Ác Nam Hấp Dẫn - Chương 2

Ác Nam Hấp Dẫn
Chương 2
gacsach.com

Cả người Giang Liên Ân cứng đờ.

Đây là nói giỡn! Hôm nay là ngày cá tháng tư sao?

“Hôm nay ngày mấy?”.Cô thốt ra.

“Cái gì?” Đây là đáp án cái gì?

“Không có.” Cô trấn định tinh thần, ngày cá tháng tử còn sớm quá. “Đừng nói giỡn nữa.”

Được rồi! Cô lại lầm, nói như vậy hắn thật sự nghiêm túc? Nhưng câu này rất vớ vẩn.

“Em chán ghét tôi?”. Nhiếp Tĩnh Viễn hỏi.

“Không phải.” Giang Liên Ân thở dài “Mời anh đứng lên? Như vậy... không thể nói chuyện “

Cô thật sự không có thói quen ngồi trên người con trai. Hơn nữa đó lại là.

Hắn từ từ đứng thẳng dậy, làm cho cô ngồi xuống.

“Nếu tôi không đoán sai ý tứ của anh, anh nói là...” Cô thở sâu: “Anh nghĩ muốn theo tôi... à... trên giường sao?”

Hắn giơ tay lên giường: “Trừ bỏ cái đó, chúng ta còn có thể làm chuyện khác.”

“Anh nói là quan hệ qua lại sao?” Cô lại hỏi.

Hắn theo lời của cô gật đầu.

“Nhưng... nhưng căn bản chúng ta không hiểu đối phương.” Giang Liên Ân kinh ngạc nói.

“Chúng ta có thể chậm rãi hiểu biết đối phương.” Hắn thong thả nói, trong lòng đã có tính toán nên làm như thế nào cho cô đáp ứng.

Cô lắc đầu.” Thật xin lỗi...”

“Cho tôi một lý do cự tuyệt.” Hắn cũng không cảm thấy kinh ngạc, có lẽ đáp án này hắn đã đoán trước.

“Tôi đối với anh... tôi nói là... anh là cấp trên của tôi, chúng ta như vậy... rất quái...” Cô tiếp tục lắc đầu: “Tôi không thích công và tư không phân biệt được.”

“Tôi cũng có nguyên tắc giống vậy, điểm ấy chúng ta rất giống nhau.” Hắn nhìn khuôn mặt ửng hồng của cô chăm chú: “Tôi đã trải qua một phen đấu tranh trong lòng.”

“Rất xin lỗi, như vậy chúng ta đã đem sự tình biến thành phức tạp, tôi không thích chuyện phức tạp.”

“Em có thai với người khác sao?”

Thấy cô không trả lời, hắn tự mình nói: “Nếu sự thật không phải thế, vì cái gì chúng ta không thể thử xem sao?”

Cô kinh ngạc nhìn hắn: “Tình cảm không phải đồ vật này nọ, không được dùng làm thí nghiệm.”

Hắn cười: “Vậy em nói cho tôi biết, trước kia em nói yêu nhau là như thế nào?”

“Đương nhiên là cảm thấy hai bên vui vẻ, vì thích nhau nên mới qua lại với nhau.”

“Thật không? Sau đó thì sao? Vì cái gì mà chia tay?” Hắn lại hỏi.

Ánh mắt của cô tối xầm nhìn xuống dưới.” Anh ấy đã chết rồi.”

Miệng hắn ngừng cười, con ngươi đen lóe lên kinh ngạc, không đoán trước lại có đáp án như vậy.

“Xin lỗi, tôi không thể đáp ứng anh.” Cô đứng lên.” Chuyện này tôi sẽ làm như chưa từng xảy ra, chúng ta vẫn là quan hệ cấp trên cấp dưới.”

“Đợi đã.” Hắn đi theo đứng dậy, chau mày: “Tôi không nghĩ tới...ý tôi nói là...”

“Tôi biết.” Cô xả ra nụ cười cực nhạt: “Không sao, chúc ngủ ngon.”

HẠmuốn ngăn cô dừng lại để giải thích, nhưng một câu cũng không phát ngôn ra được, chỉ có thể nhìn theo cô rời đi.

