Thiên tài nhi tử và mẫu thân phúc hắc (Quyển 2) - Chương 533 - Phần 2

Hơn nữa đoán chừng bé cũng sẽ cảm thấy nàng không thương bé.

Nghĩ lại, coi như bé tới thời phát dục, thì tâm tình có tối tăm tệ như thế, thì cũng có thể giải thích được, nhưng mà lại hơi có miễn cưỡng một chút.

Đêm hôm nay, phủ thành chủ náo nhiệt vang trời, đông như trẩy hội.

Đoàn người Vân Khê đi đến lúc không sớm không muộn, đợi bọn hắn đi tới trước cửa phủ, thì Mộ Vãn Tình đã tự mình đến đây chào hỏi, cùng đi với nàng còn có một nam tử cao lớn anh tuấn, mặt mũi có chút thô kệch, nhưng oai hùng bất phàm, hai đầu lông mày cùng Mộ Vãn Tình có mấy phần tương tự, suy đoán đây hẳn là thành chủ Mộ Cảnh Huy rồi.

"Các vị, mọi người đã tới. Vị này là ca ca của ta Mộ Cảnh Huy, cũng là thành chủ của Mộ Tinh Thành. Ca ca, vị này chính là Lam công tử, còn có sư phụ của hắn, cùng mấy vị bằng hữu của bọn họ." Mộ Vãn Tình hào phóng giới thiệu, tầm mắt khi lướt qua Lam Mộ Hiên, chống lại vẻ mặt hơi ngượng ngùng là ánh mắt sáng quắc của hắn, nàng không nhịn được mà hé miệng cười khẽ, gật đầu như chào hỏi.

Lam Mộ Hiên thấy thái độ của nàng với mình đặc biệt như thế, trong lòng cũng lâng lâng đi theo, quên mất còn phải cùng thành chủ chào hỏi.

"Bốp!” Vân Khê một cái tát vỗ vào sau ót của hắn, lúc này hắn mới đưa từ trong trạng thái lâng lâng, giật mình tỉnh lại, hắn lúng túng gãi đầu, vẻ mặt cười ngây ngô.

"Mộ thành chủ chớ để ý, đồ nhi của ta tâm tính đơn thuần, sợ là đã gặp được người trong lòng của mình, cho nên trong khoảng thời gian ngắn cao hứng quên hết tất cả rồi. Tại hạ Vân Khê, bên cạnh ta là đệ đệ của vị hôn phu ta, còn có hai hài tử này, một là nhi tử, một là nghĩa nữ."

"Sư phụ, ngài làm sao...” Lam Mộ Hiên nghe nàng nói thẳng thế, còn đem tâm sự của hắn đưa ra ngoài sáng, trong lòng không khỏi loạn thành một đoàn. Nhẹ nhàng liếc về phía Mộ Vãn Tình, chỉ sợ nàng xem thường mình.

Ngoài dự liệu của hắn, Mộ Vãn Tình chẳng những không có lộ ra bất kỳ thần sắc không ổn nào, ngược lại còn thoải mái hướng hắn quăng tới một nụ cười sáng rỡ phóng khoáng. Nụ cười này, nhất thời làm cho cả trái tim hắn đều nằm yên xuống, không vội cũng không nóng nảy.

Mộ Cảnh Huy là người khôn khéo bậc nào, chỉ nhìn một cái liền hiểu rõ tình huống trước mắt, ánh mắt hắn cơ trí hướng trên người Lam Mộ Hiên quét qua một lần nữa, khẽ gật đầu, rồi đem tầm mắt chuyển dời đến trên người Vân Khê.

"Thì ra là Vân tiểu thư, Vân tiểu thư có thể quang lâm quý phủ ta, quý phủ thật lấy làm vinh hạnh." Tuy là ngữ điệu hàn huyên bình thường, song ánh mắt của hắn rất chân thành, thật khiến Vân Khê sinh ra hảo cảm. Người này ánh mắt tinh duệ, đối nhân xử thế bất ti bất kháng, không có bởi vì thân phận mình là thành chủ mà cao ngạo tự phụ.

