Trận đấu mùa đông - Phần I - Chương 09 phần 2

Bà đi đến bên ông chồng, thầm thì điều gì đó vào tai ông và giúp ông đứng dậy. Hai người đi ngang qua căn phòng. Họ bước đi với tốc độ chậm chạp như vô tận. Helen vừa nhìn họ đi qua trước mặt vừa uống cốc rượu. Rượu vang bốc lên đầu cô. Khi cánh cửa phòng ngủ đóng lại sau ông bà lão, Helen đứng lên và đến ngồi gần bếp lò để tích giữ chút hơi ấm. Chắc chắn ở căn phòng trên kia sẽ lạnh. Cô sắp lên trên phòng thì bà lão lại xuất hiện trong bộ quần áo ngủ và chiếc mũ trùm đầu.

- Xem này, cô gái…

Trong chiếc khung bằng gỗ là tấm ảnh bán thân một người đàn ông trẻ trung, thắt ca vát, râu đen và được cắt tỉa rất đẹp. Ông đội lệch trên đầu một chiếc mũ dẹt lạ lẫm và nhìn ống kính với vẻ tự tin.

- Con trai của ta… Hãy đọc phía sau…

Trên mặt các tông sau khung ảnh, một bàn tay cẩn thận đã viết ngày tháng và tên của người được tôn vinh ba mươi năm về trước: Josef, và chức vị: Bác sĩ Y khoa.

- Con trai của bà! Người sẽ đến đây vào ngày mai ư?

- Đúng thế. Nó đến vào thứ Ba hàng tuần. Chúc ngủ ngon, cô gái.

Helen tính nhanh lại những ngày đã qua. Milos và cô bỏ trốn khỏi trường nội trú vào tối thứ Sáu, và từ đó hai đêm đã trôi qua. Bà lão có thể không nhầm…

Mặc dù rất mệt, cô vẫn không sao ngủ được. Căn phòng lạnh quá, giường nằm bị trũng, còn cái chăn lông khổng lồ chỉ trực cuộn rơi xuống nền sau mỗi cử động nhẹ nhất. Hình ảnh Milos đang bị mất máu trong ngôi nhà trên núi ám ảnh cô. Cô chỉ chợp mắt được khi gần sáng, được ru ngủ bằng tiếng ngáy ầm ĩ của con lợn khổng lồ làm rung cả các ô cửa sổ.

Bác sĩ đến lúc mười giờ, trên chiếc xe ô tô gầm cao nổ máy phành phạch và lấm bùn. Đó là một người khoảng năm mươi tuổi, mắt màu đen. Ông trông không giống như trong ảnh nhiều lắm, mái tóc hoa râm, chỏm bị hói và râu xồm. Helen ngang qua bãi cỏ và vội vàng đến chỗ ông trong khi ông còn chưa kịp đặt chân xuống đất. Thật nhẹ người biết bao vì cuối cùng cũng nói chuyện được với người hiểu nhanh và rõ vấn đề!

- Chúng ta sẽ tiếp tục đi bằng ô tô và đi vòng qua núi, bác sĩ nói. Tôi biết một nơi từ đó chúng ta có thể đến ngôi nhà trú chân trong hai giờ đi bộ.

- Chú muốn nói là chúng ta sẽ có mặt trên đó trước tối nay phải không ạ?

- Đó là điều tôi muốn nói.

- Nhưng… chú có hộp dụng cụ chưa ạ? Chú có thể chữa cho bạn cháu chứ ạ?

- Tôi đã có tất cả những gì cần có. Tôi để các đồ cần thiết lại cho bố mẹ rồi chúng ta sẽ đi.

Helen ôm choàng lấy ông. Những lời từ biệt ông bà lão nhỏ bé nhanh chóng thốt ra.

- Hãy trở lại thăm bọn ta nhé! Bà lão nói. Bọn ta rất thích có người đến chơi.

- Con gái đấy! Ông lão chỉ vào Helen và nói với người con trai.

Và ông lại làm một chuỗi độc thoại dài không thể hiểu được trong đó cái tên “Hugo” được nhắc đến nhiều lần.

- Ông ấy nói gì vậy ạ? Helen hỏi.

- Ông ấy nói cháu còn quá trẻ để có tận bảy đứa con trai với Hugo. Tôi tự hỏi ông ấy lấy chuyện đó từ đâu…

- Nhưng mà Hugo là ai vậy? Helen cười hỏi.

- Đó là con trai tôi, bác sĩ trả lời. Nó sẽ tròn mười hai tuổi vào đầu tháng Mười một này.

Bác sĩ nếm một xe trượt con lên thùng xe và quay maniven cho ô tô nổ máy. Con lợn tạm biệt họ bằng tiếng kêu ủn ỉn cuối cùng, và họ lên đường trong khi bà lão vẫy vẫy chiếc khăn tay bẩn của bà trên bậu cửa.

