Em Là Nhà - Chương 97

Em Là Nhà
Chương 97

Có cái người này bên cạnh đúng là thoải mái dễ chịu thế chứ nị, tha hồ chui rúc, ngủ say sưa tít mít luôn. Đến khi nghe ai đó kêu tên mình mới bừng tỉnh.

Quay sang, anh vẫn nhắm mắt mà, chắc mình mơ. Thôi ngủ tiếp.

-“Nguyệt…xin em…”

-“Nguyệt…”

Ơ hay, lạ thế nhờ? Chẳng hiểu gì sất.

Vài lần như thế thì mình tỉnh hẳn, phát hiện ra người yêu gặp ác mộng, khổ thân. Mình khẽ lay anh.

-“Em đây.”

-“Đừng…em…tỉnh lại đi em…”

-“Em đây mà, em thương…”

-“Nguyệt…”

-“Nguyệt…”

“…thậm chí đêm nào anh cũng gặp ác mộng, mơ thấy ngày hôm đó em ngã trước mặt anh, rồi em không bao giờ tỉnh lại nữa…”

Trời đất, đừng có bảo người yêu mơ thấy mình chết nhé? Mình gọi mãi, vỗ mãi mà anh cứ như vậy, hai hàng lông mày nhíu lại rất căng thẳng, mồ hôi trên trán ứa ra liên tục, miệng thì không ngừng gọi mình, mỗi lúc một thảm thiết.

Xót anh phát khóc, chẳng biết làm gì ngoài bắt chước lại cách anh chăm mình ngày trước, kéo anh vào lòng, tay xoa lưng đều đều, đặt môi mình miết lên môi người ta.

Một lúc sau thì thấy hơi đau, ai đó tỉnh rồi, đang xấu tính cắn nhá. Anh hôn mình, từ mi mắt tới chóp mũi, hết vành tai lại chuyển sang hai má, rồi cuối cùng dừng lại ở môi, mãnh liệt nhiệt tình, hại mình thở cũng không nổi, cả người tê dại choáng váng.

Mãi mới được tha, người yêu hơi nhổm dậy, hai tay gắt gao ôm eo, mặt úp vào hõm vai mình, thở ra nhẹ nhõm.

-“May quá!”

Mình vuốt vuốt tóc anh, dịu dàng hỏi.

-“Sao may?”

-“May mà em còn sống.”

Nghe người ta nói mà trống ngực mình đánh thình thịch. Trời đất ạ, trên đời có người dễ thương hơn được không? Cưng muốn chớt luôn. Nguy thật, đột nhiên muốn ăn thịt giáo sư thế cơ chứ, tội lỗi, tội lỗi quá!

Mình cầm tay anh cắn hờ, rồi lại hôn lên vành tai anh, cảm xúc dạt dào mênh mang lắm. Trưa đến nấu cho anh bát cháo đậu xanh hạt sen, chiều cũng đi dạo linh tinh, sang tối hôm sau thì anh không gặp ác mộng nữa.

Rốt cuộc, cái chuyện đó lại khiến cho tình cảm của mình với giáo sư keo sơn gắn bó, ngày một thắm thiết. Nếu cái Mai biết, không hiểu nó có ức sặc máu không nữa?

Lại nói tới con hồ ly, nó xin nghỉ ở Viện Toán, biến mất không dấu tích. Không gào thét, không đòi hỏi, không bắt chịu trách nhiệm, cao thượng đến thế là cùng.

Nhưng mà kể được như người ta, ví dụ như bọn đàn em của mình đi, chơi bời lêu lổng có số có má, tình một đêm bình thường như cân đường hộp sữa thì có phải tốt không?

Mọi việc, cũng cứ thế mà nhẹ nhàng trôi qua.

Khổ nỗi, anh nhà mình, động vật quý hiếm của thế kỉ 21, đến ăn cơm trước kẻng với người yêu còn thấy tội lỗi nữa là xâm phạm học trò? Thi thoảng thấy anh buồn, mình biết mà, không cảm thấy gì thì đã không phải là giáo sư.

Nói chung mình cũng đíu tin là dễ dàng đến vậy, chỉ là không biết lúc nào nó xuất chiêu thôi.