Sau đó tầm mắt hắn chếch đi, hướng đến hai tiểu hài tử, giọng nói vang vang nói: "Hai tiểu hài tử, tên gọi là gì?”

Vân Tiểu Mặc nắm bàn tay nhỏ bé của Đoan Mộc Tĩnh, đáp: "Cháu tên là Vân Tiểu Mặc, nàng gọi Tiểu Tĩnh, thúc thúc chính là thành chủ nơi này?”

Mộ Cảnh Huy phóng khoáng cười một tiếng nói: "Đúng vậy, ta chính là thành chủ nơi này. Cháu cảm thấy Mộ Tinh thành như thế nào, chơi có vui không?”

Vân Tiểu Mặc gật đầu, nói: "Mứt quả ghim xâu ở Mộ Tinh thành ăn thật ngon, đường phố cũng rất xinh đẹp, nhưng là có một chút thật không tốt."

Mộ Cảnh Huy khẽ động lông mày, giọng nói hiếu kỳ nói: "Tiểu Mặc cảm thấy địa phương nào không tốt, thúc thúc sẽ nghĩ biện pháp cải tiến."

Vân Tiểu Mặc nghiêng đầu suy nghĩ một chút, nói: "Ngày hôm qua chúng cháu ở trong một cửa hàng gặp được mấy người xấu, bọn họ muốn cướp dược liệu mẫu thân nhìn trúng, mẫu thân nhìn không được, muốn dạy dỗ bọn họ. Nhưng mà chưởng quỹ bá bá nói thành chủ thúc thúc đã xuống lệnh cấm võ, không cho phép người đang ở trong thành động võ, mẫu thân không có biện pháp, không thể làm gì khác hơn là không đánh bọn họ, nhưng mà bọn họ thật rất xấu, bởi vì thành chủ thúc thúc xuống cái gì lệnh cấm võ, vì vậy không trừng phạt được bọn họ, cho nên Tiểu Mặc cảm thấy không tốt."

Mộ Cảnh Huy đầu tiên là hơi ngạc nhiên, nhưng ngay sau đó cất tiếng cười to, cúi người, một tay một đem hai tiểu hài tử vác trên vai: "Tiểu Mặc phê bình thật đúng, người xấu nên bị trừng phạt, hơn nữa bọn họ hiện tại đã bị trừng phạt rồi...” Nói tới đây, ánh mắt hắn như có như không hướng Vân Khê liếc đi qua, chẳng qua là chớp mắt một cái, hắn liền khiêng hai đứa bé vào cửa phủ.

Vân Khê tiếp nhận ánh mắt như có như không của hắn bay tới, trong lòng đột nhiên run nhẹ, chẳng lẽ hắn đã sớm biết hung thủ sát hại bốn gã đệ tử của Lam gia là người nào?

Sẽ không, nàng xuất thủ cẩn thận như thế, làm sao lại để lộ dấu vết?

Trừ phi... chính là nam nhân yêu nghiệt nhàm chán kia mật báo? Nhưng giết người hắn cũng có phần, hắn vốn không ngu đến nỗi đem mình khai ra luôn chứ?

Vân Khê ở trong lòng suy nghĩ lung tung một hồi, phía trước, liền vang lên tiếng cười thanh thúy của Vân Tiểu Mặc cùng Đoan Mộc Tĩnh, đem nàng từ trong suy nghĩ kéo trở lại.

Đưa mắt nhìn, thân ảnh cao lớn của Mộ Cảnh Huy đang khiêng hai đứa bé, một màn này thật là ấm áp. Ai cũng không nghĩ tới thành chủ Mộ Tinh thành lại là một người bình dị gần gũi như thế, tính tình hắn chân thành, sảng khoái, giống như là lão đại trong nhà, làm cho không người nào có thể sinh ra cảm giác chán ghét.

