Thế hôn - Chương 207 + 208

Chương 207: Anh đào

Trời sắp tối, thái dương tựa như một lòng đỏ trứng để đã lâu, đã thấm tơ máu, lại bị người đánh vỡ tan tác, lòng đỏ trứng trở nên nặng trịch chìm xuống, không khí trầm lặng bắt tại chân trời.

Tống thị đứng ở phía trước cửa sổ, ánh mắt nặng nề nhìn chân trời, tay trái cầm quạt, tay phải vô ý thức vuốt mặt quạt. Bên cạnh nàng có một tập sổ sách cao ngất, đều đã kiểm tra xong, sắp sửa giao ra. Vừa nghĩ đến từ nay về sau nàng sẽ không còn quyền lực xem sổ sách này, số sổ sách này nếu không nghe theo chỉ huy của nàng, nàng liền nhịn không được cảm thấy khó chịu cùng hư không. Lã thị nín thở tĩnh khí đứng ở một bên, mắt thấy Tống thị vừa vuốt vừa xoa quạt lụa tinh mỹ kia, vẫn không chịu dừng tay, thật sự nhịn không được, nhắc nhở nói: “Bà bà?”

“Sợ ta phá a?” Tống thị lúc này mới bừng tỉnh lại, nở nụ cười, giơ lên cây quạt nhìn ngắm dưới ánh mặt trời, tiếp tục dùng nó phe phẩy quạt: “Nói như vậy, Tam Lang, Ngũ lang mấy ngày nay ngày ngày đều đi theo Lục Giam đúng không?”

Lã thị gật đầu: “Còn có Thất lang Lâm gia, Ngô Tương Ngô gia. Chỉ có vài người bọn họ, suốt ngày ở chung một chỗ. Có đôi khi cơm cũng ăn ở bên ngoài.” Từ lúc Lục Giam cầm bản vẽ kia, mỗi ngày luôn tốn nửa ngày chạy đi tìm thợ để làm máy cày và máy gieo. Vì thế Lục Luân cùng Lục Kinh tìm cớ, mỗi ngày đi theo Lục Giam, Lục lão ông cũng không biết tại sao, thái độ khác thường không hề bắt hai người đọc sách, mà dung túng để bọn họ chạy theo Lục Giam ra bên ngoài.

Tống thị nói: “Lục lang vẫn không chịu đi cùng bọn họ sao?”

Nói đến chuyện này, Lã thị đặc biệt cảm thấy kỳ quái: “Không chịu. Lại nói tiếp cũng thực quái, lẽ ra hắn mới là bào đệ của Nhị thúc, tại sao còn không thân cận bằng Tam thúc, Ngũ thúc? Thật sự là kẻ ngốc.”

Tống thị đàm đạm cười: “Dù là ai, suốt ngày bị phụ mẫu ân cần dạy bảo nói mình vô dụng, không bằng ai đó, dù thế nào cũng không thể thân cận nổi. Huống hồ, trong mắt hắn, Nhị ca hắn chính là người vong ân phụ nghĩa, vứt bỏ bọn họ, có lỗi với bọn họ, sao có thể thân thiết được đây? Tam thẩm nương con cũng thật biết nuôi dưỡng, dưỡng nên hai kẻ vờ câm vờ điếc vậy.”

Lã thị phối hợp nở nụ cười, thầm nhủ, nếu nam nhân có thể đọc sách chăm chỉ bằng một nửa Lục Giam, cũng sẽ không bị động như vậy. Nhưng lời này nàng cũng không dám nói ra.

Tống thị cười xong, lại nói: “Ta bảo con làm việc đã ổn thỏa hết chưa?”

Lã thị có thêm vài phần tinh thần: “Đều làm tốt rồi. Hiện tại trong nhà đại đa số đều cho rằng Tam thẩm nương muốn chưởng quản khố phòng.”

