Hồi Ức Chiến Trường K - Chương 59
Chương 11 Làm tốt công tác thương binh tử sỹ
* * *
Tin chiến thắng nhanh chóng được báo đi bằng máy vô tuyến điện PRC25 trên toàn trận địa, hướng cánh trái với liên quân của cấp D thiếu đã chiếm được chốt của địch, phần lớn những khó khăn của trận đánh đã được giải quyết, anh em các đơn vị mừng lắm.
Lúc này cũng khoảng trên 4h chiều rồi, nắng cũng bớt phần gay gắt, những đám cháy của những bụi tre gai cũng đã tàn dần chỉ còn khói và những bụi than bay mù mịt, sức nóng vẫn hầm hập phả xuống khắp tuyến trận địa mà chúng tôi mới chiếm được. Anh em chui xuống những hố chiến đấu của địch hay chiếm những vị trí có lợi nhất chờ lệnh của cấp trên. Anh em binh sỹ cũng đã quá mệt mỏi sau gần một ngày đánh vận động liên tiếp, những bình tông nước của lính đã khô cạn từ bao giờ. Lúc này đây nước uống sẽ cần thiết hơn so với cơm ăn để bù lại khoảng nước đã mất trong cơ thể, mồ hôi ai cũng ướt áo, loang lổ trên lưng những vệt mồ hôi.
Các hướng cũng đã im tiếng súng, địch thì sau khi mất chốt cũng co cụm lại bên hướng đối diện con đường 129 và hướng C6 D8. Chúng cũng nằm im không thấy chống trả mãnh liệt như trước nữa, có lẽ chúng cũng đã chờn vì gặp phải một địch thủ đáng gờm hơn chúng về mọi mặt. Các bộ phận của ta nhanh chóng đẩy đội hình lên làm công tác thương binh tử sỹ. Bên hướng chúng tôi, anh em bên B2 và khẩu 12,8ly cũng được đưa đội hình lên sát nhập vào đội hình của D.
Một thế trận mới với sức mạnh của gần đủ một D sẽ đánh thốc vào sườn chốt địch quyết đẩy địch ra khỏi vị trí. Nhưng cũng có nhiều bất lợi vì trời cũng đã bắt đầu chuyển sang tối rồi và điều quan trọng nhất là anh em quá mệt mỏi, đạn dược cũng đã tiêu hao rất nhiều sau nhiều đợt phản công, nhất là hỏa lực B41 B40, ta cũng cần được bổ sung thêm trước khi vào trận đánh mới.
Anh Hồng, thằng Điều và tôi luôn bám sát nhau, cái ông C trưởng này cũng không giống ai, chạy khắp mọi nơi khiến chúng tôi cứ phải bám theo. Sau chán quá tôi lỉnh qua B ông Lâm ngồi một chỗ mặc kệ C trưởng muốn đi đâu thì đi, cứ bám theo mãi mệt lắm, cả ngày nay tôi cũng đã mệt lắm rồi.
Lệnh của trên cho chúng tôi tự tổ chức đánh tiếp nếu có thể,còn không thì chốt yên chỗ đó chờ trời tối anh em vận tải sẽ bò ra ngoài đường 129 chỗ cái cống lấy tử sỹ về, sau đó rút về chốt. 3 ông C trưởng của 3 C chụm đầu lại, sau một hồi bàn luận thì đồng ý với nhau là nằm yên chốt không đánh nữa, chờ giải quyết xong thương binh tử sỹ là có lệnh cho rút quân.
Anh em chúng tôi biết tin và quyết định của trên như vậy thì mừng lắm, ai cũng mong cho trời nhanh tối để còn rút quân, chẳng ai có tư tưởng muốn đánh nữa, mọi cố gắng cần thiết chúng tôi đã cố gắng lắm rồi. Cái bản năng ham sống sợ chết của con người trong lòng binh sỹ nó cũng trỗi dậy, cũng đúng thôi, ai mà ham cho được khi phải bắn giết lẫn nhau, đó chẳng qua cũng chỉ là những việc bắt buộc phải chiến đấu và khi đã đạt được mục đích của mình rồi thì cái phần rất người đó nó sẽ lấn át hết mọi lý trí.
Chiều cũng qua đi và màn đêm bắt đầu buông xuống, chúng tôi được lệnh chuẩn bị chiến đấu, bên nửa C3 của anh Phượng sẽ bí mật đẩy đội hình lên trên trảng trống qua cái cống và anh em vận tải sẽ bò vào tìm xác anh em tử sỹ. Nếu gặp địch thì bên hướng chúng tôi và C6 D8 sẽ đánh để giãn lực lượng địch, nếu không có thì chúng tôi cũng lặng lẽ nằm giữ nguyên vị trí. Mệnh lệnh đã được đưa xuống toàn D và tới từng chiến sỹ, các mũi của ta cùng vào vị trí đã định.
