Hồi Ức Chiến Trường K - Chương 04
Chương 4 Kết thúc huấn luyện
* * *
Lúc này khoảng đầu tháng 8 năm đó chúng tôi đã học được nhiều tại thao trường và những kỹ năng chiến thuật của lính bộ binh, tư tưởng chính trị cũng rất nhiều và điều học được nhiều nhất là cách sống tập thể bên những người đồng đội. Anh em họ sợ mình vì mình liều lĩnh, mình có quen biết, mình đông anh em khác bênh vực mình khi có chuyện gì xảy ra đó không phải là cái thật sự hay, điều quan trọng là họ nể mình, tôn trọng mình đó mới là điều đáng nói. Không dễ để làm được việc này nếu thật sự mình không có bản lĩnh sống.
Trong khi tôi trốn về nhà chơi ở tại A6 của chúng tôi đã xảy ra chuyện, phần lớn anh em trong A chưa quên việc này đó là thằng Minh. Thằng này sống rất thủ đoạn, ngoài mặt thì nịnh bợ ăn nói lấy lòng chúng tôi nhưng bên trong thì lại nịnh hót cấp trên. Anh em rất bất bình chuyện nó 2 lần báo cán bộ khi tôi bỏ trốn về thăm nhà 2 lần đầu bị bắt lại, thảo nào nhanh thế, chúng tôi vừa đi là cán bộ khung biết và đuổi theo ngay, ba bề bốn bên toàn rừng núi vậy mà họ đuổi theo chính xác đường chúng tôi đi, không nó báo thì còn ai nữa. Sau này chúng tôi điều tra ra cả 2 lần đó sau khi tôi đi là nó biến mất khoảng 5 10 phút, anh em có vặn hỏi nhưng nó trả lời không khớp nhau, vậy là đã rõ. Gần đây nó lộ dần bản chất thật của mình, anh em trong A phản ứng ra mặt, chuyện xử lý nó chỉ còn là thời gian.
Trong khi tôi trốn về anh Vũ và Vinh lùn bàn nhau rửa hận cho tôi, tôi ra mặt giải quyết nó không hay, cụ thể đã được bàn bạc chi tiết đi đến thống nhất trong bí mật tuyệt đối.
Vinh lùn có trách nhiệm lấy trộm cái vịt dầu và cái thông nòng súng của nó mang dấu đi rồi nhân lúc có mặt anh Nam giả vờ mượn đồ xin dầu lau súng của nó, thế là lộ chuyện nó làm mất đồ đạc dụng cụ của vũ khí. Không quá 5 phút anh Thụy trên C bộ biết tin ngay và cũng không quá 30 phút cả C18 biết hết chuyện thằng Minh làm mất vũ khí. Báo động trên toàn C đi tìm ( Vinh lùn nó chôn trên đồi sắn sau nhà, thách bố thằng nào tìm được ), bất kể hang cùng ngõ hẻm nào trên phạm vi C18 đều được bới tung lên, anh em toàn C phải tìm ngoài giờ, thời gian đáng nhẽ được nghỉ ngơi thì phải đi tìm vũ khí.
3 ngày liền như vậy trên toàn C18, thằng Minh hết bị anh em này chửi đến thằng khác đánh kể cả anh em Hà nam ninh cùng quê cùng xã của nó. 2 ngày tiếp theo anh em trong A vẫn còn phải tìm, thôi thì cống rãnh hay chỗ nào nghi là nhảy xuống tìm, mò như mò cua bắt ốc vậy, vẫn không tìm ra, lại một tăng nữa nó bị anh em chửi thậm tệ. Vinh lùn đứng ngoài kích thằng Sơn ngồng, thế là Sơn ngồng tẩn cho thằng Minh một trận huỳnh huỵch, anh em khác đứng ngoài hể hả. Tất nhiên trận đấu phần thắng thuộc về quân ta rồi. Hôm sau tự nhiên cái vịt dầu và cái thông nòng súng nằm ngay dưới chân cầu thang, cứ như nó có chân vậy.
Hôm tôi lên đơn vị anh em tranh nhau kể lại cho tôi nghe như một thành tích của riêng A, thằng Minh ngồi riêng một góc không ai thèm ngó ngàng hay quan hệ, nó cũng tự xấu hổ về việc làm của mình. Bài học nhớ đời cho cách sống tập thể thì nên như thế nào với nó.
