Duy Ngã Độc Tôn - Chương 719 - 720

CHƯƠNG 719: LẠI THẤY ÁNH MẶT TRỜI!

Có thể tưởng tượng một khi đoàn người này lao ra ngoài địa lao, sẽ mang tới
một loại trùng kích cỡ nào tới toàn môn phái Thánh Nữ Hồ.

Hầu hết các nàng năm đó cũng là thiên chi kiều nữ một thời chỉ vì đấu tranh
thất bại bị nhốt ở nơi này, oán khí trong lòng đã xông thẳng trời mây.

Không cần Tần Lập đi động viên, cũng không cần Lãnh Khinh Mi khuyên bảo,
những nữ nhân này ai không phải hạng người tính tình cao ngạo?

Mãi cho đến khi Tần Lập mở ra tù lao cuối cùng, thả ra tròn ba trăm hai
mươi tám người.

Sau đó, Tần Lập cùng những người này lại khôi phục thực lực trong ba ngày,
Tần Lập gần như lấy hết đan dược trên người phân phát cho những người này, hắn
chỉ muốn cho Thánh Nữ Hồ thêm một chút nhiễu loạn, với hắn mà nói, những nữ
nhân oán khí tận trời này thực lực càng mạnh thì càng tốt.

Nhất là bà lão vẫn luôn kêu gào thả ta ra ngoài, càng là một thân lệ khí,
một lời không nói ngồi ở đó, không ngừng điều dưỡng khôi phục thực lực bản
thân.

Tần Lập có thể cảm giác được cảnh giới bà lão này tuyệt không kém hơn lão
đầu bếp, có thể được xưng là sâu không thể lường.

Đợi đến khi thực lực mọi người đều đã khôi phục khá tốt, Tần Lập mới dẫn
theo mọi người đi vào thông đạo thật dài, đi ra phía bên ngoài.

Bà lão này một lời không nói theo sát phía sau Tần Lập, làm cho Tần Lập có
chút kinh ngạc là lão bà này lại thu liễm tất cả lệ khí trên người, hơn nữa thu
liễm tất cả dao động khí cơ trở vào trong, nhìn bề ngoài thật giống như một bà
lão hoàn toàn vô hại.

Trọng yếu nhất là trong ba trăm hai mươi tám nữ nhân này, cũng chỉ có mỗi
mình bà ta là không đổi một bộ y phục khác sau khi được thả ra.

Những người khác đều từ chỗ Lãnh Khinh Mi nhận một bộ y phục, vừa người hay
không vừa cũng không sao, còn tốt hơn là mặc bộ quần áo rách rưới kia. Rất
nhiều nữ nhân sau khi rửa mặt chải đầu xong, khôi phục diện mạo vốn có, không
cần nói, Thánh Nữ Hồ thật đúng là gần như không có nữ nhân nào diện mạo

Chỉ có bà lão này, không rửa không tẩy, vẫn giữ lại bộ quần áo rách rưới
trên người, một mùi mốc meo không ngừng tỏa ra từ trên người bà lão này.

Những người khác hình như cũng biết tính tình bà lão này, lại không có một
người tới khuyên bảo bà ấy tẩy rửa một chút, đổi lại y phục.

Cứ vậy, đoàn người rốt cuộc đi tới cửa thông đạo địa lao, cánh cửa đá nặng
nề hoàn toàn cắt đứt với bên ngoài, bên trên cửa đá khắc rất nhiều trận pháp
ngăn cấm.

Những nữ tử Thánh Nữ Hồ này bị nhốt lâu thì cũng mấy ngàn năm, ngắn cũng có
vài chục năm, mỗi người hô hấp dần trở nên dồn dập. Chỉ cần qua được cánh cửa
kia, các nàng đã có thể lại thấy ánh mặt trời rồi.

