25. Truyền Thuyết Về Hai Vương Quốc Bên Rừng Hoa Thủy Tiên (Phần 1)

Truyền Thuyết Về Hai Vương Quốc Bên Rừng Hoa Thủy Tiên

- PLOY -

Rất xa và rất xưa, trong một chiều không gian khác.

Năm 358, một vị vua họ Hassan qua nhiều trận chiến đã thu phục vùng đất đai rộng lớn, lập nên đế chế hùng mạnh là Thủy Tiên Quốc. Vương quốc có hai tòa thiên nhiên bảo bối là cảnh rừng hoa thủy tiên và Bích Hồ. Rừng thủy tiên quanh năm nở rộ trắng xóa, hương thơm ngào ngạt toát lên tận trời, ám vào những đám mây bay tỏa muôn phươmg. Bích Hồ gồm ba cái hồ nhỏ chụm lại với nhau tại một góc, ở góc ấy nổi lên hòn đảo tí hon – trông như đóa hoa ba cánh với hòn đảo nhỏ làm nhụy. Làn nước trong xanh biêng biếc biến Bích Hồ giống như đóa hoa khổng lồ đúc ra từ ngọc bích đặt giữa đất trời.

Năm 541, xung đột quyền lực của hai hoàng tử nhà Hassan dẫn đến vương quốc bị chia đôi, lấy rừng thủy tiên làm ranh giới. Vương quốc bên trái gọi là Thủy Tiên Tả Quốc, sở hữu Bích Hồ, đất đai trù phú, giao thương thuận tiện nên đời sống văn hóa, vật chất giàu có. Vương quốc bên phải là Thủy Tiên Hữu Quốc chiếm gần trọn rừng thủy tiên, tập trung phát triển ma thuật, buộc lân bang dè chừng vì sức mạnh của bùa chú và độc dược.

Năm 870, ở vương quốc bên trái cánh rừng thủy tiên, quân đội của tướng Hoàng Khanh lật đổ nhà Hassan, lập nên triều đại họ Hoàng.

Năm 1076, dưới sự chỉ huy của hoàng đế Hoàng Uy, cháu bảy đời của Hoàng Khanh, hai vương quốc được thống nhất, tái lập Thủy Tiên Quốc.

Ngàn năm trôi theo những cái chớp mắt…

Ngày khai mạc triển lãm cổ vật nhà Hassan và nhà Hoàng của Thủy Tiên Quốc hùng mạnh xa xưa, có cô gái đến từ rất sớm, say sưa ngắm bức tượng thiếu nữ đọc sách bằng gốm. Bức tượng nhỏ này là bảo vật nữ hoàng cuối cùng của triều Hassan ở Tả Quốc yêu quý nhất. Khi phản loạn chiếm cấm thành, nữ hoàng tự tử mà trong tay nắm chặt bức tượng.

Những lúc vắng người, cô gái gí mắt vào tủ kính để nhìn rõ hơn. Năm tám tuổi, lần đầu thăm bảo tàng, cô đã bị bức tượng hút hồn. Mỗi năm, khi các bảo vật được trưng bày ra cho công chúng, cô đều đến ngắm suốt nhiều ngày. Cô thuộc từng chi tiết tượng, từ việc mắt trái vẽ ít hơn mắt phải một cọng lông mi, đến cái chấm đỏ trên đỉnh hài nhú ra dưới chân váy.

Bức tượng thiếu nữ đọc sách là mối đau đầu của nhiều thế hệ chuyên gia khảo cổ. Nó khác phong cách tượng cùng thời, không có ghi chép về nguồn gốc, lại chẳng rõ nguyên nhân trở thành vật bất ly thân của vị nữ đế. Kỳ lạ tột cùng, quanh ngón út nhấc lên yểu điệu của bàn tay lật sách có một đường xước tròn. Phương pháp chiếu cắt lớp cho hay ngón tay ấy từng rơi gãy rồi được dính lại. Nhưng kỹ thuật gốm sứ thời đấy chưa thể đính chữa khéo léo một thứ nhỏ bằng đầu tăm. Hay kiến thức siêu việt đó đã thất truyền cùng sự sụp đổ của một triều đại?

