Hồi Ức Chiến Trường K - Chương 108

Chương 6 Canh vườn sắn

* * *

Hôm đó sáng ra tôi ngủ dậy muộn, anh Phượng đã lên D bộ từ 7-8h sáng rồi, đêm trước tôi mò mẫm cùng anh em đi phục kích trên con đường mòn nghi địch sẽ mò vào nhổ trộm sắn nhưng hôm đó chúng lại không vào hướng này mà đi vào bằng hướng khác, những đơn vị bạn đóng quanh vườn sắn đó đêm qua đã nổ súng đâu đây.

Cũng khoảng 2-3h sáng tôi mới mò về C bộ, hôm đó thao thức mãi không ngủ được lăn qua lăn về trên võng thì thấy thằng Việt bọ từ vọng gác mò vào gọi thằng Diễm dậy gác đêm ca cuối cùng trong đêm đấy. Nghĩ cũng thương thương thằng này vì nó hình như đang ốm dở, chiều qua nó chẳng ăn uống gì mấy rồi leo lên võng nằm sớm, 10h đêm nó dậy gác ca đầu lượt của nó thì cũng là lúc tôi đi về C bộ lấy nước uống thấy nó nói giọng khàn khàn là biết rồi, biết nó đang ngây ngấy sốt đây, vì vậy tôi gọi thằng Việt :

- Thôi đừng gọi nó gác nữa để đó tao gác thay cho.

Nói rồi tôi xách súng của mình đi ra hố gác hướng của C bộ, ngồi gác như vậy cho đến tận tang tảng sáng lúc anh nuôi dậy nấu cơm anh em khác trong C bộ đã dậy cả thì tôi mới về leo lên võng làm một giấc bỏ luôn cơm sáng. Ăn uống thì với tôi ăn ở đâu chẳng được trong cả cái D7 này, sắn ở đây nhiều muốn ăn lúc nào mà chẳng có. Món sắn nướng khá ngon, củ bở và trắng tinh, chỉ cần lụi vài củ sắn vào bếp hay ném xuống chỗ anh nuôi một lúc quay lại lấy là có cái cho dạ dày co bóp rồi, cần gì chuyện cơm nước.

Anh Phượng cũng biết chuyện tôi gác thay thằng Diễm đang ốm ca cuối trong đêm nên mặc kệ cho tôi ngủ không đánh thức dậy, hơn nữa anh biết chuyện đêm qua tôi mò xuống B bộ binh đi phục kích địch cùng anh em nên bây giờ ngủ bù, lính lúc nào nghỉ ngơi được thì mặc thây nó cho nó ngủ bắt nó dậy làm gì. Trong C bộ C2 nhiệm vụ gác đêm là của mấy thằng loong toong khác chứ tôi thì không bao giờ phải gác đêm, nếu thích thì gác thôi chứ nhiệm vụ của tôi hay phải chạy quanh, hơn nữa già đời liên lạc đại đội rồi không thằng nào dám phân công tôi gác đêm nữa.

Cũng cỡ trên 10h trưa tôi mới dậy, chẳng còn gì ăn mà tôi cũng chẳng thiết tha chuyện cơm nước, vệ sinh cá nhân xong là tôi ngồi uống nước, ở đây có loại cây Hà thủ ô khá nhiều bò tràn lan dưới mặt đất, có cây to đến mức cái gốc của nó phải bằng ngón chân cái, cành bò dài cũng cỡ ngón tay. Thằng Việt chặt từng khúc mang về rửa sạch cho vào nồi đun thật kỹ nó ra cái nước xanh xanh như nước chè tươi uống rất ngon, vị ngọt luôn đượm trong cổ họng rất lâu. Các B anh em bảo nhau đun loại nước cây này uống, nó là vị thuốc đấy chứ không phải cây dại đâu, chẳng biết loại này nó bổ cái gì và bổ vào chỗ nào nhưng tôi biết nó là vị thuốc thế thôi.

