Duy Ngã Độc Tôn - Chương 477 - 478

CHƯƠNG 477:
ĐƯA CHO NGƯƠI THẾ LỰC.

- Tiểu tử kia, nghe nói thuật dịch dung của
ngươi rất lợi hại, có thể cho ta xem tướng mạo sẵn có của ngươi hay không?

Vĩnh Xuân thượng nhân ngồi trên tảng đá
trơn bóng, nhìn chằm chằm Tần Lập không chuyển mắt, cười hì hì hỏi.

- Tiền bối nói đùa, từ nhỏ ta đã có tướng
mạo này, cha mẹ đưa cho, muốn sửa cũng không sửa được!

Tần Lập nhìn thiếu nữ trước mặt cười khổ
nói, giống như có cảm giác không đành lòng lừa dối nàng.

- Ôi! Thật là nhàm chán, mấy người thanh
niên các ngươi thật là một đời giảo hoạt hơn một đời. Người thời đại chúng ta,
rất là thuần phác mà.

Thiếu nữ chống tay lên má, hai má phồng
lên, bộ dạng thật là hết sức khả ái

Thậm chí Tần Lập có một loại kích động,
muốn nhào tới xoa nắn mặt nàng, sau đó nói cho nàng: có thể đừng đáng yêu như
thế hay không? ^^!

- Được rồi, ngươi đồng ý gia nhập Nguyệt
Diêu Tiên Cung ta hay không? Nếu như... ngươi bái ta làm thầy, thân phận của
ngươi thoáng cái liền biền thành lão tổ Nguyệt Diêu Tiên Cung đó.

Thiếu nữ chớp động hàng mi thật dài, lông
mi nhướng lên, nhìn vào Tần Lập.

- Bái nàng làm thầy? Nàng có thể dạy ta
điều gì?

Tần Lập hỏi.

- À... Một ít pháp thuật, chiêu thức võ
công... đều có thể dạy cho ngươi. Đương nhiên, chiến kỹ Cửu Thiên Thập Địa Duy
Ngã Độc Tôn ngươi tu luyện, loại này thì ta không có.

Thiếu nữ cười hì hì nhìn Tần Lập.

-...

Kỳ thật Tần Lập cũng biết, lấy thực lực
thiếu nữ này, muốn che giấu thân phận mặt nàng quả là một việc rất khó. Thở dài
một tiếng, nói:

- Nếu tiền bối đã biết thân phận của ta, vì
sao không lập tức trừ khử ta đi?

- Trừ khử ngươi làm gì?

Thiếu nữ vẻ mặt kinh ngạc Tần Lập, sau đó
cười đó nói:

- Rốt cuộc ngươi chịu thừa nhận mình chính
là tiểu tử Tần Lập kia rồi sao? Vậy ngươi cho ta xem tướng mạo sẵn có của ngươi
đi, ta thích tiểu bạch kiểm, không thích hình dạng của ngươi bây giờ!

-...

- Có được không? Cho ta xem hình dạng vốn
có của ngươi, ta để ngươi làm lão tổ Nguyệt Diêu Tiên Cung. Bên trong Nguyệt
Diêu Tiên Cung có mười mấy vạn nữ đệ tử, ngươi có thể xây dựng một hậu cung
thật to...

-...

- Không phải nam nhân đều thích như vậy
sao? Lẽ nào ngươi cho rằng nữ đệ tử Nguyệt Diêu Tiên Cung đều là hạng bồ liễu,
không xứng với ngươi?

Trên mặt thiếu nữ hiện lên một tia phẫn nộ.

-...

Tần Lập tiếp tục im lặng không nói, thật sự
không biết nên nói gì với lão tổ tông Nguyệt Diêu Tiên Cung tính tình tinh quái
này cho tốt nữa.

- Ôi! Thật là lòng tham mà, mười m vạn nữ
đệ tử cũng không thỏa mãn được ngươi T_T, vậy ta giúp ngươi giải quyết nguy cơ
Hải gia thì sao? Hiện giờ Hải gia đang tìm ngươi khắp nơi đó, nếu ngươi chịu
đáp ứng gia nhập Nguyệt Diêu Tiên Cung, ta liền giúp ngươi bãi bình chuyện này.
Lão tổ tông Hải gia còn thiếu ta một cái nhân tình đó.

