Trận đấu mùa đông - Phần I - Chương 06 phần 2

Giọng Milos như vỡ ra. Helen quay sang phía cậu và thấy rằng đôi mắt cậu quá đỗi sáng rực so với một chàng trai ở tầm “sơ đẳng”.

- Chúng ta đi thôi, chàng trai phấn chấn nói, cần đi tìm Catharina trước khi cô ấy cũng trở nên điên dại. Đi nào!

Họ bỏ lại dây thừng trên mái nhà và một lần nữa vượt qua cửa sổ mái. Ở tầng trên cùng, ổ khóa cửa cũng không cầm cự được lâu với con dao của Milos. Họ đi xuống cầu thang và vào trong phòng họp. Nó vẫn y nguyên như khi người ta bỏ lại lúc một giờ trước, sáng sủa và vắng lặng. Thỏa thuê và say như chết, lão Putois ngồi gục dưới chân tường, mồm há hốc. Một chiếc máy bay có xé toang căn phòng cũng không làm lão tỉnh dậy. Khi đến gần, phát hiện bữa tiệc mới chỉ bị lão già nát rượu động tới, Milos suýt ngất xỉu:

- Ôi, thịt lợn! Nhìn này: pate, giăm bông, patê vùng quê, cả bánh táo nữa!

- Có cả sô cô la này! Helen sung sướng. Họ lao vào đống đồ ăn và vồ lấy tất cả những gì trong tầm tay. Rồi họ ăn không ngại ngùng và nhồi nhét các túi đầy những bánh mì, pho mát và bánh ga tô khô. Các cánh cửa không bị khóa sau cuộc chạy trốn trối chết của đám thực khách. Hai người lần lượt đẩy các cánh cửa và dễ dàng xuống dưới tầng trệt. Trong bóng tối, họ đi theo hành lang chạy dọc toàn bộ tòa nhà. Milos chỉ bật đèn khi vào trong nhà ăn, khi đã chắc chắn không thể còn ai thình lình xuất hiện trước mặt họ ở đây vào giờ này. Cánh cửa nhỏ ở cuối phòng hé mở. Milos đi trước bước tới chỗ cầu thang.

- Cẩn thận, trơn đấy! Helen khẽ nói.

- Bám tay lên vai anh! Milos đáp lại. Em nói là ở dưới tầng hầm?

- Đúng vậy, đi tiếp nào! Phải đi xuống tận cùng dưới cùng!

Sau vài mét, một không gian mở ra phía bên phải. Milos lia đèn, không nhìn thấy gì và tiếp tục đi xuống. Đi theo hành lang bằng đất sau chân người bạn đồng hành, Helen cảm thấy tim cô đập thình thịch. Họ sẽ tìm thấy cô bạn Catharina trong tình trạng thế nào đây? Làm sao cô ấy có thể sống sót được ở đây, nơi một người cứng đầu như Basile cũng đã không thể chịu đựng nổi? Làm sao bọn họ có thể bỏ mặc cô ấy một mình suốt cả tuần trong cơn ác mộng ngục tù này? Sự xấu hổ và nỗi lo sợ dâng lên trong cô.

- Cửa đã mở…Milos thốt lên, không tin nổi. Helen nhìn nay, cánh cửa đã mở toang…

Cô gái đến gần, giật lấy chiếc đèn từ tay chàng trai. Nếu như người ta để cánh cửa mở thế này, thì tất cả có thể là bởi vì Catharina không thể chạy trốn được nữa… Có thể cô ấy cũng đã… Cô gái lia ánh đèn trong ngục tôi. Gian ngục trống trơn.

- Bạn ấy không còn ở đây nữa! Em không hiểu gì cả! Họ đã làm gì với bạn ấy?

- Đi thôi! Milos cắt ngang, không nên nấn ná ở đây!

