Hồi Ức Chiến Trường K - Chương 154
Chương 6 Đi bộ về Lovea
* * *
Một đêm ngủ lại trên ban tác chiến E cùng anh Hồng và cũng ngay tối hôm đó tôi được biết ngày mai và cả mấy ngày nữa sẽ không có xe ô tô từ tuyến sau lên cũng như từ đây về căn cứ Lovea, vậy là hành trình của tôi về căn cứ chắc chắn sẽ phải cuốc bộ, không sao đi bộ vài chục km không phải là cái khiến lính thấy giật mình.
Sáng ra dậy sớm ăn cơm sáng rồi tôi tạm biệt anh em trên ban tác chiến lên đường, anh Hồng cũng bận lên lớp giảng bài cho số anh em cán bộ B của các C lên tập huấn tại E. Thời đó lính bộ binh cán bộ B, C rất yếu kém về sử dụng bản đồ địa bàn và trên E quyết định mở lớp tập huấn cho số anh em này nâng cao trình độ và anh Hồng là giảng viên cho lớp tập huấn.
Cũng cỡ hơn 6h sáng tôi bắt đầu lên đường, vũ khí tư trang tài liệu mang theo gọn nhẹ, tôi một mình đi dọc đường 132 về hướng Udong. Mùa khô nắng nóng, ngay từ sáng sớm đã thấy hơi nóng bốc lên rừng rực rồi, đường thì vắng hoe không một bóng người và tôi thì cứ giữa đường mà đi. Từ E về tới Udong khoảng gần 30km rồi từ Udong về đến cứ E cũ ở Lovea khoảng trên chục km nữa, tổng cộng cũng chỉ trên 40km là cùng, một ngày đi bộ từng đó km thì không phải là điều đáng quan tâm. Nếu cảm thấy ngại đi đường vòng về qua Udong thì có thể đi tắt dọc theo đường tàu như hôm chuyển cứ lên Kimry chúng tôi đã từng đi, sẽ gần hơn khoảng 7-8km. Suốt dọc đường đi tôi phân vân suy nghĩ xem có nên đi theo đường sắt không, gần hơn thật nhưng hơi mạo hiểm, một mình một đường như vậy quả thật là hơi phiêu lưu.
Nếu gặp dân thì không nói làm gì nhưng là địch thì thế chủ động của tôi sẽ mất, địch có thể tiến sát lại gần và ra tay trước còn tôi thì khi biết đó là địch thì cũng là lúc đã kết thúc vấn đề. Vì vậy muốn đi tắt trên đường sắt cho gần thì tôi cần phải lên phương án cho suốt đoạn đường đó: đi như thế nào? Gặp người thì sẽ xử lý ra làm sao? Gặp địch sẽ xử lý như thế nào? Cuối cùng tôi quyết định mạo hiểm đi dọc đường sắt cho tiết kiệm thời gian cũng như năng lượng sức lực cuốc bộ.
Khi đi dọc đường sắt sẽ nguy hiểm nhất ở đoạn giữa còn ở 2 đầu đoạn đường thì không đáng ngại và điểm nguy hiểm nhất là khu vực cái nhà ga tàu cũ bỏ hoang. Đoạn đường cần chú ý nhất cũng chỉ khoảng 5km và giữa ban ngày thế này rất dễ quan sát, nếu gặp địch tôi có thể lăn xuống vệ đường sắt mà tác chiến. Nhiều không dám nói chứ từ 3 đến 5 thằng Pốt thì tôi có thể vừa chiến vừa chạy mà địch không làm gì nổi tôi. Nếu gặp người bất kể ai từ phụ nữ người già hay trẻ con thì cũng không để họ lại gần, khi họ phát hiện thấy mình thì tức khắc sẽ bỏ không đi trên đoạn đường sắt nữa mà tạt vào 2 bên đường đi lẫn trong những cánh rừng hay tre gai, cứ bám theo đường sắt mà về đến ngã tư đường tàu.
Lên xong phương án tôi quyết định sẽ đi dọc đường sắt cho gần và nhanh hơn, một chút mạo hiểm nhưng khi đã có kế hoạch phương án cho cách đi rồi thì chẳng có gì là phiêu lưu nữa. Cũng quá tầm trưa tôi mới về đến đoạn đường 132 có đường sắt cắt ngang, rẽ phải đi thêm chục km nữa dọc đường sắt tôi sẽ về đến ngã tư đường tàu, dừng lại suy nghĩ thêm một lần nữa xem quyết định của mình đã chín chắn chưa? Tự hỏi mình một lần nữa có nên mạo hiểm phiêu lưu như vậy không? Có đáng để hành động như vậy không? Nếu thật sự thấy sợ thì lúc này là lúc có thể thay đổi ý kiến và cái kế hoạch độc lập tác chiến mà tôi đã vạch ra khi đi trên đoạn đường sắt sẽ bỏ và cứ việc thẳng tiến về Udong rồi từ đó theo đường 51 mà về E bộ tại Lovea, đường sẽ dài ra thêm trên chục km nữa, đơn giản thế thôi.
Một chút do dự của tôi lúc đó cũng đúng thôi, thà rằng nó cứ sòng phẳng như ở hướng núi Kimry thì lại dễ, gặp địch gặp người là nện vô tội vạ nên chẳng có gì đáng ngại chỉ cần mình tỉnh táo quan sát dọc đường đi là coi như ổn. Đây thì chẳng biết thế nào nếu gặp địch mà nó nói nó là du kích K thì mình cũng chịu chứ chẳng có gì để phân biệt đâu là địch và đâu là du kích, mà cũng cứ nói trắng ra rằng du kích K lúc đó cũng không tin được. Nếu cứ tin ở đám du kích K thì có ngày đầu mình nó rời khỏi cổ, ngay lão Xăng xã trưởng hay Tọc trưởng phum ở Peeng Lovea là E, D trưởng của đơn vị lính Pốt đấy thôi. Cuối cùng cái ý nghĩ mạo hiểm tý chút của tôi nó đã thắng, tôi quyết định rẽ phải đi dọc đường sắt cho gần và cũng thử xem cái bản lĩnh của mình nó đến đâu.
