Bà Xã Của Thủ Lĩnh Sát Thủ - Chương 98
Bà Xã Của Thủ Lĩnh Sát Thủ
Chương 98: Phản kích
gacsach.com
Lãnh Mặc Phàm đào thoát thành công, vượt qua một tuần, nhưng trong một tuần này, bên ngoài có ít nhất bốn lực lượng đang tìm anh, ngay cả Jack cũng bị họa lây, trong một lần bị tai nạn xe cộ thiếu chút nữa bị thương, hai tên áo đen muốn bắt cóc anh lên xe nhưng cũng hên là anh may mắn, gặp được cảnh sát tuần tra nên trốn thoát.
“Chúng ta không thể cứ tiếp tục như vậy, phải áp dụng biện pháp đánh trả.” Jack ôm cánh tay sưng vù, tức giận, bất bình nói.
Lãnh Mặc Phàm ngồi trên sô pha âm trầm không nói, anh nhíu mày, “Xem ra đại tướng đã muốn xuống tay với người bên cạnh tôi rồi.”
“Rốt cuộc đại tướng trong miệng anh là ai?”
“Một người lính tên là Kiệt Minh, ông ta có toàn quyền quản chế tổ viên của phòng thí nghiệm lần này, đồng thời phán quyết những người phản bội.”
“Luật pháp nước Mĩ quốc nghiêm khắc như vậy mà còn có một nhân vật như thế, không biết chính phủ nước Mĩ đang làm cái gì nữa?” Amy cười lạnh một tiếng.
“Sát thủ dưới tay ông ta ở khắp nước Mĩ, cho nên, tôi lo lắng đến người ở chung quanh chúng ta, tôi thấy mọi người đều đã ở trong phạm vi khống chế của ông ta, bao gồm cả Bộ trưởng Bộ Tư pháp, Ross, bây giờ tôi đang suy nghĩ một kế sách vẹn toàn.”
“Nói cách khác, chỉ cần anh gặp qua bất kỳ ai cũng đều có khả năng chết vào ngoài ý muốn, hoặc là bị diệt khẩu?” Ivan hỏi.
Tô Cẩm vẫn giữ im lặng liền mở miệng nói, “Anh đi gặp Ross, tôi bảo vệ ông ta.”
Lãnh Mặc Phàm sợ run một cái, đáy mắt toát ra một chút lo lắng, Tô Cẩm hiểu được anh đang nghĩ cái gì, cô nhếch môi nói, “Anh không tin vào năng lực của tôi sao?”
“Xem ra cũng chỉ có thể như vậy.” Jack đồng ý với đề nghị này.
Lãnh Mặc Phàm trầm ngâm mấy giây, gật đầu, “Được, Ross giao cho cậu, cậu phải bảo vệ ông ta không bị bất cứ kẻ nào tấn công.”
“Tôi biết rồi.” Tô Cẩm tự tin đáp.
“Jack, âm thầm sắp xếp cho tôi và Ross gặp mặt.”
Jack gọi một cuộc điện thoại, lấy được đáp án, “Tôi kiểm tra lịch trình của ông ấy thấy được đêm nay ông ta sẽ có một bữa ăn, chúng ta không cần trực tiếp gọi điện thoại cho ông ấy, như vậy rất dễ bị theo dõi, đến lúc đó mời ông ta lên xe là được.”
Đèn rực rỡ được mở, Washington, Mĩ, ngàn vạn ngọn đèn thắp sáng cả bầu trời đêm như ban ngày, một chiếc xe hơi màu đen chậm rãi chạy ra khỏi Bộ Tư pháp, nhưng nhanh chóng bị hai chiếc xe việt dã ven đường đuổi kịp, người lái xe mở ca khúc Ross thích nhất, khẽ ngâm nga, Ross đang xem tư liệu trong tay, xe hơi chậm rãi chạy xuống dốc, đột nhiên một chiếc xe việt dã lao ra khỏi bóng đêm, anh sợ tới mức bẻ lái rồi đạp mạnh phanh xe, sắc mặt bị dọa trắng bệch, anh ló đầu ra đang muốn mắng thì thấy một cơ thể xinh đẹp bước xuống chiếc xe việt dã, đến gõ cửa sổ thủy tinh, lái xe thấy một cô gái, đẩy cửa ra muốn lý luận với cô, nào biết rằng cô gái đột nhiên ra tay đánh vào cổ anh, người lái xe còn chưa nói xong, người đã bị tê liệt ngã xuống ven đường.