Không thiếu nữ tử thậm chí kích động đến nỗi rớt nước mắt, hơn ba trăm
người này cũng không thiếu người ôm ý nghĩ sau khi đi ra khỏi nơi này, liền rời
khỏi Thánh Nữ Hồ, không bao giờ tham dự vào nơi thị phi này nữa.

Tần Lập ngưng thần tĩnh khí, tìm kiếm mắt trận trận pháp này. Trận pháp này
càng thêm phức tạp hơn so với bên trong, tính đến hàng ức, tối nghĩa khó hiểu,
hơn nữa bên trên còn bỏ thêm vô số cấm chế, muốn phá vỡ trận pháp này, bản thân
nó đã ngàn muôn vạn khó, lại thêm cấm chế trên đó, liền càng thêm khó khăn.

Trong nhất thời Tần Lập cũng khó mà xoay sỡ, lúc này Lãnh Khinh Mi đứng
đậy. Nữ nhân này đã từng là chưởng giáo Chí Tôn Thánh Nữ Hồ, tuy rằng một thân
thực lực đã bị phế, nhưng kiến thức lại không mất, trực tiếp chỉ điểm Tần Lập
làm sao mở ra cánh cửa đá tràn ngập trận pháp cấm chế này.

Lãnh Khinh Tuyết có lẽ sẽ không nghĩ tới, bí mật chỉ có các đời chưởng giáo
Chí Tôn mới biết được, lại bị tỷ tỷ nàng nói cho Tần Lập. Hơn nữa, toàn bộ hơn
ba trăm người ở đây đều nghe được, phàm là người có chút nghiên cứu đối với
trận pháp, chỉ cần thực lực đủ mạnh, muốn mở ra cánh cửa đá này cũng đã không
phải vấn đề khó nữa.

Kẹt kẹt!

Cánh cửa đá nặng nề phát ra một tiếng ma sát, chậm rãi mở ra một cái khe.
Một tia nắng mặt trời chợt bắn vào giữa địa đạo u ám này.

Có rất nhiều người nơi này không khỏi nhắm mắt lại.

Bà lão đi theo phía sau Tần Lập, lại mạnh mẽ mở to mắt che phía sau hàng
tóc dài, nhìn không nháy mắt ánh mặt trời này.

Theo cửa đá chậm rãi mở ra, từng mảng lớn ánh mặt trời chiếu vào, không ít
người nghẹn ngào khóc. Các nàng từng cho rằng cả đời này đã không còn có thể
thấy được bầu trời xanh lam, cũng không cảm thụ được ánh mặt trời ấm áp được
nữa. Hiện giờ lại thấy ánh mặt trời, làm cho các nàng thậm chí có cảm giác như
đang nằm mơ.

Lãnh Khinh Mi híp mắt, nước mắt chảy dài. Lão đầu bếp theo dõi nàng chặt
chẽ, một tay vẫn luôn đặt sau lưng Lãnh Khinh Mi, cuồn cuộn không ngừng đưa vào
nguyên lực, sợ Lãnh Khinh Mi vì quá mức kích động mà ngất đi.

- Khóc cái gì? Một đám không có tiền đồ!

Bà lão lạnh lùng nói một câu, sau đó ánh mắt rơi xuống hai đệ tử đời thứ
năm áo vàng gác ngoài núi đá, nhìn hai người phát ra mấy tiếng cười quái dị khó
nghe.

Còn hai đệ tử đời thứ năm áo vàng kia đã hoàn toàn bị đọa choáng váng, thậm
chí ngay cả báo động cũng quên mất. Trợn mắt há mồm nhìn cửa đá mở rộng, sau đó
bên trong nối đuổi đi ra hơn ba trăm người.

Đệ tử Thánh Nữ Hồ nhìn quần áo là có thể nhận ra đẳng cấp, nhiều chia làm
bảy cấp, phân biệt là: đỏ cam vàng lục xanh lam tím.

Quần áo tím, là Đệ tử đời thứ nhất. Đệ tử đời thứ nhất thông thường đều là
đệ tử thân truyền của chưởng môn nhân cùng trưởng lão quyền cao chức trọng,
thực lực mạnh mẽ, đại đa số đều đã đạt đến cảnh giới Địa Tiên.

