần này đến lần khác giục nàng. Tiểu Băng đang nói với anh ta là mình sắp đến rồi thì cửa thang máy bật mở, lúc nàng vội vã bước ra thì bị một cậu thanh niên vóc dáng cao lớn va vào làm nàng lảo đảo.

Tiểu Băng tức giận nhìn cậu ta, đối phương đeo kính gọng đen, khẽ nhếch môi đầy ác ý, tóc tai dựng ngược, ăn mặc theo phong cách Punk dị hợm đã hết thời. Phát hiện ra mình va phải người khác, cậu ta chỉ quan sát Tiểu Băng từ đầu đến chân vài lượt, rồi nhìn nàng chằm chằm một cách kiêu ngạo, không hề có ý định xin lỗi.

Sợ Phương Văn giục, Tiểu Băng cũng không để ý nữa, vội vàng ra khỏi thang máy, đến KTV tìm phòng mà Phương Văn đã nói cho cô.

Đẩy cửa bước vào, mọi người đang nói chuyện ăn uống ca hát rôm rả. có một nhóm thanh niên chừng mười tám đôi mươi, đang ở cái tuổi bướng bỉnh nghịch ngợm, liên tục cười đùa ầm ĩ, đứa nọ cấu véo đứa kia, rồi đứa kia cũng ăn miếng trả miếng, đánh lại.

-“Aí, ái…đau… mau kéo Tiểu Lượng ra khỏi tớ nào! Nhanh lên…!”

Giọng cậu thanh niên đang nói nghe thật lảnh lót, nước da trắng nõn sáng sủa và khôi ngô, khuôn mặt còn đẹp hơn cả con gái. Có điều, khuôn mặt thanh tú của cậu lúc này đang nhăn hết cả lại, tay chân giãy giụa khua khoắng không ngừng.

Một cậu khác mặc áo T-shirt xanh nhạt đang ra sức cắn tay cậu thanh niên khi nãy, trông như một con cún con ngậm chặt không chịu thả khúc xương của nó ra

Tiểu Băng vừa bước vào, đã bị cảnh tượng lạ lùng này làm cho không thể nhin được, bật cười thành tiếng.

Đám đông, có kẻ vừa cười vừa kéo cậu áo xanh ra, kẻ khác thì chỉ ngồi vắt chân bên cạnh quan sát trò vui. Có kẻ còn sợ thiên hạ chưa đủ loạn, nhân thể xông vào đánh cậu thanh niên bị cắn, rồi chạy trốn. Cả đám cười đùa lớn tiếng, thật là vô cùng náo nhiệt.

“Chuyện gì thế này anh Văn, buổi tiệc sao lại đến mức cắn người thế?”

Tiểu Băng nhìn thấy Phương Văn đang đứng một góc xem trò vui, liền rảo bước lại gần, anh ta đang cười nhăn hết cả mặt, ánh mắt tràn ngập một niềm vui xuất phát từ tận đáy lòng.

“Chẳng phải đều do Tiểu Lượng sao, không hiểu sao thằng nhóc này lại thích cắn người thế chứ, mà lại còn đặc biệt thích cắn Tiểu Lỗi nữa.”

Phương Văn cười cười phàn nàn đôi câu chiếu lệ. Tiểu Băng cũng cười, nhìn theo hướng anh ta đang nhìn, định nói gì nhưng chợt ngây người ra.

Bởi vì “Tiểu Lượng” mà Phương Văn nói vừa bị cả hội kéo ra khỏi Tiểu Lỗi, khuôn mặt đẹp đẽ thanh tú của cậu ngay cả trong ánh sáng mờ ảo của căn phòng cũng có thể nhìn thấy rõ mồm một.

Chính là cậu thanh niên tối qua đã chỉ đường cho nàng.

“Chị Tiểu Băng muốn uống coca không?”

“Chị Tiểu Băng, bim bim này, chị ăn đi, ăn đi mà…”

“Sao chị Tiểu Băng không hát thế…hát một bài đi, được không?”

Tiểu Băng hoàn toàn không ngờ rằng, ‘cậu chàng thiên sứ” mà nàng gặp tối qua hóa ra lại là một tên nhóc nghịch ngợm thích đeo bám người khác như vậy.