Đi khoảng 2- 3km đầu trên dọc đường sắt tôi cũng thấy bình thường, nhiều đoạn cây rừng mọc sát đường sắt, thấy cây cối um tùm chẳng quan sát được gì xa tôi cũng đã bắt đầu thấy ngại, một chút ân hận về cái quyết định của mình nhưng rồi tôi lẩn ngay vào sâu bên trong đường đi tránh những đoạn đường có thể có những bất ngờ mà mình không lường trước được, biết đâu đấy. Cứ thế tôi đi khoảng 5-6km thì đến cái nhà ga cũ, từ đó đã bắt đầu thấy dân đi lại quanh khu vực đó, những chiếc xe bò của dân đánh ngang qua đường sắt đi lại giữa phum này phum kia. Nhưng tôi không lộ mặt mà tránh để họ phát hiện ra mình, đi vòng qua khỏi khu vực ga một đoạn xa là tôi lại ngoi lên đường sắt mà đi. Từ đây về đến ngã tư đường tàu mỗi bước chân là mỗi bước an toàn dần, lần trước hành quân ngang từng đoạn ở đây tôi vẫn nhớ, cũng chỉ còn vài km nữa sẽ ra đến ngã 4 đường tàu rồi. Và trước đó khoảng 2km là khu vực cách đây trên một năm chúng tôi từng tác chiến, đoạn đó ở trong phum thì quá quen thuộc đối với tôi, khi đơn vị chưa chuyển cứ lên Kimry D9 đóng quân gần khu vực này.
Bất chợt tôi có ý nghĩ hay là nhân chuyến công tác này mình ghé qua thăm lại trận địa của trận đánh ngã tư đường tàu, ghé thăm cái phum mà lính C2 chúng tôi đã chốt giữ, ghé thăm trận địa của trận đánh lấy tử sỹ C21. Nhưng nghĩ đi nghĩ lại tôi quyết định không nên ghé vào trận địa cũ, vào đấy là quá mạo hiểm, không nên mạo hiểm đến mức như vậy khi mình chỉ có một mình ở đó. Ấn tượng trận đánh cùng số lượng thương vong của trận đó chưa từng phai mờ trong tâm trí của tôi, địa hình quá bất lợi cho ngày đó và cả đến lúc này nên tôi quyết định sẽ không ghé qua mà chỉ đi về đến chốt của C2 cũ thì ghé qua, thế thôi.
Khoảng trên 3h chiều thì tôi về ngang C2 cũ, từ đường sắt nhìn vào trận địa C2 vẫn như xưa, bên trong phum lác đác có người đi lại, dân họ đã về ăn ở trên những nhà sàn còn sót lại. Những nhà lá mới dựng lên, mái tranh còn mới, những thân cây dừa đổ ngổn ngang ngày đó đã được dân dọn dẹp sạch sẽ, họ cưa thân dừa đổ thành từng khúc xếp dọc đường đi trong phum. Những mái nhà ngói bị pháo bắn sạt cả mảng ngói đổ xuống ầm ầm cũng đã được dân sửa lại, những nhà bị cháy khi đó cũng đã được dựng lên những nhà tranh thốt nốt mới. Cái phum ngã tư đường tàu này xưa kia đẹp là thế mà chỉ sau có một tuần đánh nhau với lính Pốt ở đây thì nó biến thành cái phum đổ nát hoang tàn xác xơ đến thảm hại. Và giờ đây có bàn tay của người dân K sau chiến tranh, nó đang dần hồi phục.
Tôi tạt qua C bộ C2 cũ, ngôi nhà vẫn nguyên vẹn, có lẽ nó là ngôi nhà lành lặn nhất trong cái phum này, cái hầm dưới nhà sàn vẫn còn đó người dân chưa lấp bỏ, chắc họ sợ chiến tranh sẽ còn tiếp tục diễn ra ở đây. Quanh khu vực C bộ C2 lúc đó thương binh tử sỹ mang về rải khắp khu vực hầm, bao nhiêu nhỉ? Trên 20 thương binh tử sỹ C2 chỉ sau hơn một ngày chiến đấu giữ chốt, một con số đáng để suy ngẫm để tưởng nhớ về trận đánh này. Khi đó địch mạnh quá, chúng còn mạnh để tập trung quân dần tan nát D7 cũng như cả E209 lúc đó ( gần đây tôi mới biết E trưởng Trần Cường của E209 cũng bị thương tại khu vực ngã tư đường tàu và lúc đó không riêng gì D7 bị địch tập trung đánh mà cả D8, D9 cũng cùng chung số phận ).
5h chiều tôi về đến E bộ ở cứ Lovea, từ ngã 3 trên đường 51 rẽ trái là đi vào E bộ trong 2 dãy nhà mái ngói ven đường, trong E bộ vắng vẻ hơn trước kia bởi toàn bộ đơn vị đã dồn về E bộ ở núi Kimry chỉ còn lại một số ít tại đây. Nói là ít so với quân số E cũ chứ còn hiện tại tôi vẫn thấy đông lắm, mỗi nhà cũng có đến 4-5 người, họ là ai làm gì thì tôi xin chịu, ở đây tôi chẳng quen biết ai ngoài anh Trung to là anh nuôi trên hậu cần E, lần trước gặp anh ấy khi tôi vào E lấy thư cho D7 mang lên tuyến trước. Tôi tạt bừa vào một nhà ngói hỏi mấy anh lính ở đó :
- Các anh ơi! Nhà E trưởng hay chính ủy E là nhà nào? Ban tham mưu E nằm ở đâu?
- Cái nhà thứ 6 tính từ ngoài đường vào nằm giữa dãy nhà này. Ban tham mưu nhà đối diện bên kia đường. Mày ở đơn vị nào? Về E có việc gì?
- Em lính D7 trong Kimry ra mang tài liệu về E nộp.