Quần áo màu lam, là đệ tử đời thứ hai. Đệ tử đời thứ hai đều là đệ tử môn,
cũng đều là đệ tử các trưởng lão. Thông thường các nàng cũng đều là cảnh giới
Địa Tiên, kém cỏi nhất cũng là võ giả Lôi Kiếp, chỉ là trên địa vị thoáng kém
một chút so với đệ tử áo tím.

Quần áo màu xanh là Đệ tử đời thứ ba, quá nửa đều là đệ tử nội môn, là hạng
thiên tư trác tuyệt, thời gian nhập môn ngắn. Thậm chí Thánh nữ cũng có thể
được tuyển chọn từ giữa các nàng, sau đó mới tăng cường bồi dưỡng.

Quần áo màu lục, là đệ tử đời thứ tư. Đệ tử đời thứ tư quá nửa đều là cường
giả cảnh giới Lôi Kiếp hoặc Địa Tiên tu luyện đến từ ngoại môn. Các nàng cũng
là một đám lực lượng trung thành nhất toàn Thánh Nữ Hồ. Đa số chuyện vặt ở
Thánh Nữ Hồ đều là do đệ tử đời thứ tư xử lý.

Mà đệ tử đời thứ tư nếu biểu hiện tốt, hoặc là có được kỳ ngộ, thực lực
tăng cường, liền có thể thăng chức đệ tử đời thứ ba.

Quần áo màu vàng chính là đệ tử đời thứ năm, đều là những đệ tử ngoại môn
thực lực cực mạnh cũng chỉ là cảnh giới Lôi Kiếp, thông thường đều ở cảnh giới
Phá Toái Hư Không cùng Đan Nguyên Anh Hóa.

Quần áo màu cam là đệ tử đời thứ sáu, thân phận địa vị ở Thánh Nữ Hồ tương
đối thấp, thông thường đều là bồi dưỡng thị nữ cho đệ tử nội môn. Thiên phú
những người này quá nửa đều bình thường, nhưng hơn ở tay chân lanh lẹ, ánh mắt
sắc bén, bồi dưỡng đệ tử đời thứ sáu cũng quá nửa là dựa theo bồi dưỡng thị nữ
nha hoàn.

Quần áo màu đỏ còn lại là đệ tử ngoại môn mới nhập môn, số lượng cực kỳ
khổng lồ. Bất luận là đệ tử nội môn hay đệ tử ngoại môn, đều là trúng tuyển rút
ra từ đệ tử đời thứ bảy áo đỏ.

Có thể nói bất cứ một Thái thượng trưởng lão, tiền bối danh túc, thậm chí
là chưởng giáo Chí Tôn Thánh Nữ Hồ, các nàng có khả năng không mặc qua quần áo
màu vàng, không mặc quần áo màu lục, nhưng nhất định phải trải qua quần áo đỏ.

Hai đệ tử áo vàng nằm mơ cũng không nghĩ tới gặp phải loại biến cố này, ngơ
ngác đứng đó không biết làm sao. Đợi đến khi các nàng cảm giác được oán niệm
cùng sát khí trên người những nữ nhân này, liền muốn báo động thì đã chậm.

Hai nữ tử trung niên trong ánh mắt tràn ngập oán độc, hình bóng chợt lóe
trực tiếp đánh về phía hai đệ tử đời thứ năm áo vàng này.

Phốc!

Phốc!

Hai tiếng trầm muộn khẽ vang lên, hai đệ tử đời thứ năm áo vàng trực tiếp
bị chấn đứt tâm mạch, ngã xuống chết ngay.

Hai người thiếu nữ trẻ tuổi chết không nhắm mắt, các nàng đến chết cũng
không nghĩ ra được vì sao những người bị giam giữ bên trong lại đột nhiên bị thả
ra toàn bộ. Vì sao lại muốn giết các nàng, các nàng cũng không làm chuyện gì
sai, chỉ là hai đệ tử cấp thấp trông cửa mà thôi...

