Đại ca, anh yêu em - Chương 06

Chương 6. Một lần làm anh hùng​

 


Đời học sinh, vui thì có vui nhưng mọi niềm vui sẽ đều phải dạt qua một bên mỗi khi kì thi tới. Điều đó càng đặc biệt đúng khi vào lớp mười hai, năm học quan trọng nhất cuộc đời học sinh.

- Tao chết mất với Công nghệ, Giáo dục công dân... - Một đứa trong lớp ai oán kêu lên. - Năm cuối rồi sao trường không thả cho mình tập trung học ba môn thi thôi nhỉ?

- Tao có thi khối C đâu mà vẫn phải bò ra học sử đây này. - Một đứa khác trả lời giọng tủi hờn không kém. - Nghe bảo bên mấy trường chuyên thoải mái lắm, không phải học môn phụ đâu, sướng nhờ.

Trang ngồi im, mặc đám bạn kêu ca phàn nàn. Cô không quá quan tâm đến chuyện học hành trên lớp bởi đã có hướng đi riêng. Với cửa hàng mặt phố Lê Đại Hành, cô có rất nhiều lựa chọn cho tương lai hơn là khổ nhọc vì mảnh bằng đỏ.

- Mấy ai sướng như con Trang. - Linh chỉ vào cô, kêu lên. - Mỗi mình nó thừa hưởng cả cái nhà mặt phố to đùng. Bố mẹ nó ra điều kiện là chỉ cần học cao đẳng hay tại chức là cho cái cửa hàng tuỳ ý kinh doanh.

- Thì vẫn phải tốt nghiệp đã chứ. - Trang khịt mũi. - Tôi đang lo vụ thi học kỳ đây, chả có chữ nào trong đầu.

Chẳng ai thèm đáp lời vì chúng thừa biết Trang chỉ kêu gọi là. Cô vốn có biệt danh “bàn tay vàng" bởi khả năng quay bài như chảo chớp. Từ năm lớp mười tới giờ, Trang sống sót qua những môn học thuộc chính nhờ kỹ năng này, còn đâu phần lớn thời gian cô để dành làm đẹp, mua sắm và hẹn hò. Cô lý luận là những gia đình buôn bán như nhà cô không quá quan trọng việc học mà cần nhiều kỹ năng xã hội, những thứ thu lượm được từ ngoài đường nhiều hơn trên lớp.

Nhưng dù thế nào thì việc thi cử vẫn là bắt buộc, nếu không phải để phân loại học sinh xuất sắc và tiên tiến thì chí ít cũng để lên lớp. Lớp 12A3 năm nay lại khá đen đủi khi được phân một giáo viên dạy Sử nghiêm khắc hiếm thấy. Bà giáo tuyên bố nếu để bà bắt được bất kỳ đứa nào gian lận trong môn của bà thì sẽ nhận ngay điểm trung bình 0.0 cho môn này, đồng nghĩa với việc ở lại lớp. Lúc đầu nghe cô giáo nói thế, đứa nào đứa nấy cười khẩy, chúng đã từng nghe doạ nhiều chuyện ghê gớm hơn, cho tới khi đám học sinh hệ B lên xác nhận những gì bà nói là đúng bởi dưới hệ B từng có vài ba học sinh lưu ban do môn Sử thì không đứa nào còn cười nổi. Bà giáo già kiên quyết nói không với bất cứ hình thức tiêu cực nào, mặc cho thành tích của trường lên xuống ra sao. Bà đã qua tuổi nghỉ hưu từ lâu nhưng là nhà giáo nhân dân, cả đời gắn bó với trường nên được nhà trường tha thiết giữ lại tiếp tục đứng lớp. Đó chính là lý do mà không một ai, kể cả hiệu trưởng hay người trên Sở, Bộ có thể can thiệp vào việc bà thẳng tay “đồ sát" đám học sinh lười biếng.