- Vì sao tiền bối cứ muốn ta gia nhập
Nguyệt Diêu Tiên Cung chứ? Lẽ nào tiền bối không biết ta là tân vương giả bộ
tộc tử đồng hay sao?

Tần Lập khiêu khích nhìn thiếu nữ nói.

- Vậy thì thế nào chứ? Hiện giờ tử đồng
chẳng qua cũng là một chủng tộc trên Thiên Nguyên Đại Lục, nếu ngươi thành
vương giả của bọn họ, lại thành thủ lĩnh Nguyệt Diêu Tiên Cung, không phải rất
tốt sao? Có được hai thế lực lớn, trên đời này còn có ai có thể chống lại ngươi
nữa chứ?

Thiếu nữ vẫn mỉm cười như trước.

Tần Lập than khẽ một tiếng, đối mặt với lão
tổ tông Nguyệt Diêu Tiên Cung hành động không theo lẽ thường này hắn cũng hết
sức bất đắc dĩ. Trong lòng cười khổ: không ngờ tới vì cô nương Tiểu Anh kia,
lại dẫn ra nhiều chuyện nối tiếp như vậy.

Vĩnh Xuân thượng nhân dường như đùa giỡn đủ
rồi, nhàn nhạt nói:

- Tiểu tử kia, ngươi phải hiểu một việc:
gia nhập Nguyệt Diêu Tiên Cung đối với ngươi mà nói chỉ có lợi, mà không có bất
kỳ chỗ hại nào. Ngươi ngẫm lại, có tài nguyên khổng lồ cho ngươi sử dụng, có
rất nhiều cường giả làm việc cho ngươi, thậm chí dù cả những lão tổ tông bế
quan nhiều năm chúng ta cũng sẽ đứng sau lưng trợ giúp ngươi...

- Như vậy vì sao hết lần tới lần khác tiền
bối lại chọn ta chứ?

- Bởi vì năm nay ngươi còn không tới ba
mươi tuổi, nhưng đã là võ giả cảnh giới Đan Nguyên Anh Hóa.

Thiếu nữ vẻ mặt đương nhiên nói.

- Chỉ bằng nguyên nhân này?

- Nguyên nhân này còn chưa đủ sao?

Thiếu nữ vẻ mặt hiếu kỳ nhìn Tần Lập, nói
tiếp:

- Thành tựu của ngươi là có một không hai,
thiên tài như vậy môn phái nào lại không muốn? Hiện giờ nếu thả ngươi ra ngoài,
nói ngươi chịu gia nhập Hải gia, thề rằng vĩnh viễn không phản bội, ngươi xem
xem Hải gia có vui vẻ tiếp nhận, đồng thời nâng ngươi trở thành khách quý hay
không?

- Sợ rằng nguyên nhân thực lực ta tăng lên
nhanh như vậy, mới là thứ chân chính bọn họ muốn có được.

Tần Lập nhàn nhạt nói.

Trong mắt thiếu nữ, xẹt qua một tia dị sắc,
nhìn Tần Lập có chút kinh ngạc, nói:

- Không ngờ rằng ngay cả cái này ngươi cũng
nghĩ tới. Không sai, thành tựu của bản thân ngươi tuy rằng rất cao, kỳ thật đối
với thế lực chân chính mà nói, thật không tính là gì. Một người cảnh giới Đan
Nguyên Anh Hóa đánh không lại ngươi, như vậy ba người thì sao? Năm mười người
hai mươi người thì sao? Người ta người đông thế mạnh, ngươi cũng chỉ có đường
chạy. Chạy không thoát, thậm chí còn có khả năng mất mạng. Nhưng kinh nghiệm
của ngươi, vì sao ngươi có thể tăng lên nhanh như vậy, cùng với những bí mật trên
người ngươi, mới là thứ làm mọi người cảm thấy hứng thú.

- Kể cả tiền bối ngài?

Tần Lập nhướng mày, nhìn Vĩnh Xuân thượng
nhân nói.

