Đại ca, anh yêu em - Chương 02

Chương 2. Mỹ nhân kế bất đắc dĩ​


Nhân một buổi chiều đẹp trời, Khôi rủ Dung đi lang thang tìm hàng quán ăn vặt trong khu Bách Khoa. Đang nhóp nhép liên mồm thì bên ngoài bỗng có tiếng ồn ào vọng đến, cả hai liền nghển cổ ra xem.

Một thằng nhóc nhỏ thó bị hai thằng thanh niên cao to vây quanh, mặt mũi thằng nào thằng nấy dữ dằn, bặm trợn.

- Các anh tha cho em. - Thằng nhóc run rẩy. - Đây là tiền học thêm cả tháng tới…

Thằng bé chưa nói hết câu đã lãnh trọn một cái tát nổ đom đóm mắt.

- *** *** câm mồm, muốn sống thì đưa hết đây.

Chẳng còn cách nào khác, thằng bé run run móc balo lấy ra nắm tiền chẵn lẻ lẫn lộn. Gã thanh niên vừa đưa tay cầm thì một bóng đen vụt tới đằng sau kèm cú song phi như trời giáng vào lưng cùng tiếng quát:

- Đồ khốn, ăn cướp cả trẻ con.

Gã loạng choạng hai bước chân mới đứng vững lại được. Hai gã trấn lột quay ra thì thấy một thằng con trai mảnh khảnh mặc đồ thể thao đội mũ lưỡi trai xùm xụp, chính là người vừa tung ra cú đá. Ngay đằng sau thằng nhóc gây rối là một thằng con trai cao to hơn nhiều đang gườm gườm chiếu tướng hai gã, tay nắm chặt, nét mặt đằng đằng sát khí. Hai thằng du côn nhìn nhau nhún vai, lầm bầm chửi hai câu và bỏ đi, mặc luôn nạn nhân vẫn còn run rẩy cầm nắm tiền nhàu nhĩ. Thằng nhóc thấy thế thì cũng lập tức biến mất.

- Lần sau mày đừng có liều lĩnh như vậy nữa, ở đây gần Thanh Nhàn, phức tạp lắm. - Ngay khi vừa ngồi lại chỗ cũ, Khôi liền cằn nhằn.

- Ừ thì lúc đấy không kịp nghĩ, nhìn cảnh đó ai mà chịu nổi. - Dung nói rồi cười, nâng cốc chè lên ngang mặt. - Mừng chiến thắng.

Khôi cụng ly với cô, chỉ có nét mặt không thật thoải mái, định nói gì đó nhưng lại thôi.

- Mày ăn xong rồi hả? Về chưa? - Chờ Dung bỏ miếng khoai cuối cùng vào miệng, Khôi hắng giọng.

- Mày vội cái gì thế? Đã bảo cả chiều nay chỉ để đi ăn thôi mà.

- Tao thấy không an tâm, về sớm thì hơn.

Sau này Dung vẫn hỏi là ngày hôm ấy Khôi có đánh răng không bởi hắn vừa dứt lời thì biến ập tới. Một đám hơn chục thằng ma cô, đứa xách ống tuýp, đứa cầm gậy, dẫn đầu là hai thằng trấn lột hung hăng tiến về quán Khôi và Dung đang ngồi. Hiển nhiên là cả đám này đến tìm “làm gỏi" hai đứa.

Chẳng cần hỏi han nhiều lời, Khôi kéo Dung lao khỏi quán, còn không kịp ra bãi lấy xe. Hai đứa chạy thục mạng về phía Hoa Lư rồi rẽ vào Lê Đại Hành, đám côn đồ bám sát nút đằng sau. May mắn là Khôi nhớ ra cô bạn cùng lớp nhà mở cafe gần đó liền chạy vào lánh nạn.

- Đại ca, Khôi, bọn mày đi đâu mà hớt hải thế? - Trang tròn mắt nhìn hai đứa thở hồng hộc đứng giữa nhà như từ trên trời rơi xuống.

- Bọn tao… bị… đuổi đánh. - Khôi hổn hển giải thích.

Dường như Trang không lạ lắm với cảnh này, liền kéo cả hai vào nhà trong rồi đi ra nghe ngóng.