Nghe vậy mấy anh ấy trợn tròn mắt nhìn tôi hỏi :
- Mày đi từ trong đó ra đây một mình à?
- Vâng! Em đi một mình thôi anh ạ, hôm trước đi từ trong Kimry ra cùng anh em đi tập huấn trên E rồi từ đó về đây có một mình em đi bộ từ sáng đến giờ mới tới nơi.
Nói rồi tôi chào các anh để đi qua nhà E trưởng và chính ủy E, căn nhà vắng lặng tôi không dám leo lên nhà sàn mà chỉ đứng dưới gầm nhà chờ. Trong lúc chờ ai đó trên nhà bước xuống, tôi mở ba lô của mình lấy 2 bọc tài liệu để ra ngoài, nộp cho E xong là qua Ban tham mưu E nộp là tôi hoàn thành nhiệm vụ, sau đó thẳng bước mà về cứ D7 thôi. Chờ một lúc vẫn không thấy ai đi xuống, tôi cũng muốn lên tiếng đánh động lắm nhưng thấy sợ, nhỡ ai đó xuống mắng cho một trận tội gây mất trật tự thì sao. Nhưng sốt ruột, tôi muốn nộp nhanh để còn phải về cứ D7 nữa chứ, tôi còn cả chục km nữa phải đi trong chiều nay, từ đây về cứ D7 thì không có gì đáng ngại kể cả đi đêm cũng chẳng có gì phải sợ, đơn vị tôi cũ anh em vẫn đi đêm về đơn vị có sao đâu.
Tôi nghĩ ra cứ để ba lô súng ống bao xe đạn ở đó ôm bọc tài liệu mang sang Ban tham mưu trước rồi quay lại sau.Ban tham mưu bên kia đường cái nhà đối diện, khi nãy mấy người ở đó đi ra cứ nhìn sang bên này thấy tôi đứng đó và tôi cũng chẳng biết họ là ai, bây giờ chạy qua cứ gọi to lên thế nào cũng có người thưa. Đứng dưới sàn nhà tôi gào to lên :
- Các anh ơi! các anh Ban tham mưu ơi.
- Ai thế? Muốn gì thì lên đây chứ sao lại đứng dưới đó mà gọi như vậy? Lên đây.
Tôi cũng chỉ mong có thế liền ôm bọc tài liệu leo lên nhà sàn, thập thò bên ngoài cửa:
- Báo cáo anh, em lính D7 chỗ bố Xuyến trong Kimry ra mang tài liệu của D7 nộp cho Ban tham mưu E.
Một anh nghe vậy liền bốp chát ngay :
- Lão Xuyến là bố mày chứ bố gì chúng tao.
Tôi dạ dạ và đưa mắt nhìn Ban tham mưu E, mấy anh trên này người nằm người ngồi trên cái nhà sàn trong Ban tham mưu rồi một anh đứng dậy nhận bọc tài liệu nói :
- Rồi. Chú em đi từ trong đó ra bao giờ? Đi với ai?
- Dạ! Em mới đi ra đến đây thì vào đây trước, em đi một mình từ sáng đến giờ từ E bộ về đây.
- Thế bây giờ mày đi đâu nữa?
- Dạ! Em về cứ D7 lấy tài liệu để ở cứ đem về Kimry thôi ạ. Bố Xuyến có dặn em mang tài liệu về Ban tham mưu thì xin các anh cho em xin cái giấy xác nhận là em đã nộp tài liệu. Vậy đề nghị anh cho em xin cái giấy ạ.
- Bố Xuyến nhà mày rách việc bỏ mẹ ra, lúc nào cũng chỉ thích giấy với chẳng tờ. Nào thích giấy thì tao ghi giấy, thế mày thích tao ghi cái gì?
- Em chẳng biết nữa, anh cứ ghi cho em là hôm nay em mang tài liệu về đây và các anh đã nhận, em nghĩ có lẽ thế là đủ.
Anh ấy lấy giấy hí hoáy viết một lúc rồi giao cho tôi mảnh giấy bằng giấy vở học sinh bên dưới có chữ ký to như con gà, tôi cám ơn anh ấy rồi chào tất cả các anh rồi trở về nhà E trưởng. Cả dãy nhà ở đây khác với những nơi khác ở chỗ cầu thang đi từ phía sau nhà để lên sàn nên ai đó có vào gầm nhà sàn thì chủ nhà cũng không thấy, vì vậy tôi ra vào nhà E trưởng đến 2 lần mà chẳng thấy ai ý kiến ý cò gì. Nhà E trưởng vẫn thấy vắng lặng như tờ, ba lô bao xe đạn và súng của tôi vẫn ở nguyên chỗ cũ, tôi định gọi nhưng còn đang ngập ngừng chưa biết gọi tên ai đây thì từ trên nhà một anh đi xuống. Thấy anh ấy cũng khá lớn tuổi rồi, lúc đó cũng tầm ba mấy tuổi chứ không phải loại trẻ ranh như chúng tôi, tôi đoán có lẽ cũng cỡ này kia chứ không thể là loại loong toong được nên đánh bạo nói bừa :
- Báo cáo thủ trưởng! Em lính D7 trên núi Kimry theo lệnh của D trưởng mang tài liệu về nộp cho E trưởng hoặc chính ủy E.
- Vậy hả? Em mới ở tuyến trước về hả? Vào đây ngồi đi.
Anh ấy chỉ cái ghế băng dưới gầm nhà sàn với cái bàn bên cạnh chỉ tôi ngồi rồi rất vui vẻ anh ấy hỏi :
- Em về lâu chưa? Tình hình trên đó có gì không? Mang tài liệu gì của D về đưa anh xem nào.
- Dạ em mới về đến đây, trên đó cũng bình thường thôi anh ạ.
Vừa nói tôi vừa lấy bọc tài liệu đưa cho anh ấy nhân tiện nói luôn xin anh cho em cái giấy xác nhận đã chuyển tài liệu về E để có cái về báo cáo D là em đã hoàn thành nhiệm vụ, anh ấy nghe xong liền gọi lên nhà :
- Sơn ơi! Cầm cho anh cái bút và tờ giấy xuống đây.