- Tao chết mất thôi. Sử với chả sách. - Trang gục đầu xuống bàn rên rỉ trước giờ thi. - Chuyện xảy ra rồi thì cho qua đi, bới móc làm cái gì cho khổ vậy trời? Là người tích cực, tao đề xuất chúng ta hãy quên hết những chuyện quá khứ để cùng hướng tới tương lai!

- Thôi lảm nhảm đi. - Dung đập vai cô. - Mày học tới đâu rồi? Thấy bảo hôm nay thi có tới mấy đề cơ, đừng hòng hỏi nhau nhé.

- Học là cái gì vậy? - Trang đưa đôi mắt tuyệt vọng ngước lên. - Tao đã cố đọc đống tài liệu nhưng chẳng vào đầu được chữ nào. Mà dù sao cũng là thi học kỳ một thôi, có phải cuối năm hay tốt nghiệp đâu mà lo. Chỉ cần cố tầm ba, bốn điểm là được rồi.

- Ai là người khiến Liên Xô tan rã? - Khôi bỗng xen vào hỏi Trang một cách nghiêm túc.

- Putin!

- Vì đó là người Nga duy nhất mày biết đúng không?

- Ừ, với cả ông ý còn là tổng thống nữa.

- Sự kiện nào được coi là quan trọng nhất trong việc kết thúc chiến tranh thế giới thứ hai?

- Giải phóng miền nam!

- Chiến tranh lạnh là giữa nước nào với nước nào?

- Việt Nam và Trung Quốc!

- Trận Điện Biên Phủ diễn ra vào năm nào?

- Chắc năm bảy mấy gì đó!

- Trang ạ, - Dung chống cằm nhìn cô bạn, ánh mắt trìu mến. - sau này mày đừng nói với ai là mày học chung với bọn tao nhé, không bọn tao xấu hổ chết mất.

- …

- Giờ Sử bà làm cái quái gì trong lớp vậy? - Vũ ngó sang vẻ kinh dị.

- …

- Có phải mỗi Sử đâu, thử môn khác nhé. - Thảo, vốn là bạn cùng bàn với Trang suốt hơn hai năm, cười tươi rói. - Đố bà phía tây Việt Nam giáp nước nào?

- A, câu này tôi biết. - Mắt Trang sáng lên. - Giáp với Việt Nam thì tất nhiên là Trung Quốc rồi, dễ thế mà cũng hỏi!

Lần này cả lũ không còn cố giữ không khí khảo bài nghiêm túc giả tạo nữa, đứa nào đứa nấy ôm bụng cười rũ rượi, cười chảy nước mắt. Nếu không có kỹ năng quay bài đặc biệt thì giờ hẳn Trang còn loay hoay dưới cấp hai.

- Mày định làm gì để sống sót qua kỳ thi đây hở Trang? - Khôi ngồi vắt vẻo trên bàn hất mặt hỏi.

- Phần trắc nghiệm cầu may, phần viết thì tuỳ tình hình. - Cô phẩy tay.

May cho Trang và không ít đứa trong lớp là cô giáo dạy Sử tuy nghiêm nhưng… già. Vì đã có tuổi nên mắt bà nhìn không rõ, phản ứng không còn nhạy bén nên khó bắt được đám quay bài vốn nhanh nhẹn lại có nhiều phương pháp tinh vi. Nhất là Trang “bàn tay vàng".

Không ngoài dự đoán, Trang viết kín tới bốn mặt giấy, kể cả học sinh giỏi nhất lớp cũng làm được đến thế mà thôi. Vậy nhưng ngay sau khi hết giờ kiểm tra, bà giáo ôm tập bài ra khỏi lớp thì cô bỗng rú lên rồi đập đầu liên hồi xuống bàn. Cả lớp hốt hoảng xô lại.

- Em làm sao thế? - Mạnh, người yêu Trang, giữ lấy cô, hỏi dồn dập.

- Em điên thật rồi. - Trang mếu máo đáp, nét mặt vẫn còn đọng vẻ kinh hãi tột cùng. - Em… em kẹp mấy tờ phao trong bài kiểm tra mất rồi.

- Cái gì? - Đám xung quanh há hốc mồm. - Sao lại thế?

