Hoàng Hậu Lười Y Nhân (Bộ 1 - Quyển 4) - Chương 17

CHƯƠNG
17: LƯU TRỤC PHONG ĐÁNG CHẾT

Sau đó, bên ngoài vang
lên những tiếng gõ cửa đều đều liên tiếp.

Hạ Lan Tuyết ngưng thở,
chỉ mong sao người bên ngoài biết điều một chút, không thấy ai lên tiếng trả lời
thì sẽ tự động rút lui thôi. Không ngờ người nọ lại không tự giác như vậy, vẫn
tiếp tục gõ cửa liên tục không ngừng.

Hạ Lan Tuyết nhẫn nhịn,
vừa lấy quần áo che phủ lên người Y Nhân, vừa trầm giọng hỏi: “Ai đó?”

“Là
ta, Y Nhân có ở đây không?” Người ở phía ngoài tùy tiện hỏi.

Trong
đầu Hạ Lan Tuyết lập tức bốc lên một ngọn lửa căm ghét không tên. Những người
khác còn được, không ngờ lại là cái tên Lưu Trục Phong này! Vốn giữa hắn và Y
Nhân đã có một chút quan hệ không rõ ràng, lần này vừa mới khuất mặt, hắn lại
dám đến đây gõ cửa phòng tìm nàng!

“Ngươi
có chuyện gì?” Hạ Lan Tuyết tiếp tục nhẫn nhịn, cất tiếng hỏi.

“Người
ta muốn tìm là Y Nhân, vì sao lại phải nói cho ngươi biết?” Lưu Trục Phong cười
hì hì, đủng đỉnh trả lời, lại tiếp tục gõ cửa liên hồi một cách bất khuất,
không nóng không vội, “Mở cửa, mở cửa, ta có thứ tốt muốn cho các ngươi xem.”

“…
Ngươi cứ đợi ở ngoài một lát, chúng ta sẽ ra ngay.” Hạ Lan Tuyết cắn răng, câu
này gần như được rít qua kẽ răng.

Anh
tận lực muốn biểu hiện bình thường, nhưng lời nói vừa ra khỏi miệng, vẫn tràn
ngập hàn khí lạnh thấu xương. Nhưng cái tên Lưu Trục Phong kia vẫn hồn nhiên
không hề hay biết, tiếp tục gõ cửa, ra vẻ vô tội lại tự nhiên mà nói: “Không cần
phiền phức, các ngươi không cần đi ra làm gì, ta vào được mà…” Nói xong, bên
ngoài đã vang lên tiếng đẩy cửa, Lưu Trục Phong cúi đầu lẩm bẩm, “Sao vậy, hóa
ra cửa không có khóa a…”

Hạ
Lan Tuyết kinh hãi, rốt cuộc chẳng thèm quan tâm đến chuyện gì nữa, lập tức đứng
dậy khỏi thùng gỗ, cầm một chiếc áo dài phủ thêm lên người Y Nhân.

Giữa
cửa chính và thùng gỗ còn cách một bức bình phong màu trắng dễ thấy.

Hình
bóng của Lưu Trục Phong chiếu lên bức bình phòng càng lúc càng lớn...
hắn đang đi đến, càng lúc càng gần.

“Các
ngươi đang ở đâu?” Lưu Trục Phong hỏi, đã đến rất gần bình phong rồi, lập tức
thò đầu ra khỏi tấm bình phong. Trên người Hạ Lan Tuyết và Y Nhân vẫn còn đang
nhỏ nước tí tách.

Quần
áo của hai người đều không chỉnh tề. Má hồng trên mặt Y Nhân vẫn còn chưa tan hết.
Khắp gian phòng tràn ngập không khí ám muội.

Người
ta dù khờ ngốc đến đâu nhìn thấy cảnh này cũng biết đang xảy ra chuyện gì,
trong khi đó, Lưu Trục Phong lại gãi gãi đầu, cười hì hì hỏi: “Các ngươi đang
chơi tạt nước à?”