Một tiếng dạ từ trên nhà sàn vọng xuống rồi chỉ một lúc thằng liên lạc E cầm bút và giấy xuống nhà, tôi lúc đó cũng không để ý xem thằng liên lạc E là ai, cũng chỉ muốn nhanh nhanh chóng chóng còn về cứ D7. Thằng liên lạc E xuống đến nơi nhìn thấy tôi nó ngạc nhiên rồi ơ với ơ.
- Ơ! H... mày đi đâu thế này?
Tôi cũng quá ngạc nhiên khi thấy thằng Sơn ở đây, chúng tôi ơ với nhau cả. Nó là liên lạc C11 của D9 từ thời còn ở Nam Chóp, sau lần tất cả cán bộ C của C11 hy sinh trong vụ nổ mìn tăng, duy có mình nó thoát chết do đi vắng khỏi C bộ thì nó được đưa lên làm liên lạc D9. Lâu rồi không gặp nhau và bây giờ nó là liên lạc của E. Anh kia cũng ngạc nhiên khi thấy 2 đứa chúng tôi nhận ra nhau, lúc đó thằng Sơn mới giới thiệu :
- Báo cáo thủ trưởng, thằng này với em trước huấn luyện cùng đơn vị, đi cùng đoàn với nhau, nó ở bên D7 là liên lạc C2.
Nói rồi nó quay sang tôi nói :
- Đây là anh Cường chính ủy mới của E209 mình đấy, mày bây giờ làm gì bên D7? Nghe nói D7 của mày nằm trong Kimry phải không? D9 của tao đóng gần ngã 3 Amleeng còn D8 phía sau E bộ hướng núi Kimry.
- Thì tao vẫn là liên lạc của C2 thôi, trên D hết người nên D chọn tao mang tài liệu về cứ Lovea. D7 của tao bây giờ đóng quân trong sát núi Kimry còn những D khác ở đâu bọn tao không biết.
Viết xong cho tôi cái giấy, chính ủy Cường trao cho tôi rồi hỏi tình hình đơn vị trên đó ra sao, tôi cũng có biết gì nhiều đâu mà nói chỉ biết báo cáo D7 của em vẫn bình thường thế thôi. Xong việc tôi chào thủ trưởng để về cứ D7 Lovea , chính ủy Cường nhắc tôi bây giờ cũng muộn rồi đấy sợ đi xa không an toàn, nếu muốn có thể ở lại E bộ sáng mai về cứ D7 nhưng quả thật ở trên E tôi thấy có gì đó gò bó không thoải mái nên xin phép thủ trưởng để về cứ luôn.
Chào tạm biệt thủ trưởng cùng thằng bạn, tôi khoác ba lô vác súng ngược đường đi ra khỏi E bộ hướng về cứ đơn vị cũ.Ra khỏi nhà E trưởng cũng gần 6h tối rồi trời cũng đã bắt đầu ngả về tối nếu đi nhanh khoảng hơn 7h là tôi sẽ về đến D7 ở núi Lovea, tính toán vậy nên tôi rảo bước cho nhanh về càng sớm càng tốt. Nhưng khi đi ngang qua nhà hậu cần E thì từ trong nhà hậu cần có một thằng từ trong nhà gọi vọng ra :
- Này! H... mày đấy à? Đi đâu đấy?
Quái lạ sao tự nhiên có người ở trong nhà hậu cần gọi trúng tên mình mà mình có quen biết ai trên hậu cần E đâu. Nhìn vào cái nhà kho hậu cần E thì thấy 2-3 người đang lúi húi làm gì đó, cũng cứ nghĩ ai đó trùng tên với mình nên sau một vài giây khựng lại nhìn ngó tìm xem ai đã gọi,tôi lại bước tiếp. Được vài bước thì một thằng ở trong nhà hậu cần E chạy ra vừa chạy vừa vẫy gọi :
- H...! Mày điếc à, sao tao gọi mà cứ lờ đi thế hả?
Ôi! Hóa ra là thằng Đồng ( thằng này chúng tôi có cả một huyền thoại về nó ), nó huấn luyện cùng với tôi và về E209 cùng một ngày. Khi còn đang lớ ngớ trên E học sử dụng súng hỏa lực thì nó ở chung nhà với tôi, lúc tải đạn cho trận đánh 26.9.1978 thì nó đi một hướng, tôi đi một nơi, rồi sau đó tôi về D7 trước khi nó được bổ sung về đơn vị khác nên không biết nó ở đâu trong E. Thời gian 1,5 năm qua cùng chung một E mà tôi đã gặp nó bao giờ đâu và cũng chẳng biết nó về đơn vị nào. Nay tự nhiên gặp nó ở ngay E bộ, thằng này trắng trẻo đẹp trai với chiếc răng khểnh rất duyên, tôi gặp bạn thì mừng quá :
- Đồng! Mày đấy à? Làm gì ở đây vậy?
Thằng Đồng cũng mừng quýnh ôm chầm lấy tôi rồi mồm nó nói tía lia :
- Tao ngồi trong nhà hậu cần nhìn ra thấy thằng nào dáng quen quen đi từ trong E ra, hóa ra là mày. Lâu quá rồi từ ngày vào đơn vị hôm nay mới gặp mày, tao vẫn biết mày ở bên D7 thỉnh thoảng gặp anh em chúng nó vẫn nói về mày, vẫn biết mày còn sống. Bây giờ mày đi đâu đây?
- Tao mang tài liệu về E bây giờ về cứ D7, thì tao vẫn sống chứ chết ngay làm sao được. Mày bây giờ làm gì? Ở đâu?
- Ngày đó tao về D8 cùng thằng Hà sứt rồi đi học lớp quản lý và bây giờ mới qua làm quản lý của C21 trinh sát, tao mới về Việt Nam qua được mấy ngày. C phó C21 của tao là lính trinh sát D7 qua, mày có biết anh ấy không?