- Lúc đấy vội nộp bài mà tay tôi còn cầm phao, lú lú sao đó mà kẹp vào nộp chung luôn. Làm thế nào bây giờ?

Một bầu không khí im lặng bao trùm, chỉ còn lại tiếng nức nở của Trang. Không ai trả lời bởi tất cả đều biết lần này cô đã cầm chắc một suất lưu ban, điều khó tưởng tượng được trong thời buổi hiện nay.

- Bố mẹ tôi giết tôi mất. - Cô tiếp tục sụt sịt. - Ông bà già không quan trọng điểm chác thi cử nhưng lưu ban thì tôi chết chắc.

- Ngu thì chết chứ bệnh tật gì. - Dung nghiến răng. - Quay cóp còn bất cẩn thế thì ai thương được mày?

Quá suy sụp với sự kiện vừa xảy ra, Trang không buồn đáp lời Dung, thay vào đó nằm rũ rượi ra bàn. Lần đầu tiên trong gần ba năm học cùng nhau, thần dân 12A3 mới được nhìn thấy cô tiểu thư sang chảnh vứt bỏ hình tượng như vậy, âu cũng chỉ kém câu chuyện Dung đại ca trang điểm, ăn mặc nữ tính hồi trước một chút.

Dung đứng bên nhìn cô bạn, nét mặt thoáng qua vẻ đăm chiêu, cân nhắc.

………………

Nửa đêm hôm đó, ở phía cuối sân trường.

Dung lảng vảng bên ngoài, thỉnh thoảng lại ghé mắt nhìn qua khe cổng như để theo dõi động tĩnh bên trong. Cô lặng lẽ như một bóng ma, đầu đội mũ sụp xuống tận mắt, y phục từ trên xuống dưới chỉ một màu đen. Cuối cùng, khi ánh đèn pin của bảo vệ trường đã quét lần cuối quanh sân thì Dung mới bám vào tường đu người trèo lên. Vì bức tường khá cao nên cô trầy trật mãi vẫn chưa có đà để leo qua.

Một bàn tay từ bên dưới bỗng vươn tới nắm lấy chân cô hất mạnh lên trên. Dung giật mình, tuột tay ngã xuống, đè lên cả người kia.

- Shhh…! - Người kia một tay bịt mồm cô, một tay đưa lên môi mình suỵt khẽ.

- Ơ… mày làm gì ở đây? - Nhận ra người vừa giúp mình là ai, cô kinh ngạc hỏi.

- Còn mày tính làm gì? - Nghe tiếng thì thầm đầy hoảng hốt của cô, Khôi tủm tỉm cười.

Hai đứa đứng dậy phủi quần áo, Dung vẫn im lặng một cách thận trọng.

- Sao, trả lời coi, mày thậm thụt ở đây làm gì? - Hắn nhắc lại.

- Mày nói trước xem.

- Tao chờ mày thôi. - Khôi tỉnh bơ trả lời. - Nhìn mặt mày sáng nay trên lớp lúc con Trang khóc lóc rũ rượi là tao biết mày tính làm gì rồi nên tới đây phục sẵn.

- Mày biết tao định làm gì?

- Giáo viên trường mình mỗi lần thu bài sẽ bỏ vào tủ cá nhân rồi sau mới tới trường chấm chứ ít mang về nhà. Mày định lẻn vào phòng giáo viên lấy lại bộ phao của con Trang, đúng chưa?

- …

- Ân đền oán trả hả? - Khôi nheo mắt cố nhìn khuôn mặt Dung dưới ánh đèn đường leo lét rồi bật cười. - Mà không phải. Với cái bản tính “đại ca” của mày thì chắc bất cứ đứa nào mày chơi gặp rắc rối mày cũng làm như thế này thôi.

- …

- Ngốc lắm. - Hắn bỗng lấy tay gõ lên đầu cô. - Mày nên sửa tính đi không sau ra đời người ta lừa cho không còn cả dép luôn đấy.

- Kệ tao, mày tới đây để lên lớp tao hả? - Dung sầm mặt.