- Đương nhiên!

Vĩnh Xuân thượng nhân vẻ mặt đương nhiên
nói:

- Chẳng lẽ ngươi không rõ giá trị của mình
sao? Nếu như ta là ngươi, vừa rồi chắc chắn một mực không thừa nhận thân phận.

Tần Lập cười khổ nói:

- Ở trước mặt cô, không thừa nhận thân phận
có ý nghĩa sao?

- Không có ý nghĩa, chẳng qua thì ít nhất
trong lòng cũng có chút an ủi chứ.

Vĩnh Xuân thượng nhân cười hì hì, sau đó
nói:

- Kỳ thật ta cũng không giống như những
người kia. Bọn họ muốn có được bí mật của ngươi, sẽ không từ mọi thủ đoạn, còn
ta thì chỉ muốn lưu lại ngươi, muốn ngươi cam tâm tình nguyện chia sẻ bí mật
này. Bởi vì Nguyệt Diêu Tiên Cung đã là của ngươi, ngươi không đưa đồ cho người
một nhà, lẽ nào ngươi còn muốn đưa cho người khác?

Tần Lập nhìn Vĩnh Xuân thượng nhân hết biết
nói gì:

- Trước không nói người Nguyệt Diêu Tiên
Cung sẽ chấp nhận loại đề nghị sai lầm của nàng hay không, dù là ta chân chính
trở thành cung chủ Nguyệt Diêu Tiên Cung, nàng cho rằng những người đó sẽ thật
sự chịu nghe lệnh của ta sao?

- Đương nhiên rồi!

Vĩnh Xuân thượng nhân khẳng định nói:

- Không nghe lời ngươi thì nghe ai? Ngươi
là Cung chủ, Cung chủ có quyền bảo các nàng làm bất cứ chuyện gì. Dù là cũng
phải nhường lễ ba phần đối với Cung chủ. Bằng không, ngươi cho là Nguyệt Diêu
Tiên Cung làm sao truyền lưu từ thời đại Thái Cổ cho đến bây giờ? Ngươi cho là
mọi người đều ích kỷ như vậy, muốn khống chế thế lực trong tay mình sao? Nếu
quả thật như vậy, Minh Nguyệt sẽ nghĩ biện pháp trực tiếp giết ngươi ngay, mà
không tùy ý để ngươi thay thế ái đồ Hàn Mai Thánh nữ mà nàng thích nhất.

Tần Lập ngẫm lại, thật đúng là có chuyện
như vậy. Nguyệt Diêu Tiên Cung cho hắn ấn tượng ban đầu rất kém, chủ yếu là bởi
các nàng Bộ Vân Yên mạnh mẽ bị bắt đi, hơn nữa Hàn Mai kiêu ngạo ương ngạnh
không nói lý lẽ.

Mà nay Tần Lập đã thấy Bộ Vân Yên, Triệu
Thiên Thiên cùng với Lệnh Hồ Phi Nguyệt, tuy rằng không có cơ hội nói nhiều,
nhưng ít ra Tần Lập biết các nàng ở nơi này cũng không tệ, cũng không bị ngược
đãi gì.

Mà Thánh nữ Hàn Mai, tuy rằng ở bên ngoài
kiêu ngạo ương ngạnh, thật quá cuồng vọng, nhưng ở trong nội bộ Nguyệt Diêu
Tiên Cung, nàng ta cũng không được hoan nghênh gì. Nói cách khác, Nguyệt Diêu
Tiên Cung này nói trên tổng thể, vẫn là một môn phái không kém.

Lúc này Vĩnh Xuân thượng nhân yếu ớt nói:

- Kỳ thật lúc khai sơn tổ sư gia thành lập
môn phái Nguyệt Diêu Tiên Cung này, ban đầu là để những nữ nhân đáng thương
khắp thiên hạ có được một chỗ sống yên phận, chưa bao giờ nghĩ tới tranh giành
điều gì, đối nghịch với người nào, chiến tranh với người nào. Tuy rằng cho tới
hôm nay, Nguyệt Diêu Tiên Cung đã trở thành đại phái nơi cực Tây, nhưng trên
thực tế tôn chỉ vẫn không đổi, chỉ là nếu muốn tiếp tục phát triển về sau đã
ngày càng khó. Ở thế giới võ lực chí tôn này, nữ nhân muốn tìm được một khối
thiên đường sinh tồn đã rất không dễ dàng. Cho nên, chúng ta vẫn luôn muốn tìm
được một nam nhân thiên tư trác tuyệt tới thống lĩnh môn phái này, không vì cái
gì khác, chỉ vì có thể bình an phát triển về sau.

