Chỉ được yêu mình anh - Phần 2 - Hồi 24 + 25

Hồi 24: Bắt cá hai tay

Mễ Mễ
thấy mấy ngày nay Thượng công chúa hơi chán chường, nhưng dò hỏi mấy lần vẫn
không tìm ra được nguyên nhân. Vì chuyện này, Mễ Mễ bức bối mãi trong lòng,
thầm nghĩ nhất định phải bắt Thượng Linh tự nói ra xem có chuyện gì.

Ngày
hôm đó, Mễ Mễ rủ Thượng Linh đi ăn, định chuốc cho Thượng Linh say mèm còn tiện
đường tra hỏi. Kết quả là Thượng Linh chưa say, Mễ Mễ đã say, đập bàn đập ghế
trong tiệm lẩu nói muốn đi tìm A Ảnh.

Thượng
Linh không khuyên được Mễ Mễ, cuối cùng vẫn để Mễ Mễ gọi cho A Ảnh.

Không
ngờ mười phút sau Mục Ảnh xuất hiện tại tiệm lẩu. Hai người đỡ Mễ Mễ đang say
loạng choạng bước ra khỏi tiệm, ở phía đối diện bên kia đường có một chiếc
Porche màu xanh đang đỗ. Rõ ràng là A Ảnh không đến một mình.

Ông chủ
của A Ảnh nhân cơ hội này cũng bước đến, thậm chí còn hào phóng đưa xe cho A
Ảnh lái đưa Mễ Mễ về. Còn anh đỡ Thượng Linh cũng đang ngà ngà say, chầm chậm
bước đi trong màn đêm thành phố.

Cơn gió
mùa đông lạnh buốt thổi qua làm Thượng Linh tỉnh táo hơn đôi chút. Cảm nhận có
người đang nắm chặt tay mình, cô khẽ dụi mắt nhìn từ cánh tay lên trên.

Dưới ánh
đèn, gương mặt trắng bóc tuyệt mỹ của anh giống như bức tượng điêu khắc, trông
càng không giống người thật.

Khi
nhận ra người trước mặt là ai, cô dừng lại ngay lập tức, nghiêm mặt gào lên:
“Đồ yêu râu xanh chết tiệt! Ai cho phép anh nắm tay tôi?”

Diệp Thố
vẫn chưa kịp phản ứng, Thượng Linh đã nhảy chồm lên, tóm lấy cổ anh cắn thật
mạnh. Người anh hơi run, cánh tay vừa đưa lên bỗng ngưng lại. Đôi môi trên cổ
anh mềm mại ấm áp, mang cả vị rượu ẩm ướt vương trên làn da khi bị răng cô cắn
lên.

Anh
không hề đau, chỉ cảm thấy ngứa, dù sao cô cũng là phụ nữ lại đang say, dù có
cắn mạnh đến đâu cũng chỉ như đang rỉa trên da anh mà thôi. Giống như chú mèo
con nũng nịu đang chơi đùa thỏa thích.

Cánh
tay đang ngừng lại cuối cùng vẫn đặt lên vai cô, lại gần, gần hơn nữa, cơ thể
hai người đã chạm vào nhau. Anh nhắm mắt lại, để cô trút giận lên mình.

Thượng
Linh cắn liền mấy chỗ trên cổ anh, thế mà khi ngước mắt lên nhìn lại chỉ có mấy
vết răng mờ mở nhỏ xíu, còn chẳng chảy ra giọt máu nào. Cô vừa tức tối vừa bực
bội, tóm lấy hai bên gò má anh, kéo sang trái lại kéo sang phải.

“A Thố chết tiệt! A Thố khốn khiếp!
Dám bắt nạt ta!...” Cô lặp lại mấy lần liền, giọng nói yếu dần, như đang nghẹn
ngào: “… Đến cả anh cũng bắt nạt tôi. Tất cả các người đều bắt nạt tôi.” Cô vừa
gào vừa đẩy anh ra xa, nhưng chỉ vừa cách được một chút đã bị anh kéo lại.

Cơ thể chạm vào nhau gần đến nỗi
dường như có thể nghe thấy cả từng nhịp tim đập. Cánh tay anh quấn chặt quanh
người cô. Chặt đến nỗi cô thấy đau, không khí trong lồng ngực gần như tan biến.