Hôm nay buổi sáng, Mạnh ma ma còn đưa qua một sọt anh đào tươi non. Nàng tiên phong đi đầu, vài thuộc hạ thiếu kiên nhẫn liền đi theo lấy lòng, người kia đều nhất nhất tiếp đãi.

Tống thị bật cười một tiếng, dùng cây quạt che miệng: “Mạnh ma ma này thật lắm trò.”

Lời còn chưa dứt, chợt nghe ngoài rèm có người cười nói: “Phu nhân, người đừng đau lòng một sọt anh đào kia, lão nô này đã mang hai sọt anh đào tới đây. Đều là hái từ trong vườn nhà mình, có quả to bằng ngón cái, ngọt như mật vậy.”

Mành được nhấc lên, Mạnh ma ma gương mặt béo tròn mắt híp tịt mỗi tay cầm một sọt trúc, cười dài đi đến. Tố Cẩm bước lên phía trước tiếp nhận, đưa qua cho Tống thị, anh đào trong sọt trúc quả nhiên vừa to vừa đỏ, oánh nhuận no đủ, trên quả vẫn còn lá cây xanh biếc mới mẻ non tơ, cho thấy mới hái xuống chưa được bao lâu.

Tống thị vừa lòng nói: “Đem rửa sạch đi, ta liền mượn hoa hiến phật, thỉnh Mạnh ma ma ăn anh đào.”

Mạnh ma ma khiêm tốn nói: “Ai nha nha, lời này của phu nhân thật là giết chết lão nô a. Người mới là phật, không có người, lão nô nào có ngày hôm nay.” Vừa nói, hai tay vừa tạo thành chữ thập, hướng về Tống thị vái chào.

“Ngươi này chỉ biết giỏi mồm mép, giả vờ giả vịt!” Tống thị đưa tay cầm quạt lụa gõ trên đầu nàng một cái, giả bộ hờn giận oán trách một tiếng, ý bảo nha hoàn đem một ghế con tới cho nàng ngồi.

Mạnh ma ma không ngồi, từ tốn nói: “Phu nhân ở trước mặt, lão nô nào dám ngồi?”

“Phi! Không ngồi liền đánh!” Tống thị hiếm khi lộ ra vài phần tùy ý mạnh mẽ ngày thường ít thấy. Lã thị cũng không kinh ngạc, chứng tỏ đã từng nhìn thấy mặt này của nàng.

Mạnh ma ma liền cẩn thận ngồi xuống, tiếp nhận trà nha hoàn dâng lên, lại cười nói: “Vị kia ăn anh đào lão nô tặng, liên thanh khen ngợi nói rất ngọt, còn nói ngày khác muốn đến dạo chơi trong vườn anh đào của lão nô, lại thưởng cho lão nô một cây trâm bằng bạc.”

Tống thị trong mắt lộ ra vài phần hèn mọn: “Nàng ta rất tin, có phải vậy hay không?”

Mạnh ma ma vuốt cây trâm bạc trên tóc kia, ha ha cười không ngừng: “Đã muốn hướng lão nô tìm hiểu theo lệ thường.”

Tống thị nhịn không được trào phúng nở nụ cười: “Chỉ sợ đã chờ không nổi rồi. Bản thân có mấy cân mấy lượng cũng không biết.”

Mạnh ma ma uống xong trà trong tay, đứng dậy cáo từ: “Phu nhân, thừa dịp trời tối, ta phải đưa hai sọt anh đào đi.”

Tống thị lại nói: “Ta muốn thứ đó, ngươi đã chuẩn bị chưa?”

Mạnh ma ma nhìn quanh trái phải, đè thấp thanh âm, đưa tay làm hình cái loa, vô cùng cẩn thận nói: “Đã bắt được rồi, tổng cộng mười con, tiểu tử nhà ta đang nuôi, đến lúc đó sẽ đưa vào.”

Tống thị cười nói: “Đi đi. Cẩn thận chút, đừng lộ ra dấu vết gì.”

Mạnh ma ma cười: “Sẽ không.”