Có chút hồi hộp tò mò ra phết. Cuối cùng, một ngày đẹp trời cũng nhận được tin sốc.

Bạn Mai cắt cổ tay tự tử.

Khá khen cho tinh thần dũng cảm của bạn.

Rất tiếc, mệnh bạn lớn, khi mình và anh đến nơi thì nghe bác sĩ bảo may mà người nhà đưa tới kịp thời nên giờ đã thoát khỏi cơn nguy kịch, mẹ con bình an. Chỉ anh vào thăm trò cưng thôi, mình đứng ngoài cửa.

-“Thầy…sao thầy lại tới đây?”

Yếu ớt lắm.

-“Bạn thấy thế nào rồi? Sao lại dại dột vậy?”

-“Thầy…hai đứa…là con của thầy…”

Anh trầm ngâm không nói gì, mình thì đúng là choáng. Nói thật thời gian qua, dự trù đủ thứ, kể cả tình huống nó có thai cũng nghĩ tới, nhưng quả thực có những sự việc, vượt quá cả sức tưởng tưởng của con người.

Song thai, phúc khí lớn thật!

Giá kể nó là con điếm nào đó, có khi mình còn chút hi vọng. Mà nó là con Mai, một con nổi tiếng giữ mình, nổi tiếng cẩn thận. Thời đại công nghệ, xét nghiệm ADN ngày càng phổ biến, muốn giấu cũng đâu có dễ.

Mình tin, chỉ khi chắc chắn một trăm phần trăm là con anh nó mới dám bày ra trò này.

-“Em…bao nhiêu lần em định bỏ con, mà không nỡ, hàng đêm em sống trong tuyệt vọng…hai con cứ lớn dần…em biết thầy thương Nguyệt, em không muốn làm người thứ ba, em lại càng không muốn sinh con ra chịu tổn thương…rồi cuối cùng…em nghĩ rằng em và con nên cùng rời khỏi thế giới này…đấy là cách tốt nhất…”

Bạn ấy khóc lóc nức nở.

Cảm động sởn gai ốc, trên đời sao lại có người phụ nữ nhân hậu tuyệt vời thế cơ chứ?

Đúng lúc đó, mẹ bạn từ đâu bước tới, bảo muốn nói chuyện với mình, cũng lại một màn nước mắt nước mũi giàn dụa.

-“Nguyệt à, dì nghe qua chuyện rồi, con và Mai chơi thân, trước giờ dì luôn coi con như con gái, con cũng biết ba cái Mai cực nghiêm, ông ấy mà biết chuyện này chắc giết con bé mất.”

Chưa kịp phản ứng thì dì đã quỳ xuống trước mặt mình.

-“Thôi coi như dì xin con, con buông tay đi, hai đứa nhỏ đáng thương lắm, rồi cái tội chửa hoang, làm sao ngẩng mặt được với thiên hạ, dì cũng có mỗi nó là con một thôi, nó xảy ra cơ sự gì dì sống không nổi mất.”

Dì biết thương con dì, chả nhẽ ba mẹ mình không xót mình? Nó mang tội chửa hoang thì đã sao? So với việc người đàn ông ấy, đã trở thành sinh mạng của mình, bên nào nặng hơn?

-“Dì đứng lên đã.”

Người yêu ra đây từ lúc nào không biết nữa, giọng trầm trầm. Anh đỡ mẹ cái Mai ngồi lên hàng ghế nhựa ngoài hành lang bệnh viện rồi lễ phép nói có chuyện muốn thưa.

Mình gạt nước mắt, quay đi. Phía xa xa thấy bóng dáng mấy người, hình như ba mẹ anh, cả vợ chồng con Vi thì phải. Sắp tới không biết còn xảy ra chuyện gì nữa?

Đó là một ngày, mình biết người đàn ông mình thương nhất, sắp được làm cha, mà mình, lại không phải là mẹ.

Đó là một ngày, có người phụ nữ trung niên quỳ dưới chân, van xin mình thương lấy con bà ấy.

Một ngày, vẫn biết có khả năng sẽ xảy ra, cớ sao đau đớn, nhức nhối đến vậy?

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3