Cách đó không xa, cậu thanh niên bị cắn đang chăm chú nhìn vào màn hình hát bài “Mười năm” của Trần Dịch Tấn, cổ tay đeo băng tay màu đen của Nike.

“Nếu đã không thể níu giữ được cái ôm

Thì giờ phút chia tay

Sao không vừa ôm nhau vừa rơi nước mắt….”

Giai điệu chầm chậm êm ái làm lan tỏa một nỗi buồn man mác, chất giọng cậu rất trong trẻo, đôi mắt mơ hồ mà đầy tình cảm, trong phút chốc đôi mắt đó đã ngân ngấn lệ.

Đó chính là Hà Phong Lỗi, đến từ Tây An, đứng thứ hai vòng tuyển chọn khu vực Hàng Châu.

Tiểu Băng bỗng nhớ ra Tiểu Lượng vừa hào hứng giới thiệu Hà Phong Lỗi như thế cho mình, nhưng nàng lại quên hỏi tên cậu ta. Quay đầu lại nhìn, dưới ánh đèn mờ ảo, nàng bắt gặp đôi mắt đang trĩu xuống của cậu, hàng mi khẽ rung rung, trong đôi mắt thoáng ánh lên một nỗi buồn.

Lúc ấy nàng không để ý, chỉ nghĩ rằng đó là do mình bị hoa mắt.

“Chị nghe mọi người gọi em là Tiểu Lượng, đó là nick name của em à?”

“Dạ?… Vâng. Lúc đầu một anh cùng khu vực thi với em gọi như thế, sau đó mọi người nghe thấy nên cũng gọi thế luôn…”.

Câu hỏi của Tiểu Băng đã làm gián đoạn sự suy nghĩ của cậu. Cậu nhanh chóng lấy lại vẻ hoạt bát khi nãy, trả lời dõng dạc, đôi môi sáng lóng lánh như thạch trái cây.

Tiểu Băng bất giác cảm thấy giọng điệu của cậu có chút gì đó rất quen thuộc.

“Nghe giọng em, có phải em là người Thẩm Dương không ?”

“Đúng ạ, giọng Đông Bắc của em là lúc vừa nãy…”.

Đôi mắt cậu ta lấp lánh ánh cười, vừa nói vừa khoa chân múa tay, nói đến đoạn hào hứng, lại càng bộc lộ rõ hơn chất giọng Đông Bắc vô cùng quen thuộc mà không hề kiêng dè gì cả.

Cuối cùng Tiểu Băng cũng nhìn thấy cái nốt ruồi màu hạt dẻ nhàn nhạt dưới khóe mắt trái của cậu, rất rõ ràng, đột nhiên nó khiến nàng nhức mắt. Nàng ngây ra một lúc, có một cảm xúc gì đó rất mãnh liệt dâng lên ào ạt trong cơ thể. Nàng mím môi, cố gắng kiềm chế cảm xúc trong lòng mình. Ngón tay nàng khẽ run, nhưng sau đó bàn tay nhanh chóng nắm chặt lại.

“Tiểu Lượng, tên đầy đủ của em là gì ?”

Tiểu Băng cố kiềm nén để giọng mình không run, sau lưng cô, Hà Phong Lỗi vẫn đang lặp lại đoạn điệp khúc, cả căn phòng bỗng nhiên tràn ngập một nỗi buồn vô cớ.

“Mười năm trước

Anh không quen biết em

Em cũng không thuộc về anh

Chúng ta đều giống nhau, ở bên một người xa lạ

Đi qua con đường dần trở nên quen thuộc…”

Ánh đèn mờ nhạt, dường như tất cả con người và sự vật đều trở nên mơ hồ, chỉ còn mỗi khuôn mặt của cậu thiếu niên áo xanh là rõ ràng hơn bao giờ hết. Nụ cười trên khuôn mặt ấy mới trong sáng làm sao.

Vẫn như trước kia.

Tiểu Băng nhìn đôi môi lóng lánh của cậu thanh niên ấy, trong lòng dấy lên muôn ngàn cảm xúc khó có thể diễn tả thành lời.

Là cậu ta, hóa ra chính là cậu ta.

Đáng lẽ nàng phải nhận ra sớm hơn rồi chứ.

