24. Trái Đất Tròn Không Gì Là Không Thể (Phần 3)

Dừng xe bên đoạn kênh mình thích nhất, một ngã ba kênh, Shiho đắm mắt vào mấy chiếc thuyền thơ thẩn trên làn nước hiền hòa. Bỗng anh đảo mắt nhìn trời, nheo mi đầy khiêu khích: “Mi lại giở trò rồi!”.

“Jade! Jade! Jade!!” – Mặc Shiho gào khản họng, cô gái với bím tóc lệch một bên, để vắt trước ngực cũng không nghe thấy. Cô cứ lơ đãng nhìn mây, nhìn những tòa nhà, nhìn những tán cây.

Con thuyền đưa Jade rẽ sang hướng kênh phía đường bên trái. Shiho đứng trên đường bên phải, lưỡng lự nhìn theo. Anh linh cảm rằng mình không thể gặp được cô dù có cố bám, hệt những lần trước. Nhưng cuối cùng, anh vẫn quay đầu xe, đạp hộc tốc ngược sang phía bên kia, đuổi theo thuyền cô. Và một lần nữa anh công cốc.

Tối ấy về nhà, Shiho ăn uống ngon miệng hơn bình thường. Sau cuộc “đua xe đạp” mệt lử, thần kinh anh hóa thông suốt: vì sao Jade đến Leiden? Thường khách du lịch châu Á đến Hà Lan ít ai ghé thăm Leiden. Chỉ có thể là do cô vẫn nhớ xuất thân của anh, nhớ câu chuyện về anh. – Tâm trạng anh rất tốt suốt một thời gian dài sau đó, mỗi khi nghĩ đến phán đoán này.

Tháng 6, 2009

Jade đến Cannes tham gia liên hoan Quảng cáo lớn nhất thế giới. Cô đã đổi khác rất nhiều, ít nhất là phần bản thân liên quan đến công việc. Sắc sảo, cứng rắn và cũng mưu mô hơn. Nhưng phần liên quan đến Shiho thì vẫn thế. Khi cô quá bận, cảm xúc dành cho anh sẽ lẩn mất, nhưng có chút thời gian thư thả thì cô lại bơi hoài trong những hoài niệm, tưởng tượng và vô vọng.

Sau ngày dài hội thảo, rời nhà hát Debussy, Jade thả bộ quanh Cannes quyến rũ và sang trọng, quanh bến cảng neo kín du thuyền xa xỉ, quanh những quán cà phê hè phố đậm chất Pháp. Tung tăng qua dãy khách sạn nhỏ xinh, cô ngẩng nhìn những ô cửa sổ kín rèm, hé hờ, che nửa rèm, rồi bật cười cùng hình dung đầy tọc mạch về những câu chuyện sau các ô cửa sổ. Cô bước đi, hai tay ủ sâu trong túi áo khoác, trốn lũ gió biển bất chợt có thể làm các ngón lẩy bẩy. Cô bước đi và nhớ Shiho. Gió vừa lùa hình ảnh anh vào tâm trí. Gương mặt anh, dáng hình anh, không rõ ràng trong một hoàn cảnh nào nhưng vẫn là anh! Cô vòng ôm lấy thân, nhớ da diết chiếc ôm của anh trước lúc hai người tạm biệt vào cái đêm của hơn chín năm trước. Chín năm…

Đã ba năm từ lần gần nhất Jade nhìn thấy Shiho, dường như số mệnh cũng đuối với trò rối rắm của chính nó. Jade đã thôi mơ tưởng về một tình duyên định mệnh như phim. Cô rõ ràng rằng Shiho chỉ là một mối kỳ bí trong cuộc đời, như ngàn vạn mối kỳ bí khác trong cuộc sống mà vĩnh viễn không ai thấu hiểu ngọn ngành. Nhớ một người chẳng thể đem họ về bên, nhưng cô không ép mình quên. Nếu nhớ anh giúp xoa dịu tâm trạng, tẩm ngọt ngào vào ngày đang rất đắng thì hại chi đâu. Nhớ là liều thuốc tốt.

Jade vừa đi vừa nghĩ, cho đến khi một hàng hoa bên đường bất ngờ cuỗm lấy tầm mắt cô. Con gái thấy hoa đẹp, nhất thời có thể quên bẵng đi chàng trai cất trong tim. Cô mua một bó thật to, rồi đứng cạnh hàng hoa hít hà. Mãi một lúc, cô mới quyết định đi tiếp.