Thấy Mạnh ma ma rời đi, Tống thị đưa tay đặt lên đống sổ sách cao dày kia, nói: “Ngày mai, nên đem sổ sách này giao ra.”

Lã thị có chút sầu lo nói: “Bà bà, vạn nhất tổ phụ không dựa theo suy đoán của chúng ta thì phải làm sao bây giờ?”

Tống thị chắc chắc nói: “Tuyệt đối sẽ không sai. Vô luận như thế nào, ta cũng quản gia nhiều năm như vậy, các nàng một người là thê tử của huynh đệ, một người là tôn tức mới vào cửa, dù thế nào cũng không có khả năng qua mặt được ta và con. Hắn còn phải cố kỵ công công của con cùng Đại Lang, làm việc phải có quá trình.”

“Nga.” Lã thị thở dài, nói: “Cũng không biết công công và Đại Lang khi nào thì trở về?”

Tống thị nói: “Hẳn là nhanh thôi, thư đã gửi đi được mấy ngày rồi.”

Mới nói, chợt nghe Tiếu ma ma thông báo: “Phu nhân, lão gia cùng Đại thiếu gia đã trở lại. Trước tiên đến Tụ Hiền các thỉnh an lão thái gia, bảo chuẩn bị nước ấm để tắm rửa.”

Hầu hạ nam nhân mới là đại sự, vì thế hai người liền buông việc trong tay, lu bù bắt tay vào công việc.

Lại nói Mạnh ma ma mang theo tiểu nha hoàn, cầm hai sọt anh đào, trước hướng đến viện của Lâm Ngọc Trân, tới cũng không trực tiếp đi vào, mà là nâng tay kêu nha hoàn thô sử đi ra, hỏi: “Ta có việc muốn tìm phu nhân, trong phòng phu nhân có người khác không?”

Nha hoàn thô sử kia cười nói: “Không có, Nhị thiếu phu nhân và Nhị gia vừa thỉnh an rời đi. Chỉ có Đại tiểu thư ở đây.”

Mạnh ma ma liền tiếp nhận một sọt anh đào trong tay tiểu nha hoàn, nghiêng người đưa qua: “Đi thay ta thông báo một chút, nói là anh đào hái từ vườn nhà ta, đưa một sọt tới để phu nhân nếm thử.”

Phương ma ma đứng ở trong viện đang gọi Hoa Nhi, nghe thấy thanh âm của nàng liền dừng động tác, tiến lên ngăn cản, cười nói: “A, hôm nay ngọn gió nào thổi Mạnh quản sự bận rộn đến đây vậy?”

Mạnh ma ma chỉ làm như không hiểu ý tứ trào phúng trong lời nói của nàng, da mặt dày cười nói: “Chúng ta làm hạ nhân, dù hữu tâm vô lực, chẳng phải thường không có cơ hội thân cận phu nhân đó sao? Thừa dịp có cớ này, chạy nhanh tới đưa quà tới cho phu nhân. Lão tỷ tỷ, làm phiền người thay ta thông truyền một tiếng.”

Phương ma ma bĩu môi: “Ngươi chờ đây, ta đi nói với phu nhân.”

Mạnh ma ma thành thành thật thật đứng ở trong sân, nhìn quanh trái phải, thật sự cảm thấy sân viện của Lâm Ngọc Trân có thể nói là lớn hơn, tinh xảo hơn rất nhiều so với sân viện của Tống thị, cũng khó trách Tống thị lại bất bình.

Phương ma ma vén rèm lên một nửa, nhô đầu ra: “Mạnh gia, phu nhân bảo ngươi tiến vào.”

Mạnh ma ma vội giở khuôn mặt tươi cười, cầm theo sọt trúc đi vào, đem sọt trúc giao cho Phương mẹ, trước mặt Lâm Ngọc Trân dập đầu một cái thật vang: “Hồi lâu chưa tới thỉnh an phu nhân, phu nhân mạnh khỏe.”

