Duy Ngã Độc Tôn - Chương 067 - 068
CHƯƠNG 67:
NGUYÊN NHÂN CHÂN CHÍNH
Chiêu tinh hoa nhất trong Kinh Lôi Kiếm
Pháp - Thiên Kiếp Lôi Phạt!
Dựa theo trạng thái Tần Phong lúc bình
thường, làm thế nào cũng không có khả năng thi triển ra một chiêu này được,
không ngờ tới ở vào lúc nguy cấp lại bất ngờ xuất hiện!
Quả nhiên, hai chữ thiên tài cũng không
phải nói chơi!
Ở ngay thời khắc quan hệ đến sống còn, thực
lực của Tần Phong lại nâng cao thêm một bước!
Tần Lập hai mắt trừng lớn, hắn rõ ràng cảm
thụ được một cổ năng lượng cường đại ẩn chứa trên một kiếm này từ Tần Phong,
mang theo uy áp khổng lồ đập vào mặt!
Tần Lập lập tức mạnh mẽ nâng cao Tiên Thiên
Tử Khí trong cơ thể, theo kinh mạch tập trung toàn bộ đến cánh tay phải. Nguyên
lực khổng lồ lập tức khiến chuôi bảo kiếm trong tay Tần Lập phát ra một tiếng
long ngâm!
Ầm!
Hai cổ năng lượng kinh người hung hăng va
chạm cùng một chỗ! Trời đất bỗng nhiên tối sầm lại!
Một kiếm này của Tần Phong, giống như là
một tia sét xẹt qua bầu trời đêm, lại như một dải cầu vồng giáng xuống từ chín
tầng trời! Hoa lệ... lại khủng bố! Nhất thời một làn sóng thật lớn đè nén không
khí xung quanh đến vặn vẹo!
Sau đó là một tiếng bùng nổ!
Hai người A Hổ cùng Tần Hổ đều bị cổ lực
lượng quá lớn này đánh bay ra ngoài, sắc mặt thoáng cái trở nên có chút tái
nhợt, đều bị nội thương không nhẹ.
Còn hai người Bộ Vân Yên cùng Lãnh Dao
từ nháy mắt lúc nguy cơ vừa tới, liền tự nhảy đi tránh ra rất xa. Một thợ săn
ưu tú, vào thời điểm nguy cơ đều có một loại bản năng kinh người.
Cả một khoản rừng giống như bị bão xoáy tàn
phá bừa bãi, phạm vi ba mươi thước xung quanh hai người toàn là một đống hỗn
độn! Không ít cây cối thân cỡ miệng chén toàn bộ đều vỡ thành vụn gỗ! Vô số lá
xanh rơi rụng như mưa rơi đầy trời.
Nhìn lại, thân thể Tần Phong đã bay ngược
ra ngoài hơn mười thước, khóe miệng tràn ra một tia máu, trong mắt mang theo
một tia kinh khủng khó hiểu. Trong lòng như dậy sóng tận trời, không ngừng
chồng chất lên nhau, hắn đang suy nghĩ đến một vấn đề: thằng con hoang này vì
sao lại đột nhiên trở nên cường đại như vậy? Một kiếm vừa rồi của Tần Lập, có
mang theo một cổ năng lượng cực kỳ quái dị xông vào trong cơ thể hắn, điên
cuồng chạy ngược tán loạn khắp nơi. Tần Phong mạnh mẽ ngăn chặn nó, nếu không
nhanh chóng tìm nơi vận công chữa thương bức cổ nguyên lực quái dị này ra
ngoài, sợ rằng sẽ bị thiệt lớn!
Đồng thời một cổ cảm giác mất mác mãnh liệt
xông thẳng lên đầu, không nghĩ rằng mình đường đường là thiếu gia dòng chính
của Tần gia, võ giả thiên tài nổi tiếng toàn Thanh Long quốc dùng toàn lực chém
giết lại còn giết không chết được một tên mà nửa năm trước còn là một phế vật
Hoàng cấp bậc một!
Điều này khiến cho Tần Phong làm sao có thể
chịu nổi!