Bên kia đường, có chàng trai phong phanh độc chiếc áo thun trắng chạy như ma đuổi, chen lấn dòng khách bộ hành chật ních– hình ảnh ấy sượt qua mắt Jade nhưng cô chẳng để tâm, trừ cái ấn tượng nhanh: “Anh ta thật dũng cảm, tối hè phố biển đang dần trở lạnh!”. Cô còn bận sung sướng ôm khư khư bó hoa như đứa trẻ vừa được đồ chơi mới, quên hết thế sự xung quanh. Cô bước đi. Và chàng trai đã mất hút trong đám đông.

Phóng viên quốc tế là nghề đi như con thoi, cập nhật thông tin và cái mới liên tục – càng làm, càng dấn thân, Shiho càng thấy theo đuổi nó là quyết định sáng suốt nhất đời mình.

“Anh rất hợp với những thay đổi và cái cách anh nói thật tài tình!” – lời Jade vẫn lặp lại bên tai anh, mỗi lúc anh rảnh rỗi nghiệm về đời mình. Trong một bộ phim nào đó, anh từng cười khẩy nam chính cứ nhớ mãi một cô gái chỉ vì một câu nói. Đúng ghét của nào trời trao của nấy, anh lâm vào tình cảnh tương tự.

Shiho đến Cannes đưa tin về liên hoan Quảng cáo Thế giới. Hôm đó, sau khi hoàn thành công việc, rời nhà hát Debussy, anh về khách sạn chuẩn bị đồ đạc chuẩn bị rời đi bằng chuyến bay khuya.

Vẫn dư dả thời gian, Shiho đứng hút thuốc bên cửa sổ phòng khách sạn, tranh thủ ngắm Cannes trong hoàng hôn cam nồng, ngắm bến cảng êm đềm phía xa xa. Cannes đầu hè, thời tiết vẫn phủ nhiều nét xuân. Khí lành lạnh, rất dễ chịu, rất lãng mạn. Cái thời tiết khiến người ta chỉ muốn yêu, muốn nắm tay, muốn ôm, muốn được thuộc về.

Lẫn trong khách bộ hành trên con phố bên dưới phòng Shiho, một cô gái vừa đi vừa ngẩng nhìn những ô cửa sổ. Tóc cô ngắn ngang vai, quăn xù, nhuộm nâu. Váy ngắn và bốt cao, những bước chân sải dài uyển chuyển như mèo, vô cùng hút mắt. Hai tay cô ủ sâu trong túi áo khoác. Dõi nhìn cô, cảm giác lạ trong Shiho dần hóa quen. Đến khi anh dám chắc mình nhìn đúng thì cô đã đến đầu phố.

Độc mỗi chiếc áo thun phong phanh, Shiho lao xuống phố như ma đuổi, chen lấn dòng khách bộ hành chật ních. Anh băng qua những cửa hàng, những quán xá, dáo dác tìm nhưng Jade đã bốc hơi. Anh tìm mãi cho đến khi hoàn toàn vô vọng.

“Vì sao tôi không bao giờ có thể gặp được cô ấy?” – Lần đầu tiên Shiho chán ghét thậm tệ cái kẻ ở cao trên . Lần đầu tiên anh nhìn nhận lại “ý nghĩa” của những lần thoáng thấy Jade. Có khi đó chẳng phải định mệnh lãng mạn, mà là một mối đày ải dai dẳng.

Tháng 7, 2011

Shiho chuyển đến văn phòng Bangkok của một hãng thông tấn Quốc tế. Anh muốn gần Việt Nam để ghé thăm và tìm kiếm Jade. Niềm tin mách bảo anh rằng duyên của mình và cô chưa chấm dứt. Hai người vẫn sẽ tiếp tục vô tình ở gần nhau. Nếu kiên trì, một lần nào đó anh sẽ đuổi kịp cô. Nhưng công việc mới quá bận rộn, anh vẫn chưa thể sắp xếp cho chuyến đi tìm định mệnh của mình.

