Hồi Ức Chiến Trường K - Chương 124

Chương 8 Thằng Pốt may mắn

* * *

Đội hình D7 chúng tôi đã về đến phía Bắc của núi Kimry và ổn định ngay đội hình cấp tiểu đoàn độc lập tác chiến, những cuộc họp bàn giao ban chớp nhoáng trên D bộ phân chia đội hình tác chiến. Nếu theo quân số chính thức của lính C2 hay các C bộ binh khác trong D7 thì mỗi C cũng chỉ trên 20 người, thêm đám du kích K nữa là gần 30 người. Với quân số như vậy lúc đó thì cũng đã là mạnh rồi vì lúc đó địch ở đây rất yếu, chúng đói ăn, thiếu thốn vũ khí đạn dược, quân số xé lẻ chạy trốn quanh trong rừng, bởi vậy với 30 người cho một mũi quân truy quét thì quả là mạnh hơn những nhóm địch lẻ tẻ 5-7 thằng Pốt nhiều lần.

Chính vì điều đó ban chỉ huy tiểu đoàn dưới sự chỉ đạo của D trưởng Hồng quyết định xé lẻ đội hình D7 càn quét khu vực bắc Kimry cho nhanh và tạo được đồng loạt nhiều mũi cùng hướng. Chiều hôm đó, tôi theo anh Phượng cùng lên cuộc họp giao ban trên D vì lúc này C2 chúng tôi đóng cách D bộ khoảng 700m, không xa nhưng cũng chẳng gần, để anh Phượng đi một mình bất tiện. Đường qua D bộ cách một cái trảng khá rộng với cỏ cao cỡ đầu gối, đã bắt đầu có những lá khô. Nhiệm vụ của tôi theo và bảo vệ C trưởng khi cần thiết và anh Phượng cũng muốn tôi cùng đi để nghe được những điều cần biết. Một năm làm liên lạc đại đội qua 3 đời thủ trưởng trực tiếp chưa ai kêu ca về tôi chuyện hóng hớt này bởi tôi hóng hớt có lợi cho đơn vị, hóng hớt để biết để hướng đơn vị đi đúng cái mà cấp trên đã thống nhất.

Cuộc họp trên D ngay cạnh võng D trưởng Hồng, các C trưởng lên đầy đủ, ai thích ngồi đâu thì ngồi chung quanh đó còn tôi với mấy thằng liên lạc ra một góc ngồi nghe và hút thuốc vặt. Anh Hồng trải tấm bản đồ ra và chỉ từng vị trí các C đang dừng chân, tỷ lệ bản đồ tác chiến 2x2cm thì bằng 1km vuông thực địa nên khá rõ, từng con suối nhỏ đến từng nóc nhà từ xa xưa, nói chung là bản đồ khá chính xác. Nhiều lần tôi cũng đã để ý và tìm thử nơi thực địa với con suối rất nhỏ mà thời gian đã lấp đầy, vậy mà vẫn có trên thực địa, vẫn nhận ra đó là con suối cũ.

Anh Hồng cắt bản đồ theo từng ô chia cho mỗi C mỗi khoảng, với yêu cầu mỗi ngày mỗi C phải càn quét đủ 8km vuông, chia rất rõ sáng 4km vuông và chiều 4km vuông mà càn, chấm sẵn cho điểm dừng chân ngày hôm sau để lúc nào cũng ở tư thế đi mà không quay trở lại chỗ đã nghỉ hôm qua. Các cán bộ C tự động sao lại vào bản đồ của mình kế hoạch của D cho khớp kế hoạch đã thống nhất, như vậy là từng mảng thuộc khu vực bắc Kimry đã được lên kế hoạch rất cụ thể và mỗi C tự biết ai đang đi cạnh mình và tới đâu sẽ gặp nhau.

Cứ theo cách này thì các C chúng tôi cách nhau khoảng 4km, với 4km thì đủ để vận động tới chi viện cho nhau khi cần thiết hay đón lõng đầu trước khi phát hiện địch chạy về mũi nào của D7 đang càn, kể cả khi không bật máy vô tuyến lên với 4km cũng đủ có thể nghe được tiếng súng nổ của nhau. Vẫn kế hoạch súng nổ là tất cả lên máy, nếu không thì 1h đồng hồ một lần lên máy bắt liên lạc với D bộ. Phương án kế hoạch tác chiến rất khoa học, tiết kiệm thời gian, đội hình càn tản rộng nhiều vị trí đồng loạt truy quét địch.

