Không Nỡ Quên - Chương 09
Không Nỡ Quên
Chương 9
Đã bao lâu , không nhìn anh gần như vậy, chỉ có hai người chúng ta?
Nhìn mình bị anh nắm chặt ở trong tay hai tay , anh cố chấp như vậy, không để ý Triệu Tịnh Tịnh tức giận, không để ý tôi đã đính hôn , cứ như vậy tại đã hôn mê trước khi , bắt được tôi , liền không buông ra.
Ngắm thật kỹ anh một chút đi, có lẽ là một lần cuối cùng. Lập tức...phải kết hôn.
“Đã ba năm... Không có ngắm em thật kỹ rồi.” Thanh âm của anh khàn khàn lại mang theo một tia ôn nhu.
Anh tỉnh! Tôi ngẩng đầu , chống lại cặp mắt của anh — nước mắt tràn đầy mắt.
“Tiểu Ảnh, thực xin lỗi , thực xin lỗi!” Mắt của anh sớm đã thủy quang mê ly , “Anh đáng chết! Đáng chết!Em một mình xóa sạch đứa nhỏ, anh không ở bên cạnh em chăm sóc; một mình em khổ sở , anh lại cùng người con gái khác một chỗ...”
“Mạc Thành...” Tôi nước mắt tràn đầy, “Đã qua...”
“Vì sao không nói cho anh?” Anh hối hận không thôi , “Em nói cho anh…anh làm sao sẽ để em rời anh đi? Làm sao sẽ nghĩ đến để em yêu người khác?”
“Nói cho anh biết? Để anh đem anh trai vào ngục giam sao? Nếu như cha mẹ em biết , sẽ không bỏ qua cho nhà anh đâu.” Cha mẹ của tôi , Phó thị trưởng cục dân chính, sẽ không bỏ qua bọn họ.
“Tiểu Anh!” Anh ôm cổ tôi , như muốn đem tôi khảm vào thân thể , “Anh chỉ yêu em! Chỉ yêu mình em thôi!”
“Mạc Thành...”
Cho tới bây giờ không nghĩ tới , còn có cơ hội như vậy , anh gần tôi như vậy , còn cơ hội , lại trở lại trong lồng ngực của anh.
Một nghìn ngày đêm , kim khoan tâm xương cốt đau đớn không cách nào tiêu tan bi thương , đều tại thời khắc này , bộc phát.
“Em cũng yêu anh! Mạc Thành! EM cũng vậy, quên không được anh! Quên gì, cũng không quên được anh!”
Hô hấp , dần dần bình tĩnh trở lại.
Toi nhẹ nhàng từ trong lồng ngực của anh ngẩng đầu , hóa ra anh , mê man , khóe mắt còn treo nước mắt , khóe miệng lại treo cười.
Trong lúc nhất thời , ngây dại. Ngơ ngác nhìn chăm chú lên khuôn mặt anh ngủ cả buổi , không biết bao lâu trôi qua , đứng dậy , quay người.
Cửa ra vào , Cảnh Dương thẳng tắp đứng ở nơi đó , vô thanh vô tức. Trên mặt , là biểu lộ vẻ sầu thảm như băng tuyết đông lại.
“Ảnh Ảnh...” Thanh âm của anh ấy có chút nghẹn ngào , “Cùng anh trở về , được không?”
Tôi đây mới nhớ tới vừa rồi gọi cho anh, anh tìm tôi sắp nổi điên.
“Em...”
“Đừng đi.” Tay của tôi , bị người trên giường nắm chặt , Mạc Thành tỉnh , ngữ khí là khẩn cầu cùng kinh hoàng , “Đừng đi...”
“Mày cái thằng này! Nếu như không phải nhìn mày nằm ở trên giường , tao nhất định đánh chết mày” Gần đây Cảnh Dương tao nhã hữu lễ vậy mà đổi sắc mặt , xanh mặt đi tới kéo tôi.
“Tiểu Ảnh!” Mạc Thành chỉ nhìn tôi , trong mắt của anh chỉ có tôi , “Chúng ta nhất định là phải ở cùng nhau!”
Tôi cười khổ , đúng vậy. Có người , nhất định không thể yêu mến người khác. Anh là mệnh ma chú trong tôi, mà tôi, cũng như vậy đối với anh.
Đem Cảnh Dương kéo đến ngoài cửa , hít sâu một hơi , nói: “Em không làm được. Cảnh Dương.”
“Đã từng vượt qua biển cả, không sợ gì sông nước , Cảnh Dương , em cố gắng trôi qua. Thực xin lỗi , thực xin lỗi.”
“Em điên rồi!” Cảnh Dương một mực đem tôi ôm vào trong ngực , “Anh cũng điên rồi! Ảnh Ảnh, ba năm trước đây đêm mưa đem em nhặt về nhà, anh liền bắt đầu điên rồi.”