Giang Liên Ân vừa đi, hắn lập tức mắng chính mình, hắn không đoán trước sự tình lại biến thành như vậy, hắn nghĩ ra một kế hoạch đi bước tiếp, hắn có tự tin cuối cùng có thể chinh phục cô, nhưng lại không thể rằng trên đường lại xuất hiện sai lầm.

Hắn bước đi ở trong phòng thong thả, ung dung, hắn phải nghĩ biện pháp làm xoay chuyển tình thế mới được.

Một ngày trôi qua, Nhiếp Tĩnh Viễn phát hiện ánh mắt Giang Liên Ân có vẻ sưng phù lên, hình như là đã khóc, nhưng hắn không xác định cô vẫn còn khóc hay không, nghĩ đến cô rơi lệ, trong lòng hắn có một cảm giác quái dị.

Cô ấy vì cái gì mà khóc? Vì người yêu đã chết sao?

“Thật cao hứng lại gặp cô, Anne.”

Giang Liên Ân tiến vào xưởng xí nghiệp Phú Dã, liền bị Cát Lôi nhiệt tình hoan nghênh, thậm chí hắn còn ôm cô thật lâu. (mắt Anh Viễn tức tối rồi đó, bỏ tay ra ngay, hăm được xí xớn chỵ ta tên Cắt Lợi kia)

“Đã lâu không gặp, Cát Lôi.” Giang Liên Ân cười nói, bởi vì tên của cô có chữ “ÂN”, cho nên tiếng Anh lấy tên là Anne.

“Phú Dã” là bạn khách hàng dài hạn thường xuyên lui tới, trước kia cô thường cùng Chủ Tịch đến thăm hỏi, cho nên cùng Cát Lôi coi như rất quen.

Nhiếp Tĩnh Viễn không vui khi nhìn thấy hai người ôm, Cát Lôi rất nhanh chuyển hướng đến Nhiếp Tĩnh Viễn, cùng hắn bắt tay: “Đã lâu không gặp..”

Nhiếp Tĩnh Viễn lễ phép hàn huyên vài câu, Cát Lôi dẫn hai người vào phòng khách, nghỉ ngơi nửa giờ, mới đi đến phòng họp thoả thuận hợp tác.

Gần đến giữa trưa, tất cả chi tiết đại khái đã được xác định, đi ra phòng họp, Cát Lôi mời Giang Liên Ân ăn bữa tối.

Giang Liên Ân cảm giác được ánh mắt của Nhiếp Tĩnh Viễn, cô gật đầu: “Được, anh muốn đi ăn cơm ở đâu?”

Vì tránh buổi tối ở cùng một mình với Nhiếp Tĩnh Viễn, cô quyết định phải cùng Cát Lôi đi ra ngoài ăn tối, Cát Lôi rất hài hước, ở chung một chỗ với hắn, ngược lại cô có thể thả lỏng tinh thần, không giống ở cùng một chỗ với Nhiếp Tĩnh Viễn, cảm giác luôn bị buộc chặt đến sắp gãy.

Buổi chiều vẫn là hành trình bận rộn, Giang Liên Ân cùng Nhiếp Tĩnh Viễn hầu như chưa nói với nhau câu nào, trong lúc đó hai người đối thoại chính là công việc, nhưng là cô vẫn có cảm giác ánh mắt của hắn nhìn cô nóng rực từ đầu đến chân.

Chịu đựng vất vả đến khi hết thời gian, hai người ngồi xe quay về khách sạn, Nhiếp Tĩnh Viễn mở miệng.

“Nhìn em giống như muốn thoả mãn.”

“Cái gì?” Cô không rõ hắn đang nói cái gì.

“Cùng Cát Lôi ăn cơm, thật ra cô muốn được đáp ứng thoả mãn.” Nhiếp Tĩnh Viễn chịu đựng tức giận nói.

“Anh ta là bạn tốt của tôi.” Cô nhìn phía ngoài cửa sổ.

“Thật không?” Giọng điệu của hắn tuy rằng bình thản, nhưng trong lồng ngực đã có luồng bực bội dâng lên. Nếu cô nghĩ muốn có người làm bạn ăn bữa tối, cô có thể tìm hắn, mà không phải Cát Lôi.

