Lục Thiếu Phàm, em yêu anh! – Chương 004 phần 3

Trái tim Mẫn Nhu
cũng phiền não, quay người lại, ảo não quát to, đôi mắt sáng mở to, đôi môi đỏ
mọng vì tức giận mà mím chặt, hai má cùng lỗ mũi bị lạnh làm hốc đỏ lên, mang
theo chút ngây thơ.

Mái tóc đen của
Lục Thiếu Phàm trở nên xốc xếch, bộ tây trang đè nén sự phập phồng nơi lồng
ngực, hơi thở tươi mát mang theo sự hổn hển, nhưng đôi mắt đen vẫn bình thản
như nước.

Nhìn thấy vẻ uất
ức trong mắt Mẫn Nhu, đôi môi vẽ lên độ cong, không quan tâm đến cơn giận của
Mẫn Nhu, không nói gì cả, chẳng qua kéo cô quay về bên xe.

Trong khi đó Mẫn
Nhu không phải không phản kháng, nhưng đối với Lục Thiếu Phàm nó không có chút
uy hiếp.

“Uy, anh nghĩ gì
vậy, tôi cần đến bệnh viện gấp.”

Kiên nhẫn bị mài
mòn, Mẫn Nhu hô to, nhưng vẫn bị anh tự quyết định mở cửa xe, đẩy vào.

“Anh…”

“Cầm.”

Đôi môi đỏ mọng
của Mẫn Nhu hé mở, ánh đèn xe mờ mờ, đôi mắt sáng như sao nhìn cây kem trên
tay, chớp mắt vài lần vẫn không hiểu.

Lục Thiếu Phàm
đóng cửa lại lên xe, không khí bên trong xe ấm áp cũng khiến sự cứng ngắc giữa
hai người trở nên hòa hoãn.

“Anh ăn kem sao?”

Mẫn Nhu giơ cây
kem lạnh như băng trong tay lên, thật khác qua mức, giống như đang nhìn quái
vật với gương mặt thanh tú thoát tục. Theo suy nghĩ của cô, một công tử cao quý
nho nhã thì không nên ăn đồ của trẻ con.

Khóe mắt Lục
Thiếu Phàm mỉm cười, ánh mắt quét qua nhìn vẻ mặt ngây thơ của Mẫn Nhu, trong
lòng thầm than, ngay cả mình cũng không hiểu.

“Ở hiệu thuốc
không có đá, cô dùng thứ này áp lên mặt, tới bệnh viện sẽ thoa thuốc sau”

Lục Thiếu Phàm
nghiêm túc lái xe, không nhìn Mẫn Nhu, lời nói hết sức tùy tiện, không có vẻ ân
cần hay lấy lòng, lại khiến cho lòng Mẫn Nhu như có gì đó chạm vào, quên cả
phản ứng, ngơ ngác duy trì động tác.

Cảm giác muốn
giễu cợt hắn trong nháy mắt liền biến mất, cây kem lạnh đấu đầu ngón tay lại
làm cô không khỏi ấm áp. Thì ra, được người khác quan tâm là như vậy, dù chỉ là
người xa lạ… Anh lúc nãy đi ra ngoài để mua thuốc thoa cho cô…

“Xin lỗi.”

Đột nhiên nghe cô
nói xin lỗi, lông mày Lục Thiếu Phàm nhướng lên, không nhìn cô, đôi mắt đen
hướng về trước lưu chuyển nụ cười.

“Mẫn Nhu”

“A?”

Đột nhiên gọi tên
khiến cô không biết làm sao, cầm kem thoa mặt tay run lên, bên tai là tiếng
cười của anh.

“Bệnh viện nào?”

Trên hành lang
yên tĩnh của bệnh viện vang lên tiếng bước chân thưa thớt, xen kẽ với tâm trạng
vội vàng chứng tỏ người đó khẩn trương.

Mẫn Nhu hỏi khoa
phụ sản ở đâu, không dùng được thang máy liền trực tiếp chạy lên lầu năm, vì
vận động mà hơi thở dồn dập. Khi cô đứng ngay cửa hành lang hai chân liền run
lên, vết thương nơi mắt cá chân khiến cô đổ mồ hôi lạnh.