Lâm Ngọc Trân nhíu mày, đảo mắt cười nói: “Mạnh ma ma làm cái gì vậy? Vừa tiến đến đã hành lễ, sau lưng đắc tội ta sao? Hay là chột dạ?”

Đại phu nhân này, vừa nói đã sắc bén như mũi dao vậy. Mạnh ma ma nhủ thầm, lưu loát đứng lên, cười nói: “Phu nhân, người là chủ tử, lão nô là nô tỳ, người vừa nhẹ nhàng nhấc chân, là có thể đá bay nô tỳ đi, nô tỳ sao dám đắc tội người? Vì đã lâu không tới, sợ phu nhân không nhớ rõ nô tỳ, vì vậy mới dập đầu một cái thật mạnh, để người nhớ cho kĩ.” Xoay người nhìn thấy Lục Vân, định quỳ xuống: “Lão nô cũng dập đầu trước tiểu thư.”

“Lão bà kia, định khiến nàng tổn thọ sao.” Lâm Ngọc Trân ngăn cản nàng, chỉ về phía sọt anh đào: “Là từ trong sân nhà ngươi?”

Mạnh ma ma nói: “Vâng. Sáng sớm hái được mấy sọt, trước đưa lão thái gia cùng lão thái thái. Đây là đợt mới hái buổi chiều, định đưa đến phòng các phu nhân và các thiếu phu nhân nếm thử.”

Lâm Ngọc Trân lười biếng nói: “Ngươi có tâm.” Phương ma ma liền cầm một hộp qua: “Đây là kẹo, là phu nhân thưởng cho ngươi.”

Mạnh ma ma cảm tạ, cũng cười làm lành nói: “Phu nhân, lão nô từ trước nếu có chỗ không hữu dụng đắc lực, thì đều là vô tình, còn thỉnh phu nhân đại nhân đại lượng bỏ qua.”

Lâm Ngọc Trân xếch mí mắt: “Ngươi tìm lầm người rồi. Ta mặc kệ mọi việc, ngươi nên tìm quản sự mà nói.”

Mạnh ma ma nhỏ giọng nói: “Phu nhân, người chính là quản sự. Trừ bỏ lão thái gia cùng lão thái thái, thì người là đứng đầu.”

Lời này dù không rõ thật giả, Lâm Ngọc Trân đều thích nghe, nhưng nàng luôn luôn tự giữ thân phận, chưa bao giờ dễ dàng thân cận với hạ nhân, liền miễn cưỡng phất phất tay: “Ngươi đi làm việc của ngươi đi. Ta muốn nghỉ ngơi.”

Mạnh ma ma cung kính thi lễ, lui ra ngoài.

Lục Vân nói: “Nàng lúc này nhìn có vẻ rất quy củ.” Lại hỏi Phương ma ma: “Nàng đã từng đắc tội với chúng ta sao? Đây là muốn làm cái gì?”

Phương ma ma nói: “Nàng là người tinh quái, chúng ta lại không giống người nghèo khó kia, nàng dù có cơ hội cũng không thể đắc tội với chúng ta, chính là nàng luôn đi theo Nhị phu nhân, khả năng lần này nghe được việc gì đó, có chút hoảng sợ.”

Lục Vân liền nhíu mày: “Nói như thế, chính là việc đồn đãi hai ngày nay?” Sau đó bước nhanh ra ngoài, gọi Giản Nhi: “Ngươi đi nhìn xem, Mạnh ma ma có phải đến chỗ Nhị thiếu phu nhân hay không?”

Giản Nhi tuân lệnh, vội bước nhanh ra ngoài, xa xa theo sau Mạnh ma ma, quả nhiên thấy Mạnh ma ma đi về phía sân viện của Lâm Cẩn Dung.