“Anh xin lỗi!” Cô nghe thấy giọng
anh bên tai.

Chỉ có riêng anh biết câu xin lỗi
của mình có nghĩa gì. Anh đã làm tổn thương cô, nhưng anh chưa từng hối hận khi
đã làm như vậy. Dù cho anh lựa chọn lại một lần nữa, kết cục vẫn không thay
đổi. Chỉ là vậy thôi, nhưng không có nghĩa là anh không đau đớn.

Những ngón tay anh nhẹ nhàng vuốt
tóc cô. Anh chưa từng bao giờ dịu dàng đến thế. Thượng Linh cựa quậy một lát
rồi ngưng lại, có lẽ do đã thấm mệt, cô tựa người vào anh thiếp đi.

Tối đó Thượng Linh nằm mơ. Đó dường
như là một đám cưới, cô mặc váy màu trắng đứng đợi chú rể đến trong nhà thờ.
Đôi chân cha như có phép màu đã lành, dắt tay cô vào trong. Ở cuối thảm đỏ,
Phong Duy Nặc mặc bộ vest màu trắng đợi cô.

Anh vô cùng đẹp trai, giống như
chàng hoàng tử trong truyện cổ tích. Anh nắm tay cô, mỉm cười nhìn cô, tất cả
đều hoàn hảo đến kỳ diệu. Thế nhưng, mọi chuyện lại giống như những bộ phim
thần tượng vớ vẩn, đúng vào thời khắc quan trọng, bỗng có người đẩy cửa bước
vào, kêu lên phản đối.

Không phải là nhân vật nam phụ,
cũng chẳng phải nhân vật nữ phụ, người đó là mẹ cô, người mẹ suốt mười năm qua
bặt vô âm tín. Bàn tay đang nắm chặt cô bỗng buông ra, nụ cười của Phong Duy
Nặc trở nên lạ lẫm, xa vời.

Giống như mấy hôm trước, khi cô
đang định đi về thì mẹ đã kéo cô lại, đưa cô đến một hộp đêm sang trọng. Anh và
cô ta trò chuyện rất vui vẻ trong một góc của club.

Đó là một cô gái khác, anh cười và
ôm cô ấy, thỉnh thoảng còn vuốt mái tóc giống như những lần anh vuốt tóc cô.
Thượng Linh còn thấy ngôi sao Ôn Nhược Đồng nhẹ hôn lên má anh, anh không hề
chối từ ôm Ôn Nhược Đồng, nhẹ nhàng để cô tựa lên vai mình.

Giây phút ấy, Thượng Linh thấy mình
thật ngớ ngẩn, đứng thất thần như trời trồng mãi không tỉnh táo, giống hệt
những nhân vật nữ chính trong phim thần tượng.

Cô gọi điện cho Phong Duy Nặc, nói
với anh giờ cô đang đứng ngoài cửa phòng, hỏi anh đang ở đâu. Cô thấy anh đứng
bật dậy, đi vào một góc, nhẹ nhàng nói anh đang đi cùng một người bạn. Thượng
Linh hít một hơi, ngữ điệu bình thản như cũ hỏi anh có muốn về với cô không?

“Lâu lắm rồi anh chưa gặp người bạn
này. Hôm nay anh về nhà muộn lắm! Em cứ về trước đi! Mấy ngày nữa anh ấy đi,
anh sẽ đến gặp em, ngoan nhé!” Những lời thủ thỉ của người yêu vang bên tai đối
lập với cảnh tượng tàn khốc ngay trước mắt khiến trái tim cô băng giá.

Thượng Linh gác máy, quay người
lại: “Chúc mừng, bà thành công rồi!” Cô nở nụ cười băng giá với người phụ nữ
trung niên phía sau rồi bước đi.

Có lẽ do quá tin tưởng vào những
cảm giác thời niên thiếu, tưởng rằng anh cũng như mình, nhưng hóa ra trên đời
này không hề có hoàng tử. Những bộ phim thần tượng chỉ để lừa lấy nước mắt mọi
người, trong mắt đàn ông, đàn bà đều ngu dốt như nhau cả. Chỉ toàn là mơ mộng
hão huyền, cầu được ước thấy, đùa giỡn với thế gian.