Chúng tôi đã tập xong bài 2 chỉ chờ đi bắn đạn thật, lúc này tin chuyển đơn vị cũng đã nghe phong phanh, bên D6 đã chuyển quân đi rồi, không biết họ đi đâu có lẽ cũng sắp đến lượt D5 chúng tôi. Anh em trong đơn vị phao tin ầm ỹ chuyện chuyển quân, kinh nghiệm của D6 rất rõ là không được giải quyết về phép mấy ngày rồi đi, vậy thì nhiều anh em khác chưa từng bao giờ về thăm nhà trước khi đi. Họ đã bắt đầu ân hận vì sự tin tưởng ở cán bộ khung như đã nói, mỗi lần lên nhà ăn C anh em nhìn cái thằng tôi 2 lần về thăm nhà tự túc như người Anh hùng vậy, bây giờ cái kẹo nhử vào Đoàn hay về phép 3 ngày trước khi chuyển đơn vị không còn giá trị gì nữa đối với những thằng lính C18 chúng tôi.
Chỉ trong một đêm quân số C18 chỉ còn 2/3, mấy chục thằng cùng về một lúc toàn lính Hà Nội còn anh em Hà nam ninh thì chỉ có vài ba người trốn về thôi, cán bộ khung cũng giả lơ lúc này cũng gần Quốc khánh 2.9 rồi. Anh Thụy có hỏi tôi :
-H...có trốn về nữa không đấy?
- Không, em không về nữa.
Tôi trả lời anh Thụy như vậy, anh cũng tin ở lời nói của tôi, quân tử nhất ngôn mà. Mấy ngày sau chủ nhật tôi xin anh Sướng cho tôi đi chơi trên thị trấn Vũ bản, anh đồng ý nhưng dặn đừng trốn nhé, tôi hứa không trốn về nữa hãy tin ở em, anh ấy đã tin tôi và tôi cũng không về nữa thật. Những ngày còn lại ở đơn vị tôi gần như người tự do, muốn đi đâu thì đi không ai giữ cả, tạo được niềm tin rồi thì làm gì cũng được. Hải và Thể muốn về lắm nhưng không dám sợ mất Đoàn viên, nó phấn đấu suốt đời học sinh mà không được vậy mà nay là Đoàn viên mà để mất thì thật tiếc, nó không như tôi sẵn sàng bán ngay cái mác Đoàn viên để đổi lấy 1 ngày hay 1 giờ về với Hà Nội thân yêu của tôi.
Ngày 2.9 đơn vị tôi vắng hoe, ngày lễ xuất ăn của lính cũng cải thiện hơn, một con lợn trong chuồng được đưa ra mổ thịt cho 2 C cải thiện mừng ngày Quốc khánh. Cũng chẳng bõ bèn gì với những thằng lính đói chất chúng tôi nhưng có vẫn hơn không, hôm nay có cơm trắng 100% chuyện lạ của lính huấn luyện chúng tôi thời đó. Vậy là cũng tươm tất lắm rồi, 2 bữa nhờn môi cho gần trăm con người có phải ít đâu.
Sang ngày 4.9 thì tin bắn đạn thật bài 2 bỏ tuyệt đối và chuyện tìm địa chỉ của lính C18 mà điện về tận nhà giục lên đơn vị nhận nhiệm vụ gấp được thông báo rộng rãi. Vậy là sắp chuyển quân, không bắn bài 2 là tin chính xác, thời gian nào chuyển thì chưa cụ thể, chúng tôi sống trong phấp phỏng chờ đợi anh em mỗi khi đến giờ xe từ Hà đông chạy lên ngang qua đơn vị. Thằng Hải hay rủ tôi ra ngọn đồi gần bãi thao trường tập nằm trên đồi nhìn xuống con đường nơi anh em hay xuống xe để vào đơn vị, khoảng cách rất xa nhưng mắt thường thì thấy rõ, luôn biệt tăm, chúng nó vẫn chưa lên chúng tôi càng mong bóng chúng nó càng mất hút, hết ngày này sang ngày khác.
Tin chính xác sáng 9.9.1978 chúng tôi sẽ chuyển đơn vị, về đâu thì tôi không rõ, cần chia tay với bà mẹ Mường và anh chị em trong nhà. Chúng tôi cũng không có gì để mời mẹ cả, những gì ngon lành nhất chúng tôi đã nuốt hết rồi trong khi hàng tiếp tế chưa lên, chúng tôi lên C bộ xin anh Thụy cho chúng tôi được mang hết xuất cơm chiều hôm trước về nhà để ăn cùng gia đình, anh Thụy đồng ý. Bà mẹ hôm đó thịt một con gà to của gia đình và nấu nồi cơm trắng mời chúng tôi, mẹ và gia đình nghèo như vậy mà tấm lòng thật rộng mở, bữa cơm tiễn biệt chúng tôi trong không khí gia đình đầm ấm, mẹ thương tôi hơn cả nên gắp cho tôi nhiều đồ ăn luôn mồm mời các con ăn cơm nhiều vào, giá như mẹ và gia đình này giàu có thì chúng tôi mấy tháng nay đâu có khổ như vậy tôi đã nghĩ thế.
