Hồi Ức Chiến Trường K - Chương 21
Chương 12 Suýt bắn chết trung đoàn trưởng
* * *
Anh em chúng tôi tạo được niềm vui trên chốt bằng câu cá, vừa giải trí giết thời gian vừa có cái để cải thiện cuộc sống, thiếu cơm thì ăn cá trừ cơm vậy, thế rồi tôi cũng xin anh nuôi được ít dầu lạc làm bữa cá rán chứ quanh đi quẩn lại món cá nửa kho nửa canh này mãi cũng chán.
Hôm đó cũng khoảng thời gian cuối tháng 10.1978, đêm đó chúng tôi gác ca đầu, trời hơi lất phất mưa bay, khoác tấm nylon đi mưa hơi lạnh, quấn cái khăn mặt vào cổ cho ấm, cài khuy áo kín cổ, chân đi giày buộc chặt cổ chân lại mà muỗi vẫn đốt khắp người. Muỗi ở đâu mà lắm thế, vo ve vo ve bên tai rồi nhói một cái thế là nhè nhẹ đập muỗi trên mặt, mỗi ca gác phải đập tới cả ngàn lần. Tôi để ý muỗi nó đốt cũng có giờ có thời gian cả chứ không phải khi nào chúng cũng đốt đâu. Xẩm tối đến độ 22h là lúc chúng cắn mạnh nhất từ 1h sáng trở đi là chúng ít đốt ít cắn rồi, khi đó chúng biến đi đâu không ai rõ nhưng đến giờ thì ở đâu ra mà lắm vậy không biết?
Sang ca gác thứ 2 từ khoảng 1h đến 3h sáng thời gian này là yên ắng nhất, địch cũng có thể mò vào chốt lúc này trinh sát hoặc ém quân đánh vận động vào tinh mơ sáng hôm sau. Đó là kinh nghiệm và cũng là chiến thuật mà xưa kia các sỹ quan quân đội nhân dân Việt Nam đã từng dạy cho bọn Pốt và bây giờ chúng cũng dùng đúng cái chiến thuật này để đánh lại sư phụ của chúng.
Phải thừa nhận rằng lính Pốt là những học trò giỏi với cách đánh mà chúng từng học được, cũng thiên biến vạn hóa theo từng hoàn cảnh của chiến trường, cũng xuất quỷ nhập thần, cũng nhanh chóng bất ngờ, cũng luồn sâu ém sát. Và sư tổ của chúng đây hôm nay phải căng mắt ra mà gác, mà cảnh giác với những chiến thuật chiến lược của chúng sau khi chúng đã thêm mắm thêm muối cho phù hợp với hoàn cảnh hiện tại của cuộc chiến.
Cũng giờ này thỉnh thoảng anh nuôi có đem cơm lên chốt, anh nuôi thì thường đi lại bất tử về thời gian, tiện lúc nào là mang lúc bấy giờ, đâu gần hơn là tạt qua, hôm thì đi có mỗi một người, hôm thì rầm rập cả đoàn 5-6 anh. Anh Quân quản lý thỉnh thoảng cũng lên chốt mang cơm cho anh em của đơn vị, anh hay tạt qua hầm của tôi, hôm thì cho thằng em hộp sữa, khi thì nhúm thuốc rê với gói trà Blao' thời đó, quá quý, của hiếm hoi của lính, đồ xa xỉ thời chiến tranh.
Anh Quân luôn quan tâm đến tôi, dặn dò cẩn thận trong mọi tình huống, anh cho tôi tình cảm của người anh ruột thịt đối với thằng em nhỏ bé của mình, tôi đón nhận tình cảm của anh với lòng biết ơn và tự hào là có người anh yêu thương tôi như những người ruột thịt. Kể cũng lạ, cả 10 thằng cùng vào một lúc anh chọn đúng tôi để dành cho tôi những tình cảm nhiều hơn cả, đó là duyên phận kết nối anh em tôi cho đến tận ngày hôm nay.
Khoảng gần 3h sáng khi chúng tôi cũng đã gần hết ca gác thứ 2 rồi thì tiếng bước chân đi trên bờ mương phía sau lưng tôi, lúc đầu thật lắng nghe sẽ thấy rồi im lặng một lúc lâu rồi lại tiếng bước chân đi trên bờ mương. Tôi áp tai xuống đất lắng nghe thì thấy tiếng bước chân rất rõ mỗi lúc một to hơn, tôi nghĩ bụng lại đám anh nuôi mang cơm lên chốt đây, sao họ đi sớm thế đã vậy còn kéo theo cả đàn 5-6 anh em lên hầm của tôi. Nhưng cũng cần cảnh giác biết đâu địch luồn vào tới tận đây, cẩn thận vẫn hơn.