Lúc này, nhạc đã dừng, Hà Phong Lỗi hát xong liền trả lại micro, ngồi xuống cùng mấy cậu thanh niên khác đang chơi trò chơi ăn bánh snack. Đã có người đang chờ hát bài hát tiếp theo.

Trong giây phút chờ đợi yên lặng đó, giọng nói vốn đã vang của cậu nhóc cất lên trong phòng kín âm vang rõ hơn bao giờ hết. Tiểu Băng gần như đã đoán được câu trả lời của cậu nhóc, thậm chí câu trả lời ngắn gọn đó gần như vang lên cùng một lúc với câu trả lời trong lòng nàng.

“Em tên … Đồng Cảnh Lượng”.

Chúng ta có lẽ gần mười năm chưa gặp lại đấy nhỉ?

Cho nên, giữa chúng ta đã trở nên xa lạ đến nỗi không nhận ra nhau nữa rồi.

Không sao, có lẽ thế này lại tốt hơn.

Ít nhất thì chị cũng nhận ra em, thế là đủ.

Các thí sinh chơi đùa rất vui vẻ, đang từ ca hát chuyển sang nhảy múa, cả một đám hò hét ầm ĩ náo loạn hết cả lên. Nhưng trong cảnh tượng hỗn loạn đó, Đồng Cảnh Lượng và Hà Phong Lỗi lại ngồi thu mình trong một góc ghế sofa, dựa vai vào nhau mà ngủ say sưa.

Nhìn từ xa, hai cậu đều có gương mặt tuấn tú và đôi hàng mi dài đẹp. Điều khác biệt duy nhất là Đồng Cảnh Lượng thì có vẻ đẹp trong sáng dễ thương, còn Hà Phong Lỗi lại có vẻ đẹp rất nam tính. Hai người ở cạnh nhau, lại càng tạo nên một cảnh tượng khiến người khác phải ngắm nghía đến trầm trồ ngưỡng mộ.

Trong lòng Tiểu Băng có đôi chút thấp thỏm, ngón tay cuộn lại, ánh mắt nàng dù thế nào cũng không thể rời khỏi Đồng Cảnh Lượng. Hãy tha thứ cho chị vì đã không thực hiện lời hứa, là chị đã không giữ lời, chưa từng quay lại đó thăm em.

Tiểu Lượng, em có thể tha thứ cho chị không?

Miên man suy nghĩ, mắt nàng bỗng thấy cay cay, Tiểu Băng chớp chớp mắt để ngăn cơn xúc động. Lúc này nàng mới nhìn thấy có tin nhắn từ phía ban biên tập gửi đến giục bản thảo, tuy không muốn nhưng nàng đành phải rời ánh mắt khỏi Đồng Cảnh Lượng.

Nàng vội vàng cáo từ Phương Văn rồi gọi một chiếc taxi về thẳng khách sạn.

Ngồi trong xe vốn hơi chóng mặt nên Tiểu Băng một tay đỡ đầu một tay quờ quạng trong túi tìm ví tiền. Trong lúc vô tình ngẩng đầu lên, ánh mắt nàng tự nhiên hút vào một điểm cách đó không xa.

Mắt nàng mở to hơn. Môi nhoẻn một nụ cười, tâm trạng bỗng dưng phấn khởi trở lại. Xem ra, lại sắp có tiền rồi. Đầu óc mụ mị trước đó của Tiểu Băng trong chốc lát đã trở nên linh hoạt, nàng nhanh chóng rút máy ảnh trong túi ra, mở ống kính, tay nắm chắc máy ảnh, tìm điểm ngắm chuẩn.

Một chiếc Honda Accord màu trắng đang đi tới, lái xe là một phụ nữ. Cô ta đội mũ lưỡi trai, vành mũ kéo rất thấp. Mặc dù không nhìn thấy mặt, chỉ cần nhìn dáng người, nhưng Tiểu Băng đã nhận ra cô ta là ai.

Người đó là Hà Lệ.

Điều bất ngờ hơn là ngồi bên cạnh Hà Lệ còn có một chàng trai trẻ đeo kính gọng đen. Tiểu Băng mơ hồ thấy cậu ta rất quen, bỗng nhiên nhớ ra cậu ta chính là người đã va vào mình lúc ở thang máy. Nghe Phương Văn kể, cậu ta là thí sinh duy nhất trong mười người rời đi trước khi bữa tiệc kết thúc.