Ở gian khác khu triển lãm, có chàng trai cứ quấn quýt quanh một khung ảnh. Anh bị tấm chân dung đôi nam thanh nữ tú ấy mê hoặc. Nét mặt thiếu niên trong ảnh tuấn tú, nghiêm nghị, nhưng đôi ngươi tinh anh toát sáng hạnh phúc. Còn thiếu nữ là trang tuyệt sắc giai nhân. Ánh mắt nàng miên man, lãng đãng như gió thu. Mũi nàng thon thả, đỉnh mũi hơi nhọn. Bờ môi mọng mỉm cười dịu nhẹ. Càng ngắm nàng, lòng anh càng mềm rũ.

Tấm ảnh thuở thiếu thời của hoàng đế Hoàng Uy – người thống nhất hai vương quốc, lập nên đế chế hùng mạnh suốt trăm năm – là dấu hỏi lớn khác của lịch sử. Thiếu nữ bên cạnh ngài là bí mật. Sử sách chẳng lưu dấu tích nàng. Chỉ biết, trong các ghi chép từ thân tín của hoàng đế có đoạn: “Đế đặt tấm ảnh trên bàn làm việc, nhìn ngắm mỗi sáng để tăng sinh khí, mỗi tối để tìm bình yên. Có những lúc, trước tấm ảnh, đế tĩnh lặng tuyệt đối, lắng sâu vào ký ức mà nó cất giấu. Ánh mắt đế khi ấy thường cứng lại, những cũng ít lần sáng lên áng cười lớn.”

Tim chàng trai đập toán loạn trong xâu xúc cảm khó tả. Bối rối, bịn rịn, quyến luyến và cả đau xót. Mãi một lúc, anh mới nhấc nổi chân sang khu trưng bày các bảo vật của triều Hassan, cách xa mối cám dỗ khó hiểu.

Vừa đến khu trưng bày mới, chàng trai bắt gặp bức họa chân dung lớn treo giữa phòng. Một nữ nhân đội vương miện, ngẩng đầu uy nghiêm, ánh nhìn trấn áp và sắc sảo – bức họa ngày đăng cơ của Issaya, nữ hoàng cuối cùng triều Hassan ở Tả Quốc. Chàng trai chết lặng. Anh bỗng thắc mắc, không biết chỉ riêng mình hay nhiều khách thăm quan khác cũng chung nhìn nhận: đường nét của nữ hoàng và mỹ nhân trong ảnh cùng hoàng đế Hoàng Uy rất giống nhau, ngỡ nhân dáng của một cô gái biến đổi sau nhiều năm.

1. Năm 1060, ở vương quốc ở bên trái cánh rừng hoa thủy tiên.

Đêm đã khuya, vị thiếu niên hoàng đế Hoàng Uy ngồi bên bàn làm việc, tâm tư rối vò. Ngón tay đế nhịp nhịp trên long ấn, theo những cung bậc toan tính. Chỉ cần một ấn đóng vào thánh chỉ trước mặt, các anh em đế sẽ bị xử tử, khi kế hoạch tạo phản đã phơi bày. Nhưng đế thiếu nhẫn tâm. Chỉ một ấn, đế sẽ tồn tại trên cõi đời này không thân thuộc. Một con rồng đơn côi cai quản trời đất. Mãi không thể quyết, đế cất thánh chỉ vào ngăn bàn, bước về tẩm cung.

Đã giữa đêm, Hoàng Uy vẫn trằn trọc. Bất giác, đế luồn tay xuống dưới gối và chạm phải một vật lạnh giá. Một chiếc gương bạc, phẩm vật mừng sinh nhật đế mà vương quốc bên phải cánh rừng hoa thủy tiên vừa dâng tặng tháng trước. Thân gương chạm hình một rồng ngậm hoa thủy tiên. Mặt gương óng ánh như làn nước đại dương có nắng chiếu vào. Đế thấy kỳ lạ, không nhớ mình đã cất gương vào dưới gối. Đế soi gương, cảm thấy mặt gương khẽ lay động. Đế ngỡ mình hoa mắt nhưng điều này lặp lại. Một lần, hai lần, ba lần… Đế chạm tay vào mặt gương và tan biến đi.

