Người đàn ông đào hoa - Chương 24 - Phần 2

Họ dừng ở cửa trước. Tony tỉ mẩn thực hiện các động tác cũng cố phòng thủ.

- Sebastian, giờ cậu hãy xem nhé.

Tony chỉnh tấm ván làm cho nó ép thẳng đứng vào cạnh cửa. Sebastian bước ra ngoài, chăm chú quan sát Tony. Tony đóng cửa lại. Bên trong vọng ra tiếng tấm ván trượt trở lại chỗ cũ.

- Lạy thánh B.O.P.

- Cừ đấy chứ?

- Tôi sẽ không thích anh làm đối thủ của tôi đâu, Tony ạ. Làm thế nào anh vào được bên trong?

- Nhìn đây.

Tony mở cánh cửa hầm để than. Vừa cười ông ta vừa sờ tay lên tường. Ông ta đã nắm được một sợi dây thừng.

- Cái này được luồn qua tường và cậu chỉ cần giật nó là tấm ván chẹn cửa được nhấc lên và việc dễ như bỡn. Tôi đã phải mầy mò mãi đấy.

- Tony này, có người nói với tôi rằng ông có thể cho điện áp sáu mươi nghìn vôn chạy từ tai này sang tai kia trong khi hát bài Phương tây thức tỉnh mà không hề hấn gì.

- Của nợ nào nói với cậu thế hả? Tôi không muốn người ta đồn thổi về tôi như thế đâu đấy.

- Eeeee, chúng ta sẽ chiến thắng. Chiến thắng chiến thắng chiến thắng. Ông có nghe tôi nói không hả? Chiến thắng.

Họ đi xuống phố Lower Baggot. Bước vào một quán rượu ở góc phố. Malarkey quàng một chiếc khăn màu mận chín điểm những kẻ sọc nhỏ màu vàng sáng và xanh lá cây che đi một phần bộ đồ đã từng trải qua những ngày tốt đẹp của một người Mỹ giàu có. Dangerfield mặc chiếc áo mưa của phụ nữ được cài bằng chiếc ghim băng to tướng.

- Sebastian này, một người đáng tin cậy cho tôi biết rằng cậu tằng tịu với người ở trọ nhà cậu.

- Tôi xin ông, Tony.

- Đồ chơi gái láu cá nhà cậu.

- Cô Frost sẽ gia nhập dòng tu Carmelites.

- Ý cậu nói là đồ thải rồi chứ gì.

- Tony, tôi đảm bảo với ông, giữa chúng tôi không xảy ra chuyện ăn nằm, thèm khát tình dục hay gì khác. Trái lại, cô Frost và tôi thường đọc Kinh Tạ ơn cùng nhau. Bọn tôi xức nước thánh lên má. Lên mặt. Ông có biết cô ấy có chất giọng rất hay không. Hơi giống giọng nam trung nhưng rất tình cảm. Đúng, rất tinh cảm. Cô ấy cầu kinh rất thành tâm. cầu bằng tình cảm từ tận đáy lòng.

- Tôi sẽ bỏ rượu nếu không phải cậu dính với cô ta cả ngày lẫn đêm và hầu hết đêm nào cũng làm chuyện đó.

- Eeeeeee.

Gã nhặt mấy đồng xu từ mặt quầy bar và họ đi đến một quán rượu khác ở phố Baggot. Sebastian nói rằng gã cảm thấy hơi lạnh và đó là lí do để gã làm vài ly Brandy đúp.

- Sebastian này, cậu có biết khi tôi có tiền trong tay tôi phải mua ngay một trang trại không. Đó là cách duy nhất để sống. Đó là cách hái ra tiền.

- Tony này, tôi nghĩ chúng ta đặt quá nhiều niềm tin vào trang trại. Cứ mua một trang trại đi và rồi tờ mờ mở mắt ra đã phải dậy cho lợn cho bò ăn và bị húc vào mông.

- Cậu nói đúng.

- Tôi rất tiếc phải đi, Tony ạ.

- Không sao đâu mà.

