Em Là Nhà - Chương 07
Em Là Nhà
Chương 7
Đó là những tháng ngày, thực sự khó khăn...
Nghĩ lại thấy mình của lúc đó, thật dở hơi.
Nhưng lúc đó, đâu có biết.
Mình hẹn gặp anh, anh không gặp.
Mình gọi điện, lần một lần hai thì anh bắt máy, sau rồi cũng từ chối luôn.
Không gọi được, mình nhắn tin, lúc điên lên thì chửi, khi bình tĩnh lại hạ giọng ngọt ngào, hết nước hết cái van anh nghĩ lại tình cảm bảy năm qua, nghĩ lại những tháng ngày hạnh phúc, hỏi anh, anh làm vậy có quá phũ phàng với mình...
Những tin nhắn gửi đi, chẳng thấy hồi âm.
Ừ thì người ta, không muốn nhận được tin nhắn thì khóa sim, khóa máy.
Nhưng anh, không hề làm thế...
-" Nguyệt à, thằng An nó mua điện thoại mới sim mới luôn rồi, cái điện thoại kia nó không khóa, nhưng để ở công ty, anh hỏi thì nó bảo cho em nhắn bao nhiêu thì nhắn, cho giải tỏa, nó biết đấy nhưng nó chưa từng xem đâu...anh thương em nên khuyên thật lòng...em à, quên nó đi..."
Đó là nguyên văn bạn thân của anh nói với mình, quả là bộ não của thủ khoa tốt nghiệp!
Là người mình thương, mình yêu da diết.
Đã từng yêu...
Và giờ, dù đau đớn tới mấy, vẫn yêu. Nghe tới cái tên, vẫn thổn thức.
Mình không biết mình khóc bao nhiêu nữa.
Mình khát khao đây chỉ là cơn ác mộng.
Con đàn bà đó, nhất quyết anh không chịu nói, mình thực sự tò mò gần chết. Nếu anh biết, có thể anh sẽ giận, mình cho thám tử theo dõi, cũng không thấy nghi vấn gì kì lạ, sau giờ làm, anh thỉnh thoảng gặp mấy người bạn, thỉnh thoảng đi với con Vi, cái này là mình nhờ nó, cố gắng tiếp cận anh xem có được thông tin gì không.
Rốt cuộc, con đàn bà dâm đãng cướp người yêu của mình, vẫn không xuất đầu lộ diện, cứ như không khí, hoặc chuyện đùa vậy?
Xong hôm đó tình cờ mình nghe được một câu chuyện trên đài phát thanh, kể rằng có đôi yêu nhau, chàng trai vì bị bệnh nan y, nên đã bịa chuyện chia tay người yêu, chấp nhận chiến đấu bệnh tật một mình. Mắt mình nhòe đi, tim nhói, lẽ nào...
Nghĩ đi nghĩ lại, chắc cũng chỉ có khả năng này thôi, người yêu mình, nhưng mà anh bị bệnh gì mới được cơ chứ, ung thư? Nhưng là ung thư gì, thấy anh vẫn khỏe mạnh vậy mà?
Là do anh giấu mình thôi, là do mình quá vô tâm chăng?
Ám ảnh, xót xa, lo lắng, mình lao đi tìm anh...
Mình tới nhà anh, gọi cửa nhưng không ai mở, mình cứ thế ngồi đó, chờ tới rạng sáng thì gặp mẹ anh, mẹ anh cũng chẳng nói gì với mình.
Mình ngồi mãi, không thấy anh ra. Gọi điện hỏi bạn anh, anh Chương, may mà vẫn còn anh ấy tốt với mình, nói anh tới công ty từ bao đời rồi.
Mình lại mò trung tâm dữ liệu ở Láng Hòa Lạc, anh không gặp, người ta cũng không ình vào, mình kiên cường, quyết ngồi đợi.
Tới tầm chiều thì gặp Vi, mình ngạc nhiên lắm.
-"Tao lên đây gặp mấy sinh viên cũ..."
-"Mày dạy Kinh Tế cơ mà?"
-"Mày thì biết cái gì, đâu phải Viettel tuyển mỗi sinh viên kĩ thuật, còn bao nhiêu bộ phận...thế mày..."
Nó gắt, mình giờ cũng chẳng còn tâm trạng mà giận nó nữa, mình mếu máo nói với nó.
-"Anh An sắp chết rồi mày ạ..."
Nó đáng rơi cái túi Hermes tới phịch một cái, cái túi đó là hàng hiếm, không phải có tiền là mua được, nó giữ như giữ vàng, mình sờ còn không à.
-"Mày đùa à..."
-"Tao thề!"
Mặt nó tái mét luôn, lúc ấy, nó run rẩy nắm lấy tay mình.
Lúc ấy, mình cảm động lắm, người ta bảo, đàn ông có thể bỏ bạn, nhưng chị em tốt không bao giờ bỏ bạn, quả là đúng.
Thật may giờ phút này, mình còn có nó. Hai đứa ôm lấy nhau khóc lóc, nó cũng mất bình tĩnh lắm, mãi sau nó mới hỏi mình đầu đuôi.