- Tao lạ gì anh Hỗ trinh sát D7 lính Vĩnh phú, mày về Việt Nam bao lâu có việc gì? Ai cho mày đi?
- Tao có quen biết các anh trên hậu cần E nên xin cho tao cùng về Việt Nam mua nhu yếu phẩm cho đơn vị. Mua bán gì đâu, các anh ấy lấy lý do cho tao tranh thủ về Sài gòn đi chơi mấy ngày thôi, ở Sài gòn suốt ngày phóng xe đạp đi chơi, đến khi các anh ấy bảo lên xe về đơn vị thì mình leo lên xe về. Thôi hôm nay mày qua chỗ tao nghỉ lại một đêm ngày mai về D7, nhân tiện tao mua được ít chè thuốc mày qua cầm về anh em có cái mà dùng.
Nghe có chè thuốc về làm quà cho anh em ở đơn vị tôi mừng rơn, thằng này không chè, không hút thuốc lá vậy mà về Việt Nam cũng nhớ mua mang sang làm quà cho anh em. Hôm nay nó lên E nhận lương thực thực phẩm cho C21 trinh sát thì vô tình gặp tôi đi ngang, mình trúng mánh rồi theo nó về C21 thôi, vừa được ăn vừa được nói vừa được gói đem về, lại vừa được ngủ lại sáng mai về đơn vị còn gì bằng nữa.
Tôi theo thằng Đồng cùng anh em về doanh trại của C21, C21 đóng quân đối diện cổng E bộ sang bên kia đường 51 vào sâu trong khoảng 500m giữa những bụi tre gai rậm rì rậm rịt. Đúng là dân trinh sát, đến doanh trại cũng khó phát hiện ra, nhiều lần đi ngang E bộ vẫn biết trinh sát đóng quân quanh đây thôi nhưng chưa từng thấy. Một thửa ruộng khá phẳng được làm thành cái sân đá bóng với 2 cột gôn bằng gỗ và tre buộc chắc chắn. Nhà lán các B trinh sát chung quanh, anh em dựng nhà toàn bằng tre lá nhưng cũng khá đẹp và bên trái doanh trại là hồ nước lớn cách 100m, cái hồ này ăn thông ra tận đường 51 với cái đập chắn ngang đường giữ nước.
Cả C21 cũng đã dồn lên tuyến trên gần hết chỉ còn lại hơn chục anh em chưa đi và thằng Đồng bạn tôi lúc đó ở nhà làm vương làm tướng, mới về đến C21 nó đã hò hét anh em làm cơm mời khách. Đúng dân quản lý, chẳng biết chúng nó dân vận địch vận ra sao mà chỉ một tý tôi thấy chúng nó cắt tiết gà và cũng chỉ độ nửa tiếng đồng hồ đã có mâm cơm ngon lành mời tôi rồi, thêm khoản rượu thốt nốt đựng trong mấy cái bình tông, rót tràn bát sắt thì thôi. Hơn chục anh em quây quần bên mâm cơm đại gia đình, trong đám anh em này có mấy thằng lính tân binh quận 1, quận 3 thành phố HCM mới bổ sung quân cho đơn vị, bọn này mới qua, uống rượu thốt nốt chưa quen.
Loại rượu vừa nặng vừa xóc như đấm vào cổ, chúng nó uống không được, mới uống tý chút là chúng nó than đau đầu rồi mà đúng thế thật nuốt ngụm rượu thốt nốt qua cổ rồi mà nó cứ đẩy ra phải nuốt 2-3 lần nó mới chịu trôi xuống dạ dày. Loại rượu dân K mới nấu xong đã chơi luôn thì đúng thế thật, khó nuốt lắm nhưng uống mãi rồi cũng quen, văn ôn võ luyện, uống rượu cũng phải luyện mới thành chính quả được chứ không thể ngang xương vào mà uống ngay được đâu. Uống mãi luyện mãi, mỗi lần ngồi vào mâm là đi hết một bát sắt thì sẽ có lúc uống hơn một bình tông rượu thốt nốt vẫn chịu tốt, còn bình thường mà chơi nửa bát thôi cũng đủ để đi tìm chỗ nằm rồi.
Đêm đó 2 thằng chúng tôi móc võng nằm cạnh nhau chuyện trò tâm sự với nhau cả đêm, thôi thì tỷ thứ chuyện để nói với nhau, thằng nào còn thằng nào mất, chúng nó hy sinh trong hoàn cảnh nào? Ở đâu trong trận nào? Thì ra thằng Hà sứt đi thông tin vô tuyến cho C6 D8 có kể cho thằng Đồng biết trận đánh phối thuộc cùng C2 D7 lấy tử sỹ C21 bên ngã tư đường tàu hơn một năm trước. Chúng nó đồng cảm với nỗi gian nan vất vả của tôi lúc đó qua lời kể lại của thằng Hà sứt : Ở đâu cũng thấy mặt nó, chỗ nào cũng thấy nó trong trận đó, bọn tao thua vứt cả đại liên với cối 60 lại mà chạy trong khi đơn vị nó vẫn đánh, từ bên kia trảng nhìn sang tao vẫn thấy nó cùng đơn vị vận động lên. Rồi thằng Hà sứt kết luận: C2 chúng nó đánh khiếp thật.
