Duy Ngã Độc Tôn - Chương 331 - 332
CHƯƠNG 331:
BẾN CẢNG
Một mảnh tĩnh mịch bên trong tửu lâu, rất
nhiều người không kìm lòng được mở to mắt, con ngươi co rút kịch liệt nhìn
người thanh niên không biết sống chết này, bị đại đương gia của Hải Triều bang
làm sao tát hắn thành bánh thịt như thế nào.
Trần Hải Triều cũng không kìm nổi ngẩn tại
chỗ một lúc lâu mới phản ứng lại. Tuy rằng nhìn từ trên diện mạo, lão chẳng qua
chỉ là người trung niên nho nhã, nhưng trên thực tế cũng là một lão già sống
mấy trăm năm không hơn không kém, bị lời trẻ con của người thanh niên này nhục
mạ như thế.
Thậm chí lúc này lão có chút không biết
phải xử lý thế nào.
Ngược lại, một lão già có khuôn mặt gầy bên
cạnh Trần Hải Triều, trên người đột nhiên bộc phát ra một luồng khí tức lăng
lệ, trong đôi mắt lạnh lùng tập trung vào Tần Lập, quát:
- Tiểu súc sinh! Ngươi muốn chết!
Nói xong, thân thể bỗng nhiên hóa tình một
mảnh tàn ảnh, tốc độ nhanh đến mắt thường không thể thấy xông về phía Tần Lập,
nâng tay lên, hung hăng tát vào mặt Tần Lập!
Hải Triều bang mất đi thể diện như thế nào
thì sẽ tìm lại như vậy!
Không phải chỉ là đánh mặt thôi sao? Ai lại
không biết?
Bốp!
Những người vây xem cũng chỉ có thể nghe
thấy một tiếng vang trong trẻo đến cực điểm, căn bản là không thấy rõ chuyện gì
đã thấy lão già xông về phía Tần Lập giống như con quay trên băng bị quất một
roi mạnh mẽ, quay tại chỗ mười mấy vòng!
Sau đó "phịch" một tiếng, mềm
nhũn té trên mặt đất, thân hình không ngừng co giật, cũng chưa chết mà bị một
tát phản kích của Tần Lập khiến cho hôn mê!
Ầm!
Thực khách trong tửu lâu, cổ họng nhanh
chóng lên xuống, điên cuồng nuốt nước miếng, không kìm lòng được phát ra một
tiếng kêu kinh hãi.
Hai người bên cạnh Trần Hải Triều nhanh
chóng tóm lại lão già này, khẩn trương quan sát, hỏi thăm.
- Lão Ngũ! Đệ không sao chứ?
- Ngũ ca! Huynh thế nào?
Trong đôi mắt Trần Hải Triều bắn ra ánh sao
làm cho người ta sợ hãi, tập trung vào Tần Lập, tất cả mọi người trong tửu lâu
đột nhiên đều kìm không nổi cả người run lên, dường như có một luồng khí tức vô
hình cực kì lạnh giá trong nháy mắt bao phủ toàn bộ tửu lâu!
Mà luồng khí tức này cũng không nhắm vào
những người khác, mà nhắm vào Tần Lập với vẻ mặt không chút thay đổi đang đứng
đó.
- Ngươi rốt cục là ai? Chẳng lẽ ngươi đến đây gây sự?
Trần Hải Triều hỏi với giọng điệu lạnh lùng, hắn không tin chuyện hôm nay
lại trùng hợp, nhất định là hành tung của bọn họ bị người khác theo dõi. Nếu
không phải lão kêu người đến thử nông sâu của ba người một nam hai nữ thì như
thế nào có thể phát sinh ra chuyện như hiện tại?
Xà nữ bên cạnh Tần Lập giận quá hóa cười, không thể không nói Xà nữ là một
loại linh thú cực kì thông minh, nhưng nàng có rất nhiều lúc đối với tâm lý
phức tạp của nhân loại, vẫn cảm giác có chút nhìn không thấu. Một chuyện rõ
ràng là trắng, nhưng lại có người nói nó là đen.
Rõ ràng là đen nhưng lại có người cố tình nói là trắng!
