Hẹn Đẹp Như Mơ - Phần 02 - Chương 03
3
Giai Kỳ không ngủ được, hôm sau đi làm với đôi mắt thâm quầng, công ty lại mượn phòng chụp hình của đài truyền hình để quay quảng cáo, Giai Kỳ phải ở hiện trường, đứng lúc gặp Nguyễn Giang Tây ở hành lang.
Cô ấy mặc một bộ quần áo sang trọng, trên vạt áo cài một chiếc trâm cài áo Mikimoto(18) bằng ngọc trai đen kiểu dáng độc đáo làm tôn lên vẻ quyền quý đoan trang, đôi mắt đẹp như giọt nước, trong vắt đến mức có thể soi gương, lại vô cùng thân thiện với Giai Kỳ: “Sau khi xong việc xuống dưới lầu uống cà phê nhé?”.
Giai Kỳ đồng ý.
(18) Mikimoto: Một nhãn hiệu đá quý nổi tiếng của Nhật Bản, được thành lập vào năm 1893 (BTV).
Kết quả là hai người lại chạy đến cửa hàng nhỏ gần đó ăn hoa quả lạnh, giống như là bạn cùng phòng thời đại học, buổi trưa nắng gắt chói chang, mỗi người ngồi trước một cốc đá bào lớn, chất đầy hoa quả sặc sỡ, trong không khí có mùi thơm của mật ong, uể oải nhưng hạnh phúc, làm cho con người ta ngay cả nói chuyện cũng bất giác trở nên chậm lại.
Ở một góc độ nhỏ nào đó Nguyễn Giang Tây có điểm giống với Nguyễn Chính Đông, ăn phải đào liền nhẹ nhàng nheo mắt lại, nhấp nhấp khóe miệng, giống như một con mèo. Cô nói rất nhiều chuyện linh tinh cho Giai Kỳ nghe: “Hồi nhỏ anh trai tôi rất nghịch, không có chuyện xấu gì là không làm, anh ấy cùng Hòa Bình là hai đứa trẻ nghịch ngợm có tiếng. Ban ngày khi xe không đậu trong bãi thường để dưới mấy cái bóng cây ở ngoài sân vận động. Giữa trưa, mọi người đang ngủ, hai người bọn họ cầm thùng đi múc cát, đổ hết cát vào ống xả của cả một hàng xe. Đến buổi chiều, đám tài xế khởi động xe, phù phù hai tiếng, toàn bộ đều tắt máy. Còn tưởng rằng có kẻ cố ý phá hoại, sau đó người của đội bảo vệ mang theo chó nghiệp vụ, lúc đó mới biết tất cả các ống xả đã bị tắc, báo cáo lên trên, cha tôi tức giận quát tháo, nói rằng không thể là người khác được, chắc chắn là Nguyễn Chính Đông và Mạnh Hòa Bình. Hôm đó anh trai tôi bị cha đánh một trận, chỉ vì chuyện này mà ông ngoại tôi giận cha tôi mấy ngày liền không thèm nói chuyện. Anh trai tôi được ông ngoại cưng chiều, sau này lúc ông qua đời, anh trai tôi ở nước ngoài, lúc về đến nơi thì đã muộn.
Trong đời tôi đó là lần đầu tiên tôi thấy anh ấy khóc, ngay trước giường bệnh của ông ngoại, nắm chặt tay ông không chịu buông. Rất nhiều người khuyên, đến lúc cần phải thay quần áo cho ông, anh ấy vẫn liều sống liều chết cũng không để cho người ta mang ông đi, cuối cùng cũng là mẹ và tôi cố sức lôi anh đi, cô không nhìn thấy dáng vẻ anh trai tôi lúc đó, ôi…”.
Đôi mắt cô hơi sáng lên: “Thực ra con người anh trai tôi…”.
Giai Kỳ yên lặng một lúc, nói: “Con người anh ấy rất tốt, chỉ là giữa tôi và anh ấy không có gì cả”.