Họ quay lên, bối rối, không biết nên mừng rõ hay lo lắng vì Catharina biến mất. Hai người vừa bắt đầu đi lên thì Milos đột ngột dừng lại khiến Helen vấp phải câu. Ngồi trên một bậc thang, ở phía trên họ, là Catharina Pancek, rúm ró trong chiếc áo khoác. Cô gái cười với họ.

- Helen… Helen… tớ thật vui gặp lại cậu…

Helen vội vã chạy đến và nắm lấy hai bàn tay cô gái. Hai bàn tay cô nóng bỏng. Tóc bết trên trán. Người cô toàn mùi của đất.

- Catharina! Cậu làm gì ở đây? Cậu run này… Ai đã giải thoát cho cậu?

- Thérèse, cô bé trả lời, đó là Thérèse… các cậu… các cậu muốn xem Bầu Trời chứ?

Helen mới nhận ra rằng, vì quá bất ngờ khi thấy gian ngục trống rỗng, cô đã hoàn toàn quên nhìn lên thanh xà có bức vẽ phi thường mà ai cũng mơ được nhìn thấy và đồng thời cũng sợ hãi phải nhìn thấy nó.

- Ờ… có. Tớ rất muốn thế. Nó có thật không. Bầu Trời đó?

- Tất nhiên… và nó đẹp… tớ sẽ chỉ nó cho các cậu… nhưng hãy giúp tớ… hai chân tớ… không mang được người tớ nữa…

Hai người đỡ cô bạn dưới tay và cả ba từng bước trở lại gian phòng giam. Milos soi sáng thanh xà và họ ngắm nhìn trong im lặng. Màu xanh bầu trời đậm hơn dưới ánh sáng của ngọn đèn, những đám mây chống lên nhay, bị gió thổi đi. Một con chim màu xám bay lượn, sải cánh dang rộng. Họ như nghe thấy nó thốt ra tiếng kêu.

- Tớ không biết là có cả… một con chim, Helen khẽ nói, bị ấn tượng mạnh mẽ.

- Lúc trước nó không có… Catharina nói. Nó không có khi tớ ở trong này… nó vừa mới xuất hiện… điều đó muốn nói rằng con chim chính là tớ… và con chim đã tung cánh bay.

- Cậu chắc chứ? Helen ấp úng.

- Bố tớ là nhà toán học… Catharina trả lời.

- Gì cơ? Cậu đang nói gì vậy?

- …bố tớ là nhà toán học… chị Thérèse đã nói với tớ thế…

- Đi ra khỏi đây thôi! Milos nói thầm vào tai Helen. Cô ấy đang sốt. Răng cô ấy đang va lập cập.

- Đồng ý, nhưng đưa bạn ấy đi đâu?

- Tớ muốn đến nhà mẹ tinh thần… Catharina ấp úng nói.

Đôi bạn trẻ trao đổi nhanh qua ánh mắt và chấp thuận. Họ dìu Catharina lên trên cầu thang và ra khỏi phòng ăn. Họ đã mong đợi không khi giá ngắt của buổi đêm sẽ làm cô gái đang yếu ớt trở nên khỏe lại, nhưng hoàn toàn ngược lại: cô suýt ngất xỉu, họ phải giữ lấy cô để cô không ngã vật xuống sàn. Họ đi sát tường đến tận vọng gác của mụ Xương khô. Đèn bên trong đã tắt. Phải chăng mụ già dở hơi ấy đang âm thầm rình rập sau bức mành? Họ cúi thấp người đi qua cửa sổ không gây một tiếng động và đến cổng. Milos vận tay nắm nhưng vô ích. Cánh cổng đã bị khóa bằng chìa.

Cậu phải quay lại nói cho Helen biết điều đó, cô gái đang đỡ Catharina thì một giọng chua loét cất lên khiến họ như bị đóng đinh tại chỗ:

- Có người sắp đi dạo sao?

Mụ Xương khô đứng cách họ ba mét. Da mụ vàng ệch dưới ánh trăng. Mụ vẫn chưa cởi bỏ chiếc váy dạ hội cũng không tẩy trang. Đốm thuốc lập lòe trên tay mụ.