Cô đã từng nhiều lần lên lớp cho
những cô bạn dại dột vì tình. Lúc ấy cô nói năng liến thoắng, bao nhiêu lí lẽ
hùng hồn cũng bởi nhân vật chính không phải là cô. Nhưng khi đến lượt mình là
người trong cuộc, cô lại hoàn toàn không bình tĩnh sáng suốt được như lúc
trước. Vì người đó là anh.

Phải chăng cô quá nực cười khi luôn
chờ đợi tình yêu đến muộn? Vào mùa đông khi sắp tròn hai bảy tuổi, lần đầu tiên
trong cuộc đời Thượng Linh nếm trải cảm giác thất tình.

Thượng Linh tỉnh giấc vì mùi thơm
lừng của trứng gà rán. Lúc trước hình như có người định gọi cô dậy, trên má,
trên trán và cả trên môi đều có cảm giác mềm mại. Đó là đôi môi đàn ông.

Thượng Linh kinh hoàng ngồi bật
dậy, kéo chăn cao lên kiểm tra quần áo của mình. Chắc không phải cô buồn chán
uống rượu say ra đường tìm bừa một người rồi XXOO đấy chứ?

Vẫn còn may, kiểm tra quần áo vẫn
còn đầy đủ cả, cô mới thở phào nhẹ nhõm, nhưng ngay sau đó phát hiện ra một
điều khủng khiếp khác.

Căn phòng này rất quen thuộc! Đây…
là chung cư của Diệp Thố.

Thượng Linh lần bước vào bếp theo
mùi thơm của đồ ăn. Cô bất ngờ đập một tay lên tấm cửa kéo: “Nói ngay! Có phải
sáng nay anh hôn trộm tôi không?”

Bóng người màu đen trong nhà bếp từ
từ quay lại, cô nhìn thẳng vào đôi mắt bình thản của anh với ánh mắt tóe lửa.

“Không!” Anh phủ nhận rồi nói tiếp:
“Anh đã hôn em nhưng không hề hôn trộm. Anh định gọi em dậy, nhưng em bám lấy
anh không buông, bắt anh phải hôn em.”

“…”

Vẻ khôi hài vẫn lấp lánh trong đôi
mắt bình thản: “Cũng như tối qua, em đứng giữa đường ôm chầm lấy anh, bắt anh
phải đưa em về!”

Thượng Linh tức giận, chuẩn bị nổi
cáu nhưng từ bỏ ngay ý định khi thấy đĩa thức ăn bưng đến trước mặt. Trứng rán
một mặt, bánh sandwich đã lột vỏ cắt thành hình tam giác anh tự làm, bên trong
có một miếng pho mát to, ruốc và dưa chuột, còn có cả xúc xích hun khói nữa.
Bữa ăn sáng thơm ngon bổ dưỡng hoàn hảo của A Thố.

Kể từ khi bác Minh lái xe đưa cậu
con trai béo ú mười bảy tuổi đi khỏi nhà năm cô mười bốn, cô chẳng còn được ăn
một bữa sáng nào khiến mình hài lòng cả.

Diệp Thố khốn khiếp! Rõ ràng là anh
cố tình làm vậy. Thượng Linh vừa tức giận nghiến răng nghiến lợi vừa ra vẻ ngao
ngán há to miệng nuốt chỗ thức ăn ngon lành trên đĩa.

“Đừng tưởng là… chỉ cần một bữa
sáng… là có thể… xóa sạch hết toàn bộ… ân oán… giữa hai chúng ta!...”

“Em cứ ăn từ từ, vẫn còn cơ mà.”
Anh chỉ khẽ mỉm cười. Đây là nụ cười “thương hiệu” của Diệp Thố, nốt ruồi nhỏ
dưới mắt trái thoắt ẩn thoắt hiện dưới ánh mặt trời.

Thượng Linh chớp chớp mắt, tại sao
chưa bao giờ cô để ý đến nốt ruồi này? Thực ra trước đây trên má A Thố chắc
cũng có, nhưng do béo quá nên không thấy rõ như bây giờ. Nếu sớm để ý điều này,
phải chăng cô đã không bị bắt nạt thê thảm đến mức ấy?

