19. Môi Anh Ngon Vị Anh Đào (Phần 1)

Môi Anh Ngon Vị Anh Đào

- PLOY -

1. Hơn tám giờ tối. Chỉ còn duy nhất một ngọn đèn thắp sáng trong tòa văn phòng mini trên con phố nhỏ gần trung tâm Sài Gòn. Phòng làm việc màu ngọc bích ở góc tầng bảy.

Max gục đầu xuống bàn, mắt nhắm nghiền, tưởng đang chìm dần vào giấc ngủ. Thi thoảng ngón tay anh gõ nhẹ lên bàn, báo cho cô thư ký biết mình vẫn lắng nghe.

“Chris Đỗ, tên tiếng Việt là Đỗ Đình Trí, thạc sĩ Kinh doanh Đại học Kinh tế London. Sang Anh du học năm mười chín tuổi, ra trường ở lại làm việc cho tập đoàn Angel Beauty, vừa biệt phái lên giám đốc vùng Đông Nam Á, chuyển đến Singapore ba tháng trước.”

“Tuổi trẻ tài cao, mười một năm ở nước ngoài...” - Max chẳng mấy hào hứng.

“Là một play gay [1] khét tiếng.” - Cô thư ký tiếp tục đều đều – “Chỉ cặp trai đẹp, chí ít cũng người mẫu hạng B nhưng toàn chơi cho vui.”

[1] “Play gay” là cách chơi chữ từ “play boy”.

“Ra-đa của tôi đúng phóc!” - Max bật người, ngẩng đầu dậy, nhếch mép ranh mãnh. - “Gặp lần đầu, tôi đã biết anh ta là người trong giới mà.”

“Đỗ Đình Trí là bạn học cũ của tôi.” - Cô thư ký mỉm cười đắc thắng. - “Lớp trưởng suốt ba năm cấp ba, học sinh giỏi quốc gia và có cô bạn gái thanh mai trúc mã rất xinh đẹp.”

“Play gay mà từng yêu con gái ?” - Mặt Max méo mó như vừa ngửi phải một mùi kinh tởm.

“Một trong những mối tình đẹp nhất trường. Lúc nào cũng quấn quýt bên nhau.” - Nụ cười cô thư ký mơ màng vào hồi ức. - “Trong mắt cô ấy chỉ có người yêu, chưa từng rời nửa bước, cứ như sợ sểnh ra sẽ có ai khác cướp mất. Còn hôn anh ta trước để khẳng định chủ quyền nữa chứ!”

“Gay cấn nhỉ! Thế sao giờ anh ta hóa gay?”

“Tôi cũng hơi ngạc nhiên khi hay chuyện này. Cô ấy... Cô ấy chết rồi, ngay khi anh ta đi du học.”

“Sao chết ?” - Max nhướn mày, có ve khẩn trương do cơn hiếu kỳ thúc đẩy.

“Nghe đồn là tự tử nhưng không ai biết tường tận. Có thể do anh ta đòi chia tay để tìm chân trời mới nên nàng nghĩ quẩn. Rồi anh ta hối hận, tự đày đọa mình bằng cách yêu trai.” - Cô thư ký thở dài, liếc mắt xách mé về Max.

“Cám ơn chị, thông tin hữu ích lắm.” - Max mát mẻ.

Ngồi vắt vẻo trên tầng trống của kệ sách, Bảo Lan chứng kiến trọn vẹn cuộc đối thoại. Cô nhíu mày quan sát chị thư ký, mãi một lúc mới nhận ra người bạn học năm xưa ngồi sau mình ba bàn.

“Cậu chắc không có tôi mọi chuyện vẫn...” - Cô thư ký thu dọn đống tài liệu ngổn ngang trên bàn.

“Chị cứ đi nghỉ với nhà, chuyến này đã sắp xếp cả nửa năm rồi mà. Gia đình là quan trọng!” - Max cười trấn an, giọng ân cần. - “Việc đối phó với chi nhánh vùng và gã Chris tôi lo được, lại có em họ chị giúp đỡ. Lần trước cậu ta thực tập ở đây cực ngon lành đấy thôi.”

“Và nó rất xinh trai nữa!” - Cô thư ký nhướn mày mai mỉa - “Đừng dắt em tôi vào đường tà đạo!”