- Cậu làm gì ở đây, cậu kia?

Helen mở miệng định bịa ra chuyện gì đó, nhưng cô khép miệng lại ngay lập tức. Không có gì để giải thích, hay đúng hơn là có quá nhiều thứ… và Milos từ từ đến gần mụ Xương khô.

- Không tiến lên nữa, cậu kia! Một bước nữa là tôi sẽ kêu lên!

- Vậy thì, tôi lấy làm tiếc, thưa bà… Milos nói.

Và cậu làm một việc hết sức đơn giản và hết sức “sơ đẳng”. Cậu họ đo ván mụ ta. Bằng một cú móc duy nhất vào chỏm cằm. Mụ phát ra tiếng kêu lạ lùng của loài chuột nhắt, bật người lên khoảng chục phân và đổ xuống đất như chiếc túi đựng xương.

- Bum! Catharina cười nói.

Milos vội vã cúi xuống mụ Xương khô, nhấc mụ lên bằng một tay và vác vào trong vọng gác. Cậu mở ra ngay sau đó, khóa cửa lại và đi ra mở cổng.

- Anh đã nhốt mụ ta ở trong đó và giật đứt dây điện thoại, nhưng cũng phải mau đi thôi!

Catharina bước đi quá khổ sở, mặc dù đã được đỡ ở hai bên. Sau vài mét, Milos dừng lại, gỡ kính khỏi mắt cô gái, vác chéo cô lên vai và bước đi với những sải chân dài. Họ đi lên cầu, dưới ánh mắt thờ ơ của bốn tay hiệp sĩ bằng đá.

- Cẩn thận! Helen thốt lên, có một chiếc thuyền đi qua phía dưới.

- Người ta làm gì lúc giữa đêm thế này? Milos ngạc nhiên hỏi và cậu tránh xa lan can cầu một chút để tránh cái nhìn của người chèo thuyền dường như đang quan sát họ.

Họ leo nhanh nhất có thể lên phố Những Con Lừa Cái, tối om và vắng lặng. Chẳng mấy chốc đã đến đoạn đường nơi họ gặp nhau lần đầu tiên một tuần trước.

- Anh còn nhớ không? Helen đành liều hỏi, mới biết là hoàn cảnh trớ trêu cũng không ngăn được người ta lãng mạn.

- Nhớ chứ! Milos, đang hết cả hơi, trả lời.

Trên lưng cậu, Catharina lảm nhảm nói những lời không mạch lạc.

- Bạn ấy nói gì thế? Helen hỏi.

- Cô ấy đang mê sảng. Cô ấy nói về những que diêm, đàn piano và con nhện, hình như thế… Em quen mẹ tinh thần của cô ấy không? Em biết bà ấy ở đâu không?

- Có ạ. Bà ấy tên là Mélíe. Em tin là em sẽ tìm được. Anh sẽ lên tận trên kia chứ?

- Anh sẽ đi đến đó.

Đến đài phun nước, họ đi vòng qua và tiếp tục bước theo con phố thoai thoải ngay phía trước mặt.

- Là ở đây, Helen nói và dừng lại trước một ngôi nhà gạch với các ô cửa sổ màu xanh.

Cô gõ ba tiếng lên cửa:

- Mở cửa, cô ơi. Chúng cháu đưa Catharina đến chỗ cô.

- Tôi ra đây… một giọng nói yếu ớt trả lời từ trên tầng.

Họ kiên nhẫn chờ. Mồ hôi chạy ròng ròng mà vẫn mệt đứt hơi,Milos đặt cô gái ốm yếu đứng xuống, đeo kính lại cho cô và ôm sát để giúp cô có thể đứng được. Cậu cảm thấy cô gái nóng rát trong đôi cánh tay mình. Cuối cùng cánh cửa mở ra, một người đàn bà trong chiếc váy ngủ, quá nhỏ, quá mảnh mai khiến người ta không thể không liên tưởng ngay đến một con chuột nhắt. Hai lông mày bà nhướng lên thật cao, để lộ đôi mắt to đầy lo lắng và ngạc nhiên. Bà đưa tay lên trước ngực.