“Tôi biết,” trong đôi mắt sáng của cô hiện đám sương mù nhàn nhạt, “Lần này anh ấy nôn ra máu, thực sự không phải là do đau dạ dày, chúng tôi đều giấu anh ấy, là ung thư gan - năm đó ông ngoại tôi cũng mất vì bệnh đó, nhưng anh trai tôi còn trẻ như vậy, anh ấy mới có ba mươi ba tuổi...”. Cô tắc nghẹn trong cổ không nói nổi gì, Giai Kỳ cũng sững sờ.
Ung thư gan - ba chữ đó dù thế nào cũng không thể đi cùng với Nguyễn Chính Đông được? Sao anh lại có thể bị ung thư gan được chứ? Một con người như anh ấy, trên sân bóng trong nhà anh có thể nhẹ nhàng đánh hết năm ván bóng kiểu Anh, có thể liền một lúc bơi mấy vòng trong bể bơi… một người như anh… tại sao có thể bị ung thư gan?
“Bác sĩ nói cho dù là làm phẫu thuật ghép gan, tỉ lệ thành công cũng chỉ có hai mươi đến ba mươi phần trăm, hơn nữa nguồn gan ghép bây giờ rất hiếm, khó có thể đợi được gan phù hợp…”. Cô cứ nói, cứ nói rồi khóc, “Mấy ngày hôm nay mẹ tôi lo lắng đến không chịu được, còn giấu cả cha tôi… ”. Giai Kỳ chưa bao giờ nghĩ rằng sự việc lại tàn nhẫn đến vậy, còn Nguyễn Giang Tây dùng tay ôm lấy mặt, khóc như một đứa trẻ. Giai Kỳ không biết phải làm sao, chỉ có thể đưa khăn giấy cho cô, nghe cô nghẹn ngào: “Cho nên tôi nghĩ… thuận theo anh ấy một chút… anh ấy có thể vui vẻ…”.
Từng xếp từng xếp giấy trắng bị thấm ướt đẫm, cầm trong tay giống những bông hoa bách hợp đang hé nở, còn giọng nói của Nguyễn Giang Tây chua xót: “Anh tôi rất tốt với cô - người ngoài không nhìn ra, chỉ có tôi là biết, anh ấy là như vậy, không bao giờ nói ra miệng. Cho nên, Giai Kỳ, xin cô giúp tôi việc này, dù chỉ là dỗ dành anh ấy, làm cho anh ấy vui vẻ vài ngày”.
Trong lòng Giai Kỳ như có một nồi lẩu Tứ Xuyên, chua cay mặn ngọt trôi nổi trong nước sôi lửa bỏng, cũng không biết là cảm giác gì nữa.
Nguyễn Chính Đông đối xử với cô rất tốt - điều ấy cũng giống con người anh, luôn làm người khác suy nghĩ không thấu. Anh quả thật có điểm tốt của anh. Có một lần cô không cẩn thận đắc tội với một bộ phận quan trọng, đối phương cố ý làm khó, liên lụy đến một phi vụ quan trọng của công ty, ông chủ tức giận đến mức đập bàn mắng mỏ, bảo cô họa tự mình gây ra thì tự mình giải quyết. Cô chạy đi chạy lại, thử đủ mọi cách cuối cùng gần như tuyệt vọng, đứng trước tòa trụ sở hoành tráng đồ sộ đó, chỉ thiếu nước rớt nước mắt, đúng lúc gặp được anh, nhìn thấy cô gọi một tiếng, hỏi: “Cô ở đây làm gì thế?”.