Cho nên, hai chữ nhân tính này đối với Xà
nữ mà nói, trước sau giống như một tầng sương mù mênh mông, khiến nàng nhìn
thấy giống như cái thấu cái không, cái hiểu cái không.
Tựa như hôm nay, người này không ngờ trả
đũa mà bị cắn ngược lại một cái, hỏi bọn họ đến tột cùng muốn làm gì. Xà nữ
không kìm nổi cười lạnh, nói:
- Ngươi nói lời này rất buồn cười, gây
phiền toái chính là các ngươi mới đúng! Thấy đánh không được, lại chạy tới hỏi
chúng ta muốn cái gì? Chúng ta cũng không muốn gì, chỉ hy vọng ngươi có thể
nhanh chóng cút ra ngoài!
Ngực của Trần Hải Triều kịch liệt phập
phồng, lão đột nhiên phát hiện, dưới luồng khí cường thế của mình như thế,
không ngờ trước mặt cô gái áo đen quyến rũ này ngay cả một chút phản ứng cũng
không có!
Người nam thanh niên kia cũng đồng dạng có
vẻ không quan tâm. Chỉ có cô gái trẻ xinh đẹp có biểu tình lạnh lùng kia, nhìn
qua có chút khó chịu, tuy nhiên cũng không có bộ dáng rất khổ sợ, hiển nhiên,
một nam và một nữ kia, chẳng những có thừa lực bảo vệ mình ngược lại còn có dư
lực bảo vệ đồng bạn!
Tục ngữ nói, giang hồ càng lão luyện lá gan
càng nhỏ hơn, Trần Hải Triều chưa bao giờ cảm thấy sẽ có ngày mình nhát gan,
nhưng hôm nay hắn thật sự có chút sợ hãi. Những người này rõ ràng rất có địa
vị! Hơn nữa, những người này rõ ràng có lai lịch rất lớn.
Sau khi Trần Hải Triều tĩnh tâm ngẫm lại,
ngay từ đầu dương như người ta căn bản không để hắn vào mắt. Có thể bình tĩnh
như thế, ngoại trừ có được bối cảnh đằng sau cường thế, thực lực bản thân chỉ
sợ cũng cường hãn hơn trong tưởng tượng của lão trước đây rất nhiều!
Trần Hải Triều trong lòng nghĩ vậy, đôi mắt
nheo lại, cả người nhìn qua giống như một con mãnh thú vận sức chờ phát động,
nguy hiểm tới cực hạn!
Ngay tại lúc tất cả mọi người nghĩ đến Trần
Hải Triều nhất định tức giận bừng bừng, chuẩn bị giết Tần Lập thì một màn khiến
mọi người không ngờ liền xảy ra.
Trần Hải Triều hung hăng nhìn thoáng qua
Tần Lập, sau đó nói:
- Chúng ta đi!
Nói xong, quay người lại rời đi với vẻ mặt
không chút thay đổi, những người khác sợ run một chút, nâng lão già trên mặt
đất kia dậy, chật vật rời đi.
- Được rồi! Chúng ta cũng đi thôi!
Tần Lập cũng không đặt một xung đột nhỏ này
ở trong lòng. Mấy người này đối với bọn họ mà nói cũng không tạo thành uy hiếp
gì, hơn nữa nơi này dù sao cũng là lãnh thổ của Yến quốc, cũng là nước thuộc về
Tần gia.
Xà nữ bĩu môi, đối với chuyện Tần Lập để
cho mấy người kia chạy thoát ít nhiều cũng có chút bất mãn. Ở loại tình huống
này, trong thế giới linh thú chỉ có hai kết cục, đầu hàng hay là chết.
Dưới tình huống thực lực kém xa như thế,
thì ngay cả tính luôn loại thứ ba chạy trốn đều không tồn tại!
Tuy nhiên, nơi này dù sao cũng là thế giới
nhân loại, mà hiện tại nàng cũng đang học làm sao để trở thành nhân loại bình
thường. Cho nên, đối với quyết định của Tần Lập, tuy rằng trong lòng có chút
bất mãn, nhưng ngoài miệng cũng không nói thêm gì.
Về phần Lãnh Dao, sắc mặt lại bình tĩnh.