- Catharina, con gái tội nghiệp của tôi! Chúng đã làm gì con thế này?

- Bạn ấy bị nhốt trong ngục, Helen trả lời.

- Ôi, lạy Đức Mẹ Đồng trinh! Vào đi, vào nhà nhanh đi!

Milos bế Catharina vào trong phòng ngủ và đặt cô nằm trên chiếc giường vẫn còn hơi ấm mà bà chuột nhắt vừa mới rời khỏi.

- Tôi sẽ cho con bé uống thuốc để hạ sốt. Ôi Chúa ơi, làm sao người ta có thể dã man đến thế? Làm sao người ta có thể? Hai cháu biết thế, đúng không?

Milos và Helen không biết. Họ im lặng. Người phụ nữ bé nhỏ luôn tay luôn chân bên cô gái được bà nhận che chở. Bà lau mặt và đôi bàn tay cô, vuốt ve cô, thổi lên tránh cô, nói với cô những lời động viên an ủi. Vài phút sau, Catharina đã chìm trong giấc ngủ sâu. Bà mẹ tinh thần còn canh chừng bên cô một chút nữa, rồi bà lại đi xuống ngồi bên bàn ăn phòng bếp, nơi hai bạn trẻ đang khẽ nói chuyện với nhau.

- Cô sẽ trông bạn ấy chứ, cô Mélie? Helen hỏi.

- Cháu biết tên của cô sao? Bà mẹ tinh thần ngạc nhiên.

- Vâng, Catharina thường kể với cháu về cô…

- Đó là một đứa bé ngoan, cô sẽ giữ nó ở đây cho đến khi nó khỏe lại. Cô sẽ giấu nó thật kỹ. Các cháu đừng lo. Nhưng còn các cháu, hai đứa sẽ làm gì? Các cháu phải trở về trước khi trời sáng, không phải thế sao?

- Sẽ phải như thế, Helen buồn bã nói.

Trông bầu im lặng sau đó, dường như họ nghe thấy nhiều tiếng động từ ngoài phố và giọng một người đàn ông ra lệnh như bị nghẹt.

- Tắt đèn đi! Nhanh lên! Milos ra lệnh.

Mélie lao ngay đến cái công tắc để tắt đèn. Họ chờ đợi, hoàn toàn không cử động, rồi thật nhẹ nhàng đến gần cửa sổ. Trong bóng tối mờ, những hình bóng màu xám thấp thoảng như những con ma. Chúng từ từ đi xa dần. Một con rớt lại, đi qua rất gần cửa sổ, lộ ra cái mặt nghiêng của nó, một cái mõm chó…

- Những con Quái vậy! Milos khẽ nói. Những con cẩu-nhăn của lão Mills. Chúng đi săn tìm Bartolomeo…

- Và Milena… Helen rùng mình ghê sợ nói nốt câu.

Họ chỉ dám nhúc nhích và bật lại đèn lên khi cái bóng dáng cuối cùng ấy hoàn toàn biến mất nơi cuối phố.

- Lại đây, lúc này bà mẹ tinh thần mới lên tiếng, cô sẽ pha cà phê cho hai đứa. Và hai đứa sẽ ăn cái gì đó.

Helen không còn đói kể từ lúc nhào đến bàn tiệc ở phòng đại hội. Còn Milos vẫn ăn được một lát thịt lợn quay và miếng bánh nhân trứng.

- Chúng ta phải về thôi… Helen nói, sau khi họ đã uống xong cà phê.

Milos hít vào thật sâu và khuôn mặt cậu bỗng nghiêm lại:

- Anh không về đâu, Helen ạ. Anh sẽ không đặt chân vào trường nữa.

- Anh nói gì vậy?

- Anh không về! Không bao giờ nữa!