Chương 208: Suy nghĩ sâu xa

Lâm Cẩn Dung gần đây mỗi ngày đã có thêm một việc để làm, nàng sai dỡ bỏ dây leo trên đầu tường phía đông, sau khi hỏi qua Lục lão ông, thì trồng hoa cúc lên đó. Nàng mặc dù không thể giống như Lục lão ông khéo tay có thể kết thành lầu hoa, nhưng cũng biết vài cách trang trí. Hiện nay chưa thấy gì, chỉ chờ thu đến hoa trong bồn hé nụ thì xem thế nào. Vì thế trừ bỏ việc thường trực hàng ngày, nàng còn phải tuần tra vườn hoa, chăm sóc mấy bồn hoa cúc này.

Lục Giam đối với vườn hoa này của nàng không thực sự cảm thấy hứng thú, nhưng thời điểm có tâm sự cũng nguyện ý đến vườn hoa giúp đỡ nàng. Hai chủ tử đều yêu thích nơi này, vì thế vườn hoa này là nơi gần thư phòng và phòng ngủ nhất trong viện.

Giờ phút này Lâm Cẩn Dung theo thói quen đi dạo trong vườn hoa sau khi dùng xong cơm chiều để tiêu thực. Mỗi một ngày, nàng thích nhất chính là lúc này - thời tiết ôn hòa, ánh sáng không mạnh không yếu, nhìn vườn hoa càng ngày càng khỏe mạnh trưởng thành, phiến lá lớn dần xanh mướt, tâm tình của nàng rất tốt, ngay cả gió đêm khẽ thổi trên mặt trên người đều cảm thấy thoải mái ít khi được hưởng thụ.

Thời điểm Mạnh ma ma đi tới cạnh cửa sân, vừa vặn nhìn thấy nàng xoay người hái một phiến lá khô vàng xuống. Mạnh ma ma liền khoa trương gọi một tiếng: “Ai nha, thiếu phu nhân, sao người lại tự mình động thủ làm loại chuyện này đây? Để lão nô làm là được rồi.” Lời còn chưa dứt, thân mình mập mạp tròn xoe ngay lập tức chuyển qua trước mặt Lâm Cẩn Dung, hàm chứa tươi cười, tiếp nhận lá cây trong tay Lâm Cẩn Dung, sau đó cố gắng mở to đôi mắt bé tí bị thịt béo trên mặt che khuất, băn khoăn nhìn chung quanh, hi vọng có thể tìm thấy trong vườn hoa một cây cỏ dại hay là một tảng đá dư thừa. Tiếc rằng vườn hoa này quá nhỏ, lại ngày ngày được người trông chừng chăm sóc, thật sự là khó có cơ hội để nàng ta biểu hiện.

Lục Giam ở trong thư phòng đọc sách, cũng bị một tiếng gọi này kinh động, không khỏi nhíu mày nhìn ra cửa sổ, thấy là Mạnh ma ma, liền ngồi lại vào ghế.

Lâm Cẩn Dung bị Mạnh ma ma hù giật mình, lập tức phản ứng lại, nhịn không được nở nụ cười: “Mạnh ma ma làm cái gì vậy?”

“Thiếu phu nhân thật sự là lịch sự tao nhã nhất thiên hạ.” Mạnh ma ma từ trước tới nay đều là người linh hoạt khéo léo, thấy vườn hoa quá mức sạch sẽ liền buông tha hành động lấy lòng, mỉm cười tiếp nhận sọt trúc trong tay tiểu nha hoàn, hai tay dâng lên cho Lâm Cẩn Dung xem: “Thiếu phu nhân, đây là anh đào trồng trong vườn lão nô, buổi chiều nhi tức và chất nữ của lão nô tự tay hái xuống. Mỗi một quả đều được tinh tế tuyển lựa, người xem, lá cây vẫn còn tươi mới, rất ngọt, giống như mật vậy. Lão nô muốn hiếu kính cho Nhị gia và thiếu phu nhân thưởng thức.”

