Mộng đẹp Tuyền Cơ - Chương 200 - 201

Chương 200: Đều là người không thể gặp
mặt người khác

Kỉ Kiến Thận một tay ôm Tuyền Cơ, một
tay cầm phần tấu chương thật dày kia, càng xem mày nhíu càng chặt, hiển nhiên
cũng bị lời vô nghĩa dài dòng, rườm rà trên đó chọc giận.

Tuyền Cơ cười tủm tỉm vươn tay vân vê ấn
đường[1] hắn, nói: “Nhíu nữa sẽ dễ dàng tạo nếp nhăn a! Nhiều
nếp nhăn sẽ biến thành ông già nhỏ tuổi!”

[1] Khoảng cách giữa hai đầu lông mày.

Ném đi phần tấu chương đáng ghét trên
tay kia, Kỉ Kiến Thận ôm Tuyền Cơ vào lòng nhịn không được cũng thở dài một hơi,
nói: “Công bằng mà nói, quan viên ở biên giới có thể ngay lập tức nghĩ ra việc
phải sắp xếp giải quyết tốt hậu quả, tấu chương đến nhanh như vậy đã có thể xem
là không tệ, chỉ đến chậm hơn nửa ngày so với quân báo ở biên giới, nếu tiết
kiệm được công sức tràng giang đại hải này, đoán chừng có thể đưa đến cùng lúc
với quân báo. Đáng tiếc bọn họ muốn nhân cơ hội khoe khoang tranh công, chứ
không phải thật sự làm việc gì.”

Nói đến vấn đề tốc độ truyền tin, Tuyền
Cơ nghĩ đến một sự kiện khác: “Đến sớm nhất chính là tin tức từ Trầm thị sao.”

Kỉ Kiến Thận gật đầu, cười khá huênh
hoang.

Tuyền Cơ do dự một chút nói: “Ta thấy
huynh tuy rằng làm Hoàng đế, nhưng sao vẫn không coi trọng những đại thần trong
triều vậy, thật sự làm việc vẫn là cấp dưới ở Trầm thị và phủ Thái tử, như vậy
ổn không?”

Thật ra đa số đại thần trong triều chỉ
là thùng rỗng kêu to mà thôi, thậm chí nhiều lúc, Kỉ Kiến Thận cũng xem bọn họ
là đối tượng để lừa bịp, rất ít khi để lộ ra ý đồ chính yếu thật sự của mình
với bọn họ. Nhà bọn họ ở Kỉ quốc kinh doanh đã nhiều năm, đã hiểu rõ hầu hết
quan viên trên dưới, có thể nói là tự lập ra một hệ thống riêng của mình.

Nhưng Tuyền Cơ vẫn cảm thấy kỳ lạ, triều
đình lưu giữ nhiều miệng ăn như thế nhưng sao lại không giao công việc để làm?
Vừa rồi lật mấy tấu chương, phát hiện quan viên địa phương chức vụ thấp ngược
lại còn trình tấu những chuyện còn quan trọng hơn nhiều so với quan có địa vị
cao ở trong triều. Việc này không thể chỉ đơn giản trách móc đại thần không
chịu làm việc, nhất định là vị Hoàng đế Kỉ Kiến Thận này không giao chuyện quan
trọng cho bọn họ.

Kỉ Kiến Thận mỉm cười, cố sức hôn Tuyền
Cơ một cái nói: “Hoàng hậu của ta thật thông minh!”

“Nói nhảm! Không đùa với huynh nữa, huynh
ngoan ngoãn làm việc đi, ta đi ngủ!” Tuyền Cơ đột nhiên cảm thấy nói tiếp chủ
đề này nữa có thể khá nghiêm trọng phức tạp, dứt khoát quyết định lui vể đi ngủ,
chuyện hao tổn trí óc để lại cho Đại ma vương đi.

Lần này Kỉ Kiến Thận không có cản lại, cười
buông tay thả nàng đi.