Thế rồi tôi xách súng xuống B2 chỗ anh Lâm chơi, những lúc rảnhrỗi tôi hay xuống chơi với B của anh Lâm ở đây có thằng Bình thằng Chuyển và số anh em khác thân thiết hơn anh em trong C2. Anh Lâm đang ngồi ăn cơm một mình, mấy thằng nữa bỏ hết đi đâu cả, thấy tôi đến anh Lâm bảo :

- Mày ăn cơm chưa, ngồi ăn luôn cùng với tao.

- Em chưa muốn ăn vì không đói, em cũng mới ngủ dậy.

- Tao phải ăn trước rồi còn ra gác thay cho bọn nó về ăn cơm.

Anh Lâm nói vậy, cả B cũng chỉ 6-7 người chia nhau ra mà gác thì người ăn trước người ăn sau là đúng rồi, còn phải cử người gác cảnh giới nữa chứ. Anh Lâm ăn cơm trưa xong thì đậy lại bằng cái nắp vung quân dụng chia làm 4 ngăn bằng nhôm cho khỏi ruồi rồi ngồi uống nước. Ruồi ở đây cũng khá nhiều, chúng bu bám quanh những xác chết bên ngoài kia cách đây 1-200m, thỉnh thoảng chán dinh dưỡng từ những xác chết ngoài kia vẫn bay vào đây tìm cơm của lính. Chúng tôi chẳng sợ gì chỉ sợ bẩn, mà đúng là bẩn thật, bẩn không gì tả cho hết, những dịch bệnh cùng bệnh tật cũng xuất phát từ những chỗ ô nhiễm nặng như thế này.

Anh Lâm ăn cơm xong thì dặn tôi ngồi đó chờ chúng nó về cùng ăn cơm với chúng nó còn anh thì phải đi gác bên vọng gác ngoài kia, nói rồi anh đứng dậy xách súng đi. Một lúc sau thì mấy thằng gác ngoài đó đi về, chúng nó cùng nhau ăn cơm trưa còn tôi thì vẫn chưa muốn ăn, ngồi chơi uống nước mắt lơ đãng nhìn trời ngắm mây. Con suối nhỏ dưới chân B2 nước róc rách chảy, 2 bên bờ cây cối xanh rì, đúng là mùa mưa có khác những mầm non của cây dại thả sức mọc um tùm.

Lính B2 lúc này mới ăn được độ bát cơm, thằng ăn chậm cũng chưa hết bát đầu tiên, lính chúng tôi ăn uống cảnh vẻ lắm, thường lính dùng bát sắt B52 to đùng nhưng vứt hết rồi, giờ ăn bát sứ Trung quốc in hoa rất đẹp với cành hoa lá xanh xanh đỏ đỏ. Đã vậy thằng nào cũng dùng cái bát nhỏ cho gọn nhẹ khi nhét vào cóc ba lô hơn nữa mỗi lúc dùng uống nước trà cũng hợp hơn uống bằng bát sắt, chẳng thấy thằng lính nào tham ăn vì ăn uống chúng tôi luôn thừa thãi.

Bỗng 2 tràng trung liên RPD nổ giòn giã khá dài, đứt quãng từ hướng gác của B2, chỗ anh Lâm đang ngồi gác tại đó. Nhiều nhất là 10 phút đồng hồ thôi chứ mấy, chúng nó từ ngoài đó vào có gì đâu, sao anh Lâm mới ra đó ít phút mà đã nổ súng ngay rồi là thế nào nhỉ? Chúng tôi cũng hiểu đó là tiếng súng bắn ra khỏi trận địa chứ không phải địch bắn vào, thế là tất cả vứt hết bát đĩa cơm nước, đứng dậy xách súng chạy ra hướng gác của B2. Tôi nhanh hơn cả, gần như chạy đầu tiên theo con đường mòn về hướng anh Lâm, chỗ này thì tôi ngày nào chẳng ra vào mấy lần lạ gì nữa con đường mòn với cây dại và nhiều nhất là cây cứt lợn mọc kín cả ra đường làm con đường chỉ còn bé tẹo. Khoảng cách cũng trên 100m trở lên, khi tôi ra gần đến nơi thấy anh Lâm ôm khẩu trung liên RPD đứng giữa đường mắt nghênh nghênh nhìn ra ngoài, bình thản tỉnh bơ dõi mắt nhìn về hướng con đường cho đến hết tầm mắt. Tôi vội hỏi khi vẫn còn đang chạy đến gần anh Lâm :