Cô gượng cười, nói không có việc gì, đến tìm người bàn chút việc, anh ồ một tiếng. Cô xưa nay vẫn không biết anh làm gì, thuận miệng hỏi: “Tại sao anh cũng ở đây?”. Anh cười, nói: “Tôi cũng giống như cô, đến để nhìn sắc mặt của quan chức nào đó”. Rồi anh hỏi: “Có cần đi nhờ xe không?”. Anh lái xe đưa cô về công ty, hôm đó tinh thần cô cực kỳ tệ, dọc đường anh cũng không hỏi nhiều. Ai ngờ được mấy hôm sau, bộ phận đó đột nhiên thay đổi thái độ, chủ động gọi điện, gặp cô cũng hết sức khách sáo, không những thế còn vui vẻ duyệt văn kiện, cuối cùng chủ nhiệm của bộ phận đó còn nhờ cô chuyển lời hỏi thăm đến ông chủ, còn quở trách cô: “Hóa ra tổng giám đốc Vương của bọn cô là chiến hữu của Chính Đông, nên nói sớm một chút, cho đến hôm qua Chính Đông kể qua điện thoại, tôi mới biết”.
Chính Đông, Chính Đông, nghe đến cô choáng váng đầu óc, sau này mới nhớ ra, hóa ra là Nguyễn Chính Đông. Thầm nghĩ Nguyễn Chính Đông này nói dối cũng không chớp mắt, ông chủ của mình từ trước đến giờ chưa từng nhập ngũ, cũng có thể trở thành chiến hữu của anh.
Cô không hiểu sao anh lại biết được ngọn nguồn, nhưng chỉ một câu nói tùy tiện của anh, cũng đã giúp đỡ cô một việc lớn. Nên cô gọi điện mời anh ăn cơm, định cảm ơn anh. Anh nghe điện thoại, vẫn là cái giọng điệu hờ hững đó, nói: “Cô mời tôi ăn cơm? Tại sao? Có phải sinh nhật cô không? Hai hôm nay tôi ở nước ngoài, không cần thiết phải mời cơm đâu, quà sinh nhật cô tự mình đến cửa hàng đá quý chọn, khi nào về tôi cho người đem thẻ đến thanh toán”.
Lại đối xử với cô chẳng khác gì những người khác, nghĩ rằng cô chủ động mời ăn cơm là để đào mỏ, cô dở khóc dở cười, nói: “Tôi không cần đá quý, anh đưa tiền mặt là được rồi”.
Anh khựng lại một lúc, nhưng dứt khoát đáp: “Cũng được”.
Kết quả là cuối cùng bữa cơm đó cô vẫn cứ mời, nửa đêm tiếng chuông điện thoại reo ầm lên, làm cô giật mình đến mức bò dậy nghe, kết quả đó là: “Đợt trước không phải nói mời tôi ăn cơm sao, nhanh đến mời đi”.
Cô ngái ngủ cầm chiếc đồng hồ báo thức lên xem, cũng đã gần một giờ sáng rồi, trong chốc lát cô lại nằm xuống: “Đừng đùa chứ, đã nửa đêm rồi, tôi còn phải ngủ, ngày mai còn phải đi làm nữa”.
“Giai Kỳ, Vưu Giai Kỳ, tôi không đùa với cô, tôi vừa mới từ sân bay ra, chuyến bay hơi muộn, bây giờ tôi đang vừa đói vừa rét đây, nhanh đến mời tôi ăn cơm”.
Cô buồn ngủ đến mức muốn khóc: “Anh ở nhà úp gói mì tôm ăn không được sao?”.
“Mì tôm cho người ăn được sao? Mau dậy đi, mời tôi ăn cái gì đó nóng nóng. Đồ ăn trên máy bay đúng là không phải cho người ăn, tôi đã đói hơn hai mươi tiếng rồi, mau dậy đi”. Cô thều thào: “Anh tự mình đi ăn một cái gì đó… tôi muốn ngủ…”.