2. Năm 860, ở vương quốc bên trái cánh rừng hoa thủy tiên.

Giắt gương vào thắt lưng, Hoàng Uy nhanh chóng nấp vào sau tấm rèm lớn khi nghe tiếng người vọng đến. Đế hít thở thật yên, gắng trấn tĩnh. Đế nhanh chóng nghĩ thông: tấm gương quà tặng của Thủy Tiên Hữu Quốc hẳn có phép, đã mang đế sang một cõi không gian khác.

Sau rèm nhung dày, Hoàng Uy mường tượng sự việc diễn ra quanh mình qua chuỗi tiếng động. Chân người bước khẽ. Váy áo sột soạt. Đồ vật nâng lên đặt xuống. Tràng âm thanh chấm dứt bằng tiếng hô đồng thanh của một toán nữ nhân – “Cung chúc hoàng thái nữ an giấc.”

Hoàng Uy đứng lặng hồi lâu. Khi tin chắc đêm đã thật tĩnh, đế mới khẽ rời chỗ nấp. Không gian sáng mờ ảo bởi duy nhất một ngọn nến. Qua đồ vật bài trí bằng vàng ngọc, qua đôi tượng phượng hoàng giát kim cương, kê bên giường ngủ, qua làn hương ngọt ngào, đế đoán mình đang ở khuê phòng của một nữ nhân cao quý. Nhìn giường ngủ phủ rèm, đế bỗng tò mò, muốn nhìn mặt vị hoàng thái nữ đang ngon giấc trong ấy. Đế bước thật êm, nhưng chỉ ba bước đã khựng lại. Ba chữ “hoàng thái nữ” chợt đánh động tâm trí đế. Bỗng, đế cảm nhận một vật sắc lạnh kề ngang cổ mình.

“Ngươi là ai?” – Giọng nói cô gái cầm dao sắc mùi nguy hiểm hơn cả thứ vũ khí trên tay.

“Ngươi là ai?” – Hoàng Uy điềm tĩnh đáp trả.

“Ngươi không biết mình đang hành thích ai ư?” – Cô gái cười khẩy.

“Hoàng thái nữ.” – Một con gió thổi màn lụa phủ quanh giường tung bay, lộ ra trên giường không có người. Hoàng Uy đoán ra ngay người đang đe dọa mình.

Hoàng Uy liếc mắt nhìn vị nữ nhân, hồn phách ngây ngất. Đôi mắt nàng cong dài, trong vắt. Chiếc mũi thon thả, đỉnh mũi hơi nhọn. Bờ môi căng mọng mím chặt dọa dẫm. Vẻ dữ tợn càng khiến vầng trán mỹ lệ quanh nàng rạng rỡ.

“Hương hoa thủy tiên. Ngươi là thích khác từ Hữu Quốc, đúng không?” – Hoàng thái nữ che giấu được cú thót lòng nho nhỏ khi chạm vào làn mắt anh tuấn của chàng trai.

Hoàng Uy cau màu, giọng nghi hoặc. – “Đây là vương quốc bên trái hay bên phải cánh rừng hoa thủy tiên? Đây là năm nào?”

“Thủy Tiên Tả Quốc, năm 860.” – Hoàng thái nữ điềm tĩnh, muốn xem tên thích khách toan bày mưu chước gì để thoát. Lâu rồi nàng chưa được thú vị thế này.

“Ngươi nhận ra ta ở đây nhờ hương thủy tiên ư?”

“Nam nhân Tả Quốc không dùng hương liệu. Chỉ đàn ông Hữu Quốc mới có thói quen đàn bà này.” – Hoàng thái nữ đầy khinh miệt.

“Nhờ hương thủy tiên, hoàng thái nữ có thể nhận ra sự xuất hiện của ta từ xa. Đây là thói quen quyến rũ mà Tả Quốc nên học tập.” – Hoàng Uy nói giọng trầm ấm. Đế biết, nữ nhân mười người thì đủ mười tan chảy trước âm điệu tình tứ này.

“Ngươi là ai?” – Hoàng thái nữ ấn nhẹ lưỡi dao vào da Hoàng Uy.

“Ta là Hoàng Uy, con dân Thủy Tiên Tả Quốc, đến từ năm 1060.” – Đế nói chậm và chắc từng từ.