Ánh
mắt Hạ Lan Tuyết bắn đạn, lạnh lùng nhìn hắn.

Nếu
ánh mắt có thể giết người, vậy thì Lưu Trục Phong đã chết hàng trăm hàng ngàn lần
rồi.

Nhưng
mà, ánh mắt có thể giết người được không?

Không
thể.

Cho
nên, Lưu Trục Phong vẫn cười hì hì, bình yên vô sự đứng nguyên tại chỗ, một
chút ý tứ tránh né cũng không có.

Hạ
Lan Tuyết đột nhiên ý thức được: hắn đang cố ý.

Lưu
Trục Phong là cố ý.

Với
công lực của hắn, động tĩnh trong vòng ba dặm hắn đều có thể thu hết vào tầm mắt.
Cho dù đoán không được cảnh tượng trong phòng thế nào, tốt xấu gì cũng có thể
nghe được tiếng nước chứ.

Đã
biết như thế, hắn vẫn gõ cửa liên hồi ước chừng phải nửa chung.

... Là có dụng ý gì!

... Hơn nữa, Hạ Lan Tuyết
nhớ rõ ràng mình đã khóa cửa! Chẳng qua là, ổ khóa đó, đối với Lưu Trục Phong
mà nói, cũng chỉ là thùng rỗng kêu to, có khác gì không khóa đâu. Cánh cửa này
chỉ phòng được quân tử, sao có thể phòng được tiểu nhân. Lưu Trục Phong rõ ràng
là tiểu nhân.

Nghĩ như vậy, Hạ Lan
Tuyết lại nhìn qua Lưu Trục Phong, bỗng nhiên phát hiện, đôi mắt luôn luôn mỉm
cười, luôn chẳng hề để ý của hắn thật sự khác hẳn ánh mắt thanh thản, tỏa ra
ánh sáng ngọc kỳ lạ lúc này.

“Không biết Lưu Thiếu
chủ rốt cuộc có đồ vật gì muốn cho chúng tôi xem?” Hạ Lan Tuyết tuy quần áo
toàn thân đều đã ướt đẫm, tóc tai hỗn độn, hình dung chật vật, nhưng tư thế
dung nhan lúc hỏi câu này vẫn cực kỳ phong độ.

Lưu Trục Phong liếc mắt
nhìn hắn một cái, có chút khâm phục, sau đó cười nói: “Ta chỉ cho Y Nhân xem
thôi, chứ không tính cho Tiêu Dao Vương xem.”

“Ngươi
muốn ta tránh đi?” Hạ Lan Tuyết nhíu mày hỏi.

Người
nên tránh đi, là hắn... Lưu Trục Phong mới phải.

“Nếu
không để ý thì…” Lưu Trục Phong cười híp mắt, tuyệt đối không khách khí trả lời:
“Xin mời Tiêu Dao Vương ra ngoài chờ một chút.”

Nhẫn,
nhẫn nữa, xem như hắn có ân cứu mạng mình, Hạ Lan Tuyết gần như đã nhẫn đến mức
tim phổi muốn nổ tung ra... Nhịn không được nữa rồi!

“Lưu Trục Phong! Ngươi
cố ý có đúng không! Căn bản là không có đồ vật gì hết, có đúng không!” Anh đã
không thể kiềm chế nổi nữa rồi, không bao giờ… Rốt cuộc đành phải cùng Lưu Trục
Phong lá mặt lá trái, trực tiếp hỏi cho rõ.

Lưu Trục Phong chớp mắt
mấy cái, ra vẻ vô tội nhìn anh, không phản bác nhưng cũng không thừa nhận.

Vẻ mặt đó, rõ ràng mười
phần mười là học hỏi từ Y Nhân mà có.

“A Tuyết.” Ngay vào lúc
Hạ Lan Tuyết định túm lấy cổ áo Lưu Trục Phong, chất vấn hắn rốt cuộc đang có
tâm tư gì thì Y Nhân ngay từ đầu đã trầm mặc lại thình lình mở miệng: “Chàng có
thể ra ngoài chờ một lát được không? Chỉ một lát thôi mà,” Y Nhân vươn ngón tay
ra tạo hình, vẻ mặt đáng thương, ánh mắt long lanh mở to, thậm chí còn có vẻ
như đang khẩn cầu.