Ở phía đầu kia có
một cánh cửa ghi “Phòng phẫu thuật”, hành lang âm u đầy mùi thuốc sát trùng, còn
cả mùi thuốc lá mơ hồi, tiếng gió lạnh thổi qua khiến Mẫn Nhu rung mình, nhìn
chăm chú vào bóng người, hai chân cứng đơ.

Cô nói cô không
có đẩy Mẫn Tiệp, nhưng do xảy ra tranh cãi với cô Mẫn Tiệp mới ngã xuống cầu
thang, Kỷ Mạch Hằng cũng nhìn thấy và quả quyết là cô làm. Những người khác
liệu có phải cũng nghĩ như thế?

Tiếng giày cao
gót chạm xuống sàn phát ra âm thanh, khiến ba người đang đứng trước phòng giải
phẫu chú ý.

Một màn thuốc lá
mờ ảo che phủ, hai ánh mắt đều lạnh lùng nhìn sang, vừa phát hiện ra ai tới,
trong đôi mắt như phun ra lửa, đôi môi mỏng đóng băng thành tuyết, ẩn chứa hận
ý.

Mẫn Nhu tựa vào
vách tường, nhìn Kỷ Mạch Hằng im lặng uống thuốc. Dáng vẻ kiêu căng bất tuân
nay lại trở nên cô đơn chán nản, vừa thấy cô, trong đôi mắt đã đầy tia máu, sát
khi âm trầm giận dữ như muốn tiến lên phanh thây cô thành hàng trăm mảnh.

“Mày tới đây làm
gì?”

Tiếng nói sắc
nhọn chất vấn của Hồng Lam cất lên, trên gương mặt cao quý diễm lệ đằng đằng
tức giận, tay vòng trước ngực nắm thành quyền.

Mẫn Nhu muốn nói
gì đó, nhưng không biết nên nói gì, giải thích sao? Hay xin lỗi? Nhưng liệu họ
có chấp nhận?

Mẫn Chí Hải chặn
lại ánh mắt thâm độc của Hồng Lam, thân hình cao lớn chắn trước mặt Mẫn Nhu
khiến cô cảm thấy an ủi.

“Tiểu Nhu, nơi
này có chavà mẹ là được rồi, con về trước nghỉ ngơi đi.”

Mẫn Nhu rõ ràng
biết Mẫn Chí Hải sợ Hồng Lam làm khó cô, muốn để cô rời khỏi nơi thị phi này.

“Nghỉ ngơi? Con
gái chúng ta còn đang nguy hiểm, nó là kẻ gây ra tội mà còn dám nghỉ ngơi.”

Cô chưa kịp phản
ứng, Hồng Lam đã tức giận hét lên tiếng giận dữ vang dội khắp hành lam, người
cũng mất đi lý tí hất Mẫn Chí Hải ra, muốn xông lên đánh Mẫn Nhu, nhưng Mẫn Chí
Hải đã nhanh tay giữ bà ta lại.

“Mẫn Chí Hải, ông
buông ra! Mấy năm qua, tôi nhịn đủ rồi, không muốn nhịn nữa”

Hình tượng quý
phu nhân của Hồng Lam biến mất, thân hình điên cuồng giãy giụa bị Mẫn Chí Hải
giữ lại, hai mắt hận thù như hồng thủy mãnh thú muốn nuốt sống Mẫn Nhu.

“Bà nổi điên đủ
chưa? Nơi này là bệnh viện, không phải là chợ bán cá, bà không biết xấu hổ
nhưng tôi biết.”

Lời cảnh cáo của
Mẫn Chí Hải không những không có tác dụng chấn an, Hồng Lam nghe xong sắc mặt
thêm khó coi, động tác trên tay càng kịch liệt

“Ông muốn sĩ
diện? Ông nếu có sĩ diện thì năm đó đã không sinh ra thứ tạp chủng này, còn đưa
nó về Mẫn gia. Bây giờ thì tốt rồi, nó muốn hại chết tiểu Tiệp, muốn độc chiếm
tài sản Mẫn gia, ai biết được mấy hôm nữa lại đến phiên tôi?”