- Tôi cảm thấy hơi buồn. Một chiếc tàu an táng. Nhưng tôi cần sự thay đổi. Tôi sẽ ở trên biển, sẽ đi xa. Màu xanh tươi của cây cỏ sẽ biến mất. Lạ nhỉ, Tony, làm sao ông, hậu duệ của vị vua đầu tiên, hiểu nhiều về tổ quốc ông thế mà không có đất cũng chẳng có khoai tây.

- Nếu không phải vì dòng máu hoàng tộc truyền đời của mình thì tôi đã đến bệnh viện bán máu từ lâu rồi.

- Nhưng đừng bao giờ pha trộn nó, Tony ạ. Đừng bao giờ làm điều đó. Thời vận của chúng ta rồi sẽ tới. Cứ cố để khỏi chết đói và gắng vượt qua một số chuyện khác nữa rồi thì thế nào thời vận của chúng ta cũng sẽ tới.

Đã hai giờ ba mươi và các quán rượu đã đóng những cánh cổng sắt lại để ngăn những kẻ khát rượu. Họ đi tới khu Green Cinema và ngồi tại một cái bàn màu trắng ngốn cả đĩa giăm bông, trứng và khoai tây chiên. Khi họ bước ra khỏi đó, dòng xe cộ trên đường ngừng chuyển động. Những cái đầu thò ra khỏi xe hơi và tiếng còi thét lên inh ỏi. Một người đàn ông to lớn nằm chềnh ềnh giữa đường ngủ khì. Có người nói ông ta say quá. Những người khác nói ông ta đang lắng nghe xem có thể nghe thấy nhịp đập của thành phố hay không. Sebastian vừa nhảy vừa kêu ăng ẳng. Mấy thằng bé bán báo đứng trong đám đông hỏi gã đang làm gì vậy. Gã đáp, ta nhảy điệu nhảy chó, con trai ạ.

Họ đi xuống phố Grafton ngày thứ Sáu đông đúc và đi qua những người đang đợi để vào rạp chiếu bóng. Những đám mây dày phủ kín bầu trời thành phố. Tối và tối. Ánh sáng từ những ngọn đèn của Grafton Cinema Cafe tỏa ra lấp lánh. Thiên đường của mình. Những chiếc xe đạp đổ về điểm tắc đường có vẻ như đang lan ra khắp thành phố. Trong các quán rượu rặt những gã đàn ông trông lôi thôi lếch thếch quệt mũi bằng ống tay áo và bằng những ngón tay phát cước. Những người đứng quầy phục vụ khách đến là vất vả. Phục vụ những giọng nói phảng phất sự hiên ngang của ngày phát lương, và phục vụ những cái miệng câm bặt vào ngày thứ Hai. Và giờ bọn mình đi xuống phố Wicklow bởi vì ở phố này có một quán rượu mình luôn thấy rất đặc biệt. Nó nổi trội về đồ ăn và những thùng rượu. Khi mình đến đó có người đối với mình tử tế lắm, thậm chí còn mời mình đi xem kịch nữa. Mình đã không nói dối một cách thẳng thừng, mình nói không. Khi mình dối trá mình nói gì nhỉ? Để mình nói cho mà biết. Mình nói tên mình là Gooseky và mình đến từ Westsky every Leapsky.

Dangerfield đưa tay ra đón hai panh bia Guinness trào bọt. Họ rút vào một góc quán. Họ đặt những panh bia lên một cái kệ. Tony lấy ra một chiếc hộp đựng những mẩu thuốc lá.

- Lạy Chúa. Tony.

- Tôi cời những mẩu thuốc này từ lò sưởi của một người Mỹ ở Trinity đấy. Chưa hút hết họ đã ném đi.

- Vứt chúng đi đi. Vứt đi, Tony, cho phép tôi một phút hào phóng đãi ông hai mươi điếu!

Họ chụm đầu vào nhau hút thuốc và uống bia. Đã đến lúc thành phố Dublin rộn lên tiếng ly cốc leng keng. Buổi sáng tuyệt vọng và kết quả đau đớn tiêu cực của buổi chiều được thể hiện trong hình thái vui mừng. Những bí mật rò rỉ ra khắp nơi khi vui mừng sau đó tan biến. Mình nhìn khuôn mặt của Tony, chính là Ai Len.

