Hình hài yêu dấu - Chương 10 phần 2

Tuần lễ cuối cùng ở trại luôn được dành để triển khai một dự án chung kết, mỗi trường phải trình kết quả để giành giải thi đua sẽ phát vào buổi tối trước hôm các phụ huynh đón con về. Đề tài chỉ được công bố vào bữa điểm tâm sáng thứ Bảy trước tuần lễ cuối, nhưng lũ trẻ đã bắt tay chuẩn bị từ trước rồi. Đề thi luôn là bẫy chuột, mỗi năm bẫy chuột phải đạt yêu cầu cao hơn năm trước. Không ai muốn ráp thứ bẫy chuột đã có người làm rồi.

Samuel đi tìm những đứa đeo niềng răng. Cậu cầm những sợi dây chun bé xíu mà các nha sĩ chỉnh hình răng hàm mặt cấp phát. Dây thun này dùng để giữ căng cần bẫy chuột. Lindsey đã năn nỉ xin được của tay đầu bếp vốn là quân nhân về hưu một tấm giấy nhôm mới. Bẫy của hai đứa cần phản chiếu ánh sáng làm chuột quẫn trí, mất phương hướng.

“Nhỡ chuột soi vào thấy bóng chúng rồi đâm thích thì sao?” Lindsey hỏi Samuel.

“Chuột mắt kém, không nhìn rõ được,” Samuel đáp. Cậu gỡ những sợi thép dùng buộc túi rác trong trại. Khi một trại viên lom lom nhìn một vật dụng bình thường thì y như rằng cô nàng hay cậu ấy đang nghĩ xem có thể sử dụng nó để ráp cái bẫy chuột hoàn chỉnh nhất thế giới không.

“Mấy con chuột trông dễ thương ghê,” một chiều nọ Lindsey nói.

Lindsey đã dành phần lớn buổi chiều hôm qua để bắt chuột đồng bằng mồi móc vào dây rồi nhốt chúng vào một chuồng thỏ bỏ không.

Samuel chăm chú quan sát lũ chuột. “Mai sau có khi mình sẽ làm bác sĩ thú y đấy,” cậu nói, “nhưng phải đem chúng ra mổ xẻ thì mình không ham lắm đâu.”

“Mình phải giết chúng sao?” Lindsey hỏi. “Thì làm một bẫy chuột hoàn chỉnh hơn, chứ đâu thi đua làm bãi diệt nhiều chuột nhất.”

“Phần việc Artie nhận làm là đóng những quan tài tí hon bằng gỗ Balsa đấy,” Samuel nói rồi cười vang.

“Đầu óc gì mà bệnh hoạn quá.”

“Artie là vậy mà.”

“Nghe kể anh chàng từng theo đuổi chị Susie,” Lindsey nói.

“Mình có biết.”

“Anh chàng có kể gì về chị ấy không?” Lindsey cầm một chiếc que dài thò qua mắt lưới.

“Có hỏi thăm Lindsey đấy,” Samuel đáp.

“Thế Samuel trả lời sao?”

“Rằng Lindsey ổn định tinh thần rồi, và mọi chuyện rồi sẽ đâu vào đấy.”

Để tránh bị que quơ trúng, lũ chuột dạt cả vào một góc chuồng. Thế là chúng cứ giẫm đạp lên nhau, tìm lối thoát thân, một cố gắng vô vọng. “Tụi mình nên làm cái bẫy có cái ghế dài tí hon bọc nhung tím, trên đó gắn một cái chốt để khi bọn chuột leo lên ghế, chốt sẽ bật cửa để những viên pho-mát rơi xuống. Mình đặt tên bẫy là vương quốc của loài gặm nhấm được đấy.”

Samuel không áp đặt ý mình với em gái tôi như kiểu người lớn thường làm. Chẳng những thế, cậu còn mô tả cặn kẽ chi tiết, làm cách nào bọc chiếc ghế tí hon đặt trong bẫy chuột.

