Bạch Ngọc Lão Hổ - Hồi 06 - Phần 5

Liên Nhất Liên vừa kinh ngạc, vừa buồn cười.

Nàng không cười chỉ vì ngoại trừ nàng ra, ai ai cũng không có một chút ý muốn cười.

Đinh Lựu Tử và Bán Diện La Sát đều không dám ngẩng đầu lên, biểu tình của Vô Kỵ cũng rất nghiêm túc.

Bởi vì chàng biết đứa bé đó không những không có tới một chút đáng cười, thậm chí còn có chút đáng sợ.

Bán Diện La Sát, Đinh Lựu Tử, những hung nhân nỗi danh trong giang hồ, đối với đứa bé đó lại phục tòng răm rắp như vậy, tịnh không phải là không có nguyên nhân.

Vô Kỵ rất hiểu rõ điểm đó, cũng rất hiểu rõ đứa bé đó. Cũng chỉ có một đứa bé như nó mới có thể tìm cho mình một danh tánh dài như vậy, vĩ đại như vậy.

Danh tánh của nó vốn chỉ có một chữ: Lôi.

Con người nó thật cũng giống như sấm sét vậy, ai cũng vô phương tróc nã, ai cũng vô phương khống chế.

Cái bao da trâu còn nằm dưới đất.

Tiểu Lôi chợt hỏi Liên Nhất Liên:

– Có phải ngươi rất muốn gặp Tiêu Tương Kiếm Khách?

Liên Nhất Liên đáp:

– Phải.

Tiểu Lôi đáp:

– Hiện tại sao ngươi không đi xem đi?

Liên Nhất Liên hỏi:

– Người đó ở đâu?

Tiểu Lôi đáp:

– Ở đó.

Lần theo chỗ ngón tay nó chỉ, chỉ có thể nhìn thấy cái bao da đó, không nhìn thấy Tiêu Tương Kiếm Khách.

Liên Nhất Liên bỗng nghĩ đến một chuyện đáng sợ, thất thanh:

– Lẽ nào Tiêu Tương Kiếm Khách ở trong cái bao đó?

Tiểu Lôi đáp:

– Sao ngươi không tự mở ra mà xem?

Liên Nhất Liên thò tay ra, lại rút về.

Nàng không dám nhìn. Nàng vừa nghĩ đến trong cái bao đó đựng cái gì, toàn thân nàng đã phát lãnh.

Tiểu Lôi hỏi:

– Có phải ngươi nghĩ trong bao có đựng đầu người?

Liên Nhất Liên hỏi:

– Lẽ nào không phải?

Tiểu Lôi cười, cười lớn:

– Xem ra đảm lượng của ngươi tuy không lớn, nghi tâm lại không nhỏ.

Liên Nhất Liên hỏi:

– Trong cái bao đó thật ra đựng cái gì?

Tiểu Lôi bỗng quay đầu nhìn cô nương mặc quần đỏ:

– Ả không dám nhìn, ngươi có dám không?

Cô nương mặc quần đỏ không mở miệng, lại bước tới kéo cái bao dưới đất lên.

Tay nàng ta chừng như cũng run một chút.

Tiểu Lôi thốt:

– Xem ra ngươi tốt hơn hết là đừng nên xem.

Cô nương mặc quần đỏ nói:

– Tôi muốn xem.

Tiểu Lôi nói:

– Trong đó không chừng thật có đầu người, đầu của Tiêu Tương Kiếm Khách.

Cô nương mặc quần đỏ thốt:

– Tôi không sợ.

Nàng ta tuy nói không sợ, tay lại càng run hơn, tháo mấy lần mới có thể tháo vòng dây thắt bao. Trong bao có bao nhiêu thứ đều trút ra.

Một nửa đoạn kiếm gãy, vài bộ quần áo, và một vành tai.

Vành tai người, còn dính máu.

Liên Nhất Liên cuối cùng đã thở phào, trong bao không có đầu người.