Súng của tôi khi gác thì luôn mở an toàn và đạn luôn trên buồng nòng, chỉ cần bóp cò là có thể hạ gục địch thủ nếu chúng liều mạng bò vào tới tận đây. Tiếng bước chân mỗi lúc một nặng hơn nước ở trong giày dưới chân ai đó nghe ọp ọp, vải quần dày gặp nước tạo cứng đập vào nhau theo nhịp chân bước, bước chân nện trên bờ mương nghe thịch thịch mỗi lúc một gần hơn. Lại cái đám anh nuôi và cái thằng Tuấn dẫn đầu đây, thằng này hay cãi bướng cãi ngang và chẳng có lý tý nào, muốn ngang muốn bướng cũng phải nắm lấy cái lý lẽ mà ngang bướng chứ.
Lý sự kiểu bầy hầy với cấp trên còn nghe tạm chứ lính với nhau mà còn bầy hầy có ngày bị đá vào mông vì lính thì chả thèm nể ai hết, vị trí của lính cũng đã nằm sát đáy của quân đội rồi sợ quái gì cha con thằng nào nữa. Tôi nghĩ vậy và rắp tâm dạy cho thằng Tuấn anh nuôi một bài học vỡ lòng khi làm lính chiến.
Những bước chân còn cách chỗ tôi gác khoảng trên 20m tôi quát :
- Ai?
Nhóm người hơi chững lại và chưa kịp trả lời, tôi quát tiếp :
- Ai?
Sau tiếng ai thứ 2 là tay tôi bóp cò súng, đưa súng cao hơn đinh đầu nhóm người trước mặt tôi điểm xạ 2 viên rất nhanh rồi tôi bật người qua bên kia cái ụ gác nổi của tôi và điểm xạ thêm 2 viên nữa vẫn cao hơn đầu nhóm người kia. Sau 2 phát AK của tôi lúc đầu thì tiếng ùm ùm ùm liên tiếp của nhóm người đó xuống mương nước, quả thật lúc này tôi không dám khẳng định trước mặt tôi là ta hay địch nữa, hơi hoảng vì đối phương đông người và một mình tôi phải chiến đấu với nhóm người này thì quả là bất lợi vô cùng. Bỗng :
- Anh, anh Đông đây, Đông đại phó C2 đây, đừng bắn nhé.
- Anh Đông hả? Sao hỏi không thấy trả lời?
Đám người đó lúc nhúc dưới mương nước mò lên, đi đầu là một ông đậm người hơi thấp, đêm tối quá tôi không nhìn rõ mặt, lão ấy xăm xăm bước đến chỗ tôi, khi đó tôi đã bước lại gần cái đám người ở dưới mương bước lên kia. Nhanh tay, lão ấy túm lấy cổ áo tôi mà giật giật nghe chừng cáu lắm rồi mồm lão ấy chửi tôi ( Xin lỗi tôi viết hơi bậy nhưng nó là tình tiết thật, nếu viết khác cho dễ nghe hơn sẽ mất tính trung thực của sự việc ) :
- Đ.. mẹ mày, mày có biết tao là ai không? Thiếu tá Trần Cường trung đoàn trưởng trung đoàn 209 đây.Đ..mẹ mày, mày gác thế à? Lính tráng thế à? Mày có muốn chết không?
Mọi người đứng chung quanh đó không ai dám can, ai cũng ướt như chuột lột khi bị bắn rồi lao hết xuống mương tránh đạn của tôi, mọi người cũng đang cay tôi, một thằng ôn con khôn chẳng ra khôn dại không ra dại, lính mới tò te mà dám phang cả đám từ E trưởng đến tham mưu, tác chiến, trinh sát và đại phó C2 xuống mương cả đám thế này.
Tôi cũng đã thấy sợ, sợ thật, liều đến thế là cùng, dám đẩy các thủ trưởng xuống mương ướt hết cả, dám sờ cả của quý của ngựa thì đúng là loại hỗn có một không hai. Nhưng thôi đã trót leo lên lưng hổ rồi muốn tụt xuống cũng không được nữa, biết làm sao bây giờ, không lẽ chịu trận, chịu bị chửi chịu bị đánh. Trong phút chốc một mẹo nhỏ để thoát nạn và gỡ vốn danh dự bị chửi lóe lên trong đầu tôi :
- Thủ trưởng đã chửi xong chưa?
Tôi hỏi với giọng đanh lại và đầy kiên quyết, lão ấy đang túm cổ áo tôi mà giật giật liền khựng lại với thời gian rất ngắn nhìn tôi tay hơi lỏng dần nơi cổ áo tôi :
- Thủ trưởng đã học điều lệnh điều lệ canh gác của quân đội nhân dân Việt Nam chưa? Nếu thủ trưởng chưa thuộc tôi xin nhắc để thủ trưởng biết.Trong điều lệnh điều lệ canh gác của quân đội nhân dân Việt Nam có điều ghi rất rõ : Người gác là người có quyền hành cao nhất ở khu vực họ gác, bất kể ai đến khu vực họ gác phải chấp hành và theo đúng sự hướng dẫn của người gác. Ở đây tôi là người đang gác và tôi là người có quyền hành cao nhất tại khu vực này, tôi không biết thủ trưởng là ai, kể cả bộ trưởng bộ quốc phòng đại tướng Võ Nguyên Giáp đến đây cũng phải theo sự chỉ huy hướng dẫn của tôi.
