Mộng đẹp Tuyền Cơ - Phiên ngoại về Triệu Tư Viễn (Hết)

Ngoại truyện về Triệu Tư Viễn: Bữa tiệc
sinh nhật heo

Chuyện bắt đầu từ bữa tiệc sinh nhật
mừng Triệu Tư Viễn tròn mười lăm tuổi. Lúc ấy, Tuyền Cơ tiến Vương phủ chưa
được bao lâu, vừa mới thu phục được Triệu tiểu bá vương, còn với ông chủ Triệu,
quan hệ nhập nhằng không rõ ràng...

Tuyền Cơ, Triệu Kiến Thận, Trương Kiều
Dư, Trương mẫu dự sinh nhật Triệu Tư Viễn, cùng nhiều người khác.

Tới dự sinh nhật đương nhiên phải cống
nạp quà sinh nhật.

Quà tặng của Tuyền Cơ là một bộ ná nhỏ
cầm tay, để chế tạo ra nó, nàng đã hao tổn biết bao thời gian và tiền bạc thí
nghiệm đi thí nghiệm lại nhiều lần, còn lý do tại sao nàng nhớ tới nó, là bởi
vì hồi nhỏ lúc Tuyền Cơ khoảng bảy, tám tuổi gì đó, nàng bị đứa trẻ hàng xóm
dùng bộ ná này bắn bị thương, tuy bây giờ vết thương bây giờ đã lành lặn, nhưng
ký ức thì nàng không bao giờ quên.

Các bé trai thường hay ưa thích những
thứ như vũ khí, hoặc máy móc, Triệu Tư Viễn dưới cặp mắt thăm dò của cha quay
qua cảm tạ Tuyền Cơ, sao đó cẩn thận nhét bộ ná vào tay áo, xem như là báu vật
vậy.

Triệu Kiến Thận phát cho con trai một
bao lì xì đỏ lớn, nói:

“Ngươi để dành sau này lớn lên, thích
thứ gì thì cũng có thể tự mình mua.”

Tuyền Cơ vỡ lẽ, hèn chi mấy ngày trước
hắn ta biểu nàng chi ra một chi phiếu một vạn lạng bạc, cái lão gia tử này
cũng thật hào phóng ghê, chỉ tiếc là món quà không có nhiều sự sáng tạo lắm.

Triệu Tư Viễn nhìn thấy Tuyền Cơ nhìn
chằm chằm bao lì xì trên tay của mình, thì mở miệng chế giễu:

“Này tiểu tham tiền, ngày ngày nhìn tiền
bạc trong phòng còn chưa đủ sao, còn dòm ngó tiền của ta, sao ngươi không hỏi
xin phụ hoàng đi.”

Tiểu tử chết tiệt! Tuyền Cơ chớp mắt nói:

“Là ta đang nghĩ tới một câu chuyện xưa
buồn cười thôi.”

“Câu chuyện gì?” Trương Kiều Dư cắt
ngang.

Triệu Tư Viễn trừng mắt nhìn Trương Kiều
Dư, bực bội hắn ta đã vẽ đường cho hươu chạy, Tuyền Cơ nói thế chắc chắn không
phải là chuyện gì tốt lành.

Không để cho người khác có cơ hội nói
chen, Tuyền Cơ lập tức bắt đầu kể:

“Ngày xưa có một người nông dân, rất
rành về nghề chăn nuôi heo, tiếng tăm vang xa, đặc biệt được quan điều về để
chăn nuôi heo cho quan phủ. Một hôm người quan phụ mẫu ghé ngang qua chỗ ông ta,
thấy ông ta nuôi lợn của mình được béo tốt quá, bèn hỏi người nông dân kia có
bí quyết gì?

Người nông dân trả lời là do ông ta đi
thu gom những thức ăn thừa của các tửu lâu, và các hộ khác, đem về nuôi heo.

Quan phụ mẫu kia nghe xong nổi giận mắng
người nông dân kia, heo này nuôi là để cung cấp thịt cho quan nha ăn, tại sao
lại dám đem đồ dơ bẩn nuôi heo như vậy, mắng rồi sai quân lính nọc người nông
dân kia ra đánh cho hai mươi gậy.”

Trương mẫu cảm thấy xót xa nói:

“Heo thì vốn là dùng cách đó để nuôi mà.”

