Lôi Kéo - Chương 08
Lôi Kéo
Chương 8
Một lần xin nghỉ vốn không khiến người khác nghi ngờ, ngày hôm sau trên đường đến trường, Tưởng Thư Nghệ còn thân mật hỏi thăm sức khỏe của Lâm Thanh Nhạc có tốt hơn không.
“Hôm qua tớ bị đau bụng, không có chuyện gì đâu, cậu đừng lo lắng.”
Tưởng Thư Nghệ nói: “Đến tháng sao?”
“Không.” Lâm Thanh Nhạc không muốn tiết lộ chuyện riêng tư của Hứa Đinh Bạch vào tối qua, nên cô chỉ nói, “Chắc là... do ăn bậy thứ gì đó thôi.”
“Vậy thì sau này cậu phải chú ý hơn đó.”
“Ừm.”
Hai người đang đi đến gần cổng trường, cách đó không xa, một chiếc ô tô màu đen bỗng dừng lại, một nam sinh mặc đồng phục bước ra từ hàng ghế phía sau.
“Úc Gia Hữu!”
Ánh mắt của Tưởng Thư Nghệ sắc bén, vừa nhìn thấy nam thần của mình liền vội vàng giơ tay chào hỏi.
Úc Gia Hữu quay đầu lại thấy hai người họ, liền bước tới nói: “Thanh Nhạc, lớp trưởng, chào buổi sáng.”
Tưởng Thư Nghệ nói: “Chào buổi sáng.”
“Các cậu ăn sáng chưa?”
“Tớ ăn rồi.” Tưởng Thư Nghệ nói xong liền đưa mắt nhìn Lâm Thanh Nhạc, bây giờ cô ấy mới phát hiện ra trong tay cô vẫn đang cầm chiếc bánh bao vừa mua ở gần nhà, “Sao cậu vẫn chưa ăn vậy?”
Lâm Thanh Nhạc có tâm sự trong lòng, đi mãi đi mãi, nên quên cả ăn.
“À… tớ quên mất.” Lâm Thanh Nhạc thấy đội sao đỏ đang đứng ở cổng trường, liền nói: “Vậy các cậu vào trước đi, sau khi ăn xong tớ sẽ vào.”
Úc Gia Hữu liếc nhìn đồng hồ đeo tay: “Vẫn còn sớm, cậu đừng vội, chúng tớ sẽ chờ cậu đi cùng.”
Lâm Thanh Nhạc vội vàng xua tay nói: “Không cần đâu, tớ sẽ nhanh thôi.”
Tưởng Thư Nghệ: “Ai da, chúng tớ sẽ chờ cậu mà, đừng kéo dài thời gian nữa, mau ăn đi.”
Trước sự kiên quyết của hai người, Lâm Thanh Nhạc cũng không nói gì nhiều nữa, cô đành mở chiếc túi đựng bánh bao ra và cắn hai miếng.
Buổi sáng ở cổng trường rất nhộn nhịp, những học sinh mặc đồng phục thi thoảng từ bên đường đi qua thành từng nhóm.
Úc Gia Hữu vừa đẹp trai lại vừa là một nhân vật nổi tiếng của trường, cậu ta đứng ở đây, nên tự nhiên có rất nhiều ánh mắt nhìn về phía bên này. Tưởng Thư Nghệ ưỡn thẳng lưng, trên mặt cô ấy mang theo một nụ cười rạng rỡ.
Nhưng Lâm Thanh Nhạc lại không để ý tới những ánh mắt thi thoảng nhìn vào cô, cô không tập trung vào điều đó, mà chỉ ăn từng miếng từng miếng. Cô cứ mãi nghĩ buổi tự học tối nay chắc sẽ không tìm được cái cớ nào để xin nghỉ cả.
“Thanh Nhạc, cậu mua cái bánh bao này ở đâu vậy?” Úc Gia Hữu đột nhiên lên tiếng hỏi.
Lâm Thanh Niên nghe thấy tên mình, liền ngẩng đầu lên nhìn cậu ta: “Hả? Cậu nói cái này sao.”
