Đại Huyện Lệnh Tiểu Ngỗ Tác - Chương 90

Đại Huyện Lệnh Tiểu Ngỗ Tác
Chương 90

Tổng hợp hết manh mối trước mắt, kết luận chính là mấy người Trương Hoành, Ngưu Thụy, Phương Phong vẫn luôn tích cực liên lạc với quan viên triều đình, đến nỗi vẫn nghĩ chính mình trở về triều đình là thay hậu thế lót đường, tạm thời không thể hiểu hết.

Trưởng bối lui tới cực thân mật, các cô nương trở thành bạn thân cũng là sự tình nước chảy thành sông. Ngọc Dung, Ngọc Mẫn, Tần Vân và Vương Bội, cùng với vị Phương cô nương đã mất kia từng cực kỳ thân mật, nhưng hai năm trước có một cô nương ngoài ý muốn bỏ mình, chuyện này thành lệnh cưỡng chế trong lòng mọi người, vĩnh viễn chôn giấu bí mật.

Nhưng mà Ngọc Dung tâm tư tỉ mỉ âm thầm phát hiện điểm đáng ngờ, hoài nghi này theo thời gian trôi đi không ngừng mở rộng, liên tiếp trưng cầu ý các bạn thân hiệp trợ nhưng không có kết quả, nàng trong lúc vô ý phát hiện Yến Kiêu lại là một vị ngỗ tác thủ đoạn cao minh, trong lòng tức khắc sinh ra hy vọng.

Nhưng đám người Ngọc Mẫn phản ứng kịch liệt, hai bên phát sinh tranh chấp, Ngọc Dung dao động, không chờ nàng hạ quyết tâm một lần nữa, Trương gia biết được tin tức đã nhanh chóng ra trước một bước. Trong lúc vội vàng, nàng chỉ có thể trợ giúp nha đầu bên người trốn đi......

Sắc trời bắt đầu tối, mưa càng rơi xuống càng lớn, đem không khí khô nóng cọ rửa sạch sẽ, trong trời đất chỉ còn một mảnh chiều hôm mênh mông, giống như trong đêm đen, đèn chiếu rọi xuống không ngừng phản quang ra nhan sắc sáng ngời. Hết thảy giống như tình thế trước mặt Yến Kiêu: Có ánh sáng hơi hiện, nhưng đường dài lại gian nan.

Tiếng mưa rơi xôn xao, Xuân Đào giãy giụa bừng tỉnh từ trong ác mộng biết, từ trên giường đất bò dậy, dập đầu vang vang mấy tiếng, hơi thở mong manh khóc lóc cầu xin Yến Kiêu cứu cô nương nhà mình một mạng

"Yến cô nương, cô nương nhà ta phát hiện Phương cô nương là bị người hại chết, chuyện này các đại nhân không cho nói, hiện giờ cô nương lại đem nó thọc ra, lần này bị bắt trở về nhất định không có kết cục tốt, cầu ngài cứu nàng."

Thể lực nàng vốn là chống đỡ không nổi, nói xong lời này, cả người mềm ngã xuống, làm Yến Kiêu cùng Bạch Ninh phát hoảng, đồng thời đi lên đỡ nàng, lại đút cho nàng mấy muỗng cháo, "Xuân Đào, hiện giờ cô nương nhà ngươi chỉ có thể trông cậy vào ngươi, ngươi phải cố gắng chống đỡ!"

Có lẽ là lời này có tác dụng, một lát sau, Xuân Đào từ từ tỉnh táo hơn, từ trong lòng ngực móc ra một cái bọc bao giấy dầu kín mít, "Đây là cô nương nhà ta trộm đưa cho ta, nói, nói nhất định phải đích thân giao cho ngài."

Giấy bao ước chừng một tấc, kỳ thật cũng không có nặng lắm phân, nhưng Yến Kiêu lại cảm thấy nó phảng phất nặng ngàn cân, làm lòng bàn tay nàng tê dại.

Cái này, che giấu một mạng người.

Buông Xuân Đào, kêu nàng tiếp tục nghỉ ngơi, Yến Kiêu mang theo bao giấy dầu đi gian ngoài, ngồi ở ghế trên suy nghĩ xuất thần. Đột nhiên trước mắt một mảnh sáng trưng, là Bạch Ninh đem đế đèn dịch lại đây, "Mở ra nhìn xem đi."

Yến Kiêu cúi đầu nhìn nhìn cái bao giấy dầu kia, cười khổ một tiếng, "Tín nhiệm cùng phó thác dày nặng như thế, ép ta đến không thở nổi."

