Người đàn ông đào hoa - Chương 21 - Phần 1

Chương 21

Thứ Tư. Buổi sáng Dangerfield nhặt những tờ hóa đơn nằm rải rác trên sàn hành lang cùng một tấm bưu thiếp có cảnh hồ Killarney in lồng một bài thơ.

Trái tìm tôi khao khát

Được thấy cảnh quen thuộc

Của hồ xanh thân yêu

Trên mảnh đất xa xôi tràn ngập màu xanh.

Gã lật mặt sau của tấm bưu thiếp.

Tớ tiêu rồi. Gặp tớ ở quán Jury, thứ Tư, lúc bảy giờ.

Công tước của Serutan(đã về vườn)

Dangerfield ngồi trên chiếc xe điện kêu inh tai chạy tới Dublin. Đến cuối đường Dawson gã vội vã xuống xe. Gã bước nhanh, giữ cho mặt lệch về bên trái hướng vào các cửa hiệu, tránh những cặp mắt. Đấy hiệu Brown và Nolans, mình thấy họ có những cuốn sách đẹp thế, chẳng cần đọc cũng biết là hấp dẫn. Nên như vậy, tiết kiệm thời gian. Mình từng nhận được giấy từ cái công ty này. Lịch sự ra phết. Không giống những nơi khác. Họ viết, thưa ngài có lẽ ngài quên mất khoản nợ mọn đó hay là để chúng tôi gửi hóa đơn thanh toán cho ngài theo năm nhé. Phải đấy, mình bảo họ hãy thanh toán theo năm. Thời gian trôi vùn vụt ấy mà.

Có mùi gì thật dễ chịu tỏa ra từ nhà hàng này. Ngó một tí xem, những người giàu hạnh phúc Ida. Vài người đang đi ra. Họ chui vào chiếc xe đẹp đẽ đó. Sự thanh lịch này tốt cho tim mình đây. Nhờ chịu khó rèn độ khéo léo cho đôi chân, trong khi bước vào quán rượu này mình vẫn có thể quay đầu nhìn lại phía sau. Một cô nàng dễ thương mang cho mình một ly rượu mạch nha bởi mình không thể đối mặt với cuộc chiến ở phía trước mà không có thứ gì đó làm dịu cái cảm giác thất vọng không lúc nào chịu yên của mình.

Gã đi sang khu College Green. Liếc nhìn chiếc đồng hồ của trường Trinity. Bảy giờ năm phút. Một thằng bé bán báo đứng chắn đường mình. Xin ông cho chúng tôi một xu. Tim ta đây này, con trai. Mẹ nhóc cũng là người Ai Len phải không? Này con trai, bán cho ta một tờ Bưu điện buổi chiều nào. Và đây, nửa xu cho chú mày. Cầu chúc cho ông không bao giờ phải trải qua một ngày khốn khổ.

Sebastian vào quán Jury theo lối cửa phụ. Ngồi đó, ở một góc xa, bị che khuất bởi một chiếc lá cọ, là ngài công tước đã về vườn. Trên bàn, trước mặt ngài là một ly Brandy.

- Ơn Chúa, chào Kenneth.

- Cậu đấy à.

- Ôi Kenneth, tôi thấy rồi.

- Cậu thấy một thằng đàn ông tuyệt vọng rồi chứ gì. Tớ sẽ uống cho đến khi say khướt mới thôi.

- Đó là những lời khôn ngoan nhất cậu từng nói đấy.

- Tớ tiêu rồi.

- Nói cho tôi biết chuyện gì đã xảy ra.

Dangerfield ngả người thoải mái trên chiếc ghế bằng liễu gai, khoanh tay trước ngực nghe câu chuyện của người đàn ông râu đỏ như thể một linh mục nghe con chiên xưng tội.

- Tớ đã đi nộp mình.

- Gì cơ?

- Tớ đã tới Lãnh sự quán bảo họ tống tớ về bên kia.

- Cậu nói giỡn đấy thôi, Kenneth.

- Đêm mai tàu sẽ rời bến. Giờ tàu đang đậu ở Alexander Basin rồi. Một hành khách bị ốm và tớ thế chỗ của ông ta. Bà Éclair là đồ vô tích sự. Vừa đến chỗ bà ta tớ đã biết ngay là sẽ chẳng ăn thua gì. Tớ cảm thấy điều đó từ trong xương. Tốt quá hóa ra không thực. Nhìn thấy tớ bà ta suýt ngất. Còn tớ thì thất vọng. Tớ bảo bà ta đưa cho tớ ba mươi siling và tớ sẽ đi bởi bà ta làm tớ cáu tiết.