Dốc lên chỉ thoai thoải, nhưng sỏi đá làm con đường trở nên khó đi hơn. Chiếc xe xóc rất dữ dội, và Helen phải bám vào tay nắm cánh cửa và ghế ngồi để không bị nảy bắn lên. Thật không thuận tiện chút nào để nói chuyện trong tiếng kêu ầm ĩ của động cơ.

- Cô cậu làm gì trên ngôi nhà trú chân vào mùa này vậy? Bác sĩ hỏi to.

- Chúng cháu đi dạo! Helen đáp và cô ngạc nhiên thấy dễ dàng hơn biết bao khi gào thật to một lời nói dối so với khi nói bằng giọng bình thường.

- Vậy cô cậu đã bị tuyết giam cầm ư?

- Vâng ạ.

- Tôi hiểu rồi. Tôi tên là Josef, còn cô?

- Helen ạ.

Họ im lặng trong vài cây số, rồi bác sĩ hất đầu chỉ chiếc túi để trên ghế sau.

- Trong đó có một số thứ ăn được, bánh mì và sô cô la đen, tôi nghĩ thế. Cô cứ tự nhiên…

Sô co la! Helen cố gắng không chồm lên trên như một người sắp chết đói. Cô đưa tay lấy chiếc túi và nhẹ nhàng đặt nó trên đầu gối.

- Vậy làm sao cậu ấy lại bị thương, bạn cô ấy?

- Khi đẽo một mẩu gỗ bằng con dao của anh ấy, Helen trả lời, một thỏi sô cô la cầm trong tay. Chú muốn ăn không ạ?

- Có, một ô nhỏ thôi, bác sĩ cười nói đùa, đó chính là điểm yếu của tôi đấy!

Đúng lúc cô đang đưa cho bác sĩ mẩu sô cô la, một cú xóc mạnh làm cả hai bắn lên khỏi ghế và họ phá lên cười.

Và nếu mình nói với chú ấy sự thật, Helen nghĩ khi cắn thỏi sô cô la… Một khi ở trên kia, chú ấy sẽ nhanh chóng hiểu ra mình đã nói dối. Chú ấy sẽ thấy vết thương sâu của Milos và tất cả vết máu trong gian phòng… Nếu như tuyết đã tan, thậm chí chú ấy còn thấy cả các xác chết nữa! Chú ấy là bác sĩ, chú sẽ chăm sóc cho Milos, tất nhiên rồi, nhưng sau đó? Liệu chú ấy có tố cáo hai đứa không?

Cô nhận ra mình đã chơi một cuộc chơi đầy nguy hiểm khi kéo người đàn ông không quen biết này tới nơi xảy ra thảm kịch. Nhưng còn cách nào khác để cứu giúp Milos đâu?

Họ chạy tiếp một hồi không nói với nhau điều gì khác ngoài chuyện phong cảnh tầm thường và đường xá tệ hại. Tập trung vào việc lái xe, bác sĩ không hỏi thêm nữa. Bên phải họ mở ra các thung lũng tối sẫm. Phía bên trái họ, đỉnh ngọn núi biến mất trong sương mù. Một con chim săn mồi lớn va cành vào cửa kính chắn gió ô tô khiến họ giật mình.

- Chúng ta còn cách xa không ạ? Helen hỏi.

- Không, chúng ta đến rồi, bác sĩ trả lời, và chưa đến mười lăm phút sau, ông dừng xe bên lề đường.

Một con đường phủ đầy tuyết dẫn thẳng lên núi. Hai người lắp đôi đế vợt vào chân rồi đi theo con đường đó. Bác sĩ sải những bước dài, kéo theo sau ông chiếc xe trượt con sẽ dùng để đưa Milos xuống. Thỉnh thoảng ông dừng lại đợi Helen đang khó nhọc đi theo sau, mang theo hộp y cụ. Họ đi bộ hơn hai giờ rồi đến một khu rừng nhỏ toàn cây linh sam.

- Ngôi nhà trú chân ở ngay phía sau kia, bác sĩ nói. Cô sẽ nhận ra chỗ đó ngay thôi.

Quả vậy, ngay khi đi qua khu rừng, cô nhận ra mái nhà to rộng màu xám, nằm cách họ khoảng hai trăm mét ở phía trên. Tim cô đập mạnh. Em đến đây. Milos… Đừng lo lắng… Em dẫn theo một bác sĩ… Tất cả rồi sẽ trôi qua tốt đẹp…

Cô đang định bước ra khỏi khu rừng thì bác sĩ đặt bàn tay lên vai cô:

- Đợi đã!

- Có chuyện gì vậy ạ?

- Có người! Nhìn kìa!

