Lồng Chim (Bird Box) - Chương 08

15

“Tôi sẽ không uống nước đó,” Malorie nói.

Mọi người trong nhà đang kiệt sức. Họ cùng nhau ngủ trên sàn phòng khách, mặc dù không ai ngủ nghê gì nhiều.

“Chúng ta không thể sống thiếu nước nhiều ngày, Malorie,” Tom nói. “Hãy nghĩ cho đứa trẻ.”

“Tôi đang nghĩ cho nó đấy.”

Trên mặt quầy bếp, chưa có ai chạm đến hai thùng nước Felix đã lấy. Từng người một liếm đôi môi khô khốc. Đã hai tư giờ trôi qua và khả năng tình trạng này sẽ kéo dài lâu hơn nữa đè lên tâm trí tất cả bọn họ.

Họ đều đang khát.

“Chúng ta có thể uống nước sông không?,” Felix hỏi.

“Vi khuẩn,” Don trả lời ngắn gọn.

“Cũng còn tùy,” Tom nói, “vào độ lạnh của nước. Độ sâu của dòng chảy. Lực chảy mạnh đến đâu.”

“Và dù sao đi nữa,” Jules thêm vào, “nếu thứ đó đã xâm nhập vào giếng, tôi chắc rằng nó cũng đã xâm nhập vào sông.”

Truyền nhiễm, Malorie nghĩ. Từ này rất thích hợp.

Trong hầm có ba thùng nước tiểu và phân. Không ai muốn mang chúng ra ngoài. Ngày hôm nay không ai muốn ra ngoài đó chút nào. Mùi trong bếp rất nặng và thoang thoảng ra cả phòng khách.

“Tôi sẽ uống nước sông,” Cheryl nói. “Tôi sẽ liều xem sao.”

“Cô sẽ ra ngoài đó sao?” Olympia hỏi. “Có thể có thứ gì đó đứng ngay bên kia cánh cửa!”

“Tôi không biết mình nghe thấy cái gì,” Felix cất giọng. Cậu ấy nhắc lại điều này rất nhiều lần. Cậu ấy nói mình cảm thấy tội lỗi vì đã làm mọi người sợ.

“Đó có thể là một người,” Don nói. “Có thể là người nào đó đang tìm cách cướp bóc chúng ta.”

“Chúng ta phải tìm hiểu điều đó ngay bây giờ sao?” Jules hỏi. “Đã một ngày rồi. Chúng ta không nghe thấy gì. Hãy đợi. Thêm một ngày nữa. Xem chúng ta có cảm thấy tốt hơn không.”

“Tôi thậm chí sẽ uống nước trong thùng kia,” Cheryl nói. “Đó là một cái giếng, chết tiệt. Động vật ngã xuống giếng suốt thôi. Chúng chết ở dưới đó. Chúng ta có thể đã uống nước có động vật chết suốt thời gian qua.”

“Nước ở khu vực này luôn sạch sẽ,” Olympia phát biểu.

Malorie đứng dậy. Cô đi đến lối vào bếp. Nước lóng lánh ở miệng thùng gỗ, lấp loáng ở thùng kim loại.

Nó sẽ làm gì chúng ta được? Cô nghĩ.

“Cô có nghĩ đến chuyện uống một ít không?” Tom hỏi.

Malorie quay lại. Anh đang đứng bên cạnh cô. Vai cọ vào vai cô trên lối đi.

“Tôi không thể, Tom.”

“Tôi không yêu cầu cô làm thế. Nhưng tôi có thể làm thế với chính mình.”

Khi Malorie nhìn vào mắt anh, cô biết rằng anh đang nghiêm túc.

“Tom.”

Tom quay sang những người khác trong phòng ăn.

“Tôi sẽ uống,” anh tuyên bố.

“Chúng ta không cần một nhà vô địch,” Don nói.

“Tôi cũng không định làm, Don ạ. Tôi khát nước.”