Bangkok nổi tiếng thế giới với nạn kẹt xe hoành tráng có thể xảy ra bất cứ giờ nào trong ngày… tùy hứng! Ngồi trên chiếc tuk-tuk trong một đám tắc đường, nhìn những hàng dài xe hơi đủ màu nuối đuôi nhau chờ, Shiho không ngạc nhiên khi tâm trí bắt đầu nhớ Jade: trong gần bảy tỷ người trên thế giới, suốt mười năm, ở những điểm địa cầu khác nhau, vì đâu hai con người mà cuộc sống chẳng liên quan lại cứ hay gần nhau? Thật chăng, có một bàn tay vô hình kết nối những sợi dây cũng vô hình vào người này với người kia, chứ chẳng phải là một ai khác? Những kết nối ấy hàm chứa ý tứ gì?

Mải mê xuôi theo dòng suy nghĩ ròng rã bất tận như hàng xe trong đám kẹt, Shiho không hay rằng vừa lướt sát bên anh – chỉ cần một bước chân anh nhảy khỏi tuk-tuk – là Jade. Cô mới tan sở, ghé hàng hoa trước tòa cao ốc công ty mua một bó hồng thật lớn, đang sung sướng ôm về nhà. Cô mải mê hít hà bó hoa, chẳng chú ý đến chàng trai đang đăm chiêu trong chiếc tuk-tuk mình vừa ngang qua.

Tháng 10, 2011

Hơn nửa năm từ ngày Jade sang Bangkok làm việc. Công việc mới, những quan hệ mới, nhịp sống mới cắt lẻm gần hết thời gian của cô, khiến cơn nhớ Shiho có “thời khóa biểu” hơn. Cô nhớ anh sáng sáng và chiều chiều, khi di chuyển trên tàu điện giữa nhà và công ty, hoặc khi chết cứng trong taxi giữa nạn kẹt xe đặc sản của Bangkok. Hình ảnh trong cơn nhớ luôn mơ hồ, chắp vá – gương mặt anh, rồi tức khắc chuyển sang một câu nói, rồi nối liền là cách anh nắm tay cô, từng ngón lồng vào nhau… Cô nhớ như một thói quen, chẳng thấy chán.

Bangkok vướng tai ương, hứng chịu trận lụt lớn nhất trong nửa thế kỷ. Thủ đô bề thế và hiện đại suốt liền hai tuần phải thấp thỏm rằng nước lụt có thể vào tận trung tâm. Mì gói và nước sạch nhẵn hàng vì dân tình hò nhau tích trữ phòng lụt. Các trung tâm huy động đóng góp và cứu trợ được tổ chức khắp nơi.

Hôm ấy, Jade xin tan làm về sớm, ra sân bay quân sự Don Muang – nơi tập trung nhân lực đóng hàng cứu trợ lớn nhất Bangkok để góp sức.

Đang loay hoay chia mì, nước và các nhu yếu phẩm thành từng phần thì một đoàn phóng viên quốc tế lại gần khu vực của Jade. Cô ngẩng nhìn và cô thấy Shiho. Anh là phóng viên, đang tường thuật về hoạt động cứu trợ. Anh nhìn về phía cô, anh có lẽ cũng thấy cô nhưng vẫn tập trung hoàn thành công việc. Cô thoáng ngỡ ngàng – cô không nhớ rằng anh từng nói muốn trở thành phóng viên, và anh của tuổi hai mươi là sinh viên ngành Kinh tế. Cô mỉm cười, khẽ gật đầu chào anh rồi tiếp tục làm việc. Cô không chắc đôi mắt anh đã hướng về mình, hay thật ra là chăm chăm vào ống kính, chẳng thấy cô.

Khi đoàn phóng viên rời đi, Jade vội đứng lên, đến góp nhiều tiền cứu trợ hơn dự định, cốt bù trừ cho chuyện về sớm, rồi tất tả bỏ đi. Linh tính Shiho sẽ quay lại, cô tự nhiên thấy sợ. Cô quá thân thuộc với Shiho trong nỗi nhớ và hồi tưởng. Cô không muốn giao tiếp với anh lần nữa, e va chạm thực tại sẽ nghiền nát cái hình dung xinh đẹp mà cô cần mẫn chăm bẵm suốt bao năm.

Nhớ gây nghiện. Mười năm… Đã có lúc Jade muốn quên, nhưng nhớ càng mạnh. Cô đành để bản thân trôi cùng nỗi nhớ, nghĩ rằng theo thời gian, theo những cuộc hò hẹn mới, những quan hệ tình cảm mới, cơn nhớ mang tên Shiho sẽ phôi phai. Nhưng nỗi nhớ của cô sống mãnh liệt quái đản. Lý trí cô chỉ ra cái viển vông cô đang sống cùng, chì chiết bản thân đang vô duyên nhớ một người biết mà không quen, đay nghiến mình phí hoài tuổi trẻ cho một dấu ba chấm khổng lồ. Nhưng tất cả đều thua nhớ – nhớ Shiho.