“Đúng vậy.”
Miếng bánh trong miệng Lâm Thanh Nhạc còn chưa kịp nuốt xuống, khiến hai má của cô phồng lên, lại cộng thêm đôi mắt hơi mở to vì khó hiểu, trông cô đáng yêu đến nỗi khiến người khác muốn nựng.
Úc Gia Hữu không nhịn được cười: “Cậu ăn đồ ăn thật khiến cho người ta có cảm giác thèm ăn.”
Lâm Thanh Nhạc liếc nhìn chiếc bánh bao trên tay.
“Này! Cậu nói đúng rồi đó, cậu ấy ăn thật sự khiến cho người ta có cảm giác thèm ăn, gần đây tớ đã tăng vài cân vì đi ăn cùng cậu ấy đó.” Tưởng Thư Nghệ nhìn Lâm Thanh Nhạc và cười, “Thật ra chiếc bánh bao này là của một quán nhỏ gần nhà chúng tớ thôi, mùi vị cũng bình thường, nếu cậu muốn ăn thì mai tớ sẽ mang một cái đến cho cậu.”
Úc Gia Hữu nói: “Được đó, vậy cậu mua cho tớ một cái giống vậy đi.”
“Không thành vấn đề, đây là bánh bao kim sa, Thanh Nhạc thích nhất là bánh bao kim sa đó, ngày nào cũng chỉ ăn mỗi cái này thôi.”
Lâm Thanh Nhạc: “...”
Cuối cùng, dưới cái nhìn của hai người bên cạnh, Lâm Thanh Nhạc chỉ có thể nhanh chóng ăn chiếc bánh bao trên tay mình.
Sau đó, ba người bọn họ cùng nhau đi vào trường.
Hôm nay là thứ năm, hai tiết cuối buổi chiều sẽ có một bài kiểm tra hóa học. Môn hóa học là môn học mà Lâm Thanh Nhạc giỏi nhất nên cô đã nộp bài sớm hơn nửa tiếng.
Sau khi ra khỏi cổng trường, để tiết kiệm thời gian, cô đã gọi một chiếc taxi.
Hôm nay thời gian có chút gấp gáp, khi đến ngã tư đường Nhạc Tiềm, sau khi cô vội vàng đến chỗ chú Mễ Tuyến mua bún xong thì lập tức chạy thẳng đến nhà Hứa Đinh Bạch.
Đến giờ phút này, cô đã quá quen thuộc với nhà của Hứa Đinh Bạch rồi. Sau khi gõ cửa hai lần, còn chưa đợi đến khi người trong nhà ra mở cửa, cô đã mò lấy chìa khóa ở cửa và mở khóa.
Cô đẩy cửa bước vào, lại là một mảnh tối tăm.
“Ai đó?” Giọng nói của một thiếu niên từ trong góc truyền đến.
Lâm Thanh Nhạc xoay tay đóng cửa lại rồi nói, “Là tớ.”
Hứa Đinh Bạch ngồi trên chiếc ghế sô pha nhỏ trong phòng khách, cả người anh như ẩn vào trong bóng tối.
Anh cau mày lại khi nghe thấy tên Lâm Thanh Nhạc, anh đã quên cất chìa khóa vào rồi.
“Cậu lại xin nghỉ?”
Lâm Thanh Nhạc không thể nhìn rõ anh, mà chỉ nghe thấy giọng nói mang theo sự bất mãn của anh.
“Không có, buổi tự học tối nay vẫn chưa bắt đầu, tớ tận dụng giờ giải lao để qua đây đó.” Lâm Thanh Nhạc bước đến chỗ ban công bên kia và kéo rèm cửa ra.
Ánh sáng đã chiếu rọi vào, người thiếu niên trên ghế sô pha bị bóng tối bao trùm cũng trở nên rõ ràng ngay lập tức.
Lâm Thanh Nhạc cảm thấy thoải mái hơn, cô đi tới và đứng trước mặt anh. Cô đưa mắt xuống nhìn anh, do dự một chút rồi nói: “Hứa Đinh Bạch, cậu, có thể cởi quần áo ra không?”