Ba người đàn ông, tay cầm xẻng, đứng gần tảng đá chỗ vùi các xác chết của Mills, Pastor và Ramsès. Hai người nghe thấy họ thề độc bằng giọng rất to khi bới ra các thi thể. Một người thứ tư đang hối hả quanh chiếc xe kéo đậu ngay trước cửa. Tất cả đều mặc áo vest và đi bốt da.

- Đây là mấy gã của hội Phalange… bác sĩ nói nhỏ. Chúng làm gì ở đây vậy?

Cánh cửa ngôi nhà mở ra, và hai người đàn ông nữa xuất hiện. Chúng túm vai và chân một cơ thể cứng đơ khiêng ra ngoài và phũ phàng ném lên xe kéo. Một cánh tay lủng lẳng ở một bên, giống như bị trật khớp.

Helen thấy đau đớn.

- Milos…

Cô lùi lại một bước và ngồi lên chiếc xe trượt con. Chỉ trong vài giây, tất cả trong cô sụp đổ: tuyết chói lòa, những cành linh sam, bầu trời màu xám.

- Milos… cô bật khóc.

- Nín đi! Bác sĩ ra lệnh. Không được gây ra tiếng động!

Trên kia, trước cánh cửa, những người đàn ông đi đế vợt và cả ba cùng đẩy chiếc xe kéo xuống núi.

- Chúng ta đi thôi! Một trong số họ lớn tiếng gọi những người đang đứng gần tảng đá.

Trong vài giây, chiếc xe kéo đã biến mất.

- Chúng không đắp chăn cho anh ấy… Helen rên rỉ. Anh ấy đã chết rồi sao?

- Tôi không biết, bác sĩ nói khẽ. Không nên ở lại chỗ này. Đi thôi.

Mặc dù chế độ sưởi đã ở mức cao nhất, Helen vẫn run lập cập trong ô tô. Bác sĩ dừng lại, cởi áo vest và đưa cho cô.

- Cô hãy mặc nó và cố bình tâm lại. Tôi không nghĩ rằng bạn cô đã chết. Cô đã tháy chúng vội vã mang cậu ta đi như thế nào rồi chứ? Khi ai đó đã chết rồi, người ta sẽ không vội vàng gì cả, không đúng thế sao?

Helen chỉ có thể biết đồng ý, nhưng dẫu vậy, cô vẫn không yên tâm. Họ chạy xe trong im lặng hồi lâu, đi chậm hơn nhiều so với khi lên, rồi bác sĩ quay sang phía cô và nhìn cô với vẻ nhân từ:

- Giờ hãy vui lòng kể cho tôi nghe tất cả, cô gái… Chuyện gì đã xảy ra trên nhà trú chân vậy?

Và, vì cô vẫn còn ngần ngại:

- Cô không phải lo ngại gì tôi hết, cô gái ạ. Cô thấy rõ điều đó…

Cô muốn tin điều đó và bắt đầu kể từ đầu, không cầm được nước mắt:

- Chúng cháu chạy trốn khỏi trường nội trú…

Cô kể tất cả với ông: Chuyện Bart và Milena bỏ trốn, Catharina nhỏ bé bị nhốt trong ngục, cô nói cả chuyện Basile bị chết, cuộc họp hàng năm,Van Vlyck, Mills, Pastor và những con quái vật của gã. Cô kể cho ông nghe cả về chuyến xe khách trong đêm, cuộc đi bộ mỏi mệt trên núi, thời gian đời chờ trong giá lạnh gần tảng đá, trận đánh nhau kinh hoàng của Milos và vết thương của cậu, cơn thịnh nộ của những con cẩu-nhân… Cô kể hết, và khi kể xong, cô nhủ thầm với chính mình: Điều cháu không kể với chú, bác sĩ ạ, đó là Milos là tình yêu đầu của cháu, giờ đây cháu chắc chắn về điều đó… nhưng cháu đã mất anh ấy…

Ông lắng nghe cô đến tận cuối không cắt ngang, rồi chỉ đơn giản hỏi:

- Cô quen ai đó có thể đón tiếp cô không?

- Mẹ tinh thần của cháu, Helen khẽ đáp. Đó là người duy nhất mà cháu biết bên ngoài trường nội trú, nhưng cháu không thể đến nhà mẹ nữa.

Khi họ về đến ngôi nhà nhỏ bằng đá, màn đêm đã buông xuống. Bác sĩ tắt máy, nhưng không vội xuống xe. Trong sự yên lặng đột ngột, giọng ông hiền hậu và đầy chắc chắn.