Tuyền Cơ cười tiếp tục nói:

“Sau này, có một vị quan phụ mẫu khác
tới thay thế, cũng nghe danh và mời người nông dân này về chăn nuôi heo cho ông
ta, và cũng hỏi cùng một câu hỏi, người nông dân kia sợ bị đánh nên đã nói ông
ta hầm ổ yến vi cá cho heo ăn mỗi ngày. Vị quan phụ mẫu này nghe xong bèn mắng
người nông dân chơi ngông, lãng phí lương thực, rồi nọc người nông dân kia ra
đánh hai mươi gậy.”

Một người ngồi bên cạnh không nhịn được
nói:

“Quan phụ mẫu thật khó chiều lòng, thật
tội nghiệp người nông dân quá.”

Tuyền Cơ cười:

“Còn chưa hết đâu. Nhiều năm sau, lại có
một vị quan phụ mẫu khác lên thay thế, cũng rảnh rỗi ăn no không có gì làm, cũng
hỏi người nông dân cùng một câu hỏi làm sao để nuôi heo được béo mập như thế.”

“Sao?” Vài người ngồi cạnh cũng thắc mắc,
sau hai lần ăn đòn, người nông dân kia sẽ trả lời như thế nào đây?

Triệu Kiến Thận, Trương Kiều Dư và những
người khác cũng có chút tò mò.

“Người nông dân nói, Đại lão gia, là vì
tiểu nhân mỗi ngày cho heo một hai lạng bạc biểu nó thích ăn gì thì tự mua mà
ăn.” Lời nói vừa dứt thì Tuyền Cơ đã nhảy tới nấp sau lưng Triệu Kiến Thận.

Tất cả mọi người không nhịn được cười
phá lên, còn Triệu Tư Viễn thì nổi giận nhảy tới đuổi theo Tuyền Cơ.

Triệu Kiến Thận nhìn hai người đuổi bắt
nhau chạy một vòng quanh hắn, rồi mới chụp lấy Tuyền Cơ kéo về bên người, rồi
cốc nhẹ lên đầu nàng ta một cái mắng:

“Con ranh hư.”

“Ai bảo hắn nói ta tham tiền chứ, hừ.”
Tuyền Cơ phản đối.

Mọi người được dịp cười một trận nghiêng
ngả. Tuyền Cơ quay lại nhìn thẳng Triệu Kiến Thận nói:

“Vương gia làm cha dạy hư con, sao có
thể như vậy tùy tiện tặng hậu lễ như thế? Đừng nói là ngài không biết tặng món
quà gì, chẳng lẽ ngài làm cha người ta mà không biết ý con mình ưa thích gì
sao?”

Triệu Kiến Thận liếc nhìn Triệu Tư
Viễn một cái, rồi nói:

“Thật là bổn vương không phải, bổn vương
nhận lỗi, ta sẽ tặng lại món quà khác, bảo đảm Viễn Nhi sẽ hài lòng.”

Triệu Tư Viễn vừa mừng vừa ngượng ngùng,
thấp giọng nói:

“Đa tạ Phụ vương.”

Triệu Kiến Thận còn chưa trả lời, Tuyền
Cơ đã mỉm cười nói hớt:

“Ngươi nên cảm ơn ta mới đúng, rồi chia
cho ta phân nửa tiền lì xì, ta không tham lam lắm đâu.”

Triệu Tư Viễn trừng mắt liếc nàng một
cái, nói:

“Ngươi tự mình xin Phụ vương đi, chẳng
lẽ Phụ vương còn không cho ngươi?”

Tuyền Cơ hừ một tiếng không trả lời, chuyển
qua đề tài khác.

Nhiều năm trôi qua, Triệu Tư Viễn lên
ngôi, bá chủ thiên hạ, thỉnh thoảng nhớ lại chuyện này, không cầm lòng được
vuốt ve bộ ná Tuyền Cơ đã tặng, trong lòng thầm nói: “Phụ vương, những gì làm
ta hài lòng nhất, người vĩnh viễn sẽ không tặng cho ta.”

Thực hiện bởi

nhóm Biên tập viên Gác Sách:

Ariko Yuta – Fuju – tuongmy

(Tìm - Chỉnh sửa – Đăng)