Từ mùa hè năm ấy tôi không còn để nhiều thì giờ vào việc ngồi ở vọng lâu theo dõi mọi sự, vì tôi vẫn có thể nhìn thấy Địa cầu khi tản bộ trên những cánh đồng cỏ ở thiên đường. Đêm xuống, các bà các cô hay chơi môn phóng lao và ném tạ sẽ rời nơi đây đi tới những thiên đường khác, nơi mà một cô bé như tôi không làm sao thích ứng được. Cuộc sống ở đó có đáng sợ không nhỉ, ở những thiên đường khác ấy? Có nặng nề hơn phải sống giữa những kẻ đồng trang lứa, đang cùng mình bước dần đến tuổi trưởng thành nhưng lại thấy vô cùng cô độc? Hay đó đúng là nơi chốn tôi hằng mơ được đến? Nơi ta có lẽ bị buộc phải sống vĩnh viễn trong một thế giới êm đềm kiểu Norman Rockwell(44). Gà tây nướng được liên tục mang lên bày đầy trên bàn ăn, quanh bàn tề tựu toàn thể gia tộc. Một người trong gia đình đang cắt gà, ánh mắt dí dỏm, nhếch mép cười như giễu cợt.

44. Norman Rockwell (1894-1978) họa sĩ Mỹ, vẽ tranh tả cảnh sinh hoạt thường nhật ở thị trấn nhỏ.

Nếu tôi đi lang thang quá xa và buột miệng thốt thành lời những câu hỏi luẩn quẩn trong đầu thì những cánh đồng cỏ bỗng biến đổi. Tôi cúi nhìn, thấy lại cánh đồng ngô cho ngựa ăn, rồi nghe lời bài hát, một loại âm thanh rất trầm cùng tiếng thở dài rên rỉ, căn dặn tôi phải lùi xa bờ vực. Đầu tôi như bị búa bổ, bầu trời chợt tối sầm, và cái đêm hôm ấy lại tái diễn, bắt tôi phải sống đi sống lại triền miên cái “ngày hôm qua” đó. Hồn tôi đông cứng lại dần, càng lúc càng trĩu nặng. Cứ thế, đã nhiều lần tôi ngoi lên, leo lên được đến bên bờ vực nơi vùi xác mình, nhưng cứ chăm chắm cúi nhìn mãi xuống đáy vực thẳm.

Từ đó tôi bắt đầu tự hỏi thiên đường nghĩa là gì. Nếu nơi đây là thiên đường, tôi ngẫm nghĩ, quá thật là thiên đường thì ông bà tôi cũng phải sống ở đây chứ. Nếu thế thì ông nội, người tôi yêu quí nhất trong các ông bà, sẽ nhấc bổng tôi lên và khiêu vũ với tôi. Tôi sẽ chỉ còn cảm thấy hân hoan, chẳng buồn nhớ đến cánh đồng ngô hay nấm mồ dưới đáy vực.

“Cháu sẽ toại nguyện thôi,” Farnny bảo tôi. “Rất nhiều người làm được chuyện đó rồi.”

“Phải làm sao để gây được sự chuyển biến đó, hở cô?” tôi hỏi.

“Không dễ như cháu tưởng đâu,” bà đáp. “Cháu phải thôi không đòi có lời giải đáp cho một số thắc mắc của mình.”

“Cháu không hiểu.”

“Nếu cháu thôi không đặt câu hỏi, cớ sao tôi lại bị giết chứ không phải một người nào khác, nếu cháu thôi không tìm mãi xem mình chết đi thì những người thân thấy tiếc nhớ, thiếu vắng mình đến mức nào, nếu cháu thôi thắc mắc tự hỏi người này người kia ở dương thế hiện đang cảm gì nghĩ gì,” bà nói,” lúc đó chúa sẽ được tự do. Nói cho dễ hiểu là cháu phải chấp nhận dã biệt dương thế.”

Với tôi đây là điều bất khả thi.

Cũng trong đêm ấy Ruth lẻn vào phòng tập thể chỗ Lindsey nằm ngủ.

“Tớ mơ thấy chị của bồ,” cô nàng thì thầm với em tôi.

Lindsey chớp chớp đôi mắt ngái ngủ nhìn Ruth. “Thấy Susie à?” em hỏi.

“Tớ xin lỗi về chuyện lúc nãy ở nhà ăn nhé,” Ruth nói.

Lindsey đang nằm ở tầng dưới cùng của cái giường nhôm ba tầng. Cô gái ở giường trên đang trở mình.

“Tớ nằm chung với bồ được không?” Ruth hỏi.

Lindsey gật đầu đồng ý.

Ruth chui vào nằm cạnh Lindsey trên cái giường hẹp.

“Bồ nằm mơ ra sao?”, Lindsey thì thào.

Ruth quay đầu để Lindsey nhìn thấy được sóng mũi, đường nét môi và trán mình, cô nàng kể. “Lúc ấy tớ đang nằm trong lòng đất,” Ruth đáp, “Susie đi trên mặt đất trong cánh đồng ngô, ngay trên chỗ tớ nằm. Tớ cảm thấy rõ Susie bước qua người tớ. Tớ gọi tên nhưng miệng tớ đầy đất là đất. Susie không nghe dù tớ cố gọi thật to. Rồi tớ thức giấc.”