Max cười ha hả thay câu trả lời, rồi mở cửa đuổi cô thư ký về. Bảo Lan khinh khỉnh nhìn anh, bĩu môi chán ghét. Cô phóng xuống đất, đến bên cửa sổ tìm bầu trời, tìm những vì sao, nhưng chỉ có hàng cây cao lớn đã bị cưa gọn nhành lá chòng chọc đâm vào mắt.

 

2. Hai giờ chiều. Làn nắng nhức mắt tràn vào văn phòng màu ngọc bích qua khe hở của tấm lưới chắn cửa sổ, vắt những vệ dài sáng lóa lên thảm. Bảo Lan nhảy lò cò tìm vui trên đám nắng miệng ngân nga một bài dân ca thiếu nhi. Bên bàn làm việc, Max soi mình vào mà máy tính đã tắt tối đen, vuốt keo chải lại tóc, thoa son dưỡng rồi bập hai môi vào nhau một tiếng rõ to. Anh đá lông nheo với chính mình, mỉm cười mãn nguyện.

“Có tỉa tót thế nào, anh vẫn xấu hơn Chris.” - Bảo Lan bất ngờ lên tiếng, khiến Max bổ nhào khỏi ghế.

Lồm cồm bò dậy, Max mở mắt to như cái chén, trân trối nhìn cô nhóc chẳng hiểu từ đâu lù lù trong phòng mình: giày đế bằng cột dây màu xanh dương, đầm trắng ngang gối, tóc bím lệch một bên vắt trước ngực, da trắng như trứng gà bóc, mắt long lanh to tròn, mũi cao thon, môi hồng tự nhiên, khuôn mặt trái xoan thanh tú. Cô giống như bước ra từ những bức ảnh “thời niên thiếu của mỹ nhân”, mà các nhan sắc tuổi trung niên vẫn hay khoe để đánh bóng tên tuổi, nhung nhớ về thời thanh xuân. Một vẻ đẹp cuốn hút vì độ chân thật, mộc mạc và trong sáng.

“Tôi đến làm thư ký cho anh trong ba tuần tới.” - Bảo Lan nhã nhặn. Giọng Hà Nội trầm ấm, chậm chắc tròn vành rõ chữ, không lên giọng cuối câu. Chất giọng thơm thơm như hương cốm non. Chất giọng sang trọng, quý phái của người Tràng An chính hiệu, chứng tỏ gia đình cô gốc gác lâu đời và rất nề nếp, khắt khe dạy con.

“Này cô bé, nhầm chỗ rồi!” - Max bị giọng nói nhu nhã, thanh thoát nhất thời mê hoặc, nên những suy nghĩ logic chưa kịp hoạt động. Phải đến khi nhìn ra ánh mắt cô đang trêu dáng bộ sững sờ và ngù ngờ của mình, anh mới tỉnh trí. - “Bằng cách nào cô vào được đây?”

“Chàng trai anh chờ đang trên đường đến bệnh viện. Lúc anh ta gửi xe lên đây, tôi đã đẩy một chiếc xe máy đè lên chân, ít nhất cũng rạn xương.” - Bảo Lan nghiêng đầu, thích thú nhớ về trò ác của mình.

“Cô...” - Hàng lô thắc mắc diễu hành trong đầu Max, nhưng anh không biết phải chọn cái nào để mở miệng. Kỳ lạ hơn, cổ họng anh cứ tê căng như có cục băng ướp lên.

“Tôi tên Bảo Lan, mười chín tuổi, không bằng cấp, nhưng tôi là người hữu dụng nhất cho anh lúc này.”

“Vì sao?” - Max buột miệng. Anh nhìn sâu vào mắt cô gái. Đôi mắt long lanh sống động ban nãy đã đổi sang đen đặc. Đen đến mức không thể nhận thấy sự thay đổi độ co giãn nào của đồng tử. Đen đến che lấp tất thảy mọi xúc cảm của chủ nhân. Tự nhiên có luồng khí lạnh ngắt lướt dọc lưng anh, khiến tất cả chân lông rợn lên.

“Vì tôi là bạn gái của Chris.” - Khóe môi cô giãn ra nhẹ nhàng, yêu kiều mà ma quái.

“Hơ...” - Lồng ngực Max đột nhiên ép chặt. Anh soi cô mấy lượt từ đầu đến chân - “Tôi đếm đến ba cho cô rời khỏi đây.”