- Nghe này, Helen. Tôi đã suy nghĩ kỹ. Đây là điều bây giờ sẽ diễn ra. Trước hết chúng ta sẽ ăn ở đây, với bố mẹ tôi. Đừng lo lắng về bữa ăn, hôm nay sẽ tốt hơn hôm qua, tôi đã mang đến nhiều đồ ngon. Sau đó, tôi sẽ đưa cô về nhà tôi, trong thị trấn mà cô đã đến bằng xe khách. Tại đó, cô sẽ làm quen với vợ tôi và “chồng chưa cưới” của cô, thằng Hugo. Nhưng cô sẽ không thể ở lại. Trong vùng sắp có xung đột, rất nhiều cuộc xung đột, cô nên e ngại về điều đó. Họ hoàn toàn không muốn mất người của mình theo cách ấy. Cô cũng không thể trở lại trường nội trú nữa. Vậy thì sáng mai, ngay từ sớm, tôi sẽ bắt xe khách để cô xuống phía Nam. Tôi sẽ đưa cho cô một khoản tiền đủ dùng, thậm chí có thể nhiều hơn thế. Buổi tối tiếp sau cô sẽ đến thủ đô. Hãy hỏi về cây cầu Fagots và đi tới đó. Cầu Fagots, đừng quên đấy. Bởi vì trong thành phố đó có rất nhiều cầu. Cây cầu ấy nằm ở phía Bắc, trên hướng thượng nguồn dòng sông. Có nhiều người ngủ dưới gầm cầu ấy. Họ có vẻ đáng sợ nhưng đừng sợ họ. Họ sẽ không làm hại gì cô đâu. Hãy hỏi một người tên là Mitaine. Cô nghe cho rõ nhé: Mitaine. Hãy nói với anh ta cô đến do tôi giới thiệu, do bác sĩ Josef giới thiệu. anh ta sẽ giúp cô và sẽ chỉ cho cô nơi những người giống như chúng ta ở trong thành phố. Tôi đã bị mất liên lạc, trong khi mạng lưới không ngừng thay đổi…

- Những người giống như chúng ta?

- Đúng thế, những người không ưa hội Phalange… Giải thích như vậy đủ làm cô hài lòng chưa?

- Với cháu như thế là đủ. Cháu cảm ơn chú…

- Tôi tên là Josef.

- Cảm ơn chú Josef…

- Không có gì, Helen ạ. Đó là điều tối thiểu tôi có thể làm cho cô. Vẫn còn một lời khuyên nhỏ nữa. Tôi có thể góp ý không?

- Vâng.

- Cô nên bỏ ngay cái áo vest với ba lô này đi. Chúng có thể kéo theo rất nhiều phiền phức cho cô đấy.

- Cô gái nhận ra cô vẫn đang mặc áo vest lót da của Pastor và mang trên lưng balô của Mills.

- Ồ, tất nhiên rồi! Nhưng cháu sẽ làm gì với chúng đây?

- Cháu không muốn người ta thấy chúng ở nhà bố mẹ chú. Cần phải chôn hoặc đốt chúng đi…

- Tôi có ý kiến hay hơn, bác sĩ nói. Hãy đưa chúng cho tôi. Sẽ không còn dấu vết gì của chúng nữa, kể cả tro bụi… Ngày mai, vợ tôi sẽ đưa cho cô một chiếc áo khoác thay thế.

Khi đi qua hàng rào, ông ném ba lô và áo vest qua các tấm ván che. Con lợn giống sục chiếc mõm khổng lồ của nó vào trong một lúc, rồi nó quyết định nhai ngấu nghiến cái ba lô chỉ trong vài giây, đến khung bằng kim loại nó cũng không được tha. Nó dành nhiều thời gian hơn một chút để thưởng thức món ăn kết hợp tinh tế giữa chiếc áo vest lót da với bùn đất.

Ngày hôm sau, vào lúc rạng đông, họ cùng nhau đến bến xe liên tỉnh, Helen thu mình trong chiếc áo khoác len mà vợ bác sĩ đưa cho. Trên bến đợi, bác sĩ đưa cho cô số tiền như đã hứa cùng với một số đồ dự phòng và một cuốn sách để đọc trên đường. Ban đầu ông chỉ bắt tay cô, rồi ông thay đổi ý và hôn lên hái má cô:

- Cầu Fagots… Mitaine… Nhất thiết không được quên đấy… Chúc may mắn…

Cô lên chính chiếc xe đã đưa cô đến đây bốn ngày trước, hay đúng ra là cả một thế kỷ trước, từ cái thời xa xưa mà Milos vẫn còn ở bên cạnh cô. Khi nhìn các ngọn núi xa dần qua ô cửa kính vuông bẩn thỉu phía sau xe, cô cảm thấy tim mình rạn nứt. Họ đã bắt được anh, Milos ơi, vậy mà anh vẫn nói với em họ không bao giờ bắt được anh… Họ sẽ làm gì anh? Và em, một mình em sẽ trở nên thế nào? Chúng ta đã thề không rời xa nhau nữa… Hãy nói cho em biết rằng anh sẽ không chết? Chúng ta sẽ gặp lại nhau nhé? Hứa nhé?