Điện thoại Thượng Linh đổ chuông ba
lần trong lúc ăn sáng. Hai lần đầu cô không nghe, chỉ nhìn qua rồi ném vào một
góc. Đến lần thứ ba, cô ngán ngẩm nhíu mày. Tính cô vốn thù dai, những chuyện
nhỏ nhặt thường ngày còn không chịu thiệt bao giờ, huống hồ là chuyện tày trời
như việc người yêu bắt cá hai tay. Nhưng Phong Duy Nặc lại không như vậy, cứ im
lặng lảng tránh kết cục là cách mà cô ghét nhất!

Cô tự nói với bản thân mình, dù có
chia tay cũng phải rõ ràng, dứt khoát. Cuối cùng Thượng Linh cũng nghe điện
thoại, người ở đầu dây kia hỏi cô đang ở đâu, nghe giọng nói điềm tĩnh đến mức
lạ thường, dường như chẳng hề trách cứ gì hai cuộc gọi cô cố tình không nghe.

“Đang ở bên ngoài!” Cô đáp bừa một
câu: “Đang ăn sáng với Mễ Mễ.” Nói xong cô liền vặn lại anh, đã đưa người bạn
lâu ngày không gặp kia đi chơi xong chưa?

Đầu dây bên kia bỗng im lặng một
lát, cô đợi rất lâu đến lúc như sắp không chịu được định gác máy, anh mới lên
tiếng: “À, vẫn chưa xong, có lẽ phải mấy hôm nữa. Không cùng đón Giáng sinh với
em được rồi!”

“Được! Không vấn đề gì! Dù sao
Giáng sinh cũng là ngày lễ phương Tây, chẳng có gì thú vị cả!” Cô trả lời nhanh
chóng: “Anh cứ đón tiếp cẩn thận “người bạn” của anh đi! Đợi anh hộ tống người
ấy xong, chúng mình gặp nhau nói chuyện.”

Lúc gác máy, Thượng Linh ấn phím
điện thoại hơi mạnh, dường như đang cố trút hết cơn giận giữ trong lòng lên
phím máy.

Thượng Linh ngẩng đầu lên bắt gặp
ánh mắt Diệp Thố đang chăm chú nhìn mình, giận dữ nói: “Nhìn cái gì? Chưa bao
giờ thấy những người đang yêu gọi điện thoại cho nhau à?”

Có chút ưu phiền thoáng qua mắt
anh, nhưng cuối cùng vẫn kìm nén nói: “Đêm Giáng sinh em không bận, đi tiếp
khách cùng anh nhé!”

“Quan hệ giữa anh và tôi không còn
như vậy nữa đâu!”

“Đây là công việc, em định công tư
bất phân sao?”

“Tôi chỉ sợ anh lợi dụng việc công
làm việc tư thôi!”

“Tiền tăng ca gấp năm lần!”

“Ông chủ, xin hỏi mấy giờ xuất phát
vậy?” Ngay khi tự động mở miệng đồng ý, tận sâu đáy lòng mình, Thượng Linh lại
nước mắt đầm đìa chán ghét chính bản thân mình một lần nữa.

Hồi 25: Cuộc hội ngộ đêm Giáng sinh

Năm nay tuyết rơi sớm, đêm Giáng
sinh, tuyết phủ trắng cả thành phố. Trong khách sạn, Thượng Linh gặp A Ảnh đang
ngơ ngác còn Mễ Mễ thì bám đuôi đằng sau. Theo lời Mễ Mễ, cô đến đây để hẹn hò.

Đương nhiên Mễ Mễ vô cùng phấn chấn
vì đây là lần đầu tiên A Ảnh chủ động mời. Cuối cùng Mễ Mễ còn bắt Thượng Linh
chăm chỉ làm thêm giờ, không cần phải đến quán bar đón Giáng sinh cùng nữa.

Vẻ mặt hoang mang của A Ảnh hoàn
toàn trái ngược với những lời Mễ Mễ nói, nhưng Thượng Linh nghĩ, người ngoài
cuộc bao giờ cũng sáng suốt hơn. Chắc là A Ảnh lại bị ông chủ vô lương tâm hại
rồi.

Rõ ràng anh ta đang bị lợi dụng việc
công làm việc tư, nhưng Thượng Linh đã quyết tâm hy sinh anh dũng vì số tiền
tăng ca gấp năm lần. Nghe nói nội dung tiếp khách của ông chủ lần này là mời họ
đến một nhà hàng Nhật Bản mới mở.