Mẫn Nhu lảo đảo
lui về sau, cơn đau nơi mắt cá chân kích thích thần kinh cô, nghe rõ mỗi câu
Hồng Lam nói, từng chữ một.

Nhìn vẻ mặt giận
dữ, lời nói thô lỗ của Hồng Lam, trái tim Mẫn Nhu rớt xuống vực sâu không đáy,
để mặc Hồng Lam chỉ vào mặt mắng mỏ cũng không dám phản bác.

“Bà có thôi đi
không? Ở đây mà ăn nói bậy bạ gì đó?”

Mẫn Chí Hải nghe
lời Hồng Lam vẻ mặt sa sầm, không còn kiên nhẫn để khuyên nhủ, lúng túng liếc
nhìn Mẫn Nhu, khiển trách quát nhẹ.

“Tiểu Nhu cũng là
con gái bà, làm sao bà lại nói như thế! Mấy năm qua bà có thấy tôi thiên vị ai
không, dù bà sai, tôi vẫn nhắm một mắt mở một mắt, lúc này bà lại muốn lấn lướt
miệt thị tiểu Nhu, có phải muốn cái nhà này nhà tan cửa nát mới cam lòng?”

Hai mắt Hồng Lam
đỏ đến đáng sợ, mái tóc cắt tỉa chỉnh tề rơi xuống xốc xếch, thân thể chấn độ,
hướng về phía Mẫn Chí Hải tê tâm liệt phế bác bỏ: “Con gái tôi? Ông có dám thề
với trời, nó là con gái tôi? Không phải là đứa con gái do ông cùng đàn bà bên
ngoài sinh ra sao?”

Mẫn Chí Hải cứng
họng.

Cuối cùng, sự
thật vẫn là sự thật, dù che dấu thế nào cũng sẽ có ngày nổi lên mặt nước.

Thân thể Mẫn Nhu
lạnh như băng, như chiếc lá khô đã suy kiệt không còn sức, hai hàm răng cắn
chặt vào nhau ken két, thẫn thờ nhìn Hồng Lam và Mẫn Chí Hải cãi vã.

Trong lòng Mẫn
Nhu hoảng hốt, khó xử, nhục nhã, muốn né xa, nhưng khi nhìn thấy anh vô tình
đưa mắt nhìn cô không thể cử động.

“Tôi không có đẩy
chị ấy…”

Giải thích chỉ
đổi lấy tiếng hừ lạnh của anh, ánh mắt Kỷ Mạch Hằng lạnh lùng như muốn đâm vào
người cô, lông mày kiếm nhíu lại.

“Mẫn Nhu, làm
chính là làm, dù có nói xạo nhiều lần, chỉ khiến tôi càng thêm khinh thường cô.”

“Nếu như cô cho
rằng như vậy sẽ khiến tôi bỏ Mẫn Tiệp, vậy thì cô sai rồi, Mẫn Tiệp trong lòng
tôi dù là ai cũng không thể thay thế, bao gồm cả cô.”

Anh lãm đạm độc
thoại không có chút tình cảm, cũng là tuyên án tử hình với tình cảm ba năm giữa
hai người, châm chọc thứ tình cảm thật lòng cô đã bỏ ra.

Hai mắt Mẫn Nhu
khô khốc, cô không né tránh vì mình không làm sai, nhìn chằm chằm gương mặt
lạnh lùng bàng quan đó, khóe môi xót xa kéo ra.

“Tôi biết.”

Cô cũng hiểu, bản
thân sẽ không như kẻ ngốc đợi anh quay đầu lại, cũng không suy nghĩ anh sẽ thật
lòng. Anh yêu Mẫn Tiệp, anh yêu đến phát điên chỉ một mình Mẫn Tiệp, không yêu
đứa ngốc đứng trước mặt. Một cái tát là đủ, khiến cho cô từ trong mộng ảo tỉnh
lại, thấy rõ trái tim anh, anh vô tình,..

Dời đi, không hề
nhìn thấy biểu tình kinh ngạc của Mẫn Chí Hải và Hồng Lam, Mẫn Nhu im lặng xoay
người, không nói gì nhiều đi về phía thang máy sáng rực.