Những khách nhân đang lục tục vào phủ thấy một màn như vậy, cũng rối rít suy đoán, hai tiểu hài tử này rốt cuộc là người thế nào, lại có thể được thành chủ yêu chiều như thế, không chỉ có tự mình ra cửa đón chào, còn thân mật để cho hai đứa bé ngồi trên đầu vai hắn? Lại suy đoán, nghị luận rối rít.

"Vân tiểu thư, Lam công tử, xin mời!”

Mộ Vãn Tình đưa tay ra mời đám người Vân Khê vào phủ.

Vân Khê cười khẽ, cùng Long Thiên Thần dẫn đầu vào cửa phủ, vừa đi mấy bước, liền đuổi theo ba người Mộ Cảnh Huy ở phía trước.

Mộ Vãn Tình cùng Lam Mộ Hiên thì hơi chậm một bước, sóng vai đi ở phía sau một đoạn.

"Mộ... Mộ tiểu thư, không nghĩ tới lệnh huynh lại là người rộng rãi như thế, thật là khiến người hâm mộ." Lam Mộ Hiên nín nhịn hồi lâu, rốt cục cũng nghẹn ra được một câu, trên hai má đã sớm ửng hồng một mảnh.

Ánh mắt sáng lên, Mộ Vãn Tình liếc hắn một cái, thấy vẻ mặt hắn ngượng ngùng như thế, không nhịn được hé miệng cười khẽ: "Huynh đừng khẩn trương như thế, để người khác nhìn thấy lại nghĩ ta muốn đem huynh ăn đó?”

Lam Mộ Hiên a một tiếng, hai gò má nhất thời càng đỏ, sư phụ a, nàng đây là ý gì? Tại sao tâm tư của nữ nhân lại khó đoán như vậy?

Ánh mắt Lam Mộ Hiên không khỏi quăng tới hướng của Vân Khê đi ở phía trước để cầu trợ, đáng tiếc nàng không có con mắt ở phía sau lưng, cho nên căn bản không cách nào nhìn thấy ánh mắt của hắn.

"Lam công tử tâm tính thẳng thắn, lòng dạ lại hết sức chân thành, cùng đại ca ta cũng là có mấy phần tương tự...”

Lam Mộ Hiên lại à một tiếng, cả kinh sửng sốt, có chút lúng túng không biết làm sao.

Mộ Vãn Tình mím môi cười khẽ, không đùa hắn nữa, nên tăng cước bộ đi thẳng phía trước nhanh thêm mấy bước, đuổi theo đám người Vân Khê.

Lam Mộ Hiên nhìn nàng đi xa, lúc này mới hơi thở phào nhẹ nhỏm, vỗ bộ ngực, hắn chỉ cảm thấy tim của mình muốn nhảy ra khỏi lồng ngực rồi. Song khi nhìn bóng lưng của nàng đi xa, trong lòng không khỏi sinh ra rầu rĩ.

"Thật là một ngốc tử!” Ngay cả Long Thiên Thần cũng nhìn không được nữa, liền đi thong thả tới trước mấy bước, kéo hắn sang một bên, quyết định từ từ mà đả thông tư tưởng cho hắn, để hắn có thể hiểu rõ cùng lĩnh ngộ một chút xíu đối với tâm tư nữ nhân.

"Thành chủ thúc thúc, nhà của thúc thật xinh đẹp!”

"Tiểu Mặc ca ca, nhìn bên này, thật là nhiều người a!”

Hai âm thanh non nớt đồng thanh đã hấp dẫn toàn bộ ánh mắt của mọi người đang tham gia yến hội, hình ảnh Mộ Cảnh Huy cùng hai hài tử trên vai của chính mình cười đến vui vẻ như vậy, liền nhanh chóng lan truyền ra.

Trong đám người đi ra một gã nam tử mặc hoàng y cẩm phục, tuổi khoảng hai mươi, nhìn trên y phục có thiêu dấu hiệu đặc biệt, thì liền có thể đoán ra được, hắn chính là người của Tư Đồ gia. Hắn cực kỳ kinh ngạc, ánh mắt đánh giá hai đứa bé trên vai Mộ Cảnh Huy, nghi ngờ hỏi: "Biểu ca, hai tiểu hài tử này là...”