Khi hai người đến nơi, vị khách đã
ngồi tại bàn. Người phụ nữ trung niên dịu dàng - Bao Tây Tình.

“Phong
phu nhân, xin chào!” Thượng Linh cười nhạt, cử chỉ lễ độ. Sau đó ngồi vào một
góc, từ đầu đến cuối bữa chỉ tập trung đánh chén. Dường như Diệp “mỹ nhân” đang
bàn bạc công việc làm ăn, tất cả nội dung đều chỉ xoay quanh khu nghỉ dưỡng và
tên một hòn đảo nhỏ tại Malpes. Sau hồi lo lắng bất an, giờ đây Thượng Linh
cũng thấy nhẹ người, cho đến khi Bao Tây Tình nhắc đến một cái tên quen thuộc.

Bà nhắc
đến Ôn Nhược Đồng với tư cách đại sứ thương hiệu của khu nghỉ dưỡng mới. Nghe
nói, hai người họ rất thân thiết với nhau. Ôn Nhược Đồng cũng rất nổi tiếng tại
châu Á, nếu lần này cô làm đại sứ thương hiệu cho khu nghỉ dưỡng thì đúng là
không còn gì bằng.

Thấy
Diệp Thố không có phản ứng gì, Bao Tây Tình tiếp tục nói: “Thực ra tối nay tôi
cũng đã hẹn Ôn tiểu thư, cô ấy chắc cũng sắp đến rồi. Tổng giám đốc Diệp, không
phiền chứ?”

Anh hơi
nhếch miệng: “Khách của Tổng giám đốc Bao, đương nhiên cũng là khách của tôi
rồi!”

Hai
người vừa dứt lời, cánh cửa phòng liền mở ra, Ôn Nhược Đồng - nữ ngôi sao nổi
tiếng trong nước và khu vực châu Á đã xuất hiện.

Sau vài
câu thăm hỏi qua loa, Ôn Nhược Đồng thổ lộ mình vô cùng hứng thú với dự án khu
nghỉ dưỡng này. Nghe Ôn Nhược Đồng nói cô vốn rất thích Malpes, gần như năm
nào cũng đến đấy nghỉ một lần, nếu trở thành đại sứ hình ảnh cho dự án chắc
chắn sẽ rất thuyết phục.

Ông chủ
Diệp vẫn chưa lên tiếng, Thượng Linh bỗng đặt đũa xuống, mỉm cười: “Đúng vậy,
nếu tiểu thư Ôn Nhược Đồng mặc bikini nhảy điệu hula, chắc chắn hiệu quả quảng
cáo còn cao hơn nhiều!”

“Đây
là?” Ôn Nhược Đồng không hề biết cô gái tóc ngắn xinh đẹp ngồi ngay trước mặt
mình vừa mấy ngày trước đã chứng kiến những hành động thân mật giữa bạn trai cô
và Ôn Nhược Đồng tại hộp đêm. Tuy cô gái này nói với giọng điệu xoi mói khiêu
khích nhưng biểu hiện lại vô cùng chân thành, khiến Ôn Nhược Đồng không thể tức
giận được. Chỉ còn cách tiếp tục giữ nụ cười mỉm của ngôi sao theo thói quen.

“Thân
thế của tôi hơi phức tạp, cô chắc chắn muốn biết chứ?” Tính ra, đầu tiên cô là
bạn gái của Phong Duy Nặc, tức là quan hệ giữa cô và Ôn Nhược Đồng cũng như là
vợ lớn vợ bé. Tiếp theo, cô là con gái của Bao Tây Tình, mà Bao Tây Tình hiện
nay lại là mẹ kế của Phong Duy Nặc. Hay nói cách khác, nếu sau này Ôn Nhược
Đồng lấy Phong Duy Nặc, vậy cô ta sẽ là chị dâu của cô. Nhưng nếu như vậy thì
cô và Phong Duy Nặc lại là anh em loạn luân sao?

Cánh
cửa phòng lại bị đẩy ra lần nữa khi Thượng Linh đang chống cằm mải suy nghĩ.
Người vừa bước đến nhìn thẳng vào người bên trong, đầu tiên anh vô cùng kinh
ngạc khi thấy Diệp Thố ngồi bên cạnh Thượng Linh, đôi mắt anh bất chợt nặng nề
tăm tối.