Cô và Kỷ Mạch
Hằng lúc bắt đầu không ai biết, lúc chấm dứt, khi kết thúc cũng chỉ là dấu chấm
tròn. Khi yêu, ai yêu trước thì kẻ đó thua, cô yêu Kỷ Mạch Hằng, Kỷ Mạch Hằng
yêu Mẫn Tiệp, đều là như thế.

Chẳng qua khi Mẫn
Tiệp quay đầu lại khiến ván cờ thua của Kỷ Mạch Hằng thành thắng, còn cô lại
thua trắng tay chật vật, đối với tình cảm đã sợ hãi.

Một thân lê bước
dọc hành lang bệnh viện, trong lòng chua xót không cách nào thổ lộ ra ngoài,
ngăn trước ngực khiến cô luống cuống ngơ ngác.

Hồng Lam nói
không sai, cô chỉ là đứa con gái rơi rớt của Mẫn Chí Hải, không xứng đáng nhận
tình thương của mẹ, mẹ của cô từ 20 năm trước đã chết trước mặt cô. Đêm đó,
người con gái xinh đẹp đầy máu, không hề giận nằm bên bồn hoa, trên ban công là
chiếc giày cao gót đánh rơi.

Ký ức bao năm qua
đã chôn chặt lại rõ ràng trước mắt, Mẫn Nhu buông hai tay không còn chút ấm áp,
đau đớn khép hai mắt lại.

Trên đôi giày cao
gót, mắt cá chân không còn tồn tại, nó sưng đỏ nhưng chủ nhân vẫn quật cường
từng bước đi về trước..

Vừa ra khỏi cổng
bệnh viện, vai Mẫn Nhu nóng lên, trong mùi là mùi hương bạc hà, cúi đầu liền
thấy trên vai phủ áo khoác.

Thẫn thờ ngẩng
đầu lên, vẫn là gương mặt tuấn tú nho nhã, ánh đèn trước cửa bao phủ lấy bóng
người thon dài cao ngất của anh, thoáng nhìn thì có cảm giác như quý tộc, nổi
bật phi phàm.

Lục Thiếu Phàm im
lặng ứng đó, mặc chiếc áo sơ mi màu xanh nhạt, caravat đã bị tháo đi, hai nút
áo mở ra để lộ da thịt trắng nõn mị hoặc nhưng lại không hề có vẻ phóng túng.

“Tôi tin cô.”

Giọng nói thanh
nhuận không to nhưng như tiếng sét vỗ vào suy nghĩ cô, khiến cho trái tim của
cô ở trong hầm băng từ từ hồi phục.

Anh tin? Tin gì?
Tin rằng cô cố ý đẩy Mẫn Tiệp xuống lầu, tin rằng cô là đứa con gái riêng muốn
vọng tưởng đoạt gia sản Mẫn gia sao?

Ý thức được gì
đó, hai mắt Mẫn Nhu mở to, nhìn chằm chằm Lục Thiếu Phàm, trong đôi mắt đều là
nỗi khiếp sợ.

Ai cho phép anh
ta nghe lén? Ai cho phép anh ta có quyền này, có thể nghe thấy xuất thân của
cô, nhìn cô khó khăn!

Quá khứ này ngay
cả ở trước mặt Kỷ Mạch Hằng cô cũng không nói, mấy hôm nay ở trước mặt mới mở
lời, vậy mà người đàn ông mới chỉ gặp mặt mấy lần lại có thể thấy được sự yếu
ớt nhất trong đáy lòng cô?

“Không sao, tôi
chính là cố tình đẩy, cố tình để chị ấy sanh non, cố ý không muốn chỉ ấy tốt
hơn mình!”

Tâm trạng kích
động khiến hai mắt Mẫn Nhu ửng hồng, đôi mắt mở to sáng rực lộ ra oán hận. Cô
quật cường nhìn chằm chằm anh, giọng nói quả quyết, nhưng cũng chính trong
giọng nói đó đã vô tình tiết lộ tâm tình.

Lục Thiếu Phàm
hơi cúi đầu, mái tóc đen rũ xuống nhìn gương mặt nhỏ nhắn rõ ràng chịu oan ức,
lông mày tuấn tú nhíu nhẹ lại, chưa kịp nói gì, Mẫn Nhu đã làm tự làm lộ tẩy
tất cả.