Tuy rằng nàng cấp bách muốn nâng cao thực lực của mình, nhưng cũng không có
loại cảm giác tự ti, bởi vì nàng biết sự tinh thông của mình không ai có thể có
được!
Đó chính là luyện đan!
Tuy rằng Tần Lập chưa bao giờ yêu cầu qua
nàng như thế nào, nhưng Lãnh Dao băng tuyết thông minh lại rất rõ. Tần Lập chờ
mong nàng bao nhiêu, trong hai người vẫn đều duy trì loại ăn ý này.
Bởi vì trên người Tần Lập có nhẫn trữ vật,
cho nên ba người chuẩn bị một chút liền đi đến bến cảng ở bờ biển. Không khí
nơi này tràn ngập vị tanh mặn.
Lãnh Dao hơi nhíu đôi mi thanh thú, trái
lại với vẻ mặt bình tĩnh của Xà nữ, bởi vì bản thể của rắn cũng không bài xích
mùi này.
Không biết không phải nguyên do Hải Triều
bang, trên bến cảng to như vậy, trống không một bãi rộng, nhìn thoáng qua chỉ
có một con thuyền vô cùng cũ nát. Con thuyền này không tính là lớn, dài hơn
mười thước, rộng hơn ba thước, nhìn qua chính là một chiếc thuyền nhạt nhẽo.
Một người đánh cá nhìn qua có chút già nua
đang tu bổ chỗ hư hại trên thuyền.
Tần Lập theo bến cảng, đi tới gần lão già
kia, hỏi với giọng điệu ôn hòa:
- Lão nhân gia! Thuyền trên bến cảng này
đều chạy đi đâu rồi? Như thế nào chỉ còn lại một mình ngài?
Lão già không ngẩng đầu, bắt tay vào xoay
thanh búa, tiếng đập đinh đinh đang đang, tiếng nói gia nua vang lên:
- Đều rời bến rồi!
- Lão nhân gia, vậy ngài biết từ đây có thể
mướn thuyền không? Chúng tôi muốn rời bến.
Tần Lập nói xong, từ trong ngực lấy ra một
thỏi bạc chừng mười lượng, nói:
- Ngài tìm giúp ta một con thuyền, chút bạc
này là một chút tâm ý của ta.
Nói xong, nhẹ nhàng ném đi. Khối bạc này
giống như một mảnh lá cây, bay hơn mười thước nhẹ nhàng dừng ở trên thuyền lão
già.
Lão già thấy bạc kia, rốt cục ngừng việc
trong tay, ngẩng đầu, yết hầu giật giật. Mười lượng bạc đối với ngư dân bình
thưng như lão mà nói cũng không phải số lượng nhỏ. Bởi vì sự tồn tại của Hải
Triều bang, cá mà những ngư dân Hải Thành này đánh bắt phải trải qua bàn tay
của Hải Triều bang. Giá cả tự nhiên cũng thấp hơn bình thường rất nhiều, cho
nên cuộc sống của bọn họ phần lớn đều chỉ đạt được ấm no, miễn cưỡng sống tạm
thôi.
Cho nên, mười lượng bạc này khiến cho lão
già với vẻ mặt phong sương thực sự động tâm. Có số tiền này có thể cho người
bạn đời thêm mấy món trang sức, có thể cho con gái chiếc váy xinh đẹp. Đến lúc
đó, có thể góp vho con út lấy một người vợ xinh đẹp, cho gia tộc của lão nối
dõi tông đường!
Tuy nhiên, nghĩ đến sự hung ác và tàn bạo
của Hải Triều bang, lão già mạnh mẽ chịu đựng loại hấp dận này, chậm rãi lắc
đầu nói:
- Người thanh niên! Hãy lấy bạc của ngươi
về đi. Ta... ta không thể giúp được gì cho ngươi. Trên bến cảng Hải Thành, chỉ
còn một con thuyền hư hỏng của ta thôi!
Tần Lập nao nao, và cùng Lãnh Dao liếc mắt
nhìn nhau, Lãnh Dao hướng về phía lão già nói:
- Lão nhân gia! Không quan hệ, bạc này đưa
ngài rồi. Ngài có thể nói cho ta biết, vì sao tất cả thuyền đều đi hết rồi, chỉ
còn lại một con thuyền của ngài thôi được không?