Những người còn lại im lặng. Qua nét mặt họ, Malorie cảm thấy họ có cùng ý nghĩ với cô. Cho dù sợ đến thế nào, cô muốn ai đó uống thử nước.

“Chuyện này thật điên rồ,” Felix nói. “Đi nào, Tom. Chúng ta sẽ tìm ra cái gì đó.”

Tom bước vào phòng ăn. Ở bàn ăn, anh nhìn vào mắt Felix.

“Khóa tôi dưới tầng hầm. Tôi sẽ uống ở đó.”

“Anh sẽ phát điên vì cái mùi đấy mất,” Cheryl nói.

Tom buồn bã mỉm cười.

“Chúng ta có một cái giếng, ngay ở sân sau,” anh nói. “Nếu chúng ta không thể dùng nó, chúng ta không thể dùng bất cứ cái gì. Để tôi làm việc này.”

“Anh có biết mình đang giống ai không?” Don hỏi.

Tom đợi.

“Anh giống George. Ngoại trừ việc anh ấy có một giả thuyết.”

Tom nhìn chiếc bàn ăn đang dựng sát cửa sổ.

“Chúng ta đã ở đây nhiều tháng,” anh nói. “Nếu thứ đó lọt vào trong giếng ngày hôm qua, nó có thể đã ở đó trước đây.”

“Anh đang biện minh,” Malorie phản bác.

Tom trả lời mà không hề quay sang nhìn cô.

“Có lựa chọn nào khác không? Dòng sông, chắc chắn rồi. Nhưng chúng ta có thể bị nhiễm bệnh. Bệnh thực sự. Chúng ta không có thuốc men. Tất cả những gì chúng ta có cho đến nay là nước giếng. Nó là thứ thuốc duy nhất chúng ta có. Chúng ta còn có thể làm gì khác? Đi tìm cái giếng khác? Rồi sau đó thì sao? Hi vọng không có cái gì lọt vào đó à?”

Malorie quan sát từng người trong nhà đồng ý. Vẻ chống đối bẩm sinh trên mặt Don mất đi và chuyển thành lo âu. Nỗi sợ hãi trong mắt Olympia biến thành cảm giác tội lỗi. Còn Malorie, cô không muốn anh làm điều đó. Kể từ lần đâu tiên cô đến ngôi nhà này, anh là một phần không thể thiếu trong mọi chuyện diễn ra ở đây, hành động này của Tom là mù quáng.

Nhưng thay vì ngăn cản anh - người truyền cảm hứng cho mình - cô giúp đỡ anh.

“Không phải tầng hầm,” cô nói. “Nếu anh phát điên ở dưới đó và phá hoại đồ dự trữ của chúng ta thì sao?”

Tom đối mặt với cô.

“Được rồi,” anh nói. “Thế thì gác mái.”

“Một cú nhảy từ cửa sổ đó cao hơn rất nhiều từ ở đây.”

Tom nhìn sâu vào mắt Malorie.

“Tôi sẽ thỏa hiệp,” anh tiếp tục. “Tầng hai. Cô phải khóa tôi vào đâu đó. Nơi ấy không thể dẫn xuống đây.”

“Anh có thể sử dụng phòng tôi.”

“Căn phòng đó,” Don giải thích, “chính là phòng George đã ngồi xem đoạn băng.”

Malorie quay lại nhìn Tom.

“Tôi không biết điều đó.”

“Hãy làm việc này,” Tom nói.

Anh dừng lại, chỉ chốc lát, trước khi đi qua Malorie và bước vào bếp. Malorie đi theo. Mọi người trong nhà xếp hàng phía sau họ. Khi anh lấy cốc ra khỏi chạn, Malorie túm nhẹ tay anh.

“Uống qua cái này,” cô vừa nói vừa đưa anh cái lọc cà phê. “Tôi không biết. Một cái lọc. Ai mà biết được chứ?”