- Tony, ông sẽ làm gì nếu ông có tiền. Có nhiều tiền.

- Cậu muốn tôi nói thật chứ?

- Tôi muốn ông nói thật.

- Trước tiên, tôi sẽ đi may một bộ vét. Sau đó tôi sẽ tới quán Seven Ts đặt tờ một trăm bảng lên quầy bar. Uống đã đời luôn.

Tôi sẽ gửi một trăm bảng cho O’Keefe và bảo cậu ấy quay lại đây.

Có thể, nếu tôi uống đủ say, tôi sẽ đặt một tấm biển trên lề đường ở góc phố Harry và Grafton. Percy Clocklan, người bảo vệ nhà trọ đã đánh rắm ở chính chỗ này, R.I.E Sebastian ạ, sau đó tôi sẽ bắt đầu đi từ College Green, tôi sẽ bước từng thốn từ đó đến tận Kerry, vào mọi quán rượu uống cho thật say. Sẽ phải mất cả năm trời đấy. Sau đó tôi sẽ đến bán đảo Dingle, lên tận cùng mũi Slea, mệt lử, ướt át và không một xu dính túi. Tôi sẽ ngồi đó khóc, nhỏ lệ xuống biển.

- Tony, cầm lấy này.

Dangerfield đặt tờ bạc một bảng gấp nhỏ vào tay Malarkey.

- Chúa ơi, cảm ơn Sebastian.

- Tạm biệt, Tony.

- Chúc may mắn.

Họ bắt tay nhau. Sebastian uống cạn ly của gã. Chỉnh lại áo khoác, gã bước ra đường. Gã đứng ở góc đường. Gã ngước mắt nhìn lên bầu trời tối đen, hoang vắng. Gã cài ghim băng để áo mưa ôm khít cổ. Gã đút tay vào túi áo ẩm ướt. Mình cố làm cho người nóng lên bằng cách cọ xát những đồng xu trong túi. Mình có hộ chiếu rồi. Hai giờ nữa mình sẽ đi. Mình nhìn thấy những ả điếm bước đi dọc phố này. Ở đằng kia người ta bán đồ ăn. Và kia cái cửa hàng to rộng của người bán đồ sắt. Mình nghĩ đến những cái chậu rửa ở đó, nghĩ đến hàng dặm ống nước bằng đồng, những chiếc bồn tắm và máy xén cỏ. Mình thích nơi này. Mình muốn chết ở chốn thôn quê nơi có nghĩa trang không xa lắm. Thôn quê là nơi dành cho mình. Chuyến xe cuối cùng ở chốn thôn quê. Một chiếc quan tài loại tốt không có móc quai. Tất cả những gì mình đòi hỏi là đừng có đóng đinh quan tài quá chặt.

Sebastian bước vào cửa phụ của quán Bleeding Horse. Gã uống cạn một ly Powers Gold Label. Một người đàn ông ăn mặc kiểu Anh nói tiếng Pháp đi tới. Mình nói với ông ta rằng mật của mình màu xanh. Ông ta nói, anh nói tiếng Pháp hả. Anh chàng Ai Len đáng yêu.

Mình bước ra khỏi quán đó. Bước ra phố. Bước xuống các bậc. Ngó vào cửa sổ này. Gõ cửa. Và mình nghe thấy tiếng dép của cô nàng. Sự ngập ngừng day dứt. Trong căn phòng đó có thân thể đàn bà mà mình từng ôm ấp. Mình liếm, cấu, thúc, cù nó. Ồ phải, cặp vú của cô nàng. Và một khi mình đã sờ vào một cặp mông như mông của cô nàng, mình sẽ không quên nhanh đâu. Ta yêu cầu mi, trái tim ta, đừng có đập như búa nện thế. Đầu cô nàng ló ra cửa rồi kìa.

- Anh đây.

- Anh vào được không? Cho anh vào đi. Anh biết anh là một thằng đáng ghét. Anh là đồ súc sinh. Đúng vậy. Anh biết. Nhưng.

- Anh sặc mùi rượu.

- Chris, anh xin thề, như bất cứ giáo đồ thiên chúa La Mã nào.