"Cũng chưa chắc chính là tín nhiệm," Bạch Ninh ngồi xuống bên người nàng, nhất châm kiến huyết nói, "Tỷ tỷ bằng hữu chết không minh bạch, nhưng thân nhân giả ngu, bằng hữu phản bội, trừ bỏ ngươi là cứu mạng rơm rạ, nàng còn có thể trông cậy vào ai?"

Dứt lời, lại lắc lắc đầu, "Ngọc Dung nhất định là mấy năm trước sống quá mức bình yên, nếu là ta, trước trộm đem cái này cho ngươi, sau đó hai người nội ứng ngoại hợp âm thầm điều tra, nơi nào sẽ lưu lạc đến quẫn cảnh như thế? Không những sự tình không có một chút tiến triển, ngược lại khiến chính mình bị vây hãm."

Yến Kiêu không đành lòng nói: "Nàng chỉ là một tiểu cô nương khuê các, sợ là cửa nhà cũng chưa ra quá vài lần, nơi nào có thể suy nghĩ chu toàn như vậy?"

Đối với những khuê tú truyền thống mà nói, chỉ sợ hành động của Ngọc Dung đã xem như li kinh phản đạo, khó có thể tưởng tượng.

Bạch Ninh bĩu môi, hừ hừ nói: "Là vậy, rốt cuộc không thể so hai gái lỡ thì chúng ta, nhân tình ấm lạnh kiến thức phong phú."

Nàng vốn là không có sứ mệnh tu dưỡng chức nghiệp giống Yến Kiêu, sở dĩ nhúng tay, hoàn toàn vì giúp bằng hữu, thuận tiện giết thời gian thôi. Ngọc Dung hoàn toàn là người ngoài không liên quan, với nàng mà nói, cùng với Trương Tam Lý Tứ Vương Nhị mặt rỗ trên đường gặp thoáng qua không có nửa phần khác nhau, cho nên mới có thể từ đầu đến cuối duy trì bình tĩnh, thậm chí là lạnh nhạt.

Yến Kiêu bật cười, ánh mắt nhu hòa nhìn nàng, "Mấy ngày nay vất vả, ngươi rốt cuộc là bị ta liên luỵ."

Lời còn chưa dứt, Bạch Ninh xoát đỏ mặt, lắp bắp lớn tiếng nói: "Nói, nói cái gì mê sảng! Chuyện này tính là gì, ta bất quá là, ngươi nói cái này làm gì, thật phiền, mau mau mau mở ra xem!"

Nói xong liền vỗ tay đoạt lấy bao giấy dầu, hai ba bước đã mở ra.

Yến Kiêu nhấp miệng cười không ngừng, nhịn không được duỗi tay nhéo nhéo lỗ tai đỏ rực của nàng, "Tiểu Bạch ngươi thật là quá đáng yêu, không bằng bỏ Nhã Âm, theo ta đi!"

Bạch Ninh trợn mắt há hốc mồm, sau một lúc lâu mới phục hồi tinh thần lại, sau đó liền giương nanh múa vuốt nhào tới, "Ai nha ngươi thật không e lệ, tới tới tới, trước để đại gia thơm ngươi một cái!"

Trầm trọng cùng áp lực mới vừa rồi không còn sót lại chút gì.

Bên trong bao trên cơ bản đều là thư đề lạc khoản Lê Tuệ cô nương viết cho Ngọc Dung, nếu đoán không sai, vị lê tuệ cô nương này hẳn là chính là Phương cô nương qua đời.

Giống như lời Ngọc Dung nói, Lê Tuệ ôn nhu hòa khí biểu lộ trên những hàng chữ không thể nghi ngờ, nàng hiển nhiên thập phần yêu thương tiểu muội muội vừa mới quen biết không bao lâu nay, quan tâm săn sóc từ chuyện lớn đến chuyện nhỏ.

Sau đó bắt đầu từ phong thư ngày hai mươi tháng tám ba năm trước đây, trong thư của Lê Tuệ bắt đầu liên tiếp xuất hiện một người "Hắn": Phương cô nương gạt cha mẹ cùng người yêu nhau, thậm chí người này Ngọc Dung cũng từng gặp qua, hơn nữa đánh giá thực không tồi.

Thông qua rất nhiều thư từ kế tiếp, Yến Kiêu và Bạch Ninh dần dần hiện ra hình tượng nam nhân tuổi trẻ có tài nhưng không gặp thời. Hắn có tài hoa có khát vọng có danh tiếng, nhưng bất đắc dĩ là sở sinh tiện tịch quan nô, căn bản không có khả năng tham gia khoa cử.