Đợi khi Lãnh Khinh Mi phát hiện, hơn nữa muốn lên tiếng ngăn cản hai đệ tử
đời thứ năm áo vàng này đã ngã xuống chết rồi, Lãnh Khinh Mi thật không đành
lòng, khẽ giọng nói với lão đầu bếp:

- Hai người chỉ là đệ tử đời thứ năm không hiểu gì cả, giết các nàng làm gì
chứ?

Lão đầu bếp nhàn nhạt nói:

- Các nàng đích thật không hiểu gì cả, nhưng mà một khi các nàng ta phát ra
cảnh báo, vậy sẽ làm hỏng đại sự.

Lãnh Khinh Mi thở dài sâu kín một tiếng, không nói nữa. Trong đôi mắt cực
đẹp tràn ngập cô đơn nàng nghĩ: có thể là mình thật sự không thích hợp trở
thành chưởng môn nhân một môn phái.

Bà lão già nhất kia giống như không phát hiện hai đệ tử đời thứ năm áo vàng
bị giết, ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm phương hướng Thần Nữ Phong, yết hầu
khàn khàn nói:

- Đều đi theo ta, vây công Thần Nữ Phong. Nhớ kỷ, ta đánh ai, các ngươi
liền đánh theo ta. Không bện thành một sợi thừng, chúng ta sẽ bị đánh tan rất
nhanh.

Đây là một câu nói dài nhất, có lý nhất từ khi bà lão này đi ra khỏi nhà tù
trong lòng núi. Sau khi nói xong, ánh mắt sau hàng tóc rối bời của bà lão nhìn
chằm chằm Tần Lập nửa ngày, sau đó chậm rãi nói:

- Người thanh niên, lão thân thiếu Người một nhân tình rất lớn, lão thân
mặc kệ Người cùng Thánh Nữ Hồ có bao nhiêu thù hận, có thù oán với ai, Người có
oán báo oán, có thù báo thù. Nếu như lão thân có thể sống đi ra ngoài Thánh Nữ
Hồ, bất luận thế nào, lão thân cũng sẽ hoàn trả nhân tình này cho ngươi.

Tần Lập cười cười, nói:

- Tiền bối không cần phải cảm tạ ta, ta thả các tiền bối ra cũng chỉ là
muốn tạo cho Thánh Nữ Hồ thêm chút hổn loạn mà thôi. Cho nên một tiếng nhân
tình, không cần phải nói tới.

Bà lão cũng không ít cường giả Thánh Nữ Hồ nghe lời Tần Lập nói vậy, đều
nao nao, có lẽ không nghĩ tới Tần Lập lại thẳng thắn như vậy.

Bà lão hừ một tiếng trong mũi:

- Người thật là thắng thắn, ta có chút thích tiểu tử trẻ tuổi như Người.
Không tệ, lão thân nói lời giữ lời, trước giờ đều là nhất ngôn cửu đỉnh.

Lúc này, có nữ đệ tử Thánh Nữ Hồ đi ngang qua nơi này, đột nhiên thấy nơi
đây đứng một đoàn nữ tử, lập tức sững sờ, tiếp đó liền cảm giác không đúng,
liền định lăng không bay đi.

Bà lão hừ lạnh, một tiếng, vươn một tay, trên bầu trời trực tiếp xuất hiện
một bàn tay khô gầy như vuốt ưng. Khoảng cách giữa hai bên đến bốn năm mươi
thước, nữ đệ tử Thánh Nữ Hồ kia hừ một tiếng cũng không được, đã bị bàn tay
khổng lồ trực tiếp bóp nát, tung lên một mảnh mây máu giữa không trung.

Bà lão giọng khàn khàn rống to một tiếng:

- Giết!