“Ha ha ha… Thật là cách độc đáo để thoát chết.” – Hoàng thái nữ hạ dao xuống và lùi một bước. Nhưng trước khi Hoàng Uy kịp di chuyển, nàng đã xoay tròn hai vòng thần tốc ra đối diện đế, chĩa mũi dao nhọn hoắt trước yết hầu đế. Nàng hé cười, mắt duyên dáng chớp một nhịp. Nàng nghiêng đầu e lệ, đảm bảo rằng nét mê hoặc của mình đạt mức tối đa. Nàng muốn tên thích khách biết, chất giọng hắn du dương chẳng quyến rũ thấm vào đâu so với các biểu hiện lung linh sống động của nhan sắc nàng. Nàng nhướn mày thách thức, háo hức muốn biết nước đi kế tiếp của tên thích khách. – “Ta tạm tin. Ngươi chứng minh đi.”

Ánh mắt Hoàng Uy tinh nghịch nhìn hoàng thái nữ. Đế đọc được suy tính của nàng: nàng không tin đế, bản thân đang vui thích vờn tên thích khách vụng về. Đế lấy chiếc gương giắt ở thắt lưng ra, chìa mặt gương về phía nàng. Rồi đế chạm ngón tay vào gương. Trong khoảnh khắc, đế tan biến, vẫn kịp để lại cho nàng một cái nháy mắt đa tình.

3. Suốt mười ngày, giải quyết xong chính sự, hoàng đế Hoàng Uy lại ngấu nghiến đọc các tư liệu về thời gian cuối của triều đại Hassan ở Tả Quốc, đặc biệt quan tâm đến nữ hoàng Issaya. Nhưng đa phần sử sách đều viết bởi sử gia triều đại mới, họ lại là nam nhân, nên có lắm phiến diện. Nữ hoàng Issaya được miêu tả là người nhu nhược, vì thế mà mất nước – chính điểm này đế nghi ngờ nhất. Một cô gái võ nghệ tinh thông, di chuyển nhẹ hơn lông vũ, hành động dứt khoát, lời nói sắc sảo, thông minh suy xét, hoàn toàn không giống người nhu nhược.

“Issaya là công chúa lớn của hoàng đế. Sinh giữa mùa đông, nhưng ngày nàng chào đời, Bích Hồ đang đóng băng bỗng tuôn chảy, dòng nước xanh ngọc sáng lấp lánh, khí hậu ấm áp, chim chóc, muông thú hát ca. Nàng được xem là quốc bảo. Tám mươi mốt vị pháp sư của Tả Quốc và lân bang đều dâng tấu tâu rằng công chúa Issaya mang thiên mệnh, cần lập kế ngôi trời. Tuy vậy, đế vương xưa nay chỉ có nam nhân, hoàng đế không nghe theo, lần lượt lập hai thái tử đều sớm lâm bệnh qua đời. Sau khi lập công chúa Issaya làm hoàng thái nữ, cung đình mới tạm yên, nhưng ngọn lửa bất mãn trong lòng các quan lại nặng tư tưởng trọng nam khinh nữ dần bùng to. Sự sụp đổ của triều đại Hassan bắt đầu từ đó.” – Hoàng Uy đọc mãi đoạn này trong một cuốn ghi chép đã vàng mốc. Đế đoán chắc, tám mươi mốt gã pháp sư kia đã bị mua chuộc, nhưng không biết là do Hữu Quốc hay do tổ tiên mình.

Đến ngày thứ mười một, đế quyết định dùng gương thần một lần nữa. Đế hiếu kỳ muốn rõ tổ tông đã như thế nào giành vương vị, bao nhiêu máu đã đổ, bao nhiêu ân oán đã gây. Đế vốn không tin trọn vẹn những trang sử bọc oai hùng mà các bậc tiên đế dùng để mị dân và mị chính con cháu mình.

Đêm. Hoàng Uy thay áo sơmi trắng và quần đen, mang bốt, chải tóc gọn gàng. Đế đeo vào sợi dây chuyền có mặt đồng hồ, rồi chạm tay lên gương thần. Thoáng chốc, đế đã ở trong cung của hoàng thái nữ Issaya.

