Đại Hùng và Nghi Tĩnh - Chương 06 part 1

Giữa phòng họp, theo thường lệ tràn ngập không khí quỷ dị.

 Hai bên bàn hội nghị, hai đội đại biểu ngồi phân biệt, hàng rào song phương rõ ràng, ngay cả biểu tình cũng hoàn toàn bất đồng. chính là, bất đồng từ lúc trước, lúc này các thành viên của đội Phi Hổ, người nào người nấy mặt mày hớn hở, như mộc xuân phong (cây đón gió xuân). Ngược lại là thành viên đội Phi Ưng, vẻ mặt chẳng những ngưng trọng, mà còn là căm giận bất bình, một bộ vừa gặp cường đạo, lại bị đoạt đến thối mặt—

 Đúng vậy, bọn họ chính là bị “cường đạo” cướp đoạt.

 Mà đám “cường đạo” kia, chính là đám người của tên không biết xấu hổ kia!

 Thủ trưởng ngồi ở trước bàn hội nghị, nhìn trên bàn, nhìn tập báo cáo phá án thật dày, sau khi vụ án được phá không có vui sướng, ngược lại là ngũ vị tạp trần, không biết nên cao hứng, hay là nên tức giận.

 Có thể phá được vụ án buôn lậu vũ khí nguy hiểm, bắt được Trần Quỳ, tang vật chất đầy mấy container, giá trị lên đến hàng triệu, xác định xem như lập được đại công số một, chẳng những giới truyền thông tranh nhau đưa tin, ngay cả thủ trưởng hắn, cũng cảm thấy có được chút vinh quang như chính mình lập công.

 Vấn đề là, vụ án này, đã sớm bị hạ lệnh, nên chuyển giao bản án, Phi Hổ đội không thể lại nhúng tay vào!

 Thủ trưởng ngẩng đầu lên, nhìn Hùng Trấn Đông mặt mày hí hửng, thấm thía lời nói thở dài một hơi.

 “ Vụ án này, đội Phi Hổ xử lý cũng không sai.”

 Một đội nam tử thô dũng, hành động dứt khoát, đãi tôn nhất bưu, sau một hồi trống làm tinh thần thêm hăng hái (hồi xưa, khi các tướng lĩnh ra trận hay đánh trống để làm tăng thêm sĩ khí của binh lính), tra ra nơi Trần Quỳ đang lẩn trốn. Hành động của bọn họ mau lẹ, chuẩn xác, thừa dịp đêm tối bao vây lấy Trần Quỳ, còn chưa đến hừng đông, đã làm cho nhóm buôn lậu súng ống này tổn thất nghiêm trọng, ngoan ngoãn thúc thủ chịu trói.

 Hùng Trấn Đông hiểu được ý tứ trong đấy, còn có cố ý, liếc mắt Lệ Đại Công một cái, mới giương giọng trả lời:

 “Cám ơn thủ trưởng!”

 Lệ Đại Công cũng không tỏ vẻ tức giận, thân hình anh tuấn ngồi thẳng tắp, hình tượng nam tử hán mị lực căng tràn, khuôn mặt tuấn lãnh, không nhìn thấy nửa phần tức giận.

 Nhưng thật ra Nghi Tĩnh ngồi một bên, nuốt không dưới hai ngụm khẩu khí, đột ngột đứng dậy, lạnh lùng mở miệng.

 “Báo cáo thủ trưởng, vụ án này vốn thuộc quyền giải quyết của Phi Ưng, đội Phi Hổ không tuân thủ theo chỉ thị, cố ý nhúng tay, chẳng những làm lãng phí thời gian, còn làm tăng khả năng nguy hiểm cho đội của chúng tôi.”

 Thủ trưởng liên tục gật đầu, lại thở dài lần nữa.

 “Đúng vậy, đội Phi Hổ kháng lệnh trước.” đây là nguyên nhân khiến ông cau có mặt mày. Thủ hạ kháng lệnh, lập được đại công, là nên phạt hay nên thưởng, đều làm cho ông đau đầu không thôi.

 Thái độ Nghi Tĩnh thực kiên định, khẩu khí lạnh hơn.

 “Nếu đã là kháng lệnh, phải nghiêm trị.”