“Một, hai, ba.” Bảo Lan thách thức, rồi lướt nhẹ về phía Max. Đến đối diện anh, cô nhếch cười một cái, bước xuyên qua người anh.

Bảo Lan bước xuyên qua người Max, từ phía chính diện. Và khi cô nhìn lại, anh đã ngã vật bất tỉnh.

“A, dậy rồi! Anh ngất gần nửa tiếng đấy!” - Bảo Lan ngồi trên ghế của Max, vỗ tay bốp bốp. Hai cổ chân cô vắt lên nhau, đong đưa vô cùng nhí nhảnh.

“Cô... Cô không phải đến đây để bắt tôi chứ?” - Max vẫn nằm bẹp, lấm lét nhìn Bảo Lan, giọng run run sợ sệt.

“Nếu anh không đồng ý một chuyện, tôi sẽ bắt anh!” -  Bảo Lan trừng mắt dọa nạt - “Nhận tôi làm thư ký. Tôi đã ở bên Chris từ thuở nhỏ, cùng anh ấy lớn lên, nhìn anh ấy vấp ngã rồi đứng dậy bao lần, dần dần cứng cáp cho đến tận hai ngày trước, tôi hiểu anh ấy nghĩ gì và muốn gì. Tôi dễ dàng giúp anh thành đại diện phân phối chính thức của Angel Beauty.”

“Rồi tôi phải trả gì cho cô? Không phải mạng tôi chứ?”

“Hì!” - Bảo Lan mím môi cười nham hiểm. - “Thời gian của một nụ hôn.”

“Hôn?”

“Cho tôi nhập vào xác anh để hôn anh ấy, chỉ trong thời gian một nụ hôn thôi. Ma không có cảm giác...”

“Okay! Gì chứ hơn một nụ hôn cũng được!” - Max nháy mắt lả lơi, tâm trạng đã thoải mái hơn.

3. Khuất sâu trong hẻm nhỏ trên con đường cổ từ thời Pháp, căn hộ của Max nằm ở tầng trên cùng một ngôi biệt thự cổ. Cửa nhà, cửa sổ đều bằng gỗ sơn màu ngọc bích, ốp kinh mờ vân hoa. Sàn gạch bông kiểu cổ cũng lấy sắc xanh ngọc bích làm chủ đạo. Đồ vật trong nhà đa phần đều màu trắng hoặc màu ngọc bích.

Đứng tựa bên cửa sổ nhìn khoảnh trời đêm bé nhỏ, Bảo Lan nhẹ nhàng bắt chuyện với Max. - “Vì sao anh cuồng màu ngọc bích đến thế?”

“Cô không thấy nó rất đẹp ư? Ngọt ngào, cổ điển và sang trọng. Nó là màu của đá quý, vừa có chất tự nhiên, vừa có chất nhân tạo. Sự hòa quyện hoàn hảo của tĩnh và động, của thật và giả.” - Max vẫn không rời màn hình máy tính, tường tận lý giải bằng giọng bực-mình-mà-kìm-nén.

“Vậy sao nó không xoa dịu được tâm trạng anh? Hai ngày nay anh cứ nhấp nhổm như ngồi trên đống lửa.”

“Cô làm thư ký cho tôi năm hôm rồi mà mọi chuyện vẫn bình chân như vại. Cuối tuần sau tôi phải thuyết trình kế hoạch kinh doanh cho đám vùng và gã Chris chết tiệt của cô!”

“Không yên tĩnh không thể nhìn xa. Anh cứ rối lên thì được gì? Bình thản mà tận hưởng từng giây phút, tự nhiên não sẽ thông suốt” - Bảo Lan đến ngồi trước Max, nhắm mắt thư thái, hai tay chắp trước ngực, ra bộ hít thở đều đặn.

“Này, khi nào cô định bắt tay làm việc đấy?”

“Khi nào tôi có ý tưởng. Thật tình tôi chưa biết phải giúp anh thế nào, nhưng sẽ luôn có đường nếu ta muốn đi.” - Bảo Lan vẫn chơi trò luyện yoga.

Max lườm Bảo Lan ngán ngẩm rồi quay lại với những biểu đồ đủ màu đang hiện trên màn hình. Được một phút, Bảo Lan lại quấy anh:

“Lên sân thượng ngắm sao đi.”