Nhưng lại có một việc càng thêm không xong,
đó chính là Mạc Phỉ Phỉ chạy ra ngoài! Cái tiểu nha đầu chết tiệt kia nhận định
mình thấy chết mà không cứu, hơn nữa tận mắt chứng kiến mình cùng Nhị ca chém
giết hộ vệ Mạc gia... Tần Phong nghĩ đến đó, liếc mắt tràn ngập cừu hận nhìn
thoáng qua Tần Lập đứng ở giữa kia không hề động đậy. Tuy rằng không muốn thừa
nhận, nhưng là rõ ràng bản thân hắn hiện giờ đã không phải đối thủ của Tần Lập!
Thành Hoàng Sa, không thể quay về nữa!
- Đại ca, đi!
Nếu đánh không lại, như vậy thì quân tử báo
thù mười năm không muộn. Tần Lập, đến ngày gặp lại chính là lúc ngươi phải
chết!
Tần Phong quyết định thật nhanh, gọi Tần Hổ
tới, hai người nhắm một phương hướng nhanh chóng chui vào sâu trong rừng cây.
Bọn họ hoảng sợ như chó nhà có tang, ở chỗ này chỉ còn để lại thi thể đầy đất.
Rừng cây nhất thời chìm vào im lặng, thậm
chí làm cho người ta cảm giác như trận chém giết vừa rồi rất không chân thực.
Ba người A Hổ, Bộ Vân Yên và Lãnh Dao thấy
Tần Lập đứng ở đó nửa ngày không nói gì, cũng không nhúc nhích, đều cảm giác có
chút không thích hợp. Bọn họ vội vã đi tới, nhưng nhìn sắc mặt Tần Lập có chút
cổ quái.
A Hổ trầm giọng hỏi:
- Huynh đệ, ngươi thế nào rồi?
Tần Lập lắc đầu, bỗng nhiên mở miệng phun
ra một ngụm máu tươi bắt đầu có chút chuyển thành màu đen. Mặt liền lập tức như
giấy vàng, thở phào một cái chậm rãi lắc đầu nói:
- Ta cũng có chút xem thường Tần Phong, hắn
tiến bộ cũng rất nhanh! Nửa năm trước hắn chỉ có Huyền cấp bậc sáu, hiện giờ sợ
rằng đã không kém gì ta! Đích thật là một thiên tài!
Trong mắt Bộ Vân Yên cùng Lãnh Dao đều có
chút đau lòng nhìn Tần Lập, Bộ Vân Yên ôn nhu hỏi:
- Đệ có sao hay không?
Tần Lập hít sâu một hơi, lắc đầu nói:
- Không sao cả, bị chút nội thương. Chiến
kỹ của hắn rất mạnh mẽ, chẳng qua hắn cũng không tốt đến đâu. Hắc hắc!
Tần Lập nhếch miệng cười, lại động chạm đến
nội thương, hơi nhíu mày một chút. Bọn người A Hổ thấy vậy đều có chút ảm đạm,
đồng thời cảm kích Tần Lập đã đến tột đỉnh. Nếu không phải thiếu niên này bỏ
quên sinh tử cứu giúp, ngày hôm nay chết ở nơi này tất nhiên sẽ là mấy người
bọn họ!
- Được rồi, những người này đều mang đi
chôn thôi. Chết thì đã chết rồi, cũng không nên để bọn họ phơi thây hoang dã.
A Hổ khẽ thở dài một hơi, sau đó móc một lọ
đan dược từ trong lòng ra ném cho Bộ Vân Yên:
- Lấy cho huynh đệ ăn vào đi, thuốc chữa
thương của Phương gia hiệu quả cũng không tệ.
Tần Lập dùng nước súc miệng, dùng đan dược
rồi đả tọa khôi phục tại chỗ. Thương thế của hắn cũng không nghiêm trọng lắm,
chỉ là một chiêu tinh túy nhất của Kinh Lôi Kiếm Pháp, uy lực thật sự quá bá đạo.
Giống như là thật sự có một cổ lực lượng sấm sét, có thể tổn thương kinh mạch
người ta.