Năng lực quan sát của Tuyền Cơ từ trước
đến giờ rất tốt. Chỉ cần nàng muốn thì nhìn ra tình huống kỳ lạ hiện giờ trên
triều đình cũng không có gì khó. Kỉ Kiến Thận không thấy kỳ lạ chút nào. Nhưng
mà chỉ tình cờ thay hắn sắp xếp lại tấu chương một chút liền có thể nhìn ra mấy
điều này, thật sự khiến cho hắn có chút thán phục.

Chẳng trách lúc trước ở trên thuyền mấy
ngày, có thể tỉnh bơ tìm ra tình hình bố trí canh phòng của thuyền viên hoàn
toàn không sót gì.

Đáng tiếc là hắn hoàn toàn không nỡ để
nàng rời khỏi mình. Càng không nỡ để nàng trải qua tình huống nguy hiểm. Nếu
không nàng chắc chắn sẽ là nhân tài bậc cao nhất trong việc điều tra tình báo.

Không sai! Trong triều còn lại không ít
trọng thần. Quyền lực thật ra đã bị mất từ lâu. Những môn sinh đệ tử, họ hàng
và bạn bè thân thuộc dưới tay bọn họ nhậm chức trong triều đình thật ra đã sớm
bị cha con Kỉ Kiến Thận dùng các loại thủ đoạn thu về dưới trướng. Còn lại một
ít thân tín mà cha con bọn họ tự mình sắp xếp. Một ít không thể thu hút cũng đã
lần lượt bị loại trừ không dấu vết ra khỏi trung tâm quyền lực.

Sở dĩ an bài như vậy là bởi vì bọn họ
sớm muộn gì cũng khôi phục lại thân phận Xích gia để nhất thống thiên hạ. Nếu
thủ hạ là một đám trung thành với hoàng thất Kỉ thị, hoặc có thể có người mượn
cớ này gây rối loạn, vậy rất có thể chưa chiếm được thiên hạ đã xui xẻo bị
người đâm một dao sau lưng.

Tuy rằng hiện nay vẫn chưa cần thiết
công khai thân phân ngay lập tức. Cũng tạm thời không có nguy hiểm bị vạch trần
thân phận sớm. Nhưng mà bao giờ chuẩn bị ổn thỏa trước vẫn tốt hơn.

Thấy Tuyền Cơ trở về tẩm cung, Hồng
Vượng vội vàng đi vào tiếp nhận hầu hạ Kỉ Kiến Thận.

Trong ngự thư phòng im ắng, chỉ có ánh
đèn ngẫu nhiên nổ tiếng vang đôm đốp nhỏ, trong cung thiếu đi hơi thở của nữ
nhân kia, sẽ cảm thấy có chút buồn bực bức bối. Kỉ Kiến Thận cười khổ một cái, thu
lại tinh thần nhanh chóng chỉnh lý xong những tấu chương còn lại, mới rời đi
một lúc mà hắn đã có chút nhớ rùa con kia rồi.

Ba ngày sau, Tuyền Cơ xuất cung từ sớm, được
Triệu Chính tự mình hộ tống đến tổng bộ Trầm thị đi gặp chuyên viên tài ti phái
đến.

Vị chuyên viên này là một người quen cũ,
đúng lúc chính là Văn Quân Thông.

Văn Quân Thông không có thiên phú quản
lý tiền bạc, nhưng được cái lưu ý tỉ mỉ, xử lý công việc hằng ngày đâu ra đấy, những
lĩnh vực khác cũng không có gì xuất sắc. Nhưng lại là người hiểu rõ nhất về
công việc lớn nhỏ trong tài ti, nói ngắn gọn thì là một nhân tài trợ lý trời
sinh.

Trương Kiều Dư ra mặt chào hỏi với lão
đại tài ti Mạc đại nhân, đề nghị tìm người Trầm thị làm cố vấn, Mạc đại nhân
đương nhiên đoán được là ý của Hoàng đế, đâu dám chậm trễ?