Vành tai đó nhìn tuy cũng rất đáng sợ, ít ra còn dễ nhìn hơn nhiều so với đầu người bê bết máu.

Cô nương mặc quần đỏ hỏi:

– Đây thật là vành tai của Tiêu Tương Kiếm Khách?

Tiểu Lôi đáp:

– Y phục cũng là của hắn.

Cô nương mặc quần đỏ hỏi:

– Ngươi đem y phục của hắn đi làm gì?

Tiểu Lôi đáp:

– Bởi vì ta cao hứng.

Cô nương mặc quần đỏ hỏi:

– Ngươi cao hứng làm gì là làm?

Tiểu Lôi hỏi:

– Lẽ nào ngươi không biết ý tứ của hai chữ “như ý”?

Cô nương mặc quần đỏ thở dài, cầm nửa đoạn kiếm gãy lên:

– Đây cũng là kiếm của hắn?

Tiểu Lôi đáp:

– Trên mặt còn có vài hàng chữ, ngươi đọc cho mọi người cùng nghe đi.

Cô nương mặc quần đỏ đọc:

– Hành Sơn bảo khí, cấm ngặt giết người, kiếm còn người còn, kiếm mất người mất.

Tiểu Lôi hỏi:

– Mọi người đều nghe rõ chứ?

Mỗi một người đều nghe rất rõ.

Tiểu Lôi hỏi:

– Mọi người có ngửi thấy mùi thúi không?

– Không.

Cô nương mặc quần đỏ hỏi:

– Tôi nói chuyện chứ đâu phải đánh rắm, làm sao thúi được?

Tiểu Lôi hỏi:

– Những lời đó lại đều là đánh rắm, sao lại không thúi được?

Cô nương mặc quần đỏ hỏi:

– Những lời đó đều rất có lý, sao lại là đánh rắm?

Tiểu Lôi đáp:

– Người hắn giết tuyệt không ít hơn một ai, ta đánh gãy kiếm của hắn, lột sạch y phục của hắn, cắt tai hắn, hắn vẫn không chịu chết.

Nó cười lạnh:

– Những lời đó không phải là đánh rắm thì là gì?

Cô nương mặc quần đỏ thở dài:

– Xem chừng quả thật là đánh rắm.

Tiểu Lôi nói:

– Không những là đánh rắm, mà còn là đánh rắm thúi nữa, tự hắn lại khơi khơi không ngửi thấy thúi, cho nên sau khi ta nổi giận đã cắt tai hắn xuống.

Cô nương mặc quần đỏ nói:

– Mũi hắn không thông cho nên mới không ngửi thấy mùi thúi, ngươi nên cắt mũi hắn mới đúng.

Tiểu Lôi thốt:

– Mũi hắn đã không còn tốt, ta cắt xuống làm gì?

Cô nương mặc quần đỏ cười:

– Có lý.

Tiểu Lôi nói:

– Lời ta nói đương nhiên là có lý, mỗi một câu đều có lý.

Nó ngửa mặt cao ngạo:

– Bởi vì ta là Như Ý Đại Đế, thiên thượng địa hạ độc nhất vô nhị.

o0o

[Tiên Tử và La Sát]

Hiện tại Liên Nhất Liên chung quy cũng đã minh bạch bọn Đinh Lựu Tử tại sao lại sợ đứa bé đó như vậy.

Có thể đánh gãy kiếm, lột sạch y phục, cắt tai Tiêu Tương Kiếm Khách, đã là chuyện rất kinh người, nhưng chân chính đáng sợ vẫn không phải là những chỗ đó.

Tiểu Lôi chợt hỏi nàng:

– Ngươi có sợ ta không?

Liên Nhất Liên không trả lời, bởi vì nàng không thể phủ nhận, lại không muốn thừa nhận.

Tiểu Lôi hỏi:

– Ngươi tại sao lại sợ ta?