“Mau dậy đi! Nói phải giữ lời chứ, Vưu Giai Kỳ! Không được ngủ, cô mau xuống dưới lầu, tôi đến đón cô”. Trong điện thoại anh không chịu khuất phục, cuối cùng cô đành bò dậy, như thể tranh đấu giữa “sự sống và cái chết”, rửa mặt thay quần áo rồi đi xuống dưới lầu, tóc buộc túm thành đuôi ngựa, cũng không thèm trang điểm, để mặt mộc, chỉ sợ rằng đôi mắt cũng sưng húp. Buổi đêm cuối mùa thu lạnh như cắt, lạnh đến nỗi cô vừa đợi vừa phải nhảy lên cho ấm, gió bắc xào xạc, lạnh buốt vào tận tim, chỉ hận rằng đã không đi đôi giầy lông. Khó khăn lắm mới đợi được anh, thế mà anh còn cười toe toét: “Từ xa đã thấy cô nhảy lên nhảy xuống, giống như một chú thỏ trắng”. Cô chỉ thiếu chút nữa là quát mắng anh, không khí trong xe ấm áp, một lúc lâu sau cô mới nguôi giận.
Trong xe vẫn tối lờ mờ, thế mà vừa xuống xe ngẩng đầu nhìn lên, nhà hàng vẫn sáng đèn, nam thanh nữ tú ăn mặc rực rỡ, nửa đêm vẫn còn áo quần chỉnh tề ngồi ăn đêm, trong chốc lát cô thấy kinh ngạc: “Trời lạnh như thế, cũng đã nửa đêm rồi vẫn còn nhiều người đến ăn cơm như vậy sao?”.
Anh kéo cô bước nhanh về phía trước, vừa đi vừa trách mắng: “Tôi quả thật vẫn chưa từng nhìn thấy cô như thế này, chỉ có cô mới lên giường ngủ lúc mười giờ thôi, thật mất mặt, như trẻ con ấy. Lát nữa ăn nhiều vào nói ít thôi, ít làm tôi thấy kỳ quái đi”.
Kết quả là nửa đêm ăn bánh bao gạch cua cùng với mì vằn thắn nóng hôi hổi, thơm ngon đến mức khiến cô muốn nuốt cả lưỡi mình vào trong, hơn nữa hai món đó cũng chẳng hết bao nhiêu tiền, cô cảm thấy áy náy: “Hay là gọi thêm hai món nữa?”. Nguyễn Chính Đông hình như cũng có ý đó, gọi phục vụ đến: “Thêm một bát vây cá thượng hạng, cho cô ấy thêm một bát tổ yến hoa quả”. Làm cho cô tức giận kêu ầm ĩ: “Con người anh tại sao lại tàn nhẫn độc ác thế chứ?”.
Anh chậm rãi ăn mì vằn thắn tôm tươi: “Muốn ăn thì phải ăn no, đồ ăn trên máy bay quả thật khiến cho người ta bực mình, tôi đói tận đến bây giờ, cô mời khách, saokhông cho tôi ăn no hả?”.
Vây cá, thứ đồ ăn đó có thể ăn no được sao? Cô trừng mắt nhìn anh.
Anh an ủi cô: “Đừng sợ đừng sợ, vây cá và tổ yến ở đây không đắt đâu”.
Không đắt? Không đắt mới lạ. Nửa đêm lôi cô đi bắt cô mời cơm, anh ta lại còn hạ độc thủ như thế này nữa chứ. Hơn nữa tuy nơi này không lớn, nhưng lại giống phong cách của các nhà hàng cao cấp, thực đơn đưa cho các quý cô vốn dĩ không có giá, kiểu như thế này không thể rẻ được. Đợi cho yến vào bát xong, phủ một thìa hoa quả tươi bên trên, hồi lâu nước hoa quả cũng không thấm vào, nhìn thấy hàng thật giá thật. Cô xót ruột, lúc ăn cau mày khó chịu.