"Bọn họ là con một vị khách quý của ta." Mộ Cảnh Huy thuận miệng đáp lại, tầm mắt tùy ý quét qua hắn, nhưng cũng không để vào trong mắt, thậm chí trong mơ hồ có thể thấy đáy mắt hắn chợt lóe lên tia chán ghét.

"Khách quý?” Hoàng y nam tử híp mắt lại, vẻ tinh quang xẹt qua, tầm mắt của hắn vừa di chuyển, liền liếc về hướng mấy người ở phía sau Mộ Cảnh Huy đang đi đến.

Khách quý? Loại khách quý gì mà cần làm phiền một thành chủ như hắn tự mình đón tiếp đây?

Khách nhân Tư Đồ gia bọn họ tới nhiều như vậy, y còn không nhìn đến, ngược lại tự mình đi nghênh đón mấy hài tử này. Trong lòng của hắn lập tức bùng lên lửa giận, không chỗ phát tiết.

Lúc thân ảnh Vân Khê xuất hiện ở cửa đại đường, mâu quang âm lãnh của hắn đột nhiên sáng lên, ánh mắt nhất thời bị vẻ tươi đẹp kia bịt kín. Dưới gầm trời này lại có một cô nương xinh đẹp xuất trần như thế, đã thẳng vào đáy lòng hắn, vẻ háo sắc lộ hẳn ra mặt.

Đồng thời nhìn biểu muội của hắn Mộ Vãn Tình cũng đi theo xuất hiện ở bên cạnh nàng kia, hai giai nhân cùng xuất hiện bên nhau, muốn so sánh ai hơn ai kém, sẽ lập tức được đáp án.

Từ trước, vì sự giàu có, xung túc của Mộ Tinh thành, hắn đã hao tốn không ít tâm tư trên người biểu muội hắn, vì để một ngày nào đó hắn có thể trở thành chủ nhân Mộ Tinh thành. Đáng tiếc, biểu muội của hắn tốt thì tốt, nhưng lại thiếu chút tư vị nữ nhân, trước đây hắn còn không chấp nhất, vì dù sao nam nhi chí tại bốn phương, chờ hắn đạt được vị trí thành chủ Mộ Tinh Thành, đến lúc đó mỹ nhân dạng gì lại không có, nhưng mà trước mắt đem hai vị nữ này so sánh với nhau, hắn liền lập tức phát giác thật không có tư vị gì. Nếu vừa có thể lên làm thành chủ, lại có thể ôm mỹ nhân về, đó mới là chuyện hạnh phúc nhất trong đời người.

Vân Khê mới vừa vào đại đường, thì đã nhận ra một đạo ánh mắt mang theo vẻ bỉ ổi không có hảo ý hướng trên người nàng liếc qua, nàng lãnh mạc quét ngang, lệ khí bắn đến trên người Tư Đồ Anh Kiệt, đang ở phía đối diện nhìn nàng thèm chảy nước dãi.

Nam nhân háo sắc kia giỏi lắm, lại dám nhìn nàng thèm thuồng, ngay cả nước miếng cũng đã chảy ra... Mâu quang của nàng một lần nữa lạnh thêm một tầng.

Tư Đồ Anh Kiệt bị lệ khí trong mắt nàng bắn qua, cả người nhất thời thanh tỉnh, không khỏi bị một trận kinh hoàng, không nghĩ tới ánh mắt nữ nhân này lại sắc bén như thế, giống như là một lưỡi dao sắc bén, trong nháy mắt đâm vào lồng ngực của hắn, làm cho hắn kinh hồn khiếp vía.

Nữ nhân này... Thật đúng là thú vị!

Nếu có thể thuần phục nàng, không sẽ có cảm giác thế nào đây? sau một trận kinh hoảng, Tư Đồ Anh Kiệt chẳng những không sợ, mà ngược lại càng thêm bị kích thích, trong lòng sinh ra một trời hưng phấn.