CHƯƠNG 720: GIẾT NGƯỜI CHỈ VÌ HẢ GIẬN!

Theo bà lão ra lệnh một tiếng, hơn ba trăm nữ nhân Thánh Nữ Hồ oán niệm tận
trời đều lăng không bay lên, phóng như chớp về phía Thần N

Tần Lập cùng lão đầu bếp hai người liếc nhìn nhau, lão đầu bếp thở dài một
tiếng:

- Mấy nữ nhân này cũng coi như có tình có nghĩa, các nàng coi như đang liều
chết yểm hộ chúng ta rời đi.

Tần Lập gật đầu, nhìn thoáng qua lão đầu bếp, cười nói:

- Vấn đề là, lão muốn rời đi hay sao?

Lão đầu bếp nhìn thoáng qua Lãnh Khinh Mi, Lãnh Khinh Mi ôn nhu nói:

- Vô Phong, chúng ta đi thôi, rời khỏi nơi này được không? Ta không muốn ở
lại nơi này thêm được nữa, không muốn nhìn thấy từng gốc cây ngọn có nơi này,
mang ta rời đi thôi.

Lão đầu bếp lộ ra thần sắc giãy dụa, nữ nhân của lão bị người ta hại thành
như vậy, cho dù là muội muội nàng làm, lẽ nào những người khác không tham dự
một chút nào hay sao? Dù là không giết Lãnh Khinh Tuyết, nhưng những người tham
dự tàn hại Lãnh Khinh Mi năm đó, lão không muốn buông tha một người.

- Khinh Mi, ta đáp ứng sẽ dẫn nàng rời đi, nhưng nàng phải nói cho ta: năm
đó ngoại trừ muội muội nàng, người hại nàng còn có những ai?

Lão đầu bếp vẻ mặt bình tĩnh nói, trong mắt lại hiện lên sát khí nồng đậm.

Lãnh Khinh Mi than khẽ một tiếng, yếu ớt nói:

- Dù biết là ai, có ý nghĩa gì sao? Chủ mưu là muội muội ruột của ta, đám
người kia chẳng qua chỉ là công cụ mà thôi.

- Tiếp tay cũng đáng chết.

Lão đầu bếp hung hăng nói:

- Nếu nàng không nói với ta, ta tuyệt sẽ không rời khỏi nơi này.

Lãnh Khinh Mi vẻ mặt bất đắc dĩ nhìn lão đầu bếp, khẽ giọng nói:

- Thật sự phái nói?

- Nói.

Lão đầu bếp rất kiên quyết.

- Đại trưởng lão, Nhị trưởng lão, Tứ trưởng lão cùng Thất trưởng lão hiện
giờ, năm đó phế bỏ công lực của ta chính là bốn người này. Nếu như nói hận, ta
hận nhất chính là bốn người bọn họ.

Lãnh Khinh Mi nói, trong ánh mắt như giếng xưa phẳng lặng không gợn sóng,
rốt cuộc hiện lên một tia hận ý, hàng mi dựng thẳng, giọng nói mang theo vài
phần hà

Như rơi vào trong hồi ức xa xôi, Lãnh Khinh Mi yếu ớt nói:

- Hận các nàng, không phải bởi vì các nàng động thủ phế bỏ ta, mà là bởi vì
các nàng đều là trưởng lão do ta chỉ định khi ta làm chưởng giáo Chí Tôn. Bọn
họ cần năng lực thì có năng lực, cần thực lực thì có thực lực, đều là những
người rất có tài năng. Nhưng các nàng chẳng những phản bội ta, hơn nữa lúc phế
bỏ công lực của ta còn đều cực kỳ đắc ý, nói người như ta căn bản không xứng
trở thành chưởng giáo Chí Tôn Thánh Nữ Hồ, không giết ta đã là lưu tình rồi...

- Hay cho không giết đã là lưu tình!

Lão đầu bếp nghiến răng nghiến lợi.