“Bầu trời đô thị thì đào đâu ra sao?”

“Nhìn đèn của mấy tòa nhà lấp lánh cũng đẹp mà!” - Bảo Lan chớp chớp mắt, nét mặt rất dễ thương, hệt như đứa trẻ đang vòi kẹo.

“Tôi đang làm việc!!!” - Max gào ầm lên.

“Lên sân thượng ngắm sao điiii!!!” - Bảo Lan thét lên bằng âm vực vô cùng chói tai, rồi cô lại chuyển giọng nhũn nhặn. - “Biết đâu hít thở chút khí trời trong lành sẽ giúp đầu óc tôi minh bạch, nghĩ ra ý tưởng giúp anh.”

“Ma đâu có thở!”

Hai bàn tay Max quấn chặt quanh cốc cà phê bốc khói, truyền hơi ấm vào thân thể, chống chọi cái rét kỳ quặc mà cơn gió đêm hè vốn-phải-dịu-nhẹ mang đến. Anh đưa cốc gần miệng, thổi phù phù vào làn cà phê nâu đặc, phả hơi nóng lên mặt. Bảo Lan ngồi bên cạnh, chăm chú nhìn anh.

“Cô tập trung ngắm sao của mình ấy!” - Max cáu kỉnh.

“Anh... giống hệt Chris.” - Bảo Lan cười âu yếm - “Khi uống thứ gì nóng, anh ấy cũng ủ tay quanh cốc rồi thổi thổi cho hơi nóng táp vào mặt. Thường người cô đơn hay có thói quen này. Tay lạnh, muốn tìm hơi ấm, nhưng không có bàn tay khác để sưởi cho.”

“Cô đã chết như thế nào?”

“Tôi tự tử. Ngay lúc Chris lên máy bay, tôi đã uống thuốc diệt cỏ. Cắt cổ tay, nốc thuốc ngủ, nhảy lầu, mấy trò đó đều có chút xác suất cứu sống, còn thuốc diệt cỏ là chắc chết. Nó ngang ngửa chất độc màu da cam ngày xưa Mỹ rải ấy, và tôi đã nuốt một đống vào người.”

“Eo!” - Max nhăn mặt. - “Chắc cô đau lắm.”

“Tôi quên rồi!” - Bảo Lan cười nhạt. - “Tôi chỉ nhớ sau khi mình đưa cái chai lên miệng là… Tôi thấy mình đứng ở đường băng nhìn máy bay đưa Chris lên cao. Rồi tôi bay đuổi theo máy bay theo anh ấy suốt chặng hành trình, theo anh ấy suốt ngần ấy năm...”

“Bay đuổi theo máy bay! Cool!” - Max gật gù thú vị. -  “Nhưng tôi chưa muốn thử cảm giác ấy bây giờ đâu, đừng bắt tôi theo cô nhé.”

“Người như anh khó thành thiên thần biết bay được!” - Bảo Lan hất cao đầu, giọng kiêu ngạo.

“TỰ TỬ mà cũng thành thiên thần ư? Thượng đế thật bất công!”

“Anh không có quyền phán xét tôi. Không ai có quyền phán xét cuộc đời người khác, vì họ đâu sống cuộc đời đó.”

Max ừ hử cho qua chuyện, biết nếu kéo dài chủ đề này thế nào cũng lâm vào trận võ mồm dai dẳng. Anh nhắm mắt nuốt ngụm cà phê đắng nghét, mong nó lay dậy mớ tế bào thần kinh mê ngủ, ban tặng mình chút ý tưởng cho cái kế hoạch kinh doanh treo trước mặt.

“Hôn một chàng gay chắc thích nhỉ! Tôi để ý, gay rất chăm dùng son dưỡng, có khi còn dùng loại thơm mùi hoa quả nữa. Môi hẳn vừa mềm vừa ngon ngọt, hôn sướng! Con trai bình thường ngại bị chê pê-đê, ít khi đem son dưỡng bên người. Son thơm, son ánh nhũ lại càng không. Hôn họ nếu không khô ráp thì cũng vô vị.”

“Wò, cô tinh ý phết! Có lý lắm!” - Max thật tình khen. - “Môi tôi có vị mật ong. Tôi không dùng son dưỡng mà luôn đem theo tuýp mật ong nhỏ. Mật ong giúp môi mềm và hồng tự nhiên, lại ngọt thanh nữa, rất sexy!”