Gương mặt của người thiếu niên trên sô pha lập tức cứng đờ: “Cậu nói cái gì?”
“Hôm qua tớ đã nói sẽ không tùy tiện cởi quần áo của cậu nữa, vậy thì cậu có thể tự cởi không...” Lâm Thanh Nhạc ngồi xổm xuống trước mặt anh, thì thào nói: “Tớ muốn xem.”
Giọng nói của cô rất thản nhiên nhưng lại không mang ý xấu nào cả, nhưng những lời mà cô nói lại không thể làm cho một người con trai sắp trở thành người trưởng thành cảm thấy trong sáng.
Hứa Đinh Bạch sững sờ, hơi thở của anh đã nặng nề hơn, “Lâm Thanh Nhạc, cậu có biết mình bao nhiêu tuổi rồi không?”
Lâm Thanh Nhạc nói: “Nhưng cậu phải vén quần áo lên chứ, nếu không thì... làm sao tớ có thể bôi thuốc cho cậu được.”
“Không cần, tôi tự biết làm.”
“Nhưng cậu không thể nhìn thấy chỗ nào bị thương—”
“Tôi biết chỗ nào bị đau!”
Lâm Thanh Nhạc ngớ người ra, một lúc lâu sau mới buồn bã nói: “Rốt cuộc là ai đã đánh cậu vậy, là Chương Dịch Khôn phải không? Hay là người khác?”
“... Không cần cậu lo.”
“Nhưng nếu lần sau tớ còn bắt gặp cậu như thế này, tớ, tớ sẽ...” Lâm Thanh Nhạc suy nghĩ một chút rồi kiên quyết nói, “Tớ sẽ gọi cảnh sát, tớ sẽ dùng cách của mình để bảo vệ cậu.”
Bảo vệ...
Một cô gái nhỏ như vậy mà còn muốn bảo vệ ai.
Trên mặt Hứa Đinh Bạch lộ ra một nụ cười giễu cợt, nhưng trong lòng anh lại không tự chủ được mà vừa buồn vừa đau xót, cảm giác đó thật khiến người ta không thể chịu nổi.
“Về lớp học đi, tôi không cần cậu phải ở đây.” Anh đột nhiên đứng dậy đi thẳng vào phòng.
Lâm Thanh Nhạc nhìn bóng lưng của anh nói: “Vậy sau khi cậu bôi thuốc xong thì nhớ ra ngoài ăn đó, đồ ăn tớ đã đặt trên bàn rồi.”
Hứa Đinh Bạch không đáp lại, cửa phòng cũng đã bị anh đóng lại.
——
Việc bôi thuốc đối với Hứa Đinh Bạch mà nói vốn không phải là chuyện khó, anh đã quen với việc làm mọi thứ trong bóng tối và cũng đã quen với việc bị thương.
Vết thương vẫn còn đau, sau khi tùy tiện bôi hai lần, anh khẽ ôm bụng dưới rồi đứng dậy.
Bên ngoài căn phòng rất yên tĩnh, khi anh bước ra thì đã cảm nhận được không còn ai ở đây nữa... Lâm Thanh Nhạc đã đi rồi.
Đi rồi thì tốt.
Hứa Đinh Bạch đi đến bàn ăn với vẻ mặt ủ rũ, khi chạm vào một chiếc túi ni lông, anh phát hiện ra trong túi có đựng một tô bún.
Anh xách chiếc túi lên và định ném đi, nhưng khi đi tới bên cạnh thùng rác, anh lại chầm chậm không muốn vứt xuống.
Bún đã nguội đi một chút rồi.
Cũng giống như trái tim con người vậy, nó có thể lạnh đi dễ như trở bàn tay.
Anh nghĩ, sẽ có một ngày nào đó cô cũng sẽ giống như những người khác, sẽ ghê tởm anh, chán ghét anh.