“Có bao nhiêu đâu, chỉ có hơn mười cây anh đào. Năm nay mùa màng tốt, kết hoa kết trái vừa nhiều vừa to, cảm động, nhớ nhung nhóm chủ tử nhân từ, liền đưa đến mỗi nơi một sọt, lão nô đã đến chỗ Đại phu nhân, thiếu phu nhân không cần chia ra nữa đâu.” Mạnh ma ma từ chối hai lần mới ngồi xuống bàn đá, tiếp nhận trà Đậu Nhi dâng lên, khoa trương một hồi: “Đều nói thiếu phu nhân có tài nghệ pha trà rất ngon, ngay cả các tỷ tỷ trong phòng thiếu phu nhân có bản lĩnh như vậy. Tùy tiện pha trà đã tuyệt thế này, lão nô chưa bao giờ được nếm thử qua thứ ngon thế này.”

Anh Đào liền nhẹ nhàng kéo kéo Đậu Nhi, vui đùa nói: “Đậu Nhi tỷ tỷ, chừng nào tỷ đã học được tài nghệ của thiếu phu nhân vậy? Cũng dạy ta đi.” Đậu Nhi véo nàng một cái, cười nói: “Ma ma tán thưởng khiến ta ngượng ngùng rồi.”

Mạnh ma ma vội nói: “Thật sự là như vậy.” Đôi mắt ngước ra nhìn chung quanh, lại khen: “Sân viện của thiếu phu nhân thật sự là tinh xảo sạch sẽ, cũng không biết thiếu phu nhân được sinh dưỡng thế nào đây? Người ta không phải nói chau chuốt gì gì đó, chính là giống như thiếu phu nhân chăng? Nhìn xem, chỉ là một sân viện, cũng thu dọn sạch sẽ như thế. Còn không biết bên trong sẽ tinh xảo đến mức nào đây? Lúc trước thời điểm đưa đồ cưới quá náo nhiệt, trang trí sáng bừng khiến mắt ta như bị mù vậy.”

Lúc này cho dù là Lệ Chi đều nhịn không được nở nụ cười: “Kỳ thật ngọt không phải là anh đào ma ma đưa tới, mà là miệng của ma ma rồi.”

Quế ma ma cẩn trọng bưng canh hầm tới nghe thấy cũng ra xem náo nhiệt, vui đùa nói: “Mạnh tỷ tỷ là ăn vụng canh ngọt ta hầm chăng?”

Đột nhiên, Mạnh ma ma vỗ mạnh một cái vào hai má mình, âm vang thanh thúy: “Muỗi! Vì sao sớm như vậy đã có muỗi rồi?”

Quế Viên bỡn cợt nói: “Đó là muỗi ngửi thấy mùi thịt của ma ma, nên muốn ăn đó thôi.”

Mạnh ma ma liền cười: “Đúng vậy, thịt ta vừa béo vừa trắng, mùa hè buổi tối thường nhiều muỗi, có thể sánh bằng hương mật a...”

Trong thư phòng truyền đến một tiếng vang không lớn không nhỏ, giống như là thanh âm chặn giấy đặt lên bàn. Mạnh ma ma vội vàng ngậm miệng, nhỏ giọng cười khẽ: “Lão nô nói nhiều, phiền nhiễu Nhị gia.”

Lâm Cẩn Dung vẫn mỉm cười nhìn nàng biểu diễn, lúc này mới nói: “Bên ngoài nhiều muỗi, thỉnh ma ma vào ngồi trong phòng. Ta sai người mang chút điểm tâm lên.”

Mạnh ma ma đi theo nàng vào phòng, khẽ ngồi lên ghế con, sau khi khen ngợi trang trí trong phòng một hồi, liền đứng dậy cáo từ rời đi.

Các nha hoàn mạc danh kỳ diệu, Đậu Nhi nói: “Còn tưởng rằng nàng muốn làm cái gì, tại sao cứ như vậy đã đi rồi?”

Lâm Cẩn Dung chỉ sọt trúc: “Đi rửa đi, đưa một mâm cho Nhị gia, lấy một mâm cho ta ăn, chỗ còn lại để các ngươi chia nhau ăn. Để qua đêm sẽ không tốt.”