Câu hỏi của hắn làm cho cô không biết nên trả lời thế nào, cho nên lựa chọn im lặng mà chống đỡ, may mắn hắn cũng không hỏi nữa, không khí bên trong xe

có chút căng thẳng.

Giang Liên Ân nhìn chằm chằm ngoài cửa sổ, đối với hai người hiện tại rất mất tự nhiên khi ở chung, không khí thật đau đầu. Trước kia tuy rằng ở chung với Nhiếp Tĩnh Viễn không tốt, nhưng ít ra không khí cũng không cứng ngắc như vậy, hiện tại lại biến thành như vậy...

Cô cúi đầu nhìn thấy tay của mình, rồi sau đó giơ lên cười yếu ớt, thử đánh vỡ hàng rào hai người: “Buổi tối anh muốn làm cái gì?”

“Đây là công việc của thư ký lấy thân phận để tra hỏi sao?”. Hắn châm biếm hỏi một câu.

Huých một cái vào cây đinh trên xe, Giang Liên Ân ngừng cười, nhìn chằm chằm cái ót của tài xê không thèm nói lại.

Hắn liếc cô một cái: “Như thế nào, lo lắng một mì tôi ăn cơm nhàm chán, hay sợ tôi cô đơn.”

“Anh cũng không cần Âm Dương Kỳ Quặc?” Cô căm tức liếc mắt hắn một cái (theo cách hiểu của ta Âm Dương Kỳ Quặc nghĩa là tính tình thay đổi thất thường)

“Tôi Âm Dương Kỳ Quặc?” Hắn khơi mào lông mi.

“Đúng vậy!”

“Tôi làm sao Âm Dương Kỳ Quặc?” Hắn làm bộ mặt thái độ “Nói cho rõ đi.”

“Anh so với Thiên Chi Kiểu Tử tôi còn thấy hơn.” Cô chịu đựng tức giận nói: “Từ nhỏ đến lớn muốn cái gì là có cái đó, không thích người khác cự tuyệt, cũng không biết xử lý như thế nào khi bị cự tuyệt.”

“Ý em nói là, tôi bởi vì bị em cự tuyệt cho nên Âm Dương Kỳ Quặc?” Con ngươi đen của hắn toát ra lửa.

“Bằng không? Cả dì và mẹ anh đều đến đây?” Cô tức giận hỏi.

Hắn sửng sốt, bỗng nhiên cười to ra tiếng, nỗi tức giận biến mất khỏi khoảng không.

Hắn cười, bên trong xe có chút thoải mái hơn, Giang Liên Ân may mắn là tài xế căn bản nghe không hiểu hai người đang nói cái gì, nếu không cô rất xấu hổ.

Sau khi cười to, hắn nhìn chằm chằm mặt của cô: “Tôi thích em sắc bén pha lẫn hài hước.”

“Tôi chẳng có gì mà hài hước.” Cô lập tức nói: “Dù sao chúng ta là cộng sự, tôi không hy vọng không khí trong lúc này lại căng thẳng như vậy.”

“Tôi không biết là không khí có căng thẳng.”

Cô trừng mắt liếc hắn một cái: “Nói dối trắng trợn.”

Hắn vừa cười vừa nói: “Trả lời tôi mấy vấn đề.”

“Cái gì?”

“Anh ta đi được vài năm?”

Giang Liên Ân nghiêm mặt, đương nhiên cô biết hắn nói “Anh ta” là ai.

“Không thể trả lời sao?”. Hắn nhìn chằm chằm vào thần sắc cứng ngắc của cô.

“Tròn tám năm.”

Hắn trầm mặc một giây: “Tám năm? Em nói là, từ lúc đấy đến giờ bất luận thế nào cũng không yêu ai khác?”

Cô căm tắc trừng hắn liếc mắt một cái: “Đây là việc của tôi.”

Hắn chợp mi: “Quả nhiên không có!”

Cô chuyển hướng nhìn ra ngoài cửa sổ, không để ý đến hắn.

“Em có biết thời gian đó đã quá dài không?”