“Cô... Cô là ai? Cô muốn làm gì?” Ross ngồi sau xe thấy thế, lập tức muốn đẩy cửa xuống xe, nhưng cô gái im lặng rút súng ra, “Mời ông đứng ở trong xe.” Lúc này, cửa sau xe bị mở ra, một cô gái khác ngồi xuống, ngăn Ross lại.
“Các người... Các người là ai.”
“Yên tâm đi! Chúng tôi sẽ không làm ông bị thương, chúng tôi chỉ muốn ông đi gặp một người.” Trong giọng nói của Amy cũng không có sát ý.
Ross điều chỉnh lại cảm xúc, không nói gì, Amy lái xe đuổi theo chiếc xe việt dã phía trước, mà đúng lúc này, cô nhìn thoáng qua kính chiếu hậu, chỉ thấy một chiếc xe hơi màu đen đang đi theo, cô lấy điện thoại ra nói, “Quả nhiên có một cái đuôi.”
“Giao cho chị.” Đầu bên kia vang lên một giọng nữ lạnh lùng.
Amy chuyên tâm lái xe chạy trên đường lớn, chiếc xe hơi màu đen phía sau đã sắp đuổi kịp, lúc gần tới nơi, ở một ngã tư tối đèn có một chiếc xe việt dã màu đen đột nhiên bị lật, chặn chiếc xe hơi lại, người đàn ông mặc tây trang đột nhiên đẩy cửa xuống xe, ngay khi bọn họ đang cố rút súng ra, đột nhiên cửa kính xe việt dã bị hạ xuống, hai phát đạn vừa nhanh vừa mạnh mẽ bắn về phía bọn họ, khi cửa kính bị hạ xuống, ngọn đèn chiếu sáng khuôn mặt xinh đẹp của một người phụ nữ, ánh mắt lạnh thấu xương như đao, hung ác như hổ báo.
Hai chiếc xe việt dã một trước một sau hộ tống Ross đi tới một cái gara tối tăm dưới một tòa nhà, tiếp theo, cửa gara nâng ra, cho đến khi mở ra hẳn, đèn của cả gara mới sáng lên, trong gara chỉ có duy nhất một chiếc xe màu đen đang chạy ra, một bóng người cao thẳng từ từ bước xuống khỏi xe thể thao, lễ phép đi tới chỗ cửa xe của Ross.
Ross nhìn xuyên qua lớp cửa thủy tinh thấy được người đang đi tới, đầu tiên là cả kinh, tiếp theo sắc mặt rất không thoải mái, Lãnh Mặc Phàm mở cửa, mỉm cười, “Thật xin lỗi vì đã dùng cách này để mời Bộ trưởng đại nhân tới gặp mặt tôi.”
“Lãnh tiên sinh hao tốn công sức để mời tôi đến đây, không phải chỉ để uống cà phê thôi chứ!” Ross cũng xuống xe, sắc mặt có chút lạnh lùng, chế giễu.
Jack đi tới, nói với Ross, “Thật sự rất xin lỗi, mục đích Lãnh tổng chúng tôi làm như vậy là có nguyên nhân đặc biệt.”
Mặc dù Ross có chút căm tức với cách mời như vậy, nhưng nghe thấy lý do của anh, anh thở dài một hơi nói, “Có chuyện gì thì nói thẳng đi!”
“Chuyện này tôi muốn nói chuyện riêng với ngài.” Lãnh Mặc Phàm vươn tay chỉ vào một cái văn phòng bên cạnh gara.
Ross gật đầu, đi vào cùng anh, đóng cửa phòng.