- Không, tao tới giúp mày.

- Xì, - Cô bĩu môi. - vừa bảo là tao sẽ bị lừa mà mày cũng khác gì?

- Khác nhiều! - Khôi phẩy tay. - Tao đến vì mày chứ không phải vì con Trang. Tuỳ người tao mới hết mình chứ có phải cứ quen biết, tán phét vài câu là tao mạo hiểm, bất chấp đâu.

Dung chớp mắt, trong một thoáng sống mũi hơi cay vì xúc động. Là người vô tư đến mức độ hơi vô tâm, cô chưa bao giờ để ý rằng Khôi đúng là thường đối xử với cô đặc biệt tử tế cho tới khi hắn nói ra mồm thế này.

- Vậy giúp tao trèo vào đi, đừng mất thời gian nữa. - Cô nói nhanh.

Hai đứa đỡ nhau trèo vào trường, giờ đã gần nửa đêm, cả trường chìm trong một màu đen thẫm, vắng lặng như tờ, khác hoàn toàn không khí ồn ào náo nhiệt ban ngày. Khôi và Dung men theo rìa tường đến thẳng phòng giáo viên.

- Trường mình không có camera đúng không? - Dung thì thào.

- Mày đột nhập mà không tìm hiểu gì hết à? Bó tay mày. - Khôi nhún vai. - Lúc chiều tao đi một vòng kiểm tra rồi, không có đâu. Yên tâm.

Cánh cửa phòng giáo viên được khoá bằng chiếc khoá chống cắt to đùng. Trước con mắt kinh ngạc của Khôi, Dung xoè ra một bộ dụng cụ, hí hoáy chọc chọc. Hắn làm sao biết được trước đây cô thường xuyên bị nhốt trong nhà nên để trốn bố mẹ đi đá bóng, Dung đã trang bị cho mình một bộ dụng cụ cùng kỹ năng mở khoá khá tốt. Cô loay hoay một hồi chiếc khoá cũng bung ra.

Bên trong phòng giáo viên, từng dãy tủ để cạnh nhau đều tăm tắp, mặt ngoài các ngăn trống trơn không đề tên ai. Mặt Dung dài xuống, cô đã không tính tới trường hợp này. Giờ đi lục cả mấy chục ngăn tủ thì không khéo tới sáng chưa xong.

- Tủ của cô Lan nằm ở dãy cuối bên tay phải. Một trong mấy ngăn đó thôi. - Như đọc được ý nghĩ của Dung, Khôi thì thào.

- Sao mày biết?

- Lúc sáng tao lấy cớ xin chữ ký Sổ đầu bài chạy xuống đây thám thính thì thấy cô đứng loanh quanh ở đấy. Cứ thử tìm bên đấy trước xem.

May cho hai đứa là dãy tủ phòng giáo viên dùng khoá bấm loại nhỏ nên sau khi mở vẫn có thể bấm lại như cũ, xoá dấu vết lục lọi. Có lẽ những chiếc khoá này chỉ phục vụ mục đích tránh việc các giáo viên mở nhầm ngăn tủ của nhau chứ chẳng có chút tác dụng gì với những kẻ “bất lương" đúng nghĩa.

Dưới ánh đèn điện thoại mờ mịt, Dung mở tới chiếc tủ thứ ba thì tìm được tập bài kiểm tra của lớp. Hai đứa sung sướng ngồi thụp xuống, dò từng bài để tìm lấy bài của Trang. Đúng như cô bạn mô tả, bộ phao photo thu nhỏ nằm gọn giữa trang giấy đúp. Dung cầm lấy nhét vào túi. Nhiệm vụ “giải cứu” coi như đã hoàn thành.

Nhưng ngay khi cô bấm lại ổ khoá tủ thì cửa phòng giáo viên vang lên tiếng lạch cạch. Ánh đèn pin lấp loá bên ngoài kèm tiếng quát:

- Ai ở trong đó thế?