- Bình tĩnh đi, Kenneth. Chuyện xảy ra thế nào?

- Bà ta cứ nghĩ tớ là người Pháp. Bà ta không cho tớ lấy một cơ hội bắt đầu và cái giọng ngoại quốc của tớ cứ rời rạc rời rạc, nghe cứ như thể tớ vừa mới chân ướt chân ráo bước xuống khỏi một chiếc tàu đến từ nước Mỹ vậy. Tớ còn có thể làm gì? Trong tình cảnh như thế thì có kéo dài sự khổ sở cũng chẳng ích gì. Cả tớ và bà ta rốt cuộc đều chẳng đi đến đâu cả vì thế tớ bảo bà ta đưa cho tớ ba mươi siling tiền lộ phí đến Dublin và tớ sẽ đi. Vậy là tớ đi khỏi đó, sự thể là thế đấy.

- Vui lên nào. Cười đi nào. Sau cơn mưa trời lại sáng, cậu biết mà.

- Tớ chán ghét mọi người. Trong quãng đời còn lại tớ càng ít dính líu đến người khác bao nhiêu càng tốt bấy nhiêu. Có chết tớ cũng cóc quan tâm.

- Vớ vẩn. Vậy từ lúc bấy giờ cậu đã ở đâu?

- Đó lại là một chuyện khác. Tớ ở chỗ Malarkey, lạy Chúa, chán quá. Cậu có biết chuyện gì đã xảy ra không?

- Chuyện gì?

- Clocklan tự tử rồi.

- Lạy Chúa.

- Hôm thứ Hai sau khi chia tay cậu, tớ đến chỗ Tony ngủ trọ. Tớ không ngủ được bởi vì có ai đó cứ gõ vào cửa sổ, rồi tớ nghe thấy tiếng cãi cọ ở bên ngoài. Tớ không biết chuyện quái quỷ gì đang xảy ra. Tớ muốn được ngủ một đêm yên tĩnh để chuẩn bị cho ngày hôm sau đi phỏng vấn xin việc. Tớ tưởng đầu óc tớ vỡ ra mất vì tất cả những chuyện xảy ra ở đó. Chúa ơi, kì cục lắm. Rồi khoảng mười giờ kém mười lăm bọn tớ nhìn thấy một người mặc đồng phục bước xuống các bậc dẫn vào tầng hầm. Bọn tớ mở cửa và thấy một cảnh sát và ông ấy hỏi có phải Tony Malarkey sống ở đây không. Theo nguyên tắc tất cả bọn tớ đều nói không, thế nhưng đúng lúc đó Tony từ bên trong gào toáng lên đòi uống trà và viên cảnh sát hỏi, ông Malarkey đó phải không? Tony bước ra cửa và viên cảnh sát hỏi ông ta có biết một người đàn ông tên là Percy Clocklan không và Tony trả lời một cách lập lờ. Sau đó viên cảnh sát nói rằng người đàn ông tên là Percy gửi một mảnh giấy cho ông Tony Malarkey ở địa chỉ này, và mảnh giấy đó được một người ở Portmanock Strand vớt được. Người đó nói mảnh giấy được tìm thấy trong một chai Whisky Power bị sóng đánh giạt vào bờ biển. Sau đó viên cảnh sát thò tay vào túi ngực - tất cả bọn tôi đứng sau cánh cửa chăm chú theo dõi - và lấy ra một mảnh giấy đã nhàu đưa cho Tony. Tôi nghĩ lúc đó mặt Tony trắng bệch. Rồi viên cảnh sát hỏi ông ta có biết chuyện gì không, Tony trả lời rằng ông ta chỉ biết khoảng một tuần trước Clocklan đã lên tàu sang Anh và từ đó ông ta không nhận được tin tức gì từ anh ta. Viên cảnh sát hỏi trước khi ra đi anh ta có biểu hiện chán nản hay không, Tony nói ông ta không nhận thấy điều đó bởi vì lúc nào anh ta cũng say mèm và viên cảnh sát nói rằng ông ấy chỉ kiểm tra thôi và rằng nếu cảnh sát nhận được bất cứ tin gì họ sẽ cho Tony biết. Tony đi vào trong nhà, đứng đó và nói, gã khốn Clocklan đã nhảy từ tàu chở thư xuống biển và nếu gã nghĩ tôi sẽ phí thời gian mà đi nhận xác gã thì gã đúng là đồ điên.