Trên taxi về nhà, Jade lấy ra tấm hình Shiho mà cô chụp nhiều năm trước, khi thấy anh bên cột đèn giao thông ở Hà Nội. Tấm hình cô luôn cất trong bóp, cảm thấy rất an toàn khi có nó gần bên. Ngón tay di di trên hình anh, cô mỉm cười thừa nhận một điều: thật ra bao năm qua, cô là cứ muốn nhớ Shiho, nên chưa từng nỗ lực quên anh. Giây phút bên anh tuy ngắn, nhưng quý báu. Giây phút ấy, cô tìm thấy mình, cô được trân trọng và được an toàn. Cảm giác ấy, sau đêm ấy, không ai có thể đem lại cho cô

“Mười năm, năm lần gặp, năm điểm của địa cầu. Chúng ta có duyên mà vô phận.” – Jade búng nhẹ vào gương mặt anh trên tấm hình, ánh mắt lặng đi – “Số mệnh, mi là đứa trẻ độc ác!”

Jade nhắm mắt, tua đi tua lại hình ảnh mới nhất của Shiho trong đầu – khác xa chàng trai trong hình – cho đến khi chắc rằng nó đã in sâu vào từng tế bào thần kinh: Shiho đầu tóc gọn gàng, áo sơmi quần jeans năng động, ánh mắt kiên nghị và đáng tin, đúng chất một phóng viên thời sự. Cô ngẫm nghĩ… Đâu nhất thiết phải quên những thời khắc từng làm mình mỉm cười, cô chỉ cần học cách cân bằng, không cho những cơn nhớ chạm vào thực tại. Nhưng cô sẽ phải làm thế nào, đã mười năm rồi mà cô bé tuổi mười chín ấy cứ sống mãi…

Bangkok hứng chịu trận lụt lớn nhất trong nửa thế kỷ. Suốt liền hai tuần, người dân Bangkok phấp phỏng rằng nước lụt có thể vào tận trung tâm, nên hò nhau tích trữ mì gói và nước sạch. Các trung tâm huy động đóng góp và cứu trợ được tổ chức khắp nơi.

Hôm ấy, Shiho cùng đoàn phóng viên quốc tế ra sân bay quân sự Don Muang – nơi tập trung nhân lực đóng hàng cứu trợ lớn nhất Bangkok để đưa tin. Đang quay hình tường thuật về hoạt động cứu trợ, anh nhìn thấy Jade, nhưng vẫn phải tập trung hoàn thành công việc. Cô là thành viên tình nguyện, giúp đóng gói các phần hàng cứu trợ. Cô đã nhìn thẳng vào anh và mỉm cười, khẽ gật đầu chào. Anh không thể đáp lại cô, nhưng trong dạ dày có bướm bay.

Shiho sang khu vực khác đưa tin. Hơn nửa giờ sau, anh mới có thể chạy lại chỗ Jade thì được biết cô đã bỏ đi ngay sau đó. Anh rối tung… Lần này không phải kẻ trên cao kia trêu ngươi anh, mà chính cô đang hành xử gây thắc mắc: đã gần tám năm từ lần ở San Francisco, hai đôi mắt mới lại chạm nhau, cớ gì cô tránh mặt?

3. Gặp lại

Tháng 11, 2011 – Đêm – Shiho

Sau lần gặp tại sân bay Don Muang, Shiho đoán Jade đã chuyển sang Bangkok sống, nên mới có thể thành tình nguyện viên cứu trợ. Anh toan đến đại sứ quán Việt Nam dò hỏi, hoặc nhờ các phóng viên người Việt tìm trong cộng đồng của họ, nhưng không biết giải thích thế nào cho xuôi tai nên thôi. Câu chuyện của hai người kỳ bí đến hoang đường!

Cuối cùng, anh quyết định lên Facebook thử vận may. Duyên do trời, phận do người – anh nhất quyết gặp lại cô một lần nữa, tường tận đầu đuôi mối duyên quái lạ của hai người trong ngần ấy năm. Có thể là chuyện tình lãng mạn. Có thể cô đã lấy chồng. Có thể hai người thành bạn tốt. Có thể gặp rồi quên nhau đi. Có thể và có thể. Nhưng anh quyết không sống trong cái làn ảo mị của số mệnh.