May mà thân thể này của Tần Lập đã được rèn
luyện tuyệt hảo, lại tu luyện Tiên Thiên Tử Khí Quyết. Đồng dạng Tiên Thiên Tử
Khí là năng lượng tinh hoa nhất đến từ thiên địa, không ngừng rèn luyện kinh
mạch Tần Lập hơn nửa năm qua. Kinh mạch Tần Lập đã sớm cứng cỏi khác hẳn với võ
giả bình thường, mới làm mất đi tác dụng vốn có của một chiêu Thiên Kiếp Lôi
Phạt trong bộ Kinh Lôi Kiếm Pháp do Tần Phong xuất ra.
Cho nên, cũng không phải là Tần Lập không
muốn giết chết bọn họ cắt đứt hậu hoạn, mà thật sự là bất lực. Thực lực hai võ
giả không kém nhau mấy, nếu một bên có lòng muốn bỏ chạy, vậy thì không thành
vấn đề.
Hơn nữa xung đột ngày hôm nay, có thể đến
cục diện cuối cùng bây giờ, Tần Lập đã không còn cầu hơn nữa. Toàn bộ quá trình
thậm chí tràn ngập một màn hài kịch, nhất là cái thị vệ Tần gia kia, nếu như
hắn còn sống, Tần Lập thật muốn cảm tạ hắn một phen thật tốt!
Nhiệt huyết cùng lỗ mãng, vĩnh viễn đều là
hai khái niệm quyết không thể nói nhập làm một! Nếu như không có thị vệ Tần gia
lỗ mãng kia rút dây động rừng, mấy người bọn họ có thể toàn thân trở ra đó là
kết quả tốt nhất!
Còn hiện giờ, Tần Lập thật sự muốn ngửa mặt
lên trời cười to mấy tiếng! Nếu như cái thị vệ Tần gia kia còn sống, Tần Lập
thật muốn cảm tạ hắn một phen!
Đợi đến khi Tần Lập vận hành Tiên Thiên Tử
Khí một đại chu thiên, mở mắt ra thì sắc trời đã tối xuống. Bên A Hổ đã sớm
chôn xong các thi thể này, ngay cách chỗ hắn không xa đã nhóm một đống lửa
trại. Ánh lửa chiếu rọi lên gương mặt ba người lúc sáng lúc tối, trên mặt cả ba
cũng đều tràn ngập bi thương. Đồng bọn cùng chung nhiều năm, cứ thế vĩnh viễn
rời bỏ bọn họ. Tuy nói chức nghiệp kẻ mạo hiểm này thì tử vong là một chuyện
bình thường, nhưng trong lòng khó tránh khỏi vẫn sẽ đau xót, sẽ khó chịu.
Thấy Tần Lập tỉnh lại, mấy người liền
chuyển ánh mắt thân thiết nhìn về phía hắn. Tần Lập mỉm cười khoát khoát tay:
- Đã không có gì đáng ngại nữa.
Nói xong đi tới, ngồi trên một khúc cây,
cảm thụ được hơi ấm từ lửa trại, Tần Lập nói:
- Nếu không vì đệ, các người cũng sẽ không
bị người Tần gia phục kích, mối thù Lý Kiếm cùng Hà tam ca cứ đặt ở trên người
ta. Yên tâm, ta tuyệt sẽ không bỏ qua hai người Tần Phong cùng Tần Hổ!
A Hổ trầm giọng nói:
- Huynh đệ, chuyện này không quan hệ với
ngươi. Kỳ thật dù không có sự kiện trước đó, ngày hôm nay bọn họ cũng sẽ không
bỏ qua cho chúng ta. Ngươi biết xung đột ngày hôm nay là bắt đầu như thế nào
không?
Tần Lập nao nao, nhìn A Hổ có chút nghi
hoặc.
A Hổ nói tiếp:
- Lãnh Dao muội tử, ngươi lấy vật kia ra
cho Tần huynh đệ xem!
CHƯƠNG 68:
ĐAN DƯỢC
Lãnh Dao không chút do dự, cẩn thận từng
chút lấy từ trong túi vải ra một gốc cỏ nhỏ chỉ cao nửa thước, nhìn sơ qua rất
giống như một gốc cây non. Làm cho người ta than thở kỳ quái, mọi người đánh
nhau cũng đánh tới mấy canh giờ, gốc cỏ nhỏ này đặt ở trong túi hành trang Bộ
Vân Yên lại không có một chút dấu hiệu héo rũ. Phiến lá kia dưới ánh lửa chiếu
rọi, lại còn chớp động vầng sáng xanh biếc!