- Có chuyện gì thế anh? Anh có bị sao không?

- Không, tao chẳng bị sao cả, tao bắn chúng nó mà, chúng nó mò vào gần chục đứa.

Lúc này tôi mới nhìn thấy trên dọc cái đường mòn chỗ anh Lâm đi ra ở bên ngoài vọng gác gần chục cái xác nằm đó một dãy, đứa vào gần nhất khoảng 15m thì bị nổ súng không chạy nổi một bước. Chúng đi hàng một, cả con trai con gái, bị anh Lâm hạ gục không đứa nào chạy thoát nằm nối đuôi nhau trên dọc cái con đường mòn đó. Hết hồn hết vía, chúng tôi đếm được 7 xác lính Pốt trong khi mặt anh Lâm không hề có một chút cảm xúc bình thản như chưa từng xảy ra, như một sự hiển nhiên và nếu có xảy ra thì cũng như vừa hạ mấy con bò con vịt vậy. Thu về 7 súng cùng nhiều đồ tư trang thuộc loại chẳng dùng được vào việc gì.

Qua lời kể của anh Lâm : Tao mới ra đó ngồi gác, đang định quấn điếu thuốc rê hút thì thấy chúng lù lù đi vào, chúng cứ thẳng hàng mà đi coi như không có mình ngồi đây vậy, tao ngồi nấp sau lùm cây nên chúng đi vào thì không thể thấy. Chờ cho chúng vào thật gần, gần đến mức để mình có thể nổ súng thì không thằng nào chạy thoát được, khi đã tới tầm thì tao nổ súng thôi. Những viên đạn đầu tiên nó xiên táo khiến chúng lăn quay ra 1-2 đứa đi đầu, tao làm một tràng rồi dừng lại xem sao, thấy chưa đủ độ an toàn nên làm thêm tràng nữa cho chắc ăn, cả bọn này bị diệt gọn không đứa nào chạy thoát.

Nghe anh Lâm kể lại như vậy chúng tôi mặt mũi thằng nào cũng sợ xanh lét ra, anh lỳ đến thế là cùng, bình tĩnh đến như vậy là cùng, có mỗi một mình thấy chúng vào gần rồi lại còn bình tĩnh chờ cho vào gần hơn nữa để diệt cho gọn, chịu anh này thật rồi đấy. Anh em tôi nhanh chóng thu dọn chiến trường, 2 người một thằng lính Pốt hay đứa con gái Pốt, cầm chân cầm tay chúng mà khiêng rồi ném cho xa khỏi vị trí đó, càng xa càng tốt để khỏi gây ô nhiễm khi mình còn ở đây và xa để còn chờ nhóm khác nó mò vào mà diệt tiếp chứ vứt nằm đó chúng mò vào thấy rồi bước tránh đi ngả khác. Sợ vết máu của chúng ruồi nó bâu nên anh Lâm bắt mang cái xẻng ra mà xúc đất lấp đi, 6-7 anh em chung tay thu dọn chỉ một loáng là xong và cái bẫy lại tiếp tục được giăng ra chờ những con mồi tiếp tục lọt bẫy.