Liên Nhất Liên không trả lời, bởi vì nàng căn bản không biết, nàng bỗng phát hiện đó có lẽ là chỗ chân chính đáng sợ của nó, người khác tuy sợ nó, lại không biết tại sao lại sợ.

Tiểu Lôi lại hỏi cô nương mặc quần đỏ:

– Còn ngươi? Ngươi có sợ ta không?

Cô nương mặc quần đỏ đáp:

– Ta không sợ.

Tiểu Lôi hỏi:

– Người khác đều sợ ta, sao ngươi không sợ ta?

Cô nương mặc quần đỏ đáp:

– Bởi vì tôi căn bản không biết tại sao phải sợ ngươi.

Tiểu Lôi cười.

Nó nhìn nàng ta cả nửa ngày, bỗng hỏi:

– Ngươi gả cho ta có được không?

Cô nương mặc quần đỏ đáp:

– Được.

Tiểu Lôi chợt hỏi câu đó, mọi người đều thất kinh.

Cô nương mặc quần đỏ không ngờ lại đáp ứng một cách thống khoái như vậy, mọi người càng kinh ngạc.

Cả Tiểu Lôi cũng cảm thấy ngoài ý liệu:

– Ngươi thật chịu gả cho ta?

Cô nương mặc quần đỏ đáp:

– Tôi đương nhiên chịu.

Nàng bỗng lại thở dài:

– Chỉ tiếc tôi biết ngươi tịnh không chịu cưới ta.

Tiểu Lôi hỏi:

– Vậy tại sao ta còn muốn ngươi gả cho ta?

Cô nương mặc quần đỏ đáp:

– Đó là vì tôi rất giống một người khác, ngươi thật sự thích người đó, nếu quả tôi thật gả cho ngươi, sau này ngươi cũng nhất định sẽ hối hận.

Tiểu Lôi hỏi:

– Sao vậy?

Cô nương mặc quần đỏ đáp:

– Bởi vì tôi không phải là người đó, sau này ngươi nhất định sẽ phát hiện bọn ta có rất nhiều chỗ không giống, lúc đó ngươi sẽ bắt đầu hối hận, nếu quả ngươi vạn nhất gặp lại người đó, không chừng sẽ một cước đá tôi ra.

Tiểu Lôi ngẫm nghĩ:

– Ngươi nói hình như cũng có lý.

Cô nương mặc quần đỏ thản nhiên nói:

– Tôi tuy không phải là Như Ý Đại Đế, nhưng lời tôi nói ít nhiều gì cũng có chút đạo lý.

Tiểu Lôi thốt:

– Cho nên ngươi không muốn gả cho ta cũng được.

Cô nương mặc quần đỏ nói:

– Không phải là tôi không muốn gả cho ngươi, chỉ bất quá ngươi tốt hơn hết là không nên cưới tôi, bởi vì tôi không muốn hại ngươi.

Tiểu Lôi lại ngẫm nghĩ, bỗng quay mặt lại hỏi Vô Kỵ:

– Ngươi có nhìn ra nàng ta giống ai không?

Vô Kỵ đáp:

– Ta nhìn không ra.

Tiểu Lôi nói:

– Ngươi nên nhìn ra, nàng ta giống Phượng Nương, Vệ Phượng Nương của ngươi.

Vô Kỵ hỏi:

– Ngươi thích Phượng Nương?

Tiểu Lôi đáp:

– Ngươi lẽ nào còn chưa minh bạch tại sao ta lại đến đây? Tại sao lại muốn trú ngụ ở đây?

Nó đương nhiên là vì Phượng Nương.

Bởi vì chỗ này là nơi Phượng Nương trú ngụ trước đây, mỗi một thứ ở đây đều có hình bóng của Phượng Nương.

Hiện tại Vô Kỵ chung quy đã minh bạch.

Chàng chỉ có thể cười khổ.