- Đây... đây là dược liệu?
Kiếp trước kiếp này, có thể nói Tần Lập đều tinh thông võ đạo. Nhưng phương
diện đan dược, có thể nói là chỉ có lý luận, thực tiễn hoàn toàn không có đạo
sĩ rất có tay nghề luyện đan, năm đó cũng tỉ mỉ truyền thụ cho Tần Lập. Chẳng
qua Tần Lập không có một chút hứng thú với thứ này, đến cuối cùng lão đạo sĩ
cũng chỉ có thể buông tha.
Bởi vì theo Tần Lập thấy, luyện chế đan
dược cũng không phải đơn giản như tưởng tượng. Mấy thứ cơ bản nhất như là khống
chế nhiệt độ lửa trong lò, hơi chút vô ý thì cả một cái lò đan dược sẽ phế bỏ.
Nên biết rằng, thứ dùng để luyện chế cũng không phải là cỏ dại bình thường, mà
là dược liệu có giá trị cực cao. Rất nhiều thứ có thể coi là vô giá, chúng nó
còn có một tên gọi thống nhất - thiên tài địa bảo!
Càng đừng nói có rất nhiều loại phương pháp
phối chế đan dược cực kỳ phức tạp, hơn nữa trình tự trước sau chỉ kém một
đường, cũng sẽ dẫn tới mất trắng. Cho nên Tần Lập đối với đại sư luyện đan này
luôn luôn mang một loại tâm lý sùng kính cực cao, bội phục muốn chết.
- Đương nhiên là dược liệu!
Bộ Vân Yên cười lạnh, nghiến răng nghiến
lợi nói:
- Đệ thấy thực lực huynh đệ Tần gia kia đều
là tự thân nỗ lực tu luyện ra được? Một thời gian trước Tần gia thu mua lượng
lớn dược liệu cực phẩm, những năm gần đây Tần gia tiêu hao tâm huyết trên người
hai huynh đệ này không phải chỉ là rất lớn. Chẳng qua hiện tại cơ bản đều bị
hủy trong tay của đệ rồi, thật sự là hả giận!
A Hổ tiếp lời nói:
- Tần huynh đệ, ngươi đừng coi nhẹ gốc thảo
dược này, ngươi có biết giá trị của nó không? Khà, cây cỏ nhỏ này giá trị một
ngàn lượng vàng!
- A?
Dù là Tần Lập không có khái niệm quá lớn
với tiền tài, cũng bị con số này dọa hoảng sợ. Một lượng vàng bằng trăm lượng
bạc, một ngàn lượng... Chẳng phải là giá trị mười vạn lượng bạc? Chẳng phải là
đáng giá gấp mười lần con Lục Nhung Miêu non kia?
A Hổ cười thảm một tiếng:
- Không nghĩ tới phải không, thứ này gọi là
Nhất Diệp Bách Niên Thảo, mỗi lần mọc ra một phiến lá cây cần thời gian tới một
trăm năm! Kỳ thật thời gian một trăm năm, rất là bình thường, nhưng ngươi xem
cái này có bao nhiêu phiến lá?
Tần Lập nhìn lướt sơ qua, liền nhìn ra gốc
"Nhất Diệp Bách Niên Thảo" này không dưới mười phiến lá! Vậy chẳng
phải nói, một gốc cỏ nhỏ cao không tới nửa thước kia, lại đã trải qua hơn ngàn
năm?
Nhìn trên mặt Tần Lập lộ ra một tia kinh
ngạc, A Hổ cười khổ mà
- Thấy rồi chứ, đây là một gốc linh thảo
ngàn năm. Ngươi xem lá cây này, dù là mười ngày không hút nước, không dính đất
cũng sẽ vẫn bảo trì nguyên dạng. Chỉ cần trồng nó xuống đất, sẽ lập tức khôi
phục sức sống. Có người nói thứ này hấp thu thiên địa tinh hoa trưởng thành,
năm tháng càng lâu, thiên địa tinh hoa ẩn chứa bên trong cũng càng nhiều. Một
gốc này phối hợp một ít dược liệu khác, nếu do đại sư luyện đan kinh nghiệm
phong phú tới luyện chế, chí ít có thể xuất ra hơn trăm viên đan dược. Huynh đệ
ngươi có biết, một viên đan dược kia có thể tăng bao nhiêu năm công lực hay
không?
