Hồi Ức Chiến Trường K - Chương 166
Chương 18 Quân hàm hạ sĩ quan
* * *
Khoảng 2h chiều hôm đó C2 có nhóm cán bộ E xuống thăm kiểm tra nội vụ sinh hoạt của đơn vị, đi đầu là một anh người thấp chắc lẳn, da trắng với bộ quân trang gabadin cũ đã bạc màu.Tôi cùng anh em khác chẳng biết là ai vì gần đây cán bộ trong ban bệ trên E thay liên tục ai mà biết và nhớ cho hết chuyện, nếu có biết thì cũng chẳng để làm gì cán bộ E và binh sỹ chiến đấu dưới các B, C là một khoảng cách khá rộng và cũng chẳng có gì liên quan giữa những cá nhân với nhau nên lính tráng cũng chẳng cần phải biết ông đó là ai chức vụ gì.
Nhóm 5, 6 người đó vào C bộ rồi khoảng 30 phút sau thì có lệnh tập trung đơn vị trên sân đại đội, cũng phải nhềnh nhàng còn chán lính mới tập trung về hội trường C với súng ống bất ly thân, thằng dựng súng một góc, lăn ra ghế hội trường nằm, thằng kê dép dưới sàn, dựa lưng cột nhà hội trường làm điếu thuốc rê mơ màng chờ đợi. Cuối cùng mọi người cũng tập trung đông đủ thì cán bộ C và nhóm cán bộ này mới từ trong nhà đi ra. Cái nhà hội trường thì rộng bát ngát nếu tập trung sinh hoạt ở đây thì có đến 3 đại đội cũng vẫn thừa chỗ nhưng họ lại bắt lính tập trung ngoài sân giữa trưa nắng, khi nghe xong cái lệnh ra ngoài sân nắng tập trung thì nhiều thằng lính cùn C2 đã chửi đổng rồi.
- Bọn này nó khùng à mà bắt tập trung giữa sân nắng thế này.
Thằng Nam Angola nói ông ổng chẳng ý tứ gì hết :
- Đồ điên, đồ điên.
Mấy ông cán bộ E nghe thấy nhưng lờ đi mặc dù quá biết lính tráng nó bảo mình là đồ điên, là thằng khùng đấy, mấy cán bộ C xị mặt nháy lính đừng nói bậy nữa lo tập trung đi, càng thế lính càng nhềnh nhàng khật khưỡng không muốn chấp hành. Lúc đó mới sinh ra trò đi vệ sinh chiến thuật, thằng báo cáo xin đi đại tiện, thằng chẳng cần xin phép cứ tự tiện bước ra khóm thốt nốt gần đó đi tiểu tiện, được thằng này mất thằng kia chẳng ra đâu vào với đâu cả. Một cách chống đối của lính rất khó chịu trong khi đó nhóm cán bộ cứ phải đứng ngoài nắng chờ lính tập trung quân, cán bộ B thì quát thằng này gọi thằng kia thúc thằng nọ, ngoài mặt thì thế đấy nhưng trong bụng thì cũng a dua cùng với anh em chống đối ngầm.
Thế rồi cũng gom quân đủ xếp hàng theo B cũng hô khẩu lệnh nghiêm nghỉ, hô thì cứ hô vậy chứ lính nó chưa bị điên để rồi đứng nghiêm làm gì, thằng nào tử tế hay thằng đứng trên đầu xếp hàng của mỗi B nó thu cái chân về chứ không đứng dạng háng ra là tốt lắm rồi. Đội hình tập trung xong thì quay sang báo cáo cấp trên chờ lệnh, lúc đó cái anh thấp người da trắng đó mới đứng ra phát biểu, sau một vòng giới thiệu tên tuổi chức vụ và nhiệm vụ lần này xuống C2 kiểm tra chế độ bảo quản lau chùi vũ khí hàng ngày. Thôi thì nâng quan điểm lên, ví dụ nọ kia đến sốt cả ruột giữa trưa nắng về chuyện bảo quản súng rồi anh ấy đi xuống theo từng hàng quân mà sờ mó chỉ chỏ bình phẩm nhận xét những khẩu súng của lính. Tôi lúc đó giữ khẩu AKM thì đỡ hơn súng của nhiều thằng khác chứ súng anh em khác toàn súng Trung quốc nên nhanh rỉ lắm, chậm lau độ 3 ngày thì súng nó đã vàng ra rồi. Sau khi kiểm tra xong vũ khí của lính anh ấy mới phát biểu về tầm quan trọng của bảo quản vũ khí cùng chế độ hàng ngày lau chùi bảo dưỡng súng :
- Ngay tôi đây hàng ngày vẫn phải thực hiện đầy đủ chế độ lau chùi súng, chúng ta phải yêu súng như vợ đạn như con...vv
Để chứng minh cho lời mình nói anh ấy móc khẩu súng ngắn K54 của mình ra cho anh em thấy rằng anh ấy nói có dẫn chứng, khi anh ấy móc khẩu K54 ra khỏi bao thì lính tráng chúng tôi không còn nhịn được cười nữa, tất cả cùng cười ồ lên.