“Tôi chính là đứa
con gái riêng, là tiểu tạp chủng sinh ra bên ngoài? Tôi muốn lấy đi tài sản Mẫn
gia, khiến họ cửa nát nhà tan, thì sao chứ?”

Mẫn Nhu tùy ý thổ
lộ nỗi ủy khuất bi phẫn của mình, không nghĩ dáng vẻ của mình trong mắt Lục
Thiếu Phàm lại như con chó nhỏ sủa loạn chỉ vì bị chủ nhân bứt bỏ, trong đôi
mắt chỉ có ủy khuất và ủy khuất khiến người ta thương tiếc, muốn ôm vào lòng.

“Anh không tiện
xuất hiện trước mặt họ, không hề cố ý nghe lén.”

Anh kiên nhẫn
giải thích, giọng nói áy náy không hề tỏ vẻ, ánh mắt trong suốt nhìn về phía
cặp mắt mộng nước của cô.

“Tôi tin cô,
không có đẩy cô ấy.”

Đối mặt với sự
nghi ngờ trách cứ của mọi người, cô có thể giả vờ kiên cường không rơi lệ, đem
tất cả mọi khinh bỉ giễu cợt ngăn ra bên ngoài thế giới, nhưng khi gặp Lục
Thiếu Phàm mới phát hiện, nhiều năm qua bức tường thành cứng ngắc trong lòng cô
khi gặp anh lại trở nên yếu ớt.

Sự dịu dàng của
anh khiến cô không chống đỡ nổi, nhưng cũng vì sự dịu dàng đó mà khiến cô sợ,
thấp thỏm lo âu, sợ anh nhìn thấu thế giới của cô, phơi bày bản thân trước mặt
người xa lạ.

“Lục Thiếu Phàm,
lấy lại sự thông cảm của anh đi, tôi không cần.”

Cố gắng chống đỡ
bức tường thành đang bị anh làm cho cảm động, thu hồi lại ánh mắt, Mẫn Nhu dứt
khoát xoay người, không để ý đôi chân đau, muốn bỏ chạy.

Nói cô nhát gan
cũng được, yếu đuối cũng được, cô không muốn nhìn Lục Thiếu Phàm nữa, không
muốn đối mặt với sự dịu dàng của anh. Anh đối với người phụ nữ nào cũng lễ độ
và ôn nhu, cô không lạ gì nữa, một Kỷ Mạch Hằng khiến cô thương tích khắp
người, nếu lại thêm một Lục Thiếu Phàm, nhất định cô sẽ vạn kiếp bất phục.

Cô chạy trối
chết, sau lưng là tiếng bước chân không ngừng nghỉ, không hề rối loạn, giống
như dung túng cho sự càn quấy của cô.

“Lục Thiếu Phàm,
anh không cần…”

Cô ảo não dừng
lại, quay đầu, nghênh đón cô là một lông ngực ấm áp, mang theo mùi hương bạc hà
của phái nam.

Hai cánh tay gầy
gò của Lục Thiếu Phàm vòng lấy cô, khớp xương rõ ràng nhẹ che lấy ót cô, ôn nhu
dịu dàng, sợ dọa cô sợ.

“Lục Thiếu Phàm,
anh…. Tôi không cần sự cảm thông…”

Bàn tay trắng nõn
không để cô cự tuyệt áp đầu cô vào vai anh, bên tai là giọng nói réo rắt của
anh: “Tại sao cô không thể tỏ vẻ yếu ớt một chút?”

Yếu ớt? Cô có thể
sao? Thực tế phũ phàng có để cô yếu ớt không?

Hai mươi năm qua,
không có ai nói với cô: Mẫn Nhu, cô có thể yếu ớt, có thể dựa vào ai đó.

Người phụ nữ kia
chết đi, cũng mang đi tình yêu của cô. Một mình ở trong căn hộ, trong bóng tối,
một đứa trẻ bốn tuổi không có ai ôm vào lòng an ủi, làm bạn với cô chỉ là bóng
đêm vô tận.