Từ đây về phía sau là gần 250m không hề có một hầm nào của ta cả, địch có thể luồn vào và đánh từ phía sau hố gác của tôi, cảnh giác trước mọi âm mưu của kẻ địch là nhiệm vụ của người gác. Từ phía sau đi lại, khi tôi hỏi phải trả lời nếu tôi hỏi không trả lời tức là địch. Tôi bắn địch và bảo vệ chốt là nhiệm vụ của tôi, tôi đã hỏi 2 lần nhưng không trả lời thì tôi bắn và cũng may chưa ai chết ( chết thế quái nào được, tôi kê súng cao hơn đỉnh đầu các bố rồi nhưng tôi hỏi và bắn ngay như vậy ông nào mà trả lời cho kịp).
Lão Trần Cường từ từ buông tay ra khỏi cổ áo tôi, mặt lão ấy thuỗn ra một lúc sững lại, lão cũng bị bất ngờ bởi sự phản kháng rất bài bản cực kỳ sách vở của tôi khiến lão không thể bắt bẻ tôi được dù là một câu. Tôi đã lấy lại được danh dự của người lính trong phút chốc và đập cho thủ trưởng một đòn chí mạng, là người lính không thèm xun xoe nịnh bợ thủ trưởng, sẵn sàng bắt lỗi thủ trưởng khi cần và đủ mọi lý lẽ để chơi đến cùng. Bản thân tôi cũng chẳng có gì để mất đâu.
Trung đoàn trưởng buông tôi ra rồi nói với người đứng bên cạnh, từ nẫy đến giờ mọi người cũng ngơ ngác trước sự phản ứng gay gắt đầy lý lẽ của tôi, họ thật sự ngạc nhiên trước một thằng lính mới dám lên giọng quát nạt E trưởng 209 với mớ lý sự không chê vào đâu được.
- Ghi tên thằng này lại.
Ghi thì ghi ngại quái gì cái chuyện ghi tên với tuổi quê với quán, cái thằng tôi đã vào đến đây chết thì thôi lúc nào cũng chỉ muốn nhanh chóng được về với mẹ, cơm rau cơm cháo gì cũng xong, chẳng có ước mơ tham vọng gì lớn, có cho làm tướng cũng chẳng ham mà có hàm thì cũng chẳng đến lượt, ghi tên để dọa ma chứ dọa tôi làm sao được. Tôi nghĩ vậy.
Thế rồi một anh kéo tôi vào lán lôi cái đống giấy tờ ướt nhẹt ra mà ghi chép tên họ địa chỉ của tôi, lúc đầu thì có sợ nhưng giờ thì chẳng sợ gì nữa, mặt tôi cứ nhơn nhơn ra giữa cái đêm tối chẳng nhìn ra ai vào với ai nữa.
Chuyện tôi lùa cả đám từ E trưởng đến trợ lý tham mưu tác chiến trinh sát xuống mương đồn ầm cả C, D nhưng sự việc bị bóp méo đi nhiều, cái lý sự của tôi cũng được chỉnh sửa tý chút để nghe cho mềm hơn cho bớt phần gay gắt, để giữ thể diện cho thủ trưởng cũng nên. Tôi cũng biết việc đó cũng chẳng hay ho gì nhưng đã trót leo lên lưng hổ rồi thì cũng đành quất roi mà phi thôi, tụt xuống cũng chẳng được và tôi biết lão Trần Cường này căm tôi lắm mà chẳng làm gì được tôi.
Sau này khi tập bơi vượt sông bên hướng Bắc Chóp tôi lại vô tình va với lão một lần nữa, lần này không lý sự như lần trước nhưng đầy ngang bướng, giữa chỗ đông người lão không dám làm gì tôi đành ngậm bồ hòn làm ngọt. Còn lần nữa khi trên cứ Nô via tôi lại va chạm với thằng lái xe của lão, thấy mặt tôi lão chán rồi bỏ quay vào C bộ C2.
Cũng may sau này lão Cường đó lên F ngồi viết kiểm điểm do những sai phạm vô cùng nghiêm trọng, đời lúc lên voi giờ thì như con chó ít nhất là trong mắt những người lính E 209 biết rõ về lão mặc dù ai cũng biết lão là người có tài. Chữ Tài và chữ Đức phải luôn song hành mới là người hoàn hảo, còn tôi biết mình không có tài nên cố mà giữ lấy chữ Đức cho con cho cháu của mình mai sau vậy.