“Chuyện này không liên quan đến anh.” Cô lạnh lùng nói.

“Thì sao? Cô muốn cả đời của cô vì người đã chết mà uổng phí sao?” Hắn không hiểu sao dâng lên một cỗ tức giận (còn sao nữa, A Viễn nhà mềnh cảm thấy k bằng người đã chết >”

“Đó là chuyện của tôi.” Cô tức giận nói.

Hắn tức giận vì cái tính cố chấp của cô, xoay người làm cho cô phải đối mặt với hắn: “Cô sốt ruột đang suy nghĩ cái gì?”

“Buông!”. Cô giãy dụa: “Chuyện của tôi, tôi tự giải quyết.”

“Em cảm thấy được tình yêu của cô thật vĩ đại, cô làm như vậy thấy đẹp đẽ lắm sao?”. Hắn lớn tiếng hỏi cô.

Trong lời nói khích tướng của hắn làm cô càng tức giận, cô chưa kịp suy nghĩ đã giương tay thưởng hắn một bạt tai “Bốp” một tiếng, làm cho hai người đều ngẩn cả người.

Giang Liên Ân cảm thấy trong lòng bàn tay đau đớn, huyết sắc theo trên mặt rút bỏ: “Tôi... tôi xin lỗi... tôi không cố ý.”

Nhiếp Tĩnh Viễn không nói chuyện, con ngươi đen loé lên hừng hực ngọn lửa, tựa hồ muốn thiêu đốt cô, bản năng cô lấy tay ấn vào mặt hắn.

“Tôi xin lỗi, tôi...”

Hắn bỗng nhiên đáp xuống, giống diều hâu bình thường quắp lấy miệng cô, làm cho... âm thanh của cô biến mất trong miệng hắn.

Thời gian có vài giây cô căn bản không thể phản ứng, chỉ cảm thấy lời lẽ của hắn đang thăm dò, đương nhiên cô ý thức được hơi thở của hắn, cô bắt đầu giãy dụa.

Hắn hôn cô mang theo sự trừng phạt, tức giận, còn một lý do nữa hắn không thể lý giải được.Vì vậy khi cô bắt đầu phản ứng, hắn buông cô ra.

Hai người căm tức lẫn nhau, hô hấp trầm trọng dồn dập, trong ngực rất nhanh phập phồng, cô trực giát giơ tay lên nghĩ muốn tát thêm lần nữa, nhưng lý trí không nghe theo sự sai khiến của cô.

Cô không thể nhịn được nữa, nói tiếng Anh với lái xe: “Stop!”. Xe chưa kịp dừng, cô liền mở cửa xe muốn xuống.

“Liên Ân.” Nhiếp Tĩnh Viễn nhanh tay bắt lấy cô.

“Không được đụng vào tôi.” Cô kêu hắn bỏ tay ra, chạy ra phía taxi.

Nhiếp Tĩnh Viễn vội vàng đặt tiền ở trên xe, xuống xe theo, Giang Liên Ân chạy trốn rất nhanh, còn hắn thì ở phía sau đuổi theo cô.

Tâm ý cô hoảng loạn, một chiếc xe trước mặt cô nhanh chóng sắp xếp gọn gàng, tim đập như sấm, người lái mắng to bằng Tiếng Anh.

Cô lại đi phía đường phía trước, bị một bàn tay to chặn lại, cả người nhào vào lồng ngực của hắn.

“Em không muốn sống nữa có phải không?” Hắn nhìn nàng rống to.

Mặt khác cô không nghe thấy âm thanh, chỉ nghe thấy tiếng hắn gầm rú cùng tim mình đang dồn dập đập.

“Cút ngay!” Cô quát hắn, xoay người muốn chạy trốn.

Nhiếp Tĩnh Viễn bắt lấy Giang Liên Ân, đem nhấc bổng cô lên, hắn không thể cho cô chạy loạn ở đường, như vậy rất nguy hiểm!

“Anh đang làm cái gì đấy! Bỏ tôi ra!” Cô lớn tiếng quát to.

“Em bình tĩnh không được sao?”.

“Tôi rất bình tĩnh.” Lời nói vừa ra khỏi miệng, nàng mới phát hiện mình vẫn như cũ, chỉ dùng để rống lên.