Vị Mạc đại nhân này là người thông minh,
lúc tân hoàng vẫn còn là Triệu Vương gia, hắn đã đi qua đầu quân rồi, Trầm thị
là tài sản riêng của Hoàng đế. Chuyện này trong lòng hắn hiểu rõ. Cho nên căn
bản không hề lo lắng gì đến vấn đề giữ bí mật an toàn quốc gia, trước khi Văn
Quân Thông đi liên tục dặn dò nhất định phải tri vô bất ngôn, ngôn vô bất tẫn[2].

[2] Biết thì sẽ nói, nhất định không
giấu giếm
.

Văn Quân Thông ngồi trong đại thư phòng
tổng bộ Trầm thị. Trong lòng âm thầm giật mình vì tiền tài quyền thế của Trầm
thị.

Đồ dùng trong thư phòng đều cùng một màu
sắc được làm ra từ cây tử đàn, kiểu dáng đơn thuần rất đặc biệt, hắn từng thấy
qua kiểu dáng tương tự trong nhà một vị quan lớn, chỉ là một chiếc bàn nhỏ mà
thôi, lúc đó không ít người trong đám đồng liêu vây xung quanh chiếc bàn nhỏ
kia tán thưởng mãi, nói là đồ gỗ danh tiếng do Ngưu Nhất Thiên chế tạo, chiếc
bàn nhỏ có một không hai trong thiên hạ nghìn vàng cũng khó mua được.

Mà trong nhà vị quan lớn kia cũng chỉ có
một chiếc bàn nhỏ này đã xem như đồ quý đặt trong phòng. Cả thư phòng này đều
là vật dụng như thế, từ bàn sách đến bàn trà đến kệ đồ cổ, thậm chí ghế dựa
dưới mông này có lẽ cũng là sản phẩm của vị Ngưu Nhất Thiên kia, xa hoa như vậy,
chỉ e là chỉ có nội viện hoàng cung mới có thể so sánh được.

Sau hai tiếng gõ nhẹ, cửa thư phòng chậm
rãi được mở ra, hai tì nữ mặc áo xanh đi vào trước, theo sau là một nữ nhân đeo
khăn che mặt, mặc váy màu vàng nhạt đi vào.

“Tạ... Tạ tiểu thư?” Tuy rằng Tuyền Cơ
đeo khăn che mặt, nhưng mà Văn Quân Thông vẫn nhìn một cái liền nhận ra nàng.

Tuyền Cơ ngây ra một lúc, buồn bực nói: “Ta
dễ phân biệt như vậy sao? Che mặt ngươi cũng có thể nhận ra?”

Hay là trên trán mình khắc chữ, tại sao
cho dù dịch dung hay là đeo khăn che mặt cũng đều bị người ta dễ dàng nhận ra
vậy!

Nhạc Nghịch là vậy, con mọt sách này
cũng như thế!

Văn Quân Thông xấu hổ cười gượng hai
tiếng không biết nên trả lời thế nào, chẳng lẽ nói với nàng rằng hắn nhớ rất kỹ
ánh mắt và tướng mạo của nàng sao?

Rất may Tuyền Cơ cũng lười tra hỏi vấn
đề này, đi thẳng vào vấn đề nói: “Ta chính là đại quản sự của Trầm thị, mọi
người đều là chỗ quen biết, nhưng mà ta không tiện để ngươi nhìn thấy gương mặt
thật của mình, dù sao che mặt là truyền thống của Trầm thị, đại lão bản cũng là
người không thể gặp mặt người khác, ngươi làm quen dần đi.”

Lam Tinh, Lam Tích cùng vào nghe xong
những lời nói rõ ràng có ý bất kính đối với chủ thượng này của nàng, không hẹn
mà cùng ho khan hai tiếng.

Tuyền Cơ trộm lè lưỡi, thật là không có
khiếu hài hước mà!

Chương 201: Nhàn thê[1] tiết kiệm

[1] Nhàn thê: người vợ nhàn rỗi.

Đương nhiên là Văn Quân Thông không có ý
kiến gì, tuy rằng hắn rất tò mò diện mạo thật của Tuyền Cơ, nhưng cũng biết tác
phong thần bí xưa nay của Trầm thị, đối phương có thể trực thuộc hoàng thất, có
một số chuyện tầng lớp như hắn không nên biết, biết nhiều trái lại có hại.