Trời tối đen, trên trời cao lác đác những vì sao sớm, ánh sáng mờ nhạt, trên khắp trận địa chỉ còn những bụi tre gai với tàn lửa đỏ rực của than chi chít, thỉnh thoảng có cơn gió thổi qua bùng lên leo lét cháy rồi lại tắt, bụi tro cùng tàn lửa bay khắp nơi. Phải đứng trong hoàn cảnh này chúng ta mới thấy hết được sự tàn khốc của chiến tranh, một việc làm không nên có của nhân loại.
Mũi bên nửa C3 của anh Phượng đã xuất kích, từ vị trí sườn trái của trận địa tôi quan sát theo ánh lửa bập bùng của những bụi tre gai đang cháy ở khoảng cách gần 200m nhìn ra trảng trống và để ý thật kỹ mới thấy lính C3 đang dần dần bò qua hướng cống trên đường. Từng tốp anh em bò vào không gặp sự phản kháng nào của địch, chúng tôi biết chắc địch không có tại vị trí đó vì từ sáng tới bây giờ, nằm trong những bụi tre bên trong, đánh qua trảng, anh em C3 không thấy có địch ở phía cống này, nếu có thì chúng đã bị tiêu diệt ngay. Đây là khoảng trống giữa ta và địch, không thể có chuyện địch nằm ở khoảng giữa đó được.
Anh em đã bò vào tới cống và có một bộ phận nhỏ bò qua bên kia đường 129 rồi nhanh chóng đẩy đội hình cao lên thêm vài chục mét nữa rồi chốt lại đó. Ít phút sau thì thấy anh em vận tải lom khom vận động đến, từng tốp với cái võng cầm theo, khoảng 10 phút sau đã thấy anh em vận tải bắt đầu chuyển tử sỹ ta được tìm thấy từ trong cái cống điều hòa nước thủy lợi này chuyển ra, vậy là chúng tôi đã tìm được tử sỹ.
Rất lâu và rất lâu, thời gian như chìm xuống trong sự ngóng đợi của tất cả chúng tôi, hết cái cáng này tới cái cáng khác được chuyển ra, những lúc ánh lửa bùng to lên thấy rõ người của ta trên trảng trống. Lúc này chính trị viên C2 Tập cùng liên lạc mới chạy lên báo cho chúng tôi được biết đã tìm thấy 8 tử sỹ của ta trong cống, vậy là còn 4 người nữa hiện ở đâu và cũng cần phải tìm kiếm trong đêm tối. Tôi tranh thủ theo chính trị viên rút về phía sau trước, chính cái bãi đất trống của trận địa cối 60 của C2 cũ nơi anh Mười hy sinh là nơi tập kết tử sỹ được lấy về để tạm ở đó.
Khi về đến nơi tôi nghe anh em nói, người thì bảo tìm thấy 8 rồi người thì nói mới có 7 tử sỹ, chẳng biết chính xác là bao nhiêu. Nhưng sau này, chính anh B trưởng vận tải D7 là anh Vũ doãn Thao người về làm chính trị viên C2 chúng tôi khẳng định chỉ tìm thấy 7 tử sỹ. Vậy chính xác lúc đó ta còn thiếu mất 5 xác tử sỹ nữa. Một anh B phó vận tải ( tên gì, người quê ở đâu tôi không nhớ vì sau này thuyên chuyển người lung tung lắm ), anh là người rất nhiệt tình năng nổ trong công việc, mới từ ngoài cống bên đường bò về nói :
- Tôi đã bò qua bên kia đường dưới lòng cống, trong lòng cống và khoảng rộng bên kia đường, tôi đã quơ tay tìm khắp rồi nhưng không thấy thêm ai nữa.
- Lệnh của E và D cần tìm kỹ thêm một lần nữa, tìm rộng ra cả 2 phía trước và sau.
Anh Thao ra lệnh cho anh em vận tải như vậy, gần 10 người lại bò ra tìm thêm lần nữa. Vẫn im lặng trên toàn trận địa cả ta và địch, lúc này cũng đã khoảng 8h tối rồi chúng tôi ai cũng thấy sốt ruột và thêm phần lo lắng. Bao công sức và xương máu giờ đây tìm về không đủ số tử sỹ, họ đã đi đâu? Chuyện bắt sống hay lính ta đầu hàng địch thì chắc chắn không bao giờ có, những người lính tình nguyện bên đất K có thể chiến đấu đến chết chứ không bao giờ đầu hàng hay để mình lọt vào tay địch. Nếu bị bắt hay đầu hàng thì cái chết sẽ đến chậm hơn nhưng cũng vô cùng đau đớn bởi kẻ địch là một lũ mọi rợ không theo một cái luật nào của chiến tranh cả.