Tần Lập im lặng, hắn biết những lời này
Vĩnh Xuân thượng nhân nói là thật lòng. Ban đầu lúc ở Huyền Đảo, bên trong
những gia tộc, chuyện về lão tổ gia tộc năm sáu trăm tuổi cưới một thiếu nữ
mười sáu tuổi kéo dài con cháu nhiều không kể xiết. Nhiều nữ nhân cả đời không
có địa vị gì, dù là tu luyện rất mạnh, nhưng vẫn như cũ.

Trên đời này, môn phái lấy nữ làm chủ,
trước giờ Tần Lập chỉ thấy một cái là Băng Thiên Nhai thần bí, mà nay Nguyệt
Diêu Tiên Cung này, là môn phái lớn nhất lấy nữ làm chủ mà Tần Lập thấy qua.

Có thể phát triển trở thành một trong ba
thế lực lớn nơi cực Tây, cũng thật sự rất khó.

- Nam nhân thiên tư trác tuyệt trên đời này
cũng không thiếu mà!

Đích xác, nơi cực Tây bên này địa linh nhân
kiệt, muốn tìm được một đứa bé trai thiên phú trác tuyệt, cũng không phải một
chuyện khó khăn.

Vĩnh Xuân thượng nhân nghe xong, than khẽ
một tiếng, sau đó nói:

- Người giống như ngươi, vạn năm khó khăn
lắm mới xuất hiện một người, cũng là ở Hải gia hoặc thành Thông Thiên... Về
phần Nguyệt Diêu Tiên Cung, bên trong cũng có chút người không muốn nhìn thấy
đệ tử nam quá xuất sắc. Vấn đề này ta cũng không có cách nào giải quyết, cuối
cùng ta cũng không thể giết hết bộ phận người đó được.

Tần Lập biết Vĩnh Xuân nói chính là loại nữ
nhân như Hàn Mai, cũng rất hiểu được tâm tình của Vĩnh Xuân, chẳng qua hiện giờ
muốn Tần Lập đáp ứng, thật là không có nhiều khả năng.

Cũng không phải nói Tần Lập kiêu căng, một
thế lực lớn như vậy nhìn mà thèm, thật sự là Tần Lập có một loại phản cảm sâu
bên trong lòng đối với loại thế lực siêu cấp này.

Nghĩ lại khi xưa, hắn cũng từng là thủ lĩnh
một thế lực mạnh mẽ, địa vị còn là loại siêu nhiên, cũng không quản lý nhiều sự
việc trong phái. Nhưng đến cuối cùng, còn không phải bị nhiều người đố kỵ, liên
hợp lại mưu hại hắn.

Tần Lập nhớ rõ, trước lúc hắn cùng những
người đó đồng quy vu tận, từng hỏi những người đó: Các ngươi muốn danh, ta cho.
Các ngươi muốn lợi, ta cũng cho. Vì sao các ngươi còn phải làm như vậy?

Những người đó trả lời, vẫn còn mới nguyên
trong ký ức Tần Lập.

- Bản thân sự tồn tại của ngươi, đã là
không hợp lý. Ngươi trẻ tuổi như vậy, chiếm lấy vị trí kia, lúc nào ngươi mới
chết già? Chúng ta chờ không nổi nữa, không có bất kỳ một bang phái nào giống
như chúng ta, chuyện gì trái pháp luật đều không làm, ngươi coi đây là bang hội
giang hồ thời cổ đại sao?