Tần Lập cũng cảm thấy mấy người phản bội Lãnh Khinh Mi có chút vô cùng vô
sỉ. Người có thể phản bội chủ tử của ngươi, nhưng sau khi phản bội còn có thể
nói khí thế hùng hồn như vậy, là loại người nhân tính nào mới có thể làm ra
chuyện này chứ.

Lúc này, bỗng nhiên từ phương hướng Thần Nữ Phong truyền tới từng tiếng nổ
ầm ầm, hiển nhiên đám nữ nhân oán niệm tận trời kia đã đánh lên Thân Nữ Phong,
hai bên đã giao thủ rồi.

Lãnh Khinh Mi có chút lo âu nhìn hướng kia, nói:

- Những người trên Thân Nữ Phong, thực lực chưa chắc đáng sợ bao nhiêu.
Nhưng những người ẩn cư ở sau núi, đều vô cùng mạnh mẽ, một khi kinh động những
người đó, đừng ai muốn chiếm được chỗ tốt gì ở Thánh Nữ Hồ. Càng đừng nói Thánh
Nữ Hồ còn mấy lão tổ tông không xuất thế đã không biết bao nhiêu năm, ngay cả
ta cũng chỉ là lúc tiếp nhận chức chưởng giáo Chí Tôn nghe nói qua, cũng không
tận mắt thấy được. Mấy lão tổ tông kia, thậm chí rất có thể đã đột phá cảnh
giới Địa Tiên, tiến vào tầng thứ càng cao hơn...

Tần Lập cùng lão đầu bếp liếc nhau lần nữa, Tần Lập hỏi:

- Lão tổ tông của các ngươi, đã không xuất thế bao nhiêu năm rồi?

Lãnh Khinh Mi suy nghĩ một chút, nói:

- Có lẽ khoảng hai ba ngàn năm rồi. Bình thường bọn họ đều bế tử quan, trừ
khi môn phái gặp phải nguy cơ to lớn, bằng không coi như là năm đó ta bị muội
muội Lãnh Khinh Tuyết phát động chính biến lật đổ, cũng không thấy lão tổ tông
đi ra can thiệp. Đối với các nàng, chỉ cần không phải toàn bộ Thánh Nữ Hồ bị
tiêu diệt, vậy không có gì cần lo lắng.

- Lão tổ tông của các ngươi thật đúng là rộng rãi mà.

Tần Lập vẻ mặt đạm nhạt châm chọc một tiếng, lúc này nhìn Thần Nữ Phong bên
kia bùng lên từng đoàn bụi mù thật lớn, hiển nhiên chiến đấu ngày càng kịch
liệt, ở rất xa, Tần Lập thậm chí cũng nghe được các nữ nhân bị giam giữ không
biết bao nhiêu năm kia điên cuồng rống giận rít gào, cũng có thể nghe được
tiếng thét vừa giận vừa sợ của cao tầng Thánh Nữ Hồ trên Thần Nữ Phong.

Khóe miệng Tần Lập nổi lên một tia tươi cười nhàn nhạt, lúc này Lãnh Khinh
Mi đã chỉ đường đi, đã từng làm chưởng giáo Chí Tôn Thánh Nữ Hồ, từ nhỏ Lãnh
Khinh Mi đã sinh hoạt ở nơi này, đều tinh tường quen thuộc bất cứ một chỗ nào.

Quả nhiên, ba người vừa rời khỏi núi đá không bao lâu, liền thấy mười mấy
bóng người nhắm về phía núi đá. Lão đầu bếp mắt sắc, liếc nhìn thấy trong đó có
bóng người Thất trưởng lão, liền muốn xoay người trở lại, chém giết ngay Thất
trưởng lão kia.

Tần Lập trực tiếp ngăn cản lão đầu bếp, nhỏ giọng nói:

- Đừng đánh rắn động cò, lão phải lo lắng cho an toàn của Lãnh Khinh Mi nữa
chứ.

- Không phải còn có người ở đây sao?