Chiếc Honda Accord chỉ dừng trước cửa khách sạn một lát, fan hâm mộ nữ đứng chờ ở cửa ngay lập tức xúm lấy vây quanh, vui sướng la hét. Hai tiếng còi réo lên, lập tức các nhân viên bảo vệ chạy đến, đẩy các fan tránh sang một bên nhường đường cho chiếc Honda.

Lúc này chiếc xe mời từ từ chạy vào, lái về hướng bãi đỗ xe dưới tầng hầm khách sạn.

Tiểu Băng nhếch mép cười, không cần che giấu, tay nàng liên tục bấm nút chụp. Trong lòng nàng giờ đây như có một con ngựa hoang đang phi điên cuồng. Tiểu Băng hưng phấn tới mức tim nàng như muốn vọt ra khỏi lồng ngực.

Bởi vì ảnh Hà Lệ hẹn hò riêng tư, đã bị cô chụp lại. Cơ hội kiếm tiền béo bở lại đến rồi.

******************

Lúc Phương Văn tất tả chạy đến thì Tiều Băng đang ngồi trong quán cafe rồi, trước mặt là cốc cafe đen. Nàng đang ngồi ung dung khuấy cafe một cách nho nhã, nghe thấy tiếng thở hổn hển của Phương Văn, nàng vui vẻ ngẩng đầu lên, cẩn thận dò xét khuôn mặt béo trắng đầy ngấn thịt của anh. Giờ khuôn mặt ấy đang lấm tấm những giọt mồ hôi.

“Tiểu … Tiểu Băng, bức… bức ảnh đó là… là thế nào vậy?”

Phương Văn tì một tay lên bàn, thậm chí Tiểu Băng còn nghe thấy tiếng cót két phát ra từ chiếc bàn vì không chịu nổi sức nặng đang đè lên nó. Nàng không nhịn nổi, khóe miệng hơi nhếch lên.

“Chỉ là tình cờ mà tôi đã chụp được”.

Tiểu Băng nheo nheo mắt nhìn Phương Văn đang ngồi đối diện, nàng đẩy cho Phương Văn cốc thủy tinh đầy nước đang đặt cạnh mình, nhẹ nhàng nói: “Sau đó tôi mới phát hiện người ngồi bên cạnh Hà Lệ hóa ra chính là Đỗ Hiểu, quán quân khu vực Thượng Hải”.

“Vậy cô… ?”

Phương Văn thấy miệng mình khô khốc, bèn cầm cốc nước lên tu ừng ực mấy hơi liền. Đặt cốc xuống, Phương Văn vẫn không thể hiểu nổi vì sao Tiểu Băng lại gửi ảnh cho mình.

“Nghe nói Đỗ Hiểu hiện tại rất hot! Thế nên nếu tôi bán những tấm ảnh này cho báo mạng, bọn họ nhất định sẽ trả giá cao !”

Tiểu Băng thư thái đưa cốc cafe lên uống một ngụm, thoáng nhìn sang nét mặt cứng đờ của Phương Văn, những thớ thịt bên miệng đang rung lên bần bật.

“Không được !”

Phương Văn uống một ngụm nước to nữa, đập tay mạnh xuống bàn, chỉ thiếu mỗi nước nhảy dựng lên nữa mà thôi.

Tiểu Băng phì cười, cái anh chàng Phương Văn này đúng là không thể kiềm chế cảm xúc, cũng như tính khí nóng như lửa ấy, làm gì cũng vội vàng, anh ta còn chưa nghe nàng nói hết câu mà.

“Ấy anh Văn đừng nóng… !”

Dường như Tiểu Băng cố ý trêu tức Phương Văn. Mồ hôi trên khuôn mặt phát tướng của anh ta lại dày thêm một lớp, chỉ còn cách đành ngồi xuống, không ngừng lấy tay lau mồ hôi trên mặt và trán.

“Tiểu Băng à, rốt cuộc cô muốn gì thì mau nói nhanh đi !”

Tiểu Băng nhướng đôi lông mày, lông mày nàng cong cong, rất dày và đen, trông như một mảnh trăng khuyết.

