Cám Ơn Anh Đã Tặng Em Đầy Người Tổn Thương - Chương 24

An Mặc Huyên ngẩng đầu nhìn vào mắt Tịch Vũ Thần, dừng một chút, lúc này mới kiên định lắc đầu: "Không có rồi."

Tịch Vũ Thần nhìn chằm chằm vào đôi mắt của cô, dường như là đang tìm kiếm thành phần chân thực trong lời nói của cô.

An Mặc Huyên cũng không sợ hãi chút nào nhìn vào hắn, không có tránh né ánh nhìn của hắn.

Hai người nhìn chằm chằm một hồi, Tịch Vũ Thần mới dịch chuyển ánh mắt đi ra trước, nhếch môi: "Ừ, anh biết rồi."

Tịch Vũ Thần đột nhiên nắm chặt tay của cô, lẩm bẩm mà nói: "Tiểu Huyên, nếu như em sau này..."

Những câu nói phía sau, cô không có nghe rõ ràng.

"Không có gì, em dưỡng thai cho tốt." Tịch Vũ Thần lắc đầu, vỗ vỗ lên mu tay của cô, "Chuyện sau này thì để sau này hãy nói tiếp."

Sau này?

Cô còn có sau này sao?

An Mặc Huyên miễn cưỡng một cười.

...

Bác sĩ rất nhanh liền đến nơi, cẩn thận kiểm tra một lần, sau khi cho An Mặc Huyên bôi thuốc băng bó xon liền rời khỏi.

"Tiểu Huyên, sau này những việc này cũng đừng có tự mình làm, rất nguy hiểm, cô bây giờ là đã mang thai hơn năm tháng rồi." Tịch Trấn Nam nói, ánh mắt kia rơi ở trên bụng của cô, tình cảm ở bên trong đậm đặc đến mức làm cho An Mặc Huyên càng thêm sợ hãi, nhịn không nổi nắm chặt chăn màn.

"Ông nội, tôi biết rõ đấy." An Mặc Huyên nói.

Tịch Vũ Thần nắm lấy tay của cô cười nói: "Ông nội, cháu sẽ trông nom tiểu Huyên thật tốt, người cứ yên tâm đi."

Tịch Trấn Nam gật gật đầu, nhưng vẫn là có chút không yên lòng nhìn thoáng qua bụng của An Mặc Huyên, lúc này mới quay người rời đi.

An Mặc Huyên đồng thời cũng buông lỏng tay nắm chặt chăn màn ra.

"Em hình như rất sợ ông nội?" Tịch Vũ Thần hỏi.

"Không có..." An Mặc Huyên lắc đầu, lại nghĩ tới những lời nói, những chuyện mà Tịch Trấn Nam đã làm lúc trước, nhịn không nổi cắn cắn bờ môi.

Chuyện như vậy làm sao có thể nói cho người khác?

Tịch Vũ Thần lại nói: "Không cần giấu giếm anh, anh biết là ý của ông nội, bằng không em sẽ không mang thai được đứa con của chú."

An Mặc Huyên mím môi, tỏ ý mặc định.

Tịch Vũ Thần thật ra là cái gì cũng biết, vì vậy hắn như vậy mới càng làm cho cô cảm thấy sợ hãi.

"em tại sao cái gì cũng không nói đây? Dù là em được gọi là Mặc Huyên cũng không nên lúc nào cũng trầm mặc như vậy?" Tịch Vũ Thần nhìn bộ dạng trầm mặc của cô cũng không biết nói cái gì cho phải, "Lúc trước em không phải là như thế a."

Cô tại sao lại trở thành như vậy, chẳng lẽ hắn không biết sao?

An Mặc Huyên dường như sắp bật cười.

Mặc kệ cô nói cái gì, luôn cám thấy hắn liền trở mặt sau một giây.

Hắn như vậy, cô đâu còn dám nói cái gì?

Tịch Vũ Thần nhìn biểu cảm có chút ẩn nhẫn của cô, đáy mắt trầm lại trầm: "Em đang cười sao?"

"Không có." An Mặc Huyên lập tức nói, "Không có cười."