 Hùng Trấn Đông cũng không chịu phục , chém ra cự quyền, mãnh liệt nện xuống bàn hội nghị, phát ra tiếng ầm ầm, thiếu chút nữa đem bàn hội nghị đánh vỡ tan. Thân thủ hắn hầm hầm, chỉ vào gương mặt tú lệ kia.

 “Uy, Em muốn cũng phải làm cho rõ ràng, tôi cùng các huynh đệ, mạo hiểm cả tính mạng, mới đem được kẻ phạm tội trở về! Em nếu đỏ mắt (ghen tỵ), cứ việc nói thẳng, làm gì quanh co lòng vòng, lấy cái tội “khánh lệnh” chụp mũ ném lên đầu chúng tôi?”

 “Bởi vì, mấy người kháng lệnh là sự thật.” đối với khuôn mặt khổng lồ đnag tức giận của hắn, cô không lùi bước chút nào, kiên trì giữ vững lập trường.

 Mắt thấy hai người giằng co không phân thắng bại, sợ khí thế của Hùng Trấn Đông làm cho hội trường nổi bão, giống như Kim Cang lực sĩ phát điên, phá hủy các thiết bị trong phòng họp, thủ trưởng vội vàng đứng ra hòa giải.

 “ Được rồi, được rồi. Kháng lệnh là sự thật, lập công cũng là sự thật, một khi đã như vậy, cho dù là ưu khuyết điểm . Nhưng mà, vì là cảnh cáo, Hùng Trấn Đông cậu nên nhớ đây là nhớ cảnh cáo lần đầu.”

 Hùng Trấn Đông thu hồi quyền, chẳng hề để ý nhún nhún vai. Hừ, nhớ cảnh cáo liền nhớ cảnh cáo, có gì đặc biệt hơn người, hắn cũng không phải không bị ghi tội cảnh cáo lần nào.

 “ Không được, trừng phạt như vậy quá nhẹ!” Nghi Tĩnh lại kiên trì không chịu nhượng bộ.

 “Trừ bỏ kháng lệnh, manh mối mà đội Phi Hổ cung cấp  còn chuyển giao không được đầy đủ, làm cho chúng tôi phá án gặp khó khăn.”

 Hắn gợi lên khóe miệng, hai tay nhất quán, ý định cùng cô tranh cái đến cùng .

 “Oan uổng a, nếu manh mối không được chuyển giao đầy đủ, bọn em làm như thế nào tìm được Tôn Nhất Bưu đây?” hắn cười đến quái dị, con ngươi đen bán mị, muốn nhìn xem cô còn có thể phản bác cái gì.

 Phẫn nổ hỏa diễm cháy sạch làm cho Nghi Tĩnh trước mắt một trận đen, một trận hồng.

 Có thể tìm được Tôn Nhất Bưu, tất cả đều dựa vào manh mối mà cô tìm được, dựa vào năng lực tuyệt hảo. chính là, rốt cuộc sau một hồi vợ chồng, hắn đã nắm chắc được tính cách của cô, biết cô không bao giờ chịu kể công, tuyệt đối sẽ không ở nơi đông người, trước mặt nhóm đội viên tự khoe khoang thành tích của bản thân.

 Chính là, tuy rằng cô không nói, nhưng cô đều phải trả giá bằng tâm lực, mọi thành viên của Phi Ưng đều ghi tạc trong lòng.

 Đương nhiên Lâm Kiệt nhảy dựng lên, tức giận đến oa oa kêu to.

 “Đùa giỡn cái gì! Chúng ta có thể tìm được Tôn Nhất Bưu, cũng không phải dựa vào manh mối của các ngươi, mà là Nghi Tĩnh thông minh, hao phí một phen công phu, mới tra ra”

 Bàn tay nhỏ bé trắng noãn giơ lên, ngăn Lâm Kiệt lên tiếng.

 “Lâm Kiệt, cám ơn cậu.” cô khẽ cắn  môi, giận dữ phản cười.

 “Không cần nhiều lời.”

 “Nhưng mà..”

 “Dù sao vụ án cũng được phá, thủ trưởng cũng đã ra quyết định. Sự tình còn lại, cũng không đáng giá để chúng ta lãng phí lời lẽ.” cô ngồi nguyên vị trí, thái độ lạnh như băng cường ngạnh, chuyển sang yên vị thong dong, khóe miệng cười yếu ớt, xem ra có vẻ sâu xa khó hiểu.