Ngồi
đối diện chiếc bàn thấp, Ôn Nhược Đồng cười dịu dàng, vỗ nhẹ vào chỗ ngồi cạnh
mình: “Sao anh tìm chỗ để xe lâu thế? Mau qua đây, anh kêu đói từ nãy giờ còn
gì!”

Thượng
Linh nhún vai, coi như không có gì, tiếp tục cúi đầu ăn.

Một
tiếng động vang lên ngay bên cạnh, cô quay đầu ra, chỉ thấy Phong Duy Nặc cởi
áo khoác ngồi xuống cạnh mình.

Thực ra
bàn ăn không to lắm, bàn tatami hình chữ nhật. Bao Tây Tình và Ôn Nhược Đồng lần
lượt ngồi đối diện với Diệp Thố và Thượng Linh. Ôn Nhược Đồng định bảo Phong
Duy Nặc ngồi cạnh mình, nhưng giờ thế này anh lại thành ra ngồi hơi chếch phía
đối diện với Ôn Nhược Đồng.

Bản
tính của một ngôi sao khiến Ôn Nhược Đồng không biểu hiện thái độ ra mặt, nhưng
đối với Thượng Linh bây giờ, Phong Duy Nặc ngồi đâu cũng chẳng có ý nghĩa gì
với cô.

“Hình
như anh ngồi sai vị trí rồi thì phải!” Thượng Linh nhướng mày nhắc nhở anh.

“Thật
sao, anh không nghĩ vậy!” Phong Duy Nặc mỉm cười. Không biết có phải cô
bị ảo giác hay không, nhưng sau nụ cười ấy dường như còn ẩn giấu cả sự bất mãn.

Thượng Linh còn chưa kịp lạnh lùng
mỉm cười đáp lại, người ở bên đã gắp một miếng lưỡi bò vào bát cô: “Ăn thử món
này xem!” Nét mặt của Diệp “mỹ nhân” rất hờ hững, gần như còn không nhìn Thượng
Linh nhưng đũa vẫn tiếp tục gắp đồ ăn cho đến khi gắp đầy bát cô.

Đồ ăn ngon lành trước mắt, Thượng
Linh nghĩ mình cứ tập trung ăn là xong. Đang định bắt đầu đánh chén, bàn tay
trái đặt trên bàn bỗng bị tóm lại. Bàn tay thon dài với những vết chai nhỏ tách
ngón tay cô ra, mười ngón tay nắm chặt lấy nhau.

Cô hơi nhíu mày, nhận ra cả bàn tay
phải cũng đã bị tóm lấy. Những ngón tay tuyệt đẹp của Diệp “mỹ nhân” vô cùng tự
nhiên và nhịp nhàng cầm lấy bàn tay cô, tách ngón tay ra, sau đó cũng nắm chặt
lại.

Thượng Linh đơ người. Cả hai tay
đều bị tóm cả rồi, cô còn ăn thế nào được nữa. Muốn rút tay phải ra nhưng người
đang nắm không chịu buông. Muốn rút tay trái ra, cô càng bị nắm chặt hơn.

Diệp “mỹ nhân” nhận ra tình trạng
của cô, có lẽ chút lương tâm nào đó cũng trỗi dậy, anh gắp miếng gỏi cá đưa lên
tận miệng cô: “Ăn nào!”

Thượng Linh xị mặt ra: “Tôi vẫn có
tay!”

Từ phía bên phải, ánh mắt đang liếc
nhìn Thượng Linh dần chuyển sang nhìn thẳng vào người ngồi bên cạnh cô. Ánh mắt
hai người chạm nhau, cảm giác như muốn tóe lửa.

Thượng Linh thấy bàn tay trái của
mình càng lúc càng bị nắm chặt hơn, đau đến nghiến răng nghiến lợi.

Diệp Thố bỗng mỉm cười, cái miệng
tuyệt đẹp hơi nhếch lên, từ từ buông tay Thượng Linh ra. Đó không phải là nụ
cười nhận thua mà là nụ cười của kẻ đứng trên cao nhìn xuống. Giống như sự bình
thản và ung dung khi khống chế được tất cả cục diện, không thèm chấp với ai đó
định phân cao thấp bằng cách thật ấu trĩ này.