- Xin thánh Oliver thu xếp giúp chúng con.

- Tony dường như không thèm quan tâm đến chuyện đó nhưng tớ cảm thấy rất tệ. Ông ta nói rằng nếu Clocklan muốn tự tử thì cứ việc tự tử tại sao lại còn ủy mị thế và lại còn gửi giấy cho ông ta. Trong giấy đó anh ta nói rằng anh ta chán đời lắm rồi và không thể chịu đựng hơn được nữa, rằng chỉ có một cách duy nhất là giải thoát và rằng anh ta muốn Terry và bọn trẻ sẽ nhớ đến anh ta. Chúa ơi, tớ thực sự buồn. Tony đứng đó uống trà, nói rằng nếu ông ta hiểu đúng Clocklan, thì ông ta chắc rằng con người đó sẽ không bao giờ nhảy khỏi tàu trước khi tàu đến Liverpool bởi nếu mà nhảy xuống biển giữa chừng thì anh ta cảm thấy anh ta không hưởng hết giá trị đồng tiền anh ta đã bỏ ra mua vé tàu. Thề có Chúa, tớ thấy chán nản quá. Đó là nguyên nhân tại sao toàn bộ chuyện với bà Éclair đi đến kết cục thảm hại như thế. Tớ nghĩ nếu một người đàn ông vô tư lự như Clocklan mà còn tự tử thì thử hỏi còn hi vọng gì dành cho tớ chứ?

- Còn chuyện xin tống khứ cậu về bên kia thế nào?

- Tớ bắt xe buýt đến Round wood. Ngồi trong một quán rượu chờ đợi. Rồi cuộc phỏng vấn diễn ra. Tớ không biết điều gỉ đã xảy ra với tớ. Vài ngày trước tớ còn háo hức mong chờ buổi phỏng vấn. Tớ mơ đến những chiếc bàn mạ kền, những chiếc chảo, bát đĩa, những cô nàng phụ bếp. Tớ mơ tớ làm công việc của mình - những luồng khói - khói. Tớ căng thẳng như một con mèo con. Tớ cứ nghĩ đến thi thể Clocklan nổi lềnh bềnh trên biển Ai Len. Rồi tớ biết chuyện xin việc như thế là hỏng bét. Tớ đi xe buýt về khu bến cảng, xuống xe, đi thẳng đến Lãnh sự quán. Tớ vào đó yêu cầu họ hãy trục xuất tớ về Mỹ. Phó lãnh sự là một tay tốt bụng. Ông ta gọi điện, tìm tàu và thế là tớ được thu xếp về bên kia. Giờ tớ sắp về Mỹ. Một thằng đàn ông thất bại và chán nản. Malarkey nghĩ được về bên kia là một điều tuyệt vời. Với tớ việc đó còn tệ hơn cả cái chết.

- Percy tội nghiệp, lạy trời. Tôi thích anh ta.

- Ừ.

- Kenneth này, có lẽ với tất cả những tin tồi tệ mà chúng ta phải chịu đựng, chúng ta nên uống gì đó.

- Ừ.

Dangerfield búng ngón tay, O’Keefe xoay xoay ly rượu trên bàn.

- Đừng để chuyện đó làm cậu chán nản, Kenneth ạ.

- Trong đời tớ chưa bao giờ cảm thấy chếnh choáng như thế này. Tớ đang bắt đầu hưởng hai mươi tiếng cuối cùng trên mảnh đất này. Khi tớ trở lại nhà trọ Catacombs tớ đã được mọi người đón mừng. Cậu có tưởng tượng ra cảnh đó không?

- Tôi nghĩ tôi có thể.

- Tony không hiểu được đâu.

- Có lẽ ông ta nghĩ đến những món ăn ngon cậu sẽ được thưởng thức khi trở về bên đó.