- Có chuyện gì đấy? - Lúc quay vào cô lo lắng hỏi. - Nhà tao ở đây tao lạ gì bọn này. Rặt một lũ nghiện, đến công an khu vực còn chả muốn dây, sao bọn mày lại gây sự với tụi nó?

Khôi không nói gì, chỉ có Dung cúi đầu vẻ hối lỗi:

- Tại tao, tao thấy hai thằng trấn lột trẻ con, chướng mắt quá nên đạp nó một cái…

Trang nghẹn lời mất một giây để tiêu hoá cái thông tin vừa nghe rồi tái mặt rít lên:

- Ôi giời ơi, Dung ơi mày ngồi lên trên cho tao lạy mày một cái. Bọn trong lớp quý mày nên gọi mày là đại ca chứ mày nghĩ mày đại ca xã hội thật hả?

- …

- Mày tưởng sút được quả bóng vào gôn là ghê gớm lắm, là ai cũng sợ mày hay sao mà ảo tưởng sức mạnh đi gây sự với đám ma cô…

- Thôi đi Trang. - Khôi bỗng lên tiếng, tuy nhẹ nhàng nhưng cương quyết đến nỗi Trang im bặt. Hắn đặt tay lên cái đầu đang cúi gằm của Dung như an ủi. - Vấn đề là giờ giải quyết thế nào chứ mày mắng Dung thì được cái gì.

- Vậy giờ tao bố trí cho mày với Dung ngủ đây qua đêm nhé? Hi vọng ngày mai bọn nó giải tán…

- Bố mẹ tao đánh chết. - Dung lắc đầu. - Kiểu gì cũng phải về trước bảy giờ.

- Vừa muốn làm con ngoan, vừa muốn làm trùm thiên hạ, ở đâu ra cái… - Trang cười khẩy thì bắt gặp ánh mắt của Khôi, câu nói dang dở tắt lịm.

Cả ba nhìn nhau lo lắng, trong chốc lát chưa nghĩ ra được giải pháp nào khả dĩ. Theo thói quen mỗi khi tập trung, Dung miết tay vào bên hông, trượt dần xuống theo đường gân trang trí của chiếc quần thể thao.

Một ý tưởng đột nhiên nảy ra.

………………

Bên ngoài, đám du côn đang dáo dác tìm hai “con mồi" vừa biến mất thì bỗng phát hiện ra thằng nhóc mũ lưỡi trai, chính là đứa đã gây sự đang lơ ngơ cuối đường, vội hò nhau đuổi theo. Gã trai tuy vóc người gầy gò nhưng lại có một tốc độ cùng kỹ năng luồn lách linh hoạt hiếm có. Hắn nhanh chóng cắt đuôi chúng, băng qua đường rồi chui tọt vào Vincom.

Bọn côn đồ thấy vậy liền chia nhau đứng chắn ở các cửa ra vào, kể cả tầng hầm để xe. Nhóm còn lại đi vào bên trong.

Đám ma cô lùng sục các tầng trong toà nhà, xộc cả lên rạp phim nhưng không thấy tăm tích người chúng cần tìm đâu. Gã trai như đã biến mất vào không khí.

- Ê, nhìn kìa, ***, con kia ngon thế nhờ. - Đang mải nhìn ngó xung quanh, một thằng bỗng huých thằng bên cạnh rồi cả lũ ngẩn ra, thiếu mỗi nước chảy nước dãi.

Cách đám côn đồ chỉ vài mét, một cô gái cực kỳ xinh đẹp sải bước ngang qua. Nước da nàng trắng nõn, gương mặt trang điểm tỉ mỉ càng làm nổi bật đường nét sắc sảo với sống mũi cao, đôi mắt to tròn và bờ môi căng mọng. Chiếc váy ngắn trên đùi cùng đôi giày cao gót tôn lên đôi chân thon dài miên man. Cô nàng mặc áo xẻ sâu khiến bờ ngực đầy đặn lấp ló vừa quyến rũ vừa không kém phần duyên dáng. Mái tóc ngắn vuốt keo mềm không những không làm giảm đi nét nữ tính mà còn khiến nàng trở nên đặc biệt, cuốn hút khó tả. Dường như tất cả những người xung quanh đều bị hút theo từng bước chân của nàng. Bắt gặp ánh mắt mọi người nhìn mình, nàng khẽ mỉm cười rồi đi thẳng ra phía cửa.