Có thể điều này chúng tôi nói hơi chủ quan nhưng quả thật rằng lúc đó chúng tôi tiêu diệt lính Pốt đói ở khu vực vườn sắn dễ như đùa. Chúng như những con thiêu thân lao vào ánh sáng đèn và cái ánh sáng đèn đó là cái vườn sắn, chúng bị thúc giục bởi cái bụng đói luôn sôi ùng ục nên biết là sẽ chết cũng vẫn cố lao vào cố tìm lấy cái gì đó bỏ vào mồm ở đây. Vì vườn sắn quá rộng nên hướng D7 chúng tôi thỉnh thoảng vẫn để lọt lưới những nhóm nhỏ lẻ của lính Pốt bò được vào nhổ trộm sắn mang đi, nhiều thằng lính Pốt bị hạ gục trong khi đang nhổ sắn bên trong vườn sắn và ngày nào chúng cũng vẫn mò vào bất kể giờ nào. Chúng tôi thì luôn đón chờ rất long trọng, chúc mừng chúng bằng những tràng đạn trung liên RPD hay AK ở đây, chúng tôi là những ông chủ vườn sắn này và rất hiếu khách.

Mấy ngày tiếp theo không có biến động gì ghê gớm lắm trong đội hình chốt giữ vườn sắn của D7, các đơn vị bộ binh diệt địch lẻ tẻ vào nhổ trộm sắn vậy thôi, lúc này chúng tôi được biết tin các đơn vị khác trong đội hình E209 cũng đã dồn hết về đây, họ đóng quân quanh quẩn khu vực vườn sắn rộng lớn này, 2 quả đồi to mênh mông trồng toàn sắn này. D7 chúng tôi đóng quân ở khu vực cái khe điểm tiếp giáp giữa 2 quả đồi sắn thoai thoải, lính chúng tôi thì cũng chỉ quanh quẩn khu vực C mình dừng chân lên đến D bộ là cùng chứ chẳng đi đâu xa làm gì.

Thế rồi một biến động lớn làm chúng tôi giật mình nháo nhác cả, đêm hôm trước khe giữa điểm chốt của C2 và C3,một vạt, sắn rộng bị địch vào nhổ trộm, cây sắn vứt lung tung trên ruộng sắn củ to bị chúng lấy đi, củ nhỏ còn lại chỏng trơ đó. Tin này được báo lên ban chỉ huy tiểu đoàn làm anh Hồng D phó quyền D trưởng lúc đó cáu nhặng cả lên và chỉ ít phút sau anh ấy cùng nhóm tác chiến, trinh sát, truyền đạt, liên lạc xuống đến nơi. Mặt anh Hồng hằm hằm, bước đi lội ngang những luống sắn đã bị nhổ nham nhở mà ước lượng số lương thực lính Pốt mới lấy được ở khu vực anh chịu trách nhiệm chỉ huy. Sau đó anh Hồng quyết định kéo thêm một tổ 4 người thay nhau canh giữ vị trí này, lấy người từ những bộ phận trực thuộc trên tiểu đoàn bộ chứ lính dưới các C bộ binh làm gì còn người cho anh điều động phân bổ nằm chốt ở đây.

Anh Hồng cũng không thể bắt lỗi được C2 và C3 chuyện này, đây là vùng giáp ranh giữa 2 đơn vị nên địch đã lợi dụng điểm này mà tổ chức bò vào nhổ trộm sắn, chắc chúng cũng điều nghiên chán rồi trước khi thực hiện chứ không phải vào bừa đâu. Nhìn số sắn bị nhổ trộm trong một đêm như vậy đủ biết quân số của chúng đợt này không phải là 5-3 thằng lính Pốt chết đói như mọi lần. Trước khi rút về tiểu đoàn bộ anh Hồng nói với anh Phượng và đại đội trưởng C3 ( lâu rồi tôi không còn nhớ tên anh ấy ) :

- Các ông lên D bộ họp luôn bây giờ đi, tôi cho thằng liên lạc và truyền đạt thông báo với mấy ông kia nữa. Lên luôn họp luôn bây giờ.

Anh Phượng quay sang tôi nói :

- Chú theo anh đi lên D bộ và cùng nắm tình hình kế hoạch nhiệm vụ luôn.