Tom nhận nó. Anh nhìn vào mắt cô. Rồi anh nhúng cốc vào thùng gỗ đựng nước giếng. Khi nhấc nó ra, anh giơ nó lên. Người trong nhà đứng thành nửa vòng tròn quanh anh. Họ nhìn chằm chằm vào thứ nằm trong cốc.

Những chi tiết trong câu chuyện của Felix làm Malorie lạnh toát cả người lần nữa.

Tom cầm cốc rời khỏi bếp. Jules vơ vài sợi dây trong chạn và đi theo anh. Những người khác không nói gì. Malorie đặt một tay lên bụng và tay kia lên mặt quầy bếp. Sau đó, cô nhấc tay lên thật nhanh, như thể cô vừa đặt tay vào một vật thể chết chóc.

Truyền nhiễm.

Nhưng chỗ cô để tay không có nước.

Trên tầng, cửa phòng ngủ của cô đang đóng. Cô lắng nghe Jules buộc dây quanh nắm đấm cửa và buộc đầu kia vào tay vịn cầu thang. Giờ Tom đang bị nhốt lại.

Giống như George.

Felix đi lại. Don dựa vào tường, khoanh tay, nhìn chằm chằm xuống sàn nhà. Khi Jules trở lại, Victor đi với anh.

Một tiếng động phát ra từ tầng hai. Malorie thở hổn hển. Những người khác nhìn lên trần nhà. Họ đợi. Họ lắng nghe. Felix nhúc nhích như thể cậu ấy sẽ đi lên trên đó. Rồi cậu dừng lại.

“Anh ấy hẳn đã uống rồi,” Don lặng lẽ nói.

Malorie bước đến lối vào phòng khách. Ở đó, cách ba mét, là chân cầu thang.

Chỉ có sự im lặng.

Rồi một tiếng va chạm.

Và Tom hét lên.

Tom hét Tom hét Tom hét

Malorie đã sẵn sàng đi lên cầu thang, nhưng Jules đi qua cô.

“Ở đây!” Anh ra lệnh.

Cô nhìn anh trèo lên cầu thang.

“Tom!”

“Jules, tôi ổn.”

Nghe thấy giọng Tom, Malorie thở hắt ra. Cô nắm lấy tay vặn để trụ vững.

“Anh đã uống nước à?” Jules nói qua cánh cửa.

“Tôi đã. Tôi đã uống nước. Tôi khỏe.”

Những người khác trong nhà đang tụ tập ngay sau lưng cô. Họ bắt đầu nói. Lúc đầu còn dè dặt. Sau đó phấn khích. Trên tầng, Jules cởi dây. Tom từ phòng ngủ bước ra, giơ cái ly rỗng lên phía trước.

“Cảm giác thế nào?” Olympia hỏi.

Malorie mỉm cười. Những người khác cũng thế. Thật buồn cười, theo nghĩa đen, ngay lúc này, hỏi uống một ly nước có cảm giác thế nào.

“Chà,” Tom vừa nói vừa đi xuống, “nó có thể là cốc nước ngon nhất mà tôi từng uống.”

Khi đi đến chân cầu thang, anh nhìn vào mắt Malorie.

“Tôi thích ý tưởng cái lọc,” anh nói. Khi đi qua cô, anh đặt cái ly lên bàn, chỗ để điện thoại. Sau đó, anh quay sang những người khác. “Hãy để đồ đạc lại chỗ cũ. Hãy dọn dẹp nơi này trở về như cũ.”

16

Trên dòng sông, Malorie cảm thấy sức nóng của mặt trời ban trưa. Thay vì mang đến cho cô sự bình yên, nó lại nhắc cô nhớ giờ họ dễ bị phát hiện đến mức nào.

“Mẹ ơi,” Boy thì thầm.

Malorie ngả người về trước. Một cái dằm của mái chèo đâm vào lòng bàn tay cô. Đây là ln thứ ba rồi.

“Gì thế?”

“Suỵt,” thằng bé nói.

Malorie dừng chèo. Cô lắng nghe.

