Hồi Ức Chiến Trường K - Chương 150
Chương 2 Thung lũng Tha Ma băng
* * *
Lần truy quét đợt này của D7 chúng tôi trong Amleeng cuối mùa khô 1980 thuộc loại truy quét định kỳ thì phải, các tiểu đoàn bộ binh trong E209 thay nhau vào càn quét, trước khi chúng tôi vào thì D8 cũng mới đi ra khỏi khu vực đó. Đợt truy quét lần này không kéo dài như mọi lần mà chỉ diễn ra chưa đến một tháng, không vất vả luồn sâu như trước kia mà chỉ là càn quét trong rừng Amleeng ngày đi đêm nghỉ. Thời kỳ đó khu vực Amleeng gần như không có địch, hãn hữu lắm mới gặp địch lẻ tẻ 1-2 thằng, từ xa chúng phát hiện ra lính mình là lủi mất dạng, suốt cả thời gian truy quét đó gần như không mấy khi chúng tôi phải nổ súng.
Chúng tôi cũng chẳng biết tại sao địa danh có cái tên thung lũng Tha Ma Băng, tôi thì vẫn nhớ rằng trên tấm bản đồ chữ rắn giun đó có thêm chữ viết hệ La tinh và nó ghi như vậy ở điểm giữa dãy núi bên trong Âmleeng và núi Kimry. Anh em khác thì nói rằng suốt cả chiến dịch giải phóng Amleeng, dân K và lính Pốt chết ở đây nhiều quá nên khu vực này nhiều ma, cả khu vực này là bãi Tha ma và băng là băng giá, là sự lạnh lùng, bãi tha ma lạnh lùng, cứ hiểu thế. Lính hay có cách đặt tên cho những địa danh từng đi qua và cũng chỉ có lính mới hiểu được cái chỗ đó tại sao nó tên như vậy. Thôi thì gọi là gì cũng được chỉ biết rằng nó là cái thung lũng khá là rộng, nếu đi từ ngã 3 trong của Âmleeng cắt hướng bắc ghé đông khoảng 25 độ, đi sâu vào khoảng 30km nữa sẽ tới Thung lũng Tha Ma Băng này. Chúng tôi nghe nói sau khi lính F9 và E141 của F7 giải phóng Âmleeng xong thì E141 ở lại xây dựng căn cứ tại đó một thời gian nhưng sau này không còn ở đó nữa.
Khoảng giữa tháng 4.1980 chúng tôi hành quân từ thung lũng Tha Ma Băng đi ra lúc này bắt đầu mùa mưa rồi, những trận mưa đầu mùa lắc rắc rơi trên đầu nhưng không khí vẫn còn nóng và oi bức lắm, ngày thì trời nắng nhưng thỉnh thoảng vẫn có những cơn mưa nhỏ trong cái ánh nắng đó. Suốt mùa khô lính chúng tôi đã quá quen thuộc vùng rừng núi này nên chuyện nước uống không có gì đáng ngại nữa, chuyện ăn uống của lính chúng tôi vẫn là không thay đổi và cái chúng tôi thấy thèm được ăn không phải là thịt cá mà lại là rau xanh, nhiều thằng lính chỉ ước mơ được ăn một bữa rau luộc thoải mái, rau gì cũng được miễn là rau xanh.