Lão đầu bếp nhìn Tần Lập tỏ vẻ Đương nhiên nói:

- Người là chủ nhân của ta mà.

- Con bà nó, sao ta lại cứ cảm giác như lão là chủ nhân của ta vậy?

Tần Lập lẩm bẩm một tiếng, sau đó nghiêm mặt nói:

- Hiện giờ không phải lúc, một khi nháo lớn, có khả năng thật sự dẫn lão tổ
tông Thánh Nữ Hồ tới. Lão già này, đừng có nói với ta là lão không cảm giác
được nơi này có mấy cỗ khí tức cường đại tới mức làm người ta run sợ đó.

Lão đầu bếp trầm mặc một trận hiển nhiên khí tức rõ ràng như thế nếu như
còn không cảm giác được, vậy lão cũng không xứng là một cường giả nữa, lão đầu
bếp lại cười nói:

- Vậy thì thế nào? Đám lão Bất Tử kia đã mấy ngàn năm chưa từng đi ra, bọn
họ tản mát ra loại khí tức cường đại này, chỉ sợ mục đích chủ yếu cũng là vì
trấn áp số mệnh môn phái, chấn nhiếp địch nhân tới xâm phạm mà thôi.

Tần Lập lại rất đồng ý với quan điểm này của lão đầu bếp, nếu bế quan mấy
ngàn năm cũng không đi ra, vậy trừ khi là môn phái gặp phải đại kiếp nạn, bằng không
bọn họ sẽ không dễ dàng xuất quan.

Lúc này Lãnh Khinh Mi bỗng nhiên nói:

- Chưởng giáo Chí Tôn mỗi đời đều có một kiện bảo vật, thông qua bảo vật
này có thể liên hệ tới các lão tổ tông đang bế quan. Năm đó lúc Khinh Tuyết dự
mưu muốn đoạt quyền soán vị, kỳ thật ta đã có dự cảm, chỉ là không muốn tin
rằng đó là sự thật. Ta đã sớm làm một vài thi thố, ta cất giấu bảo vật kia ở
một chỗ không ai tìm ra được.

- Ha ha, Khinh Tuyết muội ấy còn không giết ta, còn đáp ứng vài yêu cầu của
ta, đưa tới vô số y phục lương thực cùng dẫn nước bên ngoài vào địa lao, xem
chừng cũng có quan hệ nhất định tới chuyện này, có thể liên tiếp mấy đời chưởng
giáo Chí Tôn cũng sẽ không quấy nhiễu lão tổ tông một lần, nhưng mà nếu môn
phái bỗng nhiên gặp phải nguy nan, lúc này không có kiện bảo vật đó, muốn gọi
lão tổ tông đi ra, vậy liền khó khăn rồi.

- Cái gì?

Tần Lập cùng lão đầu bếp hai người đồng loạt kêu to một tiếng, mừng rỡ nhìn
Lãnh Khinh Mi. Không ngờ tới nữ nhân tính tình mềm yếu đến rối tinh rối mù này
lại còn có lưu lại chuẩn bị phía sau, điều này làm cho hai người Tần Lập cùng
lão đầu bếp mừng rỡ không thôi.

- Ha ha ha, thật là trời cũng giúp ta mà!

Lão đầu bếp cất tiếng cười to, toàn bộ Thánh Nữ Hồ, ngoại trừ mấy lão tổ
tông thực lực khủng bố kia ra, lão còn sợ ai?

Tần Lập cũng mừng rỡ, nhìn thoáng qua Lãnh Khinh Mi, thầm than nếu như
không phải lão đầu bếp kiên tri sợ rằng đến giờ Lãnh Khinh Mi cũng sẽ không nói
ra chuyện này.

- Tiểu chủ nhân ngài thay ta chiếu cố Khinh Mi một chút.