Cô bắt đầu điều chỉnh hô hấp, làm cho mình tỉnh táo lại, cáu giận cũng không thể giải quyết vấn đề.

Đi bộ trở về, hắn mới buông cô xuống, ngón tay vẫn như cũ gắt gao bám chặt cánh t của cô, để ngừa cô lại chạy tán loạn (Viễn đáng yêu quá)

Hai tròng mắt của cô loé hừng hực lửa: “Tôi từ chức! Tôi không muốn hợp tác với anh.”

Hắn đối với lời nói của cô mắt điếc tai ngơ: “Đây có phải là em không? Vì một con trai đã mất mà không cần tính mạng.”

Trong lời nói của hắn làm cho cô nắm chặt tay: “Đây là việc của tôi, bỏ tay ra!”

‘” Tôi vì cái gì mà cầm lấy tay em, em nghĩ rằng tôi và em đều muốn sao?”. Hắn tức giận hỏi: “Tôi cũng muốn buông ra, nhưng tôi không thể, em nghĩ rằng tôi và em quen biết nhau hơn một tháng, muốn buông là dễ dàng buông sao?”

Hắn nói làm cho cô khiếp sợ.

“Em căn bản không lại mẫu người tôi thích. Hơn nữa từ trước tới nay nguyên tắc của tôi công tư rõ ràng, em nghĩ tôi là người gì, kẻ chuyên môn làm phiền thư ký sao?” Hắn lớn tiếng nói: “Em nghĩ rằng tôi và em không nghĩ buông em ra sao?”

Cô cứng ngắc người nhìn hắn, theo nhận định của cô hắn là người có tâm ý dục vọng, chưa từng nghĩ đến hắn có lúc phản kháng.

“Em nói đúng, tôi không muốn nhận lời cự tuyệt, nhưng em cũng chỉ nói đúng một nửa, tôi không có biện pháp nhận chính em là người cự tuyệt tôi.” Con ngươi hắn đen bén lửa.

Cô vẫn một câu không thể nói được.

“Nếu em vì hắn từ bỏ cả đời, tôi không có tư cách gì để nói, tôi chỉ hy vọng em cho tôi một cơ hội, mạo hiểm một chút.” Hắn buông cánh tay của cô.” Lời tôi muốn nói chính là câu này, nghĩ lại, tôi không thể quyết định thay em, nhưng nếu em muốn có tương lai không có một tia chờ mong, không có một tia vui mừng, cho tôi một cơ hội cũng không có tổn thất gì?”

Cho tôi một cơ hội cũng không có tổn thất gì?-

Những lời nói không ngừng vẫn quanh quẩn trong đầu Giang Liên ân, khi đi ăn tối với Cát Lôi, cô vẫn bị những lời này quấy nhiễu.

“Làm sao vậy, có chuyện gì phức tạp sao?”

Giang Liên Ân lấy lại tinh thần, vẻ mặt thân thiết với Cát Lôi lắc đầu: “Không có, xin lỗi, buổi tối hôm nay tôi lại nghĩ vớ vẩn.”

Cát Lôi cười nham nhở: “Không sao, thoải mái là tốt.”

Giang Liên Ân lấy lại vẻ tươi cười, nhận thức Cát Lôi tới nay hắn vẫn rất hoà thuận và dịu dàng, ở cùng hắn thật yên tâm, không giống ở chung với Nhiếp Tĩnh Viễn kia, cảm giác bị gò bó.

A~... Tại sao lại nghĩ đến hắn?

“Có chuyện gì mà khiến cô phải khổ sở thế?” Cát Lôi cười hỏi.

Cô lắc đầu, không có thói quen cùng người khác thảo luận việc tư: “Không có gì.”

“Chuyện đi công tác?”

Cô lắc đầu.

“Thì ra là tình cảm!” Hắn lập tức nói: “Đừng hiểu lầm, tôi không phải là người chuyên xen vào chuyện riêng của người khác, chính là quen biết cô vài năm, dù cô có như thế nào, tôi đều có thể nhận thấy sự khác biệt, có chuyện khiến cô phiền lòng.”