Trên mặt lão già này lộ ra thần sắc kích
động, những thanh niên nam nữ này vừa nhìn chắc không phải người thường. Nói
chuyện khách khí như thế, ta tay thì hào phóng. Lão già nhanh chóng nhìn thoáng
qua xung quanh, lặng lẽ thu lại khối bạc kia, sau đó mới nhẹ giọng nói:
- Đại nhân vật của Hải Triều bang đến đây,
rồi không biết vì sao lại vội vàng ra đi, còn hạ lệnh...
Lão già cảm thụ độ ấm của bạc trong lòng,
cắn răng nói:
- Hạ lệnh cho mọi người, đều không...
- Hả? Lão làm sao biết chúng ta?
Lãnh Dao buồn bực hỏi. Người trung niên râu
cá trê kia cũng chỉ nhanh hơn bọn họ, hơn nữa lão già này cũng không có khả
năng thấy qua bọn họ nha! Lão già cười khổ nói:
- Đối phương nói, là ba ngươi thanh niên
một nam hai nữ, ngươi thanh niên thần tiên giống như các ngươi, vừa nhìn chính
là người nơi khác, liếc mắt một cái liền có thể nhận ra. Ôi! Các ngươi có lẽ
nhanh chóng rời đi, đắc tội với Hải Triều bang thì không có kết cục tốt!
- Lão nhân gia! Hải Triều bang này có người
nói khủng bố vậy s
Tần Lập mỉm cười ngồi xuống, tùy ý nói
chuyện với lão già này. Loại cảm giác này khiến hắn cảm thấy rất thoải mái. Cái
gọi là vào đời, tâm tính từng trải, nhưng có rất nhiều người lại cũng không
hiểu được phải làm sao tự minh rèn luyện bản tâm. Bởi vì Tần Lập chỉ có dung
nhập vào trong cuộc sống người thường, hiểu biết hỉ nộ ái ố của bọn họ mới xem
như rèn luyện chân chính!
Rèn luyện thế tục, cũng không phải loại
đánh đánh giết giết, ngoại trừ khiến cho lòng mình từ từ lạnh băng, biến thành
một kẻ giết người lãnh huyết vô tình, không có bất cứ ý nghĩa gì!
CHƯƠNG 332:
MƯU KẾ CỦA TIỂU NHÂN VẬT
Lão già hít một hơi, nhẹ giọng nói:
- Hải Triều bang là kẻ mạnh nhất Hải Thành,
thành chủ cũng phải xem sắc mặt Hải Triều bang mà làm việc. Cả Hải Thành có thể
có người không biết thành chủ là ai, nhưng không ai không nghe nói qua Hải
Triều bang. Nhắc tới Hải Triều bang thì trẻ nhỏ sẽ lập tức nín khóc!
- Khủng bố vậy ư?
Xà nữ cảm thấy khó tin, kinh hô một tiếng.
Nàng thấy, cái gã Hải Triều bang gì đó căn bản là chẳng đáng nhắc tới. Ngoại
trừ người trung niên có râu cá trê kia, cũng chính là bang chủ Hải Triều bang,
nhìn qua còn là người có tài, còn những người khác đều không được nàng đặt vào
mắt.
Nhưng trong ánh mắt lão già này không ngờ
Hải Triều bang còn đáng sợ hơn cả dã thú hung mãnh. Xà nữ cảm thấy chuyện này
rất khó tin!
- Chẳng lẽ quân đội Yến quốc mặc kệ?
Lãnh Dao nhẹ giọng hỏi.
- Quân đội?
Khuôn mặt lão già lộ ra biểu tình kỳ lạ,
khinh thường nói:
- Quân đội Yến quốc trong mắt Hải Triều
bang căn bản chẳng tính là gì! Ta nói với các ngươi, các ngươi nên chạy nhanh
thôi! Đại nhân vật của Hải Triều bang đều như thần tiên ấy, bay tới bay lui.
Chính mắt ta từng nhìn thấy. Vì đắc tội với họ mà mất mạng thì thật không đáng.
Tần Lập thầm than, đây là lần thứ hai lão
ngư dân nhắc nhở họ rời đi, hiển nhiên Hải Triều bang trong mắt cư dân ở đây so
với ác ma thì thập phần tương xứng.