- Vào đi. Ngồi xuống đi. Anh không cần phải đứng thế đấu. Ngồi xuống đi. Em không muốn bị lợi dụng. Giống như giày anh xỏ vào chân ấy. Tại sao giờ anh mới tới tìm em?

- Một giờ nữa anh sẽ lên tàu đi Luân Đôn. Vui lên em.

- Em không vui lên đâu. Em sẽ không vui lên vì cái hạng người có tâm hồn bằng da thuộc như anh.

- Ôi chao. Khoan đã. Giờ anh không muốn em như vậy đâu. Làm ơn đừng. Tầm hồn anh không phải bằng da thuộc đâu. Có lẽ bằng thạch cao hay ngọc bích đấy.

- Tại sao từ bấy tới giờ anh không thèm liên lạc với em? Chuyện của anh rối rắm lắm và có những hiểu lầm chứ gì.

- Đúng. Làm ơn đừng như vậy nữa. Đi uống với anh một ly đi.

- Không.

- Đi nào.

- Anh nghĩ em là gì chứ? Ngày lại ngày em ở đây. Cô đơn. Hi vọng anh sẽ đến. Vậy mà anh lặn mất tăm. Anh có biết em phải chịu đựng như thế nào không? Anh biết gì về cảm giác của một người đàn bà? Anh chẳng biết cái quái gì về cuộc sống hết.

- Anh biết chứ. Anh cũng sống mà.

Cô nàng quay đi, vuốt vuốt một chiếc quần xilíp. Miết bàn là lên đường viền đăng ten. Gấp nó lại và đặt nó lên xấp quần áo được gấp gọn gàng. Sebastian ngồi xuống, mặt thể hiện vẻ chăm chú lắng nghe. Gã ngồi đó chống khuỷu tay trên đầu gối. Hai chân giạng ra cho thoải mái trong dáng điệu có phần chán nản trong khi tì tay chống cằm.

- Anh không thể viết được vài dòng sao?

- Anh cũng muốn viết lắm chứ.

- Và giờ anh đến đây nói với em rằng anh sắp đi. Chỉ thế thôi chứ gì. Anh chưa từng phải chịu đựng sao? Chưa bao giờ đau khổ sao?

- Anh đã phạm phải những sai lầm. Anh không biết lúc nào người ta sẽ tóm cổ anh. Anh không phải là hạng người nhẫn tâm. Nếu anh dễ thở một chút anh sẽ đền bù cho em tất cả. Anh không quên những lúc người khác đối tốt với anh đâu. Nhưng khi anh bị khốn đốn, bị truy lùng và bị đánh đập, anh phải làm những gì tốt nhất có thể. Anh sẽ bắt đầu lại từ đầu ở Luân Đôn. Anh chỉ có một chút tiền để mua vé tàu thôi. Anh không phải là một kẻ xấu đâu.

- Đừng có ngốc thế.

- Ai Len với anh thế là quá đủ rồi. Anh đã bị quấy rầy và bị xỉ nhục. Em có thể đến Luân Đôn.

- Hãy viết cho em kể về nơi đó nhé.

- Em sẽ đến chứ? Vì Chúa, hãy đến đó đi.

- Hãy viết cho em. Cái áo khoác này trông buồn cười quá.

- Chiếc áo choàng màu nhiệm của anh đấy. Hôn anh một cái nào.

Họ hôn nhau trong gian tầng hầm cô quạnh. Tiếng bước chân vang lên ngoài hành lang. Gã nắm bàn tay mềm mịn của cô nàng. Mình đã làm lành rồi. Đi thôi. Nhìn nhau lần cuối nào. Tạm biệt.

Một luồng gió thổi tới và mưa quất vào lưng mình. Mình sang đường để bước lên chiếc xe buýt sáng đèn ấm áp kia và ngồi lắc lư trong xe. Mình nhìn Chris đóng cửa. Tiếng chuông của người lái xe buýt và không khí nóng ẩm ướt. Mình đưa tay lau hơi nước trên cửa sổ xe bởi ngoài kia có những cửa hàng bán đồ chơi, sườn cừu và có những ô cửa ám màu bí mật của những quán rượu.