Số hai đứa thực sự rất đen đủi. Ngày thường giờ này là ông bảo vệ đã ngủ say sau lần cuối đi tuần nhưng hôm nay ông lại mất ngủ do hồi chiều uống phải cốc cafe đặc. Nằm mãi không ngủ được, ông đành trở dậy, ra ngoài vươn vai cho đỡ mỏi thì nhìn thấy ánh sáng lấp ló trong phòng giáo viên. Là bộ đội giải ngũ, ông chẳng ngần ngại gì xách ngay chiếc dùi cui cùng cây đèn pin chạy thẳng tới.

Dung tái mặt, chưa biết phải làm gì thì Khôi kéo cô cúi thấp xuống đất, thận trọng di chuyển về phía cửa hậu. Rồi trước sự kinh ngạc tột cùng của Dung, hắn rút trong túi ra chùm chìa khoá, ung dung mở khoá cửa sau rồi chạy ra ngoài.

Hai đứa chạy vòng qua hành lang rồi thay vì lên trên tầng, hắn kéo cô trốn vào gầm cầu thang, vốn là chỗ cất ghế nhựa cho học sinh cả trường. Giữa những chồng ghế nhựa đủ màu sắc ngổn ngang, Khôi và Dung đứng nép sát vào nhau trong khoảng không chật hẹp ở góc trong cùng. Khi tiếng bước chân tới gần, Dung không nhịn được, tim đập thình thịch, người run lên bần bật. Cô sợ hãi viễn cảnh sẽ bị bảo vệ lôi ra. Nếu thế sáng mai chắc chắn hai đứa sẽ phải lên phơi mặt dưới cờ trước toàn trường rồi viết kiểm điểm, họp hội đồng, đình chỉ học. Mười hai năm đèn sách của cô lẽ nào sẽ kết thúc như thế này sao?

Cánh tay Khôi bỗng vòng qua người Dung, ôm chặt cô vào lòng.

- Đừng sợ. - Tiếng hắn thì thào sát bên, hơi thở phả vào vành tai cô buồn buồn.

Do không gian quá chật, Dung không xoay được tư thế nào khác ngoài việc tựa cả người vào người Khôi. Cơ thể hắn chắc chắn, im lìm như một pho tượng trong bóng tối. Cô có thể cảm nhận sự bình tĩnh đặc biệt của hắn qua nhịp tim ổn định và vẻ thoải mái toát ra. Điều đó khiến Dung dần dịu xuống. Nhưng nhịp tim của cô không chậm lại chút nào. Thay vì sợ hãi, một cảm giác kỳ lạ bỗng xâm chiếm khắp người cô. Chưa bao giờ Dung thấy mình yếu đuối, đồng thời lại thấy được sự mạnh mẽ tuyệt đối từ người khác thế này. Sự mạnh mẽ của Khôi khác hẳn với ấn tượng về Bình hồi trước. Nếu lúc trên sân bóng, khí thế áp đảo của Bình làm cô sợ thì lúc này, Khôi khiến cô cảm thấy an toàn hơn bao giờ hết. Như thể cho dù trời có sụp xuống thì cánh tay vững trãi đang ôm chặt lấy cô vẫn sẽ đủ sức đỡ nó lên.

Ánh đèn pin lia qua chồng ghế nhựa lấy lệ rồi tiếp tục hướng về phía cầu thang. Tiếng bước chân nhỏ dần.

- Đi thôi. - Khôi nói nhỏ, quay người bước ra.

Khi Khôi buông tay, Dung bỗng có một cảm giác hụt hẫng khó nói nhưng hoàn cảnh hiểm nghèo hiện tại khiến cô lập tức quên nó đi. Hai đứa thận trọng nhón chân chạy ra ngoài, men theo bờ tường về cuối sân trường.

- Đứng lại! - Tiếng hét từ tầng hai vọng tới đồng thời ánh đèn pin lia về phía hai đứa.

Khôi theo phản xạ đẩy Dung vào bên trong rồi chắn phía ngoài để ánh đèn không rọi tới cô. Hắn cũng đội một chiếc mũ lưỡi trai như Dung nên thầm hi vọng vừa rồi ông bảo vệ mắt kém không kịp nhận ra hắn.