"Biểu muội, vị cô nương này là?” Hắn xoa xoa nước miếng, đổi lại một bộ dạng công tử phong lưu phóng khoáng, nho nhã, tiến lên mấy bước, mượn cơ hội đến gần.

Vân Khê cũng lười nhìn mặt hắn, trực tiếp vượt qua vai hắn, khi sát qua bên người nàng vẫn không quên hung hăng hướng trên ngón chân hắn "rất không cẩn thận" đạp một cước.

"A! Ngón chân của ta!” Tư Đồ Anh Kiệt đau đến kinh hô, ôm chân nhảy lên, hai tay xoa chân bị đau, cử chỉ cực kỳ chật vật.

"Nha, ta không cẩn thận dẫm lên chân công tử, thật là xin lỗi. Sau này, ta nhất định sẽ càng thêm cẩn thận." Vân Khê quay đầu lại, hướng hắn nhè nhẹ cười một tiếng, cố ý nhấn mạnh hai chữ "cẩn thận".

Mộ Vãn Tình hé miệng cười trộm, cũng trực tiếp bước người qua hắn.

Từ đáy lòng ấn tượng đối với hắn vốn đã không tốt, bây giờ nhìn thấy hắn lại hướng về phía một khách nhân xa lạ mà tỏ vẻ thèm nhỏ dãi, người như vậy lại là biểu ca của nàng, chỉ cần nghĩ tới một chút quan hệ thân thích này thôi, nàng đã cảm thấy muốn nôn mửa.

Khó trách đại ca nói, muốn mau sớm tìm cho nàng nhà chồng tốt để gả đi ra ngoài, tránh cho tiểu tử này vẫn ở lại trong phủ thành chủ, gây thêm rắc rối cho nàng.

"Ngươi...” Tư Đồ Anh Kiệt đỏ mặt nghiêm nghị lên, không chỉ bởi vì tức giận, lại càng bởi vì một cước kia khả thật sự quá ác, thiếu chút nữa đã làm nứt xương ngón chân của hắn.

Mấy người Tư Đồ gia vốn đang tụ ở chung một chỗ trò chuyện, nghe được Tư Đồ Anh Kiệt kêu đau, liền rối rít tụ lại hỏi thăm.

"Chuyện gì xảy ra? Anh Kiệt sư đệ, ngươi không sao chớ?”

"Ta, ta không sao, các ngươi ngồi tạm chốc lát đi, ta đến hậu đường một chuyến, rất nhanh sẽ trở lại." Tư Đồ Anh Kiệt cuối cùng cũng còn có chút liêm sỉ, biết lúc này không thể nói rõ, cho nên cũng cố ngậm miệng không đề cập nữa.

Lúc rời đi đại đường trong chớp mắt hắn quay đầu lại, hướng Vân Khê quăng ra ánh mắt âm lãnh.

Nữ nhân, ngươi chờ đó!

Ôi! Tiếng kêu đau của hắn lại vang lên, nên vội vàng tìm một hạ nhân đỡ hắn rời đi đại đường.

"Vân tiểu thư, xin tiểu thư chớ để ý, biểu ca ta hắn...” Mộ Vãn Tình cảm thấy khó xử vì gã quả thật không biết xấu hổ, sau khi dẫn Vân Khê ngồi xuống, liền không nhịn được mà hướng nàng giải thích.

Vân Khê cả cười khẽ nói: "Không có chuyện gì! Chỉ là người không đáng giá để chú ý thôi, hơn nữa, ta đã trừng phạt hắn rồi."

Mộ Vãn Tình hơi thở phào nhẹ nhỏm, sau đó như có điều suy nghĩ quay sang đánh giá nàng, thật sự khó có thể tưởng tượng, nàng trẻ tuổi như vậy, mà đã trở thành sư phụ của Lam công tử. Bản lãnh của Lam công tử nàng đã được chứng kiến rồi, như vậy vị sư phụ này của hắn rốt cuộc có khả năng như thế nào, điều này làm cho lòng nàng tràn ngập tò mò.