Ngôi ở ghế phía sau xe việt dã, Tô Cẩm cũng không lộ diện, cô là tội phạm quốc tế, tuyệt đối không thể để cho Ross nhìn thấy, Jack có chút khẩn trương nắm tay, anh thật sự bắt đầu nhớ những ngày tháng bình yên kia, anh hy vọng chuyện này nhanh chóng chấm dứt.
Khi Lãnh Mặc Phàm và Ross nói chuyện bọn họ cũng không nghe thấy, nhưng nhìn khuôn mặt nghiêm trọng của hai người qua cửa sổ thủy tinh, tin chắc rằng là đang thương lượng về chuyện này.
Một tiếng trôi qua, rốt cục, cửa được mở ra, Lãnh Mặc Phàm và Ross đi ra, khuôn mặt Ross trầm trọng hơn so với tưởng tượng, ông đi được vài bước rồi cam đoan nói, “Nếu chuyện này là thật, tôi sẽ cố hết sức điều tra cho rõ ràng, cho cậu một câu trả lời.”
“Chuyện này hoàn toàn chính xác, tư liệu tôi cung cấp cũng tuyệt đối có ích, cũng có thể chứng minh tội danh của đám người Kiệt Minh.” Lãnh Mặc Phàm bình tĩnh trả lời.
Ross đã gặp qua nhiều sóng to gió lớn, tuy rằng trên mặt ông khiếp sợ, nhưng lại vẫn duy trì vẻ bình tĩnh và như cũ, thân là Bộ trưởng Bộ Tư pháp, từ xưa tới nay ông luôn đặt lợi ích của quốc gia lên hàng đầu, là quan chức liêm chính hiếm có của nước Mĩ, cho nên, chuyện này làm cho ông kinh ngạc và tức giận.
Ross ngồi vào trong xe, Amy và Ivan đưa ông về nhà theo đường cũ, Tô Cẩm chậm rãi lái chiếc xe ở phía sau chạy theo bảo vệ ở sau người.
“Lãnh tổng, có nắm chắc hay không.” Jack tiến lên hỏi.
“Tôi đang dò xét ông ta, nếu ông ta thật sự tin tưởng, tôi có thể cung cấp căn cứ chính xác chứ không chỉ những thứ này thôi.” Lãnh Mặc Phàm thâm trầm trả lời.
Ross hủy bỏ tiệc tối nay, mà về thẳng nhà, về nhà xong, ông lập tức kêu bảo vệ, một tiếng sau, cả tòa biệt thự của ông đều được cảnh sát bảo vệ chung quanh, Tô Cẩm và hai người Amy cũng không có lập tức rời đi, mà mai phục ở bên cạnh, yên tĩnh quan sát tình huống, quả nhiên không qua bao lâu, hai chiếc xe hơi màu đen dừng ở bên đường, hình như đang phân tích vị trí nhà của Ross, mà thông thường chỉ có một nguyên nhân để làm như vậy, chính là để dễ dàng ám sát.
Amy thấy thế, nhíu mày nói, “ Quả nhiên nhóm người này không từ thủ đoạn mà! Sư tỷ.”
“Hai đứa đứng ở đây, để chị.” Tô Cẩm đẩy cửa ra, xuống xe ở chỗ tối, đêm nay cô mặc váy đen bó sát người, cầm một chiếc bóp nhỏ, gợi cảm xinh đẹp, cô đi về phía hai chiếc xe, bước chân lảo đảo, giống như say rượu.
Đi tới trước chiếc xe hơi màu đen, Tô Cẩm cười ha ha, vươn tay gõ cửa kính, người trong xe có chút giật mình, trong đó có một người hạ cửa sổ xuống lạnh giọng hỏi, “Tiểu thư có việc gì sao?”
Trong xe là hai người đàn ông, Tô Cẩm nở nụ cười mê người, “Chung quanh đầy có chiếc xe nào không?”
“Tôi không biết, cô hỏi sai người rồi.” Người đàn ông không thay đổi sắc mặt trả lời, chỉ có sát thủ mới có hơi thở lạnh lùng này.
“Tôi cho các người tiền, các ngươi đưa tôi về nhà được không?” Tô Cẩm nói xong, móc tiền trong chiếc túi nhỏ.