Yến Kiêu cùng Bạch Ninh đều kêu một tiếng, không khỏi đồng tình đối với người tuổi trẻ tình yêu tràn ngập.

Thân phận như vậy, đừng nói tiểu thư nhà quan, chỉ sợ là bá tánh trong nhà bình thường cũng không thể tiếp thu!

Trong thư, Lê Tuệ cũng ở chép mấy bài thơ do người yêu họ Nhậm làm cùng chia sẻ tiểu tỷ muội, Yến Kiêu và Bạch Ninh tinh tế đọc đi đọc lại vài lần, tuy rằng cũng không tinh thông mười phần, nhưng cũng cảm thấy miệng đầy sinh hương tuyệt diệu dị thường.

"Không bằng ta chép mấy bài thơ này cho Liêu tiên sinh nhìn một cái," Yến Kiêu đề nghị nói, "Người này nhìn có cân lượng như vậy, nếu quả nhiên tuyệt diệu, có lẽ được lưu truyền bên ngoài cũng chưa biết được, không chừng còn có thể tìm hiểu nguồn gốc, tìm ra thân phận vị Nhậm lang này."

Bạch Ninh trước mắt sáng ngời, gật đầu khen: "Ngươi đầu óc suy nghĩ thật nhanh, chủ ý này không tồi."

Rất nhanh, trong thư Lê Tuệ cũng bộc lộ rất nhiều sầu khổ, tuy là nàng thiên tính ôn nhu lạc quan cũng thấy áp lực quá lớn, hơn nữa rất có thể không có cách nào đối kháng.

Sau đó tới phong thư ngày mùng chín tháng tám, cảm xúc liên tục xuống dốc của Lê Tuệ lại đột nhiên một lần nữa trở nên vui sướng, nàng nhịn không được ở trong thư chia sẻ cùng Ngọc Dung, nói mình đã tìm được biện pháp giải quyết, rất nhanh có thể cùng Nhậm lang đường đường chính chính đi cùng nhau.

"......Sau khi hắn đổi sang lương tịch, ta muốn đem hết thảy báo cho cha mẹ......"

Nhìn đến chỗ này, Yến Kiêu theo bản năng nhìn về phía Bạch Ninh, "Đổi quê quán? Cái này hẳn là rất khó khăn lớn phải không?"

"Rất khó," Bạch Ninh nhíu mày nói, "Cái này còn bất đồng với nô tài bán mình, kỹ tử đều được ghi chép trong sổ sách của quan phủ địa phương, nếu là quan viên bị hạch tội, sau trở thành quan kỹ càng phức tạp hơn. Bởi vì loại án kiện trình độ này đều là thánh nhân tự mình phán, hồ sơ công văn thống nhất nắm ở trong tay triều đình, quan viên địa phương cũng không thể sửa đổi dễ dàng."

Yến Kiêu ừ một tiếng, đem phong thư này nhìn lại một lần nữa, trọng điểm là ngày, "Ngươi có còn nhớ lời Trương phu nhân nói hay không, hai năm trước một đám người Trương Hoành từng mở tiệc chiêu đãi người từ kinh thành tới."

Bạch Ninh chậm rãi mở to hai mắt, "Ngươi nói là?"

"Đúng vậy, ta hiện tại hoài nghi cái gọi là phương pháp giải quyết của Lê Tuệ, chính là việc trưởng bối mở tiệc chiêu đãi vị quan viên này." Yến Kiêu chém đinh chặt sắt nói.

Nàng tuy rằng không có chứng cứ trực tiếp, nhưng đủ loại dấu hiệu đều cho thấy hai bên thoát không khai can hệ, mà trực giác của nàng cũng nói cho chính mình, trên đời sẽ không có sự tình trùng hợp như vậy.

Hai năm trước phong thư ngày mùng chín tháng tám này, là phong thư cuối cùng Lê Tuệ gửi cho Ngọc Dung, thậm chí cũng có thể là tuyệt bút của cô nương này.

Mà tuyệt bút này, lại cung cấp manh mối mấu chốt cho án kiện rắc rối phức tạp này.

Dư lại hai tờ giấy hiển nhiên là Ngọc Dung vội vàng viết, không chỉ có chữ viết qua loa, lời nói cũng có chút hỗn loạn, hơn nữa cũng chưa chờ nét mực khô đã gấp lại, không ít chỗ bị nét mực lây dính.