Trên khuôn mặt vốn rất trẻ nít của Tiểu Lôi chợt lộ xuất một thứ bi thương rất thành nhân, ảm đạm thốt:

– Chỉ tiếc hiện tại nàng đã không còn là của ngươi, cũng không còn là của ta.

Vẻ bi thương của nó bỗng lại chuyển biến thành phẫn hận:

– Bởi vì con người sống mà như chết đó đã cướp nàng từ trong tay bọn ta.

Con người sống mà như chết đó đương nhiên là "Địa Tạng", hôm đó người theo "Địa Tạng" đi quả nhiên là Phượng Nương.

Vô Kỵ, không còn nghi ngờ gì nữa, cũng đã đau đớn vô ngần, một thứ đau đớn thâm nhập tâm tạng, thâm nhập cốt tủy.

Có lẽ vì thứ thống khổ đó quá sâu xa, cho nên bề ngoài trái lại không thấy gì.

Tiểu Lôi trừng trừng nhìn chàng, chợt nói lớn:

– Ngươi sao lại không có chút gì khó chịu vậy?

Vô Kỵ không mở miệng, cô nương mặc quần đỏ lại đã thở dài:

– Khó chịu có thể nhìn thấy được, có lẽ đã không phải là khó chịu thật sự nữa.

Tiểu Lôi thốt:

– Có lý, lời nói của ngươi xem chừng quả thật đều có lý.

Cô nương mặc quần đỏ thản nhiên cười một tiếng, muốn cầm đũa ăn một miếng thịt bò, Tiểu Lôi bỗng la lên:

– Không giống, không giống rồi, may là ta chưa cưới ngươi, ngươi cũng chưa gả cho ta.

Lúc đó từ xa bỗng vang lên hai tiếng “tùng tùng”, là trống gõ canh hai.

Tính ra hiện tại cũng không sai biệt canh hai gì nhiều.

Tới giờ canh hai, có người đến gõ trống canh cũng không phải là chuyện gì lạ.

Sắc mặt của Tiểu Lôi lại sáng lên:

– Không tưởng được tên mù đó không ngờ có thể tìm đến đây.

Chỉ có Triệu Vô Kỵ biết người mù nó nói đến là ai.

Tiếng trống canh vọng đến từ đằng xa, nhưng lọt vào tai lại phảng phất như người gõ trống canh đang ở kề tai.

Ngoại trừ Đoạt Mệnh Canh Phu Liễu Tam Canh ra, trên thế gian còn có canh phu nào trên tay có công lực thâm hậu như vậy?

Vị Như Ý Đại Đế không sợ trời không sợ đất đó tuy không sợ Liễu Tam Canh, đối với người sống mà như chết kia vẫn còn có chút sợ.

Trong bóng đêm an tĩnh, chỉ nghe tiếng gậy trúc lộp cộp lần trên đất, từ xa đến gần, càng lúc càng rõ rệt.

Liễu Tam Canh mặc quần xanh, cầm chiêng nhẹ và đoạn trúc gõ chiêng, chung quy đã chầm chậm xuất hiện từ trong bóng tối.

Tiểu Lôi không động đậy, mọi người cũng không động đậy, Tiểu Lôi ngậm miệng, mọi người cũng đều ngậm miệng.

Vô Kỵ hiểu rõ ý tứ của Tiểu Lôi.

Trong giang hồ có rất nhiều người không tin vị Đoạt Mệnh Canh Phu đó là mù thật, có lúc y có thể nhìn thấy còn rõ hơn xa những người không mù.

Tiểu Lôi lại biết cái mù của y không có chút gì là giả mạo.

Cảm giác và nhĩ lực của một người mù, vô luận mẫn nhuệ tới cỡ nào, một khi mọi người đều không lên tiếng, y tuyệt không thể biết có bao nhiêu người ở đây.

Mọi người lẳng lặng nhìn y đi xuyên qua vườn tiến vào, trên khuôn mặt vàng khè hoàn toàn không có tới một chút biểu tình, giống như đi vào một căn nhà không có người ở.