“Môi anh ấy sẽ ngon vị anh đào.” - Bảo Lan ngẩng mặt nhìn trời khẽ mỉm cười cùng trí tưởng tượng. Ánh đèn đường vô tình đậu lên đôi gò má cô căng láng, thành hai đốm sáng rực rỡ.

“Hay là đánh mạnh vào thị trường gay? Làm người đi đầu luôn chắc thắng!” - Max bẻ ngoặt sang đề tài công việc.

“Cứ theo ý anh, tôi cam đoan Angel Beauty sẽ bị đá khỏi Việt Nam trong nháy mắt. Thị trường gay chỉ màu mỡ và phát triển đâu đâu thôi. Ở đây, nó còn một chặng đường rất dài.”

“Vậy cô hẳn có chủ kiến gì rồi?” - Lòng Max dâng một dự cảm khả quan.

“Đánh vào teen. Mỹ phẩm teen bây giờ vẫn còn nghèo nàn dù đây là cái tuổi háo hức và thèm khát làm điệu nhất. Sản phẩm cho teen hầu hết có màu hồng, nhưng đâu phải teen nào cũng ủy mị và mơ mộng. Teen ngày nay cá tính lắm! Mùi thì toàn hoa quả ngọt nức. Công dụng thì nhấn vào làm trắng, chỉ gây tủi thân cho gái da ngăm. Rám chút nắng mới là con gái nhiệt đới, nên tự hào vì vùng đất mình sinh ra. Angel Beauty những dòng sản phẩm lạ, mùi dưa hấu, cam quít, mùi mưa, mùi cà phê sữa, màu thì bảy sắc cầu vồng, đem về chắc chắn hút hàng.”

“Cái này tôi cũng có nghĩ qua.” - Max chăm chú lắng nghe.

“Nhưng để lâu dài, cần vun dưỡng cho tâm hồn khách hàng.” - Bảo Lan hào hứng tiếp tục. - “Thương hiệu không chỉ bán hàng mà còn tác động vào phát triển xã hội. Ta cần một thông điệp tiếp thị xuyên suốt, lớn lên cùng teen. Làm sao cho vài năm nữa trưởng thành, họ vẫn trung thành với sản phẩm khác của Angel Beauty.”

“Một thông điệp xuyên suốt…” - Max bóp trán.

“Con gái phải mạnh mẽ! Có thể dùng từ ngữ khác cho hay hơn, nhưng đấy chính là điều Chris muốn thực hiện. Một cô gái dám thử thách, chấp nhận và từ bỏ, rồi ngẩng cao đầu bước tiếp. Một cô gái yêu và tin cuộc sống trong bất cứ hoàn cảnh nào. Một cô gái có bộ não đi trước trái tim. Những tố chất này nghe thì dễ, nhưng phải rèn rất lâu, rất từ tốn mới được.” - Bảo Lan hướng mắt xuống con hẻm nhỏ, cái nhìn mông lung chạy trong không gian tĩnh mịch của đêm.

“Con gái phải mạnh mẽ.’” - Max lẩm nhẩm, xuôi theo dòng chảy của những nghĩ suy. Chợt anh nhận ra...

“Con gái phải mạnh mẽ, phải chăng là vì cô?”

“Tôi không biết anh ấy thấy gì trong mơ, nhưng bao năm nay, Chris thường xuyên ác mộng, gọi tên tôi và tỉnh giấc trong đầm đìa mồ hôi. Rồi anh ấy thức đến sáng, trầm lặng ngắm bức ảnh hai chúng tôi để trên bàn làm việc, ánh mắt cứ buồn bã.”

“Xin lỗi nếu tôi vô duyên nhưng thật sự tôi rất tò mò, cô có thể không trả lời nếu bất tiện...”“Cảm giác khó diễn tả lắm, lúc chứng kiến anh ấy sau khi không còn mình lại đi cặp với trai. Ban đầu là kinh dị, sợ sệt, gai người, nhưng dần tôi cảm thấy nhẹ nhõm. Có lẽ thần kinh tôi bất thường, nhưng thật sự tôi vui mừng khi nghĩ rằng mình vĩnh viễn là cô gái duy nhất trong cuộc đời anh ấy.” - Bảo Lan cười biết tuốt - “Đây là chuyện anh tò mò đúng không?”