Cũng giống như hôm nay... chắc cô sẽ không chịu nổi những lời nói lạnh lùng mà anh đã nói với cô, bởi vì hôm nay cô đã ở lại đây thậm chí còn chưa đến ba phút.
Nhưng mà như vậy cũng rất tốt.
Đây chính là kết quả mà anh mong muốn.
Soạt!
Những ý nghĩ ác ý trong đầu vừa trôi đi, bỗng nhiên sau lưng anh vang lên tiếng kéo cửa, là cửa ban công bị mở ra!
Hứa Đinh Bạch giật mình, anh còn chưa kịp phản ứng lại thì đã nghe thấy một giọng nói nhẹ nhàng của cô gái: “Hứa Đinh Bạch, mấy cái móc quần áo ở bên ngoài ít quá, quần áo còn chưa phơi hết...”
Cô thật sự... vẫn chưa rời đi sao?
Tim Hứa Đinh Bạch bỗng thắt lại, anh quay đầu lại nói: “Sao cậu vẫn còn ở đây?”
Lâm Thanh Nhạc đứng ở ban công, cô cảm thấy kỳ lạ nói: “Còn nửa tiếng nữa mới đến giờ tự học buổi tối, tớ không vội đâu.”
Những ý nghĩ vừa rồi trong đầu đã bị phủ nhận, Hứa Đinh Bạch cảm thấy có chút khó xử.
“Cậu đang nói quần áo gì... cậu đang làm gì?”
Lâm Thanh Nhạc nói: “Vừa rồi tớ thấy trong thau có một ít quần áo, nên đã tiện tay giúp cậu bỏ vào trong máy giặt rồi.”
Anh không thể nhìn thấy, cho nên làm nhiều việc sẽ khó khăn gấp trăm lần người bình thường, hơn nữa bây giờ anh còn đang bị thương.
Lâm Thanh Nhạc thật sự cảm thấy đau xót, nhưng ở độ tuổi này của cô, cô không biết làm thế nào mới có thể giúp được anh, vì vậy cô cảm thấy rằng cô nên giúp anh làm một số việc trong cuộc sống bằng khả năng của mình, chẳng hạn như giúp anh bôi thuốc, mang đồ ăn đến, hoặc ví dụ như phơi một vài bộ quần áo.
Những việc này đều là những chuyện nhỏ, cô thật sự chỉ là tiện tay mà thôi.
Nhưng Hứa Đinh Bạch đột nhiên lại cau mày, anh bước nhanh về phía trước như thể có thể nhìn thấy đường, rồi đột nhiên kéo cô vào trong.
Trên tay cô vẫn còn một đống quần áo chưa phơi, suýt nữa đã rơi ra rồi.
“Ai kêu cậu giặt quần áo?”
Lâm Thanh Nhạc nói: “Không sao, tớ rảnh mà... cái đó, móc quần áo rốt cuộc để ở đâu vậy, những quần áo này vẫn còn chưa phơi xong.”
Hứa Đinh Bạch tùy tiện vơ lấy và giật lại tất cả quần áo trên tay cô. Quần áo vừa được lấy ra từ máy giặt và vẫn còn đang cuộn lại với nhau, nhưng Hứa Đinh Bạch vừa giật lấy đã khiến quần áo bị bung ra, một chiếc áo phông thậm chí còn rơi xuống sàn.
Phần quần áo còn lại đều nằm trong tay Hứa Đinh Bạch, sau khi phân biệt, anh cảm thấy có điều gì đó không ổn, một chiếc là áo phông, một chiếc là quần, còn một chiếc nho nhỏ nữa, đó là... quần lót của anh.
Không khí xung quanh dường như trở nên rất yên lặng.
Lâm Thanh Nhạc cũng thấy anh lấy ra một cái quần lót từ trong đống quần áo, màu đen và bốn góc...
Lâm Thanh Nhạc hơi trợn mắt, cô thề rằng lúc cô nhét đống quần áo lộn xộn đó vào trong máy giặt, cô hoàn toàn không để ý bên trong có quần lót, sau đó khi cô lấy ra, có lẽ chiếc quần lót cũng bị cuộn vào giữa quần áo, nên cô cũng không phát hiện ra điều đó.