Kết quả là bữa ăn đó cô mất hơn ba nghìn tệ, sau khi thanh toán vô cùng xót xa, nghĩ nhiều cũng chẳng có ích gì. Sau khi lên xe nghiến răng nghiến lợi trách anh: “Lầu son rượu thịt thối, ngoài đường người chết lạnh(19)”. Anh chỉ cười ha ha. Đã ăn no, chiếc xe lại chạy chậm rãi, dần dần mi mắt sụp xuống, cô ngồi một mình ở ghế sau, rất muốn gục xuống ngủ, lúc đầu còn nói chuyện với anh câu được câu chăng, nghe anh kể chuyện tuần trước quen một cô gái Đài Loan ở San Francisco, không khí ấm áp trong xe nhẹ nhàng thổi lên mặt cô, như những đứa trẻ vươn lên hà hơi vào mặt, âm ấm, không biết đã ngủ thiếp đi từ lúc nào.
(19) “Lầu son rượu thịt thối, ngoài đường người chết lạnh”: Một câu nói trong một tiểu thuyết của Lỗ Tấn, phê phán sâu sắc sự tương phản giữa giàu và nghèo, cảnh giàu sang phú quý và nghèo đói (BTV).
Trong giấc mơ như có gió lạnh ùa tới, cô lạnh đến nỗi thu mình lại, có người đắp chăn cho cô, những ngón tay ấm áp nhẹ nhàng vuốt tóc trên trán. Theo bản năng cô tựa vào nơi ấm áp đó, trong chốc lát sự ấm áp đó đã kề sát cô, cảm giác quen thuộc và yên bình bao phủ lấy cô, giống như sợi râu của con bướm, chần chừ, nhẹ nhàng lướt qua môi cô, ngứa ngứa. Như rất lâu trước đây, mỗi sáng sớm Mạnh Hòa Bình tỉnh dậy trước, đều lén lút hôn trộm cô. Trong giấc mơ có mùi thơm nhè nhẹ của thuốc lá, còn có mùi thanh mát của bạc hà, cô lẩm bẩm câu gì đó, rồi lại mơ màng ngủ tiếp.
Cuối cùng bị Nguyễn Chính Đông gọi dậy, vẫn còn ngái ngủ, cô ngồi nghiêng trên ghế sau, ngủ rất ngon lành, vì trong xe rất ấm, anh vứt áo khoác trên ghế phụ bên cạnh. Hóa ra đã đến chung cư cô ở, bên ngoài xe chỉ có ánh đèn đường vàng vọt cô quạnh, yên tĩnh không một tiếng động, chỉ nghe thấy âm thanh nhỏ phát ra từ động cơ xe. Cô cúi đầu nhìn đồng hồ trên tay, đã gần sáu giờ sáng rồi, không kìm được lại hít một hơi không khí lạnh, gõ gõ vào đằng sau ghế hỏi anh: “Này, có một đoạn đường ngắn như vậy mà anh đi mất ba tiếng đồng hồ liền, xe của anh không phải là xe Maybach(20) sao, tại sao lại như rùa bò thế hả?”.
(20) Maybach: Một dòng xe ôtô nổi tiếng của Đức (BTV).
Anh quay đầu lại phản bác: “Chính vì xe tốt, nên tôi mới lái chậm, chỉ vì chiếc xe này mà tôi bị ông cụ nhà tôi mắng không biết bao nhiêu lần, ép tôi đầu năm nói dối ông là đã nhượng lại cho người bạn rồi, chẳng may xảy ra chuyện gì đến được tai ông, tôi làm sao mà sống được? Còn nữa cô có phải là heo không thế? Ở đâu cũng ngủ được, cũng không sợ tôi đem bán cô đi à?”.
Cô xì một tiếng, nói anh đâu thiếu tiền, làm gì đến nỗi đi buôn người, tôi nhiều nhất cũng chỉ sợ anh vứt tôi xuống giữa đường mà thôi.
Anh cũng xì một tiếng, nói chỉ có cô là vứt xuống đường cũng chẳng ai thèm, nếu là mỹ nữ, còn sợ bị người khác cưỡng đoạt, cô lại không có tiền, ngay đến của cũng chẳng có để mà cướp.