Cung thất của Issaya lấp lánh trong ánh nến. Không gian phẳng lặng như tờ. Làn hương quế thấm đẫm vào từng hạt khí khiến lòng đế đang hồ hởi càng thêm dễ chịu. Trên ghế nhung bên cửa sổ, hoàng thái nữ Issaya ngồi đọc sách. Đế bước thật khẽ đến gần hơn, say mê ngắm nàng. Nàng vận váy lụa xanh tơ, cổ áo và tay áo thêu hoa bằng chỉ vàng. Đỉnh chiếc hài nhú ra khỏi chân váy đính một viên hồng ngọc lớn. Tóc nàng búi cao, cài cây trâm vàng chạm hình một con rồng ngậm hoa thủy tiên. Đế quan sát cây trâm, nhận ra nét quen.

“Ta chờ ngươi khá lâu rồi.” – Hoàng thái nữ Issaya cất giọng thoang thoảng, tay lật nhẹ trang sách. Bất ngờ, nàng quay lại, ánh mắt sắc cắt thẳng vào đôi ngươi Hoàng Uy. – “Ngươi do ai phái đến?”

“Thần xin ra mắt hoàng thái nữ Issaya. Thần là Hoàng Uy, đến từ Thủy Tiên Tả Quốc năm 1060. Thần có thứ này chứng minh.” – Hoàng Uy tiến gần đến, tháo sợi dây chuyền trên cổ ra, đưa cho Issaya.

Ngắm đồng hồ nhỏ trong lòng bàn tay, Issaya hé cười thích thú cùng những nhịp tíc tắc. Nàng nhìn chiếc đồng hồ lớn như cái tủ đặt áp vào bức tường ở gần mình. – “Đây là phát minh mới nhất, vẫn to choán chỗ. Nhưng đồng hồ tí hon này chỉ chứng minh ngươi đến từ phương lạ, không chắc chắn là từ Tả Quốc ở tương lai. Nói ta nghe, Tả Quốc năm 1060 như thế nào?”

“Thủy Tiên Tả Quốc năm 1060 thôi dùng xe ngựa, có xe lớn chạy bằng máy trên đường, có thuyền vượt đại dương, có máy bay trên trời, có giao thương với các quốc gia ở xa hơn, có máy lưu giữ lại hình ảnh, không còn cần họa sư, có…”

“Tả Quốc và Hữu Quốc đã hợp nhất chưa?” – Mắt Issaya sáng rỡ mong ngóng, như đứa trẻ hấp tấp đòi nghe cái kết đẹp khi câu chuyện cổ tích đang ở cao trào.

“Vẫn chưa.” – Hoàng Uy chú ý đến đôi ngươi tức thời sa sầm của Issaya.

“Vẫn chưa?” – Issaya cao giọng, nheo mắt nhìn Hoàng Uy. Chỉ bằng cú phất tay mềm như cành hoa khẽ rung trong gió, nàng tung một dải lụa quấn quanh cổ đế đứng cách mình hai bước chân. Nàng siết nhẹ dải lụa một cú cảnh báo. – “Ngươi do Hữu Quốc cử đến nhằm lung lạc ta, đúng không?”

“Thần có thể đưa hoàng thái nữ đến tương lai để chứng minh.” – Hoàng Uy thều thào.

Issaya quan sát từng cử động của lông tơ trên mặt Hoàng Uy. Nàng nới lỏng dải lụa, hắt ánh mắt về phía tấm đệm trên đất, lệnh cho Hoàng Uy ngồi xuống. Đế miễn cưỡng tuân theo.

“Đưa ta xem gương thần.”

Đón lấy chiếc gương, Issaya soi kỹ những hình khắc trên đấy. Đôi lần, nàng đưa ngón tay đến gần mặt gương nhưng đều dừng lại khi còn cách một khoảng rất nhỏ, không chạm vào. Hoàng Uy yên lặng quan sát nàng, không rõ vì sao mình lại tin tưởng nhất mực cô gái này, chẳng e nàng làm chuyện bất cần hay tráo trở. Lần thứ hai bị nàng dọa giết, đế vẫn không thấy nguy hiểm. Cảm giác ở bên nàng cực dễ chịu.