Ngày đó đám người Ngọc Mẫn đi rồi, Ngọc Dung càng nghĩ càng sợ hãi, suy đoán chính mình sẽ gặp tai họa lớn, nhanh chóng đem thư từ mấy năm nay tích góp cùng suy đoán của mình nhanh viết xuống, giao cho nha đầu Xuân Đào.

Ngọc Dung mấy năm nay vẫn luôn nghĩ đến chuyện này, manh mối không biết bị lăn qua lộn lại bao nhiêu lần, tuy rằng thời gian hấp tấp, nhưng vẫn trật tự rõ ràng.

Năm Lê Tuệ xảy ra chuyện, nàng từng đến phúng viếng, lúc ấy phát hiện thái độ người Phương gia có chút kỳ quái, bất quá cũng cảm thấy có thể là bi thương quá độ, cũng không nghĩ nhiều.

Nhưng sau đó khi nàng dò hỏi sự tình trước lúc Lê Tuệ qua đời, biểu tình người Phương gia rất không thích hợp, hơn nữa trước sau mấy lần thoái thác, trong lý do cũng có lỗ hổng rất nhỏ, tinh tế cân nhắc, phát hiện càng không thể bỏ qua được.

Ngọc Dung sau khi trở về nói cho cha mẹ việc này, ai ngờ mẫu thân xưa nay yêu thương nàng thái độ khác thường, nghiêm lệnh ngày sau không được nói. Ngọc Dung càng nghĩ càng thấy không thích hợp, bạn bè thân thích khác thường ngược lại kích thích nội tâm nghịch phản của nàng, sau lại trộm phái người đi tìm vị Nhậm công tử kia, báo cho hắn tin Lê Tuệ qua đời không được bao lâu, Nhậm công tử cũng mất tung tích, sinh tử không biết.

Thậm chí ngay cả thuyền hoa mà phụ thân cùng mấy vị quan viên tham gia yến tiệc ngày đó cũng ngoài ý muốn bị cháy, thiêu hủy sạch sẽ.

Nhưng nhiều năm điều tra cuối cùng có kết quả, từng có kinh nghiệm trắc trở, cuối cùng tìm được gã sai vặt hầu hạ ở tửu lầu ngày đó, tiêu phí số tiền lớn mới từ trong miệng đối phương có được một tin tức: Nghe nói vị khách quý tới từ kinh thành kia họ Mẫn, trên dưới 30 tuổi tuổi.

Cuối tờ giấy, Ngọc Dung vội vàng viết: "...... Thế đơn lực cô, như đi trên băng mỏng, thấy khó có thể quay đầu lại, nhưng thân ở tuyệt cảnh vẫn hy vọng xa vời ra sức thử một lần," viết đến đây, chữ viết rõ ràng thô, đậm hơn rất nhiều, hiển nhiên là tâm tình chủ nhân của chữ viết đang ở trạng thái cực kỳ phức tạp lại thống khổ, thật lâu mới tiếp tục, "Mong rằng lượng sức mà đi, tự bảo vệ mình trước, liên lụy chi khổ, kiếp sau lại chuộc."

Yến Kiêu cùng Bạch Ninh tâm thần không khỏi chấn động, trước mắt phảng phất hiện ra một bóng dáng nhu nhược, biết rõ trước hổ sau sói, tai vạ đến nơi, nhưng vẫn cắn răng kiên trì, không tiếc ra sức đánh cược. Nếu là người khác, chỉ sợ muốn giữ lấy tính mạng, nhưng nàng chung quy không đành lòng, cuối cùng ngược lại tự trách, khuyên bảo.

Đây đâu phải là tin cầu cứu, rõ ràng là di thư.

Yến Kiêu tâm như nhảy ra ngoài, vừa muốn mở miệng, lại nghe Bạch Ninh đoạt trước nói: "Theo ta, tính mạng nàng tạm thời không sao."

Một câu khiến Yến Kiêu thức tỉnh.

Xác thật, nếu đám người Trương Hoành đã bị kinh động, rất có thể cũng đoán được bọn họ đang âm thầm điều tra, nếu ngay lúc này xuống tay với Ngọc Dung, chẳng lẽ không phải lạy ông tôi ở bụi này?

Yến Kiêu chậm rãi thở ra một hơi, "Nếu bọn họ đủ cao minh, Trương gia có lẽ sẽ kêu người trông chừng nàng, làm cho mọi người bên ngoài đều biết Ngọc Dung vẫn tốt, Trương gia cũng không có phát sinh chuyện gì."

Thấy nàng đã bớt rối loạn, Bạch Ninh mặt tán dương gật gật đầu, "Xác thật như thế."

Người hẳn là không có việc gì, chỉ là không có tự do thôi.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3