Cô nàng đi bộ một đoạn về góc phố Thái Phiên liền chui vào chiếc taxi đang nháy xi nhan chờ sẵn.

- Lâu thế… - Anh chàng ngồi trong xe làu bàu. - hết mấy chục nghìn tiền chờ rồi đấy.

Cô gái cười, khoe ra hàm răng trắng bóng đều tăm tắp.

- Mày phải thông cảm chứ, make up mất thời gian mà. - Cô nói rồi tháo tung đôi giày cao gót khỏi chân. - Với cả đi cái này không nhanh được, giày con Trang còn nhỏ hơn tao hai size nữa, đau chân muốn chết.

………………

Trước đó nửa tiếng.

- Mày cho tao mượn mấy thứ được không Trang? - Giữa bầu không khí đang ngập trong lo lắng, Dung bỗng lên tiếng.

Khi nghe qua ý tưởng của Dung, Khôi liền phản đối. Là thằng con giai duy nhất ở đây, đời nào hắn để cho bạn một mình gánh vác.

- Giờ không phải lúc giở thói anh hùng rơm vớ vẩn. Mày chả giúp được gì đâu, chỉ quẩn chân thôi. - Dung gắt lên.

- Thôi nào, chuyện xảy ra đâu phải lỗi của mày, đừng khăng khăng ôm hết về mình như thế. - Khôi điềm tĩnh trả lời.

Dung thoáng qua chút lưỡng lự nhưng lại kiên quyết lắc đầu. Cho dù Khôi nói gì thì vẫn chẳng thể xoá được cảm giác tội lỗi đang đè nặng trong lòng cô. Trang nói đúng, cô đã cư xử như một đứa trẻ trâu không biết trời cao đất dày, vì vậy, cô càng quyết tâm phải giải quyết hậu quả do mình gây ra.

- Mày có cách nào tốt hơn không? Không lẽ mày muốn cả hai lao ra cho chúng nó làm thịt cùng lúc mới chứng tỏ được bản lĩnh? - Dung mỉm cười nhìn thẳng vào mắt bạn. - Cứ để tao xử lý, tao làm được, tin tao đi mà.

Lần này Khôi im lặng, hắn không muốn đồng ý nhưng lại chẳng đưa được ra giải pháp nào khác. Hắn cũng hiểu, giờ không phải là lúc tỏ vẻ anh hùng rởm đời. Quan trọng là an toàn cho tất cả. Và hơn ai hết, hắn biết Dung có thể làm được.

- Mày đi ra cửa sau, xuyên qua hết dãy cửa hàng này là đến góc ngã tư. Hẹn mày năm phút nữa nhé. - Trang mỉm cười, vỗ vai Dung khích lệ.

Tới căn nhà cuối cùng ở góc phố, Dung đưa tay chỉnh chiếc mũ lưỡi trai, hít một hơi sâu rồi bước ra ngoài. Cô thu hút hết sự chú ý của bọn côn đồ, “dụ” chúng bám theo. Tốc độ và sự linh hoạt vốn là lợi thế của Dung trên sân bóng nên cô dễ dàng bứt khỏi chúng, chạy vào trung tâm thương mại, đi lẫn trong đám đông và lẻn vào toilet nữ.

Cùng lúc đó, từ quán cafe giữa phố, Khôi và Trang lặng lẽ bước ra, một người chậm rãi hướng về phía trung tâm thương mại, người còn lại thì nhanh chân nhảy lên chiếc taxi đỗ ngay ngoài cửa. Chiếc xe nổ máy, hướng về phía đầu phố Thái Phiên rồi đỗ gọn bên lề đường, xi nhan trái vẫn nhấp nháy.

Khoác một chiếc balo to đựng đầy đủ quần áo, phụ kiện, đồ make up, Trang đi thẳng lên toilet nữ trong Vincom, nơi bạn mình đang chờ.

- Mày không còn bộ nào kín đáo hơn hả? - Dung rũ đống váy áo ra kêu thảm thiết. - Giày lại còn nhỏ nữa chứ.