Tối hôm đó sau khi cơm nước xong các cán bộ B lên giao ban trên C bộ, tôi ngồi lại B chơi với Vinh lùn và Bình, tôi vẫn luôn để mắt đến Vinh lùn. Với thằng Bình thì khỏi phải lo cho nó, nó có quá nhiều kinh nghiệm hành quân tác chiến rồi, bản thân nó lại khỏe, có độ bền dẻo dai, luôn khom lưng cặm cụi bước trên đường, khẩu B40 cắm đạn cả ở 2 đầu súng. Nhưng với Vinh lùn thì lần này đi tác chiến với nó mới là lần đầu tiên, vẫn biết Vinh lùn nhiều kinh nghiệm sống hơn chúng tôi nhưng kinh nghiệm chiến trường thì gần như chưa có gì và để trang bị cho được như chúng tôi thì Vinh lùn phải mất cả năm nữa mới bằng. Những lúc nhàn rỗi thế này anh em tranh thủ phổ biến cho nhau, thằng Bình ra vẻ bí mật thì thầm vào tai chúng tôi mặc dù ở đó chẳng có ai ngoài 3 thằng chúng tôi :

- Này! Tao nói cho chúng mày biết nhé, người ta vẫn nói làm cái gì ác nó vận vào mình đấy, lệnh cho đốt nhà thì là lệnh nhưng chúng mày đừng có đốt đấy nhé, đốt nhà người ta thì về sau này không có nhà mà ở đâu. Kệ mẹ nó, ai muốn đốt thì đi mà đốt còn bọn mình đừng thằng nào đốt nhà.

Thế rồi nó thao thao bất tuyệt những chuyện sứt môi lồi rốn của con nhà thằng A lão B nào đó ở Hà Nội từng làm điều ác bị Trời quả báo nên đến hôm nay vẫn còn phải trả nợ đời. Thằng này có tính hơi duy tâm hơi mê tín tý chút nhưng không sao, giữa chốn sống chết này nó vẫn muốn làm người thiện bởi nó tin ở đâu đó có Thiên Đàng và có cả Địa Ngục, nhưng hỡi ơi, nó đâu có biết rằng nó cũng đang ở chốn địa ngục giữa trần gian.

Vinh lùn ít nói, không mấy khi nói lộ ra ý định của mình, trừ với tôi, nói thì hơi quá chứ Vinh lùn nó sắp đánh ai người đó cũng không thể biết được bởi tất cả không hề lộ ra bằng nét mặt, cứ lừ lừ như ông từ vào đền và khi ai đó biết rồi thì chuyện cũng đã kết thúc. Vinh không nói nhưng chắc cũng đồng ý với ý kiến của thằng Bình, còn tôi thì đó không phải là nhiệm vụ của mình và cũng chẳng ai để tôi phải làm việc đó.

Dù sao thì tôi cũng ghi nhận thằng Bình có được một ý kiến khá hay, nó làm tôi suy nghĩ mãi về chuyện này và cũng từ đó tôi bật ra được ý tưởng mới, tối đó sau khi C họp bàn kế hoạch ngày mai xong thì tôi nói với anh Phượng :

- Em nghĩ chuyện đốt nhà theo mệnh lệnh trên đường hành quân, đành rằng đó là lệnh phải thiêu hủy bất kể nhà cửa mà địch có thể ở khiến cho chúng không có chỗ cư trú chống lại ta, nhưng dù sao em vẫn thấy nó thế nào ấy. Những hình ảnh trên phim tài liệu hay bài báo mà trước kia em đã từng xem thấy lính Mỹ ở miền Nam Việt Nam đốt nhà dân, nó không giải quyết được việc gì chỉ tăng thêm lòng căm thù giặc Mỹ của nhân dân cả 2 miền Nam Bắc. Vì vậy em đã suy nghĩ về vấn đề này và cũng đặt mình vào vị trí của người dân K lúc này để hiểu họ đang nghĩ gì về quân tình nguyệnViệt Nam chúng ta? Bởi vậy theo ý kiến của riêng em, hướng C2 mình lính C2 đừng đốt nhà hay lán trại trong rừng mà việc đó anh giao cho bọn du kích K kia làm, chúng nó đốt nhà của dân nó không liên quan gì đến mình, em thấy làm thế hay hơn anh ạ.

Anh Phượng nghe xong đồng ý ngay với ý kiến của tôi và từ đó nhiệm vụ này giao hắn cho nhóm du kích K làm, mỗi khi có chỗ nào cần đốt phá là lính C2 chỉ cần gọi du kích K là mọi chuyện sẽ đâu vào đấy, nhóm này làm công tác này hăng hái lắm, ít nhất chúng tôi cũng thấy cái tâm mình nó nhẹ nhàng hơn.

