Vì trái tim nhà vua - Chương 08

CHƯƠNG 8

Năm tuần sau...

Amélie bước xuống chiếc xe ngựa thuê đã chở cô từ đường Chaussée d’Antin đến khu Marais. Cô rùng mình vì lạnh bất chấp ánh nắng giữa trưa sáng rực cả Paris. Năm nay, sau một mùa đông rét như vùng cực đánh dấu bằng trận bão đáng nhớ, tháng Ba đặc biệt lạnh lẽo. Cô kéo cao cổ chiếc áo măng tô mới bằng lông cừu merinos màu xanh phớt hồng, lót bằng lụa màu mơ mà cha cô mới tặng. Chiếc áo còn đẹp hơn cả chiếc áo cũ mà cô đã hy sinh trong ngự viên cung Versailles.

Cô đi vào đường Perle và bước dọc theo vỉa hè, mắt thỉnh thoảng lơ đãng nhìn những tủ kính bày hàng.

Cô dừng bước ở số 20.

Từ trong túi cô móc ra tờ giấy trên đó thầy Millot, nhà phả hệ học, đã ghi địa chỉ...

Ombeline du Ponçay

Chuyên buôn bán dược thảo, đường Perle (giữa đường Quatre-Fils và quãng trường Hoàng Gia)

Ở đó rõ ràng có một cửa hàng dược thảo.

Amélie đẩy cửa bước vào. Cô bị choáng vì sự tinh tế và vẻ đẹp của nơi ấy.

Từ sàn đến trần, vách tường của cửa tiệm được phủ vải xanh phớt hồng xen kẽ với những tấm gỗ sồi sáng màu có ánh vàng. Trong những hốc lõm đục trong bề dày của vách tường, trên hàng chục chiếc kệ, xếp hàng những chai lọ bằng thủy tinh đựng đầy hoa khô có màu sắc cũ kỹ, những rễ, lá cây, chùm trái, những loại hạt, gia vị và hàng đống những thành phần mà Amélie không thể nói được tên.

Sự thừa mứa những loại cây, những mùi thơm pha trộn đó, toát ra một hương thơm không thể diễn tả, một cái gì đó thật êm ái ngọt ngào mà cũng gây choáng óc.

Kế bên tủ kính, trên một quầy hàng lớn làm bằng gỗ như những tấm ốp tường, ngự trị một cái cân có hai đĩa bằng đồng trên đó nảy lên những tia nắng mặt trời.

Một phụ nữ trẻ tóc nâu với cặp mắt màu hạt dẻ xuất hiện ở cửa xuống nhà sau.

Cô nở nụ cười chào khách hàng của mình.

- Thưa cô, cô muốn mua gì? - cô ta hỏi.

Trước khi trả lời, Amélie quan sát cô ta một lúc... Cô gái tóc nâu xinh đẹp đó, cao lớn mảnh dẻ, mặc toàn màu xanh da trời rất dịu mắt, có phải là hậu duệ của Marion không?

- Tôi muốn mua những cánh hoa hồng, - cuối cùng cô nói - cây bạch chỉ hay... cây hương phong, tôi không biết nữa... Để pha nước sắc cho cha tôi, thứ nước sắc uống ban đêm ấy mà, - cô ứng khẩu. - Nhưng trước hết, tôi muốn biết chị có phải là Ombeline du Ponçay không đã, hay là một trong những người làm cho chị ta.

- Thường thường thì tôi làm việc một mình. Buôn bán lúc này không khá nên chẳng cần đến một cô bán hàng đâu. Một anh còm mi[9] thỉnh thoảng đến giúp tôi khi có người giao cây thuốc. Anh ta sẽ vác bao lên chất trên tầng áp mái, nơi thích hợp để cất giữ các loại cây lá, tránh ẩm ướt. Tên tôi thì có gì quan trọng trong việc chọn lựa loại cây cho những thứ nước hãm của cô?

[9] Người giúp việc sổ sách hoặc việc vặt trong cửa tiệm - ND.

- Chẳng có gì! - Amélie đáp, có vẻ thích thú - Thực ra, nguyên do tôi đến đây chẳng có gì liên quan tới cây vòi voi hoặc cây kinh giới ô cả. Tôi đến đây vì một chuyện liên quan tới chị. Nói đúng hơn là dòng họ chị.

Ngạc nhiên, Ombeline nhíu mày.

- Chắc cô lầm người rồi, tôi đâu còn dòng họ gì. Chuyện cô nói đó là chuyện gì vậy?