Hai người đàn ông trong xe không ngại phiền kêu lên, “Làm phiền tiểu thư rời đi.”
Tô Cẩm nhếch môi cười, nhanh chóng lấy ra một khẩu súng ngắn có gắn thiết bị giảm âm chuẩn bị bắn, chỉ cần hai giây, hai người đàn ông liền gục xuống, chiếc xe phía sau nghe thấy tiếng súng, đẩy cửa ra đang muốn chạy tới, Tô Cẩm xoay người, nhanh chóng đánh bại tên thứ nhất, tiếp theo, khi người đàn ông thứ hai đang muốn rút súng ra, thân hình cô linh hoạt nhảy lên, vươn tay đè lại tay anh, nhanh chóng nổ súng bắn vào ngực anh.
Bốn người đàn ông chết trong im lặng, Tô Cẩm cầm lấy di động của bọn họ, lúc này mới ngồi vào xe, Tô Cẩm quăng điện thoại di động cho Amy, “Truy tìm tung tích người bọn họ liên lạc.”
Trong xe có các loại thiết bị tiên tiến, Amy quen việc cắm vào máy tính, lấy được số điện thoại đầu tiên, nhanh chóng có đáp án, “Dãy số này là của một người tên là” Lạc “Tư liệu về người đàn ông này, anh ta là một tên đặc công!”
“Tôi muốn biết vị trí của anh ta.”
“Hiện tại anh ta đang ở một khách sạn cách nơi này 10 phút xe chạy, xem ra anh ta đang chờ tin tức của bọn họ.”
Tô Cẩm nhếch mi, mắt nhớ kỹ tên khách sạn đó, xuống xe, kéo mấy cái xác ven đường đi.
“Vừa rồi sư tỷ thật đẹp.” Amy cười nói.
“Nếu không, làm sao sư tỷ có thể là người ưu tú nhất được?”
Mười phút sau, trên đường lớn trước một khách sạn, một người phụ nữ phương Đông xinh đẹp thần bí đi đến trước sân khấu, nhìn người đàn ông phục vụ trẻ tuổi, cười quyến rũ, “Xin hỏi Lạc Tiên sinh ở đây đúng không? Tôi là trợ lý của anh ấy, anh ấy làm rơi tài liệu.”
Người đàn ông kia bị mê hoặc đến choáng váng, có chút khẩn trương nói, “Tôi kiểm tra một chút.” Chỉ chốc lát sau, phục vụ khách sạn nói một số phòng, Tô Cẩm không quên đáp lễ anh, dáng người quyến rũ đi vào trong thang máy.
Tô Cẩm chân thành đi đến cửa phòng, gõ cửa, cửa nhanh chóng được mở ra, khuôn mặt của một người đàn ông trung niên lạnh lùng nhìn cô, “Tiểu thư tìm ai?”
“Xin hỏi anh là Mike tiên sinh đúng không? Tôi tới phục vụ anh.” Tô Cẩm dựa vào cửa, cơ thể uyển chuyển đầy vẻ phong tình.
Ngay cả Lạc là một đặc công, vẫn không nhịn được mà nhìn nhiều cô vài lần, ngay lúc này, đột nhiên đôi giày cao gót của người phụ nữ mềm mại đáng yêu trước mắt hung hăng lấy mạng anh, Lạc bị đau xoay người muốn tự vệ, Tô Cẩm trượt vào trong cửa, vươn tay đóng cửa lại.
“Cô là ai?” Lạc cảnh giác nhìn cô.
“Một người đến giết anh.” Vẻ phong tình trong mắt Tô Cẩm biến thành lưỡi dao sắc bén.
Lạc nhanh chóng rút súng ở thắt lưng ra, bắn cô, Tô Cẩm cười lạnh một tiếng, nghiêng người tránh đi, thấy trên bàn có nước hoa quả, cô vươn tay cầm lấy, hắt vào ngực anh rất chuẩn xác, Lạc cả kinh, lắc mình né tránh, Tô Cẩm móc súng lục ra, viên đạn hoàn mỹ xuyên qua trán anh.