Hai người tì nữ bên cạnh vị Tạ quản sự
này đều là mỹ nhân thanh lệ thoát tục khí chất bất phàm, chắc hẳn nàng thân là
chủ nhân lại càng quốc sắc thiên hương.

Có điều mặc kệ thế nào, vị Tạ tiểu thư
này cũng không phải người mình có thể mong muốn, một chút ý nghĩ trong lòng vẫn
nên thu lại. Văn Quân Thông âm thầm cười khổ một cái, lấy án quyển đã chuẩn bị
sẵn ra, chuẩn bị bắt đầu bài giảng.

Tuyền Cơ thấy người đến là Văn Quân
Thông, cũng thở phào nhẹ nhõm, tốt xấu gì mọt sách này cũng xem như người quen,
mình hoàn toàn có thể xử lý được, nếu như người đến là một lão cố chấp không
thể chấp nhận nữ nhân làm quản sự vậy thì phiền rồi! Cam đoan nhìn nhau là
ngán!

Văn Quân Thông nói suốt một ngày, nói
đến miệng khô lưỡi đắng, cuối cùng Tuyền Cơ nắm được đại khái tình hình quốc
khố của Kỉ quốc.

Quả thật quốc khố Kỉ quốc khá dồi dào,
thu nhập hàng năm chủ yếu là đến từ thu thuế của một số thương buôn quốc doanh,
nói đơn giản chính là từ kinh doanh của một nhóm hoàng thương[2], trong
đó đương nhiên Trầm thị chiếm phần tuyệt đối, thân phận hoàng thương cũng không
công khai với bên ngoài, tuy rằng có được nhiều “chính sách ưu thế” đã lũng
đoạn phần lớn của cải ảnh hưởng đường lối trị quốc, nhưng mà hàng năm mức thuế
nộp lên triều đình cũng vô cùng cao, đạt đến năm phần lãi ròng.

[2] Hoàng thương: thương nhân thuộc
hoàng thất.

Tuyền Cơ nhớ đến khí thế xa hoa của Đại
ma vương mỗi lần ra ngoài, không biết năm phần nộp lên này có bị thủy phân hay
không nữa? Dựa theo tác phong của Đại ma vương, tuy rằng quốc khố này xem như
của nhà bọn họ, nhưng dám chắc còn lưu trữ tiểu kim khố.

Lại nhìn phương diện chi tiêu thì có
chút khủng bố, chính xác là tiêu tiền như nước, Tuyền Cơ thuận miệng hỏi một
chút dòng chi tiêu của quốc khố và cơ chế quản lý, không thể không giật mình, căn
bản là không có kiểm tra hay là giám sát gì cả, có tiền cũng không nên tiêu
loạn như vậy a!

Tính mê tiền của Tuyền Cơ bộc phát, thiếu
chút nữa đã muốn lao về cung bắt lấy Đại ma vương dạy cho hắn một khóa học về
tầm quan trọng của “kiểm tra giám sát”.

Nếu nói công tác khai thác của quốc khố
Kỉ quốc làm được năm phần, thì công tác tiết kiệm làm còn chưa đến một phần, còn
xa chưa đến được giai đoạn tư bản chủ nghĩa thì đã giống như nước Mĩ từ trên
xuống dưới không xem việc phô trương lãng phí là nghiêm trọng, thế này làm sao
được?

Nhưng dù sao cổ đại không giống hiện đại.
Quan điểm của con người là một chuyện, điều kiện xung quanh là một chuyện lớn
hơn, giải quyết nhanh chóng chẳng những làm việc không được, còn có thể phá vỡ
sự hài hòa vững chắc ban đầu. Hiện tại Kỉ quốc tuyệt đối không thể loạn, bên
ngoài còn có Nhạc Nghịch bất cứ lúc nào cũng chờ xông vào xâm lược.

Tuyền Cơ miễn cưỡng khôi phục tâm tình
một chút. Chuyển sức chú ý sang phương diện khác.