Anh em tôi cùng trên đường về tiểu đoàn bộ, không quay về C nữa. Nếu như mọi lần lên đến đây là tôi mặc kệ anh Phượng vào họp còn tôi bỏ la cà sang những bộ phận khác chơi, khi nào về thì anh Phượng gọi anh em cùng về. Nhưng lần này tôi hiểu độ nghiêm trọng của công việc nên không bỏ đi chơi mà mon men lại gần mấy ông này nghe chuyện ké. Những thông tin tôi thu thập được ở đây cũng là tin thời sự khá nóng bỏng đối với anh em trong đơn vị, B trưởng dưới C bộ binh chưa chắc biết nhiều chuyện thâm cung bí sử trong D bằng những thằng liên lạc kiểu ma lanh như chúng tôi lúc đó.

Cũng còn khá lâu các anh cán bộ C hay mấy ông B trưởng trực thuộc D mới lên đến nơi, bên C5 anh Ngát đang ốm không lên được mà anh Điều Tây lên họp thay, cái anh Ngát người chắc nình nịch như nắm cơm, lúc nào cũng hô hố ha há, chưa thấy người đã thấy tiếng ấy vậy mà cũng ốm kia đấy. Tính anh ấy cũng hay đùa cợt và cũng nóng như lửa hơi một tý là xửng cồ lên ngay được, anh ấy hay trêu tôi :

- Mày dân 1m2 đất có 4 thằng ăn cắp. Sau này về Ga Hà Nội mày đừng ăn cắp cái gì của anh nhé.

Tôi đùa lại :

- Anh nhầm rồi, 1m2 đất có 8 thằng ăn cắp chứ không phải 4 và anh chỉ nhìn thấy 4 thằng còn 4 thằng nữa công an bắt đi tù rồi. Còn anh dân Hà Bắc, Hà Bốc, dân buôn trâu, dân nhổ đờm vào đít trâu rồi bảo người ta mua đi, mấy ngày nữa trâu đẻ mua 1 được 2.

Anh em tôi trêu nhau như vậy thôi chứ không giận và cũng chẳng hờn nhau chuyện này, bôi bác trêu nhau cũng là chuyện thường của lính, vậy mà hôm nay anh ấy ốm, chẳng biết ốm đau thế nào tý nữa về ghé qua thăm anh ấy một chút tôi nghĩ vậy.

Cuộc họp của D bộ xoay quanh chuyện địch vào nhổ trộm sắn đêm qua, theo anh Hồng ước lượng, chúng nhổ trộm đêm qua ít nhất là 5 tạ sắn ( anh này dân trồng cà chua với làm muối, chẳng biết căn cứ vào đâu để ước lượng được khoảng 5 tạ sắn ). Từng đó lương thực đủ cho 50 thằng lính Pốt cầm cự với chúng ta được một tháng và đây là cái sai sót sơ hở của chúng ta nên cần tổ chức tìm đánh và tiêu diệt chúng ở vòng ngoài khu vực vườn sắn thu hồi lại số lương thực đã mất. Trận này chúng ta chủ động càn ra ngoài, kế hoạch này không báo cáo lên trên và theo tôi, mồm nói tay anh trải tấm bản đồ ra đất rồi chỉ :

- Đây, chúng ta đang ở vị trí này, các C bộ binh đây và địch nhổ trộm sắn đêm qua ở đây ( anh đánh dấu từng vị trí trên bản đồ vẽ chi tiết đến từng B bộ binh nằm ở đâu ). Tôi định như thế này, sáng mai chúng ta sẽ tổ chức bắt đầu càn từ đây vòng rộng ra bên ngoài trận địa, cua một vòng rộng càn hết lên mặt trước của D7 xa ra ít nhất là 2km cho đến khi qua khỏi bờ suối này, tôi nghi địch tập trung ở đây, điểm quay về là cuối C3. Mọi việc tổ chức vào chiều nay, ngày mai chúng ta sẽ rời vị trí khi trời chưa sáng để làm sao khi trời tang tảng sáng chúng ta đã có mặt ở khu vực này rồi gây cho địch những bất ngờ.