Trong nhà có bao nhiêu ánh mắt nhìn y chằm chằm, y lại không có phản ứng gì, chống gậy tre màu trắng lò dò trên đất, chầm chậm đi đến trước bàn, hít một hơi sâu, lẩm bẩm:

– Không tưởng được ở đây không ngờ có rượu có thịt, người ta đã không ăn, vậy cứ để ta hưởng thụ.

Y mò mẫm, tìm một cái ghế ngồi xuống, gát gậy trúc bên bàn, không ngờ lại mò luôn một đôi đũa trên bàn, gắp một miếng thịt bò hầm, đưa vào miệng nhai từ từ, lại lẩm bẩm:

– Thịt bò này hầm không tệ, chỉ tiếc đã nguội.

Y tự rót tự uống, tự lẩm bẩm với mình, giống như một người một mình ca hát ăn uống, lại không biết mỗi một cái gắp của mình đều có bao cặp mắt nhìn trao tráo bên cạnh.

Liên Nhất Liên nhìn cơ hồ đến cả nước mắt cũng trào ra.

Thứ tình huống này trong mắt người khác có lẽ có thể rất hoạt kê, nhưng trong mắt nàng lại là chuyện bi thảm nhất trên thế gian.

Nàng cơ hồ nhịn không được muốn nói cho người mù đáng thương đó biết trong nhà tịnh không phải chỉ có một mình y.

Liễu Tam Canh bỗng đặt đũa xuống, thở dài:

– Chỉ tiếc Tiểu Lôi không có ở đây, thịt sườn nướng và thịt bò hầm như vầy chính là hai món ăn gia đình ưa thích nhất của nó, nó nếu có ở đây, ta nhất định giữ lại cho nó hết.

Vài câu nói đó cũng giống như món ăn gia đình bình thường trên bàn vậy, tuy bình đạm không cầu kỳ, lại có một thứ tư vị khó tả.

Liên Nhất Liên cơ hồ nhịn không được muốn nói cho y biết Tiểu Lôi đang ngồi bên cạnh y, y chỉ cần thò tay ra là có thể đụng được.

Không tưởng được Tiểu Lôi không ngờ cũng bị làm cảm động, chợt nói:

– Ngươi không cần giữ lại cho ta, ngươi cứ ăn đi, ta biết hai món đó ngươi cũng thích ăn.

Mặt Liễu Tam Canh lập tức phát sáng:

– Nguyên lai ngươi cũng có mặt ở đây.

Tiểu Lôi thốt:

– Ta đã ở đây từ sớm, vốn không muốn để ngươi biết, nhưng ngươi đối với ta như vậy, ta làm sao có thể nhẫn tâm bỏ mặc.

Liễu Tam Canh nói:

– Sau khi ngươi bỏ đi, không những ta ngày ngày tưởng nhớ tới ngươi, sư phụ ngươi cũng đang nhớ ngươi.

Tiểu Lôi hỏi:

– Ông ta cũng có thể nhớ ta sao?

Liễu Tam Canh đáp:

– Bề ngoài ông ta tuy xem có vẻ lạnh lạnh lùng lùng, nhưng nhớ ngươi còn ghê gớm hơn ta.

Tiểu Lôi thở dài:

– Ta vốn cứ nghĩ ông ta chỉ bất quá là muốn lợi dụng ta thay ông ta đi dạy dỗ tên đồ đệ của Tiêu Đông Lâu, giúp ông ta tranh khẩu khí.

Liễu Tam Canh nói:

– Ngươi lầm rồi, chỉ cần ngươi chịu trở về, ông ta sẽ cao hứng gấp bội.

Tiểu Lôi thốt:

– Nhưng ta còn chưa muốn về.

Liễu Tam Canh hỏi:

– Sao vậy?

Tiểu Lôi đáp:

– Ta còn là một đứa trẻ, không thể ngày ngày nằm trong quan tài như ông ta vậy, bên ngoài lại vui thú như vầy.