Lâm Thanh Nhạc liếc nhìn Hứa Đinh Bạch, nói một cách thận trọng: “Đưa móc quần áo cho tớ, để tớ phơi...”
Vẻ mặt của Hứa Đinh Bạch rất lạnh lùng, các đốt ngón tay đang giữ chiếc quần lót đã tái đi vì anh dùng lực quá mạnh. Nhưng nếu nhìn kỹ thì sẽ phát hiện ra tai của anh đã ửng đỏ.
Nhưng Lâm Thanh Nhạc đang có chút lo lắng, lại hoàn toàn không có tâm tư để ý đến điều này.
“Cậu đừng động vào...” Hứa Đinh Bạch mở miệng ra nói, nhưng anh lại không nói ra hai chữ quần lót, mà chỉ cứng ngắc nói: “Cậu đừng động vào quần áo của tôi, cái này không cần cậu giặt.”
“Tớ không giặt nó, là máy giặt giặt.”
“...”
“Hứa Đinh Bạch, cậu giận rồi sao?”
Sắc mặt của anh quả thực không được tốt, Lâm Thanh Nhạc đưa mắt xuống liếc nhìn chiếc quần lót đang bị anh nắm chặt trong tay, cô tỏ vẻ áy náy nói: “Xin lỗi, tớ không biết quần lót của cậu ở trong đó, mẹ tớ nói quần áo và đồ lót không được giặt chung với nhau, như vậy sẽ mất vệ sinh... tớ không cố ý đâu.”
“...”
Khuôn mặt của Hứa Đinh Bạch lại trở nên đen hơn.
Lâm Thanh Nhạc chớp chớp mắt nói: “Lần sau tớ sẽ chú ý... cái kia, những thứ này vẫn là để tớ giúp cậu phơi nhé.”
“Không cần!” Hứa Đinh Bạch đột ngột lùi về phía sau một bước, bất giác đưa chiếc quần lót ra phía sau, “Tôi có thể phơi.”
“Hả...”
“Cậu còn đứng đây làm gì, còn không mau về lớp học đi!”
Anh rất dữ, xem ra có vẻ anh đã thực sự tức giận rồi.
Lâm Thanh Nhạc thất vọng vì sự bất cẩn của mình, nên cô đành phải thỏa hiệp mà chậm rãi đi tới cửa phòng nói: “Tớ biết rồi, vậy tớ đi đây, cậu cẩn thận một chút.”
Hứa Đinh Bạch quay lưng lại với cô và không nói gì.
Lâm Thanh Nhạc đi ra ngoài.
Cạch!
Là tiếng đóng cửa, cô đi rồi.
Hứa Đinh Bạch đứng tại chỗ nắm chặt lấy chiếc áo phông và quần lót.
Lúc nãy cô đã động vào... của anh.
Không đúng... có lẽ là chưa động vào.
Nhưng cũng có thể, cô đã động vào rồi, chỉ là cô không nói...
Sắc mặt Hứa Đinh Bạch lúc xanh lúc đỏ. Cái gì mà mất vệ sinh khi giặt chung chứ, cô đang nói cái gì vậy, đây là trọng điểm sao?
Mạch suy nghĩ của Hứa Đinh Bạch đã bị rối loạn, cho đến khi căn phòng trở nên yên tĩnh một lúc lâu, khuôn mặt căng thẳng của anh mới thả lỏng ra một chút.
Cuối cùng, anh đi vào phòng tìm hai cái móc quần áo, bước ra ban công và mò mẫm phơi quần áo lên.
Xung quanh ban công đều tràn đầy mùi hương nồng nàn của nước giặt, anh rất quen thuộc với điều đó. Nhưng hôm nay, trong mùi hương thơm ngát này, anh lại cảm thấy có một mùi hương khác thoang thoảng khiến người khác xao động mà không thể giải thích được.
Nó tựa như mùi hương hoa nhài mà anh đã từng ngửi trên mái tóc của người con gái ấy.