 Thấy cô buông tha không đấu tranh đến cùng, thủ trưởng thở dài nhẹ nhõm một hơi, Hùng Trấn Đông lại có ý càn rỡ thái quá, như là chiến sĩ vừa đánh thắng trận, cười đến chí đắc ý mãn,kiêu ngạo thu liễm không được, bất luận biểu tình hoặc ánh mắt, đều không có chút che dấu, cố ý khiêu khích Lệ Đại Công.

 Chính là, Lệ Đại Công không cùng hắn không chấp nhặt, thậm chí còn bảo trì phong độ, hồi lấy mỉm cười lễ phép .

 Kia tươi cười, Hùng Trấn Đông nhìn xem ngực nhất buồn.

 Mẹ nó, thực không thoải mái!

 Mẹ nó, thực không thoải mái!

 Thật vất vả mới giải quyết được củ khoai lang nóng bỏng tay, thủ trưởng thu hồi bản báo cáo vụ án kia, lập tức quyết định tẩu vi là thượng sách.

 “Tốt lắm, cuộc họp đến đây chấm dứt, mọi người ở hai đội mau trở về tổng bộ đi.” Hắn đứng lên, bước nhanh ra hướng cửa.

 Mắt thấy trưởng quan đi ra, mọi người cũng đều đứng dậy, Hùng Trấn Đông lại trừng mắt nhìn Lệ Đại Công, chỉ cảm thấy một cỗ hờn dỗi, ở mãi trong lồng ngực, trên không hơn, hạ không dưới, quả thực giống như có một tảng đá.

 Khi hắn nhìn thấy, Lệ Đại Công ngồi bên Nghi Tĩnh, ngẩng đầu lên đến, hai tròng mắt nhìn chăm chú vào Lệ Đại Công, đôi môi mềm mại đầy đặn, lộ ra nụ cười trong suốt yếu ớt, tảng đá nằm ngang ở ngực hắn nháy mắt như là bành trướng gấp trăm lần!

 Cô cười đến mềm nhẹ, ngữ điệu cũng ôn nhu, cùng với lúc trước khắc khẩu đối chất với hắn nghiêm khắc khí lạnh như băng, căn bản hoàn toàn bất đồng.

 “Lệ đội trưởng.” cô mỉm cười, thanh âm mặc dù không lớn, nhưng rõ ràng truyền đến tai mọi người.

“Xin hỏi, đêm nay anh có rảnh không?”

 Lệ Đại Công nhíu mày, mặc dù có chút kinh ngạc, nhưng không có biểu hiện ra ngoài.

 “Có chuyện gì sao?” hắn hỏi.

 Nghi Tĩnh tao nhã đứng dậy, đến gần vài bước, lông mi rủ xuống mắt tiệp, che khuất hai tròng mắt trung ánh sáng. ngữ khí của nàng , vẫn là nhẹ nhàng ôn nhu.

 “Tôi ly hôn đã ba tháng nay, có một số việc, tôi nghĩ nên cũng đội trưởng cẩn thận trao đổi.”

 Hai người thật sự rất gần gũi, tuấn nam xứng với mỹ nữ, hình ảnh đắc mỹ tượng là một bức họa.

 Đáng tiếc, có người không biết thưởng thức.

 Hùng Trấn Đông đột nhiên phát ra một tiếng rít gào, tươi cười sớm không thấy , trên đại  mặt biểu tình dữ tợn.

 “Trao đổi cái gì?!’ hắn giận dữ kêu lên, bị ghen tỵ làm cho mờ mắt, thoáng chốc bị kích động bạo phát, muốn nhảy lên bóp chết Lệ Đại Công ngay tại trận.

 Toàn bộ đội viên của Phi Hổ, biết đại sự không ổn, lập tức phát huy tay chân mạnh mẽ, vội vàng lao đến, cưỡng chế Hùng trấn Đông đang phát điên. Chính là, bình thường đội trưởng đã đại lực vô cùng to lớn, đến khi tức giận quả thực tựa như mãnh thú bạo động, thế nào cũng phải vài đại nam nhân dùng hết toàn lực, mới có thể miễn cưỡng chế trụ hắn.

 Thủ trưởng còn chưa bước ra khỏi cửa lớn, bất đắc dĩ xoay người lại, thở dài thật sâu một hơi, trong lòng tiếc hận, bản thân đi không nhanh.

 Hùng Trấn Đông bị áp chế, còn đang điên cuồng giận dữ kêu lên.