“Tớ không mơ thấy chị ấy,” Lindsey nói. “Tớ chỉ mơ toàn ác mộng, thấy lũ chuột gặm nhấm ngọn tóc của mình.”

Ruth thích cảm giác thoải mái có được khi nằm bên em tôi, thích hơi ấm tỏa ra từ thân thể hai đứa.

“Bạn yêu Samuel phải không?”

“Phải.”

“Bạn có nhớ Susie không?”

Vì tối, vì Ruth ngoảnh mặt đi không nhìn em, và vì Ruth chưa thân thiết lắm nên Lindsey mới nói những gì em nghĩ. “Chẳng ai biết nổi mình nhớ chị ấy đến mức nào đâu.”

Ông hiệu trưởng trường trung học cơ sở Devon phải rời trại đột ngột sau cú điện thoại báo chuyện gấp của gia đình, thế nên cô hiệu phó mới được bổ nhiệm của trường Chester Springs ngay hôm sau phải tức tốc bắt tay chuẩn bị cho màn thi năm nay. Cô muốn thay đổi, chọn một đề tài khác trò ráp bẫy chuột.

CÓ THỂ NÀO GÂY TỘI ÁC MÀ KHÔNG BỊ TRỪNG PHẠT KHÔNG? LÀM CÁCH NÀO GIẾT NGƯỜI ÊM THẤM, đó là hàng chữ tên tờ thông tin cô soạn và cho in thành nhiều bản cấp tốc phân phát.

Bọn trẻ thích mê tơi. Từ nhạc sĩ, thi sĩ, các nhà Thông kinh làu sử cho đến nghệ sĩ đủ mọi bộ môn, đầu óc người nào cũng đầy sáng kiến, chỉ muốn bắt tay ngay vào việc. Trong lúc ăn sáng chúng vừa chén đẫy món trứng rán với thịt muối và so sánh những vụ án mạng lớn trong quá khứ đến nay chưa tìm ra manh mối, hoặc kể ra những vật dụng bình thường nhưng lại có thể gây những vết thương chí mạng. Chúng moi óc xem nên âm mưu thủ tiêu kẻ nào. Mọi người thú vị với trò chơi sôi nổi này cho đến bảy giờ mười lăm, khi em tôi bước vào.

Artie thấy Lindsey đi đến chỗ đứng xếp hàng. Em chưa biết ất giáp gì, chỉ cảm thấy một không khí phấn khích, xôn xao, nên nghĩ chắc cuộc thi bẫy chuột vừa được công bố.

Artie vẫn trông chừng, nhìn về phía Lindsey, chợt nhìn thấy tờ tin gần chỗ em đứng nhất được dán ở cuối hàng, trên ngăn dao nĩa. Lúc đó cậu ta đang nghe dở câu chuyện về Jack the Ripper(45) ai đó ngồi cùng bàn đang kể. Cậu đứng lên bưng khay ăn đi trả.

45. “Jack The Ripper” (Jack Tên đồ tể) tên đặt cho kẻ sát nhân ở khu East End, thủ đô Luân Đôn nước Anh năm 1888, đến nay vẫn chưa tìm ra tung tích.

Tới chỗ em gái tôi, cậu hắng giọng. Tôi đặt mọi hy vọng của mình vào anh chàng quá ư nhút nhát này. “Cứ túm lấy nó mà bảo đi,” tôi nói. Lời van xin khẩn thiết vọng xuống tận trần gian.

“Lindsey à,” Artie lên tiếng.

Lindsey nhìn cậu. “Gì cơ?”

Tay đầu bếp đứng sau quầy múc một môi đầy trứng bác, bỏ tõm lên khay của em.

“Tớ là Artie, học cùng lớp với chị của bạn đấy.”

“Tôi không cần quan tài,” Lindsey nói rồi đẩy khay trên tấm vỉ sắt về phía những bình nhựa lớn có vòi đựng nước cam và nước táo ép.

“Sao cơ?”

“Samuel bảo rằng năm nay anh làm những quan tài bằng gỗ balsa cho chuột. Tôi không cần đâu.”

“Họ đổi đề tài rồi,” cậu nói.

Sáng nay Lindsey định sẽ cắt một dải từ gấu cái áo đầm của Clarissa. Vải này làm ghế cho bẫy chuột là lý tưởng.