“Lúc đầu tôi vốn định bán bức ảnh này, có điều tôi cũng biết rằng như vậy sẽ ảnh hưởng đến việc thi thố sau này của Đỗ Hiểu”. Vừa nói, Tiểu Băng vừa gõ nhẹ ngón tay lên mặt bàn thủy tinh trong suốt.

Đối diện là gương mặt căng thẳng mất hết nhẫn nại của Phương Văn. Nàng đang cân nhắc đắn đo xem tiếp theo sẽ nói gì thì chợt nhớ ra lần trước nàng bắt gặp cảnh Hà Lệ và Đường Chính Hằng cùng nhau, nay lại gặp Hà Lệ và Đỗ Hiểu.

Hà Lệ, cuộc thi tuyển ca sỹ, Đỗ Hiểu, Đường Chính Hằng, Đô Luân…

Trong cái mớ hỗn độn này dường như có một sợi dây nào đó liên kết tất cả những mắt xích này lại với nhau, có uẩn khúc gì đây… Có lẽ nào?

Tiểu Băng chợt bừng tỉnh nhận ra một sự thật, trong đầu nàng dâng lên niềm vui sướng như điên: Ta sắp phát tài rồi!

“Nhưng dạo này tôi đang rất túng, nếu không bán tấm ảnh này thì chẳng lấy đâu ra tiền…”. Tiểu Băng làm bộ cau mày , tiếp tục nói với gương mặt chán nản.

“Thế nên nếu anh Văn không thấy phiền, thì có tin tức gì nổi bật, như kí hợp đồng giữa Đô Luân và Đỗ Hiểu chẳng hạn, anh có thể thông báo trước với tôi một tiếng được không ?” Vừa nói, nàng vừa đưa ánh mắt sang nhìn Phương Văn, “Cũng tiện cho tôi…”

“Làm sao cô biết ?”

Phương Văn trợn mắt ngạc nhiên. Tiểu Băng trong lòng khẽ vui sướng, từ bộ dạng kinh ngạc của anh ta có thể thấy nàng đã đoán trúng. Nàng bèn nhẹ nhàng cười cười nói tiếp: “Điều này đối với tôi đã không còn là bí mật nữa rồi”. Thực ra, về chuyện quan hệ giữa Hà Lệ, Đường Chính Hằng và Đỗ Hiểu, trong lòng Tiểu Băng cũng không chắc chắn một trăm phần trăm.

Vừa rồi chẳng qua nàng chỉ thuận miệng thăm dò thế thôi. Nào ngờ phản ứng của Phương Văn đã nói lên tất cả. Việc Hà Lệ và Đường Chính Hằng gặp gỡ thường xuyên chính là dọn đường cho việc Đô Luân kí kết hợp đồng với Đỗ Hiểu.

“Tiểu Băng, chuyện này cô nhất định không được đăng báo đâu đấy… càng không được nói là do tôi cung cấp thông tin…”. Phương Văn lo đến nỗi mồ hôi túa ra đầm đìa, quần áo bị thấm ướt hết như bị dội nước.

“Xem ra, Trung Đằng và Đô Luân đã đi đến thỏa thuận, định trước Đỗ Hiểu giành quán quân rồi ư ?” Mắt Tiểu Băng càng lúc càng sáng lên, lông mày nhướn cao, hiện rõ một nụ cười đắc ý trên gương mặt.

Đường tiên sinh, anh đã khiến tôi không thể ở lại Bắc Kinh để kiếm tiền nữa. Bây giờ đã đến lúc anh phải bồi thường tiền cho tôi rồi đây! Tiểu Băng ung dung đưa tay gõ nhè nhẹ vào mặt bàn thủy tinh trong suốt. Không phải vội, nàng đã có dự tính cả rồi.

Từ sau khi gặp riêng Tiểu Băng, Phương Văn cứ thấy thấp thỏm không yên. Không biết tại trời nóng quá hay trong lòng lo lắng, anh liên tục đổ mồ hôi, quần áo khô rồi lại ướt đẫm, ướt rồi lại khô…

Việc Trung Đằng và Đô Luân định trước Đỗ Hiểu sẽ là quán quân bị người khác biết được, Phương Văn chỉ còn cách vội vàng báo cáo với ông chủ mà thôi. Anh có cảm giác Trác Tiểu Băng kiểu gì thì kiểu, nhất định có chết cũng sẽ không bỏ qua vụ này. Hơn nữa, người trong làng giải trí ai cũng biết, Trác Tiểu Băng xưa nay chỉ xem tiền chứ không xem người.