Cô phải kiên
cường, không thể phụ thuộc vào ai!

Lòng tin mấy năm
qua khi đứng trước mặt ngày đàn ông này lại bị anh lật đổ, vì anh nói: “Mẫn
Nhu, tại sao em không thể tỏ vẻ yếu ớt một chút?

Ở trước mặt Kỷ
Mạch Hằng, cô là người tự tin, luôn lạc quan khích lệ anh chưa từng tỏ vẻ yếu
đuối, Kỷ Mạch Hằng lúc nào cũng cô tịch khiến cô phải mạnh mẽ, cho nên cô lựa
chọn mang niềm vui lại cho anh.’

Nhưng còn nỗi đau
vết thương của cô? Bao lâu tích lũy, bao lâu che đậy, mới có thể tìm được một
chỗ ấm áp khiến cô bình tĩnh điều trị sự cô tịch của mình.

Tâm của Lục Thiếu
Phàm cô không nhìn ra, người đàn ông này sâu không lường được khiến cô cảnh
giác tránh xa, nhưng Lục Thiếu Phàm dễ dàng công phá pháo đài của cô, đạp nát
mọi kháng cự.

Lần đầu tiên,
không hề suy nghĩ đến hậu quả, không so đo với người lạ, nhắm mắt để mặc anh ôm
cô.

“Tại sao lại tin
tưởng tôi?”

Trên áo sơ mi từng
giọt lệ nóng hổi rơi xuống, từng giọt từng giọt, vào xuống ngực, ánh mắt của
Lục Thiếu Phàm thất thần nhìn về hướng ánh đèn đường xa xăm.

Cánh tay siết
chặt lấy cô, trên gương mặt tuấn tú nở nụ cười nhạt, ánh mắt nhìn xuống hai má
ửng đỏ của cô, giọng nói êm ái không dễ dàng phát hiện.

“Bởi vì tôi biết
Mẫn Nhu chỉ là một tiểu quỷ nhát gan.”

Ở trong ngực anh
vang lên âm thanh nức nở quật cường: “Anh mới là tiểu quỷ nhát gan.”

Anh không phản
bác, chỉ câu môi, tay lại siết chặt.

“Tôi dẫn cô đi
thoa thuốc.”

Lần này cô cũng
không làm trái ý anh, gật đầu, gương mặt nhỏ vương đầy nước mặt tựa như con mèo
nhỏ lem luốc.

Cánh tay Lục
Thiếu Phàm đặt lên vai cô, khiến cho cảm giác lạnh được lấp đi, nhìn thấy cô
không nhận ra thì lông mi dài vui vẻ nhấp nháy, kéo cô về phòng cấp cứu.

Nhìn theo bóng
lưng cao ráo, Mẫn Nhu giương hai tay đan vào nhau, cảm giác lạnh xua đi ít
nhiều. Coi như đây là chút dịu dàng ngắn ngủi, cô cũng không muốn bỏ ra, là cảm
giác được ai dó quý trọng, cô không muốn mất đi.

Lục Thiếu Phàm
cám ơn anh…

“Mẫn Chí Hải, tôi
muốn ông chọn, một là tôi và Tiểu Tiệp hai là nó!”

Tiếng thét phẫn
nộ chúi vào lỗ tai, Mẫn Nhu đang chìm trong giấc mộng liền mở mắt tỉnh táo. Nằm
trên giường, nhìn chằm chằm trần nhà màu hồng, Mẫn Nhu hơi nhức đầu, tối hôm
qua Lục Thiếu Phàm đưa cô về nhà, sau đó cả đêm cô mất ngủ vừa chợp mắt không
bao lâu liền bị tiếng ồn đánh thức.

“Con gái tôi ở
bệnh viện sống dở chết sở, nó thì khỏe rồi, sáng sớm…”

Hồng Lam kích
động trách mắng, giọng nói the thé, cho dù cách một cách cửa phòng Mẫn Nhu có
thể nghe được sự khinh thường.

Mẫn Chí Hải vẫn
không nói, trong cả căn biệt thự chỉ có tiếng của Hồng Lam, rồi tiếng đồ sứ vỡ
nát vang lên.