- Tôi muốn nói về dòng dõi của chị, về tổ tiên của chị. Và đặc biệt về một người, một bà Marion Dutilleul nào đó, sống vào thế kỷ của vua Louis XIV, - Amélie giải thích.

- Tôi không biết đến sự hiện hữu của bà ấy. Mẹ tôi chưa bao giờ kể tôi biết về bà. Ở đâu mà cô biết giữa bà Marion đó với tôi có quan hệ máu mủ?

- Một nhà phả hệ học đã cho tôi biết. Chị có chút thời gian dành cho tôi để tôi kể chị nghe toàn bộ câu chuyện không?

- Tất nhiên là có, cô đang kích thích sự tò mò của tôi đấy. Chúng ta sẽ lên căn hộ của tôi. Ở đó không ai làm phiền chúng ta.

Ombeline móc cái chìa khóa từ trong túi tạp dề ra rồi khóa cửa tiệm lại.

- Đi với tôi nào! - sau đó cô nói, trong lúc lôi Amélie vào nhà trong. Hai người leo lên cái cầu thang xoắn ốc. Nó dẫn lên một căn phòng thật sáng sủa ở lầu một, được dùng vừa làm bếp, vừa làm phòng ăn và phòng khách. Một mùi thơm hấp dẫn vị giác, đầy gia vị và ngọt ngào, thoang thoảng trong không khí. Căn phòng khá lớn và có trần cao. Màu trắng của tường phòng có vẻ như thu hút ánh sáng bên ngoài làm tôn lên những họa tiết hoa và màu sắc rực rỡ của vải vóc. Đồ nội thất thì đơn giản, nhưng được tuyển chọn với một khiếu thẩm mỹ mà Amélie cho là tuyệt diệu. Cô mau chóng bị hớp hồn.

Ombeline đặt một cái khay, trên đó có hai cái tách nghi ngút khói và một đĩa bánh quy, xuống cái bàn một chân kế bên trường kỷ.

- Tôi pha trà hương và có mấy cái bánh xốp bơ, - cô nói. - Cô ngồi đi rồi chúng ta nói chuyện về cái bà Marion ấy, một bà tổ của tôi mà có vẻ như cô biết rõ.

Amélie kể lại câu chuyện về những gì cô phát hiện được từ một tháng nay, đã dẫn cô tới tận Ombeline.

- ... Đó là hoàn cảnh tôi đã tìm thấy cuốn nhật ký riêng tư của bà cố tổ bốn đời của chị và trái tim được ướp của Louis XIV, - cô kết luận. - Sau đó nhờ những thông tin lượm lặt theo những trang viết trong nhật ký của Marion, và với sự giúp sức của một nhà phả hệ học, cha tôi và tôi đã có thể vẽ lại cái cây phả hệ của chị, từ Marion đến chị.

Amélie mở một tờ giấy mà cô trao cho Ombeline.

- Tôi đưa tới cho chị nè. Chị thấy không, tên của chị nằm ở đây, dưới cùng. Chị sinh năm 1800. Ngay phía trên là mẹ chị, Faustine, sinh năm 1771. Cao hơn một chút là tên của mẹ bà, Adélaïde, bà ngoại của chị, chào đời năm 1742. Bà là nữ công tước xứ Champguyon, và bà đã có may mắn được biết Marion, người sống tới chín mươi hai tuổi.

Ombeline xem thật kỹ cái cây phả hệ, rồi quay về phía Amélie.

- Marion Dutilleul... bà cố tổ bốn đời của tôi... Như vậy, Marion chính là bà ngoại của bà ngoại Adélaïde của tôi, - cô nói sau vài giây, ánh mắt đắm chìm vào những đường lượn hoa hòe hoa sói trên lớp vải bọc ghế bành.

- Đúng vậy! - Amélie khẳng định trong lúc đưa tách trà lên môi.

- Cô nói bà đã chế tác nước hoa cho bà vợ của vua Louis XIV... Thật khó tin, vì chính tôi cũng có năng khiếu đó. Tôi được người ta gọi là một “cái mũi”.

- Và một nữ đầu bếp xuất sắc! - Amélie thêm vào cho đầy đủ. - Tách trà này là một kỳ quan. Tôi chưa bao giờ được nếm thử thứ này. Ở nhà, chúng tôi chỉ uống cà phê hoặc sô-cô-la. Người ta cũng pha nó giống như bất cứ loại nước hãm nào khác chăng?

Ombeline phá lên cười.

- Vâng, chỉ cần cho cánh trà cần hãm vào nước đang reo. Hôm nay, tôi cho thêm sữa, đường và những hương liệu.