Trời ơi! Súng của anh ấy cũng vàng như con tôm luộc chẳng sạch sẽ hơn gì súng của chúng tôi, lúc nói vì mải móc súng ra khỏi bao không để ý khi giơ khẩu súng lên cho lính xem thì nhỡ mất rồi, anh ấy cũng lười lau súng như lính chúng tôi chỉ toàn nói phét. Chắc anh ấy tưởng thằng liên lạc hay loong toong gì đó trên E hàng ngày đã lau súng cho mình rồi nên thả sức ba hoa, đến khi lính chúng tôi cười thì chữa ngượng bằng cách giải thích là đeo nhầm súng của ông cán bộ khác. Nhầm là nhầm thế quái nào được, anh nói phét không gặp thời thì nhận đời nó đi cho xong lại còn giải thích kiểu đó ai mà nghe cho được, chúng tôi có phải loại không biết súng là gì đâu mà giải thích kiểu như vậy. Súng có bao da, có dây lưng đeo súng, nó có kích cỡ của nó theo từng người có vòng bụng to nhỏ khác nhau, đồ lạ của người khác sờ vào là biết ngay nhầm là nhầm thế nào? Anh mà nhầm súng K54 thì súng của chúng tôi cũng có mà nhầm của nhau suốt.
Chắc cũng do ngượng chuyện đó nên anh ấy cho giải tán sớm chứ nếu còn nói chuyện này nữa thì có mà làm trò cười cho lính chúng tôi, chiều nay về E bộ thằng liên lạc hay loong toong trên ban chắc phải nghe chửi thủng từ tai này sang tai kia về chuyện này. Đám cán bộ lặng lẽ rút khỏi C2 nhìn như Tây thất trận còn lính C2 có thêm một câu chuyện tiếu lâm thời đại để thỉnh thoảng ôn lại cười ngặt nghẽo với nhau.
Một hôm sáng ra C2 phải tập trung người qua C3 làm giúp gì đó cho anh em bên đó cả C2 đi vắng cả, mỗi B phân công một 2 người ở nhà trông cứ và làm mấy việc lặt vặt trong B. Tôi mệt nên ở lại B1 không đi, mấy việc vệ sinh quét dọn nhà cửa, đun nước uống cho anh em có nước sôi uống, chăm mấy dàn mướp chỉ một lúc là xong.Đang nằm khểnh gác chân chữ ngũ trên sàn tre thì nghe lạo xạo tiếng dép cao su đi trên cát mỗi bước lại một gần về B1, tôi chẳng buồn để ý, chắc lại mấy thằng ở nhà buồn mò sang đây chơi hoặc cán bộ C xuống kiểm tra xem tôi ở nhà làm gì đây, thế rồi tiếng anh Hồng nói oang oang :
- Sao giờ này còn nằm đây.
Tôi chồm dậy, ơ anh Hồng, anh đi đâu mà chỉ có một mình thế này? Chiếc mũ cối Trung quốc bạc màu, túi mìn Claymo đeo chéo qua vai với khẩu súng ngắn bên sườn, thấy tôi nằm dưới B1 anh ấy cũng ngạc nhiên hỏi :
- Ơ! Sao mày vẫn còn ở C2? Tao tưởng mày đi rồi cơ mà?
- Em không ở C2 thì đi đâu bây giờ? Anh về C2 một mình à? Anh ngồi đi để em lấy nước uống.
- Đơn vị đi đâu hết rồi? Mày xuống B rồi à?
- Anh em qua C3 làm gì đó em không biết, em ở nhà trông nhà, em mới xuống B1 khoảng gần tháng nay.
- Lần trước có đợt đi học cơ yếu thấy danh sách đưa lên có tên mày tao tưởng mày đã đi học rồi. Thế ra chúng nó không cho mày đi à?
- À! Đi học cơ yếu là thằng H.. bên đại liên lính Vĩnh phú , thằng đó trùng tên với em anh không nhớ à? Nó đi hơn tháng nay rồi đâu phải là em, em thì cho về D32 tại Lai Khê nhưng bố Minh bọ giữ lại không cho về F.
Anh Hồng làu bàu trong miệng nghe chừng cáu lắm rồi nói :
- Trước khi tao lên E đã dặn lại chúng nó hết cả rồi, khi nào có lớp đi học gì đó thì phải ưu tiên mày trước tiên, tao không muốn khi tao ở đơn vị mà cử mày đi vì tao muốn mày phải đi lên bằng khả năng của mình chứ không người khác sẽ nói là tao thiên vị mày. Thôi được để tao về E xem có đợt nào sẽ lấy đích danh tên mày. Tao không ngờ chúng nó âm mưu đẩy mày xuống B như thế này, thôi được rồi để tao hỏi lại cái đã.