Sáng hôm sau chúng tôi bắt đầu càn quét theo đội hình của mình. Vùng Bắc Kimry khá đẹp, những triền đồi của bình độ thoai thoải với rừng gỗ dầu thưa, cây không quá to với những tán lá xòa rộng xanh tốt. Dưới mặt đất, những cây trúc nhỏ họ nhà tre với thân vàng bóng, lá xanh mướt như giống trúc cảnh, cao ngang thắt lưng, tôi hay bẻ những cành trúc nhỏ làm tăm xỉa răng vì mỗi tay trúc chỉ bằng cái tăm. Lúc đội hình cả D7 bắt đầu xuất quân thì cùng đi về một hướng,vẫn đội hình hàng một vì lúc này chưa tách theo vị trí đã thống nhất. C2 chúng tôi đi đầu trong buổi sáng hôm đó, sương đêm qua xuống nhiều, trời vẫn còn những đám sương mờ mờ trước mặt, tiếng chim chóc cũng đã bắt đầu hót sau một đêm ngủ dậy.

Sương đọng trên lá trúc làm quần chúng tôi ướt hết từ cạp quần trở xuống, hôm nay chúng tôi đi sớm vì không ăn bữa sáng, cứ đi đã, vào vị trí rồi ăn sáng sau. Ánh sáng ban mai mới lên, không khí trong lành, chim muông ríu rít chuyền từ cành này sang cây khác ngay trên đỉnh đầu, thảm trúc nhỏ xanh mướt bên triền 2 quả đồi thấp dồn xuống dưới khum khum như lòng bàn tay và chúng tôi đi bên sườn bên này, cây thưa, tầm nhìn rộng, một chốn mộng mơ không thua gì cảnh đồi thông Đà lạt. C2 đi đầu tôi là người đi khoảng giữa đội hình C2 và cứ thế tiếp theo cho hết cả D7.

Bỗng! Cách đội hình hàng dọc đó vế bên trái hướng xuống sườn bình độ,một cái đầu lính Pốt đen xì thò lên trên cái nền thảm xanh ngắt của trúc nhỏ, nó thò lên rất nhanh và thụt xuống vội, cách thằng đi đầu C2 khoảng 20m là cùng về bên trái. Thôi thì súng nổ, thằng lính Pốt kia chạy dọc theo đội hình D7 lúc đầu nhô cao hơn cây trúc, lúc mất hút dưới thảm lá trúc kia rồi lại nhô lên, cứ thế, cái đầu nó lúc thò lên khi thụt xuống cứ như quả bóng lăn trên mặt sóng biển vậy.

Tôi cũng nổ súng tham gia hạ nó vì nó chạy ngang qua sườn của tôi, cũng quá gần chỉ khoảng 30m là cùng, cũng chỉ bằng bắn ứng dụng lia vội súng về hướng nó mà bóp cò. 2 viên đạn lướt trên ngọn trúc về hướng cái đầu thằng lính Pốt kia, đường đạn ăn cao và khi đầu đạn nó bay đi với tốc độ nhanh cuốn lên cả những hạt sương còn đọng trên ngọn trúc tạo thành một đường đạn với những làn bụi nước cho đến khi hết tầm. Khi thằng lính Pốt chạy qua khỏi chỗ tôi thì tiếp theo sẽ là người khác bắn cứ thế nó chạy dọc đội hình D7 cho số anh em giữ súng AK nổ súng, nhiều người hăng máu xách súng đuổi theo nhưng bị gọi lại ngay vì sợ anh em bắn đạn lạc vào nhau. Cho mãi đến cuối hàng quân tôi vẫn thấy súng nổ, một lúc sau tôi thấy cái đầu nó lại thò lên khỏi thảm trúc nhỏ ở tận sườn đồi bên kia. Lần đó cả tiểu đoàn 7 chúng tôi bắn một thằng lính Pốt ở khoảng cách gần như vậy mà không hạ nổi nó, có thể thằng này chưa hết số chứ thoát chết như vậy thật là vô lý, vậy mà nó chạy thoát trước mặt chúng tôi.

Anh Hồng cáu nhặng cả lên :

- Chúng mày bắn thế à? Có mỗi một thằng mà cả tiểu đoàn bắn không xong, toàn bọn ăn hại, bắn hàng rổ đạn mà chẳng hạ nổi nó.

Thằng lính Pốt thoát chết trong hy hữu và chắc sau khi thoát chết đó thế nào nó cũng nói :

- Lính quân tình nguyệnViệt Nam bắn dở vô cùng, tao đây này chạy ngang đội hình một D của chúng nó cách có 30m mà chúng nó bắn có chết được tao đâu.

Dù sau này chúng tôi có hạ được bao nhiêu thằng lính Pốt ở Kimry đi chăng nữa nhưng ở lần đó thì phải thừa nhận rằng cả D7 chúng tôi đã thua một thằng lính Pốt. Thua vì nó nhanh hơn và nó cũng rất may mắn trong hy hữu.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3