 “Lão đại!”

 ” lão đại, anh bình tĩnh một chút.”

 「 ngăn chận hắn! Mau ngăn chận hắn!」

 “ Ai a!”

 Huy động toàn sức lực, hung hăng đánh trúng cằm Tiểu Thái. Tiểu Thái kêu rên ngã bay ra ngoài, Tiểu Kha một bên, lập tức bổ sung vào vị trí khuyết thiếu, dùng hết khí lực từ lúc bú sữa, ngăn chặn cánh tay Hùng Trấn Đông.

 Toàn thân hắn bị khắc chế, qua một hồi lâu, mới tỉnh táo lại. thành viên của đội cũng không dám buông tay, mà hắn thở phì phò, lồng ngực phập phồng, mồ hôi thấm ướt, quần áo lộn xộn.

 Hai mắt hắn đỏ bừng, trừng mắt nhìn đôi nam nữ trước mắt, răng nanh hận cơ hồ muốn cắn nát.

 “Các ngươi đúng là đôi gian phu dâm…”

 Một chữ cuối cùng, còn chưa kịp nói ra khỏi miệng, con ngươi trong suốt kia quét đến, lạnh lùng liếc hắn, nhưng lại làm cho hắn đem từ kia tự nuốt trở về. Hắn quay đầu, theo lỗ mũi, buồn bực hừ một tiếng.

 Nghi Tĩnh nhìn chăm chú vào hắn, dùng ngữ điệu tỉnh táo nhất, như là giáo dục đứa trẻ không biết gì, chậm rãi, chậm rãi nói:

 “Tôi với anh đã ly hôn.”

 “Nhưng mà, người này đã kết hôn !”

 Cô thản nhiên cười.

 “Thì làm sao?” cô chính là muốn chọc giận hắn!

 Như cô dự đoán, hiệu quả thật tốt thần kỳ.

 Hùng Trấn Đông tức giận đến đỏ mặt tía tai, gân xanh trên trán nổi lên, cơ hồ mạch máu muốn nổ tung.

 Tiếng gầm gừ lại lần nữa truyền khắp phong họp, hắn ra sức giãy dụa, suýt chút nữa sẽ thoát khỏi sự kiềm chế. Nhóm đội viên sử dụng hết khí lực, ngăn cản thân mình đội trưởng, lại không niêm phong được cái miệng của hắn.

 Hùng Trấn Đông bị bức đến điên rồi, nói không suy nghĩ giận kêu:

 “Cô, cô, cô cô cô cô cô cô cô… cô thà rằng làm người tình cùa hắn, làm vợ bé của hắn, cũng không nguyện làm tôi làm vợ chồng, cũng không nên cùng tôi ly hôn?”

 Nghi Tĩnh không có tức giận, chỉ là lẳng lặng nhắc nhở:

 “Ly hôn là do anh đề nghị trước.”

 Hắn rống lớn hơn nữa.

 “Đó là bởi vì, cô là kẻ ngoại tình!”

 Nháy mắt, mọi người trong phòng họp, đều kinh  ngạc ngây dại.

 Oa! Đây chính là thật bát quái a!

 Mỹ nữ cùng dã thú kết hợp, tuy rằng đến nay vẫn là một chủ đề được mọi người bàn tán say sưa. Nhưng mà, về lý do bọn họ ly hôn, cũng là một bí ẩn lớn hơn nữa, toàn bộ cục cảnh sát nghị luận, nhưng không có một người nào dám can đảm đến hỏi hai vị đương sự.

 Vạn vạn không nghĩ tới, lý do khó hiểu này, nhưng lại ở tại lúc này, địa điểm này, từ chính bản thân Hùng Trấn Đông rống lên.

 Càng làm cho người khác không thể tưởng được là…

 Nghi Tĩnh lại là người cắm sừng Hùng trấn Đông?!

rou' �htp?� H�� /o:p>

 

 Hết thảy, đều trở thành chuyện đương nhiên.

 Tâm tư tiểu mĩ nhân chuyển biến, đại nam nhân như hắn, làm sao có thể đoán được? Hùng Trấn Đông chờ a chờ, lại chậm chạp không đợi được Nghi Tĩnh mở miệng, hắn khẽ cắn môi, quyết tâm bằng bất cứ giá nào.