Cho nên, từ khi Tần Lập tái thế làm người,
sống lại ở Thiên Nguyên Đại Lục, đối với chuyện thành lập thế lực này đều cực
kỳ cẩn thận. Thế lực do mình dựng lên càng thêm cẩn thận từng chút, càng đừng
nói như bây giờ, trực tiếp tiếp nhận một thế lực siêu cấp cường đại.

Sẽ có bao nhiêu người phản đối hắn đây? Tần
Lập không cần nhìn, cũng có thể tưởng tượng ra.

CHƯƠNG 478:
CÂM MIỆNG!

- Được rồi, ta không bức ngươi, ngươi cũng
không cần sốt ruột trả lời, chỉ cần ngươi nhớ kỹ đoạn nhân tình này, ngày sau
nếu Nguyệt Diêu Tiên Cung thật sự gặp nạn, đừng khoanh tay đứng nhìn là được.
Thế nào, yêu cầu này thì ngươi cũng có thể đáp ứng chứ?

Bên trong đôi mắt tinh thuần của thiếu nữ,
hiện một tia tinh quang mang giảo hoạt, nhìn Tần Lập nói.

- Đưc, cái này ta có thể đáp ứng.

Tần Lập gật đầu, có xích mích với mình cũng
chỉ có mỗi một mình Hàn Mai, những người khác trong Nguyệt Diêu Tiên Cung cũng
chưa từng đắc tội mình. Ngược lại như Hồ trưởng lão, kể cả chưởng giáo chí tôn
Nguyệt Diêu Tiên Cung, cung chủ Minh Nguyệt thượng nhân cùng với vị lão tổ Vĩnh
Xuân thượng nhân thực lực sâu không thể lường trước mắt này, đều có ý muốn giao
hảo với mình.

Đã như vậy, mình lấy ra chút thành ý, hẳn
cũng phải thôi?

Trong những ngày kế tiếp, Tần Lập liền ở
lại động phủ của Vĩnh Xuân thượng nhân, hắn đích xác học được rất nhiều thứ từ
Vĩnh Xuân thượng nhân. Không ngờ tới thiếu nữ bề ngoài thuần phác khả ái này,
lại có lý giải thâm hậu về các loại nguyên tố thiên địa như vậy, trực tiếp thay
đổi quan điểm trước kia của Tần Lập.

Bởi vì trước khi Tần Lập tiếp xúc đến võ
giả nơi cực Tây, lý giải pháp thuật hầu như rất kém cỏi, trên cơ bản vẫn dựa
vào chiến kỹ đối địch. Mà ở chỗ Vĩnh Xuân thượng nhân, Tần Lập đã thấy được
cường giả chân chính nơi cực Tây, lý giải cùng vận dụng pháp thuật đồng dạng
cũng rất mạnh mẽ.

- Võ giả sống nơi cực Tây này, người biết
vận dụng lý giải pháp thuật tinh thông như tiền bối, có nhiều không?

Tần Lập vung một thanh phi đao do phong
nguyên tốt kết thành, bắn vào giữa khối đá lớn, tảng đá kia liền bị xuyên qua
một lỗ thủng bằng ngón cái thật sâu.

Vĩnh Xuân thượng nhân ở bên cạnh gật đầu
tán thưởng, nói:

- Ngươi thật sự không tệ, ít nhất thì trong
những người trẻ tuổi, ta chưa thấy người ưu tú hơn người. Chẳng qua ở thế hệ
trước, coi như là cảnh giới Đan Nguyên Anh Hóa, vẫn có rất nhiều người có thể
nắm giữ và vận dụng các loại nguyên tố trong thiên địa. Người có thể tiếp xúc
đến, đa phần đều có cảnh giới Đan Nguyên Anh Hóa, như là tuyệt thế thiên tài
Hải Kim Tôn của Hải gia kia, tuy rằng cũng là cảnh giới Đan Nguyên Anh Hóa,
nhưng hẳn là sư phụ hắn còn chưa truyền thụ cho hắn lý giải cùng vận dụng
nguyên tố pháp tắc thiên địa. Cho nên người ngàn vạn lần đừng tưởng rằng võ giả
nơi cực Tây này đều không biết tới thứ đó.