Điều tôi quan tâm là Việt Nam bây giờ ra sao? Tôi mơ ước một lần được về Sài gòn dù đi bằng phương tiện gì cũng được, lâu quá rồi tôi chưa được về thăm, nhớ lắm Việt Nam ơi, những người từng đi xa Tổ quốc lâu ngày mới hiểu nổi nỗi nhớ nhung đến mức nào. Tôi cũng không ngần ngại nói ra cái mong muốn của tôi với thằng Đồng, nếu có thể được về Việt Nam một chuyến thì tốt quá. Thằng Đồng hứa để nó hỏi ý mấy anh trên hậu cần xem sao vì mỗi tháng đều có xe của E về Sài gòn mua nhu yếu phẩm, chỉ cần thêm cái giấy công tác của E cho đi là xong nhưng cũng cần sự giúp đỡ của hậu cần E thì mới có tên trong danh sách gửi lên. Và điều ác nhất là tôi lại không nằm trong khối quản lý của hậu cần E, chỉ sợ đưa lên rồi ai đó có hỏi thằng liên lạc C2 về Sài gòn mua bán cái gì thì bỏ bố, biết trả lời ra sao? Còn nếu tên thằng Đồng nhưng lại là tôi đi thì cũng được nhưng đơn vị lại thiếu người thành ra mình là thằng bỏ ngũ, vô kỷ luật thì cũng không xong vì vậy chúng tôi thống nhất là cứ từ từ chờ thời cơ tốt nhất nó sẽ tạo điều kiện giúp tôi về Việt Nam chơi một chuyến sau.
Sáng hôm sau tôi về cứ D7, thằng Đồng cho tôi đến 2 lạng chè với bao thuốc lá mang về làm quà, ba lô gạo của tôi vẫn nguyên từ hôm đi đến giờ sang ngày thứ 3 rồi mà tôi chưa đụng đến một hạt gạo toàn ăn ké của anh em, thôi cứ để gạo đấy mang về cứ D7 đổi lấy đồ sau, gạo luôn là thứ cần thiết chẳng thừa bao giờ. Lúc đó dân K cũng đã sau một vụ mùa rồi nên không còn cảnh thiếu đói nữa, chính quyền bác Hênh đã phát hành tiền tệ, đồng tiền K lúc đó giống y như tiền Việt Nam của chúng ta chỉ có điều số má chữ nghĩa có khác, vậy thôi. Dân K lúc đó tiêu luôn cả tiền Việt Nam của bộ đội chỉ có điều một đồng tiền ria sẽ bằng 3 hay 4 đồng tiền Việt Nam lúc đó thế thôi, gạo hoặc tiền có trong người thì muốn cái gì cũng có thể có. Tôi yên tâm với 7-8kg gạo lĩnh mang đi công tác đây rồi nên không lo đói hoặc không có đồ để đổi lấy cái mình muốn.
Tạm biệt thằng bạn tôi lên đường về đơn vị. Cũng trên 10h tôi mới về đến cứ D7, cả D bộ cũ vắng hoe, anh em ở tập trung hết về nhà sàn của trinh sát D ngay gần đường gần dân. Vài ông lính cũ thương binh nửa vời chờ khám lại, thuộc loại bầy hầy ở lại trông nom cứ trong đó có lão Đông Ske lính C2, trông thấy tôi lão mừng ra mặt hỏi thăm rối rít, tôi nói đùa :
- Đơn vị cử em về móc các anh lên tuyến trên, căn cứ bỏ lại hết không cần ai trông nom nữa, các anh bầy hầy ít thôi, nếu không đi đơn vị cho rớt lại coi như cắt quân số.
Mấy lão lính bầy hầy nhìn nhau rồi lão Đông Ske hiểu ra là tôi bịa chuyện dọa dẫm mấy lão, thực ra anh em ở lại trông nom căn cứ cũng chẳng sung sướng gì. Tháng 2 lần cắt cử nhau về E nhận gạo cùng nhu yếu phẩm, ngày chơi đêm gác, nhưng nói thật là mấy bố này chẳng gác xách gì đâu tối đến là ngủ hết với nhau cả đám. Thỉnh thoảng nửa đêm dọa nạt dân quanh đó bằng mấy loạt đạn bắn vu vơ hoặc ra lệnh cấm dân đi lại trong đêm tối, nếu đi lại phải có đèn đuốc rồi cứ giữa đường mà đi còn nếu không quân tình nguyệnViệt Nam bắn chết ráng mà chịu. Dân thì sợ con tóp Việt Nam bắn bừa bắn ẩu nên nghiêm chỉnh chấp hành và chú đội nhà ta thì vô tư ngáy pho pho, chẳng qua khi đó không có địch nữa thôi chứ nếu có chúng nó vào cắt cổ cũng không biết. Hoặc chúng vào gần tập trung hỏa lực dội cho vài quả đạn B vào nhà sàn trinh sát thì các chú đội ở trong đó cũng tiêu rồi còn đâu, vài anh lính phọt phẹt mất cảnh giác thì nhằm nhò gì, không quá 3 phút thì không còn chú nào ăn nổi cơm nữa.
Mấy anh trông cứ than thở hết gạo rồi, hết là phải, làm sao còn được, có tý gạo nào mang hết ra dân đổi lấy đồ về nhậu nhẹt với nhau thì có mà của núi cũng hết, hơn nữa cách đây vài ngày nhóm trinh sát đi công tác cũng có ghé qua cứ ở lại mấy ngày nên ăn thâm vào số gạo của anh em trông nom cứ nên hết gạo. Hôm nay tôi về cứ, các anh ấy cũng tưởng tôi về ăn chực anh em nên phải than thở hết gạo cho tôi biết là chẳng có gì mà ăn nữa đâu, lượn sớm cho nó khỏe ở đây với bọn tao thì mày cũng chết đói đấy. Thôi thế là có bao nhiêu gạo trong ba lô tôi đành đổ ra hết cho anh em có cái ăn, nghĩ thấy ức thật, mình vác gạo từ trong Kimry ra, đi 2-3 ngày đường, gạo nằm trên vai mình bây giờ mang ra cứu đói mấy ông nhậu nhẹt này. Biết vậy tôi lên kế hoạch sớm nhận xong tài liệu thì cũng cút thôi chứ ở đây làm gì nữa, nằm lại đây với mấy ông này để chết đói à?
- Sáng mai em lên đơn vị sớm, cơm sáng xong là em đi, anh em nấu cơm nhiều hơn một chút cho em xin nắm cơm nắm mang đi ăn đường, còn tài liệu trong thùng gỗ của D bác nào quản lý thì cho em nhận mang lên tuyến trên. Bố Xuyến viết cho cái giấy nhận tài liệu đây.