Thằng bé nói đúng. Thứ gì đó đang di chuyển trên mặt đất bên trái họ. Cành cây gãy, nhiều hơn một cái.

Người đàn ông trên thuyền, nội tâm Malorie gào thét, nhìn thấy thứ gì đó trên dòng sông này.

Có khi nào là anh ta không? Có khi nào anh ta đã nhảy vào rừng? Có khi nào anh ta đang đuổi theo cô, đợi cô bị mắc cạn, sẵn sàng giật băng bịt mắt của cô ra? Giật băng bịt mắt của bọn trẻ ra?

Lại có tiếng cành cây gãy. Thứ đó di chuyển chậm. Malorie nghĩ đến ngôi nhà họ đã bỏ lại. Họ đã an toàn ở đó. Tại sao họ lại bỏ đi? Nơi họ đang tiến đến có an toàn hơn không? Làm sao có thể như thế? Trong một thế giới bạn không thể mở mắt ra, không phải một cái băng bịt mắt là tất cả những gì bạn có thể hi vọng hay sao?

Chúng ta bỏ đi bởi vì vài người chọn cách chờ đợi tin tức và vài người khác chọn cách làm chủ số phận mình.

Giống như Tom từng nói. Malorie biết, anh sẽ không bao giờ thôi khích lệ mình. Suy nghĩ về anh, ở đây, trên dòng sông này, mang đến cho cô hi vọng.

Tom, cô muốn nói với anh, ý tưởng nào của anh cũng hay.

“Boy,” cô thì thầm, lại chèo thuyền, sợ rằng họ đã ở quá gần bờ trái, “con nghe thấy gì?”

“Tiếng động ở gần, Mẹ ạ.” Rồi, “con sợ.”

Một phút im lặng. Trong lúc đó, Malorie hình dung ra sự nguy hiểm chỉ cách họ một gang tay.

Cô lại dừng chèo, để nghe rõ hơn. Cô nghển cổ về phía bên trái.

Phía trước tàu chạm phải thứ gì đó cưng cứng. Malorie thét lên. Bọn trẻ hét lên.

Chúng ta đã đâm vào bờ!

Malorie cắm mái chèo vào chỗ cô nghĩ là bùn nhưng không chạm đến.

“Để chúng tôi yên!,” cô hét lên, mặt méo mó. Đột nhiên, cô khao khát những bức tường của ngôi nhà. Trên dòng sông này không có những bức tường. Không có căn hầm dưới chân. Không có gác mái trên đầu.

“Mẹ ơi!”

Khi đứa con gái hét lên gọi cô, thứ đó xuyên qua những tán cây. Thứ gì đó rất lớn.

Malorie chọc mái chèo lần nữa nhưng nó chỉ xuyên qua làn nước. Cô túm lấy Boy và Girl, kéo chúng lại gần.

Cô nghe thấy một tiếng gầm.

“Mẹ ơi!”

“Im lặng!,” cô hét lên, kéo đứa con gái vào gần hơn nữa.

Có phải người đàn ông đó không? Điên cuồng? Những sinh vật đó có gầm rú không? Chúng có tạo ra âm thanh gì không?

Lúc này tiếng gầm thứ hai vang lên và đột nhiên Malorie hiểu ra nó là cái gì. Một con vật giống như chó. Có răng nanh.

Sói.

Cô không có thời gian để lùi lại trước khi móng vuốt của một con sói cào vào vai cô.

Cô hét lên. Ngay lập tức cô cảm thấy máu ấm chảy xuôi xuống cánh tay. Nước lạnh sóng sánh nơi đáy thuyền.

Cả nước tiểu nữa.

Chúng ngửi thấy mình, Malorie nghĩ, hoảng sợ, quay đầu khắp mọi hướng và khua mái chèo một cách vô định. Chúng biết ta không thể tự vệ.