Ánh đèn pin biến mất, hẳn là ông bảo vệ chạy xuống bắt hai kẻ tội phạm. Khôi và Dung cũng phóng hết tốc lực về phía cuối sân.

- Nhanh! - Dung xuống tấn, hai tay chắp vào nhau. - Tao đỡ mày trèo lên rồi mày kéo tao chứ tao không đủ sức kéo mày.

Không bỏ phí một giây, Khôi đạp vào tay cô lấy đà rồi vọt lên tường. Yên vị, hắn đưa tay đỡ lấy cô. Đằng sau, bóng ông bảo vệ càng lúc càng tới gần. Khi Khôi đã ở bên kia bức tường còn Dung vắt một chân qua, đang lấy lực để lăn nốt sang thì chân bên này tường bị tóm chặt.

- Á à, túm được rồi nhé, xem mày còn chạy đi đâu. - Ông bảo vệ đắc thắng kêu lên.

Dung không dám la lên sợ lộ, chỉ điên cuồng quẫy đạp hòng thoát ra. Phía bên ngoài Khôi cũng túm lấy cô kéo mạnh xuống.

Cuối cùng, trong một giây lơi lỏng, ông bảo vệ để vuột mất cô, chỉ kịp kéo tuột lại một chiếc giầy.

Khôi đỡ Dung chạy đi, cả hai đứa đã thoát trong đường tơ kẽ tóc.

- Tao còn cảm tưởng như tim tao vọt ra ngoài rồi chứ. - Dung thở hổn hển khi ngồi đằng sau xe Khôi trên đường về. - Suýt nữa thì…

- Mày không đủ gan làm đạo chích đâu, nên đừng có lặp lại lần nào nữa.

- Cho vàng cũng không… Mà thôi chết, - Cô bỗng la lên. - ông ý cầm mất chiếc giày của tao rồi.

- Thì sao? - Khôi nhún vai. - Không lẽ ông ý sẽ mở lễ hội thử giày để tìm hung thủ chắc.

- Ờ há, may mà đôi này cũ rồi không thì tiếc lắm. - Dung đung đưa bên chân trần cười. - Mà này, sao lúc nãy trong phòng mày lại có chìa khoá?

- Tao là lớp trưởng, mày quên à? Thầy Hải có cho riêng tao một bộ chìa khoá phòng giáo viên để thỉnh thoảng xuống giúp thầy vào điểm này khác.

- Thế sao lúc đầu mày không mở luôn, bắt tao loay hoay làm cái gì hả? - Cô điên tiết nhéo người hắn.

- Chưa kịp lấy ra thì mày đã hùng dũng phá khoá nên tao kệ thôi. Tao cũng muốn xem mày tài đến đâu. - Khôi cười phá lên. - Còn tủ giáo viên thì tất nhiên tao không có chìa rồi.

Sáng hôm sau tới lớp, Dung ném bộ phao xuống trước mặt Trang.

- Ôi đại ca, tao yêu mày chết mất thôi. - Trang gần như hét lên rồi ôm lấy cô chặt cứng. - Mày làm thế nào thế? Cám ơn mày tỉ tỉ lần.

- Suỵt, đừng có lắm mồm. - Dung ẩy cô ra, nguýt dài. - Tao làm thế nào mặc tao, từ giờ mày cẩn thận hơn cho tao nhờ.

Vụ đột nhập vào trường chẳng mấy ai biết bởi sau khi kiểm tra cẩn thận thấy không thiệt hại gì, nhà trường quyết định giữ kín. Họ cho rằng mấy kẻ đột nhập chỉ là đám lang thang vô gia cư đánh liều vào trường kiếm ăn nhưng bất thành vì đây là trường học chứ đâu phải tiệm vàng bạc. Tuy vậy, “cẩn tắc vô ưu”, ngay tuần kế tiếp, trường ra lệnh tăng thêm một bảo vệ trực ca đêm.