Liễu Tam Canh nói:

– Đợi đến khi kiếm pháp của ngươi đã thành toàn, đi ra chơi nữa cũng không muộn.

Tiểu Lôi hỏi:

– Lẽ nào ngươi không thể ở lại chơi với ta vài ngày sao? Ta hàng ngày đều có thể kêu người ta hầm thịt bò cho ngươi ăn.

Liễu Tam Canh đáp:

– Được, ta theo ngươi.

Tiểu Lôi thật không tưởng được y lại đáp ứng một cách thống khoái như vậy, cao hứng cơ hồ muốn nhảy cỡn lên.

Liễu Tam Canh cũng rất cao hứng:

– Ngươi qua đây, để cho ta rờ mặt ngươi, coi mấy tháng nay ngươi gầy ốm mập mạp ra sao.

Tiểu Lôi lập tức bước qua, cười cười:

– Ta mập hơn nhiều, ta đã tìm được một đầu bếp giỏi.

Trước mặt người mù đó, nó không còn là Như Ý Đại Đế vĩ đại nữa.

Nó vẫn còn là một đứa bé.

Hai người chân tình lưu lộ, Liên Nhất Liên cơ hồ lại bị làm cảm động đến mức nước mắt phải rơi nữa.

Lúc nước mắt của nàng đã lưng tròng sắp trào ra, tay Liễu Tam Canh đột nhiên xoay một cái, nắm giữ lấy mạch môn của Tiểu Lôi.

Liên Nhất Liên thất kinh, Tiểu Lôi đương nhiên càng kinh ngạc, thất thanh:

– Ngươi làm gì vậy?

Liễu Tam Canh lạnh lùng đáp:

– Ngươi ra ngoài chơi đã đủ rồi, bây giờ phải theo ta về.

Tiểu Lôi hỏi:

– Nãy giờ ngươi toàn là lừa gạt ta?

Liễu Tam Canh đáp:

– Cho dù ta có lừa gạt ngươi cũng là nghĩ tốt cho ngươi.

Tiểu Lôi nói:

– Ngươi đã sớm biết ta ở đây, cho nên cố ý nói những lời đó cho ta nghe, để cho ta cảm động, ngươi mới thành công bắt ta trở về.

Liễu Tam Canh không muốn phủ nhận, cũng bất tất phủ nhận nữa, bỗng nói:

– Triệu Vô Kỵ, ngươi cũng theo ta về, Phượng Nương còn đang đợi ngươi.

Liên Nhất Liên lại giật mình.

Nguyên người mù đó không những đã sớm biết Tiểu Lôi có mặt ở đây, cũng biết Vô Kỵ có ở đây.

Nàng cũng là người lắm mưu nhiều kế, nhưng hiện tại nàng bỗng phát hiện mưu kế của mình so với người mù đó chẳng khác gì trò chơi tinh nghịch của mấy đứa bé.

Vô Kỵ không ngờ vẫn nhẫn nhịn:

– Sao ngươi lại muốn ta về?

Liễu Tam Canh đáp:

– Kiếm pháp của ngươi còn chưa học xong, ra ngoài sẽ bị thua thiệt.

Vô Kỵ hỏi:

– Ngươi muốn ta quay về cũng là vì nghĩ tốt cho ta?

Liễu Tam Canh đáp:

– Đương nhiên.

Tiểu Lôi vốn đã ngẩn người, chợt lại cười cười:

– Chỉ tiếc hắn cho dù muốn theo ngươi về cũng không thể.

Liễu Tam Canh hỏi:

– Tại sao?

Tiểu Lôi đáp:

– Bởi vì hai người bọn ngươi không có cách nào sống sót đi ra khỏi Hòa Phong Sơn Trang.

Nó lại cười cười:

– Cái chết của ngươi có thể còn mau hơn cả hắn, bởi vì ngươi uống nhiều rượu hơn hắn.