Các nha đầu được ăn ngon, anh đào quý trọng, ít khi được mùa, vì vậy số anh đào này thật sự là được hoan nghênh, không khỏi mừng khôn xiết, bao gồm cả Quế ma ma cũng cười rộ lên: “Thiếu phu nhân thật hào phóng.”

Vì thế mấy người phân công làm việc, chỉ có Lệ Chi lưu tại trong phòng, thấp giọng cùng Lâm Cẩn Dung thảo luận: “Thiếu phu nhân, nàng ta muốn làm cái gì?”

Lâm Cẩn Dung nói: “Ta còn chưa kịp cùng ngươi nói chuyện buổi sáng. Nàng tự đưa đến là có chú ý, trước hết đưa cho lão thái gia cùng lão thái thái, kế tiếp dĩ nhiên là Tam phu nhân. Tam phu nhân lưu nàng ngồi thật lâu, ngay sau đó vài thuộc hạ của nàng ta liền tìm cớ đến phòng của Tam phu nhân.”

Lệ Chi suy nghĩ một hồi vẫn không rõ: “Thiếu phu nhân, vậy nàng đây là?”

Lâm Cẩn Dung nói: “Nghĩ đến bên kia sắp có hành động, tóm lại sẽ không phải là chuyện tốt. Ngươi bảo Anh Đào cầm một mâm anh đào đi ra ngoài dạo một vòng, nhìn xem hôm nay đã có ai được ăn anh đào rồi? Trước mắt thời buổi rối loạn, các ngươi đều phải cẩn thận một chút.” Nàng đối với Mạnh ma ma có ấn tượng sâu đậm, đây là người khăng khăng một mực đi theo Nhị phòng chạy việc. Dù là há mồm nói lời cáo từ, ba hoa chích chòe, nàng cũng sẽ không dễ dàng bị mắc mưu.

Lệ Chi thận trọng đáp ứng, gọi Anh Đào tiến vào, dựa theo phân phó an bài xong, lại đem anh đào đã rửa sạch bưng lên, ý bảo Lâm Cẩn Dung đưa qua cho Lục Giam: “Khi Nhị gia đọc sách không thích chúng ta quấy rầy, vẫn là thiếu phu nhân đưa qua sẽ tốt hơn.”

Lâm Cẩn Dung liền rửa tay, bưng mâm đựng trái cây sang phòng cách vách. Đẩy ra cửa phòng, Lục Giam cũng không ngẩng đầu lên nói: “Người đi rồi sao?” Thế nhưng lại biết là nàng.

“Đi rồi.” Lâm Cẩn Dung đem mâm trái cây đặt lên bàn trà bên cạnh, lấy khăn sạch nhúng nước trong bồn để hắn lau tay: “Nếu đều tranh cãi ầm ĩ, cứ ăn trước nhìn xem thế nào.”

Lục Giam tiếp nhận khăn, nói: “Nàng ta tới làm cái gì? Quang quác giống như quạ đen vậy!”

Lâm Cẩn Dung lại cười nói: “Ầm ĩ chàng chăng? Ta đoán ngày sau chỉ sợ người tới nơi này sẽ càng nhiều, nếu không, về sau chàng nên tới Thính Tuyết các đọc sách?”

Lục Giam từ chối cho ý kiến liếc mắt nhìn nàng một cái, đem khăn tay đưa cho nàng, cầm một quả anh đào đưa vào miệng, lại hỏi: “Nàng ta tới làm cái gì?”

Lâm Cẩn Dung đành phải đem chuyện vừa rồi nói với Lệ Chi kể lại cho hắn: “Không biết nàng rốt cuộc muốn làm cái gì, ta vừa bảo Anh Đào đi ra ngoài hỏi thăm tin tức.”

Lục Giam nhíu mày, đem mâm đựng trái cây đẩy về trước mặt nàng: “Đừng chỉ mải nói chuyện. Hương vị rất ngon.”