- Có những loại nào vậy? Tôi chỉ nhận ra hương quế.

- Bí quyết nằm ở sự tuyển chọn và liều lượng các loại gia vị. Tôi sẽ chỉ cho cô nếu cô thích. Ở đây chúng ta có hương quế, đúng như cô nói, hương gừng, đậu khấu, vài hạt hồi xanh, một nụ đinh hương, hương va ni, đường và chút xíu xi rô hạnh nhân.

- Ngon lắm!

- Cảm ơn cô! Chỉ có điều là cửa tiệm của tôi không phải quán trà! Công việc chủ yếu của tôi là chế tạo nước hoa. Tôi pha chế đủ loại cho khách hàng. Một số khách thuộc tầng lớp quý phái đẳng cấp cao và rất giàu có, tuy nhiên, tôi không có vinh hạnh như bà Marion, là được phục vụ một bà hoàng hậu!

- Ăn thua bản thân chị có muốn làm việc cho một vị vua hay không thôi, - Amélie đáp.

- Ý cô là sao?

- Trong nhật ký của mình, Marion nhắc đến một món quà mà vua Louis XIV đã tặng bà vào năm 1707, năm bà de Montespan lìa đời. Một cuốn sách rất cổ, được tìm thấy năm 1679, trong phòng hành nghề của một mụ phù thủy bị kết án lên giàn thiêu. Một cuốn sách về phương pháp ướp xác. Một mặt, bà Marion cho biết đã nghiên cứu tác phẩm và tìm ra những bí quyết của người ướp xác. Mặt khác, bà khẳng định mong muốn truyền lại kết quả công việc của mình, mọi công thức, cho những hậu duệ của mình. Và chị là một hậu duệ của bà, Ombeline ạ! Tôi tìm đến chị để xem liệu tình cờ cuốn sách và những công thức pha chế bí mật của nó có nằm trong tay chị không. Đặc biệt là công thức của sản phẩm dùng trong nghệ thuật ướp xác.

- Tôi chưa bao giờ nhìn thấy một cuốn sách như vậy. Tôi còn chưa bao giờ nghe nói đến nó nữa kìa! Và... tôi không hiểu. Bằng cách nào điều đó sẽ khiến tôi “làm việc cho một vị vua”?

Amélie đánh giá rằng còn quá sớm để tiết lộ với Ombeline những gì cô mong đợi ở cô ấy. Cô chọn cách lái câu chuyện sang hướng khác.

- Cây phả hệ cho thấy chị không còn cha mẹ, tôi rất tiếc vì điều đó. Hai vị không để lại gì cho chị thừa hưởng sao?

- Có chứ! Nếu không, làm sao tôi có được một chút ít như vầy? Cha tôi, hầu tước xứ Varentin, đã qua đời cách đây hai năm. Mẹ tôi theo chân ông xuống mồ chưa đầy sáu tháng sau. Những gì hai cụ để lại đủ cho tôi tổ chức cuộc sống. Chúng cho phép tôi mua căn nhà nhỏ này và hành nghề chế tạo nước hoa. Có nhiêu đó thôi. Công việc là nguồn sống duy nhất của tôi.

Ombeline uống một ngụm trà rồi nói tiếp:

- Chắc cô nghĩ rằng gia đình tôi giàu có, đúng không? Trước Cách Mạng thì có đấy, tôi đồng ý. Nhưng những biến cố đã xóa sạch cái di sản đẹp đẽ của nhà tôi. Mẹ tôi vừa tròn mười tám năm 1789, ngay khi bắt đầu cuộc Cách Mạng. Cha mẹ của bà, bà ngoại Adélaïde của tôi và Amaury chồng bà, đã chọn cách chạy khỏi nước Pháp. Cô nghĩ xem! Công tước và phu nhân xứ Champguyon! Tước vị và tên của các cụ cũng đủ để đưa các cụ đến thẳng máy chém. Những người cách mạng rất tàn nhẫn. Khi chạy trốn, các cụ đã cứu mạng mình và mạng sống của con gái mình nữa. Chỉ có điều là, ngay cả ở Áo, quê hương của hoàng hậu Marie-Antoinette, cuộc sống rất khó khăn với những người di tản. Bà Adélaïde đã trải qua cuộc lưu đày một cách khốn khổ đến nỗi bà đã chết đột ngột chỉ hai tháng sau khi đến Vienne. Ông ngoại tôi không còn chút thu nhập nào từ điền thổ của mình. Tuy nhiên, vẫn cứ phải sống thôi. Do đó, dài theo năm tháng, ông phải bán đi mọi thứ trang sức trong của cải gia đình, và vài thứ quý giá đem theo trong rương. Mẹ Faustine đã gặp cha tôi ở Vienne, vào đầu năm 1799. Hai người lấy nhau cùng năm đó. Ngài công tước, ông ngoại tôi, mất năm 1800. Tôi mới có ba tháng tuổi. Khi gia đình tôi trở về được Pháp, mùa xuân năm 1814, gần như chẳng còn gì từ cái gia tài đồ sộ của dòng họ Champguyon. Cha mẹ tôi có tước vị hầu tước, thế mà họ phải sống thật đơn sơ. Đó là lý do vì sao gia tài của tôi nhỏ bé như vậy. Nhưng... chúng ta hãy trở lại với cuốn sách mà cô đang kiếm. Nếu tôi có nó trong tay, cô chờ đợi ở tôi điều gì?

