Để yên cho bác sĩ "Hiền" - 31.Đa cấp

Để yên cho bác sĩ "Hiền"
Đa cấp
gacsach.com

Có một thời thực phẩm chức năng rộ lên khắp các hang cùng ngõ hẻm, người ta quảng cáo nó như những thần dược chữa ung thư và phòng ung thư. Một thể loại quảng cáo đánh vào tâm lý của người dân, đó là nỗi sợ. Dù chúng được quảng cáo bán theo mô hình đa cấp, một người giới thiệu một người, người này lại giới thiệu người khác nữa. Và hơn hết là phải tự bản thân mình, cùng với thuyết phục gia đình họ hàng nhà mình mua và dùng sản phẩm để chứng tỏ rằng nó tốt, như thế mới có thể đi xui người khác mua được.

Vào thời điểm ấy, mình đã đi làm. Một ngày, mình gặp lại một người bạn nhiều năm chả bao giờ gặp nhân dip đi đám cưới một đứa bạn khác, bạn liền kéo mình vào một chỗ rồi nói về sản phẩm bạn đang bán và đưa mình dùng thử cái lọ chứa loại nước lầy nhầy và một tập tài liệu nói về tác dụng trên trời của nó. Rồi còn định hẹn một anh vỹ nhân gì đến để trình bày cho mình cơ chế tác dụng rồi sự vĩ đại, kỳ diệu của nó lên từng tế bào của con người. Đương nhiên, Chả lẽ một thằng học 10 năm về khoa học cơ thể con người mà lại để cho đứa không học sinh lý cơ bản ngày nào đi giảng giải về chuyển hóa của tế bào nói nhăng nói cuội. Vì phép lịch sự bạn bè lâu không gặp, mình ngồi thiền kệ cho bạn nói, thỉnh thoảng chỉ cười duyên một phát. Bên kia lũ bạn khác đang ôn cố tri tân rối rít, còn mình thì cứ kiên nhẫn nghe và ngước mắt sang bọn kia thèm thuồng buôn chuyện. Nhìn bạn nói say sưa, mình, với cặp mắt cú vọ, phát hiện ra bạn đang có vấn đề về tâm lý, một dạng rối loạn cảm xúc lưỡng cực khá rõ.

Cuối buổi, mình về. Sau đó nhắn lại bảo bạn rằng món bạn đang bán chỉ là thực phẩm chức năng chả có tác dụng chữa bệnh đâu, vì là chỗ đông người nên không phản đối làm bạn mất mặt. Cái tài liệu bạn đưa toàn nói nhăng nói cuội không có chứng cứ khoa học gì. Và cái anh đ** gì bạn muốn mình gặp ấy giải tán đi. Bạn nổi đoá, gửi email mắng mình là loại bác sĩ vô lương, bảo mình sợ rằng nếu toàn dân dùng sản phẩm của bạn ấy không còn bệnh nữa thì mình hết việc. Mình ừ. Cái email đến giờ mình vẫn còn giữ. Bạn cũng nổi đóa đòi lại tập tài liệu photo và cái lọ thuốc lầy nhầy đưa mình... uống thử. Thú thật mình đã vứt đi mất rồi. Và bạn trách tiếp mình là loại làm phí thời gian của bạn, cái loại bác sĩ vô lương tâm chuyên chờ bệnh nhân ốm để kiếm tiền... Mình "ừ", rồi khuyên bạn đi khám mình thấy bạn bị rối loạn cảm xúc rất rõ. Bạn viết: "chỉ có cậu bị rối loạn thì có". Mình lại "ừ". Cái email thứ 2 này đến giờ mình vẫn còn giữ.

Bẵng đi một thời gian dài nữa không gặp và mình cũng không để tâm bạn làm gì nữa. Rồi cơn bão đa cấp bán thực phẩm chức năng tạm thời lắng xuống và đi vào bí mật. Một ngày, lên mạng tại thấy bạn đăng đàn mắng bọn thực phẩm chức năng vớ vẩn. Hoá ra, bạn đi bán hàng online sản phẩm khác. Vui thế! Và bạn lại thân thiết với mình như xưa. Bạn nhắn: "vào like cho tớ trang này nhé!" Cũng giống như lần trước, mình lịch sự im lặng. Nói thẳng ra vì tiền, thì mặc kệ các bạn, mình chả quan tâm, nhưng bảo vì khoa học vì cộng đồng thì nhất định mình sẽ bịt mũi.