Liễu Tam Canh cười lạnh:

– Lẽ nào trong bình rượu có bẫy rập gì?

Tiểu Lôi đáp:

– Ngươi biết bình rượu đó đã đặt trên bàn từ sớm, đương nhiên không tưởng được bình rượu có bẫy rập gì, lại không biết bình rượu đó không phải là để ta uống, mà đã chuẩn bị từ sớm cho Triệu Vô Kỵ uống.

Liễu Tam Canh hỏi:

– Ngươi tại sao lại muốn hại hắn?

Tiểu Lôi đáp:

– Không cần biết ra sao, hắn là chồng của Phượng Nương, ta không hại hắn thì hại ai?

Liễu Tam Canh đã biến sắc, dùng bàn tay kia cầm bình rượu lên ngửi ngửi, chợt cười lạnh:

– Trong bình rượu này nếu có độc, Liễu Tam Canh ta không những mắt mù, mà cả mũi cũng nên cắt bỏ.

Tiểu Lôi thốt:

– Đoạt Mệnh Canh Phu tung hoành giang hồ mấy chục năm, muốn lừa gạt ngươi đương nhiên không dễ dầu gì.

Liễu Tam Canh cười lạnh:

– Quả thật không dễ gì.

Tiểu Lôi thốt:

– Chuyện ngươi biết đương nhiên cũng không ít.

Liễu Tam Canh nói:

– Quả thật không ít.

Tiểu Lôi thốt:

– Vậy ngươi nhất định biết, trong giang hồ có bảy vị nữ hiệp, hiệu xưng là Thất Tiên Nữ, đều là mỹ nhân hữu danh trong giang hồ.

Nó đột nhiên cải biến thoại đề, đề khởi chuyện Thất Tiên Nữ hoàn toàn không có quan hệ gì hết, người khác tuy cảm thấy kỳ quái, Liễu Tam Canh lại không để ý đến.

Nếu quả mình đã nắm giữ được mạch môn của một người, biết y vô phương thoát khỏi lòng bàn tay của mình, không cần biết y nói gì đi nữa, mình cũng không cần để ý tới.

Liễu Tam Canh thốt:

– Ta không những biết bọn họ, hơn nữa đã gặp nhiều người.

Tiểu Lôi hỏi:

– Trong số bảy vị tiên nữ đó, có phải có một vị cũng họ Liễu không?

Liễu Tam Canh đáp:

– Không sai.

Tiểu Lôi hỏi:

– Ngươi cũng nhận ra bà ta?

Liễu Tam Canh không ngờ lại thở dài:

– Lạc Lộ Tiên Tử người như kỳ danh, người ngọc sáng ngời, hơn nữa ôn nhu nhàn tĩnh, nữ nhân như vậy hiện tại đã không còn nhiều.

Tiểu Lôi hỏi:

– Hiện tại bà ta ở đâu?

Liễu Tam Canh đáp:

– Tịch dương tuy đẹp, chỉ tiếc đã gần hoàng hôn.

Tiểu Lôi hỏi:

– Lẽ nào bà ta đã chết?

Liễu Tam Canh thở dài:

– Bà ta thật đã chết quá sớm.

Tiểu Lôi thốt:

– Hiện tại ngươi tuy không nhìn thấy, nhất định vẫn còn có thể nhận ra thanh âm của bà ta.

Liễu Tam Canh nói:

– Dư âm dìu dặt, đâu phải chỉ vang vọng dăm ba ngày, âm dung mỹ mạo của bà ta vô luận là ai cũng đều rất khó quên.

Tiểu Lôi cũng thở dài:

– Chỉ tiếc bà ta đã chết quá sớm.

Liễu Tam Canh nói:

– Quả thật đáng tiếc.

Tiểu Lôi bỗng cười cười:

– Liễu Lạc Lộ, ngươi thật ra có chết chưa?

Bán Diện La Sát đáp:

– Chưa.