- Cha tôi, một người bảo hoàng, - Amélie đáp - có dự định hoàn trả trái tim của vua Louis XIV cho nhà vua của chúng ta. Nhưng di vật ấy đang trong tình trạng rất tệ. Tôi đã kể chị nghe chúng tôi tìm thấy nó ở nhà một họa sĩ như thế nào rồi đó! Nó phải được ướp thơm một lần nữa. Nếu chị có được tác phẩm ấy, chúng tôi mong được tham khảo nó với hy vọng tìm thấy trong đó công thức, một phương pháp hay, tốt hơn nữa là cách chế tạo mà bà Marion để lại.

- Rất tiếc, tôi không thể giúp cô, - Ombeline cáo lỗi - Muốn chắc ăn, tôi sẽ xem lại trong những cái rương để trong nhà xe cuối sân. Còn một cái mà tôi vẫn chưa mở ra. Nhưng đừng có nuôi hy vọng thái quá, tôi không tin sẽ tìm được cái mà cô quan tâm. Sau cái chết của mẹ tôi, một danh sách rất cụ thể những của cải của bà đã được chưởng khế lập rồi. Tôi đã đọc nó. Trong đó không nói gì đến cuốn sách cả.

Ánh mắt của Amélie sáng lên. Vẫn còn một cơ hội! Mặc dù nó quá mong manh, nó vẫn còn đó! Ngược lại cô gái trẻ thấy vẻ buồn bã hiện lên trên nét mặt của Ombeline. Không còn nghi ngờ gì nữa, việc gợi lên cái chết của cha mẹ và ông bà của cô làm sống lại những vết thương ngày xưa và những phiền muộn khó mà an ủi được. Cô thở dài trước khi đáp:

- Chúng tôi có thể có một cách khác để tìm thông tin về cuốn sách hay vài tài liệu khác mà bà Marion để lại. Hồi nãy chị có nói với tôi là không còn gia đình, phải không? Thế thì, hãy nhìn kỹ cái cây phả hệ của mình đi. Ông Aristide Millet đã tìm ra cho chị một người bà con gần kìa!

- Quả vậy thật!- Ombeline reo lên - Cyprien, một người anh con dì của mẹ tôi... Tôi không ngờ được!

- Khác với chị, tìm ra ông ta không phải là dễ! Nhà phả hệ học cho rằng đã tìm thấy ông ta trong một khu ổ chuột ở vùng ngoại ô Saint-Denis. Cha tôi sẽ đến thăm ông ta trong nay mai.

- Cô cho tôi biết tin nhé?

- Chắc rồi. Ngay khi biết gì hơn, tôi sẽ đến gặp chị ngay.

- Nhờ có cô, Đấng quan phòng đã gởi cho tôi một người bà con. Tôi muốn gặp người ấy quá!

- Chúng ta hãy chờ xem người ấy có đúng là ở địa chỉ mà ông Millet cung cấp không đã. Tôi hứa sẽ cho chị biết tin sớm nhất có thể!

Amélie đứng dậy. Đã đến lúc phải về. Cô đi theo cô gái làm nước hoa xuống cầu thang, vào cửa hàng.

Trước khi ra ngoài, cô nhìn thẳng vào mắt Ombeline.

- Nếu tình cờ, chúng tôi tìm thấy hoặc cuốn sách, hoặc cái công thức hay cả hai trong những cái rương của chị hay ở nhà người bà con của chị, - cô nói với giọng rụt rè - chị có vui lòng làm công việc ướp thơm trái tim nhà vua không, như bà Marion đã từng làm?