- Tớ xin nói một điều tốt về ông ta. Ông ta hào phóng. Đó là một điều đáng nhớ về cái nhà trọ của Malarkey. Khi cậu ghé vào cái nơi đó, cậu thấy chẳng có gì là quá tốt hóa không thật.

Ở lại cái nhà hầm đó chẳng ai đòi cậu một xu nhưng tất cả đều gọn ghẽ, sạch sẽ và khi người ta mời cậu ăn thứ gì đó, cho dù là bánh khoai tây, chắc như chì, cậu vẫn cảm thấy cậu được mời ăn một bữa ăn tử tế. Thật khó dứt ra khỏi cái đất nước này và tớ ghét phải rời khỏi đây nhưng nếu tớ không rời khỏi đây tớ sẽ chết mất.

- Chuyện xảy ra với Percy thật đáng tiếc. Nếu còn sống anh ta có thể thu xếp cho cậu một chỗ ở Iveagh House.

- Dấu sao thì mọi chuyện cũng kết thúc rồi, mà này, cậu định sẽ làm gì?

- Kenneth ạ, tôi định lên một chiếc tàu chở thư, khởi hành vào đêm thứ Sáu.

- Tớ không hiểu. Chuyện của cậu rối rắm đến nỗi tớ không nghĩ rằng cậu biết cậu sẽ làm gì. Cậu định đi Luân Đôn thật sao?

- Đi để tránh những con mắt. Cậu đã bao giờ để ý thấy những con mắt trên đường chưa. Đã bao giờ cậu để ý thấy chưa? Những con mắt tìm kiếm cái gì đó. Và trong cái thành phố giàu văn hóa này thì cái mà người ta tìm kiếm là tôi. Marion ở Scotland với con bé con. Ố vui vẻ rồi, Marion cao quý. Tất nhiên tôi sẽ có cơ hội tiếp tục việc học hành và có lẽ còn có cơ hội đi xem ba lê vào các buổi tối nữa.

- Gì cơ?

- Kenneth, cậu có biết tôi nghĩ cậu có cái mông của một người hầu không.

- Tớ có đấy. Còn cậu, cậu có biết chuyện của cậu rất đáng nghi không. Tớ đã nói chuyện với Malarkey và ông ta kể người ta xì xào rằng cậu nghiện ngập và Marion bỏ cậu, và rằng có chuyện trái lễ giáo, có chuyện quan hệ bất chính xảy ra trong ngôi nhà ở đường Geary. Người ta cũng đồn rằng cậu tằng tịu với một ả ở

Rathmines làm trong tiệm giặt ở Blackrock và một ả khác ở Cabra. Như Tony nói đó chỉ là lời đồn thôi nhưng những chuyện đó không có thật đấy chứ?

- Tôi có thể thấy lòng tin của cậu đối với Malarkey mạnh mẽ lắm vậy nên có nói gì đi nữa cũng vô ích. Nhưng tôi muốn chỉ ra rằng cuộc sống của tôi không có gì phải giấu giếm hết. Đúng, không có gì phải giấu giếm.

- Dangerfield này, đừng có cho tớ là thằng ngốc. Mai tớ rời khỏi cái đất nước này rồi vì vậy cậu có hủy hoại bản thân cậu như thế nào thì với tớ cũng chẳng có gì quan trọng nhưng để tớ nói với cậu điều này. Gái gú, rượu chè, và những chuyện bê bối nói chung sẽ làm hỏng cuộc đời cậu đấy. Tớ nghĩ rồi cuối cùng cậu sẽ kết thúc đời cậu ở viện tâm thần Gorman thôi.

- Cứ lo chuyện của cậu đi, Kenneth ạ.

Cô phục vụ tươi cười mang hai ly rượu đến đặt trên bàn của họ.

- Rượu của ông đây, thưa ông.

Dangerfield giật giật người.

- A.

O’Keefe thở dài.

- Bao nhiêu, bao nhiêu?

Cô phục vụ chau mày vẻ suy tính.

- Bảy siling, thưa ông.

O’Keefe buồn bã.

- Còn đây là một xu từ một người đàn ông khốn khổ bởi vì tôi sắp rời khỏi cái đất nước Ai Len này và tôi chẳng cần đến nó nữa.

Một nụ cười nở trên khuôn mặt ửng đỏ.

- Cảm ơn ông rất nhiều. Tôi rất tiếc vì ông sắp rời Ai Len.