Tịch Vũ Thần nhẹ nhàng thở dài: "Tiểu Huyên, anh hy vọng em có chuyện gì cũng đừng che giấu với anh, tình trạng của em trai em, anh cũng chưa từng che giấu với em không phải sao?"

Lại nữa rồi.

Lúc nào cũng lấy em trai của cô để đè ép cô.

Thế nhưng cô cũng chỉ có thể chịu được cách này, ngoại trừ em trai, trên cái thế giới này đã không có ai có thể làm cho cô cảm thấy mềm lòng.

Cho dù là đứa bé trong bụng của cô, cũng không có sâu lắng bằng cô yêu thương em trai.

Bởi vì đứa bé trong bụng của cô, vốn cũng không phải là bởi vì tình yêu và sự mong chờ mà bị sinh ra đấy.

An Mặc Huyên rất nghiêm túc trả lời: "Tôi biết rõ đấy."

...

Tiếp theo mấy tháng này, mọi thứ giống như đều đột nhiên đi vào quỹ đạo.

Giống như vốn dĩ là nên sống qua những ngày như vậy.

Bụng của An Mặc Huyên càng lúc càng lớn, hành động cũng càng ngày càng bất tiện, nhiều khi cô dứt khoát ngốc trong phòng ngủ đọc sách, hoặc là có sự đi cùng của Tịch Vũ Thần ra ngoài tản bộ, như không có nhất thiết gì, cô tuyệt đối sẽ không rời khỏi phòng ngủ.

Ngoại trừ lúc ăn cơm, cô cũng rất ít nhìn thấy Tịch Mộ Hàn, từ sau ngày đó, Tịch Mộ Hàn cũng không có tới tìm phiền phức của cô, ngay cả lúc gặp mặt, cũng chỉ là dùng ánh mắt phức tạp nhìn cô hồi lâu liền đi lướt qua cô.

Trong lúc An Mặc Huyên thở phào nhẹ nhõm, đồng thời cũng cảm thấy chỗ nào đó lạ lạ.

Nhưng cô cũng không có nghĩ quá nhiều, có thể qua những ngày an tĩnh như vậy, đối với cô mà nói đã là ước muốn xa vời rồi.

...

Bốn tháng sau.

Kèm theo tiếng kêu rên tan vỡ, đau khổ của An Mặc Huyên và tiếng khóc nỉ non thanh thúy của em bé, đứa con của An Mặc Huyên và Tịch Mộ Hàn cuối cùng cũng oa oa chào đời.

An Mặc Huyên đã không còn sức lực nào nhìn thêm đứa bé một mắt nữa, trước mắt đen xuống liền ngất đi.

Lúc y tá vừa mới đi ra, Tịch Trấn Nam lập tức liền tiến lên hỏi thăm đứa bé là nam hay là nữ.

Y tá có chút thở dài mà nói: "Là bé trai."

Tịch Trấn Nam lập tức mừng đến bật cười, kéo Chu Chỉ Bình ở một bên liền nói liên miên chia sẻ sự vui sướng.

Tịch Vũ Thần nhếch miệng, đáy mắt không thấy một chút nào là vui sướng, hắn quay đầu nhìn về phía Tịch Mộ Hàn đang tựa bên cửa sổ cách đó không xa.

Tịch Mộ Hàn nghe thấy tiếng hoan hô vui mừng của Tịch Trấn Nam, không cần nghĩ, cũng biết An Mặc Huyên lúc này đã sinh ra một bé trai.

Thế nhưng mà, cái cảm giác quái dị ở trong lòng lại từ từ dâng lên.

Đây là con của hắn.

Là con của hắn và An Mặc Huyên.

Hắn nhịn không được quay đầu nhìn về phía phòng sinh, nhưng lại đụng trúng ánh nhìn của Tịch Vũ Thần.

Tịch Vũ Thần cùng hắn nhìn nhau hồi lâu, lúc này mới cười cười, chậm rãi đi đến chỗ hắn.

Từng bước từng bước, vô cùng chậm chạp.

Tịch Mộ Hàn không biết nên nói cái gì, chỉ là nhìn chằm vào hắn.

"Chúc mừng chú." Tịch Vũ Thần uốn cong đôi mắt, nhưng đáy mắt một mảnh băng lãnh, "Là một bé trai đấy."