Khoảng 8h tối thì phía ngoài đường rừng liền với chân nhà có tiếng léo nhéo nói chuyện mỗi lúc một gần trong khi chúng tôi đang tổ chức chương trình ca nhạc lấy tên là " Chúng ta hát cho nhau nghe " vui lắm, cả nhà cười ngặt nghẽo, mẹ già cũng tựa lưng cột nhà nghe chúng tôi hát mà cười khen chúng tôi hát hay thì bỗng tiếng Vinh lùn dưới chân cầu thang gọi vọng lên, chúng tôi chạy ùa ra đón :
- Trời ơi sao lên muộn thế này?
Nhìn qua thêm mẹ thằng Hải cũng lên nữa, ôi mừng quá, mẹ thằng Hải biết anh em lên đơn vị và sẽ chuyển quân không biết sẽ đi đâu nên bác lên thăm nó lần cuối trên này, thì ra khi lên bến xe Hà đông không có xe nên phải đi thành từng chặng, vẫy hết xe này đến xe khác, đi nhờ được đoạn nào tốt đoạn đó nên bây giờ mới tới nơi. Vậy mà tôi cứ nghĩ anh Vũ và Vinh sẽ tụt lại khi chúng tôi đi mất, thôi quá may mắn rồi anh em chúng tôi lại xum họp.
Khói thuốc nghi ngút, quà cáp tưng bừng, Vinh lùn nó cõng lên cho tôi nguyên một ba lô đồ ăn thêm khoảng 5kg mỳ sợi nữa, nào sữa hộp, đường, bánh kẹo thuốc lá với 300 đồng mẹ tôi gửi nó cầm lên. Bố tôi cởi cái đồng hồ Seiko5 ông đang đeo ở tay mà ngày nào ở nhà tôi đã mua tặng bố gửi lên cho tôi, bố biết đợt này tôi sẽ chuyển quân đi xa chưa biết bao giờ về, bố viết cho tôi một lá thư dài dày kín chữ của tờ giấy 5 hào 2, thư nói nhiều lắm đại ý thế này :
Bố muốn tôi về đơn vị mới thật tốt và bố khuyên tôi phải làm bằng được trước khi trở về :
1- Vào Đoàn thanh niên cộng sản.
2- Vào Đảng CSVN.
Nếu về đơn vị làm kinh tế phải lao động tốt phấn đấu hết mình vì công cuộc xây dựng Đất nước, nếu vào đơn vị chiến đấu bên biên giới Tây nam phải chiến đấu dũng cảm xứng đáng là thằng đàn ông thời loạn lạc bảo vệ Tổ quốc, quyết sống không xu nịnh hèn nhát.
Phân tích rất rõ quyền lợi sau này của người Đảng viên, bố sẵn sàng cho tôi tất cả những gì tốt đẹp nhất nếu tôi muốn, ngày tôi hoàn thành nghĩa vụ quân sự trở về nếu có 2 yêu cầu kia nữa thì tôi muốn cái gì cũng được. Ngày mai cũng ngày 9.9 đó bố sẽ vào thành phố HCM công tác khoảng 20 ngày nếu tôi chuyển quân vào Nam thì tới địa chỉ cơ quan tìm bố, thêm địa chỉ nhà bà cô ruột của tôi hiện đang sống tại thành phố Biên hòa, nếu vào đó gặp cô muốn gì cứ nói, cô biết tôi rồi vì đã 2 lần gặp mặt chỉ có chú và các em thì chưa biết tôi thôi. Nếu vào cơ quan bố tôi mà không gặp thì gặp chú Y hay cô Z của cơ quan chỉ cần nói con bố là muốn gì cũng được đáp ứng..vv.
Tôi đã giữ lá thư này suốt những năm tháng quân ngũ, nó theo tôi trên đường vào chiến dịch với nhiều trận đánh, nó luôn ở trên lưng tôi với nhiều lần ướt nước rồi khô rồi lại ướt, nét chữ nhòe nhiều, giấy dính vào nhau nhưng tôi vẫn giữ. 5 năm 2 tháng sau tôi mang nó về trả lại bố, điều bố muốn ở tôi, tôi đã thực hiện được gần hết chỉ duy nhất một điều là tôi không làm được trước khi rời quân ngũ đó là vào Đảng. Tôi không xấu hổ vì điều đó, vì điều tôi đã làm xứng đáng hơn rất nhiều kẻ khác.