Chồng Yêu Là Quỷ - Chương 74-1
Chương 74: Mời Khách
Một thi thể nữ xuất hiện trước mặt chúng tôi, cô ấy yên tĩnh nằm trong quan tài không nhúc nhích, cũng không có hiện tượng xác chết vùng dậy.
Mặc dù không có xác chết vùng dậy, có điều khi thấy cô ấy tôi có chút kinh ngạc. Tôi đã tưởng tượng đủ các tình huống sau khi mở quan tài, hai cương thi lợi hại siêu cấp chợt xông tới, hoặc hai thi thể bật dậy, cặp mắt khô héo nhìn chúng tôi, hỏi chúng tôi vì sao quấy rầy giấc ngủ của bọn họ, dù gì cũng là hai thi thể nằm trong quan tài, không có phản ứng gì.
Bất kể là giả thiết nào, trong quan tài đều là hai người, hơn nữa là một nam một nữ.
Kết quả làm tôi kinh ngạc, một người, vì sao lại nằm trong quan tài hai người, hơn nữa cô gái này nhìn rất trẻ, chỉ hơn hai mươi tuổi, dưới sự bảo tồn của âm khí cô ấy vẫn giống như người sống, chỉ có cảm giác như đang ngủ mà thôi.
Dù như thế, tôi vẫn có chút căng thẳng, nắm chặt ngọc bột trong tay đề phòng cô ấy đột nhiên vùng dậy.
Có điều một hồi lâu sau cô ấy cũng không có bất kỳ phản ứng nào.
Tôi không khỏi thở dài một hơi, xích lại gần, chăm chú nhìn gương mặt của cô gái đó, khen ngợi: "Đẹp quá, cô gái này thật xinh đẹp, hèn gì anh trai của anh lại đặc biệt tạo nên trận pháp phức tạp này để nuôi dưỡng cô ấy..."
Nói chưa dứt lời, ánh mắt của tôi đột nhiên dừng lại trên hình vẽ ở bả vai cô.
Thi thể nữ đó mặc quần áo trắng như mới tắm xong, mà ở trên vai trái cô ấy, một đóa sen chớm nở nổi bật trên trang phục chiếu rọi gương mặt hoa đào hết sức đẹp mắt.
Lâm Yến Nhi!
Cô ấy lại là Lâm Yến Nhi!
Tô Mộc từng nói, Lâm Yến Nhi chỉ mặc đồ trắng, trên trang phục sẽ có hình vẽ một hoa sen trắng.
Trong lòng tôi sợ hãi không thôi, quay đầu nhìn về phía Tô Mộc, chỉ thấy anh cũng nhíu chặt mày, không dám tin nhìn thi thể nữ trong quan tài.
Trong nháy mắt cả hang động lặng ngắt như tờ, không ai lên tiếng.
Ngây ngẩn hồi lâu, Tô Mộc mới tiến lên hai bước, thận trọng đến bên cạnh quan tài, ngắm nhìn cô gái nằm trong quan tài.
Mà tôi nhìn anh cẩn thận như vậy, trái tim chợt đau đớn như bị kim châm.
Vận mệnh trêu ngươi, tôi trăm phương nhìn kế khuyên bảo bản thân không để ý đến chuyện của Lâm Yến Nhi, trước khi tìm được Lâm Yến Nhi tôi phải tận hưởng ông chồng hoàn mỹ trời ban cho tôi, nhưng tôi vừa mới một lòng giao trái tim mình cho anh, Lâm Yến Nhi lại xuất hiện, hơn nữa cô ấy còn nằm ở đây, lúc nãy chúng tôi đã mây mưa trong hang động này...
Tôi quả thật không biết nên xử sự thế nào, giờ khắc này rốt cuộc đã tới, mà trước mặt Tô Mộc và Lâm Yến Nhi, tôi lại thành dư thừa...
Tôi lùi lại từng bước, không thấy hình ảnh họ gặp nhau, trực tiếp xoay người sang chỗ khác, muốn rời khỏi hang động này.
Nhưng lúc đi đến bên vách đá tôi mới hồi phục tinh thần lại, đây cũng là một trận pháp, trước khi Tô Mộc chưa phá giải trận pháp này tôi không thể ra được.
Thực sự không còn cách nào, tôi đành ngồi dựa vào vách đá, lẳng lặng đợi Tô Mộc ra.
Dường như thời gian trôi qua dài như một thế kỷ, Tô Mộc mới ôm thi thể Lâm Yến Nhi đi ra.
Gương mặt anh không buồn không vui, không nhìn ra bất cứ biểu cảm gì, có điều dáng đi của anh hơi cứng ngắc, rõ ràng có thể nhìn ra lúc này anh đang rất vui mừng, chỉ là kìm nén tâm trạng trước mặt tôi, không muốn biểu lộ ra mà thôi.
"Đi thôi!" Tô Mộc đi tới trước mặt tôi, nhẹ nhàng nói một câu. Sau đó anh niệm chú, âm khí trên người trực tiếp ngưng tụ thành hình dáng của Thiên Địa Kích, đâm vào vách đá phía sau tôi.
Lúc này vách đá như trang giấy, gặp phải Thiên Địa Kích do âm khí hóa thành trực tiếp bị vỡ nát, rơi xuống.
Lần này Tô Mộc lại không bảo vệ tôi, chỉ bảo tôi cẩn thận một chút, sau đó anh ôm Lâm Yến Nhi xuyên qua đá rơi ra ngoài trước.
Nhìn bóng lưng anh rời đi tôi đau khổ đến mức muốn chết, rõ ràng vừa rồi còn tốt như vậy, bây giờ tìm thấy Lâm Yến Nhi chớp mắt đã thay đổi.
Nước mắt như mưa tuôn ra, nhưng tuyến lệ như bị chặn lại, không thể rơi một giọt nước mắt nào, bức bối khó chịu.
Khoảng khắc này ngay cả không khí dường như đều biến thành đao nhỏ đâm vào tim tôi mỗi khi tôi hít thở.