Facebook muôn năm! Lần dò mãi những cái nick “Jade” với đăng ký sống ở Việt Nam hoặc Thái Lan, sau mười năm, Shiho cũng chụp được thần may mắn. Hình ảnh trong profile Jade cười rất tươi – nụ cười xinh như nắng.

Shiho gửi cho Jade một tin nhắn:

“Roses are red,

Facebook is blue.

Though seeing much,

Still don’t know you.

- Shiho Yamaguchi”

(“Hoa hồng màu đỏ,

Facebook màu xanh.

Dù chạm mặt mãi,

Vẫn chưa biết em!

- Shiho Yamaguchi”)

Tháng 11, 2011 – Sáng – Jade

Nằm ườn trên giường, Jade biếng nhác và đuối lả nhìn ra cửa sổ với khoảnh trời Bangkok mưa dầm dề. Tâm trạng cô vẫn bải hoải bởi giấc mơ về Shiho. Sau lần gặp anh ở sân bay Don Muang, giấc ngủ của cô bắt đầu bị cắt xẻ bởi những cơn mơ. Trước đây dù đều đặn nhớ, nhưng cô chưa từng mơ về anh. Còn bây giờ, gần như cơn mơ nào anh cũng có mặt. Khi là chuyện đêm xưa – rất ấm, rất dễ chịu. Khi là những lần vút qua nhau, đưa tay nắm mà cứ vuột ra – rất chông chênh, bàng hoàng, mệt mỏi. Và đêm qua, cô lại rơi vào một cơn mơ mệt mỏi.

Jade dò dẫm cầm chiếc điện thoại, nhấn vào Facebook tìm vui, xả stress của giấc ngủ, mong cứu vớt chút tâm trạng để còn dậy chuẩn bị đi làm. Facebook báo, cô có tin nhắn.

Tháng 12, 2011

Bangkok mùa đông giả tạo với chút gió hây hây và bầu trời nhạt nắng. Bên chiếc bàn trong vườn của quán cà phê theo phong cách vùng quê Pháp, Jade ngồi săm soi những miếng sushi bé xinh, vừa trang nhã vừa dễ thương trong chiếc hộp mới nhận từ Shiho.

“Tôi thích cảm giác làm sushi. Mỗi lần làm là một lần cố gắng để nó ngon hơn, đẹp mắt hơn. Đeo đuổi sự hoản hảo. Nhưng lâu rồi tôi không làm sushi, cũng vì lý do đó. Sự hoàn hảo nào tồn tại, lần sau luôn tốt hơn lần trước. Mãi đuổi theo một thứ không điểm dừng khá mệt mỏi, nhưng tôi đang khởi động lại thói quen làm sushi. Tôi nhớ cảm giác hỉ hả với công sức mình bỏ ra khi nhìn những miếng cơm gắn kết hoàn hảo với cá, thịt.” – Shiho thích thú nhìn Jade nhai sushi ngon lành.

“Mục tiêu của người theo chủ nghĩa hoàn hảo không phải sự hoàn hảo, mà là sự cải thiện, lần sau tốt hơn lần trước.” – Jade mỉm cười, nhìn thẳng Shiho. Tâm trạng cô rất dễ chịu, thoải mái đối đáp, vô tư bộc bạch suy nghĩ, hệt như lần đầu tiên hai người gặp nhau. Cô nhấp một ngụm

“Cà phê nhắm với sushi thế nào?” – Shiho nhướn mày hiếu kỳ, không rõ đang ủng hộ hay bôi bác.

“Rất kỳ quái, khẩu vị của tôi vốn khác người.” – Jade khẽ le lưỡi sau lời thanh minh.

Shiho và Jade im lặng hồi lâu, to mắt nhìn thẳng đối phương, quan sát không chút ngượng ngùng. Hai đôi môi mỉm cười. Hai trí nhớ rảo quanh những hình ảnh khắp bốn phương tám hướng.

“Tôi đã thấy em ở Hà Nội…”

“Tôi đã thấy anh ở Hà Nội…”

Hai người đồng thanh, rồi cùng ngỡ ngàng dừng lời. Câu chuyện cứ thế đảo một vòng quanh Trái Đất suốt buổi chiều cuối tuần hiu hiu gió.