Hôm đó chúng tôi nhận được lệnh hành quân ra gấp sẽ có xe chờ đón chúng tôi tại ngã 3 Amleeng ngoài và lúc đó D7 chúng tôi đang ở cách ngã 3 Amleeng trong khoảng trên 10km, một ngày để hành quân ra trên 20km thì quá đơn giản đối với lính D7 chúng tôi, chẳng có điều gì để phải bàn bạc nữa. Sáng sớm chúng tôi bắt đầu hành quân ra,hành trang chúng tôi khá gọn nhẹ nên đi rào rào, đi ầm ầm, ai cũng thấy phấn khởi khi biết tin được quay ra kết thúc những ngày càn quét trong rừng buồn như chấu cắn. Cứ nghĩ đến được về căn cứ là chúng tôi thấy hăng hái, hành quân dồn bước không biết mỏi mệt, mưa mặc mưa, nắng mặc nắng, có lúc trời nắng nhìn thằng nào đó đi trước mặt mình vẫn khoác áo mưa trùm kín trong nắng đến là buồn cười. Chẳng biết do trời hành hay sao mà hôm đó tôi lại hơi ngây ngấy sốt khi đi ra, có thể do thời tiết nắng mưa thất thường và cơ thể tôi đang yếu không thích nghi kịp nên phát sốt thế này, không nóng lắm nhưng uể oải mệt mỏi của người ốm.
Khoảng trưa thì có lệnh nghỉ cơm nước rồi hành quân tiếp, lúc này chúng tôi đã đi qua khỏi ngã 3 Amleeng trong khoảng 3km rồi, từ đây ra đến ngã 3 ngoài còn khoảng 8-9km nữa, chẳng đáng là bao nhiêu. Khu vực này bên phải đường có một cánh rừng gỗ dầu lớn, cây chết khô trơ trụi cành với thân cây trắng pốp dưới những thửa đất khô nứt nẻ. Chúng tôi biết về khu vực này từ lâu rồi, trước đây chỗ đó là rừng cây nhưng nằm ở chỗ thấp nên sau này Pôn Pốt cho đắp một con đập cắt ngang giữ nước cho màu khô bởi vậy cây rừng chỗ đất thấp bị đọng nước mới chết khô như vậy, nhiều vùng quanh khu vực này chúng tôi vẫn thấy những cảnh đó trên dọc đường hành quân. Hôm nay tới đây chúng tôi có lệnh cho nghỉ nấu cơm ăn uống xong mới đi ra tiếp, anh em nhanh chóng đi tìm nước nấu cơm, lúc đó tôi thấy mệt và sốt nên móc võng nằm nghỉ chẳng tham gia những chuyện đơn vị được. Mấy hôm trước mùa mưa bắt đầu nên nước mưa cũng bắt đầu dồn về cái hồ cạn kia nằm cách đường vài trăm mét, lần trước chúng tôi đi qua thì đi tít xa kia mới có nước, lần này sau 2 trận mưa lòng hồ thêm rộng nên mép nước cũng gần. Khi ra đến mép nước anh em gọi nhau ầm ỹ cả :
- Rau muống chúng mày ơi.
Đúng thế thật, rau muống trắng nõn nà với thân cây dài ít lá đang ngoi lên trên mặt nước, hàng bãi rau muống rộng xanh non mơn mởn dài cả 50-60cm thế là lính D7 ào xuống hái hàng ôm rau muống mang về, lính đang háo rau thèm vitamin C, gặp rau muống non ngon nõn nà thế này thì quá là đại hạn gặp mưa rào. Mà đúng mưa rào thật, mới mưa đây thôi, mưa xuống nước ở lòng hồ dâng lên và rau muống ở mép hồ sau những ngày nắng nóng mùa khô cây rau chỉ thấp 3-5cm nhỏ tý, vậy mà khi mưa xuống nước dâng đến đâu ngọn rau muống mọc dài ra đến đó xanh non mơn mởn.
Thế rồi trưa hôm đó món rau muống được lính D7 chế biến nào rau muống luộc chấm nước muối bỏ chút bột ngọt cho đậm đà, nước rau luộc thật nhiều để còn đổ vào bình tông cho lính mang theo uống thay nước, món này thì lính quê miền Bắc thằng nào chẳng mê. Rồi rau muống xào dầu lạc, canh rau muống, nhiều anh em còn hái lấy hàng ôm rau buộc ngang nắp ba lô mang về dùng dần. Khi ăn ai cũng khen rau muống non và ngon, hình như có vài người kêu rau muống hơi đăng đắng nhưng vì quá thèm rau xanh nên lính tráng cho qua hết, có mà ăn lúc này là nhất rồi, đắng cái gì? Kêu cái gì? Lính D7 chúng tôi hôm đó được ăn một bữa rau xanh thoải mái và mỹ mãn chưa từng thấy.