Nói đến vấn đề đó lại làm cho cô xót ruột: “Chỉ vì anh, một bữa cơm mất của tôi hơn ba nghìn tệ, vẫn còn có thể nói tôi được sao”.
Anh nói: “Tôi không ăn mất của cô ba nghìn tệ, cô làm sao có thể lúc nào cũng nghĩ đến tôi chứ”.
Quả không hổ danh là vua tình ái, ngay cả đến câu đó cũng có thể thẳng thắn đường hoàng nói ra như lời ong tiếng mật, cô ngáp một cái: “Không nói linh tinh với anh nữa, tôi lên trước đây, trời đã sáng rồi, còn phải thay quần áo để đi làm, anh cũng về ngủ sớm đi”.
Anh nhìn cô từ gương chiếu hậu, lười nhác nói: “Ngủ hay không - cái đó không cần cô phiền lòng”.
Cô nghĩ đến ba nghìn tệ vừa mới tiêu mất, liền độc ác chế giễu anh: “Cũng đúng, vừa mới đi liền bảy, tám ngày, không biết bao nhiêu mỹ nữ tha thiết mong chờ anh quay về xoa dịu sự trống vắng đấy”.
Trong chốc lát mặt anh lạnh te: “Tháng trước tôi đi Mỹ, ở đó cả hơn tháng trời, cô lại nói tôi chỉ đi có bảy, tám ngày”.
Ồ? Hóa ra là đi hơn một tháng, nhưng thế thì sao phải tức giận chứ? Đúng là tính khí đại thiếu gia kỳ lạ, làm khó cho những cô gái vì tiền mà chịu nhịn anh. Xét về mặt tiền bạc, cô vừa tiêu một số tiền lớn mời anh ăn cơm, dựa vào cái gì mà tức giận với cô chứ? Nên cô trừng mắt lườm anh một cái, sau khi xuống xe dập mạnh cửa, thuận thế còn đá bồi thêm một phát, chỉ tiếc là không đi giầy cao gót, không thì đã làm xước một vệt trên cửa xe rồi. Cô nghĩ, cho anh xót chết đi.
Đi vào thang máy mới thấy lạnh, ôm hai vai run rẩy, khịt khịt mũi, ngửi thấy mùi là lạ. Một mùi thuốc lá pha lẫn bạc hà xộc lên mũi cô, không kìm được thầm mắng, Nguyễn Chính Đông chết tiệt này, chắc chắn là nhân lúc cô ngủ đã hút thuốc, không đếm xỉa đến an toàn giao thông vừa lái xe vừa hút thuốc, còn không thèm để ý đến đang bật điều hòa, làm cho cô hít phải bao nhiêu khói thuốc, ngay cả áo len cũng bị thấm mùi, thật quá quắt. Sau đó anh mất tăm mất tích một thời gian dài, một hôm nhận được điện thoại của anh, lại còn đường hoàng hỏi cô: “Dạo này cô đi đâu thế?”.
Cô uể oải đáp: “Đi làm, còn đi đâu được nữa?”.
“Tại sao giọng nói lại thế, bị cảm cúm à?”.
Bị cúm đã vài ngày nay, bị sốt vẫn nghiến răng đi làm, anh lại là người đầu tiên phát hiện ra cô ốm, nghĩ lại cũng không khỏi xót xa, nhưng vẫn bực mình nói: “Ừ, cảm cúm rồi”.
“Vậy ra ngoài ăn cơm, mời tôi ăn tôm hùm cay, ăn xong đảm bảo sẽ khỏi ốm”.
Lại ăn, huống hồ mùa này có tôm hùm sao? Không chừng lại định tính toán với cô, không mắng anh chẳng qua vì vừa mới uống thuốc cảm cúm xong không có sức lực: “Tôi không có tiền”.