Hạ Lan Tuyết hơi ngạc
nhiên. Anh không dự đoán được Y Nhân lại yêu cầu anh đi ra ngoài.

Vừa nãy ở gần nhau như
thế, gần đến mức có thể nhìn thấy lòng nhau, vậy mà chỉ đảo mắt một cái, Y Nhân
lại vì cái tên đàn ông kia mà kêu anh ra ngoài!

Hạ Lan Tuyết không tài
nào hiểu được, nhưng cũng không có cách nào cự tuyệt yêu cầu của Y Nhân.

Tất cả nỗi buồn bực
cùng khó hiểu, cuối cùng đành phải phát tiết lên người cái tên gian xảo phá đám
Lưu Trục Phong kia. Giờ phút này, trong lòng Hạ Lan Tuyết chứa đầy căm phẫn, đủ
để giết người.

Ghê tởm nhất chính là,
Lưu Trục Phong vẫn cứ cười hì hì ra vẻ mình rất vô tội.

“A Tuyết…” Y Nhân đến gần
từng bước, ngửa đầu lên nhìn Hạ Lan Tuyết.

Hạ Lan Tuyết vốn đang rất
xúc động, rất muốn phát tác, nhưng khi nhìn thấy vẻ mặt của Y Nhân, mọi ý tưởng
gì đó đều biến đi đâu mất.

Đôi mắt đen nhánh, lần
đầu tiên, đã không còn mang theo ánh nhìn vô tâm vô phế vốn có nữa. Ánh mắt cô
rất thành thật, tỏa ra một thứ ánh sáng rất đáng tin cậy, làm cho anh không tự
chủ được, tin tưởng cô.

“Ta ra ngoài chờ nàng,
có chuyện gì nhớ gọi ta.” Hạ Lan Tuyết nói xong, đột nhiên cúi người xuống, làm
trò trước mặt Lưu Trục Phong... thản nhiên hôn lên đôi môi cô.

Y Nhân ngơ ngơ ngẩn ngẩn,
sau đó khẽ cười một tiếng.

Cười như gió xuân, khoảnh
khắc phá tan băng giá.

Hóa ra tín nhiệm, thật
sự có thể đơn giản như vậy.

Lưu Trục Phong đứng ở một
bên, ra vẻ như chuyện không hề liên quan đến mình, chứng kiến cảnh này, khóe
môi hơi hơi giật giật, không rõ ý nghĩa.

Đợi Hạ Lan Tuyết ra
ngoài rồi, Lưu Trục Phong tự động ngồi xuống bên giường, dựa vào thành giường,
nghiêng đầu mà nhìn Y Nhân.

Y Nhân xoa xoa tóc,
cũng ngồi xuống bên cạnh hắn.

“Lại phá hoại chuyện tốt
của ngươi rồi nhỉ,” Lưu Trục Phong nghiêng đầu qua nhìn cô, mỉm cười bỡn cợt.
“Chỉ có điều, rốt cuộc thì ngươi thích ai vậy, Hạ Lan Tuyết hay là Viêm Hàn?”

“A Tuyết a.” Y Nhân
quay đầu lại, trả lời rất tự nhiên.

“Vậy còn Viêm Hàn thì
sao?” Lưu Trục Phong hỏi.

Y Nhân cúi đầu, ngắm
nghía bàn tay mình, thản nhiên nói: “Cũng là thích, nhưng mà, thích kiểu khác.”
Nói xong, Y Nhân một lần nữa ngửa mặt lên, nghiêm túc hỏi: “Vừa rồi chiếc nhẫn
ngươi cầm trong tay… Ta cũng có một chiếc. Ngươi nói muốn cho ta xem gì đó, là
nó sao?”

“Nhẫn của ngươi, là của
Tức phu nhân?”

“Phải.”