“Đây là chiếc gương vượt thời gian. Nó vốn là quốc bảo của Thủy Tiên Quốc, luyện ra từ một mảnh thiên thạch tôi trong lửa thiêng suốt chín mươi chín tháng, do chín đại pháp sư yểm thần chú. Hơn ba trăm năm trước, khi vương quốc chia đôi, đế vương Hữu Quốc đã chiếm lấy. Nó trong tay ngươi, làm sao ta tin được ngươi là dân Tả Quốc?”

“Thần là đại học sĩ của Tả Quốc vào năm 1060. Hữu Quốc vừa thua khi gây hấn ở biên cương, phải cống vật vô số. Chiếc gương này là một trong số đó. Thần được ban nó vì có công hoạch định chiến lược. Mươi hôm trước, khi thần đang ngắm gương trong thư phòng thì nó đem thần ngược thời gian.” – Hoàng Uy nhìn thẳng vào đôi mắt trong vắt của Issaya và nói dối.

“Đến gương thần quốc bảo chúng cũng đem làm cống phẩm. Tên hoàng đế nước ấy là không biết hay sơ suất, dù thế nào cũng thật ngu xuẩn.” – Issaya cười miệt thị, rồi bỗng đổi giọng thất vọng. – “Hoàng đế của ngươi cũng chẳng khá hơn, đoạt lại được gương thần mà không hay, ban phát lung tung. Có lẽ thời gian đã quá lâu, mai một hết cả… Hoàng đế của ngươi tên gì?”

“Nữ hoàng Narissara, thưa hoàng thái nữ.” – Hoàng Uy nói bừa tên người bạn thanh mai trúc mã, vốn là công chúa của vương quốc bên phải cánh rừng hoa thủy tiên.

“Nữ hoàng Narissara.” – Issaya cười lớn vui thích. – “Nghĩa là ta đã thành công, nâng được vị thế nữ nhi. Ngươi nói xem, vương triều của ta đạt thành công gì?”

“Hoàng thái nữ đã ban lệnh phổ cập giáo dục cho nữ giới, mở rộng giao thương với các quốc gia và lãnh thổ lân cận, đặt nền tảng cho kinh tế lớn mạnh, dần dần trấn áp Hữu Quốc.”

Issaya nhìn thẳng vào Hoàng Uy. Ánh mắt nàng cắm sâu vào đôi ngươi đế, thăm dò tính chân thật của những lời vừa nghe. Đế bình tĩnh mở to mắt, đón nhận phép thử của nàng.

“Trang phục của ngươi không giống Tả Quốc và Hữu Quốc.”

“Hai trăm năm đã qua, thưa hoàng thái nữ, thời trang đã nhảy vọt, thôi cầu kỳ rườm rà. Quần áo này dễ di chuyển và sinh hoạt hơn.”

“Vì sao sau mười ngày ngươi mới quay lại đây?”

“Vì thần sợ chết. Lần trước hoàng thái nữ kề dao vào cổ đến hôm nay thần chưa hết hoàn hồn, ban nãy còn bị siết cổ.” – Hoàng Uy vờ khúm núm.

“Vẫn có điểm vô lý. Tả Quốc và Hữu Quốc luôn nuôi mộng thôn tính đối phương, hợp nhất Thủy Tiên Quốc. Nếu ta làm Tả Quốc lớn mạnh, cớ gì mãi hai trăm năm sau vẫn có hai vương quốc song song tồn tại?”

“Vì Tả Quốc không muốn cảnh dân thường đổ máu. Vì Hữu Quốc đóng cửa luyện phép, không biết đã tu thành những thuật ma nào nên Tả Quốc cẩn trọng, chờ thời cơ.”

“Ta vẫn chưa thực tin ngươi. Ngươi có thể là gian thần của Hữu Quốc hay một phương xa phái đến hòng lay động ta cho mục đích nào đấy.” – Issaya mỉm cười. Nụ cười của nàng vừa mát vừa ấm như nắng sớm. Hoàng Uy chỉ muốn gối đầu trên nụ cười ấy mà say giấc nồng.

“Lý do thần trở về thời điểm này, chính thần cũng mơ hồ. Nhưng chắc chắn thần phải có một nhiệm vụ nào đấy.”

“Ba ngày nữa, hay quay lại đây. Bây giờ cho ngươi lui, ta muốn nghỉ ngơi.” – Issaya trả gương thần và sợi dây chuyền đồng hồ cho Hoàng Uy. Nàng khép mi, toàn thân chìm nhanh vào tĩnh lặng.