“Đổi thành gì vậy?”

“Bạn ra ngoài kia nhá?”, Artie đứng án ngữ, chắn lối em tôi đi tới ngăn đựng dao nĩa. “Lindsey”, cậu buột miệng nói luôn. “Đề tài năm nay là việc giết người.”

Em tôi thảng thốt nhìn cậu

Lindsey bấu chặt hai tay vào chiếc khay, nhìn Artie không chớp mắt.

“Tớ muốn báo cho bạn biết trước khi bạn đọc bản tin,” cậu nói.

Samuel lúc đó hớt hải chạy vào trong lều.

“Có chuyện gì thế?” Lindsey nhìn Samuel ánh mắt cầu cứu.

“Đề tài năm nay là làm thế nào giết người êm thấm, không để bị trừng phạt,” Samuel đáp.

Samuel và tôi thấy người em run lẩy bẩy. Nghe tiếng co giật của trái tim trong lồng ngực em. Nhưng em đã tập quen nên những vết nức rạn cứ nhỏ dần, nhỏ dần. Chẳng mấy chốc, như một kẻ nhanh tay thạo trò tráo lá bài, không ai thấy em đã làm như thế nào. Em có thể che mắt cả thế giới này, kể cả chính mình.

“ Mình vẫn bình thường, không sao cả,” em nói.

Nhưng Samuel biết sự thật không phải thế.

Samuel và Artie nhìn theo khi em quay lưng bỏ đi.

“Tớ chỉ tìm cách báo trước cho cô ấy thôi,” Artie nói yếu ớt.

Artie quay lại bàn ăn. Cậu vẽ những ống tiêm dưới da, hết ống này đến ống khác. Cậu ấn bút mỗi lúc một mạnh hơn khi tô màu dung dịch ướp xác trong các ống tiêm, khi vẽ quỹ đạo rơi của ba giọt dung dịch nhểu ra ngoài.

Con người này, tôi nghĩ, dù ở đâu, dưới trần thế hay trên thiên đàng, thì cô độc vẫn hoàn cô độc

“Giết người thì có nhiều cách, hoặc dùng dao đâm hay cắt cổ, hoặc cầm súng bắn,” Ruth nói. “Thật kinh tởm.”

“Mình cũng đồng ý với bạn,” Artie nói.

Samuel đưa em tôi ra chỗ khác trò chuyện. Artie nhìn thấy Ruth đang ngồi ở một chiếc bàn loại hay dùng lúc đi cắm trại, trên bàn là quyển vở mới, khổ to.

“Nhưng cũng có khi người ta giết người vì lý do chính đáng,” Ruth nói.

“Theo bạn thì ai đã làm chuyện đó?” Artie hỏi. Cậu ngồi xuống ghế, gác chân lên thanh giằng dưới gầm bàn.

Ruth ngồi gần như bất động, chân phải bắt lên chân trái, bàn chân nhịp nhịp liên hồi.

“Làm sao bạn biết chuyện đó?” Ruth hỏi.

“Bố mình kể cho bọn mình nghe,” Artie đáp. “Ông gọi hai chị em mình vào phòng khách, bảo ngồi xuống.”

“Bố khỉ, thế ông ấy kể đầu đuôi ra sao?” Ruth hỏi.

“Ông vào đề bằng cách bảo rằng trên thế giới ngày ngày vẫn xảy ra lắm chuyện kinh hoàng. Chị mình mới xen vô: “Ở Việt Nam chẳng hạn.” Bố mình không nói lại vì cứ động đến đề tài này là hai người lại tranh cãi không dứt. Ông bảo: “Không đâu, con ạ, nhiều chuyện kinh hoàng xảy ra ngay sát nhà mình, với những người mình quen biết. “Chị mình lại tưởng đâu là một trong mấy cô bạn gái của chị ấy chứ.”

Ruth thấy có giọt mưa rơi lên người.

“Rồi bố mình không nói cà kê gì nữa, ông bảo có một bé gái vừa bị giết. Mình mới hỏi đó là ai vậy. Mình muốn nói, khi ông kể “có một bé gái” mình hình dung một đứa bé con, bạn biết không. Chứ không phải lứa tuổi bọn mình.”

Lần này mưa thật rồi, những giọt mưa rơi lộp độp trên mặt bàn gỗ đỏ.

“Bạn có muốn vào nhà trú mưa không?” Artie hỏi.

“Mọi người chắc đã vào trong hết rồi,” Ruth đáp.