 “Nếu em không chịu đồng ý, anh liền quỳ gối ở nơi này, không đứng dậy!” vì ôm mỹ nhân về, ngay cả hành vi mặt dày nhất cũng dùng tới.

 Cô lại vẫn không trả lời.

 Mắt thấy hai người giằng co, cũng làm phiền toàn sở cảnh sát từ trên xuống dưới, vì khổ chờ kết quả, công việc bị đình chỉ. Thủ trưởng chỉ có thể đi lên phía trước, mở miệng hỏi:

 “Nghi Tĩnh, cô cảm thấy sao?”

 Mặt càng hồng, môi xinh lại vẫn mím chặt.

 Thủ trưởng có chút đăm chiêu, trước nhìn Hùng Trấn Đông, sau nhìn nhìn lại Nghi Tĩnh, khách quan nói: “Nghi Tĩnh, tuy rằng người này là đệ nhất khiếu nại, tiền đồ chật hẹp, nhưng mà nhìn ra được, hắn thật sự yêu cô.”

 Từ lúc vào sở cảnh sát đến nay, Hùng Trấn Đông nghe từ đầu đến giờ, thấy thủ trưởng thay mình nói. Hắn quả thực không thể tin được, còn muốn vỗ vỗ lỗ tai, xác định lỗ tai mình khồn phải có vấn đề.

 Bất quá, thủ trưởng còn nói.

 “Nghi Tĩnh, cô không cần phải khó xử. nếu cô không muốn đồng ý, tôi có thể dùng đội đặc nhiệm, lập tức đem người này khiêng đi.”

 Hùng Trấn Đông giận dữ kêu lên, đối với trưởng quan nhe răng trợn mắt.

 “Uy, tốt xấu gì tôi cũng là đàn em khóa dưới của sếp a!” trước kia ở đại học cảnh sát, hắn còn trên lão gia hỏa này mấy khóa.

 Thủ trưởng bảo trì trấn định, mặt không chút thay đổi nhìn hắn, nói ra bí mật ấn dấu trong lòng thật lâu.

 “ Tôi vẫn rất muốn quên chuyện này.” ông đến nay không thể tin được, lại có cơ hội dạy dỗ loại học đệ này!

 Xác định thủ trưởng cũng không giúp được gì, còn có khả năng làm nên chuyện xấu, , Hùng Trấn Đông quyết định chỉ trông vào chính mình. Tuy rằng hắn hận không thể moi hết tim gan ra cho cô nhìn thấy, chứng minh nhiệt tình thành ý của hắn, nhưng hắn cũng không muốn buông tay.

 “Nghi Tĩnh, gả cho anh.” Hắn mở chiếc hộp nhung lớn, bên trongm là một chiếc nhẫn kim cương tinh xảo.

 “Sau khi kết hôn, em hãy đến ở với anh, có thể tiết kiệm tiền thuê nhà.”

 Hắn đem lý do đã nhắc đi nhắc lại vô số lần bên tai cô trong nhiều tháng qua, lại nhắc lại thêm lần nữa.

 “Anh có phòng ở, có xe.”

 Cô biết, thậm chí còn nhớ rõ, xe hắn luôn nằm tại trung tâm bảo dưỡng

 “Ba mẹ anh ở phía nam dưỡng lão, luôn luôn nói muốn có con dâu, nhất định là sủng nữ nhi đến trời.”

 Nghe thấy con trai có đối tượng cha mẹ hắn hòa ái lão nhân gia còn ra ngoài bắc, nhìn thấy cô liền cực kỳ thích, nắm tay cô hỏi han ân cần, hỏi đông hỏi tây.

 Hắn cầm chiếc hộp nhung, còn đang nói chưa xong, cô sớm đã nghe thấy hết trong tai, nghe vào trong lòng,bụng thuộc làu lời nói.

 “Em có thể không cần nấu cơm, chúng ta ba bữa đều ăn bên ngoài.”

 “Anh sẽ hỗ trợ làm việc nhà.”

 Bỗng dưng, một trận ngọt ngào lo lắng, nảy lên tận cổ,ngưng hóa thành một chữ.

 “Có.” cô nói.

Hắn không chưa có nghe rõ ràng, còn tại thao thao bất tuyệt.

 “Dự báo thời tiết nói, sắp tới thời tiết chuyển lạnh, hai người ngủ, so với một người ngủ ấm áp hơn nhiều.”