Tần Lập trợn mắt há mồm lắc đầu, nhưng bỗng
nhiên phát ngốc ra, rơi vào trong trầm tư.
Hắn chỉ biết là lão đạo sĩ năm đó cằn nhằn
mỗi ngày luyện đan, nói chỉ cần thành công có thể luyện chế ra đan dược trúc
cơ, từ đó bước vào tiên môn tu luyện Thiên đạo. Đáng tiếc chính là mãi cho đến
khi Tần Lập xuyên qua cũng chưa từng thấy lão đạo sĩ thành công, ngược lại đan
dược chữa thương bình thường lão đạo sĩ lại nắm chắc. Không ngờ tới trên đời
này còn có loại dược vật tăng cường công lực.
Đây cũng không phải là Tần Lập kiến thức
hạn hẹp, thật sự là chủ nhân cũ của thân thể này từ nhỏ trải qua cuộc sống quá
khổ. Ngay cả một cái y sư kha khá chút ít cũng không mời nổi, càng đừng nói đan
dược vô giá nữa, ngay cả nghe cũng chưa từng nghe nói đến. Còn Tần Lập khi đó
lại trầm mặc ít lời, suốt ngày hầu như không hề có giao lưu gì với mẫu thân,
căn bản không thể nào biết được những thứ này.
Nói tới đó Tần Lập lại có vài phần cảm
khái, tin rằng nếu như mình có thể xuyên qua sớm hơn mười năm, sợ rằng đã học
được một thân bản lãnh tuyệt hảo rồi. Nguyên nhân rất đơn giản, lão nương mình
chính là một siêu cấp cao thủ, làm sao còn cần đi ra ngoài học tập. Gia tộc lão
cha tiện nghi của mình có quy định không được truyền cho người ngoài, nhưng mà
mình là người ngoài sao?
Nhưng mà nói đi cũng phải nói lại, nếu
không có Tần Lập khổ luyện Yếu Quyết Cơ Sở từ thuở nhỏ, chỉ sợ cũng không có
khả năng rèn luyện cơ sở thân thể này tốt như vậy. Một chuyện bù một chuyện,
coi như số trời đã định!
Từ nhỏ Tần Lập cũng không bị thương tổn có
tính thực chất nào, áp lực lên hắn phần nhiều là trên phương diện tinh thần.
Chẳng hạn như là ánh mắt ghẻ lạnh của những người khác, các loại trào phúng...
Bởi vì hiện giờ thỉnh thoảng Tần Lập dò xét
lại các ký ức quá khứ trong đầu, phần lớn đều là bị các đệ tử hạ nhân Tần gia
xa lánh, cười nhạo, châm chọc... Chân chính là đệ tử hạch tâm Tần gia, vốn Tần
Lập căn bản không gặp được mấy lần, cũng đều không nhìn tới hắn!
Danh hiệu Đại Sư Cơ Sở, là do những đứa trẻ
con nhà hạ nhân Tần gia hô ra sớm nhất. Bởi vì coi như là con cháu hạ nhân Tần
gia, cũng coi như là con cháu người ta, con cháu ở trong hào môn, ở trong hào
môn bọn họ là nô bộc, nhưng bước ra ngoài cửa lại không biết bao nhiêu người
hâm mộ đố kỵ bọn họ. Cho nên những con cháu hạ nhân này, chẳng những không coi
thân phận nô bộc của mình là sỉ nhục, ngược lại còn cho đó là quang vinh. Có
thể cười nhạo đứa con hoang Tần Lập lẽ ra thân phận phải cao hơn bọn họ vô số
lần, tự nhiên là tận sức tận lực.
Nếu không phải ngày đó chẳng biết Tần Hổ
phát điên cái gì, chạy tới cười nhạo Tần Lập một trận, đả kích niềm tin tinh
thần Tần Lập đến mức hoàn toàn tan vỡ, tự nhiên sẽ không xuất hiện chuyện Tần
Lập xuyên qua.