Mà tin này thì lại đáng giá như thế.

Nhưng điều làm cho Phương Văn không ngờ tới nhất là Tiểu Băng lại im lặng đến đáng sợ.

Sáng nào Tiểu Băng cũng đến nhà hàng uống một cốc cafe. Sau đó nếu không đến coi tin tức ở lớp học của các thí sinh, thì sẽ đến xem tình hình luyện tập của họ. Có lúc nàng lại còn tìm thí sinh nào đó để phỏng vấn riêng.

Càng như thế, Phương Văn càng thấy sợ. Anh lo lắng một ngày nào đó Tiểu Băng sẽ đột ngột lạnh lùng ra tay không hề báo trước. Như vậy sẽ khiến anh không tài nào chống đỡ nổi.

Đương nhiên Tiểu Băng lại càng thấu hiểu điều này. Giống như khi một tuyệt đỉnh cao thủ đối mặt với kẻ thù rất mạnh thì tốt nhất anh ta chỉ nên án binh bất động, đợi lúc kẻ thù tự hoang mang rối loạn, lúc đó liền nhanh chóng ra một đòn chí mạng.

Trong không gian tối tăm của làng giải trí, người thông minh là người phải biết cách che giấu tài năng. Thế nên, Tiểu Băng, nàng ấy đang chờ đợi một cơ hội tốt.

II. Đối đầu gay gắt

Mười thí sinh xuất sắc nhất tập trung tại một nơi, những thanh niên đầy nhiệt huyết này như những con thú nhỏ bị nhốt trong lồng, vừa không được bắt mồi, vừa không có bầu bạn. Sau khi trải qua những hoang mang luống cuống ban đầu, liền bắt đầu lặng lẽ mài giũa nanh vuốt cho thật sắc nhọn, tích tụ sức mạnh, chờ lần mở cửa lồng tiếp theo sẽ dùng hết sức cho trận đấu sống còn.

Lúc các thí sinh nhận được thông báo cũng là lúc trời đã nhá nhem tối. Đúng lúc mặt trời lặn, chiếc xe đưa đón thí sinh có mặt trước cửa khách sạn. Các fan hâm mộ đã đứng chờ sẵn theo từng khu vực ủng hộ cho từng thí sinh, hô to khẩu hiệu một cách dõng dạc, dưới sự chỉ huy của hội trưởng. Nhưng các đội hình ngay ngắn trật tự ban đầu đó lập tức trở nên tán loạn ngay khi cánh cửa xe được mở ra. Nào là áp phích, biển hiệu, hoa tươi, hộp quà… ào đến dữ dội như một đợt sóng biển, các fan mặc những bộ đồng phục đủ màu sắc chen lấn xô đẩy lẫn nhau, dùng hết sức đẩy đối phương để nhao lên phía trước.

“Lùi ra nào, lùi ra nào !”

Nhân viên phục vụ bước xuống xe trước, hung hãn dẹp các fan sang một bên, giang rộng tay mở đường. Dưới sự thúc giục của chị phụ trách, các thí sinh lần lượt xuống xe, không một chút nấn ná với fan hâm mộ và đi thẳng vào khách sạn.

Các fan hâm mộ bị nhân viên phục vụ và bảo vệ hợp sức ngăn lại ở bên ngoài, nhìn các thần tượng của mình đi qua nhanh trước mặt mà không làm gì được, chỉ có cách đứng tại chỗ dậm chân đầy hậm hực.

Vừa ngẩng đầu lên, các fan bỗng nhìn thấy một khuôn mặt đẹp trai nhưng rất lạnh lùng đang lững thững qua đường hướng về phía họ. Thế là họ bỗng hét ầm lên với niềm sung sướng tột độ, vừa hét vừa vẫy tay.

“Aaaa!!!! Đỗ Hiểu kìa!!!!”.

Rồi không cần nghĩ ngợi gì tất cả cùng nhào lên.