4. “Mặt trăng đêm nay thật đẹp. Ngươi đến đúng lúc đấy.”

Hoàng Uy vừa xuất hiện trong cung của Issaya, chưa kịp lấy thăng bằng đã nghe tiếng nàng vọng từ phòng lên. Đế bước qua hiên lớn, thấy nàng đang ngồi trên ghế dài, ngẩng đầu ngắm mặt trăng tròn và có màu xanh đang nằm ngang bầu trời.

“Ngày ta chào đời, đông bỗng hóa hè, mặt trăng tròn sáng, mặt trời bừng cháy, vạn vật hát ca đón mừng. Các pháp sư tiên tri rằng ta sẽ đưa vận mệnh đất nước sang trang mới. Ta mệnh trở thành nữ hoàng đầu tiên trong lịch sử, nhưng phải chăng may mắn ấy đổi bằng bất hạnh của muôn người?” – Issaya mông lung nhìn ánh trăng kiêu sa.

“Hoàng thái nữ có chuyện bận tâm chăng?” – Hoàng Uy ngồi xuống bên chân ghế Issaya. Đế bỗng tội nghiệp nàng, từ lúc sinh ra đã là vật hy sinh cho một âm mưu chính trị thâm độc, nhưng vẫn mải miết tin sinh mệnh mình may mắn.

“Trăng thanh gió mát, ta hơi lan man.” – Issaya mỉm cười, nét man mác phảng phất quanh khóe môi. – “Hai hoàng tử đã vì ta mà chết. Tám đại thần vì dâng tấu phản đối lập hoàng thái nữ mà bị giết cả nhà. Hôm nay một đám binh sĩ lại dâng tấu, nói rằng mặt trăng chỉ sáng tỏ đôi ngày một tháng, chẳng thể thay thế mặt trời. Phụ hoàng giao cho ta xử lý bọn họ. Bao nhiêu máu đã đổ sao họ còn cố chấp? Nam nhân là người, nữ nhân cũng là người. Về tài trí, ta cao hơn họ nhiều bậc, có gì không xứng làm chủ vương quốc?”

“Đời vốn đơn giản, người phức tạp. Con người ngại thay đổi, sợ cái mới nên bản tính mới thành cố chấp. Mong hoàng thái nữ đừng vì một chuyện nhỏ mà u sầu.” – Hoàng Uy chợt nhận ra, nàng càng diễm lệ mê hồn lúc tâm tình rối ren. Mắt nàng sâu hun hút như đôi lốc xoáy vô đáy, đế biết là nguy hiểm nhưng vẫn ham muốn nhảy vào.

“Lời của ngươi thật khiến ta thoáng lòng.” – Issaya nhẹ hắt cười.

“Hoàng thái nữ định xử lý chuyện này thế nào?”

“Phản thần chỉ có tội tử.” – Lời Issaya cóng như băng, lại chẳng che giấu nổi những xót xa tim nàng đang dấy. Nàng thở dài. – “Tiếc rằng bọn họ đều là người tài. Trong ấy có một người bạn học. Ta chưa đủ nhẫn tâm mà xuống lệnh. Cùng nhau học chữ, cùng nhau cưỡi ngựa bắn cung… Ta không hiểu, sao người ấy cũng lại chống đối mình.”

“Đế vương vốn không có thân thuộc, phải hy sinh tình cảm nhỏ cho tình thân vĩ đại dành cho con dân.” – Hoàng Uy vừa nói, vừa hình dung một ngòi pháo đại bác đang hồ hởi nã tan hoang vào chính tâm mình. Khi dứt lời chính là lúc đế xuống quyết định cho anh em mình đang chờ xử tội phản nghịch.

“Hoàng Uy. Ngươi họ Hoàng, phải chăng tổ tiên có người tên Hoàng Khanh?” – Đôi mắt trong vắt của Issaya chợt hóa sắc nhọn, xoáy thẳng vào Hoàng Uy.

“Hoàng Khanh là tổ tiên bảy đời của thần.” – Tim Hoàng Uy rơi một cú. – “Vì sao hoàng thái nữ lại hỏi?”

“Người bạn mà ta không nỡ giết chính là Hoàng Khanh.”