“Mình biết.”

“Cứ ngồi đây, cho ướt luôn.”

Hai đứa ngồi im một lúc, nhìn những giọt mưa rơi quanh mình, nghe tiếng mưa đập và tán lá trên cao.

“Mình biết là bạn ấy chết thật rồi. Mình linh cảm thế,” Ruth nói, “ nhưng rồi mình đọc thấy tin đó trên tờ báo của bố mình và mình biết ngay là đúng. Lúc đó họ không nêu tên. Chỉ đăng “cô gái mười bốn tuổi.” Mình hỏi xin bố trang báo đó nhưng ông không chịu đưa. Ý mình muốn nói, cứ suy ra, ngoài bạn ấy và đứa em gái ra đâu có ai khác nghỉ học cả tuần đó đâu?”

“Mình thắc mắc không biết ai báo tin cho Lindsey biết nhỉ?” Artie nói. Mưa nặng hạt hơn. Artie chui xuống dưới gầm bàn. “Tụi mình ướt hết rồi,” từ dưới gầm ra vọng ra tiếng cậu.

Rồi thoắt cái trời tạnh, nhanh không kém lúc đổ cơn mưa. Mặt trời chiếu qua những cành lá trên đầu hai đứa. Ruth ngước mắt nhìn trời qua đám cành lá kia. “Chắc bạn ấy đang lắng nghe hai đứa mình đấy,” cô nàng nói khẽ khàng, nhỏ quá khó ai nghe được.

Thế là ở trại mọi người biết rõ em gái tôi là ai và tôi lìa đời trong hoàn cảnh nào.

“Cứ thử tưởng tượng mình mà cũng bị đâm như thế nhỉ,” có ai đó lên tiếng.

“Tớ xin kiếu thôi.”

“Mình lại thấy như thế mới là hết ý chứ.”

“Thử nghĩ mà xem, cô ả đâm ra nổi tiếng.”

“Nổi tiếng kiểu đó đây không ham. Tớ thích nổi tiếng nhờ đoạt giải Nobel hơn.”

“Có ai biết cô ả ước mơ mai sau làm gì không?”

“Tớ thách cậu dám đi hỏi Lindsey đấy.”

Rồi chúng lên danh sách những trong vòng thân thuộc đã qua đời rồi.

Phần đông có ông hay bà, cô dì hoặc chú bác đã chết, vài đứa mất bố hoặc mẹ, hiếm đứa nào có anh chị em mất sớm vì bệnh tật, - chứng tim đập loạn nhịp, hay leukemia(46), một bệnh hiểm nghèo có cái tên khó đọc. Không ai có thân bằng quyến thuộc phải chết vì án mạng. Nhưng từ nay chúng biết đến trường hợp của tôi rồi đấy.

46. Leukemia: Ung thư máu, còn gọi là bệnh bạch cầu.

Samuel Heckler ôm Lindsey nằm trên sàn một chiếc thuyền chèo cũ đã hỏng lâu rồi không dùng được nữa.

“Cứ yên tâm, em chẳng sao đâu,” Lindsey nói, mắt ráo hoảnh. “Artie chắc chắn có lòng tốt muốn giúp em đó thôi.”

“Thôi đừng nhắc lại nữa, Lindsey,” Samuel nói. “Tụi mình cứ việc nằm đây chờ cho mọi chuyện qua đi, mai kia sẽ không ai nhắc tới nữa.”

Lưng Samuel dán xuống đất, cậu kéo Lindsey sát người mình, cố che cho em không bị ướt vì cơn mưa hè đang ập đến. Hơi thở của chúng bắt đầu làm nóng không gian nhỏ hẹp dưới thuyền và Samuel không kiềm chế được - dương vật cậu cương cứng trong chiếc quần jeans.

Lindsey đặt tay lên đó.

“Mình xin lỗi…” Samuel lên tiếng trước.

“Em đã sẵn sàng,” em gái tôi nói.

Ở tuổi mười bốn em tôi đã rời tôi đi xa, dong buồm đến một nơi tôi chưa từng tới. Trong những bức tường vây bọc phần sâu kín cơ thể của tôi chỉ có toàn kinh hoàng và máu me, còn ở em tôi, tường có những cửa sổ trổ ra một thế giới mới.

“Làm cách nào giết người êm thấm” là một trò chơi cũ rích trên thiên đường. Lần nào tôi cũng chọn băng nhũ thạch. Vũ khí loại này sẽ tự hủy, chảy tan thành nước.