Hai người ngồi một lúc, đợi đến khi ăn sạch một mâm anh đào, Anh Đào cũng đã trở lại, Lâm Cẩn Dung liền đứng dậy nói: “Ta đi nghe một chút nàng nói như thế nào.”

Lục Giam nói: “Bảo nàng lại đây nói.”

Lâm Cẩn Dung không nghĩ đến hắn đối với việc vặt này cảm thấy hứng thú, nhân tiện nói: “Không ảnh hưởng chàng đọc sách sao? Đã nhiều ngày qua chàng vội vàng đốc thúc chế tạo máy cày, sợ là đã bỏ lỡ việc ôn tập?”

Lục Giam nói: “Trong lòng ta đều biết cân nhắc.”

Anh Đào tiến vào, nói: “Hôm nay chạng vạng tổng cộng cầm bốn sọt anh đào vào các phòng viện, Nhị phu nhân có hai sọt, Đại phu nhân một sọt, chúng ta một sọt. Ở trong phòng Nhị phu nhân ngồi lại ước chừng thời gian uống một chén trà nhỏ, không biết nói cái gì, cũng không thấy cầm thứ gì ra; dập đầu thật mạnh trước Đại phu nhân, được thưởng một hộp kẹo.”

Nhìn như tất cả mọi người đều được quà, phi thường chu đáo, nhưng đối với người Tam phòng, Đồ thị được đưa tới đầu tiên, hơn nữa sau đó, thủ hạ của Mạnh ma ma cơ hồ đều chạy đến chỗ Đồ thị một chuyến. Hơn nữa đã nhiều ngày nay trong hạ nhân có đồn đãi mơ hồ, Lâm Cẩn Dung đại khái đã có thể suy đoán - nếu nói lúc trước Đồ thị mới chỉ hi vọng có thể được quản lý khố phòng, trải qua hành động cùng ám chỉ của Mạnh ma ma, Đồ thị nhất định vô cùng tin tưởng chức vị này sẽ thuộc về nàng, nếu đột nhiên xuất hiện biến cố, đó chính là âm mưu quỷ kế không thể tha thứ.

Như vậy hôm nay Mạnh ma ma lại đi dạo một vòng này, bên ngoài nhìn như để cân bằng, ai cũng không muốn đắc tội; ngầm coi như là lấy lòng nàng cùng Lâm Ngọc Trân, vì tương lai nhân sự thay đổi mà chuẩn bị; nhưng trên thực tế là vì mục đích khiến hi vọng của Đồ thị bị tan biến, có thể mạnh mẽ kích thích Đồ thị, làm cho Đồ thị thẹn quá hóa giận oán hận mình, đồng thời cũng che giấu hành động thật sự của Mạnh ma ma. Không phải là đưa anh đào thôi sao? Người người đều được tặng a, Tam phu nhân muốn hiểu lầm, hay trách cứ ai đây? Về phần mấy thủ hạ kia, kết quả như thế nào cũng không được Tống thị cùng Mạnh ma ma để ở trong lòng. Điều các nàng muốn, là nàng cùng Đồ thị vĩnh viễn cũng không hóa giải được khúc mắc cùng cừu hận.

Lâm Cẩn Dung không khỏi khe khẽ thở dài, bởi vì phản ứng của nàng không giống với kiếp trước, có rất nhiều chuyện nhỏ đã hoàn toàn khác biệt, mà ở kiếp trước rất nhiều việc nàng không thể nghiệm chứng, nhưng giờ phút này nàng rành mạch nhìn thấu chuyện này. Nàng không biết Nhị phòng ở kiếp trước của nàng sắm vai loại nhân vật nào, làm đến trình độ nào, nhưng trước mắt các nàng có tâm chuẩn bị kĩ càng, ngồi xem náo nhiệt.

Nàng quay đầu nhìn Lục Giam, chuyện này đầu đuôi ra sao hắn đều biết, giờ phút này hắn nghĩ như thế nào? Có thấy rõ ràng hay không?

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3

Sách giảm giá tới 50%: Xem ngay