Lại nói tiếp, bản thân Tần Lập cũng không
dám nói hắn là người tốt, nhưng bang phái của hắn trước kia ít nhất cũng không
đặt chủ ý lên người thường, lại càng không làm ra chuyện khiến người khác khinh
thường.
Xem ra cấp dưới của Hải Triều bang này vì
tài phú mà sớm quẳng lương tâm lên chín tầng mây rồi.
Lúc này, bỗng nhiên có vài người từ xa xa
lén lút đi tới, lão già ngẩng đầu, thấy mấy người kia thì sắc mặt đại biến,
bỗng nhiên chỉ vào Tần Lập lớn tiếng nói:
- Tiểu tử, ta cũng đã nói với ngươi, không
thuyền, không thuyền! Ngươi còn không đi đi! Con thuyền vỡ này của ta đã không
thể ra biển được nữa! Ngươi nhanh đi đi!
Tần Lập nao nao, quay đầu lại liền thấy mấy
người đang đi tới, trong mắt hiện lên ý cười lạnh lùng.
- Uy, Trương lão đầu, nếu ngươi dám nói
huyên thuyên lão tử liền giết chết ngươi! Nghe thấy chưa?
Trong mấy người kia, cầm đầu là một người
cao lớn vạm vỡ, đầu bóng loáng, chỉ có một nhím tóc nhỏ trên đầu, thần tình dữ
dợn, nhìn không giống người lương thiện.
Mọt người khác híp mắt, nhìn thoáng qua mấy
người Tần Lập, ánh mắt dừng trên người Lãnh Dao và Xà nữ cả nửa ngày, sau đó
mới nhỏ giọng nói với đại hán đầu trọc:
- Đại ca, mấy người này đúng là tới thuê
thuyền. Cấp trên đã từng nói không muốn chọc vào bọn họ, lão bất tử Trương lão
đầu này khảng định không dám nói lung tung, chúng ta đi thôi.
Tất cả những chuyện phát sinh trong tửu lâu
cũng không được truyền ra ngoài. Trần Hải Triều vì bận tâm đến thể diện của
mình sao có thể nói tỉ mỉ tình huống này cho đám tay chân, cho nên những người
này cũng không có loại sợ hãi như thế với đám Tần Lập.
Mà đại hán đầu trọc này chỉ là võ giả Địa
cấp, trong Hải Thành này cũng coi như nhân vật số một, bởi vậy cũng không để
mấy người thanh niên này vào mắt.
Cặp mắt mê đắm nhìn Lãnh Dao và Xà nữ, sau
đó cười lạnh nói với Trương lão vẫn đang khẩn trương:
- Ta tận mắt thấy ngươi nói chuyện với bọn
họ cả nửa ngày. Này lão già, ngươi thành thật nói đi, cuối cùng là nói gì với
họ? Bằng không, con gái của ngươi, hừ, buổi tối nay ta sẽ...
một đạo hào quang chợt lóe lên trong không
trung!
Thân mình Lãnh Dao như một tia chớp đi ra
rồi quay lại ngay, khiến lão ngư dân trợn mắt há mồm nhìn trân trối. Một cái
đầu trọc cực lớn của đại hán kia đã lăn lóc trên đất!
Đại khái là vì cái đầu rơi gần bến cảng, tiếp
tục lăn đi, một tiếng rơi xuống biển.
Lưu lại chỉ là một cái xác chết không đầu,
từng chùm máu tươi bắn ra từ cổ!
Vài tên Hải Triều bang còn lại đầu tiên là
sửng sốt, ngay lập tức cùng phát ra một tiếng thét đầy hoảng sợ. Tát Nha Tử
liền chạy trở về, vừa chạy vừa hô:
- Giết người, giết người! Quản sự bị giết!
Tiếng hô truyền đi thật xa, nghe ra cực kì
thảm thiết!
Lão ngư dân trắng bệch cả mặt, môi run rẩy
lẩm bẩm:
- Xong rồi, xong rồi, xong hết rồi.
- Lão nhân, lão không cần sợ, có chúng ta ở
đây, bọn họ không dám làm gì lão đâu!
Lãnh Dao thu hồi kiếm, vẻ mặt lạnh nhạt
nói.