Vĩnh Xuân thượng nhân ngồi trên tảng đá,
khoanh hai tay, thân người nghiêng về trước,

- Môn phái lưu truyền từ thời đại Thái Cổ
tới nay, cho dù là một môn phái rất yếu, nhưng các loại kiến thức lại không
thiếu.

Tần Lập gật đầu, biểu thị mình đã rõ. Mấy
ngày nay, Tần Lập lý giải cùng nắm giữ Tử Khí Quyết, trên cơ bản đã đạt tới một
cảnh giới thuần thục, phối hợp cùng chiến kỹ Cửu Thiên Thập Địa Duy Ngã Độc
Tôn, uy lực thi triển chiêu thức phải mạnh hơn trước đây rất nhiều.

Nhoáng cái, một tháng yên lặng trôi qua.
Hôm nay Tần Lập đang thảo luận chiêu thức cùng Vĩnh Xuân thượng nhân, bỗng
nhiên có người đi tới. Đó là một cô gái Tần Lập chưa gặp qua, nhẹ nhàng lướt
tới, trên mặt mang theo vài phần lo lắng.

Vĩnh Xuân thượng nhân gọi nàng lên, nữ đệ
tử này thấy Tần Lập bên cạnh, nao nao. Có lẽ không nghĩ tới ở chỗ lão tổ tông
lại còn có một người ngoài, hơn nữa còn là một nam nhân.

Vĩnh Xuân thượng nhân khoát tay tùy ý nói:

- Có chuyện gì, cứ nói thẳng đi.

- Vâng.

Cô gái này nhìn thoáng qua Tần Lập, trong
mắt hiện lên một tia kinh ngạc, sau đó nói:

- Có rất nhiều vị tiền bối danh túc Hải gia
đột nhiên đến thăm Tiên Cung chúng ta, Cung chủ bảo đệ tử tới thông báo cho
ngài một tiếng.

- Ta đã biết, còn có việt gì không?

Sắc mặt Vĩnh Xuân thượng nhân không có bất
cứ biến hóa gì, nhàn nhạt nói.

- Còn có là... Thánh nữ bỗng nhiên không
thấy đâu, đã mất tích hơn mười ngày rồi.

Nữ đệ tử này nhỏ giọng nói.

Vĩnh Xuân thượng nhân cau hàng mi thanh tú
lại, gật đầu ừ một tiếng, sau đó nhìn Tần Lập cười nói:

- Xem ra tiểu nha đầu kia đã biết ngươi ở
nơi này rồi.

Tần Lập cười khổ, không nói gì. Hắn đương
nhiên biết Hàn Mai hận hắn tận xương, hơn nữa trọng yếu nhất là hắn còn xỏ Hàn
Mai một kế. Đến bây giờ Hàn Mai cũng không biết tấm bản đồ Thái Cổ mình giao
lên, kỳ thật là đồ giả...

Nếu như biết chuyện này, chỉ sợ cũng sẽ
tính lên đầu mình thôi? Tuy nhiên Tần Lập cũng không quan tâm cái này, hiện giờ
hắn đứng bên cạnh lão tổ tông Nguyệt Diêu Tiên Cung, Hàn Mai đã mất đi tư cách
đối thoại trực tiếp với mình! Nàng ta, kể cả những người bên cạnh phải đều
thích nói tư cách sao?

- Được rồi, ta đã biết, ngươi trở về đi.

Vĩnh Xuân thượng nhân xua nữ đệ tử tới báo
tin đi rồi, vẫn ngồi trên tảng đá trầm tư, lầm bầm nói:

- Tiền nối danh túc Hải gia? Đám lão bất tử
kia tới đây làm gì?

Tần Lập nói:

- Hẳn là tới đây vì ta, không biết làm sao
bọn họ biết được ta ở nơi này.

Tần Lập nói vậy, nhưng trong lòng lại nghĩ:
không phải là Hàn Mai tiết lộ ra ngoài chứ?