Vậy thì số 5 anh em tử sỹ kia hiện đang nằm ở đâu?
Một bài toán khó không có lời giải đáp khi anh em vận tải một lần nữa trở về với kết quả số 0 to tướng.
Lệnh cho rút quân được phát, từng bộ phận lặng lẽ rút trong trật tự và im lặng, tôi được cử lên truyền lệnh của D cho cấp C phía trên vì theo hợp đồng ta tắt hết máy thông tin vô tuyến, chỉ bật lại máy khi nào nổ súng. Một lần nữa tôi vận động lên báo phía trên, 3 C trưởng lại chụm đầu bàn bạc kế hoạch, nửa C3 rút trước rồi C1, cuối cùng là C2 ( anh cả thường phải bao bọc nhường nhịn các em mà ). Từng toán quân lặng lẽ rút về, tôi nhìn lại trận địa một lần nữa, cái mảnh đất khốn nạn này đã tốn bao xương máu của những người lính Việt Nam chúng tôi, bất chợt trong lòng tôi trào dâng đầy oán hận.
Cứ vậy cuốn chiếu co rút từng bộ phận, bỏ lại sau lưng những bụi tre gai cháy âm ỷ, khoảng trên 10h đêm chúng tôi về tới chốt cũ của C2, anh em mệt nhoài sau một ngày chinh chiến quá vất vả và nhiều thương vong. Bên hướng khác tôi không hỏi về tổn thất chỉ biết rằng bên C2 chúng tôi có tất cả 5 người hy sinh và gần chục người bị thương cần chuyển đi bệnh viện trên. Họ đi và bao giờ trở về C, hay không về nữa mà chuyển sang đơn vị khác, hay ra quân do thương tật tôi cũng không được rõ, cụ thể là những ai thì càng xin chịu vì quá lâu ngày rồi tôi không còn nhớ.
Chỉ biết rằng sau đó đội hình C2 chúng tôi thiếu về quân số trầm trọng, những trận đánh về sau chúng tôi luôn ở thế giật gấu vá vai về quân số, những người đi rồi trở về rất ít, quân bổ sung cho chiến trường thì phải sang năm 1981 mới thấy lính mới người miền Nam được đưa về đơn vị và phần lớn là anh em người các quận của thành phố Hồ Chí Minh.
Bên hướng C6 D8 theo như thằng Đồng bạn tôi kể lại là hy sinh mất 7 người và bị thương trên chục người, ta mất một khẩu cối 60 tại vế cánh phải của D7. Một sai lầm của ta trong bố trí đội hình vận động tấn công là để C6 D8 đi riêng một cánh, họ chưa quen địa hình khu vực bằng C3 nên họ cũng chưa làm tròn được nhiệm vụ được giao với thương vong lớn như vậy.
C1 và C3 cũng có nhiều tổn thất nhưng tôi chưa kịp hỏi thì những trận đánh tiếp theo vào hướng núi Lovea đã cuốn chúng tôi đi, trận chiến đấu lấy lại xác tử sỹ C21 cũng mờ nhạt dần trong tâm trí những người lính D7 nhường chỗ cho những cuộc chiến đấu mới.
Sau này cỡ trên 4 gần 5 tháng, sau khi chúng tôi được lệnh về xây dựng căn cứ tại khu vực gần núi Tù chính trị, dân ở đây cũng hiền hòa lắm. Có lẽ họ thật sự sợ chúng tôi sau khi biết chúng tôi trước đây đã từng đánh những trận đánh với lính Pốt bên khu vực quanh núi Lovea này. Có thể họ chính là cha mẹ hay vợ con của những tên lính Pốt đã quần nhau với chúng tôi trên trận đánh đó.
Đơn vị cũng có thông báo xuống C2 D7 chúng tôi rằng đã cử người đi làm chính sách thương binh tử sỹ của trận đánh bên ngã tư đường tàu lấy 5 tử sỹ của C21, cụ thể có tìm thấy hay không thì chúng tôi không được thông báo.
Chúng tôi ít nhất đã làm được một việc bằng sự cố gắng nhất trên toàn D và anh em C6 D8 phối thuộc là tìm về được 7 xác anh em của C21, một việc làm mà mọi người lính chúng tôi nhìn vào sẽ thấy luôn được quan tâm và không bao giờ bị chính đồng đội của mình bỏ rơi. Việc làm đó không phải chỉ cho người đã hy sinh mà cho cả những người đang cầm súng chiến đấu, họ sẽ vững tâm hơn cho trận chiến tiếp theo.
Mẹ Việt nam luôn đón những người con đã ngã xuống trở về với lòng đất Mẹ.