Trên khuôn mặt đầy phong sương, đã bị năm
tháng gọt dũa và để lại bao dấu vết của lão ngư dân lệ rơi thành dòng:
- Bọn họ không dám làm gì các ngươi, thế
nhưng nhất định sẽ không bỏ qua cho ta, càng không bỏ qua cho người nhà ta.
Biểu tình trên mặt Lãnh Dao cứng đờ lại, có
chút vô tội nhìn Tần Lập, nhẹ giọng nói:
- Tần Lập, chẳng lẽ muội làm sai rồi sao?
Tần Lập không nhịn được thầm than. Năm đó
mặc dù Lãnh Dao sống nhiều năm ở thành Hoàng Sa, nhưng vẫn sống giữa thế giới
mạo hiểm, tính tình mười phần lạnh lùng, đối với nhân tình thế thái thật sự
không hiểu nhiều.
Tần Lập cười nhẹ:
- Cách sống của mỗi người mỗi khác. Theo ý
đệ, giết đại hán đầu trọc này là vì dân trừ hại, nhưng đối với lão nhân gia mà
nói cũng là hậu hoạn vô cùng. Vậy thì, nếu đã làm, chúng ta sẽ làm sạch hoàn
toàn Hải Triều bang này luôn! Mặc dù làm như vậy thì nhiều không kể xiết, nhưng
là để đề phòng.
Lãnh Dao lè lưỡi, vẻ mặt đáng yêu, rồi lại
buồn bực nói:
- Nhưng thành thị này lớn vậy, ai có thể
nhất nhất tìm ra những người này đây?
Tần Lập cười nói:
- Không cần lo lắng, bọn họ sẽ tự tìm đến
cửa thôi!
Quả nhiên, chưa đến một canh giờ đã có rất
nhiều người sắc mặt bất thiện vọt tới, trong đó không ít người c dao động nguyên
lực, không ngờ lại có thực lực Thiên cấp!
Khó trách quan binh Yến quốc lại chẳng có
chút biện pháp nào với chúng. Người như vậy tại thế tục này nếu làm ác, vậy
tbhi2 thật vô pháp vô thiên!
Tần Lập nghĩ ngợi, trong mắt đã hiện ra sát
khí.
Lúc này lão già trên ngư thuyền bỗng nhiên
kích động. Khuôn mặt đỏ bừng, tay chân nhanh nhẹn nhảy từ trên thuyền xuống,
nhảy xuống biển, không để ý đến quần áo bị ướt, điên cuồng gào lên:
- Buông con ta ra.
Thì ra giữa đội ngũ kia có mấy người thập
phần chật vật bị dây thừng trói chặt, bị lôi tới đây. Trong đó một cô gái thập
phần thanh tú, trên mặt còn có ba vết tay đỏ tươi, tóc cũng hỗn loạn, hiển
nhiên trong lúc phản kháng đã bị đánh.
Tên nam nhân kéo nàng đi còn chiếm tiện
nghi trên người nàng, nữ tử tính tình cũng rất cứng cỏi chửi ầm lên:
- Lũ súc sinh các ngươi, dựa vào cái gì mà
bắt chúng ta? Còn có thiên lí hay không, có còn vương pháp nữa không? Các ngươi
không được chết tử tế đâu...
- Tỉ, nói ít vài câu đi, hảo hán không chịu
thiệt trước mắt.
Một thiếu niên mười ba mười bốn tuổi nhỏ
giọng khuyên nhủ.
- Ngươi câm miệng! Cho dù chết ta cũng
không khuất phục đám ác ma này.
Cô gái trợn mắt, dùng sức giãy dụa.
- Hắc hắc! Cô nàng này tính tình đúng là
táo bạo, ngươi yên tâm, các huynh đệ ta sẽ không động vào ngươi, chỉ giết ngươi
thôi, sau đó chôn ngươi cùng với Vương quản sự!
- Ai, không ngờ Vương quản sự lại bị giết,
cô nàng tươi ngon mọng nước như vậy, tùy tiện giết đi chẳng phải quá đáng tiếc?
Không bằng tiện nghi cho huynh đệ chúng ta, để chúng ta sảng khoái một phen!