Đỗ Hiểu thoát ra khỏi sự bao vây của fan với nụ cười trên môi, đầu ngẩng cao đầy kiêu ngạo. Nụ cười của cậu là nụ cười đã thành công thức, cao ngạo ngang tang. Đối với những món quà mà fan đem tới, cậu chỉ nhìn với ánh mắt thờ ơ.

“Đỗ Hiểu! Đỗ Hiểu! Đỗ Hiểu!”.

Các fan hò hét la ó tên của cậu, điều này lại càng khiến Đỗ Hiểu thêm phần đắc ý. Lúc bước qua cửa khách sạn, Đỗ Hiểu quay người lại vẫy tay với các fan ở bên ngoài một cách đầy lịch thiệp, hành động này của cậu thêm một lần nữa làm dậy lên những tiếng la hét cuồng. Trên môi cậu thấp thoáng một nụ cười mơ hồ, còn trong mắt cậu – có thể thấy rõ – một nụ cười đầy kiêu ngạo.

Có một vài phóng viên đang nghi ngờ về sự nổi tiếng và thực lực của cậu. Giờ hãy nhìn đi, những điều đó còn cần phải nói nữa không?

“Đỗ… Đỗ Hiểu kìa…!”

Đỗ Hiểu đang bước về hướng thang máy, thì liếc mắt thấy mấy nhân viên nữ của khách sạn đang hướng về mình chỉ chỉ trỏ trỏ, bàn tán gì đó và cứ khúc kha khúc khích không ngừng, cậu liền mỉm cười với họ.

Quả nhiên, họ cũng đều là fan của mình cả!

Đang mải nghĩ ngợi thì một người trong đám bọn họ dường như bị đẩy ra, cô gái xấu hổ đến nỗi đỏ bừng hết cả mặt, cứ đứng nguyên tại chỗ mân mê vạt áo, mím môi đầy ngượng ngùng, con thú bông trong tay cô đưa qua đưa lại, với đôi mắt giương to ngây thơ.

“À… Đỗ… Đỗ Hiểu à,… cái này….”

Cô gái thận trọng đưa món quà cho Đỗ Hiểu, ánh mắt nhìn lên lấp lánh đầy hy vọng. Đỗ Hiểu nheo nheo mắt, lông mày vô tình nhướn lên. Cô gái đứng đợi ở đó trông thật tội nghiệp, đột nhiên có chút gì đó khiến cậu động lòng. Cậu đưa tay ra định đón lấy món quà từ tay cô gái.

“Đỗ Hiểu, đây là món quà mấy người bọn em mua chung. Anh có thể… có thể giúp bọn em chuyển đến cho Tiểu Lượng được không? Xin anh đấy…”. Cô gái ấn con thú bông vào tay Đỗ Hiểu, rồi ngượng ngùng chạy mất…

“Ầm” một tiếng cực lớn, Đỗ Hiểu cảm giác như có một tiếng sấm vừa nổ bên tai, sắc mặt cậu lập tức từ quang đãng chuyển sang âm u rồi chuyển tiếp sang mưa kèm với bão.

Quà không phải tặng cho mình, hóa ra bọn họ không phải là fan của mình ư? Cái tên Tiểu Lượng kia là ai? Đỗ Hiểu lờ mờ nhớ ra hình như chính là tên nhóc còn chưa đến tuổi vị thành niên. Cả ngày chỉ biết chạy chơi rồi quậy tưng lên cắn người lung tung thì phải? Cậu ta có gì hay ho khiến đám người kia thích mà lại không thích mình chứ?

Con gấu bông trước mặt giương to đôi mắt đen vô tội. Càng nhìn cậu càng thấy nó giống hệt đôi mắt vừa dài vừa đen của Đồng Cảnh Lượng, dường như cái miệng nó đang ngoác ra nụ cười đầy chế nhạo.

Còn chuyện gì mất mặt hơn chuyện này nữa đây? Đỗ Hiểu chỉ cảm thấy ngọn lửa tức giận của mình như bốc từ dưới chân lên đỉnh đầu. Không thể bộc lộ ra sự tức giận mà cũng không thể từ chối, cậu chỉ còn cách tức giận giật lấy con gấu bông rồi quay người đi thẳng.