Mẫn Nhu căng
thẳng, vội từ giường bò dậy, không để ý tới mặc áo khoác, mặc bộ đồ ngủ vội
vàng mở cửa chạy ra ngoài. Vừa bước chân xuống lầu, Mẫn Nhu thấy bên trong
phòng khách chiếc bình hoa cổ mà Mẫn Chí Hải thích nhất bị ném bể trên sàn, bên
sofa khay trà bị hất nằm lăn trên đất, Hồng Lam vẻ mặt đằng đằng sát khí ngồi
trên salon, còn Mẫn Chí Hải, sắc mặt cực kì khó coi đứng bên cửa sổ.

“Nó đợi không nổi
cần đàn ông? Chị nó còn chưa chết, nó đã muốn xuất giá trước?”

Những lời nói hà
khắc của Hồng Lam khiến cho bàn tay nhỏ của Mẫn Nhu vịn cầu thang cứng đơ, ánh
mắt liếc qua mấy hộp quà mừng, cô đã có đáp án.

Đôi môi cong lên
chế giễu, không ngờ có người vừa biết cô là thiên kim của Mẫn Thị trong vòng 24
giờ liền tới cầu hôn, muốn cùng cô kết liền cành!.

“Bà có thể không
nói đạo lý như thế sao? Những người đó chẳng qua tới nhà ta cầu thân, bà có cần
phải đuổi họ ra ngoài hết không?”

Mẫn Chí Hải không
thể im lặng cau mày, trầm giọng nói đạo lý với Hồng Lam, khẽ chếch mắt liền
thấy Mẫn Nhu nằm trên cầu thang, không khỏi sửng sốt.

Hồng Lam nhận ra
gì đó, theo ánh nhìn của Mẫn Chí Hải, vừa thấy Mẫn Nhu, lửa giận trong mắt bùng
lên kèm theo hận ý, từ trên ghế bật dậy nhìn chằm chằm Mẫn Nhu lạnh lùng nói.

“Đứa con trong
bụng Tiểu Tiệp đã không còn, mày vui rồi chứ?”

Đứa trẻ không giữ
được sao? Mẫn Nhu cúi đầu, cắn môi phải trắng bệch, cho dù cô phụ nhận đẩy Mẫn
Tiệp, nhưng người khác cũng đâu tin.

“Anh tin…”

Bên trong tai
vang lên giọng nam dễ nghe khiến cô ngẩng ra, trong lòng đau đớn khó chịu từ từ
nhớ lại gương mặt tuấn tú thanh nhã mà dịu đi, anh nói không sai, cô không đẩy
Mẫn Tiệp, cho nên không phải lỗi của cô.

Thản nhiên chống
lại Hồng Lam, Mẫn Nhu gằn từng chữ một: “Tôi không có đẩy chị ấy”

“Không có đẩy?”-
Hồng Lam như nghe thấy truyện buồn cười nhất trên đời, lạnh lùng cười nhạo, trong
mắt hận không thể đem Mẫn Nhu xẻ ra cho hả giận: “Chẳng lẽ con gái tao lại hàm
oan mày, tự mình lăn xuống lầu giết chết con mình sao?”

“Hồng Lam.”

Mẫn Chí Hải quát
bảo Hồng Lam ngưng lại khiến bà thêm giận, vọt tới chân cầu thang, chỉ tay ra
cửa, cáu kính quát Mẫn Nhu: “Cút ra ngoài, lập tức cút ra khỏi cái nhà này cho
tao.”

“Hồng Lam, câm
miệng.”

Mẫn Chí Hải nổi
giận, chạy tới, kéo tay Hồng Lam muốn đưa bà về phòng.

“Không cần đuổi,
tôi sẽ tự đi.”

Cả hai người đang
cãi vã không ngờ Mẫn Nhu trả lời, đều nhìn về phía bóng lưng Mẫn Nhu đang rời
đi, lẻ loi nhưng không mất đi kiên cường.

“Thật sự con muốn sao?”

“Hai mươi năm đủ rồi, tôi cũng đâu nợ Mẫn Chí Hải ông cái
gì, không cần thiết giúp ông nuôi đứa con riêng này nữa!”

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3