Cô nghe thấy một tiếng gầm nhỏ nữa. Đó là một bầy sói. Mũi thuyền va vào Thứ gì đó. Malorie không thể cảm nhận nó bằng mái chèo. Nhưng con thuyền rung lắc, như thể những con sói đã bám lấy mũi.

Chúng có thể nhảy vào thuyền! CHÚNG CÓ THỂ NHẢY VÀO! Rồi bò đến đầu mũi thuyền. Mày phải gỡ nó ra.

Malorie đứng lên, vừa khua mái chèo trên đầu bọn trẻ, vừa gào thét. Con thuyền nghiêng sang phải. Cô nghĩ bọn họ sẽ bị lật. Cô giữ vững tư thế. Những con sói gầm gừ. Vai cô bổng rát vì cơn đau cô chưa từng trải qua trước đây. Cô khua mái chèo mù quáng và tán loạn ở đầu mũi thuyền. Nhưng cô không thể với tới nó. Vì thế cô bước về phía trước.

“Mẹ ơi!”

Cô quỳ xuống. Thằng bé ở bên cạnh cô. Nó đang nắm lấy áo cô.

“Mẹ cần con thả tay ra!” Cô hét lên.

Thứ gì đó nhảy xuống nước.

Malorie quay đầu về phía tiếng động.

Chỗ này nông đến mức nào? Chúng có thể trèo lên thuyền không? Những con sói có thể TRÈO LÊN THUYỀN KHÔNG?

Quay đầu thật nhanh, cô bò đến mũi thuyền và vươn tay ra trong bóng tối.

Bọn trẻ gào thét sau lưng cô. Nước bắn tung tóe. Con thuyền lắc lư. Lũ sói sủa. Và trong bóng tối do mắt đang nhắm, tay Malorie chạm vào một gốc cây.

Cô hét lên khi giờ đã với được nó bằng cả hai tay. Vai trái cô nhức nhối. Cô cảm thấy không khí tháng Mười lạnh giá trên làn da bị rách. Cô mò thấy một gốc cây khác bằng bàn tay kia.

Chúng ta bị kẹt giữa hai gốc cây. Có thế thôi! Chúng ta bị kẹt!

Khi cô đẩy mạnh vào hai gốc cây, thứ gì đó va phải thuyền. Cô có thể nghe thấy tiếng móng vuốt, sột soạt, cố gắng trèo lên.

Thuyền cọt kẹt cọ vào thân gỗ. Nước bắn tung tóe. Malorie nghe thấy nó từ mọi hướng. Có một tiếng gầm nữa và hơi nóng. Thứ gì đó sát mặt cô.

Cô hét toáng lên và đẩy.

Rồi họ đã thoát được.

Quay người thật nhanh, Malorie loạng choạng và ngã xuống ghế giữa.

“Boy!” Cô thét lên.

“Mẹ!”

Sau đó, cô với tay về phía đứa con và thấy nó đang bị ép sát vào ghế giữa.

“Hai đứa con ổn chứ? Nói mẹ nghe!”

“Con sợ!” Girl nói.

“Con không sao, Mẹ ạ!” Thằng bé nói.

Malorie chèo thật mạnh. Vai trái cô phản đối, nó đã bị ép quá giới hạn. Nhưng cô buộc nó làm việc.

Malorie chèo. Hai đứa con rúc sát vào đầu gối và chân cô. Nước rẽ ra bên dưới ván thuyền. Cô chèo. Cô có thể làm gì khác? Cô có thể làm gì khác ngoài chèo thuyền? Những con sói có thể xuất hiện. Nước sông ở đây nông đến mức nào?

Malorie chèo. Cánh tay cô như thể treo lủng lẳng trên người. Nhưng cô vẫn chèo. Nơi cô đưa bọn trẻ đến có thể không tồn tại nữa. Chuyến đi khổ hình, mù quáng trên sông có thể chẳng đạt kết quả gì. Nhưng khi đến đó, ở cuối dòng sông, liệu họ có an toàn? Nếu thứ cô tìm kiếm không ở đó thì sao?

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3