Anh Đông Ske thì cứ giữ tôi ở lại vài ngày nữa hãy đi, mấy khi về đây, còn chuyện đánh nhau trên tuyến trên mặc xác chúng nó, chuyện quân đội hơi đâu mà sốt sồn sột, mới về một ngày đã vội đi ngay như thế làm gì, khổ thân mày ra thôi lội bộ mấy chục km về đây chưa ấm chỗ đã lại vội đi ngay. Khổ lắm ông ạ, tôi vội đi là vì nhường gạo cho các ông đấy, tôi ở lại thì các ông lấy gạo đâu ra mà ăn, ông tưởng tôi máu me chiến đấu lắm hả, cực chẳng đã thôi chứ báu bở gì chuyện bắn giết, mà trên đó cũng làm gì có gì ghê gớm đâu, lính cũng toàn chơi với càn quét vớ vẩn chứ có gì đâu mà phải lo. Lại một đêm nằm bên lão Đông Ske nghe lão kể chuyện tiếu lâm thời đại, lão này có biệt tài kể chuyện bịa, biết lão bịa đặt đấy mà vẫn thích nghe rồi cười sằng sặc với nhau quanh ấm trà điếu thuốc. Chúng tôi thống nhất với nhau là chỉ dùng một nửa số quà của thằng Đồng cho, còn một nửa để mang lên đơn vị cho anh em khác, nhưng khi mồm đã bắt đầu nhàn nhạt là lão Đông lại chìa tay xin: cho tao điếu thuốc, vậy là còn 9 điếu. Được một lúc lại: cho tao điếu nữa, cho đến sáng hôm sau thì lão ăn dỗ hết của tôi bao thuốc.
Sáng hôm sau cơm nước xong là tôi lên đường trở về đơn vị, vẫn lịch trình đó, đi ngược lại đến ngã tư đường tàu thì bám đường sắt mà đi đến đường 132 rồi từ đó rẽ trái ngược vào hướng Amleeng. Cho đến khoảng 4h chiều thì gặp một lão nông dân K gánh những ống nước thốt nốt đi ngang qua đường, tôi hỏi xin nước thốt nốt mới lấy xuống, ông lão vui vẻ chìa ống nước cho tôi uống thoải mái. Cầm ống nước trên tay nhưng tôi vẫn phải cảnh giác bởi tay ông lão đang cầm con dao khá là sắc nhọn chuyên dùng cắt vòi hoa thốt nốt trên cây, nhỡ ông lão dở chứng lên trong lúc mình mải uống nước mà đâm cho mình một nhát rồi bỏ chạy vào rừng thì đúng là họa lớn chứ không đùa được.
Vừa uống tôi vừa dè chừng cảnh giác và tay thì vẫn cầm báng phụ khẩu AK, có thể sự cảnh giác của tôi lúc đó là thừa nhưng cũng không biết thế nào, vùng này ta địch lung tung cả, có cảnh giác quá đà cũng không thừa. Ông lão thấy tôi uống được nước thốt nốt có vẻ thích, rất nhiệt tình mời tôi uống nữa đi, nhưng chúng tôi cũng có chút kinh nghiệm với loại nước này, không nên uống nhiều nhất là khi cơ thể mình không được khỏe, thằng nào đang ngây ngấy sốt rét mà uống vào thì nó quật cho nằm luôn, đường thốt nốt cũng vậy không nên ăn nhiều. Tôi cám ơn ông lão rồi tiếp tục hành trình.
Khoảng 5h chiều, tôi đã bắt đầu thấy cần tìm chỗ nào có thể nghỉ lại được để móc võng nằm lại đến sáng mai đi tiếp. Bất chợt có tiếng động cơ ô tô từ phía sau vọng tới rồi một chiếc xe xuất hiện, đúng là buồn ngủ gặp chiếu manh, tôi giơ tay vẫy xin đi nhờ, lái xe đỗ ngay cho tôi leo lên thùng xe, hóa ra xe của sư đoàn về E bộ 209. Một lần nữa tôi gặp may trên đường, đúng lúc đã nghĩ đến chuyện ngủ lại một mình giữa đường thì cũng là lúc có xe cho đi nhờ. Thực ra ngủ lại trên đường tôi không sợ, chỉ cần bí mật chui sâu vào bên trong đường 100m kiếm chỗ nào đó móc võng lên mà không ai biết là có thể yên tâm ngủ đến sáng, nằm trên võng ôm chặt khẩu súng của mình chỉ cần có động tĩnh là có thể chiến được mà chạy tháo thân rồi. Nhưng rất may tôi không phải ở lại một mình giữa đường, khoảng hơn 6h chiều tôi về đến E bộ khi đã nhọ mặt người.
Đêm hôm đó tôi ngủ lại trên ban tác chiến của E, một đêm trằn trọc khó ngủ trên võng, cũng tưởng sẽ dễ ngủ hơn sau mấy ngày đường, lần đầu tiên tôi thấy nhớ đơn vị nhớ anh em. Từ ngày về đơn vị đến nay gần 2 năm rồi, tôi chưa một lần xa đơn vị lâu như thế, bây giờ nằm giữa E bộ thật nhưng vẫn thấy mình lạc lõng chỉ muốn cho trời nhanh sáng để còn trở về đơn vị của mình. Ở đây tôi cũng có anh em, anh Hồng người thân cận với tôi một thời gian dài, anh nằm cạnh bên kia, tiếng thở đều đều trong giấc ngủ nhưng tôi vẫn thấy mình như người xa lạ. C2 là một phần cuộc sống của tôi lúc đó, về thôi không thể đi xa nó lâu được.
Sáng ra tôi thu dọn đồ đạc tư trang rồi chuẩn bị lên đường, anh Hồng cũng chuẩn bị lên lớp giảng bài cho anh em lên E tập huấn, anh Hồng muốn giữ tôi trên E chơi thêm vài ngày nữa nên nói :
- Mày cứ ở lại E chơi thêm vài ngày nữa, nếu lão Xuyến có nói gì thì cứ bảo là tao giữ lại trên này.