“Đương nhiên là tôi có chuyện phiền lòng.” Cô cười: “Nhưng...”

“Nhưng khi nói hết ra, phiền muộn cũng sẽ hết.” Hắn cười nói.

“Quả thật không có gì, chỉ là một người... làm cho ta có điểm tâm phiền ý loạn.”

“Đây là chuyện tốt.” Cát Lôi thật sự nói.

Giang Liên Ân khó hiểu nhìn hắn.

“Cô thả lỏng người một chút, bàn luận về tình yêu và vân vân, đừng cho là tôi không nhìn ra nhưng vẫn muốn cô tự nói.”

Cô kinh ngạc nhìn hắn, cô có biểu hiện rõ ràng như vậy sao?

“Vài năm nay công ty chúng ta có biết bao nhiêu đồng nghiệp nam nghĩ muốn cùng cô ra ngoài ăn bữa cơm, cô đều cự tuyệt, mà cô lại đồng ý đi cùng tôi, là bởi vì cô biết tôi không có ý gì với cô.”

Giang Liên Ân thở dài, không phủ nhận. Cô có gặp qua vị hôn thê của Cát Lôi tên Hải Luân. Hai người bọn họ rất yêu nhau, cũng vì lý do này cô có thể thoải mái ở cùng Cát Lôi.

Đêm nay vốn định dùng cơm cùng Hải Luân, nhưng cô có chút việc nên tối nay mới ăn cơm ở đây.

“Tôi không biết cô chịu thương tổn cái gì, bất quá tôi hy vọng cô có thể dũng cảm bước đi, tình yêu là rất đẹp.” Cát Lôi cổ vũ nói.

Giang Liên Ân cười nói: “Anh giống như đang truyền đạo lý.”

Cát Lôi cười to: “Đúng vậy, tôi rất thích mục sư.”

“Vậy anh cùng Hải Luân khi nào kết hôn?” Giang Liên Ân hỏi.

“Chúng tôi đã sắp xếp xong, hôn lễ phải thật khiến cho họ choáng váng đầu óc.” Cát Lôi lộ một chút cái biểu tình không chịu: “Chúng tôi dự định kết hôn trước Lễ Phục Sinh, cô cần phải tham gia hôn lễ của chúng tôi.”

“Đương nhiên!”

Hai người bắt đầu nói về đề tài nghi thức kết hôn phiền phức, Cát Lôi thú vị chỗ hay nói chuyện phiếm, thời gian trôi qua rất nhanh. Đến lúc bọn họ rời khỏi nhà ăn thì Hải Luân chạy đến.

Tuy rằng Giang Liên Ân muốn quay trở lại khách sạn nghỉ ngơi, nhưng vì không lỡ xa Hải Luân nên cùng hai người đến PUB uống một chút rượu, trở lại khách sạn đã quá đêm.

Cô mệt mỏi thở phào, đang muốn vào phòng nghỉ ngơi, cách vách cửa phòng phút chốc mở ra.

Cô kinh ngạc nhìn thấy Nhiếp Tĩnh Viễn dựa vào cạnh cửa, đầu hắn rối bù, sắc mặt âm trầm, thậm chí có cảm giác hắn phát ra lửa: “Anh...”

Cô chưa kịp nói dứt lời đã bị hắn kéo vào trong phòng, hắn lớn tiếng đóng sầm cửa lại, đem cô đặt ở cửa, ồ ồ hơi thở thổi tới từ mặt hắn, nàng lập tức ngửi được mùi rượu: “Anh uống rượu?”

Hắn không nói chuyện phiếm, nhưng nhìn chằm chằm cô, toàn thân căng thẳng, tựa hồ không biết nên làm thế nào.

Cả buổi tối, vì không cho mình suy nghĩ đến cô, hắn uống rượu, xem tài liệu, xem TV.Tất cả đều đã làm nhưng trong đầu của mình thỉnh thoảng xuất hiện bóng dáng của cô, còn không ngại đoán cô cùng Cát Lôi đang làm chuyện xấu. Ý niệm này trong đầu khiến hắn ngày càng táo bạo.

“Tôi còn nghĩ hôm nay em không trở lại. “Hắn cắn răng nói.