“Chi tiêu của hoàng thất là một mình chi
ra phải không?” Tuyền Cơ vừa xem tư liệu Văn Quân Thông mang đến vừa hỏi.

“Đúng vậy. Của cải của hoàng thất thu
vào, dựa theo truyền thống của Kỉ quốc là giao cho thành viên hoàng thất quản
lý. Đến thời tiên đế bởi vì phần lớn thành viên hoàng thất là vị thành niên, cho
nên tạm thời giao cho Triệu Vương phủ quản lý. Trong sổ sách quốc khố, quốc khố
có khố phòng chuyên dụng của hoàng thất. Phần lớn chi tiêu của hoàng thất cũng
phải lấy từ khố phòng.”

Cách nói của Văn Quân Thông tương đối
nhã nhặn. Tiên đế cũng chính là Thừa Thiên đế. Căn bản là những nhi tử trưởng
thành đều chết hết rồi có được không. Có điều chết triệt để như vậy. Rất có thể
cũng có công lao của một nhà Đại ma vương.

“Lợi tức của khố phòng hoàng thất thì
thế nào?” Tuyền Cơ quẳng đi những chuyện khiến người ta vui vẻ không nổi. Ngược
lại quan tâm đến gia đình của ông xã.

“Lợi tức của khố phòng hoàng thất so với
quốc khố còn chưa đến một phần năm mươi. Nhưng tình hình thu chi của khố phòng
hoàng thất tốt hơn quốc khố rất nhiều. Từ tiên đế, chi tiêu trong Hậu cung
đang giảm mạnh hằng năm. Hoàng thượng kiên quyết cải cách. Hiện tại chi tiêu một
năm trong hoàng cung là từ năm vạn lượng trở xuống. Khi đại hôn Hoàng thượng
cũng chủ trương giản lược tất cả. Tốn không đến mười vạn lượng. Nếu nói quốc
khố là năm vào ba ra, khố phòng hoàng thất hiện giờ đã là ba vào một ra. Tiết
kiệm được khá nhiều.” Văn Quân Thông nói đến đây vẻ mặt lộ vẻ tôn sùng. Nhìn ra
được hắn đang tỏ lòng kính trọng Hoàng đế tướng công của Tuyền Cơ.

Tuyền Cơ nghe xong vừa đắc ý vừa tự kỷ. Đại
ma vương cưới được bà xã tiết kiệm chăm lo như mình, thật sự là chiếm tiện nghi
lớn!

Lam Tinh Lam Tích nhìn nhau một cái, thầm
nghĩ: Hoàng cung đã bị vị Hoàng hậu nương nương này biến thành người ở rất thưa
thớt, còn lại vài thái phi và hơn trăm cung nữ thái giám, chi tiêu cao mới là
quỷ quái.

Một ngày qua, hiểu biết về quốc khố của
Tuyền Cơ cũng chỉ mới chung chung, vì thế hẹn Văn Quân Thông hôm sau lại đến.

Văn Quân Thông đương nhiên là ngàn vạn
lần đồng ý, từ trước hắn đã cảm thấy vị Tạ Tuyền Cơ cô nương này không giống
người khác, hôm nay một phen đàm luận, hắn phục hoàn toàn, khó trách người ta
là đại quản sự của Trầm thị, thực tài đặt ở đó.

Vốn hắn tưởng rằng Mạc đại nhân đã quản
lý Tài ti ngăn nắp đâu ra đấy lắm rồi, thật sự là đáng quý vô cùng, nhưng nghe
chỉ bảo của Tuyền Cơ, lại phát hiện lỗ hổng khắp nơi, hơn nữa phương diện điều
phối có không gian rất lớn để cải tiến, sau khi cải tiến rất có khả năng tiết
kiệm chi tiêu đáng kể cho quốc khố, lại có thể giải quyết tốt chính sự.

Quan điểm nàng thuận miệng nói ra đều
mới mẻ độc đáo. Tuy rằng về chi tiết có rất nhiều chỗ cần bàn bạc, nhưng dựa
theo phương pháp của nàng, hình như quả thật có thể giải quyết rất nhiều vấn đề
nan giải về tiền bạc.