- Không ai đẩy em xuống B đâu mà là do em xin xuống B đấy anh ạ, gần đây C2 khác xưa nhiều rồi không còn như thời anh còn ở D đâu. Khi anh còn ở đơn vị anh mà không nhớ đến em thì chẳng thằng nào nó quan tâm đến em đâu, nhưng thôi chẳng sao đâu anh ạ, em ở dưới B cũng được rồi nay mai khi nào có thể ra quân được là em về chứ em không muốn ở lại quân đội lâu dài.
Thật lâu rồi anh em tôi mới có điều kiện ngồi với nhau nói chuyện riêng tư lâu đến như vậy, tôi không ngần ngại nói ra hết những suy nghĩ của mình về cá nhân về đơn vị hiện nay cùng những nhận định đánh giá về tương lai sắp tới. Anh Hồng dù không còn ở cương vị D trưởng chỉ huy D7 nhưng ít nhiều ở trên E cũng có ảnh hưởng đến tình hình nhiệm vụ của đơn vị sắp tới, cần nắm bắt được thực tế khả năng của cán bộ và tư tưởng của binh sỹ cấp dưới. Trưa hôm đó anh ở lại ăn cơm dưới B với chúng tôi mặc dù 2-3 lần liên lạc hay cán bộ C2 xuống mời lên C bộ ăn cơm, rồi anh lăn ra ngủ một giấc, chiều thì về D7, ngủ trưa dậy rửa qua cái mặt là anh ấy đi thẳng luôn,không ghé qua C bộ C2.
Nhóm cán bộ của C2 biết có sự phản ứng của anh Hồng ở chuyện gì đây và biết chắc rằng do tôi nói ra còn cụ thể là nói cái gì thì họ không rõ, tôi thì tình thực thế nào cứ thế nói không thêm và cũng chẳng bớt. Tôi cũng chẳng sợ bất kể chuyện gì mà phải che giấu sự thật cho ai, mình cây ngay đâu sợ chết đứng, lên không thích xuống cũng chẳng cần, cứ ngang ngang thế ai làm gì được nhau.
Từ đó đám cán bộ C2 kiềng mặt tôi ra, rất ít khi đụng chạm đến, mỗi khi có gì đụng chạm đến cá nhân tôi thì đều lựa lời mà nói, họ thừa biết dây dưa với tôi không có lợi cho họ, tôi thì chẳng có gì để mất còn họ lôi thôi thì ít nhất là mất mặt. Thế rồi quân hàm hạ sỹ cũng đến lúc về với tôi, vậy là sau hơn 2 năm cầm súng họ mới chịu phong quân hàm hạ sĩ quan và dí cho cái mác A trưởng tự họ phong chứ chẳng có tờ giấy quyết định nào cả. Tôi thì cho rằng đây là một kiểu đấm mồm đấm miệng của cán bộ đại đội, muốn tôi bớt giở trò bằng cách gắn cho mày cái vạch vàng ở giữa quân hàm và lấy đi bớt một sao, ít nhiều thì đồng phụ cấp của mày cao hơn và trách nhiệm cũng nhiều hơn và đừng làm gì khiến họ đau đầu. Tôi cũng thừa biết cái bản chất của họ nên đã thế lại càng hay trêu ngươi, trêu cho họ tức mà chẳng làm gì nổi tôi, ở họ nếu thích trêu thì tôi có vô khối thứ để trêu chọc khiến họ tức sùi bọt mép ấy chứ.
Lần đó họp đơn vị buổi tối, lính thì mệt và buồn ngủ quá rồi, muỗi đốt dưới chân mà cứ phải ngồi nghe mấy chuyện nói đi nói lại nghe nhức cả đầu. C trưởng Hát đứng quán triệt nhiệm vụ công tác, đã ăn nói lởm khởm ấp úng rồi thì lại hay nói dai nói dài quá giờ sinh hoạt tối cả 30 phút mà vẫn thấy nói chưa biết bao giờ dừng lại. Tôi ngồi dưới đếm những từ nối của C trưởng trong bài phát biểu dài lướt thướt đó :
- Báo cáo các đồng chí... vấn đề là... ngày mai....vấn đề là.....đề nghị các đồng chí....vấn đề là.....vv và vv.
Rồi kết thúc bài phát biểu của mình C trưởng Hát hỏi lại : Các đồng chí đã rõ cả chưa? Nếu chưa thông suốt để tôi còn giải thích tiếp.
Trời! Lạy bố, bố còn định nói nữa cơ đấy, định nói đến bao giờ nữa đây? Tôi giơ tay xin phát biểu :
- Về kế hoạch nhiệm vụ ngày mai chúng tôi đã thông suốt và điều chúng tôi thông suốt nhấtở bài phát biểu của C trưởng mà tôi đếm được tới 153 từ : Vấn đề là. Chúng tôi đã hiểu rõ : Vấn đề là... là... vấn đề là.
Cả hội trường cười ồ lên sau ý kiến phát biểu của tôi, lão Hát ngượng né tránh sự công kích của tôi, lão Thao mặt xạm lại vì biết tôi chơi xỏ ban chỉ huy đại đội giữa cuộc họp, cay mà chẳng làm gì được, tức cũng đành nghiến răng tới đứt lưỡi mà chịu với nhau.