- Và anh muốn làm gì?

- Anh sẽ đi theo đàn chó săn, đuổi kịp lão Mills cùng bầy Quái vậy của lão và ngăn chúng bắt được Bart. Anh biết cậu ấy, cậu ấy không có khả năng tự vệ! Không có anh, cậu ấy sẽ rất khó khăn, nhất là lại còn có cả Milena. Những con chó dơ bẩn kia sẽ ăn thịt họ mất!

- Đừng làm thế, người mẹ tinh thần van xin, chính cháu sẽ bị ăn thịt mất…

- Sẽ không ai ăn thịt được cháu đâu! Cháu sẽ đi, thế thôi!

- Nhưng một bạn nào đó sẽ bị nhốt vào ngục thay anh, anh biết rõ điều đó! Helen lý luận.

- Anh biết điều đó! Nhưng em nói giống như bọn chúng và anh không muốn nghe kiểu nói ấy nữa! Từ xưa tới giờ, họ giữ chúng ta bằng câu này: “Một người nào đó sẽ bị trừng phạt thay chỗ cô cậu.” Bartolomeo đã dám là người đầu tiên. Và cậu ấy có lý! Basile đã chỉ cho chúng ta một cách ra đi khác, cho dù anh không muốn cái cách đó… Anh, anh cũng sẽ ra đi, nhưng ra đi ở đây không phải là chết. Anh sẽ đi! Đừng nói gì với anh nữa!

Vậy là đã rõ ràng: quyết định của Milos là không thể đảo ngược. Người mẹ tinh thần và Helen lặng lẽ chuẩn bị cho cậu một chiếc túi đựng đầy đồ dự trữ và quần áo ấm. Họ rời khỏi ngôi nhà nhỏ lúc ba giờ sáng.

Đến đài phun nước, nơi con đường của họ tách làm hai ngả, họ đứng đối mặt nhau trong chốc lát, bối rối, không biết phải nói lời từ biệt như thế nào. Rồi, không biết ai trong hai người hành động trước, họ tiến về phía nhau, lao vào nhau và ôm ghì bằng tất cả sức lực. Họ hôn lên má, miệng, trán, hai bàn tay nhau. Hơi lạnh hàn gắn họ lại với nhau.

- Em không thể xa anh được, Helen bật khóc… Em không thể…

- Em muốn đi với anh không? Milos hỏi.

- Vâng, em muốn đi cùng anh!

- Em sẽ không trách móc anh đã lôi kéo em theo chứ?

- Không bao giờ…

- Anh không biết khi nào chuyện này sẽ kết thúc, em có ngại…

- Em không ngại. Em đi.

- Vậy thì chúng ta sẽ không rời xa nhau nữa?

- Chúng ta sẽ không rời xa nhau nữa.

- Hứa chứ?

- Hứa.

Hai người quay lại nhà Mélie để thông báo quyết định của họ. Người mẹ tinh thần bé nhỏ chỉ biết rên rỉ:

- Ôi, những đứa trẻ của tôi, những đứa trẻ tội nghiệp của tôi…

Nhưng bà không có ý định can ngăn họ. Bà cũng tìm cho Helen thêm vài bộ quần áo và để họ ra đi, đồng thời hứa với họ sẽ chăm sóc Catharina.

Từ trên làng, họ quay lại nhìn thành phố đang ngủ. Họ im lặng ngắm nhìn thành phố với linh cảm sẽ không bao giờ quay trở về đó nữa.

- Em rất muốn nói lời tạm biệt với Paula và Octavo, Helen nói, và những giọt nước mắt mặn chát chảy trên đôi má cô.

- Là ai thế?

- Những người em yêu quý ở đây…

- Vậy thì đừng, họ sẽ ngăn em ra đi…

Trên bầu trời sáng ánh trăng, một con chim lớn màu xám lượn lên hướng Bắc, hai cánh dang rộng. Họ nghe thấy nó cất tiếng kêu.