Kỳ thật trong lòng Vĩnh Xuân thượng nhân
cũng có ý nghĩ như vậy. Hơn nữa, Minh Nguyệt thượng nhân truyền tin tới đây,
tuyệt không chỉ đơn giản là thông báo cho nàng một tiếng như thế. Đầu tiên là
nhắc nhở Tần Lập: người Hải gia tới, ngươi phải cẩn thận. Còn có một khả năng,
là Minh Nguyệt thượng nhân đã bị áp lực rất lớn!

Được xưng là tiền bối danh túc Hải gia, làm
sao lại là hạng người hời hợt?

Lúc này Vĩnh Xuân thượng nhân bỗng nhiên
đứng dậy, nói:

- Tần Lập, ngươi ở lại nơi này, ta đi xem
đám lão già Hải gia kia tới làm gì? Khi dễ môn phái nữ nhân chúng ta sao?

Tần Lập lắc đầu, nói:

- Ta cùng đi với ngài! Sự tình là bởi vì bản thân ta dựng lên, hơn nữa hình
dạng ta hiện giờ, Hải gia căn bản là không nhận ra.

Vĩnh Xuân thượng nhân nhìn thoáng qua Tần Lập, sau đó yên lặng gật đầu,
nói:

- Vậy đi thôi!

Hai người cùng nhau bước đi, bay vứt về phía ngọn núi chính Nguyệt Diêu
Tiên Cung. Nữ đệ tử rời đi lúc trước thậm chí còn không cảm giác được hai người
bay vụt qua, cho nên chờ lúc nàng tới đại điện Nguyệt Diêu Tiên Cung, phát hiện
Vĩnh Xuân thượng nhân cùng người thanh niên da ngăm đen đã ở đó, kinh ngạc
không thôi.

Chủ yếu là kinh ngạc người thanh niên da ngăm đen kia làm sao có tốc độ
nhanh như vậy, bản thân mình không cảm nhận được trên người hắn có một chút dao
động nguyên lực mà!

Kỳ thật ngay cả Vĩnh Xuân thượng nhân, trong lòng cũng vô cùng kinh ngạc.
Nàng không ngờ tới mình đã dùng toàn lực, lại không thể nào dứt bỏ Tần Lập!

Đương nhiên, nếu như nàng sử dụng phương
pháp hư không hoành độ, vẫn c tự tin nháy mắt bỏ xa Tần Lập. Nhưng nếu đồng
dạng dùng khinh thân thuật, nàng lại không theo kịp được Tần Lập!

Bởi vì cảnh giới của nàng bày rõ ra đó, cho
nên lúc tới đại điện, Vĩnh Xuân thượng nhân dùng ánh mắt như xem quái vật nhìn
thoáng qua Tần Lập, sau đó cất bước đi vào.

Đệ tử Nguyệt Diêu Tiên Cung ngoài cửa vừa
định ngăn cản Tần Lập, Vĩnh Xuân thượng nhân khẽ hừ một tiếng, hai đệ tử kia
lập tức ngậm miệng quay trở về, trong lòng sợ không nhẹ. Hai người đều kinh
ngạc nhìn Tần Lập, trong lòng nghĩ: Đây là hạ nhân đưa củi phát sinh xung đột
với thị nữ bên người Thánh nữ một thời gian trước đây sao? Đây là vận số chó má
gì, lại được Vĩnh Xuân thượng nhân ưu ái, còn đi theo bên cạnh lão tổ tông Vĩnh
Xuân, thật là khó tin nổi mà!

Vĩnh Xuân thượng nhân có chút tự tat a làm,
căn bản không để ý tới người khác nghĩ như thế nào, nghênh ngang đi vào trong.

Đại điện Nguyệt Diêu Tiên Cung hết sức
khổng lồ, mấy cây cột thô to chống đỡ đại điện cao ba mươi thước. Bên trên cột
vẽ đầy các đồ án tinh mỹ, gây cho người ta một cảm giác rộng rãi hùng hồn.

Trên mặt đất đại điện trải ngọc thạch xanh
biếc mài láng bóng mịn, tản ra khí tức cổ xưa vĩnh hằng.

Lúc này trên đại điện đã có rất nhiều
người, đang tranh luận kịch liệt gì đó. Vĩnh Xuân thượng nhân đột nhiên đi vào,
làm những người đang tranh luận chợt ngừng lại.