-Về quân số tác chiến lần này, chúng ta sẽ giữ lại canh gác ở đây 1/3 quân số, còn lại 2/3 phải đi tác chiến theo đội hình D, số anh em ở lại phải căng hết ra các hướng chốt giữ cho đến khi bộ phận đi tác chiến về đến nơi. Riêng C5 hỏa lực bỏ lại hết hỏa lực mạnh như DKZ75ly và 12.8ly cũng như cối 82ly chỉ mang theo xung lực RPD hay AK, nếu thiếu vũ khí loại này thì lên đây lấy ( mồm nói tay anh Hồng chỉ ra ngoài cả đống súng đạn ). Các C cũng vậy, chỉ mang theo đại liên còn cối 60ly bỏ lại hết, đánh nhau kiểu rừng núi như thế này cần gì cối với chả pháo. Các đồng chí có ý kiến gì khác không?

Ai không biết chứ tôi thì không lạ gì cách đánh này của anh Hồng, trận bên ngã tư đường tàu anh ấy cũng từng áp dụng chiến thuật này rồi, đánh địch từ xa, đánh địch từ vòng ngoài không cho chúng có cơ hội đánh ta. Đánh chúng khi chúng nó còn chân ướt chân ráo mò đến, đánh để dập tắt ý định của chúng khi chúng muốn đánh ta hay gây cho ta những tổn thất bất ngờ khi ta mất cảnh giác nhất.

Không ai có ý kiến gì khác thì anh Hồng quay sang hỏi anh Điều ;

- Lão Ngát ốm đau thế nào? Ngày mai ông chỉ huy anh em C5 thay ông Ngát nhé.

Cuộc họp giải tán, chúng tôi ra về chuẩn bị cho kế hoạch ngày mai, như vậy là phải đi từ khoảng 2-3h sáng mới thực hiện được như đã thống nhất trong cuộc họp. Không hề đơn giản nếu đi sớm như vậy, nào cơm nước sáng mai chuẩn bị sẵn, nào anh em gác cả đêm rồi đi ngay, người ở lại, người đi bố trí sao cho nhịp nhàng. Quân số D7 đánh ra vòng ngoài có cộng hết cỡ cũng không tới được 80 người.

Tôi với anh Phượng ghé qua thăm anh Ngát, anh ấy đã ngồi dậy và đi lại được rồi nhưng vẫn còn yếu lắm, sốt rét rừng, mấy anh này nhiễm bệnh sốt rét rừng từ thời kháng chiến chống Mỹ nay lại sống toàn rừng với núi thế này nên dễ nhiễm bệnh lại. Ghé thăm anh ấy vậy thôi, hỏi thăm mấy câu chứ cũng chẳng biết nói cái gì và làm được cái gì cho nhau, ốm đau chứ có phải đánh nhau đâu mà bảo em chi viện giúp hay bắn cho em mấy quả đạn cối, nện cho em mấy loạt 12.8ly.

Anh em tôi về đến C2 nhanh chóng tổ chức cuộc họp và thông báo bố trí đội hình ở nhà cũng như tác chiến ngày mai đến từng người, đọc tên từng người ở vị trí nào chứ không nói chung chung rồi các B về tự giải quyết như mọi lần nữa. Anh nuôi, quản lý cũng phải xuống chốt khi bộ phận tác chiến đi vắng. Tính đi tính lại, quân số C2 đánh vận động càn quét lần này chưa đủ 20 người, một con số khiêm tốn cho đội hình một đại đội chiến đấu. Nhưng chúng tôi thì thấy rằng mình như vậy là khá mạnh rồi bởi toàn những thằng lính, đánh nhau chỉ là chuyện cơm bữa và điều quan trọng nhất là những thằng lính C2 chúng tôi toàn những thằng không ngại chuyện chinh chiến.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3