- Ngươi không muốn sống a? Bang chủ và phó
bang chủ vừa mới đi khỏi đó! Nhưng mấy người thanh niên này, sao ta cảm thấy họ
có điểm tà môn.
- Sợ cái gì? Bạch lão ngũ, ta thấy ngươi
sống càng lâu càng nhát đấy. Ngươi cúi đầu xuống coi, bên dưới ngươi còn có cái
gì không? Chúng ta nhiều người như vậy, sợ gì mấy thằng nhóc con?
Cô gái phía sau và thiếu niên thấy lão ngư
dân chạy tới, đều chảy nước mắt, hô lớn:
- Cha!
Lão ngư dân quát:
- Buông con ta ra! Chuyện này không liên
quan đến chúng nó!
Lúc này, bên Hải Triều bang có chừng một
trăm người vây quanh lão ngư dân và mấy người Tần Lập ở bến cảng, từ trong đó
có một trung niên đi ra, đôi mắt bắn ra tinh quang, lạnh lùng nhìn chằm chằm
đám người Tần Lập, sau đó quay mặt về phía lão ngư dân, như cười như không nói:
- Lão bất tử, ngươi thật to gan! Đại gia ta
đã hạ lệnh, tất cả thuyền đều phải rời bến, ngươi lại dám kháng lệnh không
tuân, lại còn cấu kết với kẻ thù của đại gia ta. Chậc chậc, sao trước đây ta
không nhìn ra lão lại cốt khí như vậy nhỉ?
Lão ngư dân "phịch" một tiếng quỳ
xuống đất, bi thương nói:
- Lão phu oan uổng a, thuyền lão phu hỏng
rồi, căn bản là không thể ra biển, lúc ấy cũng là tiếp đón Vương quản sự, mấy
người thanh niên này hỏi có thuyền không, lão phu nói không có nhưng họ không
tin, vì thế mới trì hoãn một hồi. Có trời làm chứng, lời của lão phu đều là nói
thật mà.
- Được rồi! Lão bất tử, không ai muốn nghe
những lời vô nghĩa của ngươi đâu. Hôm nay các ngươi giết người của Hải Triều
bang ta, ai cũng đừng mong còn sống rời đi!
Người trung niên nhớ tới lời đồn đãi trong
tửu lâu, trong lòng cảm thấy khẩn trương, lại có chút chờ đợi. Hắn thầm nghĩ,
nếu mình có thể loại bỏ những người thanh niên này, báo thù rửa hận cho bang
chủ thì lần này nhất định mình sẽ được thăng lên chức phó bang chủ!
Dương Hoa kia có tài có đức gì chứ? Chẳng
phải ý vào bậc cha chú là cao tầng của Hải Triều bang mới trở thành phó bang
chủ sao? Hắn có thể, ta cũng có thể!
- Bay đâu, tiến lên hắn chết họ cho ta!
Theo mệnh lệnh của người trung niên, trên
dưới một trăm người đều lôi ra một cây cường nỏ, nhắm ngay vào đám Tần Lập.
Trên mặt nhiều người còn đang cười nhe răng. Còn có một số thì cảm thấy nếu
giết chết hai nữ nhân kia thì có chút đáng tiếc. Cực phẩm như thế nếu có thể
hưởng dụng một phen, tư vị này nhất định là rất mỹ diệu đây!
Ngoài một trăm người kia, còn hơn một ngàn
người đang nhanh chóng chạy tới!
Trên tay những người này không ngờ đều là
trọng nỗ trong quân đội!
Đây mới là chỗ dựa lớn nhất của trung niên
mặt trắng!
Bản thân hắn chính là một cường giả Phá
Thiên đỉnh phong, nhưng hắn cũng tự thấy, nếu hắn đối mặt với những cây nỏ này,
vạn tiễn cùng phát, chắc chắn hắn sẽ bị bắn thành con nhím!
Cho dù có mạnh hơn hắn cũng không cách nào
ngăn cản!
Lại càng không cần nói đến tên của những
trọng nỗ này, tất cả đều tẩm kịch độc!
Ngươi có bản lĩnh kinh thiên thì sao, tới
địa bàn của ta, là rồng thì ngươi đáp xuống cho ta, là hổ cũng nằm xuống đây!