Mình ở trên bến cảng giữa những người tay xách nách mang, hối hả đi xuống những bậc đá, đi qua những dãy đèn soi lối dẫn ra những con tàu neo đậu. Những con mòng biển rung rung những đôi cánh trắng trong bóng tối. Dưới ngọn đèn kia, các hành khách thốt lên những lời từ biệt giữa những chiếc tắcxi và những thằng nhóc bán báo. Mình mua tờ Bưu điện buổi chiều cuối cùng trên đất này. Mình đi về phía đông. Đến một nơi văn minh hơn.

- Hành lí, thưa ông?

- Không có.

- Ông có gì cần kê khai không?

- Không.

Mình bước đi giữa lan can tàu hẹp và dốc. Dưới ánh đèn vàng lạnh lẽo của con tàu. Dọc boong tàu là những ô cửa sổ che chắn gió biển. Gần tám giờ rồi. Mình sắp đi rồi. Mình đi vòng ra phía mạn tàu hướng ra sông Liffey. Dưới đó những con nước đua miệt mài chảy tói từ mạn Blessington. Một người đàn ông kéo sợi dây cáp sang phía kia của con tàu. Mình muốn thấy sự điều khiển tàu lão luyện của những người đi biển, muốn thấy các thủy thủ làm việc. Giỏi đấy. Với những cái cọc chèo kia họ tạo ra nhiều tiếng động thế. Đằng kia, chếch về phía nam, là trường Trinity, khách sạn Balls-bridge, khu Donnybrook, khu Milltown, cảng Windy và xa hơn nữa. Mình biết tất cả những chỗ ấy. Gió lạnh chết người luồn qua giữa hai đầu gối mình. Những đỉnh núi hình chóp tuyền một màu đen kia. Mình ở trong thảm ánh sáng. Tất cả những nỗi tuyệt vọng buồn thảm nhỏ mọn của mình. Mình như thể đang nhìn ra ngoài từ ngọn tháp của riêng mình. Tập hợp những con tàu của mình trên bờ biển. Gọi chúng đến từ cái nơi chúng đang hấp hối. Mình không muốn đi. Nhưng nếu mình không đi thì sao? Mình không có nơi nào gọi là nhà của mình nữa rồi. Mình có thể nói gì đây? Nói xem. Mình có thể nói gì đây? Có rất nhiều thứ mình muốn giữ mãi mãi. Những hạt nước rơi xuống từ những chiếc lá nguyệt quế bóng dầu hay những tiếng bước chân của mình trong không gian tĩnh lặng của buổi sáng hay lúc đêm khuya. Hay những lúc mình nằm trên đất Ai Len nhìn lên trời. Có một ngày hè mình đi lên núi và đứng ở Kilmurry. Mình đi từ cuối cánh đồng xanh thoai thoải đến tận bãi Moulditch Bank, cái riềm màu xanh pha trắng rung rinh của biển. Vào cái ngày này có một chuyến tàu hỏa từ Wicklow đến Dublin. Bò ngang qua tay mình. Trải mình trên mũi đất tận cùng toàn là đồng cỏ này. Mặt trời chiếu vào trong xe. Mang trái tim mình đi xa. Họ huýt còi làm mình giật mình. Tiếng còi đó vọng lại từ những ngôi nhà đổ nát dọc bến John Rogerson. Mình nghe thấy tiếng kéo dây xích. Lách cách và gầm gừ. Bọt trắng xòe theo hình quạt trên mặt nước. Irôi êm nhẹ ra giữa dòng. Gần đó có những chiếc tàu khác và đảo Ringsend. Có ánh lửa và cảnh gia đình quây quần phía trong những ô cửa sổ kia không? Con tàu này trôi đi giữa những ngọn hải đăng của đảo Bailey và đảo Muglins. Một người đàn ông đạp xe trên đường Pigeon House. Howth và Dalkey. Mình cảm thấy biển ở phía dưới mình.

Mình lên tàu đi

Trong cái ngày thứ Sáu bị đóng đinh câu rút này

Trong cảnh trời giông gió

Và biển sóng xô dữ dội

Và tim mình

Quằn quại

Hấp hối.