Cho nên, quay đầu ngẫm lại, bản thân mình
cùng hai huynh đệ Tần Hổ Tần Phong thật đúng là rất có duyên.
- Tần huynh đệ, ngươi làm sao vậy? Đang suy
nghĩ cái gì?
Tần Lập bỗng nhiên nghe thấy A Hổ gọi mình,
chợt hồi thần lại, cười áy náy:
- Xin lỗi, có chút thất thần, chỉ là cảm
giác huynh nói thật sự quá kinh người.
Lãnh Dao không nhịn được cười ra tiếng, có
lẽ nghĩ Tần Lập thật là hài hước. Võ giả trên Thiên Nguyên đại lục, người nào
lại không biết uy lực của đan dược? Nhưng tiểu tử này cứ khăng khăng giả hồ đồ,
tuy nhiên bỗng nghĩ đến thân thế Tần Lập, Lãnh Dao thu hồi thần sắc lại, trong
lòng ít nhiều có chút hổ thẹn. Đã quên mất thiếu niên trước mắt này từ nhỏ đã
chịu rất nhiều cái khổ, sợ rằng y sư bình thường cũng không mời nổi, làm sao
hiểu được đan dược chứ.
A Hổ cười hàm hậu, sau đó nói:
- Đan dược Nhất Diệp Bách Niên Thảo luyện
chế ra, một viên có thể tăng mười năm công lực! Một viên, vậy là ngang với mười
năm khổ tu!
- Lợi hại như vậy!
Tần Lập kinh ngạc than thở một tiếng, sau
đó nói:
- Vậy nếu như ăn hết trăm viên đan dược
này, chẳng phải lập tức nhảy lên thành lão yêu ngàn năm công lực rồi sao?
Dù là tâm tình mọi người đều không tốt lắm,
cũng bị Tần Lập nói một câu vừa ngốc vừa ngây thơ này làm cho dở khóc dở cười,
Bộ Vân Yên gắt lên:
- Đệ đệ tốt của ta, đệ cho rằng đan dược
này là đường đậu sao? Muốn ăn bao nhiêu thì ăn? Trước không nói một đan dược có
giá hai vạn lượng bạc thì đã không phải ai cũng có thể chịu được, chỉ nói dược
tính kia, đệ cho rằng đan điền của mình có dung lượng vô hạn sao? Không trải
qua khổ tu không ngừng mở rộng dung lượng đan điền, không cần nhiều, chỉ cần ba
viên đan dược, ba mươi năm công lực là có thể làm cho đan điền ngươi tan vỡ.
Nếu ăn bốn năm viên, sợ rằng đan điền sẽ trực tiếp nổ tung... Dùng một viên đan
dược, chí ít cần thời gian bế quan một tháng dùng để tiêu hóa dược hiệu, còn
một trăm viên nữa, đệ thật là tưởng bở!
Tần Lập gãi gãi đầu, cũng có chút xấu hổ
với chuyện mình không hiểu biết. Chẳng qua chút xấu hổ đó đối với người đường
đường là Tần bang chủ mà nói, cũng không là cái gì cả, cười nói tránh sang
chuyện khác:
- Lúc còn nhỏ đệ quá nghèo, đối với đan
dược thật là dốt đặc cán mai. Cái này, các người nói cho đệ một chút được
không.
Bộ Vân Yên trắng mắt liếc Tần Lập, lần đầu
tiên phát hiện da mặt Tần Lập thật là có chiều dày, nói:
- Nói đến cái này, Lãnh Dao mới là chuyên
gia, để nàng giải thích cho đệ đi. Lãnh Dao tỷ tỷ của đệ lại là một đại sư
luyện đan nha! Bằng không đệ cho rằng thực lực của nàng chỉ có thể tu luyện đến
Huyền cấp? Tần đệ đệ, trên người Lãnh Dao tỷ tỷ có rất là nhiều bí mật đó!
- Lắm miệng!