 “Nhiệt độ anh cao, có thể giúp em làm ấm chăn, nếu em lạnh—“ hắn đột nhiên tạm  dừng, biểu tình trở nên cực kỳ cẩn thận, gằn từng tiếng nói: “vừa nãy em mới nói gì?”

 Nghi Tĩnh không có trả lời, con ngươi trong suốt nhìn hắn, chỉ có mặt phấn hồng hào ửng đỏ, cùng với ý cười e lệ, tiết lộ đáp án của cô.

 Hùng Trấn Đông nín thở ngưng thần, chỉ cảm thấy cảm xúc mừng như điên, như gột sạch từng tế bào trong người. hắn trăm phần trăm xác định, , ở nửa tích tắc trước, hắn thật sự chính tai nghe thấy, cô nói ra đáp án mà hắn cơ hồ khát vọng đến mức tim quên đập.

 Hắn khẩn cấp đứng dậy, ba bước rồi hai bước bước vọt tới trước mặt cô, nắm chặt bàn tay nhỏ bé của cô.

 “Em vừa mới đồng ý, đúng không?”

 Giây tiếp theo, mừng rõ như điên rít lên, ở trước cửa sở cảnh sát vang lên.

 “Anh nghe thấy, em nói có! Em nói có!” Hùng Trấn Đông hô loạn lên, đem cô giam vào trong lòng, làm càn hôn cô, mãi cho đến khi hai người đều thở hồng hộc.

 Nụ hôn mãnh liệt, làm cho Nghi Tĩnh hoa mắt, suýt nữa không thể hô hấp. nháy mắt tiếp theo, hắn lại vẫn ôm cô, hoa chân múa tay vui sướng ở ngay tại chỗ đừng lên.

 “Đinh Nghi Tĩnh, anh yêu em!” Hùng Trấn Đông la lên , thanh âm chẳng những truyền khắp trong ngoài sở cảnh sát, thậm chí ngay cả mấy con phố bên ngoài đều nghe thấy.

 Cô đỏ bừng mặt, hai bàn tay nỏ bé ôm chặt lấy hai vai rộng lớn của hắn.

 “Mau để em xuống.”

 Hùng Trấn Đông hôn liên tiếp lên đầu cô, lại cự tuyệt ý nghĩ muốn xuống của cô. Hắn rất cao hứng, hắn muốn cho toàn thế giới này biết, hắn giờ phút này khoái hoạt. hắn muốn cho toàn thế giới đều biết, tiểu nữ nhân này, rốt cuộc nguyện ý gả cho hắn.

 “Không được, anh không để em xuống dưới. anh muốn nói thêm một lần nữa.” hắn ôm cô, chuyển chuyển, xoay xoay đầu cô choáng váng, hoa mắt thần mê, trong tai chỉ nghe thấy hắn la lên như một lời thề.

 “Đinh Nghi Tĩnh, anh yêu em, anh tuyệt đối sẽ không làm cho em hối hận khi gả cho anh!”

 Sẽ không hối hận?

 Trên đôi môi mềm đỏ mọng, giữ một tia cười lạnh.

 Có khi cô thực thống hận trí nhớ của mình, hai năm trước đã đủ rồi, đến nay hồi tưởng lại vẫn y như xưa, vẫn rõ ràng đến từng chi tiết. cô nhớ rõ từng cảm xúc, từng động tác, mỗi câu lời thề…

 “Nghi Tĩnh?”

 Thanh âm trầm thấp truyền đến.

 “Nghi Tĩnh?”

 Thanh âm kia như nước lũ đập vào bức tường đá của con đập thủy điện, làm cho cô nhớ lại hình ảnh, từng việc hỗn độn chảy ra ngoài. Cô phục hồi tinh thần, tầm mắt dời lực chú ý từ chỗ ngấn hồng đỏ trên cánh tay.

 “Làm sao vậy?” Lệ Đại Công hỏi, nhận thấy được thất thần của cô .

  Không có gì”

 Cô phục hồi trấn định, hai con mắt sau cặp kính, không hề toát ra nửa điểm cảm xúc, ngón tay mảnh khảnh, bắt đầu ở trên bàn phím lướt gió, hồi chỉnh các tư liệu, đem tất cả những thứ vừa xuất hiện trong đầu quẳng hết ra sau đầu.

 Chuyện quá khứ, đều đã qua đi.