Bàn tay được tự do, Thượng Linh vừa
cầm được đôi đũa lên, bàn thức ăn bỗng rung ầm một lát, cốc đồ uống trước mặt
đổ đầy ra người.

Cô ngẩng đầu lên, một giọng nữ vô
cùng áy náy ngay lập tức cất lên: “Tôi xin lỗi, cô không sao chứ? Tôi vô ý quá!
Cô mau vào nhà vệ sinh rửa qua đi!”

Thượng Linh hiểu rất rõ màn kịch sến
này, cô không nhìn Ôn Nhược Đồng, mắt long lanh nhìn Phong Duy Nặc mỉm cười:
“Em phải vào nhà vệ sinh gột sạch quần áo, anh có thể bỏ tay ra được không?...
Anh không định bỏ tay ra ư? Vậy anh đi cùng với em sao?... Anh cứ nhất quyết
không buông tay, em không tìm được lý do nào chối từ nữa, vậy ta đi thôi!”

Người đàn bà ngu ngốc là người tự
mình đối phó với đàn bà, người đàn bà thông minh là người biết lợi dụng đàn ông
để tấn công đàn bà. Người ta hay nói, ngực to óc quả nho quả đúng là chẳng sai
chút nào.

Thượng Linh không có hứng thú muốn
biết Ôn Nhược Đồng đau khổ như thế nào khi tận mắt chứng kiến Phong Duy Nặc thà
vào nhà vệ sinh cùng cô còn hơn là phải buông tay, giờ này cô thấy mình thật
khốn khổ.

Không phải là cảm giác đau mà thực
sự cô đang muốn đánh người. Rõ ràng chính anh mới là kẻ lọc lõi xảo trá, coi cô
như con ngốc, vậy mà còn dám vặn hỏi cô.

“Tại sao tối nay lại đến đây?”

“Mấy ngày nay đi cùng ai?”

“Rốt cuộc sáng hôm kia đã ăn sáng
cùng ai?”

Cô lạnh lùng cười: “Anh có thể đi
với người đàn bà khác, vậy chẳng lẽ em lại không được ăn sáng cùng người đàn
ông khác hay sao?”

“Đúng là đi cùng hắn!” Gương mặt từ
xưa đến nay luôn dịu dàng của anh giờ đây sa sầm lại.

“Đừng có ra vẻ thế, em và anh ta
chẳng làm gì cả. Không giống như anh và Ôn Nhược Đồng đâu!” Cô nói thẳng với
anh hôm trước cô cũng có mặt tại hộp đêm: “Mẹ kế của anh đưa em đến đó, nghe
nói hai người vẫn chưa chia tay nhau. Xem chừng không chỉ có anh ghét mẹ kế của
mình, mà bà ấy cũng chẳng ưa gì anh thì phải.”

“Anh và Ôn Nhược Đồng làm sao chứ?”
Nụ cười thoáng qua gương mặt anh sau một hồi u ám, anh nhìn cô với ánh mắt chất
chứa nhiều cảm xúc lẫn lộn như đang tra xét: “Lẽ nào người đầu tiên bỏ mặc
người yêu đi cùng người đàn ông khác không phải là em hay sao?”

“Những người ôm ấp hôn hít người
đàn bà khác lại là anh.”

Đôi mắt anh đã bớt u tối hơn khi
nghe cô nhắc đến Ôn Nhược Đồng: “Nếu em đang phật lòng vì việc này, anh có thể
nói cho em biết, đây là lần cuối cùng anh đi với cô ấy. Đúng là anh và cô ấy
còn một số chuyện chưa giải quyết rõ ràng. Lần này, nhân dịp cô ấy đến thành
phố S, anh muốn giải quyết xong xuôi tất cả mọi việc.”

“Thật vậy sao?” Cô nhìn anh, hỏi
vặn lại.

“Tin hay không là tùy em. Những gì
cần giải thích anh đều đã giải thích hết rồi!” Giọng nói anh đầy vẻ kiêu ngạo
như không hề có chuyện gì nghiêm trọng cả.