Cô kinh ngạc nhìn hắn.

Hắn áp chế trong lòng bốc lên tức giận cùng dục vọng, bình tĩnh nói: “Ngày mai em quay về Đài Loan ngay cho tôi.”

“Tạo sao? “. Cô chấn động: “Còn có một công việc phải làm...”

“Tôi nghĩ tự tôi có thể xử lý việc này, nếu thật sự cần quá tôi sẽ tìm người hỗ trợ.” Hắn cắt ngang lời cô: “Em ở bên cạnh, tôi không chuyên tâm.”

Cô nhìn sắc mặt hắn âm trầm.

“Sau khi trở về, tôi sẽ điều em đi chuyển ngành khác...”

“Đợi đã.” Cô kinh ngạc cắt ngang lời nói của hắn: “Anh...”

“Tôi đã quyết định.” Hắn thở sâu, lui ra phía sau từng bước: “Em có thể trở về phòng.”

Cô không hề cử động, chỉ im lặng nhìn hắn.

“Nếu em không đi, tôi không biết mình sẽ làm chuyện gì đâu.” Hắn áp lực nói.

Cô thở dài, trong lòng đủ thứ phức tạp bốc lên, trong đầu có âm thanh cô phát chạy rất xa, nhưng lại có âm thanh cô ở lại, dù sao cô cũng không có gì tổn thất.

“Anh nói đúng, cuộc sống của ta từ năm mười tám tuổi đã kết thúc.Giờ tôi muốn có tình cảm cũng không dễ dàng vậy đâu.” Cô nhìn hắn (ai hiểu k?)

“Tôi biết em nói thế, nhưng người chết không thể sống lại, em muốn tiếp tục sống, nếu anh ta nhìn em như vậy cũng không vui vẻ gì.” Hắn nhăn mặt nhau mày.

“Tôi biết.” Cô kéo căng khoé miệng: “Rất nhiều người đều nói thế.”

“Tám năm đã quá lâu.” Hắn không nhịn được nói một câu, hận không thể đem cô tỉnh ngộ.

Cô thở dài: “Anh thích tôi vì cái gì? Hay cũng là do anh đơn thuần muốn có tôi?”

“Tôi thích em đối mặt với tôi rất dũng cảm.” Hắn mỉm cười, tuy rằng cô thoạt nhìn dịu dàng yếu đuối nhưng thực chất bên trong rất quả quyết. “Cũng thích em nhanh mồm nhanh miệng phản bác tôi, tôi không thể nói ra chính xác thích em vì cái gì nhưng là thật lòng, không đơn thuần là cảm giác thân thể. Nếu muốn tìm một người trên giường thì tôi có thể thẳng thắn cho em biết người như vậy không thiếu.”

“Tôi biết.” Cô không thể phủ nhận hắn rất có sứ hấp dẫn của đàn ông.

“Cho nên tôi không thể đem em giữ bên người, tôi rất muốn em!”

“Nếu... Tôi nói trong lòng tôi có giọng nói hy vọng tôi mạo hiểm, anh phải làm thế nào?”

Hắn sửng sốt, lập tức mừng như điên: “Em...” Hắn ôm lấy bả vai của cô.

“Lý trí nói cho tôi biết, anh không phải là người tốt. Cho dù muốn tìm một người để mạo hiểm cũng không nên tìm anh. Anh rất độc tài, quá mạnh mẽ... Trong lòng lại muốn tôi với anh cùng cho nhau một cơ hội.”

“Em nói thật chứ?” Hắn rốt cuộc không nhịn được đem nàng kéo vào trong lồng ngực.

Mặc cho cô bị kéo vào trong lòng, nhiệt độ của hắn toả qua lớp vải, cọ xát vào da thịt, cô nhẹ nhàng thở dài. Một người đàn ông như vậy, có thể làm cho người ta bốc cháy lên.

“Liên Ân, hãy trả lời anh.” Hắn khàn khàn nói, gương mặt quá gần cô, con ngươi đen cũng léo ngọn lửa.

Cô xem giữa con mắt của hắn có tia lửa, than nhẹ một tiếng: “Dạ, em đáp ứng anh.”

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3