- Ăn mày đừng có đòi hải sản. - Trang sầm mặt. - Cẩn thận rách váy tao là đền ốm đấy. Tao quen mặc đẹp rồi, không bô nhếch như mày được, con gái con đứa ăn mặc không ra thể thống gì.

Tuy hưởng ứng kế hoạch của cô bạn, Trang không thực sự tin nó sẽ thành công. Dung đại ca mà tính dùng mỹ nhân kế thoát thân ư? Chuyện này mà đồn ra thì sẽ thành trò cười cho cả trường mất. Mặc dù Dung rất “xinh trai” nhưng chẳng ai có thể tưởng tượng cô nàng “đàn ông” này trong một bộ đồ nữ tính. Trang chỉ hi vọng sau khi mặc váy và trang điểm chút xíu, đám côn đồ sẽ không nhận ra Dung mà bỏ qua vì chúng hẳn vẫn nghĩ mình đang đuổi theo một thằng con trai.

Nhưng khi cửa phòng vệ sinh mở ra thì Trang há hốc mồm. Vì Dung cao hơn cô nên bộ váy trở nên hơi ngắn, lộ ra đôi chân thon dài thẳng tắp mà hàng ngày vẫn được giấu bên dưới chiếc quần thể thao rộng thùng thình.

- Trời, đại ca, mày… - Trang cảm giác giọng nói đã lạc đến một tông xa tắp.

- Sao? Trông lố bịch lắm hả? - Dung ái ngại nhìn xuống chân.

- Không… hợp với mày lắm. - Trang nói rồi khoát tay ra hiệu cho Dung tới gần. Cô lấy túi đồ trang điểm, “kẻ vẽ” lại khuôn mặt cô bạn.

Sau khi tô lượt son mỏng lên môi Dung để hoàn tất lớp trang điểm, Trang có một cảm giác may mắn kì lạ là thường ngày Dung không mấy để ý tới hình thức. Nếu không, cô và đám con gái trong lớp đã chẳng có cửa mà cạnh tranh.

- Mà này, - Trang bỗng gọi giật lại khi Dung định bước ra ngoài. - ai lại mặc sport bra với cái váy này chứ?

- Không thì biết làm sao?

- Cởi ra, tao có mang miếng dán đây. - Nhìn vẻ ngượng ngùng của Dung, Trang quắc mắt. - Nhanh lên, tao không cho mày xúc phạm bộ váy của tao với cái sport bra cục mịch này.

Hai phút sau, Trang một lần nữa há hốc mồm nhìn khuôn ngực lấp ló dưới chiếc áo xẻ sâu.

- Đồi núi trập trùng ra phết đấy chứ, cuộc đời chả bao giờ công bằng cả… - Cô chép miệng vẻ ghen tị. - Ít cũng phải B ấy nhỉ?

- C… - Dung lí nhí đáp rồi nói nhanh. - vướng lắm, báu bở gì, cho nên tao mới phải mặc sport bra suốt, chứ không thì đá bóng thế nào được?

………………

Khi chiếc taxi chạy tới hầm Kim Liên, Khôi và Dung thở phào, yên tâm rằng mình đã an toàn. Lúc này, Khôi mới có thời gian nhìn kỹ cô bạn. Ánh mắt hắn lướt từ trên xuống dưới, lộ vẻ tò mò nhiều hơn là tán thưởng.

- Đẹp không? - Bắt gặp cái nhìn của Khôi, Dung hơi ngại. Cô lên tiếng để che bớt phần nào sự bối rối, hai tay giấu dưới đùi.

- Đẹp. - Khôi nhún vai. - Nhưng chẳng hợp với mày tí nào, nhìn kì quặc lắm.

- …

- Chẳng khác gì con trai mặc váy.

- …

- Từ đầu đến chân cứ sai sai sao đó…

- Thôi im đi, đã thiếu iot còn không có mắt thẩm mỹ!

Thấy Dung có vẻ hơi giận, Khôi không dám trêu bạn nữa. Thực ra, những lời vừa rồi của hắn là thật lòng. Tuy mặc váy trang điểm làm Dung rất đẹp, hắn lại không “cảm” được chút nào vẻ đẹp kiểu hot girl đó. Nó khiến cô trở nên gần như xa lạ trong mắt Khôi, gây cho hắn một cảm giác hụt hẫng mơ hồ như mất đi cái gì đó thân thuộc.