Nó đột nhiên đi hỏi một người đã chết “chết chưa?”, dĩ nhiên khiến cho người ta cảm thấy rất kỳ quái.

Không tưởng được không ngờ có người trả lời “chưa”, càng không tưởng được người đó là Bán Diện La Sát.

Khiến cho người ta không tưởng nổi nhất là Liễu Tam Canh vừa nghe thanh âm của bà ta, sắc mặt lập tức có đại biến.

Lẽ nào Bán Diện La Sát hung ngoan độc lạt đó lại chính là Lạc Lộ Tiên Tử ôn nhu nhàn tĩnh?

Tiểu Lôi lại hỏi:

– Ngươi là Lạc Lộ Tiên Tử?

Bán Diện La Sát đáp:

– Phải.

Tiểu Lôi hỏi:

– Ngươi còn chưa chết?

Bán Diện La Sát đáp:

– Ta biết ai ai đều nghĩ ta đã chết, chỉ tiếc ta còn chưa chết.

Trong thanh âm của bà ta tràn ngập bi thương, chừng như thật sự nghĩ chuyện mình còn chưa chết là chuyện rất đáng tiếc.

Tiểu Lôi hỏi:

– Ngươi vốn rõ ràng là một tiên tử, tại sao có thể biến thành một la sát?

La sát là một loại quỷ cực hung, cực ác, cực xấu.

Bán Diện La Sát đáp:

– Sau khi mặt ta bị hủy, ta đã biến thành la sát.

Liên Nhất Liên nhìn mặt bà ta, hiện tại mặt bà ta quả thật đã không còn là tiên tử nữa.

Tiểu Lôi hỏi:

– Mặt ngươi bị ai hủy?

Bán Diện La Sát đáp:

– Công Tôn Lan.

Tiểu Lôi hỏi:

– Công Tôn Lan là ai?

Bán Diện La Sát đáp:

– Là con gái duy nhất của Dương Châu đại hiệp Công Tôn Cương.

Tiểu Lôi hỏi:

– Bọn họ có phải là người của Công Tôn thế gia, một trong Giang Nam tứ đại võ lâm thế gia?

Bán Diện La Sát đáp:

– Chính là chúng.

Tiểu Lôi hỏi:

– Công Tôn Lan tại sao lại hủy mặt ngươi?

Bán Diện La Sát đáp:

– Bởi vì ả cũng yêu thương Lâm Triều Anh.

Tiểu Lôi hỏi:

– Lâm Triều Anh nào?

Bán Diện La Sát đáp:

– Là Tiêu Tương Kiếm Khách Lâm Triều Anh lời nói như đánh rắm.

Tiểu Lôi hỏi:

– Gã là người gì của ngươi?

Bán Diện La Sát đáp:

– Là chồng ta.

Tiểu Lôi hỏi:

– Công Tôn Lan sao lại quen biết được gã?

Bán Diện La Sát đáp:

– Lúc đó ả thường đến nhà ta.

Tiểu Lôi hỏi:

– Các ngươi vốn không có cừu hận?

Bán Diện La Sát đáp:

– Tuyệt không có.

Tiểu Lôi hỏi:

– Ả vốn là người gì của ngươi?

Bán Diện La Sát đáp:

– Là chị em kết nghĩa của ta.

Thanh âm của bà ta một mực lãnh lãnh đạm đạm, nói đến đó mới có chút cải biến.

Tiểu Lôi hỏi:

– Giao tình giữa ngươi và ả ra sao?

Bán Diện La Sát đáp:

– Ta vốn luôn luôn coi ả là muội muội, chuyện gì ta cũng đều nhường cho ả.

Tiểu Lôi hỏi:

– Nhưng ngươi không thể đem trượng phu nhường luôn cho ả?

Bán Diện La Sát đáp:

– Ta vốn không biết chút nào, có một năm vào tiết trung thu, ả mời bọn ta đến nhà ả ăn tết. Sau khi bọn ta đến, ả mời ta uống rượu, ta uống liền.