Lãnh Dao trợn mắt liếc Bộ Vân Yên, nhưng
cũng không phải tức giận thật, chỉ là nhàn nhạt nói:
- Đều là chuyện quá khứ rồi, nói tới làm
cái gì, phương diện đan dược ta cũng có chút ít tâm đắc. Trên Thiên Nguyên đại
lục có rất nhiều loại đan dược, cũng có rất nhiều gia tộc cùng môn phái lấy đan
dược là nghề chính. Thông thường nhất là các loại chữa thương đan, giải độc đan
phổ biến quần chúng; Dịch dung đan bôi trên da mặt, có thể thay đổi dung mạo; còn
có dưỡng nhan đan nhắm vào nữ nhân... Những thứ này, đều chỉ là đan dược sơ
cấp.
Giọng Lãnh Dao lành lạnh trong trẻo, như
tiếng chim hoàng oanh. Lửa trại lúc sáng lúc tối chớp động ánh sáng trên gương
mặt lãnh diễm của nàng, khiến cho nàng tràn ngập một loại dụ hoặc thần bí.
- Đan dược tốt hơn thì là một ít đan dược
đại bổ, chẳng hạn như là Phục nguyên đan, có thể khôi phục nguyên lực trong cơ
thể trong thời gian ngắn, là thứ võ giả cao cấp không thể thiếu. Mà có thể xưng
là đan dược thượng phẩm, thì chính là nói các loại đan dược có thể tăng trưởng
công lực này, được gọi là Nguyên Lực Đan. Kỳ thật hiệu quả của Nguyên Lực Đan
cũng chia theo loại người: như là các võ giả thiên tư bình thường, trong mười
năm cũng chỉ có khả năng tu luyện đến cảnh giới Hoàng cấp bậc bảy bậc tám, cho
nên người như vậy dùng Nguyên Lực Đan tăng thêm mười năm công lực, cũng chỉ có
thể để hắn từ Hoàng cấp bậc một đến Hoàng cấp bậc bảy bậc tám; Còn một võ giả
thiên tư trác tuyệt, trong mười năm có thể tu luyện đến Huyền cấp bậc bốn bậc
năm, như vậy hắn dùng Nguyên Lực Đan, nếu hấp thu tốt thì ít nhất có thể vọt
tới Huyền cấp bậc hai ba! Cuối cùng, tác dụng của Nguyên Lực Đan nói chung cũng
chỉ có thể đến Huyền cấp cao giai, ít ra thì ta không nghe nói qua một cao thủ
nào ăn Nguyên Lực Đan mà có thể lên Địa cấp.
Lúc này Tần Lập hiểu được khái quát các
loại đan dược ở Thiên Nguyên đại lục, dù không lợi hại như hắn nghĩ, nhưng cũng
không kém mấy. Thử nghĩ các hào môn siêu cấp vì sao thực lực cường đại như vậy?
Giống như Nguyên Lực Đan này, tuy nói giá bán ra bên ngoài rất quý giá, nhưng
mà phí tổn lại chỉ chiếm một phần mười một thôi. Đối với người bình thường mà
nói là một cái giá trên trời, còn đối với các siêu cấp gia tộc lại không tính
là cái gì cả. Xây dựng một chi quân đội võ giả Thiên cấp cũng không phải là
chuyện gì khó.
Đây là một thế giới lấy thực lực làm đầu!
Bỗng nhiên Tần Lập lại có một lý giải càng thêm sâu với những lời này.
Đề cập đến đan dược, dường như Lãnh Dao rất
có hứng thú, lại nói tiếp:
- Kỳ thật, ngoại trừ những thứ này ra còn
có một chút đan dược được xưng là tuyệt phẩm! Đây mới là mục tiêu chân chính mà
những người luyện đan hướng tới, có thể có được một đan phương, thì đời này
không hối tiếc nữa!
- Tuyệt phẩm?
Tần Lập có chút nghi hoặc.
Bộ Vân Yên nói:
- Trong truyền thuyết, loại đan dược Thiên
Huyền đan phụ trợ chiến kỹ Cửu Thiên Thập Địa Duy Ngã Độc Tôn, chính là tuyệt
phẩm!
Lãnh Dao gật đầu:
- Đúng vậy! Cho nên ta rất chờ mong, cuộc
đời này có thể nhìn thấy đan phương kia, xem có phải thần kỳ như người ta nói hay
không!