"Vân tiểu thư, năm ngày sau chính là đại hội luyện đan, không biết đến lúc đó Vân tiểu thư có tham gia trận đấu hay không?”

"Bản thân ta muốn hỏi trước, giải thưởng lần này của đại hội Luyện Đan Sư chính là Lam Tâm Tuyết Sâm có phải là hàng thật hay không? Nếu là đồ thật, như vậy, ta tất nhiên sẽ toàn lực ứng phó, nhưng nếu chỉ là đồ dỏm, ta đây cũng không cần lãng phí thời gian đi tham gia."

Mộ Vãn Tình giật mình kinh ngạc, nhưng ngay sau đó thì nhẹ nhàng khoan khoái nở nụ cười: "Thì ra là Vân tiểu thư lo lắng chuyện này, tiểu thư cứ yên tâm, Lam Tâm Tuyết Sâm này chính là bảo vật của Mộ gia ta, cũng là trân phẩm trân quý lâu năm của ông nội ta. Lần này nếu không phải vì... chỉ sợ Ông nội cũng sẽ không đành lòng đem nó lấy ra làm giải thưởng trong cuộc so tài."

Mộ Vãn Tình muốn nói gì đó rồi lại thôi, vẻ mặt như có chút lo ngại.

Vân Khê tinh tế quan sát thần sắc của nàng, nhưng không có hỏi tới, đây là chuyện nhà của Mộ gia bọn hắn, nàng cũng không muốn tìm hiểu. Tóm lại Lam Tâm Tuyết Sâm đã được bảo đảm là hàng thật, như vậy là đủ rồi.

Cùng Mộ Vãn Tình tiếp tục tán gẫu, đợi đến lúc các tân khách tới gần như đầy đủ, Mộ Cảnh Huy lúc này mới tạm ngưng chơi đùa cùng hai tiểu hài tử, chính thức chủ trì đại hội thưởng bảo lần này.

Vân Tiểu Mặc cùng Đoan Mộc Tĩnh vui đùa thật sảng khoái, khuôn mặt nhỏ nhắn đều đỏ bừng, nhìn Mộ Cảnh Huy bước lên phía trước chủ trì đại hội thưởng bảo, hai người vỗ hai tay nhỏ bé ủng hộ, thoạt nhìn rất là thích Mộ Cảnh Huy.

Vân Khê tươi cười nhìn hai tiểu tử, lại chậm rãi liếc trên người Mộ Cảnh Huy mấy lần, người nam nhân này trên người có loại khí phách ngay thẳng phóng khoán, nói năng thích đáng, chu đáo, hơn nữa trên người hắn lại sinh ra lực hút bẩm sinh, rất dễ dàng khiến cho người người hảo cảm. Nhìn hai tiểu tử này một chút thì biết, hiện tại chỉ mới qua một thời gian rất ngắn, mà đã bị Mộ Cảnh Huy thu phục lòng rồi. May mà hắn cũng không phải là loại đại gian đại ác, nếu không nàng sẽ rất lo lắng cho nhi tử.

Nhân vật như thế, chỉ có trong hình mẫu chính phái! Đáng tiếc, ở trong thế giới này người mạnh là vua, mang một lòng nhân nghĩa thôi là không đủ, đến phút cuối cùng đều phải dựa vào thực lực bản thân.

Sau khi Mộ Cảnh Huy diễn giảng một phen kết thúc đặc sắc, đại hội thưởng bảo cũng chính thức kéo ra màn che, những người đến đây tham gia bữa tiệc hoặc nhiều hoặc ít đều đem theo bảo vật luyện đan đắc ý riêng của mình, giống như là dược liệu trân quý nhiều năm hiếm thấy, lò luyện trân quý, đan dược phẩm chất cao vân vân, dĩ nhiên, hấp dẫn ánh mắt người ta nhất cũng là U Cốt Thúy Diễm của Tư Đồ gia!