Khổ! Anh Hồng không hiểu, tôi muốn về đơn vị chứ không phải tôi ngại về thời gian đi công tác, bố Xuyến cho tôi đi 7 ngày và có thể cao su thêm vài ba ngày nữa mà hôm nay nếu về đến D7 thì tôi mới đi có 5 ngày. Điều quan trọng là tôi muốn về với C2 của tôi, mấy ngày đi vắng tôi mới hiểu rằng nó là nhà và cán bộ chiến sỹ trong C2 là anh em và tôi thấy nhớ.
Ăn sáng xong tôi chào tạm biệt anh em trên ban tác chiến khoác ba lô ôm súng về đơn vị, đoạn đường này tôi đi mấy lần rồi nên thuộc từng con đường nhỏ gốc cây tới những khúc cua trên đường. Khi đi cách E bộ khoảng trên chục km, lúc này đến đoạn đường khá rộng đang đắp dở, đoạn này chỉ một khúc ngắn chưa được nổi 1km, cả khu vực này khá thoáng tầm mắt, rừng 2 bên thưa hơn chỗ khác. Bất chợt trước mặt tôi, ở cự ly trên 100m thoáng có bóng người vượt ngang qua đường sang bên này cánh rừng, tiếp theo 2 người nữa từ bên trái vượt qua bên phải đường. Gặp địch rồi, lúc đó tôi cũng tạt vội vào bên trong cánh rừng bên trái đường và vận động sâu vào bên trong khoảng 100m rồi tìm vị trí địa hình có lợi nằm im quan sát.
Cách đi của tôi khi một mình đi đường ở đây là: một đoạn đi trên đường, một đoạn lủi vào trong rừng, bám theo đường mà đi. Đúng đoạn tôi đi trên đường thì phát hiện 3 thằng địch cũng đi cắt ngang đường, tôi nhìn thấy chúng và chúng cũng phát hiện ra tôi. Với 3 thằng địch ở đây thì tôi không sợ, tôi có đủ vũ khí và đạn để đánh nhau với chúng cả ngày không hết, địch có thể đông hơn nhưng chúng không có đủ đạn để chiến đấu lâu được, chúng tôi biết điều này. Nhiều lần hạ địch ở khu vực này, chúng không có nhiều đạn mang theo, hơn nữa địch không thể biết được là tôi đang đi có một mình và địch thì khó có thể đông hơn 3 thằng.
Nằm im khoảng 5-10 phút quan sát không thấy động tĩnh gì tôi bắt đầu ngắm vị trí trước mặt xem có chỗ nào có thể lợi dụng địa hình địa vật tốt nhất thì nhanh chóng vận động bám lên rồi lại nằm im quan sát tiếp. Cứ thế tôi tiến dần lên, bám theo đường vượt qua khu vực này, 3 thằng địch sau khi vượt qua đường cũng biến mất hút vào cánh rừng phía bên phải đường, tôi ngại va chạm với chúngvà chúng cũng sợ tôi. Có thể đây là một nhóm nhỏ lính Pốt đang trên đường về móc nối trong khu vực có dân sống gần khu vực núi Kimry.
Cứ như vậy từng bước vận động, quan sát thật kỹ rồi lại vận động trong tư thế sẵn sàng chiến đấu rồi lại quan sát, tôi đi qua khỏi khu vực đó trong an toàn, giờ đây mỗi bước chân của tôi lại càng gần đơn vị hơn càng an toàn hơn. Tôi không hề thấy sợ địch trong những tình huống đó, dù chỉ có một mình một súng nhưng nếu biết cách chiến đấu, biết cách đi thì kẻ địch cũng không làm gì nổi mình và điều quan trọng nhất là hết sức bình tĩnh không được hoảng loạn, luôn chuẩn bị trước cho mình những kế hoạch riêng nếu trên đường gặp địch.
Khoảng hơn 2h chiều tôi về đến D bộ D7, bố Xuyến và ban chỉ huy D7 khá ngạc nhiên khi thấy tôi trở về sớm và hoàn thành nhiệm vụ vượt mức thời gian mà bố Xuyến cho đi 2 ngày. Tôi có báo cáo lại chuyện đã gặp địch trên đường về đơn vị khi 3 thằng Pốt luồn vào khoảng giữa D và E, mọi người hỏi cách xử lý của tôi lúc đó ra sao? tôi kể lại nguyên văn những gì đã diễn ra trong tình huống đó. Ai cũng khen tôi xử trí nhanh và rất gặp may, nếu đi nhanh một chút thôi thì 2 bên vô tình đối đầu nhau và lúc đó tôi là người có nhiều bất lợi nhất. Tôi cũng nghĩ vậy, may mắn cũng là yếu tố khá quan trọng đối với người lính trên chiến trường, nhanh quá cũng chưa chắc đã là thoát chết và chậm quá đôi khi cũng là sự chấm hết của một cuộc đời.
Về đến C2 bụng tôi đói cồn cào, nhao ngay xuống lán anh nuôi xem còn cái gì ăn được không. Chẳng còn gì có thể ăn được, thằng Lộc nấu vội cho tôi bát cơm, nó cứ xít xoa về chuyện mấy ngày đường đi công tác của tôi ăn uống thất thường. Anh Phượng nhìn tôi cười cười hỏi :
- Đi về rồi hả? Sao về sớm thế?
Tối hôm đó anh em chúng tôi quây quần bên ấm trà tào lao chi khươn cho đến muộn mới đi ngủ, nằm đây bên anh em đơn vị mình thấy yên tâm hơn như đang ở nhà mình vậy, cho dù là căn cứ ở núi Lovea hay E bộ tôi cũng không thích bằng ở đây. Quanh tôi lúc này là những đồng đội, họ là một phần của tôi và tôi cũng là một phần của họ trong cái gia đình lớn C2 của chúng tôi.