Mọi người xoay người lại, ánh mắt nhìn về
phía Vĩnh Xuân cùng Tần Lập bên cạnh.

Đám người Hải gia, lúc nhìn thấy Vĩnh Xuân
thượng nhân đầu tiên là khẽ sững sờ, lập tức có vài người mặt hiện vẻ tươi
cười. Tiếp đó trong đám người đi ra một người thanh niên bề ngoài chỉ hơn hai
mươi tuổi, diện mạo anh tuấn, mặt trắng không râu, một thân áo dài màu xanh, cả
người thể hiện vẻ phong lưu phóng khoáng.

Hai mắt người kia rơi vào người Vĩnh Xuân,
cười to nói:

- Vĩnh Xuân, đã lâu không gặp, xem ra cô
lại có tiến bộ, thật là đáng mừng mà!

Tần Lập theo bên cạnh Vĩnh Xuân thượng
nhân, nhìn thấy Hải Kim Tôn ở giữa trận doanh Hải gia đang gắt gao nhìn vào
hắn, mày cau lại, trên mặt còn mang theo vẻ nghi hoặc.

Trong lòng Tần Lập cười lạnh, muốn tìm ra
chứng cứ dịch dung của gia gia ngươi? Nằm mơ đê!

Vĩnh Xuân thượng nhân nhìn thoáng qua người
thanh niên

- Hóa ra là ngươi đã tới, thảo nảo tiểu
Minh Nguyệt lại phái người cầu cứu ta. Hải Ngự Phong, lẽ nào ngươi càng sống
lâu càng giống trẻ con? Lại đích thân chạy tới làm khó một tiểu bối?

Vĩnh Xuân thượng nhân nói lời này không
chút khách khí, làm không ít người bên Hải gia hiện vẻ giận dữ. Bọn họ tuyệt
không nhận ra thiếu nữ này là ai, nhưng khẩu khí lớn như vậy chắc hẳn là tiền
bối Nguyệt Diêu Tiên Cung. Nhưng mặc kệ là ai, sỉ nhục lão tổ Hải gia bọn họ,
điều này không thể nào tha thứ được!

Người thanh niên gọi Hải Ngự Phong này,
trên mặt lại không hiện ra biểu tình không vui gì, cười nói:

- Vĩnh Xuân! Cô vẫn giống như trước đây
vậy, chúng ta tới đây chẳng qua là muốn bái phỏng mà thôi, nào có gây chuyện
gì. Thuận tiện là muốn một người của quý phái, người kia là kẻ thủ của Hải gia
ta, trốn ở chỗ các ngươi, các người hẳn không biết chuyện này.

Vĩnh Xuân thượng nhân nhướng mày, đôi tròng
mắt tinh thuần như nước nhìn lướt qua Hải Ngự Phong, nói:

- Thật là kỳ quái, từ trước đến nay Nguyệt
Diêu Tiên Cung chúng ta thu đồ đệ rất nghiêm ngặt, làm sao có khả năng thu cừu
địch Hải gia các ngươi vào đây chứ?

Hải Ngự Phong còn chưa nói, Hải Kim Tôn bên
cạnh đã chỉ vào Tần Lập, lớn tiếng nói:

- Tần Lập, ngươi còn muốn ngụy trang tiếp
sao? Trốn ở phía sau lưng nữ nhân, ngươi không cảm thấy mất mặt sao?

Vĩnh Xuân thượng nhân nhàn nhạt nói:

- Hải Ngự Phong, người Hải gia các ngươi
đều không có quy củ như thế sao?

Hải Ngự Phong cau mày nhìn thoáng qua Hải
Kim Tôn, lạnh lùng quát:

- Ngươi câm miệng cho ta!

Hải Kim Tôn oán độc nhìn thẳng Tần Lập,
ngậm miệng lại, nhưng đột nhiên lại thấy môi Tần Lập mở ra ngậm lại, im lặng
nói với hắn:

- Câm miệng!

Đồng thời vẻ mặt trào phúng, làm cho cơn
tức giận trong lòng Hải Kim Tôn lập tức sôi trào bùng nổ.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3