Lão đầu bếp nói với Tần Lập một tiếng, sau đó nhe rằng cười hung ác với đám
ngươi Thánh Nữ Hồ lên xuống tìm kiếm bên kia, thân người bay lên trời, tản mát
ra một cổ khí thế như một con đại bàng che trời phủ đất.

Đây cũng là lần đầu tiên Tần Lập thấy được lão đầu bếp bày ra thực lực chân
chính của lão, trong lòng không khỏi thầm khen: lão già này thật đúng là một
tuyệt thế cường giả, là một đại năng chân chính, lần này coi như mình chọn đúng
rồi.

Đám ngươi Thánh Nữ Hồ bên kia ngay lập tức phát hiện ra tung tích lão đầu
bếp, nháy mắt kết thành trận pháp, muốn cùng nhau đối kháng lão đầu bếp.

Lão đầu bếp ở giữa không trung gầm lên một tiếng giận dữ:

- Lục Khơi Thất trưởng lão Thánh Nữ Hồ quyền cao chức trọng, đã lâu không
gặp rồi.

Thất trưởng lão Thánh Nữ Hồ ở bên kia là một thiếu phụ xinh đẹp bề ngoài
khoảng ba mươi tuổi, vóc người đầy đặn, làn da trắng nõn giống như có thể ép ra
nước, một đôi mị nhãn câu hồn đoạt phách.

Nhưng lúc này trong mắt của nàng lại tràn ngập cảnh giác cùng khẩn trương,
người này nàng quá quen thuộc. Lão già bề ngoài xấu xí này, năm đó không phải
có diện mạo như thế, mà là hình tượng một người trung niên anh tuấn nho nhã,
được rất nhiều nữ tử Thánh Nữ Hồ ái mộ thật sâu.

Mặc dù thay đổi hình tượng, nhưng ánh mắt này, giọng nói đó, vô số đêm nàng
mơ thấy ác mộng, sau khi tỉnh lại đều không ngừng tự nói với mình: người kia đã
chết, nếu không thì đã nhiều năm như vậy, vì sao hắn không tới Thánh Nữ Hồ tìm
Lãnh Khinh Mi?

Hôm nay người này lại xuất hiện trước mặt nàng, hơn nữa một thân khí thế
hùng hồn, dường như lại càng cường đại hơn năm đó...

Nhưng mà người bên chúng ta cũng không ít, cũng chưa chắc thua hắn được.

Trong lòng nghĩ vậy, Lục Khơi dần dần có một chút trấn định, đôi mị nhãn
bắn ra hai đạo quang mang lạnh băng, lạnh giọng nói:

- Chu Vô Phong, ta nghe chưởng giáo Chí Tôn nói ngươi đã xuất hiện, ta còn
không tin được. Hì hì, Người dẫn Lãnh Khinh Mi ra chưa? Đáng tiếc quá. Người đã
tới chậm, nàng không sống được mấy năm nữa.

Không nói tới chuyện này còn tốt, vừa nghe lời này, đôi mắt đục ngầu của
lão đầu bếp lập tức tràn ra một tầng đỏ máu, lạnh lẽo nói:

- Lục Khơi, Khinh Mi có chỗ nào có lỗi với Ngươi? Khiến cho ngươi hận nàng
như thế? Nàng là một nữ nhân thiện lương như vậy, năm đó vẫn luôn chiếu cố các
ngươi, bảo hộ các ngươi, nào không ngờ tới nuôi thành một đám ong tay áo.

Lão đầu bếp nói rồi, căn bản không để cho Lục Khơi sắc mặt chợt xanh chợt
trắng có cơ hội nói chuyện, vung tay lên, một cổ lực lượng mãnh liệt dâng trào
trực tiếp đánh về phía Lục Khơi.

- Hôm nay giết ngươi, chỉ vì thả ra một hả giận!

Tiếng nói lão đầu bếp như tiếng sấm rền quanh quẩn trên bầu trời Thánh Nữ
Hồ.

Trong mắt Lục Khơi hiện lên một kia kinh hãi, hét lớn:

- Kết trận!

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3