Vân Khê cũng bị U Cốt Thúy Diễm hấp dẫn, ngọn lửa màu xanh biếc, tựa như u hỏa từ địa ngục tới, tràn đầy cảm giác thần bí, thì ra đây chính là một trong thập đại dị hỏa, đứng hàng thứ bảy trên bảng xếp hạng, U Cốt Thúy Diễm, nhưng nàng lại cảm giác được nó khoan thai truyền ra nhiệt độ, Vân Khê cũng phát giác sự chênh lệch giữa nó cùng Hỏa Vân Hải Diễm. Khó trách U Cốt Thúy Diễm xếp hạng so với Hỏa Vân Hải Diễm cao hơn mấy bậc, dựa theo nguyên lý vật lý học hiện đại, độ sôi của ngọn lửa kia sợ rằng so với Hỏa Vân Hải Diễm cao hơn chừng mười độ, độ sôi càng cao thì càng dễ dàng luyện xuất ra đan dược có phẩm chất cao.

Nàng chỉ chăm chú nhìn ngọn lửa, mà không có chú ý tới Tư Đồ Anh Kiệt chẳng biết lúc nào đã trở lại đại hội thưởng bảo, hắn thấy nàng chuyên tâm xem xét U Cốt Thúy Diễm như thế, đáy lòng không khỏi sinh ra vài phần hư vinh.

Hắn tự nhiên đến gần bên cạnh Vân Khê, cất giọng nói: "Đây chính là bảo bối của Tư Đồ gia chúng ta, U Cốt Thúy Diễm, các tiền bối Tư Đồ gia chúng ta từng dùng nó luyện chế ra vô số đan dược thượng phẩm, chỉ cần có nó, vô luận là luyện chế đan dược có độ khó cao như thế nào cũng không là vấn đề."

Vân Khê liếc hắn một cái, phát hiện chính là tên ngốc tử vừa mới ăn đòn kia, nàng hoàn toàn mặc kệ hắn, nàng nhích ra xa mấy bước, đổi lại một góc độ khác tiếp tục xem xét U Cốt Thúy Diễm. Ai ngờ nàng vừa mới nhích vài bước, đồ ngốc kia cũng chuyển thân tới, tiếp tục dương dương đắc ý chậm rãi mà nói: "Trong đại hội Luyện đan lần này, Tư Đồ gia chúng ta có nó, thì vị trí đầu khôi sẽ dễ đạt được như trở bàn tay, những người khác nếu muốn lấy được Lam Tâm Tuyết Sâm, quả thực chính là vọng tưởng!”

Hắn vừa nói ra lời này, lập tức rước lấy vô số ánh mắt chê bai. Cho dù Tư Đồ gia đúng là có bảo vật trợ trận, nhưng nói lớn tiếng mà không ngượng như thế, không khỏi quá xem thường người khác rồi. Các khách nhân vốn còn tụ tập quan sát U Cốt Thúy Diễm, đều ầm ầm tán ra, rối rít xem xét các bảo vật khác.

"Cùng lắm cũng chỉ như thế!” Vân Khê cười lạnh, giọng nói rất là khinh thường.

Tư Đồ Anh Kiệt nghe vậy, sắc mặt nhất thời trầm xuống, chất vấn: "Ngươi đây là ý gì? Ngươi có biết ngươi nói thế là đang khiêu khích Tư Đồ gia tộc chúng ta?”

Vân Khê tiếp tục cúi đầu cười lạnh: "U Cốt Thúy Diễm đích xác là bảo vật không tệ, có điều cũng phải xem nó ở trong tay người phương nào, nếu như rơi vào trong tay một vị luyện đan sư cao minh, như vậy nó liền có thể phát huy ra công hiệu chân chính của nó, hào quang tỏa khắp. Nhưng nếu là rơi vào trong tay một phế vật chỉ biết nói bốc nói phét, vậy thì cùng với ngọn lửa nấu cơm không có gì khác nhau, nhiều lắm cũng chính là lấy ra nấu cơm, chế biến món ăn, lấp đầy một bụng cho phế vật mà thôi."

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3

Sách giảm giá tới 50%: Xem ngay