Tôi lúc đó thì cứ ngây ngấy sốt khó chịu trong người, chẳng thiết tha gì chuyện ăn uống, thấy anh em xì xụp chuyện rau muống luộc đấy, thằng đi ra đi vào bốc hàng nắm rau luộc còn bốc khói nghi ngút ăn ngấu nghiến, có thấy đấy nhưng cũng dửng dưng, thế mới lạ, đúng là khi ốm đau chẳng thiết tha gì chuyện ăn uống, lúc khỏe tôi cũng thuộc loại ăn uống vớ vẩn rồi huống hồ lúc đang ốm dở này.
Ăn uống xong xuôi nghỉ ngơi ít phút thì chúng tôi bắt đầu hành quân tiếp, mới đi khoảng một lúc thì bắt đầu có người kêu chóng mặt buồn nôn, lúc sau nữa có vài người cùng kêu ca như vậy, choáng váng nhức đầu khó chịu mắt hoa, rồi có người lăn quay ra trên đường hành quân mặt mũi tái nhợt, rồi cả D7 báo động ngược xuôi đội hình hành quân tình hình sức khỏe binh lính không biết tại sao lăn đùng ra với nhau cả đám thế này. Y tá các C lúng túng trước tình thế không rõ nguyên nhân này, lúc đầu còn bán tính bán nghi lính bị cảm gió nhưng sau có anh nào đó lính cũ từ thời kháng chiến chống Mỹ trên D bộ chợt nhớ ra rồi kêu trời :
- Thôi chết rồi, rau muống rừng, ăn phải rau muống rừng nên ngộ độc cả rồi.
Thế là bài thuốc chữa ngộ độc bằngnước đường, một lần nữa được phát huy trong đội hình D7 chúng tôi ngày hôm đó, cứ đổ nước đường cho những thằng lính ngộ độc rau muống rừng uống. Chẳng có thuốc men gì hết chỉ có nước đường là hết cách vậy thôi, cả D7 chúng tôi say rau muống đến 70-80% quân số thì thuốc đâu ra cho đủ, mà thuốc gì, làm gì có thuốc gì lúc này cho từng đó thằng lính say nôn thốc nôn tháo do rau muống rừng. Về sau được biết rau muống rừng nếu muốn ăn phải hái rồi ngắt bỏ hết lá chỉ để lại cọng rồi bẻ ngắn lại bóp dập ngâm nước ít nhất 3h đồng hồ cho nhựa rau muống ra hết rồi đem luộc hay xào nấu vẫn ăn được, có điều không nên ăn nhiều.
Lệnh của D cho lính dừng lại móc võng nghỉ chờ hết say rau muống rừng thì đi ra, người không say lo chuyện canh gác cho những thằng say nằm đó móc họng nôn, thằng nào nôn ra được thì còn đỡ chứ không nôn ra được mới là khốn nạn cho thân nó. Tôi may mắn thoát nạn vì bị ốm không ăn được cơm hôm đó, cái may lần thứ 2, lần trước là hôm D7 ăn cá nhiễm độc bị say khi ở giáp biên giới Thái lan năm trước.
Đêm đó D7 chúng tôi phải nằm lại do say rau muống, báo hại mấy ông lái xe chờ bên ngoài ngã 3 Amleeng ngoài được một phen sợ bị địch tấn công, sáng hôm sau D7 chúng tôi mới ra đến ngã 3 ngoài trở về căn cứ kết thúc chuyến truy quét thứ 4 ra vào rừng Amleeng.