“Những điều anh vừa nói là giải
thích sao? Để giải quyết xong xuôi mọi việc nên phải đi cùng với cô ta lần
cuối, ôm ấp, hôn hít? Còn nữa, có phải cũng lôi nhau lên giường lần cuối để làm
kỉ niệm hay không? Đúng là trước đây có thể giữa hai người đã từng có chuyện đó
thì bây giờ cũng là điều đương nhiên thôi. Trước khi em trở thành người yêu
anh, dù hai người cãi nhau, chia tay hay làm gì đều chẳng liên quan đến em.
Nhưng bây giờ em đã là người yêu anh, chúng ta đang yêu nhau, đã xác định rõ
mối quan hệ. Tất cả những gì anh và cô ta làm đều là phản bội. Nếu định nghĩa
của anh về việc đi cùng nhau lần cuối là như thế này, thì xin lỗi, em nghĩ em
không thể chấp nhận được.”

Thượng Linh hoàn thành nốt bản
tuyên cáo dài ngoằng, chuẩn bị bước đi.

Phong Duy Nặc đứng trước mặt cô, nụ
cười mang nhiều cung bậc cảm xúc phức tạp càng hiện rõ: “Như thế thì sao nào?
Chẳng qua chỉ ôm để cô ấy hôn anh, có cần phải kinh ngạc đến thế không? Trước
đây, chẳng phải em cũng thế sao?” Những ngón tay đẹp của anh khẽ chống lên cằm,
ánh mắt ấy càng làm cô khó hiểu hơn.

“Huống hồ, so với em, anh vẫn còn
tốt chán. Một cô gái mới mười sáu tuổi đã làm được, vậy tại sao anh lại không
thể chứ? Trước khi chất vất anh, sao em không tự hỏi chính bản thân mình xem.”

Thượng Linh nghi ngờ, cô lại gây ra
chuyện gì sao?

“Thì ra em quên rồi!” Nụ cười nặng
nề, hơi dữ tợn khiến cô thấy thật xa lạ.

Cô vô thức lùi lại phía sau một
bước, anh liền bước lên, giam cầm cô giữa bức tường và cơ thể mình.

Mùi thuốc lá và nước hoa ngay gần
cô, nụ cười trên gương mặt khôi ngô vẫn tươi rói nhưng ánh mắt bỗng trở nên tối
tăm: “Em đã từng hỏi anh, chúng ta đã hẹn ước gì vào đêm sinh nhật lần thứ mười
sáu của em. Thực ra người đề nghị hẹn ước không phải là em, mà là anh.” Thì ra
cô không nhớ nhầm. Nhưng chỉ có mình anh, qua bao nhiêu năm vẫn nhớ đến lời hẹn
đó mà thôi.

Những ngón tay dài nhấc một lọn tóc
trên đầu cô, vuốt ve trong lòng bàn tay, rồi nhẹ nhàng đặt xuống: “Em đã đồng
ý, nhưng cuối cùng lại nuốt lời.”

Cô lặng lẽ nghe hết những lời anh
nói, rồi lặng lẽ cười: “Xem ra đây mới là lý do thực sự anh đề nghị chúng ta
hẹn hò. Phong Duy Nặc, anh biết không, em không cần biết rốt cuộc trước đây đã
từng xảy ra chuyện gì. Nhưng lần này em thực sự muốn ở bên anh. Chỉ đáng tiếc,
dường như anh lại không muốn như vậy. Thôi cứ như vậy đi! Ôn tiểu thư vẫn đang
đợi anh, em đi trước đây!”

Bóng dáng Thượng Linh sắp biến mất
phía góc tường khi Ôn Nhược Đồng bước lên hành lang. Ở một đầu còn lại, Phong
Duy Nặc vẫn đang nhìn theo bóng dáng đã khuất, lặng lẽ không nói nên lời.

Ôn Nhược Đồng nhẹ nhàng cất bước
lên phía trước, hơi chần chừ nhưng cuối cùng vẫn nói: “Chính là cô ấy sao? Anh…
có định đuổi theo không?”

Ánh mắt anh không còn nhìn theo
bóng dáng cô, nụ cười cũng biến mất: “Đằng nào cũng đã đi rồi, chúng ta vào
thôi!”

Vẫn là giọng nói dịu dàng mà cô đã
vô cùng quen thuộc nhưng giờ đây dường như đã thiếu mất đi điều gì đó.

Ôn Nhược Đồng chợt nói khi nhìn vào
gương mặt kiêu ngạo của anh: “Duy Nặc, chúng ta làm lại từ đầu, được không?”

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3