Làm việc có lợi không chán, lại có thể
cùng nữ tử trong lòng mình âm thầm ngưỡng mộ ở chung nhiều hơn, tuy rằng biết
rõ Tuyền Cơ đối với hắn cũng không giống như hắn tưởng, nhưng trong lòng hắn
cũng vui sướng.

Bàn xong việc công, Tuyền Cơ tán ngẫu
đôi câu chuyện phiếm, chợt nghe thấy Lam Tinh bên kia ho khẽ một tiếng, ngẩng
đầu liền thấy thì ra sắc trời đã tối muộn, bên tai quả nhiên nghe thấy Lam Tích
nhắc nhở: “Chủ thượng còn chờ ở nhà, Tạ quản sự nên nhanh chóng trở về đi!”

Lúc trước Tuyền Cơ giao hẹn với các nàng,
khi ra ngoài gọi nàng là “Tạ quản sự”, miễn sinh thêm nhiều phiền phức.

Văn Quân Thông vừa nghe thấy, quả nhiên
biết điều lập tức ngoan ngoãn cáo từ, trên người hắn mang theo không ít văn
kiện cơ mật của quốc khố, buổi sáng Triệu Chính nhất định đã phái rất nhiều thị
vệ đi theo, lúc này cũng do bọn thị vệ hộ tống hắn về quốc khố, giao lại xong
thì về nhà.

Tuyền Cơ nhìn hắn đi rồi, duỗi lưng, cười
nói với Lam Tích: “Đi thôi, bà quản gia!”

Lam Tích nhăn mũi cười lạnh nói: “Tạ
quản sự cùng Văn đại nhân trò chuyện với nhau thật vui, trở về ta sẽ hồi báo
chi tiết với chủ thượng...”

“Oa oa oa, Lam Tích cái đồ khốn ngươi!
Không được mách lẻo! Cái gì trò chuyện với nhau thật vui, ta giúp chủ thượng
nhà ngươi làm việc đấy chứ!” Đương nhiên biết Lam Tích cố ý hù dọa nàng, nhưng
nếu việc này truyền đến tai Đại ma vương, mình liền phiền phức to!

Lam Tinh kéo kéo tay áo của hảo tỷ muội,
ai! Lam Tích thì thích trêu cợt Hoàng hậu, cũng may Hoàng hậu người này chẳng
chút để ý trong lòng.

Thật ra không cần Lam Tích nói gì, trở
lại cung, Kỉ Kiến Thận đã chờ ở bên trong tẩm cung, vừa thấy cách ăn mặc như
thiếu nữ của Tuyền Cơ, chân mày lập tức nhăn lại mấy đường.

“Vì sao Hoàng hậu ăn mặc như vậy?” Câu
hỏi là hỏi hai người Lam Tinh Lam Tích, bình thường Đại ma vương không nỡ hung
dữ với Tuyền Cơ nàng.

Mắt thấy Lam Tinh Lam Tích sẽ quỳ xuống
thỉnh tội, Tuyền Cơ vội vàng chạy lên ôm cánh tay hắn giả ngu nịnh nọt: “Ta
thế này không đẹp sao?”

Trước khi Đại ma vương lên tiếng, quay
đầu nói với Lam Tinh Lam Tích nói: “Các ngươi lui xuống trước đi, ta có chuyện
nói với Hoàng thượng!”

Lam Tinh Lam Tích đương nhiên biết Tuyền
Cơ sợ các nàng bị phạt, vội vàng nhanh chóng lui đi, chạy ra ngoài cửa cung mới
thở phào nhẹ nhõm.

Kỉ Kiến Thận đưa tay ôm Tuyền Cơ ngồi
trên đầu gối, cười nói: “Đẹp, có điều nếu phu nhân ăn mặc như nữ tử đã kết hôn,
vi phu sẽ cảm thấy càng đẹp hơn!”

Tuy rằng rùa không cần cù, nhưng là động
vật tiết kiệm, Đại ma vương cưới được “hiền thê” như vậy cũng xem như là rất có
phúc.