Anh lại vui vẻ đáp: “Vậy tôi mời cô là được”.
Cô mệt mỏi nói: “Tôi không có thời gian”.
Anh tức đến nỗi dập điện thoại bộp một tiếng, nhất định là không mấy khi bị một vố thế này, có lẽ từ sau sẽ không làm phiền cô nữa. Cô đau đầu, nghẹt mũi, không có chút sức lực nào, cả người choáng váng, chỉ muốn về nhà ngủ một giấc. Khó khăn lắm mới làm xong công việc, cũng đã qua giờ tan ca lâu rồi, đúng vào giờ cao điểm, những chiếc xe lăn bánh đều đều trong hoàng hôn, nhưng không thể bắt được taxi, còn cô quả thật không có sức lực để chen lấn trong tầu điện ngầm lúc này, đành đi từng bước từng bước về phía trước.
Đằng sau có người bấm còi inh ỏi, cô quay đầu lại nhìn, hóa ra là chiếc Maybach của Nguyễn Chính Đông, chiếc xe đó quả là gây chú ý, muốn không nhận ra cũng khó.
Sau khi lên xe Nguyễn Chính Đông chỉ tự khen mình: “Xem xem, từ trước đến nay tôi không hề so đo với phụ nữ”.
Cô ừ ừ gật đầu, đã có xe cho đi nhờ, vậy cho anh ta nói vài câu cũng là đúng thôi, huống hồ cô không còn sức đâu mà đấu khẩu. Đợi đến khi đèn đỏ, cô vẫn yên lặng khiến anh thấy hoài nghi: “Tại sao hôm nay cô lại ủ rũ như vậy?”. Đột nhiên giơ tay lên, cô uống thuốc rồi nên hơi lơ mơ, nhất thời để cho anh lợi dụng chút ít. Ngón tay của anh hơi lạnh, đặt trên trán cô rất thoải mái, nhưng anh khựng lại rất lâu, hình như thất thần trong giây lát, không biết là đang nghĩ gì. Cuối cùng cô cũng không nhịn được: “Này, đèn xanh kìa”. Anh “à” một tiếng, những chiếc xe đằng sau đã bắt đầu bấm còi inh ỏi, anh rẽ trái ở đầu đường: “Đến bệnh viện”.
“Tôi về nhà uống vài viên thuốc là được”.
Anh kiên quyết: “Đến bệnh viện”.
Không tranh giành được, ai bảo vô lăng trong tay người ta chứ. Kết quả là bị anh lôi đến bệnh viện, trên đời này cô sợ nhất là tiêm, nhìn thấy y tá cầm trên tay chiếc ống tiêm là cả người mềm nhũn đi, chỉ muốn quay đầu bỏ chạy. Nguyễn Chính Đông còn đứng bên cạnh cười: “Tôi chưa bao giờ thấy ai như cô”.
Trời tối dần, phòng bệnh càng ngày càng ít người, trong căn phòng trống vắng chỉ nghe thấy tiếng ti vi đang phát thời sự, thuốc trong ống truyền dường như chảy mãi không hết. Cô vốn dĩ đã thiếu ngủ, cả ngày làm việc quả thật rất mệt, một lúc sau đã ngủ thiếp đi.
Có người động vào tay cô, cô bỗng chốc mở to mắt, cô y tá giúp cô tháo kim, Nguyễn Chính Đông nói: “Cô đúng là tùy tiện, ngủ ở đâu cũng được”.
Cô dụi dụi mắt: “Mấy giờ rồi?”.
“Sắp chín giờ rồi”.
Anh ấn tay cô rất đau, cô rút tay ra, tự giữ miếng bông nho nhỏ. Đói, đói đến mức bụng reo lên ùng ục, kết quả là anh cũng giống cô: “Đi ăn cơm thôi”.
Khi bên nhau, dường như chỉ có lúc ăn cơm họ mới không đấu khẩu.