Chương 13

Lê Tuân lên đường trở về nhà vào sáng hôm sau. Lãm cố tình dậy sớm tiễn đưa chàng. Hai người dặn dò nhau đôi lời rồi từ biệt. Lê Tuân bảo rằng khi về đến nhà, chàng ta sẽ gửi thư.

Sau cuộc trò chuyện tối qua, lòng Lê Tuân đã trở nên quang đãng hẳn. Thay vì cảm thấy thua cuộc, chàng ta hiện tại cảm thấy bản thân may mắn nhiều hơn. Lê Tuân thật sự rất thương xót cho Lãm vì đã dính phải một ông chủ như vậy. Chàng ta không ngừng bảo với Lãm rằng hãy giữ gìn sức khỏe. Nếu sau này không chịu nổi nữa, muốn chuyển việc thì cứ báo với chàng ta. Chàng ta sẽ lo liệu cho một vị trí tạm thời.

Lãm chào Lê Tuân và quay vào Mai Phủ. Vừa đi, chàng vừa nghĩ ngợi suy tư. Đúng là Mai Lang Vương rất khủng khiếp. Làm việc với ngài ấy thật khắc nghiệt. Thế nhưng Lãm lại không muốn rời Mai Phủ, dù có phải chịu vất vả như thế nào. Chàng đứng ở cửa nhìn nhà chính bệ vệ đằng xa. Những lớp ngói lưu ly vẫn còn mơ màng trong sương sớm. Chẳng biết tự lúc nào chàng đã xác định rằng, Mai Phủ chính là chốn làm việc mà bản thân sẽ gắn bó suốt đời.

- Gì vậy? Thơ thẩn gì đấy? 

Giữa lúc Lãm đang chìm vào tư lự thì có tiếng nói cất lên.

Giọng nói trầm thấp đó đã in sâu vào tâm trí Lãm, không thể xóa nhòa. Chàng giật sững, lưng vô thức toát mồ hôi. Dù vậy, chàng lấy lại bình tĩnh khá nhanh. Lãm quỳ sụp xuống bái lạy nghiêm cẩn.

- Vương!

Mai Lang Vương đang đứng ngoài vườn tưới mai. Tà áo vàng rực hòa lẫn vào khung trời đầy hoa mai xao xuyến. Ngài múc một gáo nước, điềm nhiên nhúng tay vào gáo và phẩy lên gốc mai. Động tác bài bản cẩn thận. Dáng vẻ nghiêm trang thanh nhã.

Mai Lang Vương mặc áo dài may bằng lụa tiên thượng hạng. Trên áo luôn thêu rất nhiều hoa văn hoa lá. Đó là trang phục thêu hoa - Lễ phục đặc trưng của Hoa Thần. Tà áo thêu hoa ấy đã khiến cho bao thế lực ngông cuồng khiếp đảm.

Ngài luôn mang guốc sơn. Guốc ấy không phải là loại guốc mộc thông thường mà Lãm hay dùng. Đế guốc được chạm trổ rất kì công. Nở rộ một chuỗi hoa văn liên hoa tao nhã. Đế guốc phủ sơn màu cánh gián. Trên bề mặt trang trí những họa tiết chữ thọ.

Nhìn chung, trang phục của Vương là một tuyệt tác nghệ thuật. Làm ra nó không phải là chuyện dễ dàng. Các nghệ nhân phải trải qua rất nhiều công đoạn. Chính vì bộ trang phục hoa lệ ấy, Mai Lang Vương trở nên tách biệt cao vời hẳn. Ngài như vầng dương chói chang không sao với tới.

Lãm quỳ dưới sân, cúi thấp đầu, không dám hé răng nửa lời. Mai Lang Vương tưới mai xong, định đi đến giường tre bố trí trước sân nhà trái thưởng trà. Chàng đi được vài bước, chợt dừng lại, nhìn sang Lãm. Khi thấy chàng ta vẫn còn quỳ đó, chàng tỏ vẻ ngạc nhiên. 

- Quỳ ở đó làm gì? Mau đến đây cùng ta uống trà sớm.

Lãm lập cập đứng lên, dời gót theo Vương. Mai Lang Vương ngồi xuống giường tre, rót chén trà, thư thả ngắm vườn mai tuyệt đẹp trước mắt. Lãm trông dáng vẻ thư giãn ấy, không dám thốt ra lời nào, sợ sẽ làm phiền. Chàng chẳng dám động vào trà, cứ ngồi đó, im lặng.

Thật ra, Lãm không dám dùng chung khay trà với Vương. Hôm qua ở thư phòng, chàng có thể dùng trà là vì Vương đã rót cho. Bây giờ Vương không rót, Lãm có ăn gan hùm mật gấu cũng chẳng dám chạm tay vào khay trà của ngài. Ngay cả việc cùng ngài ngồi trên một chiếc giường thế này đã là bất kính rồi.

Mai Lang Vương không cần liếc mắt cũng biết Lãm đang e ngại điều gì. Chàng đưa chén trà lên môi, đôi mắt nâu trầm lặng thư thái.

- Tự rót trà đi. Muốn ta hầu đến lúc nào?

Lãm giật thon thót, lập tức rối rít rót trà.

Mai Lang Vương nghe tiếng chén trà va chạm tanh tách, biết ngay là Lãm rất lúng túng. Chàng bỗng bật cười, tựa vào gối trái dựa và đánh mắt sang, cợt nhả. 

- Đừng rụt rè như thế. Cứ thoải mái đi. Thuộc hạ của ta thì cũng như anh em đồng đội của ta thôi. Hãy cư xử với nhau như những người bằng hữu. Đừng câu nệ khuôn phép làm gì.

Lãm sững người.

Mai Lang Vương lại nhìn chậu mai gần đó, ánh mắt lặng dần. 

- Từ nay ta sẽ trông cậy vào ngươi rất nhiều. Mong ngươi gắng sức làm việc cùng ta. Công việc của chúng ta rất quan trọng, nó liên quan đến lợi ích của nhiều người. Chúng ta phải hết sức cẩn thận.

- Vâng. 

Lãm đáp bằng tất cả tâm thức.

- Ừm. 

Mai Lang Vương hài lòng. Bầu không chìm trong im lặng. Hai người lặng lẽ thưởng trà bên nhau.

Kể từ đó, Lãm đã tìm thấy ông chủ thật sự của mình. Chàng quyết định sẽ ở lại Mai Phủ và làm việc dưới trướng Mai Vương mãi mãi. Lời mà Vương nói ngày đó, rằng 'thuộc hạ của ta thì cũng như anh em đồng đội của ta thôi' đã khắc sâu vào tâm trí Lãm mãi mãi. Chàng không bao giờ quên được nó. Mỗi khi chàng trải qua khó khăn, tưởng chừng như không thể giải quyết nổi thì câu nói ấy lại vọng vang trong đầu, trao cho chàng biết bao động lực. Lãm lại có thể gồng mình lên và chiến đấu.

Đối với Lãm, điều quan trọng nhất không phải là bản thân làm việc ở đâu, được những lợi ích gì. Điều quan trọng nhất là tìm được một ông chủ biết tài của mình, hiểu được mình. Không xem mình như kẻ dưới mà trân trọng mình như người bạn. Mai Lang Vương không những đã đáp ứng được yêu cầu này của chàng mà còn khiến chàng nể phục từ tận sâu đáy lòng. Vì vậy, Lãm nguyện sẽ đem tất cả tài hoa mà mình có phục vụ cho Mai Vương. Chàng sẽ cống hiến hết cuộc đời cho Mai Phủ.

Lãm cảm thấy tương lai phía trước thật tươi đẹp.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3