 Đối với cô mà nói, bất luận là Hùng Trấn Đông, hoặc là cái cọc hôn nhân kia, đều là cô nên mau mau quên đi, đừng nữa nhớ tới người cùng sự việc.

 Hôn nhân của bọn họ, chỉ giằng co hơn một năm, mỹ nữ cùng dã thú kết hợp, cảnh giới bao năm đã trụ vững đến mức đó đã là khó có thể tin được rồi. Nhưng mà, ba tháng trước, khi hôn nhân tan vỡ, hai người đều đồng ý ly hôn, cô mang theo một chút ít hành lý, rời khỏi căn hộ của Hùng Trấn Đông, cũng nhanh tay ký vào tờ giấy ly hôn.

 Tuy rằng, hoài niệm cũ còn lưu lại trong lòng, nhưng tất cả sẽ có một ngày phai nhạt bớt đi. Giống như một vết sẹo lớn, càng ngày càng mờ dần đi.

 Dấu vết này, một ngày nào đó trong tương lai, sẽ hoàn toàn biến mất, rốt cuộc không nhìn thấy.

 Đêm khuya.

 Ngõ tối.

 Đêm yên tĩnh, vang lên một tiếng súng.

Ngọn đèn trong lá sắt treo trên cao hoảng loạn, viên đạn gào thét mà bắn ra, trong phòng đối thoại, tiếng súng hỗn loạn, mở hồ khả biến như trước.

 “Sao lại thế này?!”

 “con mẹ nó, bị bao vây!”

 “cảnh sát! Khắp nơi đều là cảnh sát!”

 Bên trong có tiếng người kêu lên, ngữ khí kinh hoàng, tay chân sớm rối loạn, cầm lấy  súng, hướng phạm vi lá sắt mà bắn phá.

 Trong phạm vi mười mét, xung quanh đều đầy rẫy xe yểm trợ, Lệ Đại Công dẫn Phi Ưng đặc cần tiểu đội, chiếm vị trí thuận lợi nhất, vây khốn lẻ bắt cóc.

 “Bên trong có ba người, hỏa lực cũng không lớn lắm.” ở trước mưa bom bão đạn, Nghi Tĩnh vẫn trấn định thong dong.

 “Trong đó một là, Tôn Nhất Bưu- đối tác lớn nhất của Trần Quỳ. Căn cứ vào thông tin tình báo, đêm nay hắn cũng Trần Quỳ chạm trán.”

 “Trước bắt được Tôn Nhất Bưu, sau đó có thể lần ra đầu mới tìm được Trần Quỳ.” Lệ Đại Công gật đầu, vẻ mặt nghiêm túc, hai mắt lợi hại, thủy chung chú ý quan sát động tĩnh của cánh cửa sắt.

 “Manh mối của Phi Hổ, giá trị tài sản vơ vét như vậy được còn chưa đủ? Mà ngay cả nơi Tôn Nhất Bưu đặt chân, còn có cả ngày song phương gặp mặt. đều điều tra ra được.” Lâm Kiệt vẻ mặt tò mò.

 Con ngươi trong suốt, theo thấu kính, thản nhiên liếc mắt một cái.

“Không có.” Ngữ khí Nghi Tĩnh bình thản.

 “Bọn họ không tra được ra nơi này.”

 Trên thực tế, đội Phi Ưng chuyển giao manh mối, loạn lên làm cho người ta không nắm được thông tin, năng lực của cô lại rất mạnh, kết hợp với mạng thông tin của tình báo, thận trọng điều tra, mới biết được Tôn Nhất Bưu, chỉ mang theo hai cảnh sát, mai phục sẵn ở sườn núi ngay gần cạnh căn phòng cửa sắt này.

 Lâm Kiệt nắm khẩu súng, hé mắt nhìn cánh cửa sắt.

 “Hỏa lực của bọn chúng không mạnh, rõ ràng chủng ta có thế thượng phong, thoải mái ở nơi này ôm cây đợi thỏ, chờ bọn người kia đạn đã dùng xong hết rồi, lại—“

 Nói còn chưa kịp xong, tiếng súng đột nhiên chuyển sang kịch liệt.

 Trong bóng tối, tiếng súng gào thét, viên đạn theo một phương hướng bắn ra, không lưu tình chút nào oanh tạc tắm lá sắt, lập tức lấy cường đại hỏa lực, giành được ưu thế áp đảo.